Chương 26: Là đúng? Là sai?
Diệp Ngọc Y Giai
10/02/2015
Lâm Triệt đứng lên nhìn hoàn cảnh hiện tại, Hàn Cảnh Thiên bị một kiếm của Lâm Triệt, mới bị chú ngữ của hô lô đánh trúng, giờ bị trúng hai chưởng của Hắc Bạch Vô Thường, anh ta sắp không chống cự nổi.
“Mau giữ cô ấy lại”. Nói với Lâm Triệt xong thì Hắc Bạch Vô Thường tiếp tục đánh về phía Hàn Cảnh vì trong phòng này chỉ có Lâm Triệt có thể nhìn và nghe thấy lời họ nói.
Hiểu ý của họ, nhưng còn đắn đo suy nghĩ, Tuệ Khương là người dù sao bọn họ vẫn còn e ngại nhưng nếu giữ Tuệ Khương lại Hàn Cảnh Thiên chắc chắn không thoát khỏi kiếp nạn lần này, anh nên làm sao, họ là yêu nhau thật lòng mà.
Nhìn Tuệ Khương bất chấp tất cả che chắn cho Cảnh Thiên, lại nhìn mẹ và chị Tuệ Khương đứng khóc lóc nhìn cô, Lâm triệt không đành lòng cho họ. Lâm Triệt chạy tới kéo Tuệ Khương ra, la lớn:
“Giữ cô ấy lại”. Nghe thế mẹ và chị Tuệ Khường phụ lôi kéo cô lại.
Vuột khỏi tay Cảnh Thiên tôi cố sức vùng thoát khỏi mẹ và chị chạy về phía anh nhưng ba người bọ họ giữ tôi rất chặt, tôi vừa giãy, vừa khóc mà cầu xin:
“Tôi xin hai vị buông tha cho anh ấy đi”.
“Mẹ, chị, Lâm Triệt, tôi cầu xin mọi người buông tôi ra đi. Tôi cầu xin các vị tha cho chúng tôi, cho chúng một con đường đi. Anh ấy chưa từng làm hại bất cứ một người nào, anh ấy cũng chưa từng làm hại tôi, tất cả đều là tôi tự nguyện. Tôi yêu anh ấy, anh ấy cũng yêu tôi, chẳng lẽ chúng tôi yêu nhau cũng là có tội sao. Tại sao các người phải chia rẽ chúng tôi.”
“Tuệ Khương em đừng cầu xin bọn họ nữa, họ sẽ không buông tha cho anh đâu. Thời gian qua được ở bên em, có em bầu bạn sớm tối là điều hạnh phúc nhất trong cuộc đời của anh tuy chỉ là rất ngắn ngủi nhưng với anh nó là mãi mãi. Sau này không còn anh ở bên cạnh, em phải cố gắng sống thật tốt, phải biết lo cho mình. Làm một người con hiếu thảo là đúng nhưng đừng cũng từ bỏ ước mơ hãy làm những gì mà em thích. Yêu em anh không hối hận bà xã của anh Tuệ Khương”. Bị thương rất nặng Hàn Cảnh Thiên biết lần anh không thoát được.
“Nhân quỷ thù đồ, các ngươi đã phạm tội còn không biết lỗi của mình. Hàn Cảnh Thiên hôm nay bọn ta phải bắt ngươi hồn phi phách tán”. Nói xong Hắc Bách vô thường vung tay niệm chú rồi dùng một cái gương chiếu vào Hàn Cảnh Thiên.
“Không….Đừng mà….Cảnh Thiên, Cảnh Thiên, ông xã…”. Gào thét gọi tên anh, tôi thật vô dụng tôi không thể làm được gì hết ngoài việc đứng nhìn anh hồn phi phách tán. Anh chết rồi vĩnh viễn chết rồi, anh không thể sống lại được nữa lòng tôi cũng chết chết rồi, nó theo anh mả tan biến rồi. Đau quá! Tim tôi đau quá, rất đau, rất đau. Đẩy mọi người ra tôi bước về nơi anh tan biến ngồi đó im lặng mà nhìn.
“Mau giữ cô ấy lại”. Nói với Lâm Triệt xong thì Hắc Bạch Vô Thường tiếp tục đánh về phía Hàn Cảnh vì trong phòng này chỉ có Lâm Triệt có thể nhìn và nghe thấy lời họ nói.
Hiểu ý của họ, nhưng còn đắn đo suy nghĩ, Tuệ Khương là người dù sao bọn họ vẫn còn e ngại nhưng nếu giữ Tuệ Khương lại Hàn Cảnh Thiên chắc chắn không thoát khỏi kiếp nạn lần này, anh nên làm sao, họ là yêu nhau thật lòng mà.
Nhìn Tuệ Khương bất chấp tất cả che chắn cho Cảnh Thiên, lại nhìn mẹ và chị Tuệ Khương đứng khóc lóc nhìn cô, Lâm triệt không đành lòng cho họ. Lâm Triệt chạy tới kéo Tuệ Khương ra, la lớn:
“Giữ cô ấy lại”. Nghe thế mẹ và chị Tuệ Khường phụ lôi kéo cô lại.
Vuột khỏi tay Cảnh Thiên tôi cố sức vùng thoát khỏi mẹ và chị chạy về phía anh nhưng ba người bọ họ giữ tôi rất chặt, tôi vừa giãy, vừa khóc mà cầu xin:
“Tôi xin hai vị buông tha cho anh ấy đi”.
“Mẹ, chị, Lâm Triệt, tôi cầu xin mọi người buông tôi ra đi. Tôi cầu xin các vị tha cho chúng tôi, cho chúng một con đường đi. Anh ấy chưa từng làm hại bất cứ một người nào, anh ấy cũng chưa từng làm hại tôi, tất cả đều là tôi tự nguyện. Tôi yêu anh ấy, anh ấy cũng yêu tôi, chẳng lẽ chúng tôi yêu nhau cũng là có tội sao. Tại sao các người phải chia rẽ chúng tôi.”
“Tuệ Khương em đừng cầu xin bọn họ nữa, họ sẽ không buông tha cho anh đâu. Thời gian qua được ở bên em, có em bầu bạn sớm tối là điều hạnh phúc nhất trong cuộc đời của anh tuy chỉ là rất ngắn ngủi nhưng với anh nó là mãi mãi. Sau này không còn anh ở bên cạnh, em phải cố gắng sống thật tốt, phải biết lo cho mình. Làm một người con hiếu thảo là đúng nhưng đừng cũng từ bỏ ước mơ hãy làm những gì mà em thích. Yêu em anh không hối hận bà xã của anh Tuệ Khương”. Bị thương rất nặng Hàn Cảnh Thiên biết lần anh không thoát được.
“Nhân quỷ thù đồ, các ngươi đã phạm tội còn không biết lỗi của mình. Hàn Cảnh Thiên hôm nay bọn ta phải bắt ngươi hồn phi phách tán”. Nói xong Hắc Bách vô thường vung tay niệm chú rồi dùng một cái gương chiếu vào Hàn Cảnh Thiên.
“Không….Đừng mà….Cảnh Thiên, Cảnh Thiên, ông xã…”. Gào thét gọi tên anh, tôi thật vô dụng tôi không thể làm được gì hết ngoài việc đứng nhìn anh hồn phi phách tán. Anh chết rồi vĩnh viễn chết rồi, anh không thể sống lại được nữa lòng tôi cũng chết chết rồi, nó theo anh mả tan biến rồi. Đau quá! Tim tôi đau quá, rất đau, rất đau. Đẩy mọi người ra tôi bước về nơi anh tan biến ngồi đó im lặng mà nhìn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.