Chương 168: Bánh Bao ra lò
Dục Hiểu
05/10/2022
"Bọn chúng..." Lê Tông Sinh dời đường nhìn về phía cánh cửa đang đóng, khuôn mặt tràn đầy vẻ lo lắng.
"Yên tâm, Tiểu Tịch không sao, mấy vị bác sĩ kia đều rất lợi hại, rất nhanh thì người sẽ có thể ẵm cháu rồi." Biết Lê Tông Sinh đang lo lắng cho bọn họ, Trần Diệu Thiên liền nói.
Ông gật đầu, lúc này mới yên tâm được một ít. Bất quá ngẫm lại Lâm Văn Tịch cũng đã là cháu của mình rồi… Giờ lại sinh con cho con trai của mình... Thế thì phải gọi là gì đây... Đột nhiên vẻ mặt Lê Tông Sinh chuyển thành hắc tuyến... Mà hiển nhiên Trần Diệu Thiên cũng nghĩ đến chuyện này, biểu tình cũng biến thành có chút kỳ quái, chỉ có Trần Mặc là không biết chuyện, không cần phải lãng phí nhiều não như thế, y chỉ nghĩ nếu như Tiểu Tịch bình an sinh ra cục cưng thì tốt rồi.
"Đúng rồi bác trai, người đến đây khi nào vậy?"
"Trước đó có người nói với ta là bên này xảy ra chuyện, ban đầu lo lắng cho an toàn của Tiểu Diễm nên đã chuẩn bị chạy qua, kết quả không nghĩ tới vừa vặn gặp phải chuyện thế này, liền vội chạy tới ngay."
Trần Diệu Thiên hiểu rõ gật đầu, Lê Tông Sinh nhận được tiếng gió cũng rất bình thường, "Người đừng lo lắng, sẽ không có chuyện gì đâu."
"Ừm."
Chuyện về bí mật thân thể của Lâm Văn Tịch phải đến sau này Lê Tông Sinh mới biết, nhưng cũng không biết cậu đã mang thai, thẳng đến vừa nãy có người thông báo cho ông, ông lại càng hoảng sợ hơn, vội vội vàng vàng chạy tới đây, mặc dù lần trước là mình đã đuổi Lê Diễm đi, nhưng sau đó càng ngày ông càng hối hận, thấy con trai thực sự ra đi mà không trở lại, ông cũng luống cuống, lại không cách nào vứt bỏ mặt mũi đi tìm con trai mình, bất quá ông cũng không biết thì ra con trai ông vẫn ở chung với đứa nhỏ đó suốt từ dạo ấy đến nay. Đối với chuyện Lê Diễm và Lâm Văn Tịch ở chung với nhau, kỳ thực năm đó có giáo huấn của ca ca Lê Diễm hết một lần, hiện tại Lê Tông Sinh cũng không dám chèn ép bọn chúng nữa, tuy rằng tình yêu của hai đứa còn cấm kỵ hơn cả của Lê Khâm, nhưng lão đầu ông đây cũng không có biện pháp với chúng nữa rồi, ai kêu từ nhỏ đứa bé Lê Diễm này đã quật cường hơn cả ca ca nó, nếu ông lại cưỡng ép nó chỉ sợ rằng sẽ hoàn toàn phản tác dụng, giống như khi ấy đuổi nó ra khỏi nhà, phong tỏa tất cả đường sống của nó, cho rằng sau này nó sẽ cùng đường rồi quay về, cuối cùng ông mới phát hiện ra từ lâu Lê Diễm đã mở rộng sự nghiệp của mình ra nước ngoài, căn bản là ông không có cách nào ép buộc được nó cả.
Hơn nữa đứa nhỏ Lâm Văn Tịch kia vốn chính là cháu của mình, cho dù có tàn nhẫn đến cỡ nào thì mình cũng không thể thực sự ép chết cháu trai mình được, đừng nói tới con lớn ở trên trời sẽ không tha thứ cho mình, tự trong lòng ông cũng sẽ áy náy. Quan hệ của ông và Lâm Văn Tịch như vậy, đã qua một khoảng thời gian dài nên ông cũng thông suốt rồi, lúc nghe tin Lâm Văn Tịch sắp sinh non ông đã hết sức lo lắng và khẩn trương nên mới vội vã chạy tới, sau đó phát hiện Uông Kiếm Quốc cũng ở chỗ này, đến cả Uông Kiếm Quốc cũng đã không trách con trai mình rồi, ông thì lại ép nó đến nước này đây, bấy giờ Lê Tông Sinh mới cảm thấy xấu hổ, hiện tại hy vọng duy nhất, chính là... Cha con Lâm Văn Tịch được bình an... Còn có, Lê Diễm có thể tha thứ cho mình.
Uông Kiếm Quốc đứng ở bên cạnh thì lại đang suy nghĩ, quả nhiên đứa nhỏ Lê Diễm kia... Rất tài giỏi... Tìm nam nhân thì cũng thôi đi, đến cả con cũng đã có luôn rồi, thảo nào nó chướng mắt con gái nhà mình, bất quá ngẫm lại, con bé vẫn luôn nói là nó xem Lê Diễm như ca ca, không có ý tứ về phương diện kia, ông với Lê lão đầu cứ luôn muốn tác hợp, hiện tại xem ra, ở trong lòng Lê Diễm con gái mình cũng không có chỗ đứng gì rồi... Nhìn thoáng qua "A Hổ" hàm hậu đang đứng ở bên cạnh, kỳ thực cũng không phải là một phế vật... Nhớ tới ban nãy lúc mình hỏi cậu ta muốn được thưởng gì, cậu ta không hề muốn tiền tài hay địa vị, chỉ nói hi vọng ông có thể cho phép nó và Chỉ Tâm quen nhau. Câu trả lời đó không khỏi khiến cho Uông Kiếm Quốc phải tự hỏi về chuyện này thêm một lần nữa.
Ngay khi tất cả mọi người đang trầm ngâm ở trong thế giới của riêng mình, một tiếng khóc nỉ non đã phá vỡ bầu không khí yên tĩnh, nhất thời tất cả mọi người đều lộ ra vẻ mặt mừng rỡ, Lê Tông Sinh thì lại là bộ dáng thở phào nhẹ nhõm, thiếu chút nữa Trần Mặc đã chảy nước mắt.
"Con nuôi của em chào đời rồi!!"
"Phụt." Thiếu chút nữa Trần Diệu Thiên đã phun ra ngoài, sao anh thấy em ấy còn kích động hơn cả người có cháu trai vậy chứ...
Lúc cửa được mở ra, Lâm Văn Tịch được đặt trên băng ca, bởi vì bị mất máu quá nhiều nên đã hôn mê, bất quá cũng không có gì đáng ngại, hiện tại lập tức đưa lên xe quay về bệnh viện, Lê Diễm đi ra từ phía sau, trong tay đang ôm cục cưng vừa mới chào đời.
"Nam hay nữ?" Nằm ngoài dự đoán của mọi người, Lê Tông Sinh là người đầu tiên hưng phấn tiến lên hỏi. Trần Diệu Thiên nghĩ, kỳ thực ba Lê Diễm vẫn rất thích đứa bé này, như vậy đã nói rõ, đối với quan hệ của Lê Diễm và Lâm Văn Tịch, ông ấy cũng đã thản nhiên tiếp nhận rồi. Kỳ thực nếu không tiếp nhận thì ông ấy cũng không có biện pháp nào khác, chẳng lẽ còn muốn ép đứa con trai duy nhất của mình dẫn vợ bỏ trốn sao?
Vừa ra tới đã nhìn thấy ba mình, Lê Diễm sợ đến mức thiếu chút nữa đã quẳng con mình đi, may là anh bình tĩnh lại kịp lúc.
"Là con gái. Ba, sao ba lại tới đây?"
"Ai nha, cuối cùng Lê gia của chúng ta cũng đã có một bé gái rồi!" Lê Tông Sinh trực tiếp bỏ qua câu hỏi của Lê Diễm, nhìn cục cưng đang khóc lớn kia mà lão lệ tung hoành.
Trần Mặc và Trần Diệu Thiên cũng nhanh chóng bu lại, nhìn đứa bé kia, "Bác sĩ đã kiểm tra chưa? Khỏe mạnh cả chứ?"
"Không có việc gì cả, hết thảy đều rất bình thường. Trần Diệu Thiên, cám ơn anh." Nếu không nhờ có anh ta, căn bản là tình huống khi ấy của mình cũng không có biện pháp để cho Lâm Văn Tịch làm kiểm tra và phòng ngừa dị dạng.
"Nói cái gì vậy nha, không cần cảm ơn tôi, đó là điều tôi phải làm thôi." Trải qua trận vừa rồi, tình cảm của mọi người đã có bước tiến vượt bậc, Trần Mặc nhìn đứa bé đang khóc lớn ở trong lòng Lê Diễm, vẻ mặt cực kỳ vui sướng.
"Cục cưng, gọi cha nuôi đi."
"Nếu như bé kêu thiệt thì em sẽ bị hù chết đó." Trần Diệu Thiên cười sờ đầu y.
"Hì hì, em đang thỏa mãn lắm nha. Đúng rồi Tiểu Tịch không sao chứ? Chúng ta cũng nhanh về thôi."
"Ừm. Ba, ba cũng về cùng tụi con chứ?"
Lê Tông Sinh gật đầu, kỳ thực ông rất muốn mở miệng kêu con trai trở về, nhưng lại không có cách nào xuống nước, không nghĩ tới cuối cùng con trai đã cho mình một bậc thang, thế là ông mừng rỡ nhanh chóng rời đi cùng mọi người.
Lúc đi qua máy truyền áp lực, Lê Diễm có hơi kinh ngạc, nhìn máy truyền áp lực bị phá hư ở bên trên cùng với cái gương nhỏ thay đổi vị trí khúc xạ tia hồng ngoại, anh dùng vẻ mặt giật mình nhìn về phía Trần Diệu Thiên. Anh phát hiện quả thực người này không đơn giản, cái trận như vậy mà cũng phá được sao? Trước đây rảnh rỗi đã từng xem sơ qua cách giải trận này, mặc dù có lý luận nhưng nếu đụng phải thực tiễn cũng thực sự không đơn giản, chỉ cần sai sót một chút thôi liền có thể dẫn tới cái chết, không ngờ tới anh ta lại thành công...
Biết Lê Diễm đang suy nghĩ cái gì, hai người liếc nhìn nhau, Trần Diệu Thiên chỉ cười cười với anh, cũng không nói gì cả, Lê Diễm cũng nở nụ cười, sau đó đi ra ngoài. Còn lại Trần Mặc thì mơ mơ hồ hồ không biết hai người bọn họ đang làm gì nữa.
Sau khi đi ra ngoài, hình như Uông Kiếm Quốc còn có chuyện muốn nói với Lê Diễm, nhưng nhìn thấy bộ dáng đang vội vã muốn gặp Lâm Văn Tịch hiện tại của Lê Diễm, cũng liền cười cười không nói gì cả, mà ông lại gọi Lê Tông Sinh sang một bên, không biết là đang nói gì đó.
"Yên tâm, Tiểu Tịch không sao, mấy vị bác sĩ kia đều rất lợi hại, rất nhanh thì người sẽ có thể ẵm cháu rồi." Biết Lê Tông Sinh đang lo lắng cho bọn họ, Trần Diệu Thiên liền nói.
Ông gật đầu, lúc này mới yên tâm được một ít. Bất quá ngẫm lại Lâm Văn Tịch cũng đã là cháu của mình rồi… Giờ lại sinh con cho con trai của mình... Thế thì phải gọi là gì đây... Đột nhiên vẻ mặt Lê Tông Sinh chuyển thành hắc tuyến... Mà hiển nhiên Trần Diệu Thiên cũng nghĩ đến chuyện này, biểu tình cũng biến thành có chút kỳ quái, chỉ có Trần Mặc là không biết chuyện, không cần phải lãng phí nhiều não như thế, y chỉ nghĩ nếu như Tiểu Tịch bình an sinh ra cục cưng thì tốt rồi.
"Đúng rồi bác trai, người đến đây khi nào vậy?"
"Trước đó có người nói với ta là bên này xảy ra chuyện, ban đầu lo lắng cho an toàn của Tiểu Diễm nên đã chuẩn bị chạy qua, kết quả không nghĩ tới vừa vặn gặp phải chuyện thế này, liền vội chạy tới ngay."
Trần Diệu Thiên hiểu rõ gật đầu, Lê Tông Sinh nhận được tiếng gió cũng rất bình thường, "Người đừng lo lắng, sẽ không có chuyện gì đâu."
"Ừm."
Chuyện về bí mật thân thể của Lâm Văn Tịch phải đến sau này Lê Tông Sinh mới biết, nhưng cũng không biết cậu đã mang thai, thẳng đến vừa nãy có người thông báo cho ông, ông lại càng hoảng sợ hơn, vội vội vàng vàng chạy tới đây, mặc dù lần trước là mình đã đuổi Lê Diễm đi, nhưng sau đó càng ngày ông càng hối hận, thấy con trai thực sự ra đi mà không trở lại, ông cũng luống cuống, lại không cách nào vứt bỏ mặt mũi đi tìm con trai mình, bất quá ông cũng không biết thì ra con trai ông vẫn ở chung với đứa nhỏ đó suốt từ dạo ấy đến nay. Đối với chuyện Lê Diễm và Lâm Văn Tịch ở chung với nhau, kỳ thực năm đó có giáo huấn của ca ca Lê Diễm hết một lần, hiện tại Lê Tông Sinh cũng không dám chèn ép bọn chúng nữa, tuy rằng tình yêu của hai đứa còn cấm kỵ hơn cả của Lê Khâm, nhưng lão đầu ông đây cũng không có biện pháp với chúng nữa rồi, ai kêu từ nhỏ đứa bé Lê Diễm này đã quật cường hơn cả ca ca nó, nếu ông lại cưỡng ép nó chỉ sợ rằng sẽ hoàn toàn phản tác dụng, giống như khi ấy đuổi nó ra khỏi nhà, phong tỏa tất cả đường sống của nó, cho rằng sau này nó sẽ cùng đường rồi quay về, cuối cùng ông mới phát hiện ra từ lâu Lê Diễm đã mở rộng sự nghiệp của mình ra nước ngoài, căn bản là ông không có cách nào ép buộc được nó cả.
Hơn nữa đứa nhỏ Lâm Văn Tịch kia vốn chính là cháu của mình, cho dù có tàn nhẫn đến cỡ nào thì mình cũng không thể thực sự ép chết cháu trai mình được, đừng nói tới con lớn ở trên trời sẽ không tha thứ cho mình, tự trong lòng ông cũng sẽ áy náy. Quan hệ của ông và Lâm Văn Tịch như vậy, đã qua một khoảng thời gian dài nên ông cũng thông suốt rồi, lúc nghe tin Lâm Văn Tịch sắp sinh non ông đã hết sức lo lắng và khẩn trương nên mới vội vã chạy tới, sau đó phát hiện Uông Kiếm Quốc cũng ở chỗ này, đến cả Uông Kiếm Quốc cũng đã không trách con trai mình rồi, ông thì lại ép nó đến nước này đây, bấy giờ Lê Tông Sinh mới cảm thấy xấu hổ, hiện tại hy vọng duy nhất, chính là... Cha con Lâm Văn Tịch được bình an... Còn có, Lê Diễm có thể tha thứ cho mình.
Uông Kiếm Quốc đứng ở bên cạnh thì lại đang suy nghĩ, quả nhiên đứa nhỏ Lê Diễm kia... Rất tài giỏi... Tìm nam nhân thì cũng thôi đi, đến cả con cũng đã có luôn rồi, thảo nào nó chướng mắt con gái nhà mình, bất quá ngẫm lại, con bé vẫn luôn nói là nó xem Lê Diễm như ca ca, không có ý tứ về phương diện kia, ông với Lê lão đầu cứ luôn muốn tác hợp, hiện tại xem ra, ở trong lòng Lê Diễm con gái mình cũng không có chỗ đứng gì rồi... Nhìn thoáng qua "A Hổ" hàm hậu đang đứng ở bên cạnh, kỳ thực cũng không phải là một phế vật... Nhớ tới ban nãy lúc mình hỏi cậu ta muốn được thưởng gì, cậu ta không hề muốn tiền tài hay địa vị, chỉ nói hi vọng ông có thể cho phép nó và Chỉ Tâm quen nhau. Câu trả lời đó không khỏi khiến cho Uông Kiếm Quốc phải tự hỏi về chuyện này thêm một lần nữa.
Ngay khi tất cả mọi người đang trầm ngâm ở trong thế giới của riêng mình, một tiếng khóc nỉ non đã phá vỡ bầu không khí yên tĩnh, nhất thời tất cả mọi người đều lộ ra vẻ mặt mừng rỡ, Lê Tông Sinh thì lại là bộ dáng thở phào nhẹ nhõm, thiếu chút nữa Trần Mặc đã chảy nước mắt.
"Con nuôi của em chào đời rồi!!"
"Phụt." Thiếu chút nữa Trần Diệu Thiên đã phun ra ngoài, sao anh thấy em ấy còn kích động hơn cả người có cháu trai vậy chứ...
Lúc cửa được mở ra, Lâm Văn Tịch được đặt trên băng ca, bởi vì bị mất máu quá nhiều nên đã hôn mê, bất quá cũng không có gì đáng ngại, hiện tại lập tức đưa lên xe quay về bệnh viện, Lê Diễm đi ra từ phía sau, trong tay đang ôm cục cưng vừa mới chào đời.
"Nam hay nữ?" Nằm ngoài dự đoán của mọi người, Lê Tông Sinh là người đầu tiên hưng phấn tiến lên hỏi. Trần Diệu Thiên nghĩ, kỳ thực ba Lê Diễm vẫn rất thích đứa bé này, như vậy đã nói rõ, đối với quan hệ của Lê Diễm và Lâm Văn Tịch, ông ấy cũng đã thản nhiên tiếp nhận rồi. Kỳ thực nếu không tiếp nhận thì ông ấy cũng không có biện pháp nào khác, chẳng lẽ còn muốn ép đứa con trai duy nhất của mình dẫn vợ bỏ trốn sao?
Vừa ra tới đã nhìn thấy ba mình, Lê Diễm sợ đến mức thiếu chút nữa đã quẳng con mình đi, may là anh bình tĩnh lại kịp lúc.
"Là con gái. Ba, sao ba lại tới đây?"
"Ai nha, cuối cùng Lê gia của chúng ta cũng đã có một bé gái rồi!" Lê Tông Sinh trực tiếp bỏ qua câu hỏi của Lê Diễm, nhìn cục cưng đang khóc lớn kia mà lão lệ tung hoành.
Trần Mặc và Trần Diệu Thiên cũng nhanh chóng bu lại, nhìn đứa bé kia, "Bác sĩ đã kiểm tra chưa? Khỏe mạnh cả chứ?"
"Không có việc gì cả, hết thảy đều rất bình thường. Trần Diệu Thiên, cám ơn anh." Nếu không nhờ có anh ta, căn bản là tình huống khi ấy của mình cũng không có biện pháp để cho Lâm Văn Tịch làm kiểm tra và phòng ngừa dị dạng.
"Nói cái gì vậy nha, không cần cảm ơn tôi, đó là điều tôi phải làm thôi." Trải qua trận vừa rồi, tình cảm của mọi người đã có bước tiến vượt bậc, Trần Mặc nhìn đứa bé đang khóc lớn ở trong lòng Lê Diễm, vẻ mặt cực kỳ vui sướng.
"Cục cưng, gọi cha nuôi đi."
"Nếu như bé kêu thiệt thì em sẽ bị hù chết đó." Trần Diệu Thiên cười sờ đầu y.
"Hì hì, em đang thỏa mãn lắm nha. Đúng rồi Tiểu Tịch không sao chứ? Chúng ta cũng nhanh về thôi."
"Ừm. Ba, ba cũng về cùng tụi con chứ?"
Lê Tông Sinh gật đầu, kỳ thực ông rất muốn mở miệng kêu con trai trở về, nhưng lại không có cách nào xuống nước, không nghĩ tới cuối cùng con trai đã cho mình một bậc thang, thế là ông mừng rỡ nhanh chóng rời đi cùng mọi người.
Lúc đi qua máy truyền áp lực, Lê Diễm có hơi kinh ngạc, nhìn máy truyền áp lực bị phá hư ở bên trên cùng với cái gương nhỏ thay đổi vị trí khúc xạ tia hồng ngoại, anh dùng vẻ mặt giật mình nhìn về phía Trần Diệu Thiên. Anh phát hiện quả thực người này không đơn giản, cái trận như vậy mà cũng phá được sao? Trước đây rảnh rỗi đã từng xem sơ qua cách giải trận này, mặc dù có lý luận nhưng nếu đụng phải thực tiễn cũng thực sự không đơn giản, chỉ cần sai sót một chút thôi liền có thể dẫn tới cái chết, không ngờ tới anh ta lại thành công...
Biết Lê Diễm đang suy nghĩ cái gì, hai người liếc nhìn nhau, Trần Diệu Thiên chỉ cười cười với anh, cũng không nói gì cả, Lê Diễm cũng nở nụ cười, sau đó đi ra ngoài. Còn lại Trần Mặc thì mơ mơ hồ hồ không biết hai người bọn họ đang làm gì nữa.
Sau khi đi ra ngoài, hình như Uông Kiếm Quốc còn có chuyện muốn nói với Lê Diễm, nhưng nhìn thấy bộ dáng đang vội vã muốn gặp Lâm Văn Tịch hiện tại của Lê Diễm, cũng liền cười cười không nói gì cả, mà ông lại gọi Lê Tông Sinh sang một bên, không biết là đang nói gì đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.