Chương 12: Đôi cánh gãy của chim thiên đường
Chiu Kon-Loh
01/06/2013
Trong thời tiết lạnh giá của ngày
đông, những người đi ngoài đường run rẩy lập cập quàng đôi tay xoa xoa
vào hai bên vai, giống hệt những con mèo lang thang vì không tìm thấy
nơi nào để trú ngụ nên kêu lên những âm thanh đầy ai oán.
Miao…
Nhẹ hợt như có như không.
Nhưng tôi lại rất thích tiết trời lạnh giá, quấn chặt chiếc khăn len màu đen xung quanh cổ, những ngón tay đông cứng có màu tường vi giống hệt những bông hoa đang nở trong bầu không ấy. Nếu lúc này có tuyết rơi, vừa hay có thể đón lấy những bông hoa tuyết trắng nhẹ như bông.
Sắp đến nhà rồi, phía trước là ngôi nhà mới của tôi.
5 năm trước, sau khi bố qua đời vì sự kiện đó, dì Quách lập tức bỏ rơi tôi và Chân Ni, đồng thời cuốn gói hết mọi tài sản trong nhà ra đi. Sau đó, tôi dọn đến sống ở đây.
Cửa sổ tầng 2 vừa vặn đối diện với một tấm biển quảng cáo dựng thẳng đứng, trên đó quảng cáo một sản phẩm chăm sóc da với hàng chữ:
“Chìm trong giấc ngủ trăm năm, đợi chàng cả trăm năm.”
“Mộ Ái Ni”, một giọng nói kéo dài âm cuối quen thuộc cất lên gọi tên tôi.
Trong bầu không lạnh giá tới mức gần như làm đóng băng tất cả, một ánh nắng mặt trời rực rỡ bất chợt chiếu rọi vào thế giới của tôi, ngàn vạn đóa hoa nở trái mùa rộ lên không gì ngăn được, một hương vị trong mát của biển cả giữa ngày hè tràn ngập trong khứu giác.
Tôi ngẩng đầu lên, lập tức nhìn thấy nụ cười rạng rỡ của Hạ Nhạc Huyên. Đúng lúc đang định cất tiếng chào, đột nhiên nghe thấy tiếng Thiên Diệp kêu lên giận dữ trong phòng: “Hạ Nhạc Huyên, lạnh chết mất, mau đóng ngay cửa sổ vào.”
“Ha ha, em không đóng đấy, anh làm gì được nào”, Hạ Nhạc Huyên cười đắc ý.
“Nếu em không muốn lập tức trở thành kẻ lang bạt không nhà cửa thì anh khuyên em nên nghe lời.”
“Xấu xa, thật biết cách đe dọa người khác…”
…..
Năm thứ hai Đại học, Hạ Nhạc Huyên bất chấp sự phản đối của bố, nhất quyết ra nước ngoài du ngoạn một mình, có khi cả năm cũng không về lấy một lần. Thế nhưng dù đã qua lâu như vậy rồi, cô ấy và Thiên Diệp vẫn giữ nguyên bộ dạng như có mối thù thiên kiếp, hễ nhìn thấy nhau là cãi cọ.
Tôi vừa về đến cửa, một bóng người đã lao ra ôm chầm lấy, nũng nịu với vẻ đáng thương: “Ái Ni, Thiên Diệp lại bắt nạt mình rồi.”
“Tớ có quen cậu không nhỉ?”, không quen với kiểu biểu lộ cảm xúc thế này, tôi từ từ đẩy cô ấy ra.
“Mộ Ái Ni!”, Hạ Nhạc Huyên trợn trừng mắt, kêu lên với vẻ bất mãn.
“Người châu Phi ở đâu tới thế nhỉ?”, tôi mím môi cười.
Hạ Nhạc Huyên trong mắt tôi gầy đi nhiều, dù các nét quen thuộc trên khuôn mặt tròn trịa đáng yêu vẫn thế, nhưng nước da vốn trắng trẻo đã trở thành một màu nâu khỏe khoắn.
“Ha ha ha ha, Hạ Nhạc Huyên người châu Phi? Khục khục khục… đúng là giống thật”, Thiên Diệp đứng một bên vừa ho vừa cười.
“Tâm trạng hai người đều đang vui vẻ nên bắt nạt tôi chứ gì! Thật khiến người ta bị tổn thương, lâu như thế rồi mới gặp nhau, hai người quên tôi thật là mất hết lương tâm.” Hạ Nhạc Huyên hùng hổ ngồi phịch xuống ghế salon.
“Quên cậu và mất hết lương tâm thì có liên quan gì đến nhau. Tuy nhiên…. Hạ Nhạc Huyên, đón chào cậu trở về”. Khi Hạ Nhạc Huyên còn đang ngây ngất hưởng thụ niềm xúc động do câu nói của tôi mang lại, tôi nghi hoặc nhìn sang Thiên Diệp: “Anh bị cảm rồi phải không?”
“Ưm… vì hôm qua anh và em đắc tội với tên Hạ Nhạc Huyên đó, nên hôm nay sau khi ra khỏi sân bay, cô ấy đặc biệt đãi ngộ, bắt anh đưa đi khắp mười mấy cái siêu thị lớn nhỏ chơi. Sau đó lại còn lấy lý do bị bố bắt đi xem mặt, kiên quyết không chịu về nhà, chuyển hết hành lý đến đây rồi”, Thiên Diệp nói với vẻ ấm ức.
“Liệu có nặng lắm không? Nhà em có thuốc cảm cúm đấy.”
“Không cần đâu, đợi chút nữa ăn một bát canh nóng là khỏi thôi. À, hôm nay anh đã chuẩn bị một bữa trưa cực ký thịnh soạn, ha ha!”
Thiên Diệp nở nụ cười ấm áp với tôi, còn Hạ Nhạc Huyên cho đến lúc đó vẫn ngồi im chợt bĩu bĩu môi, nói: “Ngứa mắt.”
Cô ấy nhìn ra ngoài cửa sổ với vẻ thiếu tự nhiên, thấy tấm biển quảng cáo dựng trên cao. Từ đây nhìn ra đó, mấy chữ “Chìm trong giấc ngủ trăm năm, đợi chàng cả trăm năm” càng trở nên rõ rệt. Ánh mắt Hạ Nhạc Huyên hơi sẫm lại, sau đó bất chợt nhớ ra điều gì đó, thốt lên kinh ngạc:
“Mộ Chân Ni!”
“…”, tôi và Thiên Diệp nhìn cô ấy không biết nói gì, sao tự nhiên lại gọi toáng tên Chân Ni lên một cách ngạc nhiên như thế chứ?
“Tấm biển… Nữ minh tinh trên tấm biển quảng cáo đó là Chân Ni đúng không?”
Nghe Hạ Nhạc Huyên hỏi tôi lại nhìn ra ngoài tấm biển quảng cáo, bức họa đó đẹp như trong truyện cổ tích, còn câu quảng cáo thì nghe hay nhưng đầy vẻ u buồn.
Ai sẽ là người chờ đợi ai suốt một cuộc đời đây?
Tôi lặng lẽ nghiêng đầu, nhìn thấy nụ cười dịu dàng của Thiên Diệp, lòng chợt ấm lại.
Rốt cuộc vẫn còn Thiên Diệp…
Vẫn còn Thiên Diệp…
“Em thừa lời quá, mau ra chuẩn bị ăn cơm đi, có gì muốn hỏi thì ăn xong hãy hỏi”, Thiên Diệp đi vào phòng ăn, trên bàn đã bày đầy những món đồ nhắm tỏa ra mùi thơm ngon.
“Chờ một chút, còn quà tặng cho hai người nữa”, Hạ Nhạc Huyên lấy từ trong chiếc va li to đùng ra hai chiếc túi giấy nhỏ xinh, vứt cho chúng tôi.
“Vỏ ốc…”, khóe miệng Thiên Diệp hơi nhếch lên.
“Em đã tìm rất lâu tại các cửa hàng ở Maldives mới được đôi ốc này đấy. Người ở đó nói, vỏ ốc màu tím rất hiếm thấy.” Nói xong, Hạ Nhạc Huyên hít sâu một hơi, “Oa, làm cho em lại nhớ đến hương vị của biển Maldives, làn gió biển mát mẻ, rặng san hô tuyệt đẹp, bãi cát trắng mềm mịn, những con cá nhiệt đới đáng yêu…. Lại còn hễ mở cửa sổ là đã có thể nhảy ngay vào làn nước biển xanh trong vắt…”
“Thôi đừng có mà đắm say ngây ngất một mình nữa đi, lần này về chắc sẽ không đi nữa chứ?”
“Cũng chưa biết được. Ước mơ của Thiên Diệp là đàn piano, ước mơ của cậu là mở một cửa hiệu điểm tâm, ai bảo ước mơ duy nhất của mình là được sống ở khắp nơi trên thế giới chứ! Thế giới quả là rộng lớn, e rằng phải mất cả cuộc đời mới thực hiện được điều đó”, Hạ Nhạc Huyên nở nụ cười đầy thỏa mãn, “Mình muốn vừa làm việc vừa được sống với ước mơ của mình, mỗi ngày đều qua đi trong vui vẻ, quan trọng hơn là mình không bị bố mình bắt tập Taekwondo nữa, ha ha!”
Tôi cười bình thản: “Có thể sống cuộc sống mà mình mơ ước lúc nào cũng là niềm hạnh phúc chân thực nhất.”
“Hiện giờ có thể cùng hai người chia sẻ những món ăn thơm ngon hấp dẫn này, đối với anh chính là niềm hạnh phúc giản dị nhất rồi, ha ha”, Thiên Diệp nói nhẹ nhàng
“Này, hai người kẻ tung người hứng ghê quá, mình chưa ăn đã thấy no rồi”, Hạ Nhạc Huyên xát xát cánh tay vào bụng, làm bộ dạng như buồn nôn. Cô ấy đi đến trước mặt Thiên Diệp, nhìn trước nhìn sau, nhìn trái nhìn phải một lượt.
“Cô không phải đang chọn thịt ở chợ đâu, tiểu thư ạ. Ánh mắt nhìn đừng có hung dữ thế có được không?”, Thiên Diệp hoảng sợ lùi về phía sau.
“Yên tâm đi, cơ thể anh rất ổn, chẳng thừa tí thịt nào để có thể cắt ra nấu ăn cả”, Hạ Nhạc Huyên nhìn hồi lâu rồi mới xoa cằm nói nghiêm túc: “Xem dáng vẻ của anh thì vẫn được đứng trong top đẹp trai.”
“Ha ha, bây giờ anh nên buồn hay vui vì lời khen ngợi của em đây?”
“Thời gian sống ở đây em sẽ cộng tác với kênh du lịch để quay mấy bộ phim về lữ hành, hiện đang thiếu một nhân vật nam, xem ngoại hình của anh thì miễn cưỡng cũng có thể chấp nhận được, thôi thì để anh đến làm giúp em một tay vậy”, Hạ Nhạc Huyên vỗ vỗ vai Thiên Diệp với dáng vẻ vừa trao cho anh trọng trách.
“Rõ ràng là em nhờ anh giúp, sao bỗng nhiên lại trở thành em gia ơn cho anh thế. Đối với “ơn tình” này, anh phải từ từ tiêu hóa, nếu không tiêu hóa được thì em đành tìm người khác vậy nhé.”
“Ái Ni, cậu cũng rất hy vọng được nhìn thấy Thiên Diệp xuất hiện trước ống kính đúng không? Cậu xem Chân Ni rất ăn ảnh đấy, thực ra nói không chừng Thiên Diệp lên hình chắc giống hệt con lợn”, Hạ Nhạc Huyên kéo tay tôi, rõ ràng là ám thị tôi cùng một chiến tuyến với cô ấy.
“U&m, Thiên Diệp, để chứng minh anh lên hình không hề giống lợn, vậy thì anh nhận lời cô ấy đi.” Tôi đi đến bên cửa sổ, tiếp tục nhìn đăm đắm ra phía đằng xa.
Ở ranh giới giữa trời và đất, từng trảng hoa thiên điểu đang nở rộ, theo truyền thuyết đây là loài hoa mà hoàng hậu Sophia Charlotte, người vợ được vua Anh hồi thế kỷ XVIII George đệ nhị sủng ái, cực kỳ yêu thích. Từ đằng xa nhìn lại, những bông hoa ấy phảng phất giống một đàn chim đang bay theo gió.
Vậy thì đích đến của chúng phải chăng là nơi được gọi là hạnh phúc?
Trên tấm biển quảng cáo đập ngay vào tầm mắt vẫn là khuôn mặt tuyệt đẹp đang chìm trong giấc ngủ say của Chân Ni. Màu xám tro u buồn mà bầu trời đang chất chứa lọt vào mắt tôi từng mảng lớn…
Cả tôi và Chân Ni chẳng ai có đôi cánh của chim thiên đường, vì thế nên chỉ có thể đứng nơi xa để nhìn.
Ăn tối xong, tôi pha cho Thiên Diệp và Hạ Nhạc Huyên mỗi người một cốc cà phê Blue Mountains. Pha cà phê là việc đầu tiên tôi học được sau khi đến làm ở cửa hiệu bánh ngọt Queen.
Hạ Nhạc Huyên bật ti vi lên xem, thỉnh thoảng lại trừng mắt với Thiên Diệp.
Thiên Diệp thì chỉ cười một cách lười nhác, sự dịu dàng ấm áp luôn thường trực trên khuôn mặt.
“Này, anh đi rửa bát đi!”, Hạ Nhạc Huyên đá Thiên Diệp một cái.
“Anh tưởng rằng người nào ăn nhiều nhất thì nên đi làm công việc đó chứ”, Thiên Diệp nhấp nhấp cà phê, sau đó khen, “tài nghệ pha cà phê của Ái Ni ngày càng siêu hơn đấy, ha ha.”
“Nhưng mà có tới tám trăm năm nay em không rửa bát rồi. Anh không sợ tất cả bát đĩa ở đây sẽ vỡ hết à?”, Hạ Nhạc Huyên nhướng nhướng mày.
“Ái Ni, anh nhớ mấy món điểm tâm em làm rồi, ngày mai em làm một ít ở cửa hàng rồi đem về có được không?”, Thiên Diệp không thèm để ý đến lời Hạ Nhạc Huyên nói.
“Ưm”, tôi gật đầu.
“Anh muốn ăn bánh cookie, còn cả… rất nhiều món điểm tâm em làm anh đều thích cả, ha ha”, khi Thiên Diệp cười, đôi mắt lấp lánh như sao.
“Này, em đang nói với anh đấy!”, Hạ Nhạc Huyên lớn tiếng với Thiên Diệp.
“Ái Ni, nếu như em bận quá thì đừng cố làm nhiều nữa, với cả đừng có để cho anh chàng đó đến quá gần mình, nói thẳng với anh ta là cả đời này, không, cả kiếp sau, kiếp sau nữa anh ta cũng không có cơ hội đâu…” Tôi thừa hiểu người Thiên Diệp ám chỉ là Tư Sâm.
“Phác Thiên Diệp, em đang nói chuyện với anh đấy”, không hiểu tại sao mà Hạ Nhạc Huyên bỗng dưng bực bội đứng phắt dậy.
Không khí xung quanh đột nhiên lắng xuống, trở nên kỳ quặc kiểu gì đó.
Thấy Hạ Nhạc Huyên nhìn Thiên Diệp bằng ánh mắt rất nghiêm túc, tôi đột nhiên hiểu ra rằng người ta có thể chịu nhịn được việc người mình thích không thích mình, nhưng không thể nào chịu nổi việc người đó hoàn toàn không thèm để ý đến mình.
Trong không gian trầm lắng đó, âm thanh của ti vi bỗng nhiên bị phóng đại. Trên màn hình đang là một màn trình diễn thời trang, tâm điểm của màn trình diễn đó là một bộ lễ phục được đính đầy những viên ngọc trai lớn, còn người mặc bộ lễ phục đó chính là…
“Chân Ni?”, Hạ Nhạc Huyên liếc nhìn bằng phần còn lại của khóe mắt, bỗng dưng ngẩn người, ngạc nhiên đến mức quên cả việc mình vừa mới nổi giận, “Đây là màn trình diễn bộ sưu tập thời trang mùa xuân của Dior mà! Bây giờ con bé đẹp thật đấy. Ái Ni, Chân Ni trở nên nổi tiếng từ bao giờ vậy?”
Buổi trình diễn thời trang kết thúc rất thành công, phóng viên lục tục kéo đến vây quanh nhà thiết kế và Chân Ni.
Chân Ni nở nụ cười rạng rỡ như đóa tường vi, thuần khiết và ngọt lịm.
Mái tóc dài thẳng tắp phản chiếu anh sáng đèn tạo thành một vòng hào quang mềm mại, lấp loáng hệt như một thiên thần.
Phóng viên theo nhau nâng máy ảnh lên, giành chỗ của nhau để đưa micro đến trước mặt Chân Ni. Tuy vậy, con bé không nhận của một người nào, chỉ mỉm cười một cách hơi tinh nghịch. Đối mặt với những ánh đèn Flash lóe chợp liên hồi, Chân Ni không hề bị gò bó một chút nào, tư thế đứng trước ống kính cũng rất hoàn hảo, như thể nó sinh ra đã là một ngôi sao sáng chói vậy.
Một phóng viên sùng sục chen vào sát chỗ Chân Ni đứng, sau đó đưa micro lên hỏi: “Chào cô, Chân Ni. Cả tôi và các fan hâm mộ của cô đều rất muốn biết một việc. Nghe nói cô đã gia nhập làng giải trí được 4,5 năm nay, 3 năm trước nổi tiếng khắp châu Á nhờ bộ phim thần tượng (*) “Bạch mã hoàng tử của trường Trung học Sâm Vĩnh”, tiếp đó một năm trước cô lại chính thức trở thành cổ đông lớn thứ hai của công ty Thiên Ảnh. Ha ha, có thể nói rằng từ dung mạo, trí tuệ đến tiền bạc đều đã đầy đủ, hiện giờ cô đã từng yêu ai chưa?”
“Các bạn thử đoán xem! Ha ha, thực ra tôi cũng thích một người, đến giờ tôi vẫn đợi anh ấy trở về. Chắc hẳn mọi người rất muốn biết anh ấy là ai, tuy nhiên… có khi nên để lại cho các bạn một chút ẩn số”, Chân Ni nháy mắt với dáng vẻ nghịch ngợm.
“Oa, vậy à? Trong bộ phim “Bạch mã hoàng tử của trường Trung học Sâm Vĩnh”, cô đã hóa thân vào một câu chuyện tình yêu hết sức tài tình, gây xúc động lòng người. Liệu có phải thời trung học cô đã từng trải qua một mối tình, còn người mà cô nói vẫn đang chờ đợi ấy có phải là nhân vật nam chính của mối tình thời trung học ấy không?”, tay phóng viên tiếp tục phỏng đoán liều.
Xung quanh bỗng chốc trở nên yên tĩnh, tất cả mọi người đều nín thở chờ đợi câu trả lời.
Nụ cười của Chân Ni khi ấy hơi nhuốm màu ảm đạm. Còn tôi thì vì chờ đợi câu trả lời của con bé mà bỗng nhiên rơi vào tâm trạng lo âu khủng khiếp.
Người mà con bé nói là đang “chờ đợi”, người mà Chân Ni “thích” có phải là…
“…Bí mật!”, Chân Ni dựng đứng ngón tay trỏ lên trước đôi môi đẹp như cánh hoa, thấp giọng nói.
Cách trả lời như vậy khiến cánh phóng viên bàn tán xôn xao, còn trái tim tôi thì vẫn treo lơ lửng trên không, không tìm được nơi đáp xuống.
“A, trung học à? Chẳng phải Ái Ni học cùng trường trung học với Chân Ni sao? Đúng rồi, liệu có phải là…”, Hạ Nhạc Huyên hình như đã nhớ ra điều gì đó, thế nhưng đột nhiên bị ánh mắt nghiêm khác của Thiên Diệp chặn đứng lại, không nói tiếp được nữa.
Nụ cười ấm áp của Thiên Diệp vẫn còn vương vất nơi khóe miệng, nhưng trong đôi mắt thì chứa đựng một sự lạnh lẽo khiến người ta ngạt thở.
Dù rằng anh đã ngăn chặn Hạ Nhạc Huyên, nhưng tôi vẫn nhớ đến người đó.
Đôi mắt xanh sâu thẳm phảng phất màu trời, đôi lông mày cao quý nhướng lên lạnh lùng và xa cách.
Khuôn mặt đẹp trai băng giá, giống hệt một bức tượng điêu khắc hoàn mỹ trong bàn tay của thiên thần.
Phù phù phù…
Nỗi đau đã được tôi tìm mọi cách quên đi bỗng nhiên ùa về, lan ra khắp xương cốt toàn thân theo đường dây thần kinh ký ức. Màn hình ký ức quay ngược lại với tốc độ vô cùng mãnh liệt, khiến đầu tôi bắt đầu váng vất.
Trên ti vi, Chân Ni được mấy người vệ sĩ bảo vệ chuẩn bị rời đi, bất ngờ…
“Cô Chân Ni, gần đây có tin đồn Công ty giải trí Thiên Ảnh đang đứng trước nguy cơ phá sản vì những lý do nào đó, xin hỏi tin đồn này có thật hay không? Nguyên nhân được nói đến đó có phải là việc Thiên Ảnh đang đứng trước những nguy cơ lớn về tài chính không?”
Tay phóng viên vừa nói hết câu, thần thái của Chân Ni đã trở nên căng thẳng.
“Xin lỗi, tôi không thể trả lời câu hỏi của bạn được. Ở đây tôi chỉ có thể nói với các fan hâm mộ giọng ca và diễn xuất của tôi rằng tôi mãi mãi yêu quý các bạn.”
Chân Niq uay sang ra hiệu với vệ sĩ, bọn họ lập tức gạt các phóng viên ra để tạo ra một khoảng trống làm lối đi. Ngay lập tức màn hình ti vi cũng chuyển sang một đoạn phim quảng cáo.
Tôi uống một ngụm lớn cà phê Blue Mountains, những tâm tư rối loạn trong đầu dần dần bình yên trở lại.
“5 năm trước Chân Ni từng mất tích một thời gian. Sau này gia đình mới biết con bé đi tham gia một cuộc thi âm nhạc lớn và giành được ngôi á quân. Cho đến tận trước khi văn phòng của bố bị nổ và bố qua đời, Chân Ni mới quay về. Sau lần đó, nó gia nhập làng giải trí, cố gắng mấy năm đã trở thành một cổ đông của công ty giải trí Thiên Ảnh. Ở đây vẫn còn một phòng dành cho Chân Ni, nhưng chẳng mấy khi nó về đây ở”, tôi giải thích sơ qua với Hạ Nhạc Huyên.
“À…”, Hạ Nhạc Huyên đáp lại với vẻ bình thản, dường như không mấy tập trung vào chuyện đó. Cô ấy thận trọng liếc nhìn Thiên Diệp khi đó đang ngồi yên lặng, bản thân cũng không hiểu vì sao lại hơi cáu giận, thế nên đứng phắt dậy làu bàu: “Được rồi, được rồi, tôi đi rửa bát.”
Lát sau, trong nhà bếp đã vang lên tiếng nước chảy róc rách.
Thế giới khi ấy đối với tôi mà nói, chỉ có hai màu đen và trắng. Cảm giác hoàn toàn không có chỗ dựa, khiến cho tôi càng cảm thấy cơ thể mình lạnh giá hơn.
Nhưng, bất kể thế nào, tôi vẫn ương ngạnh hất cằm lên.
“Ái Ni…”
Nghe tiếng Thiên Diệp gọi khẽ, hơi hơi quay đầu lại.
Khi hình ảnh của anh lọt vào tầm mắt tôi, cái thế giới chỉ có hai màu đen trắng ấy bỗng nhiên biến thành một thế giới đầy màu sắc, tất cả sự bất an đều như nước thủy triều cuốn trôi đi nhờ nụ cười ấm áp của anh.
Không để lại dấu vết gì.
“Thiên Diệp, anh đã từng nghe đến cụm từ “thiên sát cô tinh” trong truyện kiếm hiệp võ lâm chưa? Nghe nói là một dạng tướng mệnh của con người, những ai có cung tướng mệnh như thế thì tất cả những người mà anh ta hoặc cô ta yêu thương đều lần lượt chết đi, thế nên để tránh cho bi kịch xảy ra, anh ta hoặc cô ta sẽ không yêu bất cứ ai, dù điều đó có nghĩa là sẽ phải cô đơn đến cuối cuộc đời.”
Liệu tôi có phải là người mang tướng mệnh “thiên sát cô tinh” không?
Trong ký ức của tôi có người mẹ với nụ cười tươi đẹp nhất thế gian, có cả người cha luôn nỗ lực hoàn thành mơ ước của riêng mình, hai người tôi yêu thương nhất này đều đã ra đi, đến một nơi cách xa tôi trên thế giới này.
Thiên Diệp ngồi xuống cạnh tôi, quàng tay ôm lấy vai định an ủi tôi.
Xoảng!!!
Tiếng đĩa vỡ giòn tan vang lên phía sau lưng.
Tôi giật mình quay đầu lại, liền thấy Hạ Nhạc Huyên đang nhìn xuống chân mình với vẻ lúng túng không biết phải làm sao.
“Trời ạ, em định đánh vỡ hết tất cả bát đĩa thật đấy à”, Thiên Diệp than trời bằng chất giọng như không thể nào tin nổi.
Hạ Nhạc Huyên vội vàng ngồi xuống, thu dọn những mảnh đĩa vỡ. Đột nhiên cô ấy co tay lại, máu túa ra trên đầu ngón tay như đóa hoa nở rộ giữa mùa xuân. Dầu vậy, Hạ Nhạc Huyên cũng không ra ngoài để băng bó vết thương mà vẫn ngồi nguyên đó tiếp tục thu dọn các mảnh vỡ.
“Không cần nhặt nữa đâu, Hạ Nhạc Huyên!”, tôi cất giọng lạnh lùng, nói với Thiên Diệp: “Anh mau lấy hộp thuốc ra đây, băng bó vết thương giúp cô ấy đi.”
Thiên Diệp vội vàng kéo Hạ Nhạc Huyên đến ngồi bên cạnh.
Hạ Nhạc Huyên ngẩng đầu lên cười cười: “Mới rồi em chỉ định hỏi xem là những chiếc đĩa đó có phải đưa vào máy khử độc không thôi.”
Nụ cười của cô ấy trong sáng đáng yêu hệt như một chú cá nhiệt đới ở vùng biển Maldives, nhưng lại khiến người ta không cảm thấy được chút niềm vui nào.
Giống hệt không gian được ẩn giấu trong một bức tranh thủy mặc, đẹp đẽ nhưng cô tịch.
Hóa ra để quên đi một người thật dễ dàng, bạn có thể dần dần quên đi ánh mắt, giọng nói, tên tuổi, tất cả, tất cả của anh ta (cô ta).
Nhưng để quên đi một mối tình thật quá khó khăn.
Cho dù là Hạ Nhạc Huyên đã đi khắp nơi trên thế giới, nhưng nước mắt của cô ấy, nụ cười của cô ấy vẫn luôn lưu luyến ở nơi đây.
Hoa nở hoa tàn, cho đến khi đất trời cùng kiệt, cô ấy vẫn sẽ đi theo mách bảo của con tim để quay về đây.
Trên đống mảnh vỡ của chiếc đĩa vẫn còn sót lại một giọt nước, nhưng thành phần muối của giọt nước ấy có vẻ nhiều hơn những giọt nước khác, khi nếm vào có vị mặn.
Bởi vì…
Đó là nước mắt của một người đang rất đau lòng…
Buổi chiều, Hạ Nhạc Huyên quyết định đến võ đường Không Liên thăm bố cô ấy, nhưng để trốn tránh việc bị bố ép đi xem mặt, cô ấy vẫn để hành lý ở chỗ tôi, để hễ có vần đề gì là chuồn thật nhanh. Tôi cũng định đến thư viện lớn nhất ở Mễ Á để tìm mấy quyển sách hướng dẫn làm các món điểm tâm.
Ba người cùng sóng bước đi trên đường, ánh mặt trời lướt qua giữa chúng tôi mang theo một hương vị ấm áp hết sức khiêm nhường.
Thiên Diệp hơi nhếch nhếch miệng lên, đôi môi hệt như cánh hoa đó được vẽ một viền ánh áng đầy mê hoặc, lộ rõ vẻ tinh tế và hào hoa. Khuôn mặt với vẻ dịu dàng không thể nhìn rõ được ấy giống hệt một bức tranh đẹp đẽ, thanh bình.
Hạ Nhạc Huyên kể mấy câu chuyện thú vị khi cô ấy ở Maldives, đôi mắt hấp háy như ánh sao.
Thiên Diệp thỉnh thoảng lại nghiêng đầu cười với tôi có vẻ như đã hòa nhập vào thế giới mà Hạ Nhạc Huyên đang miêu tả.
“Này, cẩn thận!”, đúng lúc Hạ Nhạc Huyên vì không cẩn thận nên suýt nữa bước hụt xuống chỗ đường ống cống thoát nước đang sửa chữa trên vỉa hè, Thiên Diệp đã kịp thời kéo cánh tay cô ấy lại, “Sao không để ý nhìn đường thế, ngốc xít này.”
“Ừm, cảm ơn anh, suýt nữa thì ngã xuống rồi, tệ thật”, Hạ Nhạc Huyên vẫn còn chưa hết sợ, nhưng liền sau đó lại cười toáng lên: “Ha ha, anh việc gì phải căng thẳng như thế, nếu có ngã xuống đấy anh cứu em lên là được mà, sau đó gọi số điện thoại cấp cứu.”
“Em mà ngã xuống, còn lâu anh mới cứu…”
Hai người đó đứng ngay bên đường đấu khẩu như bên cạnh không còn ai khác nữa, dường như đang quay lại trong bầu không khí đầy căng thẳng của một trận chiến quyết liệt với đầy gươm đao khi còn nhỏ, song trong sự căng thẳng ấy vẫn có một tình cảm gắn bó mà người ngoài nhìn qua có thể thấy được ngay.
Thời gian bay đi như những cánh hoa, khiến người ta…
Tôi mím chặt môi, nói bằng giọng bình thản: “Thiên Diệp, anh đưa Hạ Nhạc Huyên về trước đi, em tự đi đến hiệu sách được rồi.”
“Ái Ni?”, Thiên Diệp tiến lên trước kéo tay tôi, không hiểu vì sao mặt tôi tự nhiên biến sắc.
Tôi liếc nhìn Hạ Nhạc Huyên, sau đó gạt tay anh ra: “Nếu như bố Hạ Nhạc Huyên bắt ép cô ấy đi xem mặt người ta, anh còn có thể giúp một tay, em đi trước đây.”
Không hiểu sao trong lòng tôi bỗng nhiên có một tâm trạng gì đó nặng nề, khiến tôi không kiềm chế được sự tức giận với Thiên Diệp. Nhưng tôi cũng không muốn tìm hiểu kỹ quá, để mặc cho đầu óc trong trạng thái thoải mái.
Khó khăn lắm mới đến được ngã tư, tôi đột nhiên mất phương hướng. Trong đầu cứ như có một tấm bản đồ đen trắng, các hướng đông, tây, nam, bắc đều chỉ thẳng đến nỗi buồn thương, khiến tôi không biết nên đi hướng nào.
**
Thiên Diệp đi theo Ái Ni suốt dọc đường, nụ cười chìm dần nơi khóe miệng. Khi Ái Ni không nhìn thấy, đôi môi anh luôn phảng phất một màu sắc ảm đạm hết sức nặng nề.
Anh nhìn thấy cô giống hệt một con thú nhỏ không có nơi chốn để về, nháo nhác khắp nơi cố tìm một góc nào đó để có thể một mình nằm liếm láp vết thương.
Ánh nắng mặt trời khi ấy là một màu trắng nhợt khiến người ta ngạt thở, phủ một lớp mỏng manh lên toàn cơ thể Ái Ni, làm cho cô giống hệt một thiên thần gãy cánh, vì mất đi khả năng bay lượn nên lạc lối trên đường về nhà.
Cuối cùng, cô ấy cũng đến được thư viện cần đến, đứng bên ngoài cửa lấy thẻ ra quẹt, sau đó đi vào bên trong.
Thiên Diệp vốn muốn đi theo Ái Ni vào trong đó, song người quản lý chặn lại vì anh chưa làm thẻ nhận dạng thành viên ra vào tự do ở đây.
Thiên Diệp quay người, nhìn thấy Hạ Nhạc Huyên vẫn còn chờ ở phía sau mình.
“Em đi về một mình đi, anh ở đây đợi Ái Ni”, Thiên Diệp liếc nhìn Hạ Nhạc Huyên như thể cô là một người xa lạ, giữa cặp lông mày tinh tế ấy là một luồng khí lạnh lẽo và xa vắng.
Hạ Nhạc Huyên cắn chặt môi, bỗng chốc hai chân như mất hết sức lực. Cô lùi về sau một bước.
Mấy năm nay, cô đã đi qua nhiều thành phố khác nhau, không có người thân nào bên cạnh, tất cả chỉ là những người bạn xa lạ mới quen. Bởi vì nghe không hiểu ngôn ngữ địa phương, thế nên có thể tự nói với mình cái tên người mình thích…
Cái cảm giác đó… xa rời tất cả mọi người, giống như mất tích vậy.
Giờ đây cô không thể không nghĩ rằng, có lẽ mất tích như vậy cũng tốt, ít ra thì cũng sẽ không phải chịu đựng sự tổn thương và đau đớn khi thấy biểu cảm lạnh lùng đó của anh.
Hạ Nhạc Huyên giận dữ ấn ấn vào vết thương mới vừa bị mảnh đĩa vỡ đập vào, bên ngoài vết thương đã được băng lại cẩn thận bằng băng keo cá nhân.
Chẳng bao lâu sau vết thương sẽ hoàn toàn biến mất, chỗ da đó cũng sẽ phẳng lì như chưa từng xuất hiện bất cứ vết tích nào.
Thế còn vết thương trong trái tim thì sao?
Cùng với dòng thời gian trôi đi, không những không thể nào chữa lành, mà trái lại còn trở thành nội thương, suốt ngày đêm bị nó giày vò.
Cô cảm thấy đúng là Thượng đế đang trêu cợt mình, khi nhỏ cô không biết phải làm thế nào để biểu đạt tình cảm của mình, thế là cố tìm mọi cách để bắt nạt Thiên Diệp, còn bây giờ, dù chỉ là một ánh mắt lạnh lùng của anh cũng có thể khiến cô ta đau đớn đến mức muốn chết ngay đi được!
Ông trời ơi, như thế thật quá bất công.
Hạ Nhạc Huyên cố gắng ép mình bình tĩnh trở lại, cả thế giới trước mắt cô đã trở nên hư ảo, từ đầu tới cuối trong mắt cô cũng chỉ có duy nhất một người, tai cô chỉ có thể nghe thấy giọng nói của duy nhất một người.
Vì người ấy cô có thể vứt bỏ hết lòng tự tôn của bản thân, cố gắng thêm một lần cuối cùng.
“Anh đợi ở đây một mình ư? Em đợi cùng anh nhé?”
Giọng nói của cô còn nhợt nhạt và yếu ớt hơn cả ánh mặt trời, nhưng lại phát ra một luồng nhiệt có thể thiêu đốt tất cả.
“Không cần đâu, anh sẽ đợi một mình”, Thiên Diệp còn không nhìn cô lấy một cái.
Liêu có phải đối với người mà mình không để ý đến, bất luận là anh ấy (hay cô ấy) mất bao nhiêu năm để đợi chờ, vẫn chỉ là vô vọng.
Thiên Diệp không quan tâm đến việc Hạ Nhạc Huyên có còn ở phía sau mình hay không, anh không muốn để cô hy vọng một chút nào, bởi vì trái tim anh đã trao gửi hoàn toàn cho Ái Ni, không có chỗ cho bất kỳ người nào khác.
Bên cạnh thư viện là một sân bóng rổ, mấy cậu học sinh mặc đồng phục đang chơi bóng bên trong đó. Đang chơi thì một trong số họ ném bóng chệch mục tiêu, quả bóng bật vào thành rổ, bắn ra ngoài đến trước mặt Thiên Diệp.
Thời gian bỗng chốc như ngừng lại, cả thế giới trở nên lung linh sắc màu và tươi đẹp dưới nụ cười của Thiên Diệp.
Những ngón tay thon dài mang đầy linh khí của anh xoay chuyển quanh quả bóng, vài bước chạy đã qua hết những cậu học sinh đó, rồi vọt thẳng lên không.
Tất cả dường như đang trôi chậm lại.
Những lọn tóc mềm mại của Thiên Diệp nhảy múa trong không trung, đôi mắt anh chăm chú nhìn vào rổ ném bóng.
Những ngón tay phát lực, quả bóng rời khỏi điểm tựa, đầu ngón tay anh giống hệt những đóa hoa nở trong không gian ấy.
Cơ thể hoàn hảo đáp xuống đất một cách tự tin.
Bịch!
Quả bóng lọt vào lòng rổ, còn Thiên Diệp đứng xuống đất một cách vững vàng.
Một tiếng đồng hồ qua đi.
Thiên Diệp ngồi trên chiếc ghế đá cạnh sân bóng rổ, những ngón tay để trên đầu gối khẽ khàng nhịp theo một tiết tấu nào đó.
Ánh mặt trời chiếu chếch chếch trên nữa mặt anh, tỏa ra một vầng sáng đầy huyễn hoặc.
Một tiếng rồi, lại một tiếng nữa qua đi.
Sân bóng đã không còn tiếng người huyên náo, quả bóng chầm chậm lăn đến gần chân Thiên Diệp trong sự cô đơn lặng lẽ. Anh đứng dậy, một mình dẫn bóng chạy đến gần đích ném để được nghe tiếng bịch bịch đầy mạnh mẽ nện xuống nền sân đất.
Ánh nắng kéo dài mãi, dài mãi cái bóng của anh.
Lại một tiếng đồng hồ nữa qua đi.
Thiên Diệp đứng trước cửa thư viện, nhìn qua cửa sổ vào bên trong.
Một cơn mưa nhỏ bất chợt đổ xuống, từng hạt rơi tí tách.
Lạnh giá như băng.
Ngấm dần vào từng vùng da để lộ ra ngoài của anh.
**
“Thiên Diệp?”, tôi cầm ô đi ra ngoài, lập tức trông thấy Thiên Diệp đang đứng đó.
Anh đứng tựa lưng vào tường, những ngón tay đưa ra bên ngoài bầu không buốt giá đón lấy những hạt mưa lạnh thấu xương.
Những hạt mưa li ti bắn tóe lên, phát ra ánh sáng lạnh lẽo.
Thiên Diệp quay đầu lại, nụ cười ấm áp của anh cùng với không gian lạnh giá xung quanh chợt làm thành một bức tranh đầy mâu thuẫn. Nụ cười ấy dần dần xán lạn đến cực điểm, giống hệt cánh bướm bay qua mặt bể, đẹp tuyệt vời tới mức có thể quên hết tất cả mọi thứ trên đời.
“Em ra rồi à?”
“Anh vẫn đợi em đấy ư? Anh đúng là đồ ngốc”, tôi hơi nổi cáu, dùng mấy quyển sách vừa mượn được đánh Thiên Diệp.
Thiên Diệp đột nhiên giữ chặt lấy hai tay tôi, kéo tôi vào lòng anh.
Tôi không nhìn thấy biểu cảm của Thiên Diệp, chỉ nghe thấy giọng nói yếu ớt đầy lo lắng của anh:
“Lần sau em đừng vứt bỏ anh dễ dàng như thế nữa, bất kể là vì ai. Bởi vì anh chưa bao giờ nghĩ đến việc phải rời xa em.”
“…”
“Sau này… đừng vứt bỏ anh dễ dàng như thế nữa, bất kê… là vì ai. Em biết chưa? Mộ Ái Ni.”
Nước mưa rơi trên trán, trên mắt tôi, nhưng rõ ràng tôi cảm nhận được vị mằn mặn trong đó. Bởi vì biết rằng Hạ Nhạc Huyên thích Thiên Diệp, nên tôi cố ý tức giận, cố ý làm ra vẻ chán ghét, cố ý đẩy anh ra…. Nhưng đến giờ này tôi đã hiểu, hành động vừa rồi của tôi đã đem lại cho Thiên Diệp sự tổn thương lớn đến thế nào.
“Bất luận em có phải là người mang tướng mệnh “thiên sát cô tinh” hay không, anh cũng không cần biết sau này có phải đối mặt với cái chết hay không, bởi vì có một thứ đối với anh còn đáng sợ hơn cái chết, đó là sự lạnh lùng xa cách của em.”
Tai tôi bỗng nhiên mất đi thính lực, trái lại câu anh vừa nói cứ lặp đi lặp lại trong tim.
Nỗi buồn thương cứ vậy nở từng đóa lớn trong không trung, tất cả nỗi bất an tích tụ lại của 5 năm qua như nhấn chìm lấy tôi.
“Em xin lỗi, Thiên Diệp…”, dường như được một tình cảm nào đó không gọi được tên dẫn lối, cuối cùng những tâm tư vốn được cất giữ nơi sâu thẳm nhất, kín đáo nhất của trái tim bỗng chốc được tôi thổ lộ ra trong khoảnh khắc ấy, “Em đang rất lo sợ, lo sợ rằng sẽ có ai đó hợp với anh hơn em, người đó sẽ mang lại nhiều hạnh phúc cho anh hơn, sợ rằng một người mang tướng mệnh “thiên sát cô tinh” như em sẽ mang đến cho anh một tương lai đầy bi thảm, sợ rằng,… sợ rằng cuối cùng anh sẽ rời bỏ em, không còn ở bên em…”
Xin lỗi anh.
Nhìn thấy Hạ Nhạc Huyên làm cho anh cười vui vẻ như vậy, em đã hơi nổi cáu, thậm chí là… ghen.
Dù rằng anh đã ở bên em lâu như vậy, nhưng em vẫn rất lo lắng, vẫn sợ rằng… có lẽ em không phải là sự lựa chọn duy nhất của anh.
“Đồ ngốc, sao em lại có thể nghĩ như thế chứ. Không bao giờ, Ái Ni, không bao giờ… Anh sẽ vĩnh viễn không bao giờ rời xa em”. Giọng nói của Thiên Diệp vừa mang vẻ vui mừng lại thấm đẫm nỗi buồn thương.
Vòm ngực của anh mới ấm áp làm sao.
Bàn tay đang buông xõng của tôi dần dần chuyển dịch lên trên, cuối cùng cũng ôm trọn lấy tấm lưng rộng lớn của anh.
Xuân về hoa nở, dường như có thứ gì đó vừa hé nở trong trái tim tôi.
Miao…
Nhẹ hợt như có như không.
Nhưng tôi lại rất thích tiết trời lạnh giá, quấn chặt chiếc khăn len màu đen xung quanh cổ, những ngón tay đông cứng có màu tường vi giống hệt những bông hoa đang nở trong bầu không ấy. Nếu lúc này có tuyết rơi, vừa hay có thể đón lấy những bông hoa tuyết trắng nhẹ như bông.
Sắp đến nhà rồi, phía trước là ngôi nhà mới của tôi.
5 năm trước, sau khi bố qua đời vì sự kiện đó, dì Quách lập tức bỏ rơi tôi và Chân Ni, đồng thời cuốn gói hết mọi tài sản trong nhà ra đi. Sau đó, tôi dọn đến sống ở đây.
Cửa sổ tầng 2 vừa vặn đối diện với một tấm biển quảng cáo dựng thẳng đứng, trên đó quảng cáo một sản phẩm chăm sóc da với hàng chữ:
“Chìm trong giấc ngủ trăm năm, đợi chàng cả trăm năm.”
“Mộ Ái Ni”, một giọng nói kéo dài âm cuối quen thuộc cất lên gọi tên tôi.
Trong bầu không lạnh giá tới mức gần như làm đóng băng tất cả, một ánh nắng mặt trời rực rỡ bất chợt chiếu rọi vào thế giới của tôi, ngàn vạn đóa hoa nở trái mùa rộ lên không gì ngăn được, một hương vị trong mát của biển cả giữa ngày hè tràn ngập trong khứu giác.
Tôi ngẩng đầu lên, lập tức nhìn thấy nụ cười rạng rỡ của Hạ Nhạc Huyên. Đúng lúc đang định cất tiếng chào, đột nhiên nghe thấy tiếng Thiên Diệp kêu lên giận dữ trong phòng: “Hạ Nhạc Huyên, lạnh chết mất, mau đóng ngay cửa sổ vào.”
“Ha ha, em không đóng đấy, anh làm gì được nào”, Hạ Nhạc Huyên cười đắc ý.
“Nếu em không muốn lập tức trở thành kẻ lang bạt không nhà cửa thì anh khuyên em nên nghe lời.”
“Xấu xa, thật biết cách đe dọa người khác…”
…..
Năm thứ hai Đại học, Hạ Nhạc Huyên bất chấp sự phản đối của bố, nhất quyết ra nước ngoài du ngoạn một mình, có khi cả năm cũng không về lấy một lần. Thế nhưng dù đã qua lâu như vậy rồi, cô ấy và Thiên Diệp vẫn giữ nguyên bộ dạng như có mối thù thiên kiếp, hễ nhìn thấy nhau là cãi cọ.
Tôi vừa về đến cửa, một bóng người đã lao ra ôm chầm lấy, nũng nịu với vẻ đáng thương: “Ái Ni, Thiên Diệp lại bắt nạt mình rồi.”
“Tớ có quen cậu không nhỉ?”, không quen với kiểu biểu lộ cảm xúc thế này, tôi từ từ đẩy cô ấy ra.
“Mộ Ái Ni!”, Hạ Nhạc Huyên trợn trừng mắt, kêu lên với vẻ bất mãn.
“Người châu Phi ở đâu tới thế nhỉ?”, tôi mím môi cười.
Hạ Nhạc Huyên trong mắt tôi gầy đi nhiều, dù các nét quen thuộc trên khuôn mặt tròn trịa đáng yêu vẫn thế, nhưng nước da vốn trắng trẻo đã trở thành một màu nâu khỏe khoắn.
“Ha ha ha ha, Hạ Nhạc Huyên người châu Phi? Khục khục khục… đúng là giống thật”, Thiên Diệp đứng một bên vừa ho vừa cười.
“Tâm trạng hai người đều đang vui vẻ nên bắt nạt tôi chứ gì! Thật khiến người ta bị tổn thương, lâu như thế rồi mới gặp nhau, hai người quên tôi thật là mất hết lương tâm.” Hạ Nhạc Huyên hùng hổ ngồi phịch xuống ghế salon.
“Quên cậu và mất hết lương tâm thì có liên quan gì đến nhau. Tuy nhiên…. Hạ Nhạc Huyên, đón chào cậu trở về”. Khi Hạ Nhạc Huyên còn đang ngây ngất hưởng thụ niềm xúc động do câu nói của tôi mang lại, tôi nghi hoặc nhìn sang Thiên Diệp: “Anh bị cảm rồi phải không?”
“Ưm… vì hôm qua anh và em đắc tội với tên Hạ Nhạc Huyên đó, nên hôm nay sau khi ra khỏi sân bay, cô ấy đặc biệt đãi ngộ, bắt anh đưa đi khắp mười mấy cái siêu thị lớn nhỏ chơi. Sau đó lại còn lấy lý do bị bố bắt đi xem mặt, kiên quyết không chịu về nhà, chuyển hết hành lý đến đây rồi”, Thiên Diệp nói với vẻ ấm ức.
“Liệu có nặng lắm không? Nhà em có thuốc cảm cúm đấy.”
“Không cần đâu, đợi chút nữa ăn một bát canh nóng là khỏi thôi. À, hôm nay anh đã chuẩn bị một bữa trưa cực ký thịnh soạn, ha ha!”
Thiên Diệp nở nụ cười ấm áp với tôi, còn Hạ Nhạc Huyên cho đến lúc đó vẫn ngồi im chợt bĩu bĩu môi, nói: “Ngứa mắt.”
Cô ấy nhìn ra ngoài cửa sổ với vẻ thiếu tự nhiên, thấy tấm biển quảng cáo dựng trên cao. Từ đây nhìn ra đó, mấy chữ “Chìm trong giấc ngủ trăm năm, đợi chàng cả trăm năm” càng trở nên rõ rệt. Ánh mắt Hạ Nhạc Huyên hơi sẫm lại, sau đó bất chợt nhớ ra điều gì đó, thốt lên kinh ngạc:
“Mộ Chân Ni!”
“…”, tôi và Thiên Diệp nhìn cô ấy không biết nói gì, sao tự nhiên lại gọi toáng tên Chân Ni lên một cách ngạc nhiên như thế chứ?
“Tấm biển… Nữ minh tinh trên tấm biển quảng cáo đó là Chân Ni đúng không?”
Nghe Hạ Nhạc Huyên hỏi tôi lại nhìn ra ngoài tấm biển quảng cáo, bức họa đó đẹp như trong truyện cổ tích, còn câu quảng cáo thì nghe hay nhưng đầy vẻ u buồn.
Ai sẽ là người chờ đợi ai suốt một cuộc đời đây?
Tôi lặng lẽ nghiêng đầu, nhìn thấy nụ cười dịu dàng của Thiên Diệp, lòng chợt ấm lại.
Rốt cuộc vẫn còn Thiên Diệp…
Vẫn còn Thiên Diệp…
“Em thừa lời quá, mau ra chuẩn bị ăn cơm đi, có gì muốn hỏi thì ăn xong hãy hỏi”, Thiên Diệp đi vào phòng ăn, trên bàn đã bày đầy những món đồ nhắm tỏa ra mùi thơm ngon.
“Chờ một chút, còn quà tặng cho hai người nữa”, Hạ Nhạc Huyên lấy từ trong chiếc va li to đùng ra hai chiếc túi giấy nhỏ xinh, vứt cho chúng tôi.
“Vỏ ốc…”, khóe miệng Thiên Diệp hơi nhếch lên.
“Em đã tìm rất lâu tại các cửa hàng ở Maldives mới được đôi ốc này đấy. Người ở đó nói, vỏ ốc màu tím rất hiếm thấy.” Nói xong, Hạ Nhạc Huyên hít sâu một hơi, “Oa, làm cho em lại nhớ đến hương vị của biển Maldives, làn gió biển mát mẻ, rặng san hô tuyệt đẹp, bãi cát trắng mềm mịn, những con cá nhiệt đới đáng yêu…. Lại còn hễ mở cửa sổ là đã có thể nhảy ngay vào làn nước biển xanh trong vắt…”
“Thôi đừng có mà đắm say ngây ngất một mình nữa đi, lần này về chắc sẽ không đi nữa chứ?”
“Cũng chưa biết được. Ước mơ của Thiên Diệp là đàn piano, ước mơ của cậu là mở một cửa hiệu điểm tâm, ai bảo ước mơ duy nhất của mình là được sống ở khắp nơi trên thế giới chứ! Thế giới quả là rộng lớn, e rằng phải mất cả cuộc đời mới thực hiện được điều đó”, Hạ Nhạc Huyên nở nụ cười đầy thỏa mãn, “Mình muốn vừa làm việc vừa được sống với ước mơ của mình, mỗi ngày đều qua đi trong vui vẻ, quan trọng hơn là mình không bị bố mình bắt tập Taekwondo nữa, ha ha!”
Tôi cười bình thản: “Có thể sống cuộc sống mà mình mơ ước lúc nào cũng là niềm hạnh phúc chân thực nhất.”
“Hiện giờ có thể cùng hai người chia sẻ những món ăn thơm ngon hấp dẫn này, đối với anh chính là niềm hạnh phúc giản dị nhất rồi, ha ha”, Thiên Diệp nói nhẹ nhàng
“Này, hai người kẻ tung người hứng ghê quá, mình chưa ăn đã thấy no rồi”, Hạ Nhạc Huyên xát xát cánh tay vào bụng, làm bộ dạng như buồn nôn. Cô ấy đi đến trước mặt Thiên Diệp, nhìn trước nhìn sau, nhìn trái nhìn phải một lượt.
“Cô không phải đang chọn thịt ở chợ đâu, tiểu thư ạ. Ánh mắt nhìn đừng có hung dữ thế có được không?”, Thiên Diệp hoảng sợ lùi về phía sau.
“Yên tâm đi, cơ thể anh rất ổn, chẳng thừa tí thịt nào để có thể cắt ra nấu ăn cả”, Hạ Nhạc Huyên nhìn hồi lâu rồi mới xoa cằm nói nghiêm túc: “Xem dáng vẻ của anh thì vẫn được đứng trong top đẹp trai.”
“Ha ha, bây giờ anh nên buồn hay vui vì lời khen ngợi của em đây?”
“Thời gian sống ở đây em sẽ cộng tác với kênh du lịch để quay mấy bộ phim về lữ hành, hiện đang thiếu một nhân vật nam, xem ngoại hình của anh thì miễn cưỡng cũng có thể chấp nhận được, thôi thì để anh đến làm giúp em một tay vậy”, Hạ Nhạc Huyên vỗ vỗ vai Thiên Diệp với dáng vẻ vừa trao cho anh trọng trách.
“Rõ ràng là em nhờ anh giúp, sao bỗng nhiên lại trở thành em gia ơn cho anh thế. Đối với “ơn tình” này, anh phải từ từ tiêu hóa, nếu không tiêu hóa được thì em đành tìm người khác vậy nhé.”
“Ái Ni, cậu cũng rất hy vọng được nhìn thấy Thiên Diệp xuất hiện trước ống kính đúng không? Cậu xem Chân Ni rất ăn ảnh đấy, thực ra nói không chừng Thiên Diệp lên hình chắc giống hệt con lợn”, Hạ Nhạc Huyên kéo tay tôi, rõ ràng là ám thị tôi cùng một chiến tuyến với cô ấy.
“U&m, Thiên Diệp, để chứng minh anh lên hình không hề giống lợn, vậy thì anh nhận lời cô ấy đi.” Tôi đi đến bên cửa sổ, tiếp tục nhìn đăm đắm ra phía đằng xa.
Ở ranh giới giữa trời và đất, từng trảng hoa thiên điểu đang nở rộ, theo truyền thuyết đây là loài hoa mà hoàng hậu Sophia Charlotte, người vợ được vua Anh hồi thế kỷ XVIII George đệ nhị sủng ái, cực kỳ yêu thích. Từ đằng xa nhìn lại, những bông hoa ấy phảng phất giống một đàn chim đang bay theo gió.
Vậy thì đích đến của chúng phải chăng là nơi được gọi là hạnh phúc?
Trên tấm biển quảng cáo đập ngay vào tầm mắt vẫn là khuôn mặt tuyệt đẹp đang chìm trong giấc ngủ say của Chân Ni. Màu xám tro u buồn mà bầu trời đang chất chứa lọt vào mắt tôi từng mảng lớn…
Cả tôi và Chân Ni chẳng ai có đôi cánh của chim thiên đường, vì thế nên chỉ có thể đứng nơi xa để nhìn.
Ăn tối xong, tôi pha cho Thiên Diệp và Hạ Nhạc Huyên mỗi người một cốc cà phê Blue Mountains. Pha cà phê là việc đầu tiên tôi học được sau khi đến làm ở cửa hiệu bánh ngọt Queen.
Hạ Nhạc Huyên bật ti vi lên xem, thỉnh thoảng lại trừng mắt với Thiên Diệp.
Thiên Diệp thì chỉ cười một cách lười nhác, sự dịu dàng ấm áp luôn thường trực trên khuôn mặt.
“Này, anh đi rửa bát đi!”, Hạ Nhạc Huyên đá Thiên Diệp một cái.
“Anh tưởng rằng người nào ăn nhiều nhất thì nên đi làm công việc đó chứ”, Thiên Diệp nhấp nhấp cà phê, sau đó khen, “tài nghệ pha cà phê của Ái Ni ngày càng siêu hơn đấy, ha ha.”
“Nhưng mà có tới tám trăm năm nay em không rửa bát rồi. Anh không sợ tất cả bát đĩa ở đây sẽ vỡ hết à?”, Hạ Nhạc Huyên nhướng nhướng mày.
“Ái Ni, anh nhớ mấy món điểm tâm em làm rồi, ngày mai em làm một ít ở cửa hàng rồi đem về có được không?”, Thiên Diệp không thèm để ý đến lời Hạ Nhạc Huyên nói.
“Ưm”, tôi gật đầu.
“Anh muốn ăn bánh cookie, còn cả… rất nhiều món điểm tâm em làm anh đều thích cả, ha ha”, khi Thiên Diệp cười, đôi mắt lấp lánh như sao.
“Này, em đang nói với anh đấy!”, Hạ Nhạc Huyên lớn tiếng với Thiên Diệp.
“Ái Ni, nếu như em bận quá thì đừng cố làm nhiều nữa, với cả đừng có để cho anh chàng đó đến quá gần mình, nói thẳng với anh ta là cả đời này, không, cả kiếp sau, kiếp sau nữa anh ta cũng không có cơ hội đâu…” Tôi thừa hiểu người Thiên Diệp ám chỉ là Tư Sâm.
“Phác Thiên Diệp, em đang nói chuyện với anh đấy”, không hiểu tại sao mà Hạ Nhạc Huyên bỗng dưng bực bội đứng phắt dậy.
Không khí xung quanh đột nhiên lắng xuống, trở nên kỳ quặc kiểu gì đó.
Thấy Hạ Nhạc Huyên nhìn Thiên Diệp bằng ánh mắt rất nghiêm túc, tôi đột nhiên hiểu ra rằng người ta có thể chịu nhịn được việc người mình thích không thích mình, nhưng không thể nào chịu nổi việc người đó hoàn toàn không thèm để ý đến mình.
Trong không gian trầm lắng đó, âm thanh của ti vi bỗng nhiên bị phóng đại. Trên màn hình đang là một màn trình diễn thời trang, tâm điểm của màn trình diễn đó là một bộ lễ phục được đính đầy những viên ngọc trai lớn, còn người mặc bộ lễ phục đó chính là…
“Chân Ni?”, Hạ Nhạc Huyên liếc nhìn bằng phần còn lại của khóe mắt, bỗng dưng ngẩn người, ngạc nhiên đến mức quên cả việc mình vừa mới nổi giận, “Đây là màn trình diễn bộ sưu tập thời trang mùa xuân của Dior mà! Bây giờ con bé đẹp thật đấy. Ái Ni, Chân Ni trở nên nổi tiếng từ bao giờ vậy?”
Buổi trình diễn thời trang kết thúc rất thành công, phóng viên lục tục kéo đến vây quanh nhà thiết kế và Chân Ni.
Chân Ni nở nụ cười rạng rỡ như đóa tường vi, thuần khiết và ngọt lịm.
Mái tóc dài thẳng tắp phản chiếu anh sáng đèn tạo thành một vòng hào quang mềm mại, lấp loáng hệt như một thiên thần.
Phóng viên theo nhau nâng máy ảnh lên, giành chỗ của nhau để đưa micro đến trước mặt Chân Ni. Tuy vậy, con bé không nhận của một người nào, chỉ mỉm cười một cách hơi tinh nghịch. Đối mặt với những ánh đèn Flash lóe chợp liên hồi, Chân Ni không hề bị gò bó một chút nào, tư thế đứng trước ống kính cũng rất hoàn hảo, như thể nó sinh ra đã là một ngôi sao sáng chói vậy.
Một phóng viên sùng sục chen vào sát chỗ Chân Ni đứng, sau đó đưa micro lên hỏi: “Chào cô, Chân Ni. Cả tôi và các fan hâm mộ của cô đều rất muốn biết một việc. Nghe nói cô đã gia nhập làng giải trí được 4,5 năm nay, 3 năm trước nổi tiếng khắp châu Á nhờ bộ phim thần tượng (*) “Bạch mã hoàng tử của trường Trung học Sâm Vĩnh”, tiếp đó một năm trước cô lại chính thức trở thành cổ đông lớn thứ hai của công ty Thiên Ảnh. Ha ha, có thể nói rằng từ dung mạo, trí tuệ đến tiền bạc đều đã đầy đủ, hiện giờ cô đã từng yêu ai chưa?”
“Các bạn thử đoán xem! Ha ha, thực ra tôi cũng thích một người, đến giờ tôi vẫn đợi anh ấy trở về. Chắc hẳn mọi người rất muốn biết anh ấy là ai, tuy nhiên… có khi nên để lại cho các bạn một chút ẩn số”, Chân Ni nháy mắt với dáng vẻ nghịch ngợm.
“Oa, vậy à? Trong bộ phim “Bạch mã hoàng tử của trường Trung học Sâm Vĩnh”, cô đã hóa thân vào một câu chuyện tình yêu hết sức tài tình, gây xúc động lòng người. Liệu có phải thời trung học cô đã từng trải qua một mối tình, còn người mà cô nói vẫn đang chờ đợi ấy có phải là nhân vật nam chính của mối tình thời trung học ấy không?”, tay phóng viên tiếp tục phỏng đoán liều.
Xung quanh bỗng chốc trở nên yên tĩnh, tất cả mọi người đều nín thở chờ đợi câu trả lời.
Nụ cười của Chân Ni khi ấy hơi nhuốm màu ảm đạm. Còn tôi thì vì chờ đợi câu trả lời của con bé mà bỗng nhiên rơi vào tâm trạng lo âu khủng khiếp.
Người mà con bé nói là đang “chờ đợi”, người mà Chân Ni “thích” có phải là…
“…Bí mật!”, Chân Ni dựng đứng ngón tay trỏ lên trước đôi môi đẹp như cánh hoa, thấp giọng nói.
Cách trả lời như vậy khiến cánh phóng viên bàn tán xôn xao, còn trái tim tôi thì vẫn treo lơ lửng trên không, không tìm được nơi đáp xuống.
“A, trung học à? Chẳng phải Ái Ni học cùng trường trung học với Chân Ni sao? Đúng rồi, liệu có phải là…”, Hạ Nhạc Huyên hình như đã nhớ ra điều gì đó, thế nhưng đột nhiên bị ánh mắt nghiêm khác của Thiên Diệp chặn đứng lại, không nói tiếp được nữa.
Nụ cười ấm áp của Thiên Diệp vẫn còn vương vất nơi khóe miệng, nhưng trong đôi mắt thì chứa đựng một sự lạnh lẽo khiến người ta ngạt thở.
Dù rằng anh đã ngăn chặn Hạ Nhạc Huyên, nhưng tôi vẫn nhớ đến người đó.
Đôi mắt xanh sâu thẳm phảng phất màu trời, đôi lông mày cao quý nhướng lên lạnh lùng và xa cách.
Khuôn mặt đẹp trai băng giá, giống hệt một bức tượng điêu khắc hoàn mỹ trong bàn tay của thiên thần.
Phù phù phù…
Nỗi đau đã được tôi tìm mọi cách quên đi bỗng nhiên ùa về, lan ra khắp xương cốt toàn thân theo đường dây thần kinh ký ức. Màn hình ký ức quay ngược lại với tốc độ vô cùng mãnh liệt, khiến đầu tôi bắt đầu váng vất.
Trên ti vi, Chân Ni được mấy người vệ sĩ bảo vệ chuẩn bị rời đi, bất ngờ…
“Cô Chân Ni, gần đây có tin đồn Công ty giải trí Thiên Ảnh đang đứng trước nguy cơ phá sản vì những lý do nào đó, xin hỏi tin đồn này có thật hay không? Nguyên nhân được nói đến đó có phải là việc Thiên Ảnh đang đứng trước những nguy cơ lớn về tài chính không?”
Tay phóng viên vừa nói hết câu, thần thái của Chân Ni đã trở nên căng thẳng.
“Xin lỗi, tôi không thể trả lời câu hỏi của bạn được. Ở đây tôi chỉ có thể nói với các fan hâm mộ giọng ca và diễn xuất của tôi rằng tôi mãi mãi yêu quý các bạn.”
Chân Niq uay sang ra hiệu với vệ sĩ, bọn họ lập tức gạt các phóng viên ra để tạo ra một khoảng trống làm lối đi. Ngay lập tức màn hình ti vi cũng chuyển sang một đoạn phim quảng cáo.
Tôi uống một ngụm lớn cà phê Blue Mountains, những tâm tư rối loạn trong đầu dần dần bình yên trở lại.
“5 năm trước Chân Ni từng mất tích một thời gian. Sau này gia đình mới biết con bé đi tham gia một cuộc thi âm nhạc lớn và giành được ngôi á quân. Cho đến tận trước khi văn phòng của bố bị nổ và bố qua đời, Chân Ni mới quay về. Sau lần đó, nó gia nhập làng giải trí, cố gắng mấy năm đã trở thành một cổ đông của công ty giải trí Thiên Ảnh. Ở đây vẫn còn một phòng dành cho Chân Ni, nhưng chẳng mấy khi nó về đây ở”, tôi giải thích sơ qua với Hạ Nhạc Huyên.
“À…”, Hạ Nhạc Huyên đáp lại với vẻ bình thản, dường như không mấy tập trung vào chuyện đó. Cô ấy thận trọng liếc nhìn Thiên Diệp khi đó đang ngồi yên lặng, bản thân cũng không hiểu vì sao lại hơi cáu giận, thế nên đứng phắt dậy làu bàu: “Được rồi, được rồi, tôi đi rửa bát.”
Lát sau, trong nhà bếp đã vang lên tiếng nước chảy róc rách.
Thế giới khi ấy đối với tôi mà nói, chỉ có hai màu đen và trắng. Cảm giác hoàn toàn không có chỗ dựa, khiến cho tôi càng cảm thấy cơ thể mình lạnh giá hơn.
Nhưng, bất kể thế nào, tôi vẫn ương ngạnh hất cằm lên.
“Ái Ni…”
Nghe tiếng Thiên Diệp gọi khẽ, hơi hơi quay đầu lại.
Khi hình ảnh của anh lọt vào tầm mắt tôi, cái thế giới chỉ có hai màu đen trắng ấy bỗng nhiên biến thành một thế giới đầy màu sắc, tất cả sự bất an đều như nước thủy triều cuốn trôi đi nhờ nụ cười ấm áp của anh.
Không để lại dấu vết gì.
“Thiên Diệp, anh đã từng nghe đến cụm từ “thiên sát cô tinh” trong truyện kiếm hiệp võ lâm chưa? Nghe nói là một dạng tướng mệnh của con người, những ai có cung tướng mệnh như thế thì tất cả những người mà anh ta hoặc cô ta yêu thương đều lần lượt chết đi, thế nên để tránh cho bi kịch xảy ra, anh ta hoặc cô ta sẽ không yêu bất cứ ai, dù điều đó có nghĩa là sẽ phải cô đơn đến cuối cuộc đời.”
Liệu tôi có phải là người mang tướng mệnh “thiên sát cô tinh” không?
Trong ký ức của tôi có người mẹ với nụ cười tươi đẹp nhất thế gian, có cả người cha luôn nỗ lực hoàn thành mơ ước của riêng mình, hai người tôi yêu thương nhất này đều đã ra đi, đến một nơi cách xa tôi trên thế giới này.
Thiên Diệp ngồi xuống cạnh tôi, quàng tay ôm lấy vai định an ủi tôi.
Xoảng!!!
Tiếng đĩa vỡ giòn tan vang lên phía sau lưng.
Tôi giật mình quay đầu lại, liền thấy Hạ Nhạc Huyên đang nhìn xuống chân mình với vẻ lúng túng không biết phải làm sao.
“Trời ạ, em định đánh vỡ hết tất cả bát đĩa thật đấy à”, Thiên Diệp than trời bằng chất giọng như không thể nào tin nổi.
Hạ Nhạc Huyên vội vàng ngồi xuống, thu dọn những mảnh đĩa vỡ. Đột nhiên cô ấy co tay lại, máu túa ra trên đầu ngón tay như đóa hoa nở rộ giữa mùa xuân. Dầu vậy, Hạ Nhạc Huyên cũng không ra ngoài để băng bó vết thương mà vẫn ngồi nguyên đó tiếp tục thu dọn các mảnh vỡ.
“Không cần nhặt nữa đâu, Hạ Nhạc Huyên!”, tôi cất giọng lạnh lùng, nói với Thiên Diệp: “Anh mau lấy hộp thuốc ra đây, băng bó vết thương giúp cô ấy đi.”
Thiên Diệp vội vàng kéo Hạ Nhạc Huyên đến ngồi bên cạnh.
Hạ Nhạc Huyên ngẩng đầu lên cười cười: “Mới rồi em chỉ định hỏi xem là những chiếc đĩa đó có phải đưa vào máy khử độc không thôi.”
Nụ cười của cô ấy trong sáng đáng yêu hệt như một chú cá nhiệt đới ở vùng biển Maldives, nhưng lại khiến người ta không cảm thấy được chút niềm vui nào.
Giống hệt không gian được ẩn giấu trong một bức tranh thủy mặc, đẹp đẽ nhưng cô tịch.
Hóa ra để quên đi một người thật dễ dàng, bạn có thể dần dần quên đi ánh mắt, giọng nói, tên tuổi, tất cả, tất cả của anh ta (cô ta).
Nhưng để quên đi một mối tình thật quá khó khăn.
Cho dù là Hạ Nhạc Huyên đã đi khắp nơi trên thế giới, nhưng nước mắt của cô ấy, nụ cười của cô ấy vẫn luôn lưu luyến ở nơi đây.
Hoa nở hoa tàn, cho đến khi đất trời cùng kiệt, cô ấy vẫn sẽ đi theo mách bảo của con tim để quay về đây.
Trên đống mảnh vỡ của chiếc đĩa vẫn còn sót lại một giọt nước, nhưng thành phần muối của giọt nước ấy có vẻ nhiều hơn những giọt nước khác, khi nếm vào có vị mặn.
Bởi vì…
Đó là nước mắt của một người đang rất đau lòng…
Buổi chiều, Hạ Nhạc Huyên quyết định đến võ đường Không Liên thăm bố cô ấy, nhưng để trốn tránh việc bị bố ép đi xem mặt, cô ấy vẫn để hành lý ở chỗ tôi, để hễ có vần đề gì là chuồn thật nhanh. Tôi cũng định đến thư viện lớn nhất ở Mễ Á để tìm mấy quyển sách hướng dẫn làm các món điểm tâm.
Ba người cùng sóng bước đi trên đường, ánh mặt trời lướt qua giữa chúng tôi mang theo một hương vị ấm áp hết sức khiêm nhường.
Thiên Diệp hơi nhếch nhếch miệng lên, đôi môi hệt như cánh hoa đó được vẽ một viền ánh áng đầy mê hoặc, lộ rõ vẻ tinh tế và hào hoa. Khuôn mặt với vẻ dịu dàng không thể nhìn rõ được ấy giống hệt một bức tranh đẹp đẽ, thanh bình.
Hạ Nhạc Huyên kể mấy câu chuyện thú vị khi cô ấy ở Maldives, đôi mắt hấp háy như ánh sao.
Thiên Diệp thỉnh thoảng lại nghiêng đầu cười với tôi có vẻ như đã hòa nhập vào thế giới mà Hạ Nhạc Huyên đang miêu tả.
“Này, cẩn thận!”, đúng lúc Hạ Nhạc Huyên vì không cẩn thận nên suýt nữa bước hụt xuống chỗ đường ống cống thoát nước đang sửa chữa trên vỉa hè, Thiên Diệp đã kịp thời kéo cánh tay cô ấy lại, “Sao không để ý nhìn đường thế, ngốc xít này.”
“Ừm, cảm ơn anh, suýt nữa thì ngã xuống rồi, tệ thật”, Hạ Nhạc Huyên vẫn còn chưa hết sợ, nhưng liền sau đó lại cười toáng lên: “Ha ha, anh việc gì phải căng thẳng như thế, nếu có ngã xuống đấy anh cứu em lên là được mà, sau đó gọi số điện thoại cấp cứu.”
“Em mà ngã xuống, còn lâu anh mới cứu…”
Hai người đó đứng ngay bên đường đấu khẩu như bên cạnh không còn ai khác nữa, dường như đang quay lại trong bầu không khí đầy căng thẳng của một trận chiến quyết liệt với đầy gươm đao khi còn nhỏ, song trong sự căng thẳng ấy vẫn có một tình cảm gắn bó mà người ngoài nhìn qua có thể thấy được ngay.
Thời gian bay đi như những cánh hoa, khiến người ta…
Tôi mím chặt môi, nói bằng giọng bình thản: “Thiên Diệp, anh đưa Hạ Nhạc Huyên về trước đi, em tự đi đến hiệu sách được rồi.”
“Ái Ni?”, Thiên Diệp tiến lên trước kéo tay tôi, không hiểu vì sao mặt tôi tự nhiên biến sắc.
Tôi liếc nhìn Hạ Nhạc Huyên, sau đó gạt tay anh ra: “Nếu như bố Hạ Nhạc Huyên bắt ép cô ấy đi xem mặt người ta, anh còn có thể giúp một tay, em đi trước đây.”
Không hiểu sao trong lòng tôi bỗng nhiên có một tâm trạng gì đó nặng nề, khiến tôi không kiềm chế được sự tức giận với Thiên Diệp. Nhưng tôi cũng không muốn tìm hiểu kỹ quá, để mặc cho đầu óc trong trạng thái thoải mái.
Khó khăn lắm mới đến được ngã tư, tôi đột nhiên mất phương hướng. Trong đầu cứ như có một tấm bản đồ đen trắng, các hướng đông, tây, nam, bắc đều chỉ thẳng đến nỗi buồn thương, khiến tôi không biết nên đi hướng nào.
**
Thiên Diệp đi theo Ái Ni suốt dọc đường, nụ cười chìm dần nơi khóe miệng. Khi Ái Ni không nhìn thấy, đôi môi anh luôn phảng phất một màu sắc ảm đạm hết sức nặng nề.
Anh nhìn thấy cô giống hệt một con thú nhỏ không có nơi chốn để về, nháo nhác khắp nơi cố tìm một góc nào đó để có thể một mình nằm liếm láp vết thương.
Ánh nắng mặt trời khi ấy là một màu trắng nhợt khiến người ta ngạt thở, phủ một lớp mỏng manh lên toàn cơ thể Ái Ni, làm cho cô giống hệt một thiên thần gãy cánh, vì mất đi khả năng bay lượn nên lạc lối trên đường về nhà.
Cuối cùng, cô ấy cũng đến được thư viện cần đến, đứng bên ngoài cửa lấy thẻ ra quẹt, sau đó đi vào bên trong.
Thiên Diệp vốn muốn đi theo Ái Ni vào trong đó, song người quản lý chặn lại vì anh chưa làm thẻ nhận dạng thành viên ra vào tự do ở đây.
Thiên Diệp quay người, nhìn thấy Hạ Nhạc Huyên vẫn còn chờ ở phía sau mình.
“Em đi về một mình đi, anh ở đây đợi Ái Ni”, Thiên Diệp liếc nhìn Hạ Nhạc Huyên như thể cô là một người xa lạ, giữa cặp lông mày tinh tế ấy là một luồng khí lạnh lẽo và xa vắng.
Hạ Nhạc Huyên cắn chặt môi, bỗng chốc hai chân như mất hết sức lực. Cô lùi về sau một bước.
Mấy năm nay, cô đã đi qua nhiều thành phố khác nhau, không có người thân nào bên cạnh, tất cả chỉ là những người bạn xa lạ mới quen. Bởi vì nghe không hiểu ngôn ngữ địa phương, thế nên có thể tự nói với mình cái tên người mình thích…
Cái cảm giác đó… xa rời tất cả mọi người, giống như mất tích vậy.
Giờ đây cô không thể không nghĩ rằng, có lẽ mất tích như vậy cũng tốt, ít ra thì cũng sẽ không phải chịu đựng sự tổn thương và đau đớn khi thấy biểu cảm lạnh lùng đó của anh.
Hạ Nhạc Huyên giận dữ ấn ấn vào vết thương mới vừa bị mảnh đĩa vỡ đập vào, bên ngoài vết thương đã được băng lại cẩn thận bằng băng keo cá nhân.
Chẳng bao lâu sau vết thương sẽ hoàn toàn biến mất, chỗ da đó cũng sẽ phẳng lì như chưa từng xuất hiện bất cứ vết tích nào.
Thế còn vết thương trong trái tim thì sao?
Cùng với dòng thời gian trôi đi, không những không thể nào chữa lành, mà trái lại còn trở thành nội thương, suốt ngày đêm bị nó giày vò.
Cô cảm thấy đúng là Thượng đế đang trêu cợt mình, khi nhỏ cô không biết phải làm thế nào để biểu đạt tình cảm của mình, thế là cố tìm mọi cách để bắt nạt Thiên Diệp, còn bây giờ, dù chỉ là một ánh mắt lạnh lùng của anh cũng có thể khiến cô ta đau đớn đến mức muốn chết ngay đi được!
Ông trời ơi, như thế thật quá bất công.
Hạ Nhạc Huyên cố gắng ép mình bình tĩnh trở lại, cả thế giới trước mắt cô đã trở nên hư ảo, từ đầu tới cuối trong mắt cô cũng chỉ có duy nhất một người, tai cô chỉ có thể nghe thấy giọng nói của duy nhất một người.
Vì người ấy cô có thể vứt bỏ hết lòng tự tôn của bản thân, cố gắng thêm một lần cuối cùng.
“Anh đợi ở đây một mình ư? Em đợi cùng anh nhé?”
Giọng nói của cô còn nhợt nhạt và yếu ớt hơn cả ánh mặt trời, nhưng lại phát ra một luồng nhiệt có thể thiêu đốt tất cả.
“Không cần đâu, anh sẽ đợi một mình”, Thiên Diệp còn không nhìn cô lấy một cái.
Liêu có phải đối với người mà mình không để ý đến, bất luận là anh ấy (hay cô ấy) mất bao nhiêu năm để đợi chờ, vẫn chỉ là vô vọng.
Thiên Diệp không quan tâm đến việc Hạ Nhạc Huyên có còn ở phía sau mình hay không, anh không muốn để cô hy vọng một chút nào, bởi vì trái tim anh đã trao gửi hoàn toàn cho Ái Ni, không có chỗ cho bất kỳ người nào khác.
Bên cạnh thư viện là một sân bóng rổ, mấy cậu học sinh mặc đồng phục đang chơi bóng bên trong đó. Đang chơi thì một trong số họ ném bóng chệch mục tiêu, quả bóng bật vào thành rổ, bắn ra ngoài đến trước mặt Thiên Diệp.
Thời gian bỗng chốc như ngừng lại, cả thế giới trở nên lung linh sắc màu và tươi đẹp dưới nụ cười của Thiên Diệp.
Những ngón tay thon dài mang đầy linh khí của anh xoay chuyển quanh quả bóng, vài bước chạy đã qua hết những cậu học sinh đó, rồi vọt thẳng lên không.
Tất cả dường như đang trôi chậm lại.
Những lọn tóc mềm mại của Thiên Diệp nhảy múa trong không trung, đôi mắt anh chăm chú nhìn vào rổ ném bóng.
Những ngón tay phát lực, quả bóng rời khỏi điểm tựa, đầu ngón tay anh giống hệt những đóa hoa nở trong không gian ấy.
Cơ thể hoàn hảo đáp xuống đất một cách tự tin.
Bịch!
Quả bóng lọt vào lòng rổ, còn Thiên Diệp đứng xuống đất một cách vững vàng.
Một tiếng đồng hồ qua đi.
Thiên Diệp ngồi trên chiếc ghế đá cạnh sân bóng rổ, những ngón tay để trên đầu gối khẽ khàng nhịp theo một tiết tấu nào đó.
Ánh mặt trời chiếu chếch chếch trên nữa mặt anh, tỏa ra một vầng sáng đầy huyễn hoặc.
Một tiếng rồi, lại một tiếng nữa qua đi.
Sân bóng đã không còn tiếng người huyên náo, quả bóng chầm chậm lăn đến gần chân Thiên Diệp trong sự cô đơn lặng lẽ. Anh đứng dậy, một mình dẫn bóng chạy đến gần đích ném để được nghe tiếng bịch bịch đầy mạnh mẽ nện xuống nền sân đất.
Ánh nắng kéo dài mãi, dài mãi cái bóng của anh.
Lại một tiếng đồng hồ nữa qua đi.
Thiên Diệp đứng trước cửa thư viện, nhìn qua cửa sổ vào bên trong.
Một cơn mưa nhỏ bất chợt đổ xuống, từng hạt rơi tí tách.
Lạnh giá như băng.
Ngấm dần vào từng vùng da để lộ ra ngoài của anh.
**
“Thiên Diệp?”, tôi cầm ô đi ra ngoài, lập tức trông thấy Thiên Diệp đang đứng đó.
Anh đứng tựa lưng vào tường, những ngón tay đưa ra bên ngoài bầu không buốt giá đón lấy những hạt mưa lạnh thấu xương.
Những hạt mưa li ti bắn tóe lên, phát ra ánh sáng lạnh lẽo.
Thiên Diệp quay đầu lại, nụ cười ấm áp của anh cùng với không gian lạnh giá xung quanh chợt làm thành một bức tranh đầy mâu thuẫn. Nụ cười ấy dần dần xán lạn đến cực điểm, giống hệt cánh bướm bay qua mặt bể, đẹp tuyệt vời tới mức có thể quên hết tất cả mọi thứ trên đời.
“Em ra rồi à?”
“Anh vẫn đợi em đấy ư? Anh đúng là đồ ngốc”, tôi hơi nổi cáu, dùng mấy quyển sách vừa mượn được đánh Thiên Diệp.
Thiên Diệp đột nhiên giữ chặt lấy hai tay tôi, kéo tôi vào lòng anh.
Tôi không nhìn thấy biểu cảm của Thiên Diệp, chỉ nghe thấy giọng nói yếu ớt đầy lo lắng của anh:
“Lần sau em đừng vứt bỏ anh dễ dàng như thế nữa, bất kể là vì ai. Bởi vì anh chưa bao giờ nghĩ đến việc phải rời xa em.”
“…”
“Sau này… đừng vứt bỏ anh dễ dàng như thế nữa, bất kê… là vì ai. Em biết chưa? Mộ Ái Ni.”
Nước mưa rơi trên trán, trên mắt tôi, nhưng rõ ràng tôi cảm nhận được vị mằn mặn trong đó. Bởi vì biết rằng Hạ Nhạc Huyên thích Thiên Diệp, nên tôi cố ý tức giận, cố ý làm ra vẻ chán ghét, cố ý đẩy anh ra…. Nhưng đến giờ này tôi đã hiểu, hành động vừa rồi của tôi đã đem lại cho Thiên Diệp sự tổn thương lớn đến thế nào.
“Bất luận em có phải là người mang tướng mệnh “thiên sát cô tinh” hay không, anh cũng không cần biết sau này có phải đối mặt với cái chết hay không, bởi vì có một thứ đối với anh còn đáng sợ hơn cái chết, đó là sự lạnh lùng xa cách của em.”
Tai tôi bỗng nhiên mất đi thính lực, trái lại câu anh vừa nói cứ lặp đi lặp lại trong tim.
Nỗi buồn thương cứ vậy nở từng đóa lớn trong không trung, tất cả nỗi bất an tích tụ lại của 5 năm qua như nhấn chìm lấy tôi.
“Em xin lỗi, Thiên Diệp…”, dường như được một tình cảm nào đó không gọi được tên dẫn lối, cuối cùng những tâm tư vốn được cất giữ nơi sâu thẳm nhất, kín đáo nhất của trái tim bỗng chốc được tôi thổ lộ ra trong khoảnh khắc ấy, “Em đang rất lo sợ, lo sợ rằng sẽ có ai đó hợp với anh hơn em, người đó sẽ mang lại nhiều hạnh phúc cho anh hơn, sợ rằng một người mang tướng mệnh “thiên sát cô tinh” như em sẽ mang đến cho anh một tương lai đầy bi thảm, sợ rằng,… sợ rằng cuối cùng anh sẽ rời bỏ em, không còn ở bên em…”
Xin lỗi anh.
Nhìn thấy Hạ Nhạc Huyên làm cho anh cười vui vẻ như vậy, em đã hơi nổi cáu, thậm chí là… ghen.
Dù rằng anh đã ở bên em lâu như vậy, nhưng em vẫn rất lo lắng, vẫn sợ rằng… có lẽ em không phải là sự lựa chọn duy nhất của anh.
“Đồ ngốc, sao em lại có thể nghĩ như thế chứ. Không bao giờ, Ái Ni, không bao giờ… Anh sẽ vĩnh viễn không bao giờ rời xa em”. Giọng nói của Thiên Diệp vừa mang vẻ vui mừng lại thấm đẫm nỗi buồn thương.
Vòm ngực của anh mới ấm áp làm sao.
Bàn tay đang buông xõng của tôi dần dần chuyển dịch lên trên, cuối cùng cũng ôm trọn lấy tấm lưng rộng lớn của anh.
Xuân về hoa nở, dường như có thứ gì đó vừa hé nở trong trái tim tôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.