Chương 169: Tên của cục cưng
Dục Hiểu
05/10/2022
Trong bệnh viện, Lâm Văn Tịch mở mắt ra trong tình trạng vẫn còn rất yếu ớt, bởi vì đã chảy quá nhiều máu, khí sắc trên mặt vẫn chưa được tốt lắm, mặc dù Lê Tông Sinh đã tìm rất nhiều thuốc bổ dược liệu trân quý hầm canh cho cậu uống, nhưng có một phần nguyên nhân do thân thể nên khôi phục vẫn tương đối chậm.
Hiện tại Lâm Văn Tịch đã được chuyển đến bệnh viện của nhà Hạ Quân Dương, dù sao đây mới là sản nghiệp thuộc Lê gia, tuy rằng ở lại chỗ của Trần Diệu Thiên cũng không sao cả, thế nhưng Lê Tông Sinh vẫn kiên trì kêu bọn họ trở lại. Lê Diễm biết lão đầu sợ mình lại dẫn người chạy mất, đến lúc đó dù có muốn tìm cũng sẽ không tìm ra được nữa.
Lần thứ hai Hạ Quân Dương gặp lại Lê Diễm đã giật nảy mình, bao lâu nay đi tìm đều không tìm thấy cậu ấy, biết chắc là cậu ấy đã xảy ra chuyện, lại không tiện đến Lê gia hỏi thăm, chuyến này trở lại đùng một cái liền dẫn theo con trở về, có thể không dọa anh sợ hết hồn được sao? Anh đã kiểm tra cho bé dễ thương nhiều lần như vậy nhưng lại không phát hiện em ấy là người song tính! Bây giờ được lắm, đến cả con cũng đều sinh rồi! Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì vậy hả... Hạ Quân Dương chỉ có thể dùng vẻ mặt bi phẫn thét gào với Lê Diễm một câu ‘cậu đó quá không có nghĩa khí rồi, đến chuyện này cũng không chịu nói cho tớ biết!’ Hiện tại mới nhớ tới chạy về đi tìm mình là thế nào chứ!
Bất quá... Lê Diễm cũng không khách khí đáp trả cậu ta một câu, "Còn cậu... Giải thích thế nào đây..."
Lúc này trong phòng bệnh còn có một người nữa, nếu như anh nhớ không lầm, nam nhân này... Là Lý Thành Duyệt ca ca của bà xã Hạ Quân Dương đúng chứ hả? Là cái vị học trưởng kia của Hạ Quân Dương. Tầm mắt của Lê Diễm lại chuyển sang cái bụng đang nhô lên của y...
"Học trưởng anh ấy đã mang thai được bảy tháng rồi, tớ dẫn anh ấy tới kiểm tra."
"Bà xã cậu không có thai, cậu lại làm anh vợ mình mang bầu." Khóe miệng Lê Diễm co quắp. Không nghĩ tới động tác của cậu ta cũng rất nhanh, không chỉ đuổi tới tay, đến cả con cũng có luôn rồi. Cũng bởi vì câu nói của Lê Diễm mà gương mặt của nam nhân kia đã hơi ửng đỏ. Kỳ thực bí mật về thân thể của y, trước Hạ Quân Dương vẫn chưa có ai khác biết được, thẳng đến một lần ngoài ý muốn kia.
Hạ Quân Dương cười cười, vỗ vai Lê Diễm, biết "bà xã" của mình ngượng ngùng, thế là đi tới đỡ y nằm xuống giường, dặn y nghỉ ngơi cho tốt chờ mình trở về, sau đó anh ta lôi kéo Lê Diễm đi ra ngoài.
Vừa nãy anh thấy vẻ mặt cậu ta nhìn nam nhân kia là sự ôn nhu hiếm thấy, Lê Diễm nhịn không được nghĩ tới có phải lúc mình nhìn Tiểu Tịch cũng là cái bộ dáng này không.
"Nói đi, đã có chuyện gì?" Lê Diễm vừa đi ra ngoài liền mang theo vẻ mặt thú vị nhìn cậu ta, dựa theo thời gian thì lúc nam nhân kia mang thai không chênh lệch với Lâm Văn Tịch là bao, vậy bọn họ cũng đã ở cùng một chỗ từ rất sớm rồi, ngay khi kết hôn với nữ nhân kia không được bao lâu sao?
"Kỳ thực tớ cũng không nghĩ tới học trưởng là người song tính, khó trách trước đây lúc ở trường học anh ấy cứ luôn mang theo bộ dáng sợ sệt, bao bọc bản thân mình lại chặt chẽ, nhất là khi gặp tớ, trước đây tớ cứ cảm thấy anh ấy bày ra cái bộ dạng như vậy là để cho tớ đến khi dễ, cho nên mới phải khi dễ anh ấy một chút. Nhưng tớ không biết thì ra học trưởng vẫn luôn thầm mến tớ, nếu không nhờ lần kia uống say, tớ không cẩn thận vào nhầm cửa, kết quả... Thấy học trưởng ở trên giường... Ừm... Tớ mới hiểu được thì ra anh ấy cũng thích nam nhân, hơn nữa thân thể còn như vậy, sau đó tớ đã xảy ra quan hệ với anh ấy."
"Còn nữ nhân kia thì sao? Cứ mặc kệ hai người như vậy luôn?"
"Đương nhiên là không có khả năng rồi, lúc đầu nữ nhân kia đã làm ầm ĩ với tớ rất nhiều lần, cậu cũng biết đó, khi ấy tớ không thể phân thân, cũng không biết bên cậu đã xảy ra nhiều chuyện như thế."
"Ừm, vậy bây giờ thế nào? Tốt xấu gì thì đó cũng là ca ca của cô ta mà."
"Đúng vậy, kỳ thực vốn dĩ cũng không phải là lỗi của học trưởng, nếu không phải do tớ đi trêu chọc bọn họ, tuy rằng học trưởng thích tớ, nhưng cho tới nay còn chưa từng thổ lộ ra, càng không muốn có gì vượt quá mức, nhất là khi tớ và nữ nhân kia kết hôn, anh ấy lại nhịn đau chúc phúc cho bọn tớ. Nữ nhân kia, vốn cũng rất yêu anh trai mình, bây giờ nhìn thấy học trưởng như vậy cũng không đành lòng, cuối cùng cô ta thỏa hiệp, cô ta cũng hi vọng ca ca của mình có thể hạnh phúc. Bọn tớ chuẩn bị ly hôn, sau đó tớ sẽ dẫn Thành Duyệt rời đi. Còn về phía nữ nhân kia, tớ chuẩn bị chuyển bệnh viện của tớ sang danh nghĩa của cô ta, coi như là sính lễ tớ cưới học trưởng vậy."
"Phì, cũng tốt." Có thể là do ở chung với bọn Trần Diệu Thiên lâu ngày, mặt than của Lê Diễm cũng đã đỡ hơn không ít, mặc dù đối với người ngoài vẫn không cười không nói, nhưng ít nhất cũng không còn bày ra mặt than với người quen nữa, đối với sự thay đổi của Lê Diễm, Hạ Quân Dương cũng cảm nhận được rất rõ ràng.
Thấy chuyện cũng đã được giải quyết không sai biệt lắm, Lê Diễm không còn gì để lo lắng nữa, "Vị kia của cậu cũng sắp sinh rồi hả?"
"Đúng vậy, mấy ngày nay tớ đã để cho anh ấy ở nhà, chính là sợ xảy ra chuyện gì đó ngoài ý muốn."
"Chúc mừng cậu cũng sắp làm ba a." Đột nhiên Lê Diễm cười đến có chút bĩ, không nghĩ tới thật sự sẽ có người thu phục được củ cải hoa tâm này, "Khi ấy tớ nghĩ cậu chỉ vui đùa một chút mà thôi, không nghĩ tới lần này lại thật lòng."
"Đúng vậy, tuy rằng có thể là ngay từ đầu cũng không có bao nhiêu tâm tư gì với học trưởng, nhưng sau này, càng ngày càng không thể tự thoát ra được. Không phải cậu với bé dễ thương cũng là như vậy sao, trong khoảng thời gian này hưởng thụ thế giới hai người sướng chứ hả? Còn dám không chịu nói cho tớ biết nữa a! Làm hại tớ vừa lo lắng vừa không ngừng tìm cậu."
"Ha ha, đương nhiên là sướng rồi, cảm giác được em ấy bao nuổi... vô cùng tốt..."
"Phụt..."
"Cũng tại tớ không biết thân thể của bé dễ thương giống với học trưởng, không thôi dám chắc tớ sẽ thay cậu chăm sóc tốt cho em ấy, may là đứa bé kia được sinh ra rất khỏe mạnh."
"Đúng vậy, ít nhiều gì cũng nhờ Trần Diệu Thiên."
Hạ Quân Dương gật đầu, "Vậy là tốt rồi, nếu như lần sau có đẻ nữa, nhớ là phải tìm tớ đến khám cho bé dễ thương đó nhá. Hiện tại tớ đã trở thành chuyên gia rồi á."
Khóe miệng Lê Diễm co quắp cười cười. "Tớ không muốn để cho em ấy đẻ nữa."
"Tại sao?"
"Chờ đến khi học trưởng của cậu đẻ cậu sẽ hiểu được thôi." Lê Diễm dùng vẻ mặt bí hiểm nói, Hạ Quân Dương nghe thấy mà kinh hồn táng đảm một trận.
"Đúng rồi, tớ đã nghe Lê bá bá nói rồi, cậu định làm thế nào đây?"
Lê Diễm nhíu mày, "Hiện tại khoan hãy nói với Tiểu Tịch, Trần Diệu Thiên đã quyết định sau này sẽ phụ tá cho tớ, đến lúc đó đợi tình huống ổn định lại, tớ mới quyết định sau."
"Ừm." Hạ Quân Dương gật đầu, "Nếu được, tớ cũng sẽ đi theo cậu." Nói xong anh ta cười với vẻ mặt tà ác rồi sáp qua.
Lê Diễm cười đẩy cậu ta ra, "Thôi đi, không phải cậu muốn dẫn học trưởng của mình cao chạy xa bay hả?"
"Đúng vậy, bất quá nếu như cậu thực sự làm chuyện đó, tớ không yên lòng giao cậu vào trong tay người khác, nói thế nào thì vẫn là người một nhà an toàn hơn."
Lê Diễm ngẫm lại thấy cũng đúng, bèn gật đầu.
"Được rồi, đừng nói chuyện này nữa. Bảo bối nhà bọn tớ sắp tỉnh rồi, tớ vào xem đây."
"Ừm ừm, tớ cũng đi xem bé dễ thương với cả bé dễ thương nhỏ nữa." Hạ Quân Dương đi theo sau, Lê Diễm liếc cậu ta, cái gì gọi là bé dễ thương nhỏ chứ...
Quả nhiên khi đi vào liền thấy Lâm Văn Tịch đang nghiêng đầu đùa với cục cưng, cười đến vẻ mặt tràn đầy hạnh phúc, Lê Diễm cũng cười đi tới, chỉnh chăn lại cho cậu.
"Sao lại không chịu đắp kín chăn, lỡ bị cảm thì sao?"
"Không sao đâu. Chủ nhân, đã nghĩ ra tên cho cục cưng chưa?" Nhìn thấy người tới, Lâm Văn Tịch cười đến đầy mặt thỏa mãn.
Hiện tại Lâm Văn Tịch đã được chuyển đến bệnh viện của nhà Hạ Quân Dương, dù sao đây mới là sản nghiệp thuộc Lê gia, tuy rằng ở lại chỗ của Trần Diệu Thiên cũng không sao cả, thế nhưng Lê Tông Sinh vẫn kiên trì kêu bọn họ trở lại. Lê Diễm biết lão đầu sợ mình lại dẫn người chạy mất, đến lúc đó dù có muốn tìm cũng sẽ không tìm ra được nữa.
Lần thứ hai Hạ Quân Dương gặp lại Lê Diễm đã giật nảy mình, bao lâu nay đi tìm đều không tìm thấy cậu ấy, biết chắc là cậu ấy đã xảy ra chuyện, lại không tiện đến Lê gia hỏi thăm, chuyến này trở lại đùng một cái liền dẫn theo con trở về, có thể không dọa anh sợ hết hồn được sao? Anh đã kiểm tra cho bé dễ thương nhiều lần như vậy nhưng lại không phát hiện em ấy là người song tính! Bây giờ được lắm, đến cả con cũng đều sinh rồi! Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì vậy hả... Hạ Quân Dương chỉ có thể dùng vẻ mặt bi phẫn thét gào với Lê Diễm một câu ‘cậu đó quá không có nghĩa khí rồi, đến chuyện này cũng không chịu nói cho tớ biết!’ Hiện tại mới nhớ tới chạy về đi tìm mình là thế nào chứ!
Bất quá... Lê Diễm cũng không khách khí đáp trả cậu ta một câu, "Còn cậu... Giải thích thế nào đây..."
Lúc này trong phòng bệnh còn có một người nữa, nếu như anh nhớ không lầm, nam nhân này... Là Lý Thành Duyệt ca ca của bà xã Hạ Quân Dương đúng chứ hả? Là cái vị học trưởng kia của Hạ Quân Dương. Tầm mắt của Lê Diễm lại chuyển sang cái bụng đang nhô lên của y...
"Học trưởng anh ấy đã mang thai được bảy tháng rồi, tớ dẫn anh ấy tới kiểm tra."
"Bà xã cậu không có thai, cậu lại làm anh vợ mình mang bầu." Khóe miệng Lê Diễm co quắp. Không nghĩ tới động tác của cậu ta cũng rất nhanh, không chỉ đuổi tới tay, đến cả con cũng có luôn rồi. Cũng bởi vì câu nói của Lê Diễm mà gương mặt của nam nhân kia đã hơi ửng đỏ. Kỳ thực bí mật về thân thể của y, trước Hạ Quân Dương vẫn chưa có ai khác biết được, thẳng đến một lần ngoài ý muốn kia.
Hạ Quân Dương cười cười, vỗ vai Lê Diễm, biết "bà xã" của mình ngượng ngùng, thế là đi tới đỡ y nằm xuống giường, dặn y nghỉ ngơi cho tốt chờ mình trở về, sau đó anh ta lôi kéo Lê Diễm đi ra ngoài.
Vừa nãy anh thấy vẻ mặt cậu ta nhìn nam nhân kia là sự ôn nhu hiếm thấy, Lê Diễm nhịn không được nghĩ tới có phải lúc mình nhìn Tiểu Tịch cũng là cái bộ dáng này không.
"Nói đi, đã có chuyện gì?" Lê Diễm vừa đi ra ngoài liền mang theo vẻ mặt thú vị nhìn cậu ta, dựa theo thời gian thì lúc nam nhân kia mang thai không chênh lệch với Lâm Văn Tịch là bao, vậy bọn họ cũng đã ở cùng một chỗ từ rất sớm rồi, ngay khi kết hôn với nữ nhân kia không được bao lâu sao?
"Kỳ thực tớ cũng không nghĩ tới học trưởng là người song tính, khó trách trước đây lúc ở trường học anh ấy cứ luôn mang theo bộ dáng sợ sệt, bao bọc bản thân mình lại chặt chẽ, nhất là khi gặp tớ, trước đây tớ cứ cảm thấy anh ấy bày ra cái bộ dạng như vậy là để cho tớ đến khi dễ, cho nên mới phải khi dễ anh ấy một chút. Nhưng tớ không biết thì ra học trưởng vẫn luôn thầm mến tớ, nếu không nhờ lần kia uống say, tớ không cẩn thận vào nhầm cửa, kết quả... Thấy học trưởng ở trên giường... Ừm... Tớ mới hiểu được thì ra anh ấy cũng thích nam nhân, hơn nữa thân thể còn như vậy, sau đó tớ đã xảy ra quan hệ với anh ấy."
"Còn nữ nhân kia thì sao? Cứ mặc kệ hai người như vậy luôn?"
"Đương nhiên là không có khả năng rồi, lúc đầu nữ nhân kia đã làm ầm ĩ với tớ rất nhiều lần, cậu cũng biết đó, khi ấy tớ không thể phân thân, cũng không biết bên cậu đã xảy ra nhiều chuyện như thế."
"Ừm, vậy bây giờ thế nào? Tốt xấu gì thì đó cũng là ca ca của cô ta mà."
"Đúng vậy, kỳ thực vốn dĩ cũng không phải là lỗi của học trưởng, nếu không phải do tớ đi trêu chọc bọn họ, tuy rằng học trưởng thích tớ, nhưng cho tới nay còn chưa từng thổ lộ ra, càng không muốn có gì vượt quá mức, nhất là khi tớ và nữ nhân kia kết hôn, anh ấy lại nhịn đau chúc phúc cho bọn tớ. Nữ nhân kia, vốn cũng rất yêu anh trai mình, bây giờ nhìn thấy học trưởng như vậy cũng không đành lòng, cuối cùng cô ta thỏa hiệp, cô ta cũng hi vọng ca ca của mình có thể hạnh phúc. Bọn tớ chuẩn bị ly hôn, sau đó tớ sẽ dẫn Thành Duyệt rời đi. Còn về phía nữ nhân kia, tớ chuẩn bị chuyển bệnh viện của tớ sang danh nghĩa của cô ta, coi như là sính lễ tớ cưới học trưởng vậy."
"Phì, cũng tốt." Có thể là do ở chung với bọn Trần Diệu Thiên lâu ngày, mặt than của Lê Diễm cũng đã đỡ hơn không ít, mặc dù đối với người ngoài vẫn không cười không nói, nhưng ít nhất cũng không còn bày ra mặt than với người quen nữa, đối với sự thay đổi của Lê Diễm, Hạ Quân Dương cũng cảm nhận được rất rõ ràng.
Thấy chuyện cũng đã được giải quyết không sai biệt lắm, Lê Diễm không còn gì để lo lắng nữa, "Vị kia của cậu cũng sắp sinh rồi hả?"
"Đúng vậy, mấy ngày nay tớ đã để cho anh ấy ở nhà, chính là sợ xảy ra chuyện gì đó ngoài ý muốn."
"Chúc mừng cậu cũng sắp làm ba a." Đột nhiên Lê Diễm cười đến có chút bĩ, không nghĩ tới thật sự sẽ có người thu phục được củ cải hoa tâm này, "Khi ấy tớ nghĩ cậu chỉ vui đùa một chút mà thôi, không nghĩ tới lần này lại thật lòng."
"Đúng vậy, tuy rằng có thể là ngay từ đầu cũng không có bao nhiêu tâm tư gì với học trưởng, nhưng sau này, càng ngày càng không thể tự thoát ra được. Không phải cậu với bé dễ thương cũng là như vậy sao, trong khoảng thời gian này hưởng thụ thế giới hai người sướng chứ hả? Còn dám không chịu nói cho tớ biết nữa a! Làm hại tớ vừa lo lắng vừa không ngừng tìm cậu."
"Ha ha, đương nhiên là sướng rồi, cảm giác được em ấy bao nuổi... vô cùng tốt..."
"Phụt..."
"Cũng tại tớ không biết thân thể của bé dễ thương giống với học trưởng, không thôi dám chắc tớ sẽ thay cậu chăm sóc tốt cho em ấy, may là đứa bé kia được sinh ra rất khỏe mạnh."
"Đúng vậy, ít nhiều gì cũng nhờ Trần Diệu Thiên."
Hạ Quân Dương gật đầu, "Vậy là tốt rồi, nếu như lần sau có đẻ nữa, nhớ là phải tìm tớ đến khám cho bé dễ thương đó nhá. Hiện tại tớ đã trở thành chuyên gia rồi á."
Khóe miệng Lê Diễm co quắp cười cười. "Tớ không muốn để cho em ấy đẻ nữa."
"Tại sao?"
"Chờ đến khi học trưởng của cậu đẻ cậu sẽ hiểu được thôi." Lê Diễm dùng vẻ mặt bí hiểm nói, Hạ Quân Dương nghe thấy mà kinh hồn táng đảm một trận.
"Đúng rồi, tớ đã nghe Lê bá bá nói rồi, cậu định làm thế nào đây?"
Lê Diễm nhíu mày, "Hiện tại khoan hãy nói với Tiểu Tịch, Trần Diệu Thiên đã quyết định sau này sẽ phụ tá cho tớ, đến lúc đó đợi tình huống ổn định lại, tớ mới quyết định sau."
"Ừm." Hạ Quân Dương gật đầu, "Nếu được, tớ cũng sẽ đi theo cậu." Nói xong anh ta cười với vẻ mặt tà ác rồi sáp qua.
Lê Diễm cười đẩy cậu ta ra, "Thôi đi, không phải cậu muốn dẫn học trưởng của mình cao chạy xa bay hả?"
"Đúng vậy, bất quá nếu như cậu thực sự làm chuyện đó, tớ không yên lòng giao cậu vào trong tay người khác, nói thế nào thì vẫn là người một nhà an toàn hơn."
Lê Diễm ngẫm lại thấy cũng đúng, bèn gật đầu.
"Được rồi, đừng nói chuyện này nữa. Bảo bối nhà bọn tớ sắp tỉnh rồi, tớ vào xem đây."
"Ừm ừm, tớ cũng đi xem bé dễ thương với cả bé dễ thương nhỏ nữa." Hạ Quân Dương đi theo sau, Lê Diễm liếc cậu ta, cái gì gọi là bé dễ thương nhỏ chứ...
Quả nhiên khi đi vào liền thấy Lâm Văn Tịch đang nghiêng đầu đùa với cục cưng, cười đến vẻ mặt tràn đầy hạnh phúc, Lê Diễm cũng cười đi tới, chỉnh chăn lại cho cậu.
"Sao lại không chịu đắp kín chăn, lỡ bị cảm thì sao?"
"Không sao đâu. Chủ nhân, đã nghĩ ra tên cho cục cưng chưa?" Nhìn thấy người tới, Lâm Văn Tịch cười đến đầy mặt thỏa mãn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.