Chương 31: Chương Hồi Ức
dili
06/04/2016
Bảo: em thật là quá đáng mà. Đợi đó
Đến 12h trưa Bảo mới được vào ăn trưa. Bác tư thấy thế liền lại nói chuyện với cậu
-Ánh thật là quá đáng mà?? Cháu đói lắm hả
-Bảo: dạ, cũng được thôi ạ. Cháu xứng đáng chịu mà
-Cháu nợ gì ánh sao??
-Dạ, cháu nợ cô ấy một lời xin lỗi thực sự
-Được rồi, ăn cơm đi. Nghỉ ngơi rồi hãy ra làm tiếp
Ánh: nè nè, ăn gì mà chậm vậy hả?? ăn nhanh nhanh xem, đi theo tôi hái hoa hồng
Bảo: hoa hồng ư??
-đúng rồi, anh hái được không vậy??
-sao lại không chứ??
-Vậy thì nhanh lên, đeo bao tay vào không gai hoa hồng đâm chai hết bàn tay công tử của anh đó, hazzzz
-Em lo cho anh sao?? Hihi
- Ha ha .Lo cho mấy cái hoa hồng thì có. Ăn nhanh đi
Bảo cùng ánh ra vườn hoa hồng. vườn hoa rộng bàn ngạt. hoa nở ra tỏa hương thơm ngát. Mặt trời chói chang, hoa hồng đua nhau khoe sắc dưới ánh nắng
Ánh: nè nè, lại đây đi tôi chỉ cho anh cách hái. Cầm kéo cắt vào khoảng giữa của cây, sao cho bông hoa đừng bị rớt cánh và ôm trọn bông nha. Hiểu không??
Bảo: hiểu rồi
2 người làm việc dưới ánh nắng chói chang. Bảo lau mồ hôi lien tục. mà trắng của anh đổi thành má hồng.
Ánh: nè nè, lấy cái mũ của tôi đội vào đi
Bảo: em đội cái gì??
-anh khỏi lo. Tôi tự lo được
-nhưng
-im và làm việc đi. Tôi có rất nhiều mũ này. Cho anh một cái có mất mát gì đâu
-em có nhớ lần đầu tiên anh nói thích em nữa không vậy?? anh đã là một vòm hoa hồng, nó đẹp như vườn hoa hồng này vậy
-á,á tôi đau đầu quá
ngất. Bảo đỡ Ánh vào phòng và gọi bác sĩ
Bảo: cô ấy sao rồi bác sĩ
BS: cô ấy do bị kích động và cố nhớ lại chuyện gì đó nên bị đau đầu, dưới mặt trời chói chang vậy nên ngất xỉu thôi. Có vẻ cố ấy đang cố nhớ lại kí ức của mình. Đối với chuyện hồi phục phải từ từ, không nên vội. chuyện của quá khứ có 1 phần đang được khơi dậy lại trong tâm trí Ánh.
-thật không ạ?? Nếu muốn cô ấy sớm hồi phục thì làm sao được ạ??
-Hãy từ từ kể cho cô ấy chuyện của quá khứ bằng đời sống thực tế. phải khơi gợi những câu chuyện cũ, tái diễn những câu chuyện đó một cách tự nhiên
-Chỉ cần vậy thôi sao??
-Đây chỉ là 1 phần hy vọng để cô ấy hồi phục thôi. Còn tùy thuộc vào ý chí của Ánh nữa.
-Vâng, cám ơn bác sĩ ạ
Bảo tiễn bác sĩ về cũng là lúc ánh tỉnh lại.
Bảo: em tỉnh dậy rồi sao??
Ánh: tôi ở đâu đây??
-em bị ngất nên anh đưa em vào phòng
-tôi chóng mặt quá
-em ngồi yên đó đi. Anh đi nấu cháo cho em ăn
-anh nấu ư??
-Hahaha
-Sao anh cười
-Lần đầu tiên anh nấu cháo cho em ăn, em cũng hỏi anh y chang vậy nè. Đúng biểu cảm khuôn mặt này luôn. Anh biết nấu cháo mà, em ngồi đó chờ anh đi
Bảo xuống bếp nấu cháo rồi đưa lên cho Ánh. Cơ mặt của ánh có một chút chuyển biến
Bảo: nè nè, em ăn đi. Ăn rồi còn có sức bắt nạt anh nữa chứ
Ánh; sụp sụp… cũng không tệ ha?
-ngon đúng không??
-Ăn vừa miệng thôi.
-Được rồi, em uống thuốc đi. Tối nay em ngủ đây một mình, anh ra ghế ngủ
-Tôi sẽ về phòng mình
-Em phải ở lại đây tối nay để xem tình hình đã. Anh sẽ chăm sóc em đêm nay
-Không. Anh định lợi dụng chuyện chăm sóc tôi để xàm sỡ tôi chứ gì?? Đừng hòng nhé. TÔI ĐI VỀ
-Nè nè, anh có ý tốt mà. Không hiểu cô ấy nghĩ gì nữa
Ánh về phòng mình, cô dọn dẹp sơ qua rồi nằm xuống nghỉ ngơi. Nửa đêm, cô hét toáng lên rồi chạy qua phòng Bảo
-Bảo.. Bảo mở cửa đi, mở cửa
Bảo: có chuyện gì vậy?? nửa đêm em chạy qua đây làm gì?
-tôi…tôi.. tôi thấy ma
-sao cơ?? Ma ư?? Haha
ánh lao tới , ôm chầm lấy bảo trong bộ đồ ngủ luộm thuộm
-tôi sợ lắm, không về phòng nữa đâu
-em ở đây sao?? Em không sợ anh
xàm sỡ em sao
-anh dám. Ánh nói bằng dọn run sợ, càng nói thì càng ôm bảo chặt hơn
-thôi được rồi bình tĩnh đã
-tôi không ngủ một mình đâu, tôi sẽ chuyển qua ngủ với anh.
-Không phải em định nói ma sẽ bắt anh thay em ư??
-Đúng rồi. tôi xinh đẹp vậy, ma nó mà bắt, eo ơi
-Ma sau lưng cô kìa
Ánh hốt hoảng chạy lao nhào đến ôm Bảo, Bảo trượt chăn té. Thế là người Ánh nằm gọn trong lòng bảo. 2 mắt nhìn nhau không chớm
-nè nè anh hù tôi, làm gì có ma cơ chứ - Ánh nói với vẻ ngượng ngùng
-được rồi, em nằm giường đi, anh sẽ ra sofa ngủ. haha
-anh cười gì??
-Em vẫn chứng nào tật nấy, vẫn sợ mà như lúc đó. Lần đó chắc em không nhớ đâu, anh thật sự muốn em ôm anh thật chặt nên đã hù em vậy. anh thật sự hạnh phúc với khoảnh khắc đó
-Có sao?? A á, tôi đau đầu quá
-Thôi, em nằm ngủ đi
-Anh nói tôi với anh từng quen nhau ư?? Vậy chúng ta là mối quan hệ gì?
-Anh và em từng là người. mà thôi, em nên ngủ sớm đi. Hôm nay em mệt rồi
-Cũng được
Sáng hôm sau ánh tỉnh dậy
-nè nè, anh dậy đi. Mình đi làm việc
-đang sớm mà, cho anh ngủ them chút nữa đi
-không dậy đúng không?? Vậy anh về nhà làm công tử đi.
-Thôi được rồi, anh dậy. hôm nay chúng ta làm gì??
- Đến ao cá
Đến 12h trưa Bảo mới được vào ăn trưa. Bác tư thấy thế liền lại nói chuyện với cậu
-Ánh thật là quá đáng mà?? Cháu đói lắm hả
-Bảo: dạ, cũng được thôi ạ. Cháu xứng đáng chịu mà
-Cháu nợ gì ánh sao??
-Dạ, cháu nợ cô ấy một lời xin lỗi thực sự
-Được rồi, ăn cơm đi. Nghỉ ngơi rồi hãy ra làm tiếp
Ánh: nè nè, ăn gì mà chậm vậy hả?? ăn nhanh nhanh xem, đi theo tôi hái hoa hồng
Bảo: hoa hồng ư??
-đúng rồi, anh hái được không vậy??
-sao lại không chứ??
-Vậy thì nhanh lên, đeo bao tay vào không gai hoa hồng đâm chai hết bàn tay công tử của anh đó, hazzzz
-Em lo cho anh sao?? Hihi
- Ha ha .Lo cho mấy cái hoa hồng thì có. Ăn nhanh đi
Bảo cùng ánh ra vườn hoa hồng. vườn hoa rộng bàn ngạt. hoa nở ra tỏa hương thơm ngát. Mặt trời chói chang, hoa hồng đua nhau khoe sắc dưới ánh nắng
Ánh: nè nè, lại đây đi tôi chỉ cho anh cách hái. Cầm kéo cắt vào khoảng giữa của cây, sao cho bông hoa đừng bị rớt cánh và ôm trọn bông nha. Hiểu không??
Bảo: hiểu rồi
2 người làm việc dưới ánh nắng chói chang. Bảo lau mồ hôi lien tục. mà trắng của anh đổi thành má hồng.
Ánh: nè nè, lấy cái mũ của tôi đội vào đi
Bảo: em đội cái gì??
-anh khỏi lo. Tôi tự lo được
-nhưng
-im và làm việc đi. Tôi có rất nhiều mũ này. Cho anh một cái có mất mát gì đâu
-em có nhớ lần đầu tiên anh nói thích em nữa không vậy?? anh đã là một vòm hoa hồng, nó đẹp như vườn hoa hồng này vậy
-á,á tôi đau đầu quá
ngất. Bảo đỡ Ánh vào phòng và gọi bác sĩ
Bảo: cô ấy sao rồi bác sĩ
BS: cô ấy do bị kích động và cố nhớ lại chuyện gì đó nên bị đau đầu, dưới mặt trời chói chang vậy nên ngất xỉu thôi. Có vẻ cố ấy đang cố nhớ lại kí ức của mình. Đối với chuyện hồi phục phải từ từ, không nên vội. chuyện của quá khứ có 1 phần đang được khơi dậy lại trong tâm trí Ánh.
-thật không ạ?? Nếu muốn cô ấy sớm hồi phục thì làm sao được ạ??
-Hãy từ từ kể cho cô ấy chuyện của quá khứ bằng đời sống thực tế. phải khơi gợi những câu chuyện cũ, tái diễn những câu chuyện đó một cách tự nhiên
-Chỉ cần vậy thôi sao??
-Đây chỉ là 1 phần hy vọng để cô ấy hồi phục thôi. Còn tùy thuộc vào ý chí của Ánh nữa.
-Vâng, cám ơn bác sĩ ạ
Bảo tiễn bác sĩ về cũng là lúc ánh tỉnh lại.
Bảo: em tỉnh dậy rồi sao??
Ánh: tôi ở đâu đây??
-em bị ngất nên anh đưa em vào phòng
-tôi chóng mặt quá
-em ngồi yên đó đi. Anh đi nấu cháo cho em ăn
-anh nấu ư??
-Hahaha
-Sao anh cười
-Lần đầu tiên anh nấu cháo cho em ăn, em cũng hỏi anh y chang vậy nè. Đúng biểu cảm khuôn mặt này luôn. Anh biết nấu cháo mà, em ngồi đó chờ anh đi
Bảo xuống bếp nấu cháo rồi đưa lên cho Ánh. Cơ mặt của ánh có một chút chuyển biến
Bảo: nè nè, em ăn đi. Ăn rồi còn có sức bắt nạt anh nữa chứ
Ánh; sụp sụp… cũng không tệ ha?
-ngon đúng không??
-Ăn vừa miệng thôi.
-Được rồi, em uống thuốc đi. Tối nay em ngủ đây một mình, anh ra ghế ngủ
-Tôi sẽ về phòng mình
-Em phải ở lại đây tối nay để xem tình hình đã. Anh sẽ chăm sóc em đêm nay
-Không. Anh định lợi dụng chuyện chăm sóc tôi để xàm sỡ tôi chứ gì?? Đừng hòng nhé. TÔI ĐI VỀ
-Nè nè, anh có ý tốt mà. Không hiểu cô ấy nghĩ gì nữa
Ánh về phòng mình, cô dọn dẹp sơ qua rồi nằm xuống nghỉ ngơi. Nửa đêm, cô hét toáng lên rồi chạy qua phòng Bảo
-Bảo.. Bảo mở cửa đi, mở cửa
Bảo: có chuyện gì vậy?? nửa đêm em chạy qua đây làm gì?
-tôi…tôi.. tôi thấy ma
-sao cơ?? Ma ư?? Haha
ánh lao tới , ôm chầm lấy bảo trong bộ đồ ngủ luộm thuộm
-tôi sợ lắm, không về phòng nữa đâu
-em ở đây sao?? Em không sợ anh
xàm sỡ em sao
-anh dám. Ánh nói bằng dọn run sợ, càng nói thì càng ôm bảo chặt hơn
-thôi được rồi bình tĩnh đã
-tôi không ngủ một mình đâu, tôi sẽ chuyển qua ngủ với anh.
-Không phải em định nói ma sẽ bắt anh thay em ư??
-Đúng rồi. tôi xinh đẹp vậy, ma nó mà bắt, eo ơi
-Ma sau lưng cô kìa
Ánh hốt hoảng chạy lao nhào đến ôm Bảo, Bảo trượt chăn té. Thế là người Ánh nằm gọn trong lòng bảo. 2 mắt nhìn nhau không chớm
-nè nè anh hù tôi, làm gì có ma cơ chứ - Ánh nói với vẻ ngượng ngùng
-được rồi, em nằm giường đi, anh sẽ ra sofa ngủ. haha
-anh cười gì??
-Em vẫn chứng nào tật nấy, vẫn sợ mà như lúc đó. Lần đó chắc em không nhớ đâu, anh thật sự muốn em ôm anh thật chặt nên đã hù em vậy. anh thật sự hạnh phúc với khoảnh khắc đó
-Có sao?? A á, tôi đau đầu quá
-Thôi, em nằm ngủ đi
-Anh nói tôi với anh từng quen nhau ư?? Vậy chúng ta là mối quan hệ gì?
-Anh và em từng là người. mà thôi, em nên ngủ sớm đi. Hôm nay em mệt rồi
-Cũng được
Sáng hôm sau ánh tỉnh dậy
-nè nè, anh dậy đi. Mình đi làm việc
-đang sớm mà, cho anh ngủ them chút nữa đi
-không dậy đúng không?? Vậy anh về nhà làm công tử đi.
-Thôi được rồi, anh dậy. hôm nay chúng ta làm gì??
- Đến ao cá
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.