Nồi Nào Úp Vung Nấy

Quyển 1 - Chương 16: Chương 9.2

Mộc

24/07/2016

Tớ biết trước khi nhận được món quà này, cậu chắc chắn giận tớ nhiều lắm. Hy vọng sau khi nhận được nó, cậu sẽ hết giận tớ.

Sau này, bất kể là ai chọc giận hay làm cậu buồn, đừng giữ trong lòng. Hãy nói cho họ biết, hoặc nói với tớ. Tớ sẽ giúp cậu một tay. Nhất định không được để cho người khác bắt nạt, biết không?

Dũ đã muộn, nhưng vẫn chúc cô bạn nhỏ sinh nhật vui vẻ!

Gấp lại tấm thiệp với tâm trạng không nói nên lời, Thảo Ngân ghì chặt món quà ai đó tặng cô vào lòng.

Cả nửa ngày sau đó, cô bé luôn luôn ôm một chú gà bông tròn vo màu vàng, có thắt nơ đỏ trên đầu. Kích thước của chú gà không vượt quá một gang tay. Bất kể là xem TV hay ăn cơm, chú gà cũng đều được mang theo. Chỉ đơn giản vì đó là quà mà Hoàng Bách tặng cho cô, là món quà sinh nhật mà cô thích nhất.

Xong bữa tối, cô ôm gà bông chuẩn bị về phòng học bài, thấy Bảo Nam đang chơi điện tử với ông nội thì chợt nhớ ra điều gì, quay sang hỏi anh trai đang rửa bát bên cạnh. Sau khi nhận được câu trả lời, hai mắt cô trợn lớn, ôm đầu mà có cảm giác choáng váng, vội chạy đi tìm mẹ.

“Mẹ, con cũng muốn ngủ ở phòng anh.”

“Đang yên đang lành, con lại muốn náo loạn gì đây?” Mẹ cô đang lật giở giấy tờ trên bàn, nhìn cũng không nhìn con gái một cái.

“Tại sao em Nam được ngủ cùng anh?” Điều này làm tâm hồn nhỏ của cô bị đả kích hết sức nặng nề. Anh trai của cô, sao có thể để thằng nhóc kia độc chiếm làm của riêng.

“Không như thế thì con muốn thằng bé ngủ ở đâu nào?” Bà Hiền lật sang trang mới, bấm bút viết xuống.

Lời vừa nói xong, cô gái nhỏ liền nhăn mày nghĩ ngợi. Nhà cô cũng chỉ có bốn phòng ngủ, hai cỡ vừa, hai cỡ nhỏ. Bố mẹ cô một phòng. Hai anh em cô hai phòng nhỏ. Phòng còn lại trước kia vốn là của chú, nay ông nội và chú sử dụng. Tính đi tính lại cũng chỉ có thể xếp Bảo Nam vào phòng của một trong hai anh em cô mà thôi.

“Con có thể nhường phòng cho em. Con sang phòng anh.” Dù thế nào thì cô cũng nhất định phải bảo vệ anh trai khỏi nanh vuốt của “Ác mộng”.

“Không được!”

“Tại sao chứ?”

Đến đây, bà Hiền mới đóng bút, gấp giấy tờ đặt sang một bên, nhìn con gái nghiêm giọng.



“Con gái lớn rồi, cứ dính lấy anh thế thì bao giờ mẹ mới có con dâu.”

“Chuyện đó đâu có liên quan đến con. Mẹ thật không công bằng! Con mặc kệ. Con muốn sang phòng anh. Mẹ cho con sang phòng anh đi!” Cô con gái nhỏ nhăn mặt giậm chân, kéo tay mẹ mè nheo.

“Có về phòng học bài đi không hả? Còn nói nữa ngày mai đừng mong mẹ cho đi sắm đồ Tết.”

Cô con gái nhỏ nghe vậy, hai mày nhíu lại không cam lòng nhìn mẹ. Sao mẹ cô có thể nhẫn tâm như vậy chứ? Lại lấy chuyện sắm đồ Tết ra ép cô.

Qua mấy phút mà mẹ vẫn không đổi ý, cô gái nhỏ quay đầu chạy ra ngoài tìm bố. Bố cô đang chơi cờ tướng với bố Bảo Nam. Cô hỏi một đằng bố cô lại nói đi một nẻo. Chú cô cũng không khác gì. Còn ông nội cô thì đang vui vẻ chơi điện tử với “Ác mộng”. Cô đã nói mà, “Ác mộng” trở lại thì địa vị của cô trong nhà liền rơi xuống đáy vực.

Đứng giữa nhà, ôm gà bông trong tay, cô bé nào đó ngửa mặt lên trời thở dài, cuối cùng quyết định mang sách vở qua phòng anh trai để có cớ ở lại.

Hai mươi hai giờ hai mươi ba phút, bà Hiền trước khi đi ngủ mới để ý không thấy con gái ầm ĩ nữa. Thấy lạ, bà qua phòng con gái xem xét.

Quả nhiên, cô bé không có trong phòng.

Mà bên phòng đối diện, giữa chiếc giường đơn vốn đã không lớn của anh trai, cô bé nào đó nằm ở vị trí chính giữa, dang tay dang chân chiếm hết diện tích, bên cạnh là em họ đang ra sức kéo chân cô bé.

“Thảo Ngân béo, mau về phòng của chị đi! Tôi muốn đi ngủ.”

“Không về!” Liếc mắt nhìn em họ, thân hình tròn tròn lại nhích sát vào phía trong giường, trở về vị trí vừa bị xê dịch.

Không làm cách nào giành lại chỗ ngủ, Bảo Nam ném bịch bàn chân trong tay xuống, thở phì phì tức giận.

“Không về thì nằm gọn vào cho người ta ngủ với. Chị có biết mình sắp béo bằng cái giường rồi không hả?”

“Chị đây béo khỏe béo đẹp, còn hơn cái đồ cò hương.”



“Cò hương còn hơn bị thịt.”

“Bị thịt còn hơn cái que.”

“Cái que còn hơn…”

Lời này còn chưa nói hết, cửa phòng bị kéo ra. Từ bên ngoài, mẹ Lý ló đầu vào, cười như không cười nhìn hai đứa trẻ đang tranh cãi trên giường.

“Bị thịt, mau trở về phòng đi ngủ. Cái que, từ ngày mai mỗi bữa ăn thêm một bát.” Phân phó xong liền rời đi.

Thảo Ngân và Bảo Nam nhìn chằm chằm hướng cửa. Sau ba giây bất động, cả hai quay ra, dùng ánh mắt tóe lửa trừng nhau.

“Tại chị đấy!”

“Tại em đấy!”

“Hai đứa còn không thôi đi.”

Lúc này, Thảo Ngân mới miễn cưỡng nhảy khỏi giường, nhưng vẫn không quên chạy đến bên anh trai còn đang ngồi học bài mà nhỏ giọng dặn dò:

“Anh Kiệt, anh nhất định không được để Bảo Nam ôm anh đấy nhé!”

“Được rồi, mau về phòng ngủ đi.” Liên Kiệt thuận theo em gái gật đầu một cái nhưng ánh mắt lại liếc về phía nhóc em họ, khóe miệng khẽ nhếch.

“Anh nhất định…” Cô gái nhỏ còn chưa nói hết, đã bị mẹ lôi ra ngoài.

Không cam lòng trở về phòng, cô gái nhỏ ôm gà bông trong ngực, thầm nhủ nhất định ngày mai phải kể khổ với người đã tặng gà bông cho cô.

Ngoài trời, không khí lạnh đổ bộ kéo nhiệt độ xuống thấp. Gió vờn qua khe cửa, rít lên từng hồi không ngừng. Trong phòng, ai đó quấn chặt chăn bông tạo thành kén sâu khổng lồ. Hơi ấm từ chăn bông bao phủ, đôi mắt của ai đó chầm chậm khép lại, dần chìm vào giấc ngủ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Nồi Nào Úp Vung Nấy

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook