Chương 7
Nhi Nguyễn
07/02/2015
Tay nắm hờ túi đeo chéo bên hông, Tử Lan thong thả bước dài trên con đường sâu hun hút, le lói ánh đèn. Hôm nay sinh nhật cô. Có lẽ cũng là ngày cô cảm thấy vui trở lại, cảm nhận được thế nào là ánh nắng ấm áp, ánh trăng trong trẻo.
Nay cô về sớm hơn bình thường, chỉ vì muốn tâm tình ổn định lại sau lời nói ấy. “ Tớ thích cậu.” Không hiểu sao câu nói ấy cứ nhảy nhót mãi trong đầu cô. Nhiều lúc Tử Lan cũng nghĩ, có phải cô quá dễ dãi lắm chăng. Quen người ta chưa lâu, chỉ đơn giản một câu “ Tớ thích cậu”, cô lại lộ rõ con người thật của mình. Nhưng lần này là cô bằng lòng, bằng lòng chấp nhận có một sự liều lĩnh trên con đường phía trước.
Ánh đèn đường le lói, soi rõ bóng người đứng trước nhà cô. Đôi chân khựng lại không muốn bước tiếp. Khuôn mặt đông cứng, đôi môi mím chặt. Là ông ta…
- Tử Lan…
Người đàn ông khẽ đưa tay về phía trước, nhưng vì sao đó là rụt tay lại, nhẹ giọng gọi.
- Sao ba lại tới đây?
Câu hỏi nhẹ nhàng cứ như mọi việc không ảnh hưởng gì tới cô. Lạnh băng, không cảm xúc.
- Nay sinh nhật con…- Ông ngập ngừng một chút.- Ba tới thăm con…
Tử Lan nhìn kĩ người đàn ông trước mặt. Cô biết ngày nào ông cũng đến đây, cũng đứng dưới này nhìn vào nhưng không dám nhấn chuông cửa. Nhưng cô không làm gì cả, cô mặc kệ. Đằng sau vai ông vẫn mang theo cây guitar màu nâu nhạt, hầu như lần nào tới đây cũng vậy. Những ngày sinh nhật cô trước đó, ông vẫn luôn ôm guitar, vẫn giai điệu quen thuộc đó. Có nhiều lúc cô thật sự khóc, nhưng lại nghĩ đến ngày kia, cô lại cắn răng im lặng, lạnh lùng một mảng.
“ Vì tớ muốn là nơi cậu dừng chân, để cậu nghỉ ngơi.”
Câu nói ấy vang lên trong đầu tôi. Dừng chân. Nghỉ ngơi. Có phải cô đã quá kiên cường trong những năm qua, để giờ lại cảm thấy mệt mỏi, muốn bỏ qua tất cả, buông xuôi tất cả.
- Ba vào nhà đi.
Nhẹ nhàng mở chiếc cổng lớn, Tử Lan buông ra một câu. Ông lặng lẽ đi theo cô con gái vào nhà, không nói gì thêm. Nó cho ông vào nhà, ông đã cảm thấy vui rồi. Dẫu cho đứa con gái nhỏ bé này có lạnh nhạt, ông vẫn biết trong tim nó vẫn có chỗ cho ông. Cũng như ông vẫn không thể nào quên được người phụ nữ đó, dù cho ông chính là người đã gây nên tất cả.
- Con sống tốt chứ?
- Vâng.
- Môi trường cấp ba thế nào?
- Tốt lắm.
- Đã quen được bạn mới chưa? Tính con từ nhỏ ít nói nên cũng ít bạn.
- Cũng có bạn rồi, rất tốt.
Câu hỏi cứ đều đều thốt lên, câu trả lời cũng đều bật ra. Người hỏi, người trả lời. Không khí trầm lắng lạ thường.
- Ba xin lỗi.
Nghe tới đây, Tử Lan thật sự không biết nói gì cả, chỉ im lặng.
- Ba biết ba sai, làm mẹ con tổn thương, và cả con nữa. Nhưng con cũng hiểu cho ba mà, phải không?
Tử Lan im lặng lắng nghe. Hiểu cho ba. Có lẽ vậy. Từ nhỏ, cô nào biết mẹ là gì. Ăn cơm, tắm rửa, đi học, đi chơi, họp phụ huynh, tất cả đều là mình ba đèo bồng chăm sóc. Còn mẹ cô, suốt ngày hết họp hành, gặp gỡ đối tác, thảo luận hợp đồng, nghiên cứu đề án. Thật sự cũng có lúc cô không biết, mẹ có bao giờ nghĩ đến cô. Mẹ vẫn luôn không hài lòng với cái nghề nghệ sĩ của ba, cho rằng nó không làm được gì. Tôi học đàn, mẹ ngăn cấm này nọ, nhất quyết không đồng ý. Tôi hiểu chứ, ba yêu âm nhạc, yêu đàn. Còn mẹ thì yêu công việc. Hai con người này sẽ không thể nào hòa hợp mãi được.
- Ba về đi, được không?
- Ba biết rồi…. Sinh nhật vui vẻ.
Ông nhìn đứa con gái một tí, rồi lại đeo đàn lên và đi. Không nói gì nữa. Ông biết, để được tha thứ, ông cần nhiều thời gian hơn nữa.
Đứng trên ngôi nhà sang trọng bậc nhất thành phố, Tử Lan phóng tầm mắt của mình ra ngoài. Những ánh đèn sáng trưng, những tòa nhà tịch mịch, xe cộ qua lại chen chúc, tất cả trở nên nhòe nhoẹt và lem nhem.
Tử Lan biết cuộc sống của mình thiếu điều gì đó, dù chỉ là một chút. Nhưng cái phần một chút ấy, chẳng hiểu sao, lại luôn đeo bám và nhức nhối như vậy. Tử Lan ngồi dựa lưng vào tường, ly sữa ấm bên cạnh phả ra những sợi khói bé xíu, chẳng thể đủ làm ấm đôi bàn tay của mình. Cô thấy nhớ mẹ, một người phụ nữ đã cô đơn tận cùng cho đến khi bà ra đi, dù Tử Lan biết, chưa một lần nào, mẹ thấy hối tiếc quãng thời gian mà mình đã sống, đã yêu, đã loay hoay triền miên với những bản kế hoạch, nhưng báo cáo tài chính, những nước cờ tinh vi của một nữ giám đốc trẻ tuổi và thành đạt. Bà đã luôn cho mình là người phụ nữ có tất cả, nhưng dường như bà đã quên đi một điều rằng, bà đã thiếu cô, thiếu ba cô.
Có lẽ là Tử Lan giống ba nhiều hơn, ông ấm áp và hiền lành, còn mẹ, quyết đoán và lạnh lùng đến mức đáng sợ. Cuộc sống này có lẽ không dành cho Tử Lan, và kể cả ngôi nhà sang trọng này nữa. Tử Lan đã từng mơ đến một căn nhà gỗ nhỏ, trồng toàn thạch thảo và cúc bi, giống như nhà dì Dương ở ngoại ô thành phố vậy. Rồi ngay khoảng sân rộng rãi trước nhà, nơi đón nhiều gió và nắng nhất, Tử Lan sẽ kê một chiếc bàn, ba cái ghế, và đàn! Vậy thôi, chơi bất cứ thứ gì mà cô thấy thích, có ba, có mẹ, sống cuộc sống mà mình yêu.
Tử Lan đã từng ước có ai đó thương cô, thương như cái cách ba thương dì Dương vậy, nhẹ nhàng mà dai dẳng. Còn tình yêu ba dành cho mẹ, mãnh liệt, cuộn trào, nhưng rồi cũng bị đứt khúc, vụn vỡ.
Ngày xưa trong ngôi nhà này, pháo bông nhân dịp giao thừa sáng bừng cửa kính. Mẹ từng nói: “ Mẹ muốn là những bông pháo trên trời kia con ạ, sáng thật huy hoàng và chói mắt…” Khi ấy, Tử Lan chỉ thấy trước mắt như thế, pháo hoa vụt bay lên tầng không lộng lẫy, muôn hình vạn trạng, rồi sau đó, tắt ngóm. Hết. Tử Lan thấy, mẹ cũng vậy đó…
Nay cô về sớm hơn bình thường, chỉ vì muốn tâm tình ổn định lại sau lời nói ấy. “ Tớ thích cậu.” Không hiểu sao câu nói ấy cứ nhảy nhót mãi trong đầu cô. Nhiều lúc Tử Lan cũng nghĩ, có phải cô quá dễ dãi lắm chăng. Quen người ta chưa lâu, chỉ đơn giản một câu “ Tớ thích cậu”, cô lại lộ rõ con người thật của mình. Nhưng lần này là cô bằng lòng, bằng lòng chấp nhận có một sự liều lĩnh trên con đường phía trước.
Ánh đèn đường le lói, soi rõ bóng người đứng trước nhà cô. Đôi chân khựng lại không muốn bước tiếp. Khuôn mặt đông cứng, đôi môi mím chặt. Là ông ta…
- Tử Lan…
Người đàn ông khẽ đưa tay về phía trước, nhưng vì sao đó là rụt tay lại, nhẹ giọng gọi.
- Sao ba lại tới đây?
Câu hỏi nhẹ nhàng cứ như mọi việc không ảnh hưởng gì tới cô. Lạnh băng, không cảm xúc.
- Nay sinh nhật con…- Ông ngập ngừng một chút.- Ba tới thăm con…
Tử Lan nhìn kĩ người đàn ông trước mặt. Cô biết ngày nào ông cũng đến đây, cũng đứng dưới này nhìn vào nhưng không dám nhấn chuông cửa. Nhưng cô không làm gì cả, cô mặc kệ. Đằng sau vai ông vẫn mang theo cây guitar màu nâu nhạt, hầu như lần nào tới đây cũng vậy. Những ngày sinh nhật cô trước đó, ông vẫn luôn ôm guitar, vẫn giai điệu quen thuộc đó. Có nhiều lúc cô thật sự khóc, nhưng lại nghĩ đến ngày kia, cô lại cắn răng im lặng, lạnh lùng một mảng.
“ Vì tớ muốn là nơi cậu dừng chân, để cậu nghỉ ngơi.”
Câu nói ấy vang lên trong đầu tôi. Dừng chân. Nghỉ ngơi. Có phải cô đã quá kiên cường trong những năm qua, để giờ lại cảm thấy mệt mỏi, muốn bỏ qua tất cả, buông xuôi tất cả.
- Ba vào nhà đi.
Nhẹ nhàng mở chiếc cổng lớn, Tử Lan buông ra một câu. Ông lặng lẽ đi theo cô con gái vào nhà, không nói gì thêm. Nó cho ông vào nhà, ông đã cảm thấy vui rồi. Dẫu cho đứa con gái nhỏ bé này có lạnh nhạt, ông vẫn biết trong tim nó vẫn có chỗ cho ông. Cũng như ông vẫn không thể nào quên được người phụ nữ đó, dù cho ông chính là người đã gây nên tất cả.
- Con sống tốt chứ?
- Vâng.
- Môi trường cấp ba thế nào?
- Tốt lắm.
- Đã quen được bạn mới chưa? Tính con từ nhỏ ít nói nên cũng ít bạn.
- Cũng có bạn rồi, rất tốt.
Câu hỏi cứ đều đều thốt lên, câu trả lời cũng đều bật ra. Người hỏi, người trả lời. Không khí trầm lắng lạ thường.
- Ba xin lỗi.
Nghe tới đây, Tử Lan thật sự không biết nói gì cả, chỉ im lặng.
- Ba biết ba sai, làm mẹ con tổn thương, và cả con nữa. Nhưng con cũng hiểu cho ba mà, phải không?
Tử Lan im lặng lắng nghe. Hiểu cho ba. Có lẽ vậy. Từ nhỏ, cô nào biết mẹ là gì. Ăn cơm, tắm rửa, đi học, đi chơi, họp phụ huynh, tất cả đều là mình ba đèo bồng chăm sóc. Còn mẹ cô, suốt ngày hết họp hành, gặp gỡ đối tác, thảo luận hợp đồng, nghiên cứu đề án. Thật sự cũng có lúc cô không biết, mẹ có bao giờ nghĩ đến cô. Mẹ vẫn luôn không hài lòng với cái nghề nghệ sĩ của ba, cho rằng nó không làm được gì. Tôi học đàn, mẹ ngăn cấm này nọ, nhất quyết không đồng ý. Tôi hiểu chứ, ba yêu âm nhạc, yêu đàn. Còn mẹ thì yêu công việc. Hai con người này sẽ không thể nào hòa hợp mãi được.
- Ba về đi, được không?
- Ba biết rồi…. Sinh nhật vui vẻ.
Ông nhìn đứa con gái một tí, rồi lại đeo đàn lên và đi. Không nói gì nữa. Ông biết, để được tha thứ, ông cần nhiều thời gian hơn nữa.
Đứng trên ngôi nhà sang trọng bậc nhất thành phố, Tử Lan phóng tầm mắt của mình ra ngoài. Những ánh đèn sáng trưng, những tòa nhà tịch mịch, xe cộ qua lại chen chúc, tất cả trở nên nhòe nhoẹt và lem nhem.
Tử Lan biết cuộc sống của mình thiếu điều gì đó, dù chỉ là một chút. Nhưng cái phần một chút ấy, chẳng hiểu sao, lại luôn đeo bám và nhức nhối như vậy. Tử Lan ngồi dựa lưng vào tường, ly sữa ấm bên cạnh phả ra những sợi khói bé xíu, chẳng thể đủ làm ấm đôi bàn tay của mình. Cô thấy nhớ mẹ, một người phụ nữ đã cô đơn tận cùng cho đến khi bà ra đi, dù Tử Lan biết, chưa một lần nào, mẹ thấy hối tiếc quãng thời gian mà mình đã sống, đã yêu, đã loay hoay triền miên với những bản kế hoạch, nhưng báo cáo tài chính, những nước cờ tinh vi của một nữ giám đốc trẻ tuổi và thành đạt. Bà đã luôn cho mình là người phụ nữ có tất cả, nhưng dường như bà đã quên đi một điều rằng, bà đã thiếu cô, thiếu ba cô.
Có lẽ là Tử Lan giống ba nhiều hơn, ông ấm áp và hiền lành, còn mẹ, quyết đoán và lạnh lùng đến mức đáng sợ. Cuộc sống này có lẽ không dành cho Tử Lan, và kể cả ngôi nhà sang trọng này nữa. Tử Lan đã từng mơ đến một căn nhà gỗ nhỏ, trồng toàn thạch thảo và cúc bi, giống như nhà dì Dương ở ngoại ô thành phố vậy. Rồi ngay khoảng sân rộng rãi trước nhà, nơi đón nhiều gió và nắng nhất, Tử Lan sẽ kê một chiếc bàn, ba cái ghế, và đàn! Vậy thôi, chơi bất cứ thứ gì mà cô thấy thích, có ba, có mẹ, sống cuộc sống mà mình yêu.
Tử Lan đã từng ước có ai đó thương cô, thương như cái cách ba thương dì Dương vậy, nhẹ nhàng mà dai dẳng. Còn tình yêu ba dành cho mẹ, mãnh liệt, cuộn trào, nhưng rồi cũng bị đứt khúc, vụn vỡ.
Ngày xưa trong ngôi nhà này, pháo bông nhân dịp giao thừa sáng bừng cửa kính. Mẹ từng nói: “ Mẹ muốn là những bông pháo trên trời kia con ạ, sáng thật huy hoàng và chói mắt…” Khi ấy, Tử Lan chỉ thấy trước mắt như thế, pháo hoa vụt bay lên tầng không lộng lẫy, muôn hình vạn trạng, rồi sau đó, tắt ngóm. Hết. Tử Lan thấy, mẹ cũng vậy đó…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.