Chương 8
Nhi Nguyễn
07/02/2015
Tiếng xe đạp dừng lại, sau đó là một hồi chuông cửa ngân vang. Minh Phong đút tay túi quần, dựa lưng vào xe chờ đợi. Lát sau, Tử Lan mới mở cửa. Mái tóc nâu được cột gọn gàng sau gáy, khi đi khẽ đung đưa theo nhịp bước chân trông rất dễ thương.
- Sao cậu đến sớm vậy?
- Chứ ai tối qua nhắn tin bảo tớ đến đón sớm.
- À…
Tử Lan à lên một tiếng như đã hiểu ra, vẻ mặt không thể nào buồn cười hơn được nữa.
- Hôm nay, tớ không muốn đến trường.
Sau khi đã yên vị chắc chắn sau xe, Tử Lan khẽ nắm hờ hai bên áo Minh Phong, nhẹ nhàng nói.
- Vậy mình đi chơi đi.
Câu nói ngắn gọn, rõ ràng quyết định tất cả. Xe đạp chậm rãi đi trên con đường còn đầy sương sớm. Nắng mai vàng nhạt nhảy nhót tung tăng khắp nơi, đậu trên mái tóc Tử Lan và cả nụ cười trên môi Minh Phong nữa.
- Cậu muốn đi đâu?- Minh Phong quay đầu ra sau, hỏi.
- Tớ cũng không biết nữa.
Tử Lan trả lời lại, bâng quơ, không định hình. Thật sự Tử Lan không biết đi đâu cả, lâu lắm rồi cô không ra khỏi nhà ngoại trừ đi học, bỗng nhiên cảm thấy mọi thứ trở nên hoàn toàn xa lạ.
Xe đạp dừng lại trước một công viên giải trí. Cũng đã lâu rồi Tử Lan chưa đến đây chơi , đột nhiên cảm thấy lạ lẫm lắm. Đang bâng quơ suy nghĩ thì bàn tay ấm nóng của Minh Phong đã nắm chặt tay cô, kéo vào trong.
Bây giờ trời vẫn còn sáng, công viên giải trí vắng tanh, không còn ồn ào nhộn nhịp nữa. Minh Phong dẫn Tử Lan tham gia các trò cảm giác mạnh, lúc bước xuống, Tử Lan gần như ngã quỵ, mặt tái xanh cả lên, chỉ có Minh Phong là vẫn bình thản như cũ. Trông bộ dạng thất thểu như lính thất trận của Tử Lan, Minh Phong không khỏi ôm bụng cười ngặt ngẽo. Tử Lan hầu như đen mặt cả lại, trừng mắt nhìn cái bản mắt vô lại ngay trước mắt. Chưa kịp để Tử Lan nói thêm gì nữa, Minh Phong tiếp tục kéo tay Tử Lan đến tàu lượn siêu tốc. Cô cứng người nhưng đến lúc định thần lại thì thấy mình đã yên vị ngay đầu tàu lượn, bên cạnh là cái tên vô lại nào đó.
Tàu từ từ lăn bánh, chậm rãi, bằng phẳng. Tốc độ bỗng nhiên tăng lên đột ngột, phóng đi vù vù. Tử Lan sợ hãi, nhắm chặt mắt lại, tay thì cầm chặt tay Minh Phong.
- Mở mắt ra và hét lên đi. Cậu sẽ thấy đỡ hơn.
Tiếng Minh Phong hét to vang vọng bên tai. Tàu siêu tốc lộn vòng một cú. Tử Lan sợ hãi hét to lên, nhưng mắt vẫn nhắm kịt lại.
- Mở mắt ra đi. Cậu sẽ thích lắm.
Minh Phong tiếp tục hét to bên tai, không ngừng bắt cô mở mắt ra. Tử Lan khẽ hi hí một bên mắt. Gió vù vù thổi, mát lạnh cả người.
- Mở mắt ra đi. Cứ tin ở tớ.
Nắm chặt tay Minh Phong, Tử Lan vơ vét hết sự can đảm trong người mình, mở mắt ra. Cảnh vật trên cao bay vù vù qua cô. Mây trắng bồng bềnh trôi. Ánh mặt trời sáng chói trên đỉnh đâu. Một lần nữa Tử Lan hét to lên, dang hai tay ra ngoài để cảm nhận rõ sự trong trẻo, mới lạ của cảm giác này.
Uống một ngụm nước suối tinh khiết mát lành, Tử Lan cười vui vẻ nói:
- Công nhận sướng thật.
Tuy bây giờ Tử Lan vẫn cảm thấy nhốn nháo sau mấy cú lộn vòng cuối cùng nhưng cũng đã đỡ hơn rất nhiều rồi. Thật sự, trong lúc hét lên đó, cô thấy lòng mình như thanh thản, dường như những nỗi buồn u uất luôn mang trong người đã theo nó thoát ra ngoài, tâm hồn cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.
- Cậu muốn chơi gì nữa?
Minh Phong rất hài lòng khi thấy Tử Lan vui sướng, coi như là cậu đã bỏ công đào tạo cũng không tồi.
- Ừm, tớ muốn đi đu quay xoay tròn kia.
Tử Lan chỉ đến cái vòng tròn to lớn với mười mấy cái hộp đủ màu sắc khác nhau, đang đứng im lìm lặng lẽ giữa công viên.
Cả hai hăng hái đến đó, leo lên trong một cái hộp. Đu quay từ từ quay tròn, đưa Tử Lan, Minh Phong từ từ lên cao rồi lại hạ xuống. Im lặng bao trùm tất cả. Cả hai đều chống cằm nhìn ra cửa sổ. Thành phố lúc này đã vào giờ cao điểm. Tuy ngồi trong này nhưng Tử Lan vẫn nghe được đâu đó vọng lại tiếng còi xe huyên náo.
- Phong này, sao cậu lại thích tớ vậy?
Tử Lan nhẹ nhàng hỏi, câu hỏi này đã ẩn chứa trong lòng cô từ tối hôm qua rồi, giờ thốt ra thật sự thấy nhẹ nhõm.
- Thì đơn giản là thích thôi.
Minh Phong trả lời ngay tắp lự, không e dè, không suy nghĩ.
- Nhưng chúng ta quen nhau chưa lâu.
Minh Phong xoay người lại, nhìn thẳng vào mắt Tử Lan. Cậu đưa tay cốc đầu cô.
- Cậu hay quên thật?
Minh Phong tỏ vẻ tiếc nuối, chậc chậc mấy tiếng.
- Quên gì?
Tử Lan nôn nóng cả lên. Tự nhiên đang nói vấn đề này, lại nhảy sang chuyện khác.
- Năm tớ sáu tuổi, tớ gặp một bé gái ngồi khóc ở công viên. Tay thì ôm chặt cây kéo đàn violon đã bị gãy nửa...
- Bị gãy nửa…- Tử Lan bàng hoàng lập lại. Cô ngẩn cả người ra.
- Tớ còn nhớ, lúc đó tớ hỏi han, thì cô bé ấy thút thít cả lên, bảo là mẹ cô không cho cô chơi đàn. Tớ cũng đã an ủi, nhưng lại chẳng bằng mấy cây kẹo. Vừa đưa ra là đã nhoẻn miệng cười toét. Đã vậy tớ động viên cố gắng này nọ đều bị bỏ ra sau cây kẹo.
Nói đến đây, Minh Phong bật cười, như nhớ lại khoảnh khắc lúc đó. Tử Lan im lặng thật lâu, cuối cùng cũng lên tiếng:
- Nhưng sao cậu biết đó là tớ?
- Vì cô bé đó có mái tóc nâu, đôi mắt nâu…- Minh Phong dừng lại một tí- và cả cảm nhận của tớ nữa.
Tử Lan chu miệng nhỏ nhắn lên, lắc đầu như cụ non, bắt bẻ:
- Nhưng chưa chắc gì người đó đã là cậu.
Minh Phong khẽ cười trước thái độ bắt bẻ này nọ của Tử Lan, tay với tới ba lô bên cạnh lôi ra một thứ đưa lên miệng. Là harmonica. Tiếng nhạc réo rắc vang lên. Tử Lan nhìn chằm chằm vào người con trai trước mặt mà nở một nụ cười nhẹ nhàng như gió xuân. Bất giác, cô khẽ nghiêng đầu dựa lên vai Minh Phong. Tiếng harmonica âm vang, lúc nhanh lúc chậm, từ từ đi vào lòng cô.
Tử Lan thầm nghĩ, thật sự lần này, cô đã chọn đúng.
- Sao cậu đến sớm vậy?
- Chứ ai tối qua nhắn tin bảo tớ đến đón sớm.
- À…
Tử Lan à lên một tiếng như đã hiểu ra, vẻ mặt không thể nào buồn cười hơn được nữa.
- Hôm nay, tớ không muốn đến trường.
Sau khi đã yên vị chắc chắn sau xe, Tử Lan khẽ nắm hờ hai bên áo Minh Phong, nhẹ nhàng nói.
- Vậy mình đi chơi đi.
Câu nói ngắn gọn, rõ ràng quyết định tất cả. Xe đạp chậm rãi đi trên con đường còn đầy sương sớm. Nắng mai vàng nhạt nhảy nhót tung tăng khắp nơi, đậu trên mái tóc Tử Lan và cả nụ cười trên môi Minh Phong nữa.
- Cậu muốn đi đâu?- Minh Phong quay đầu ra sau, hỏi.
- Tớ cũng không biết nữa.
Tử Lan trả lời lại, bâng quơ, không định hình. Thật sự Tử Lan không biết đi đâu cả, lâu lắm rồi cô không ra khỏi nhà ngoại trừ đi học, bỗng nhiên cảm thấy mọi thứ trở nên hoàn toàn xa lạ.
Xe đạp dừng lại trước một công viên giải trí. Cũng đã lâu rồi Tử Lan chưa đến đây chơi , đột nhiên cảm thấy lạ lẫm lắm. Đang bâng quơ suy nghĩ thì bàn tay ấm nóng của Minh Phong đã nắm chặt tay cô, kéo vào trong.
Bây giờ trời vẫn còn sáng, công viên giải trí vắng tanh, không còn ồn ào nhộn nhịp nữa. Minh Phong dẫn Tử Lan tham gia các trò cảm giác mạnh, lúc bước xuống, Tử Lan gần như ngã quỵ, mặt tái xanh cả lên, chỉ có Minh Phong là vẫn bình thản như cũ. Trông bộ dạng thất thểu như lính thất trận của Tử Lan, Minh Phong không khỏi ôm bụng cười ngặt ngẽo. Tử Lan hầu như đen mặt cả lại, trừng mắt nhìn cái bản mắt vô lại ngay trước mắt. Chưa kịp để Tử Lan nói thêm gì nữa, Minh Phong tiếp tục kéo tay Tử Lan đến tàu lượn siêu tốc. Cô cứng người nhưng đến lúc định thần lại thì thấy mình đã yên vị ngay đầu tàu lượn, bên cạnh là cái tên vô lại nào đó.
Tàu từ từ lăn bánh, chậm rãi, bằng phẳng. Tốc độ bỗng nhiên tăng lên đột ngột, phóng đi vù vù. Tử Lan sợ hãi, nhắm chặt mắt lại, tay thì cầm chặt tay Minh Phong.
- Mở mắt ra và hét lên đi. Cậu sẽ thấy đỡ hơn.
Tiếng Minh Phong hét to vang vọng bên tai. Tàu siêu tốc lộn vòng một cú. Tử Lan sợ hãi hét to lên, nhưng mắt vẫn nhắm kịt lại.
- Mở mắt ra đi. Cậu sẽ thích lắm.
Minh Phong tiếp tục hét to bên tai, không ngừng bắt cô mở mắt ra. Tử Lan khẽ hi hí một bên mắt. Gió vù vù thổi, mát lạnh cả người.
- Mở mắt ra đi. Cứ tin ở tớ.
Nắm chặt tay Minh Phong, Tử Lan vơ vét hết sự can đảm trong người mình, mở mắt ra. Cảnh vật trên cao bay vù vù qua cô. Mây trắng bồng bềnh trôi. Ánh mặt trời sáng chói trên đỉnh đâu. Một lần nữa Tử Lan hét to lên, dang hai tay ra ngoài để cảm nhận rõ sự trong trẻo, mới lạ của cảm giác này.
Uống một ngụm nước suối tinh khiết mát lành, Tử Lan cười vui vẻ nói:
- Công nhận sướng thật.
Tuy bây giờ Tử Lan vẫn cảm thấy nhốn nháo sau mấy cú lộn vòng cuối cùng nhưng cũng đã đỡ hơn rất nhiều rồi. Thật sự, trong lúc hét lên đó, cô thấy lòng mình như thanh thản, dường như những nỗi buồn u uất luôn mang trong người đã theo nó thoát ra ngoài, tâm hồn cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.
- Cậu muốn chơi gì nữa?
Minh Phong rất hài lòng khi thấy Tử Lan vui sướng, coi như là cậu đã bỏ công đào tạo cũng không tồi.
- Ừm, tớ muốn đi đu quay xoay tròn kia.
Tử Lan chỉ đến cái vòng tròn to lớn với mười mấy cái hộp đủ màu sắc khác nhau, đang đứng im lìm lặng lẽ giữa công viên.
Cả hai hăng hái đến đó, leo lên trong một cái hộp. Đu quay từ từ quay tròn, đưa Tử Lan, Minh Phong từ từ lên cao rồi lại hạ xuống. Im lặng bao trùm tất cả. Cả hai đều chống cằm nhìn ra cửa sổ. Thành phố lúc này đã vào giờ cao điểm. Tuy ngồi trong này nhưng Tử Lan vẫn nghe được đâu đó vọng lại tiếng còi xe huyên náo.
- Phong này, sao cậu lại thích tớ vậy?
Tử Lan nhẹ nhàng hỏi, câu hỏi này đã ẩn chứa trong lòng cô từ tối hôm qua rồi, giờ thốt ra thật sự thấy nhẹ nhõm.
- Thì đơn giản là thích thôi.
Minh Phong trả lời ngay tắp lự, không e dè, không suy nghĩ.
- Nhưng chúng ta quen nhau chưa lâu.
Minh Phong xoay người lại, nhìn thẳng vào mắt Tử Lan. Cậu đưa tay cốc đầu cô.
- Cậu hay quên thật?
Minh Phong tỏ vẻ tiếc nuối, chậc chậc mấy tiếng.
- Quên gì?
Tử Lan nôn nóng cả lên. Tự nhiên đang nói vấn đề này, lại nhảy sang chuyện khác.
- Năm tớ sáu tuổi, tớ gặp một bé gái ngồi khóc ở công viên. Tay thì ôm chặt cây kéo đàn violon đã bị gãy nửa...
- Bị gãy nửa…- Tử Lan bàng hoàng lập lại. Cô ngẩn cả người ra.
- Tớ còn nhớ, lúc đó tớ hỏi han, thì cô bé ấy thút thít cả lên, bảo là mẹ cô không cho cô chơi đàn. Tớ cũng đã an ủi, nhưng lại chẳng bằng mấy cây kẹo. Vừa đưa ra là đã nhoẻn miệng cười toét. Đã vậy tớ động viên cố gắng này nọ đều bị bỏ ra sau cây kẹo.
Nói đến đây, Minh Phong bật cười, như nhớ lại khoảnh khắc lúc đó. Tử Lan im lặng thật lâu, cuối cùng cũng lên tiếng:
- Nhưng sao cậu biết đó là tớ?
- Vì cô bé đó có mái tóc nâu, đôi mắt nâu…- Minh Phong dừng lại một tí- và cả cảm nhận của tớ nữa.
Tử Lan chu miệng nhỏ nhắn lên, lắc đầu như cụ non, bắt bẻ:
- Nhưng chưa chắc gì người đó đã là cậu.
Minh Phong khẽ cười trước thái độ bắt bẻ này nọ của Tử Lan, tay với tới ba lô bên cạnh lôi ra một thứ đưa lên miệng. Là harmonica. Tiếng nhạc réo rắc vang lên. Tử Lan nhìn chằm chằm vào người con trai trước mặt mà nở một nụ cười nhẹ nhàng như gió xuân. Bất giác, cô khẽ nghiêng đầu dựa lên vai Minh Phong. Tiếng harmonica âm vang, lúc nhanh lúc chậm, từ từ đi vào lòng cô.
Tử Lan thầm nghĩ, thật sự lần này, cô đã chọn đúng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.