Chương 13: Vòng quay của số phận
Chiu Kon-Loh
01/06/2013
Trong hiệu bánh ngọt Queen
Tôi lật giở quyển tạp chí trong khi chờ đợi những chiếc bánh cookie vừa cho vào lò nướng, mùi thương ngọt nồng nàn ngập tràn không gian. Một cốc nước được đặt trước mặt tôi, vì chiếc cốc được làm bằng thủy tinh màu vàng cam nên nước đựng bên trong nó cũng tỏ ra ấm áp vô cùng.
“Lại phải làm bánh để mang đến cho em gái em à?”, Tư Sâm ngồi xuống chiếc ghế đối diện với tôi, mắt liếc nhìn hộp bánh điểm tâm tinh tế mà tôi đã chuẩn bị xong.
“Ưm”, tôi tiếp tục lật giở những trang tạp chí.
“Vì sao em gái em thường xuyên bắt em mang đồ điểm tâm đến thế? Từ trước đến nay anh chưa từng thấy cô ấy đến đây.”
“Bởi vì con bé không tiện xuất hiện bên ngoài.”
Từ Sâm không hề biết ngôi sao nổi tiếng Chân Ni là em gái tôi, thêm vào đó tôi và con bé…
Những ngón tay đang giở tạp chí chợt dừng lại.
“Không tiện? Có gì mà không tiện, có phải ngôi sao đâu.” Tư Sâm nói đến đây mắt chợt hấp háy, tỏ vẻ hơi do dự, “Hôm qua… người hôm qua đến đón em là… bạn em à?”
Anh chàng đẹp trai đó nhìn tôi chằm chằm, trong mắt dường như có những con sóng sáng lấp lánh trào dâng trên mặt hồ. Tiếp đo, anh lúng túng cười cười: “Tiện thì hỏi thế thôi, không có ý gì khác đâu.”
Khi ấy, Uyển Lỵ Hương bất ngờ xuất hiện phía sau Tư Sâm, buông ra một câu mát mẻ: “Nụ cười của anh rất thiếu tự nhiên, biết không hả?”
“Uyển Lỵ Hương!”, Tư Sâm đột nhiên hóa đá, sau đó lập tức giận dữ gầm gừ.
“Có người nào đó đúng là chưa thấy sông Hoàng Hà chưa sợ chết, nằm vào quan tài rồi mới hối hận.”
“Cái bà già này, bà già xấu xa này, bà già đáng chết này, sao hồn phách vẫn chưa tiêu tan nhỉ…”, Tư Sâm cầm chặt lấy cốc nước màu xanh lam, những khớp tay nổi rõ lên, tôi thực sự nghi ngờ không hiểu chiếc cốc có bị anh ta bóp vỡ hay không.
Uyển Lỵ Hương không thèm để ý điều đó, nhẹ nhàng lướt lên tầng 2. Từ lúc đó, Tư Sâm hoàn toàn rơi vào trầm mặc.
Một sự căng thẳng dồn nén lại trong không khí, dường như hễ chạm vào sẽ lập tức nổ bung ra.
Ting!
Chiếc lò nướng kết thúc quá trình làm việc theo đúng thời gian cài đặt.
Tôi đi đến đó, cách xa mấy bước rồi mới quay đầu lại hỏi: “Tư Sâm?”
“Ừm?”, ánh mắt Tư Sâm chợt sáng lên một chút.
“Anh là bạn của em phải không?”
“A, bạn…”, ánh mắt chờ đợi của Tư Sâm lập tức nhuốm màu thất vọng, “À, bạn. Ha ha, là bạn”
Nụ cười tươi sáng đó vẫn bị một bóng đen mờ mờ phủ bên trên. Tư Sâm đi đến trước mặt tôi, đột nhiên vươn hai tay ra ôm lấy tôi, ôm chặt đến mức tôi không thể nào giãy ra nổi, giống như bị ngạt thở đến nơi.
“Hóa ra chính là cảm giác này sao?”, Tư Sâm từ từ buông tay bỏ tôi ra.
“Cái gì?”
“Cảm giác ôm một người bạn thật là ấm áp. Chúng ta ôm lại một lần nữa nhé?”
Tôi lấy tay gạt Tư Sâm ra, liếc nhìn anh ta bằng vẻ xem thường: “Anh cho em là đồ ngốc chắc? Muốn giở trò xấu xa thì đi mà tìm người khác, tuy nhiên đừng có mà để chị Lỵ Hương nhìn thấy.”
“Liên quan gì đến bà ta chứ, anh với bà ấy không có một chút dính dáng gì cả”, Tư Sâm vội vàng giải thích với tôi.
“Phải rồi, tôi đúng là lãng phí gần hết cuộc đời mới quen biết một người ngốc nghếch như anh”, Uyển Lỵ Hương vội vã đi xuống, nhìn Tư Sâm một cái bằng ánh mắt lạnh lùng, tiếp đó lấy lại vẻ mặt bình thường dặn dò chúng tôi: “Vừa có một đơn đặt hàng đấy, một bữa tiệc sinh nhất quan trọng cần khoảng một trăm suất điểm tâm, bây giờ Tư Sâm phụ trách phần bánh ga tô, Ái Ni phụ trách phần làm mấy món điểm tâm kiểu Âu…”
Tôi cúi đầu nhìn đồng hồ, sắp đến giờ Chân Ni hẹn mang đồ ăn đến rồi, làm thế nào bây giờ?
Y như rằng, điện thoại di động trong túi lập tức rung lên, tôi đi sang một bên nhận cuộc gọi.
“A lô, chị làm xong điểm tâm chưa, mang đến đây đi.”
“Chân Ni, có lẽ chị…”
“Nhớ kỹ đừng có mà đến muộn, hôm nay là một ngày hết sức quan trọng đối với em đấy!”
“Nhưng mà….”
Tút tút tút.
Bên kia điện thoại vang lên âm báo bận, Chân Ni nói xong liền tắt máy, khiến tôi không có cơ hội mở miệng để từ chối.
“Mộ Ái Ni! Đứng đờ ra đó làm gì hả? Muốn phá vỡ đơn đặt hàng này hay sao?”, Uyển Lỵ Hương chống nạnh trừng mắt nhìn tôi.
“Xin lỗi!”, tôi cúi đầu, vội vàng quay sang bàn bạc với Tư Sâm việc chuẩn bị những món đồ khách đặt.
Thời gian cứ vậy chầm chậm trôi qua.
Khi làm việc, Tư Sâm rất chuyên tâm và cẩn thận, thỉnh thoảng ngước mắt lên nhìn thấy tôi, nah lại nở một nụ cười dìu dịu.
Ánh mặt trời như ôm trọn lấy khuôn mặt đẹp trai ấy, tạo thành một quầng sáng mờ mờ.
Trong thời khắc ấy, ánh áng rạng ngời khiến tôi chói mắt.
“Ái N, cuộc thi làm các món điểm tâm cho thanh niên ba năm tổ chức một lần sắp bắt đầu rồi, anh đã ghi tên dự thi dùm em đấy.”
“Cuộc thi điểm tâm?”
“Ừm, bây giờ không nên để ý là mình có thực lực tham dự hay không, hay là việc kết quả dự thi sẽ hơi thê thảm, quan trọng nhất là cuộc thi sẽ cho em một cơ hội học tập rất tốt.”
“…”
Em cứ từ từ suy nghĩ đi. Đúng rồi, em phải mang đồ điểm tâm đến cho em gái còn gì? Dù sao thì em cũng đã làm được tương đối rồi, mau đến đó đi, nhân cơ hội Uyển Lỵ Hương không có ở đây, ha ha…”, Tư Sâm đưa hộp đồ điểm tâm được chuẩn bị tỉ mỉ cho tôi.
Một mùi thơm ngọt hoàn hảo của sự kết hợp trứng gà với bột mì bay ra từ trong lò nướng, những trái dâu tây trên bàn tươi đến mức như có thể tứa nước ra, âm điệu của một bài tình ca phát ra từ chiếc máy hát như đang bay bổng trong không trung.
Dưới ánh nắng dịu nhẹ của mặt trời ngày đông, đôi mắt Tư Sâm cũng lấp lánh những tia sáng lung linh, mang màu hổ phách vô cùng ấm áp.
Ánh mắt đầy sức hút ấy nhìn về phía tôi, thoảng như những dây đàn hạc màu vàng kim đang rung lên dưới ngón tay của thiên thần. Khuôn mặt anh bỗng chốc như ẩn hiện.
Chầm chậm từng bước, Tư Sâm tiến đến gần tôi.
Ánh đứng lại trước mặt tôi, những ngón tay thon dài đưa lên, còn khuôn mặt thì từ từ cúi xuống.
Một chút, một chút.
Lại thêm một chút.
Khoảng cách không ngừng được rút ngắn hơn.
Trong khoảnh khắc ấy, mùi hương thuần khiết của kem tươi tràn ngập trong khứu giác của tôi.
Đúng lúc đầu ngón tay Tư Sâm gần như chạm vào má tôi, giống hệt luồng điện lóe lên, tôi chộp lấy cánh tay anh và cúi người nhanh như cắt.
Một đòn quật vai cực kỳ hoàn hảo.
Bịch!
“Á, Mộ Ái Ni, em định giết người à!”, Tư Sâm nằm sõng soài trên nền nhà kêu lên với vẻ đáng thương.
“Ai bảo anh đến gần như thế!”, tôi cầm lấy hộp điểm tâm, quay người chuẩn bị đi đến chỗ Chân Ni.
“Anh chỉ muốn lau hộ em chỗ bột mì dính trên mũi thôi.”
“…”, tôi lúng túng đưa tay sờ lên mũi, quả nhiên trên đó vẫn còn dính chút bộ mì trắng mịn, thế là vì cảm thấy xấu hổ nên giọng nói nhẹ nhàng hẳn đi: “Thật ngại quá!”
Tôi vội vàng tất tả chạy đến công ty giải trí Thiên Ảnh nơi Chân Ni đang ở. Khi đến tầng dưới cùng của tòa nhà, lập tức trông thấy mấy người đang thập thà thập thò với vẻ lạ lùng. Gần như tất cả bảo vệ của công ty đều được huy động hết để chặn những người lạ mặt ở bên ngoài không cho vào.
Lạ thật, đã xảy ra chuyện gì rồi?
“Bé yêu à!”
Một giọng nói đầy hưng phấn và kích động chợt vang lên phía sau lưng tôi.
Suốt đời này ngoài cái gã học cùng trường 5 năm trước luôn hành động tùy hứng không đầu không cuối đó gọi tôi là “em yêu” ra thì chưa từng có ai dám liều lĩnh không sợ chết gọi tôi bằng cái đại từ nhân xưng đó. Sau mấy giây phán đoán ngắn ngủi, tôi khẳng định rằng đó là ảo giác hoặc có người nào đó gọi nhầm, thế nên tiếp tục đi thẳng về phía trước.
“Em yêu ơi, thật không ngờ rằng số phận còn kéo anh đến bên cạnh em, thế nhưng, không phải em quên mất anh rồi đấy chứ?”
Choáng, nếu như ban nãy còn tưởng đó là ảo giác vậy thì sau khi nghe thấy câu hết sức ngứa tai đó, tôi đã khẳng định chắc chắn rằng người phía sau đang nói chuyện với mình, hơn nữa cái gã dám liều mạng sống đó chính là….
“Cam-Trạch-Trần!”, tôi nghiến răng nghiến lợi quay đầu lại, đúng như dự liệu, bắt gặp những ánh mắt đầy tò mò của cả đống người xa lạ.
“Mộ Ái ni, em thân yêu. Em đã trở nên xinh đẹp thế này à, quả đúng là nữ thần trong trái tim anh.”
Một khuôn mặt vô cùng quen thuộc trong ký ức, đôi môi hếch lên một cách hoạt bát và cả khuôn dung đẹp đẽ, rạng ngời như ánh nắng mặt trời.
Đôi mắt sáng lấp lánh như ánh sao khiến người ta nhìn qua cũng có thể thấy một niềm vui hết sức giản đơn.
“Ôm một chút nào!”, Trạch Trần dang hai cánh tay ra ôm chầm lấy tôi theo kiểu cực kỳ nồng nhiệt của người Pháp. Sau đó anh ta buông tay ra, miệng nói một câu: “Hôn một cái nữa nào, lại đây.”
Bing bing bing!
Tôi đập liên tiếp cho anh ta ba cái, nói bằng giọng lạnh lùng: “Anh là con chó con đấy à?”
“Sao có thể thế được? Anh là Cam Trạch Trần cực cực cực kỳ đẹp trai, người khiến cho hàng trăm hàng ngàn cô gái chết mê chết mệt vì phong độ tràn đầy kia mà! Cứ coi như là con chó con, em cũng không thể giới thiệu một cách đơn giản như thế được, nên nói là con chó cún cực cực cực kỳ đẹp trai, khiến cho hàng trăm hàng ngàn cô gái chết mê chết mệt vì phong độ tràn đầy chứ… oái! Sao tự nhiên anh lại có cảm giác vô cùng lạnh thế nhỉ”, may mà anh ta kịp dừng lại ở sau mấy chữ “phong độ tràn đầy”, không tiếp tục tỏ ra ngu ngốc nữa.
“Không vấn đề gì, động vật đơn bào thường xuyên có cảm giác đó mà”, trong đầu tôi hiện lên hình ảnh ba sợi dây màu đen.
“A”, Trạch Trần tỏ vẻ quan tâm, nghĩ ngợi một cách nghiêm túc, sau đó hỏi: “Động vật đơn bào?”
Cuối cùng cũng có một người đứng gần đó không chịu nổi, buông thõng một câu để mặc cho gió thổi bay tới: “Có nghĩa là ngu si ấy.”
Cam Trạch Trần ngay lập tức dùng ánh mắt đầy nỗi oán hờn nhìn tôi: “Ái Ni, bao nhiêu năm rồi không gặp, lẽ nào em không tỏ ra một chút vui mừng và phấn khích như anh?”
Ạch, thực ra là cũng có một chút vui mừng và phấn khích, nhưng giờ đây chúng đã hoàn toàn bị những câu nói vớ vẩn quá khích của anh ta xóa sạch rồi.
“Bây giờ tôi đang có việc gấp, anh đợi chút.”
Chân Ni lại gọi điện đến giục, tôi vội vàng đi thẳng vào cửa chính của công ty Thiên Ảnh, không ngờ mấy nhân viên bảo vệ đột nhiên đưa tay ra chặn lại, khi tôi còn đang định giải thích, họ đột nhiên lùi ra phía sau. Tôi nghi hoặc quay đầu lại nhìn, thấy Cam Trạch Trần cũng đang đi vào cùng.
Vì sao anh ta không bị chặn lại?
Không có thời gian để nghĩ ngợi nhiều, tôi nhanh chóng rảo bước đến thang máy.
“Đợi, đợi, đợi đã nào!”, đúng lúc cửa buồng thang sắp đóng hẳn vào, Trạch Trần lách qua khe hở còn lại lọt vào bên trong.
“Anh có thể đợi tôi bên dưới mà”, tôi liếc xéo Trạch Trần một cái. Nhiều năm như vậy rồi không gặp, anh ta vẫn giữ nguyên tính cách nồng nhiệt với tất cả mọi người như cũ.
“Không có gì, không có gì, em coi như không thấy anh là được, hoặc coi anh là anh chàng gác thang máy đẹp trai cũng không sao.”
Quác quác quác….
Một đàn chim dáo dác bay qua.
Anh chàng gác thang máy? Có thể coi như không nhìn thấy anh chàng gác thang máy vừa ồn ào lại cực kỳ tự tôn như thế này được ư?
Đi ra khỏi thang máy, từ xa tôi đã trông thấy Chân Ni.
Con bé chạy đến cầm lấy hộp điểm tâm, không thèm liếc nhìn lấy một cái gã Cam Trạch Trần đứng bên cạnh tôi đang ra sức vẫy tay.
Biểu cảm trên khuôn mặt Chân Ni có vẻ gì đó hơi nặng nề, nhưng giữa đôi lông mày thanh tú vẫn lộ ra thần thái vui mừng.
Đôi mắt giống hệt cặp trân châu đó đang vô cùng trong sáng.
Sau đó, con bé cũng chẳng buồn chào hỏi, quay người đi thẳng vào phòng tiếp khách VIP.
Những người xung quanh đều nhìn vào trong gian phòng đó với vẻ hiếu kỳ, bộ dạng tò mò như đang xem một vở kịch hay. Sau khi Chân Ni khép chặt cửa phòng lại, bọn họ liền phục nguyên vẻ chán ngắt và buồn tẻ trên khuôn mặt.
“Đấy là người giúp việc nhà Chân Ni à? Thường xuyên thấy cô ta đến đây, nhưng mà trông ngoại hình không giống người làm lắm.”
“Ai da, bây giờ cô còn có thời gian quan tâm đến việc đó à, Thiên Ảnh sắp sửa bị người ta mua lại rồi, chúng ta sẽ nhanh chóng mất bát cơm hằng ngày thôi.”
“Sợ gì chứ, mấy người dù có thảm hại đến đâu cũng không thê thảm bằng “công chúa Thiên Ảnh” Chân Ni. Cậu xem kìa, cô ta đang dùng đến tuyệt chiêu đem sắc đẹp ra đánh đổi để quyết định việc Thiên Ảnh bị mang bán, cậu sốt ruột làm gì? Có gì mà phải sốt ruột đâu?”
“Tuy nhiên, vị giám đốc vừa vào đó đẹp trai thật đấy! Nếu muốn tôi vào đó thay cũng được.”
“Đúng là đồ dại trai, lấy gương ra ngắm kỹ lại mình đi.”
….
Hóa ra thông tin báo chí đưa mấy ngày hôm nay là sự thật, Thiên Ảnh quả thực đang đứng trước nguy cơ bị người ta mua lại! Thế nhưng dùng sắc đẹp để đánh đổi?
Mới rồi Chân Ni vào phòng đó chính là dùng sắc đẹp trao đổi với người định mua lại Thiên Ảnh ư?
Nghĩ đến đó, một sự tức giận trào dâng trong lòng tôi. Không để ý đến bất cứ thứ gì nữa, tôi xoay nắm đấm cánh cửa, mở ra đi thẳng vào trong.
“Chẳng phải đã dặn là bất cứ người nào cũng không được vào hay sao?”, Chân Ni không quay đầu lại, nói bằng giọng đầy khắc nghiệt.
Cửa sổ trong phòng kahc1h VIP đóng chặt, có lẽ là sợ phóng viên chụp trộm.
Tiếng nhạc du dương êm dịu chảy tràn trong không gian.
Tay Chân Ni đang đặt trên vai một người, tư thế có vẻ hơi… ám muội.
Chờ một lcú không nghe thấy tiếng cánh cửa đóng lại, Chân Ni tức giận quay đầu và vô tình trông thấy tôi. Trong khoảnh khắc, một sắc thái đầy phức tạp lóe lên trong mắt nó rồi nhanh chóng qua đi.
“Không được chạm vào con bé!”, tôi giận dữ phát ra lời cảnh báo.
Đúng lúc đó, tôi trông thấy khuôn mặt vô cùng cao quý của người ngồi phía sau Chân Ni.
Vù vù…
Không biết một cơn gió từ đâu thổi tới khiến trái tim tôi bất chợt mất đi cảm giác ấm áp, trở nên lạnh lẽo.
Đột nhiên tiếng nhạc dịu kỳ và thuần khiết như cang lên trong không trung, giống hệt tiếng đàn hạc vang lên trong tay các thiên thần. Những dyâ đàn màu vàng kim lấp lánh sự xa hoa huyền ảo, tấu lên những khúc gọi mời dưới đầu ngón tay các thiên thần.
Âm thanh đó dường như đến từ vô vàn giấc mộng trong những đêm sâu, nơi đó có những cánh hoa anh đào bay tan tác ngập trời, những cánh hoa cuốn xoay trong không trung mà mãi mãi không rơi xuống.
Cảnh tượng phồn hoa đến vậy, đẹp tươi đến vậy, nhưng lại khiến người ta cảm thấy một sự tàn nhẫn đến mức tim gan đều vỡ tan ra.
Sự tàn nhẫn ấy cứ lan rộng, lan rộng đến cảnh thực trước mắt.
Từng trảng hoa vỡ hoác ra thành vô số những vết thương nhỏ nhưng lại không thể chữa lành…….
Một giọng nói như vẳng lại từ bên bờ sông Sanzu nơi nở đầy những bông hoa mạn châu sa đỏ tươi như màu máu *.
Lạnh lẽo, mê hoặc đến ngạt thở.
“Quả thực vẫn giống hệt 5 năm trước nhỉ.”
(*) Hoa manjusaka còn gọi là hoa mandavara, được cho là mọc nhiều bên bờ sông Sanzu - vùng đất của người chết. Theo trruyền thuyết loài hoa này đầy ma lực, có thể gợi lại ký ức của người đã chết.
Trong tiếng đàn hạc chậm rãi du dương, bánh xe định mệnh bắt đầu chuyển dịch, những bông hoa mạn châu sa nở đến lúc điêu tàn….
…
Sự kiên trì của em
có đáng để kiên trì không?
Những gì em tin tưởng,
liệu có trở thành sự thực?
Nếu như em dám theo đuổi,
em có dám chiếm hữu nó mãi mãi không?
Cho đến khi tất cả đã rõ ràng,
em không còn muốn thứ gì hơn.
Hoặc có lẽ, có lẽ
em vĩnh viễn cũng không muốn gặp lại anh.
Hoặc có lẽ, có lẽ em quá ngây thơ chăng?
Kết cục của đêm trước ngày hôm qua thuộc về em.
Em đã quyết định,
đó là quyết định của em.
Con đường ngày hôm sau của ngày mai thuộc về em
Em tin tưởng vào niềm tin của mình
Những sự tổn thương hai chúng ta đã trải qua
Mỗi người hãy tự quên đi
…
Những đóa hoa đỏ tươi yêu kiều nở rộ trong từng câu hát chứa đầy sự buồn thương da diết, vô vàn những hình ảnh quay ngược của quá khứ chợt đầy ắp hiện về, trào lên dữ dội như sóng thủy triều nhấn chìm cả thế giới này, sau đó hóa thành một màu ngắt xanh u uẩn.
Vô vàn cánh bướm chập choạng bay qua biển cả mênh mông, không dừng lại cho đến khi lụi tàn nốt chút sức lực cuối cùng, theo nhau rơi xuống trong tĩnh tại vô thanh giống hệt một cầu vồng đẹp tươi không gì sánh được hiện lên giữa bầu trời âm u xám tro.
Vẻ đẹp khiến cho người ta phải kinh ngạc thốt lên.
Đẹp tới mức đau thương…
“Quả thực vẫn giống hệt như 5 năm trước nhỉ.”
Khuôn mặt người ngồi phía sau lưng Chân Ni hiện lên một nụ cười mơ hồ như có như không.
Anh ta cười như chẳng để ý đến điều gì, song đôi mắt màu xanh nhạt lại lạnh lẽo giống hệt đá cryolite (*), khiến cho nhiệt độ của không khí xung quanh giảm xuống dưới 0 độ C.
Khuôn mặt đẹp đẽ và cao quý tột vời.
Đôi mắt lấp lánh như có thần thái của mặt trời, nhưng khí chất lại lạnh lùng cách xa hệt như băng tuyết.
Chỉ một cái chớp mắt cũng có thể khiến cho người ta tự ti đến mức phải tự vùi mình vào cát bụi.
Khuôn mặt ấy tôi đã phải dùng thời gian 5 năm dài đằng đẵng để quên đi, thế nhưng giờ đây anh ta lại xuất hiện trước mặt tôi, khiến cho ký ức bị ép phải phôi phai đó trong thoáng chốc vụt trở về hết sức rõ rệt trong tâm trí, sau đó không những không trôi qua nhẹ nhàng mà còn thiêu đốt mạnh mẽ hơn.
Thôi Hy Triệt!
Người đang đứng trước mặt tôi là Thôi Hy Triệt.
Ánh mắt tôi chuyển từ thái độ cực phẫn nộ sang băng giá, một nỗi hận bắt đầu dâng trào lên từ góc nào đó của trái tim, không sao ngăn cản nổi.
Tất cả ánh sáng xung quanh nhanh chóng trở nên mờ ảo, thời gian dường như quay về khoảnh khắc anh ta lao sầm vào phòng làm việc của bố tôi 5 năm về trước.
“Nếu như em dám, anh sẽ giết chết em.”
“Giết chết em…”
“Giết chết em…”
...
Một hiện thực nực cười biết bao nhiêu, giờ đây sau 5 năm anh ta lại xuất hiện trước mặt tôi, khiến tôi muốn nói ra một câu giống thế.
“Chị xông vào đây làm gì, mau ra ngoài”, Chân Ni chỉ tay ra phía cảnh cửa, lớn tiếng đuổi tôi.
“Chân Ni, cho dù em gặp phải khó khăn đến mức nào cũng đừng có nhờ vả anh ta! Sau này đừng có gặp lại anh ta nữa!”, tôi nói với vẻ vô cùng đáng sợ, trong thâm tâm có một giọng nói không ngừng kêu lên.
Không được tiến gần hơn đến người này…
Không được…
Không được!
Thôi Hy Triệt nhếch môi lên cười với vẻ giễu cợt, những ngón tay thon dài khẽ chạm vào má Chân Ni. Chân Ni ngạc nhiên, quay lại nhìn anh ta say đắm, trên đôi má mượt mịn như sữa thoáng hiện lên màu đỏ hồng tựa cánh hoa anh đào.
Mắt Thôi Hy Triệt nhìn tôi sắc lẹm, nhưng lại dùng giọng nói trầm trầm đầy gợi cảm nói với Chân Ni:
“Thật không? Em không muốn gặp anh có phải không?”
Chết tiệt! Chắc chắn là anh ta đang cố tình làm vậy.
Một ngọn lửa bừng bừng thiêu đốt trong đầu tôi, sắp sửa hủy diệt nốt chút lý trí còn lại của tôi đến nơi.
“Không đâu, Hội trưởng, chị ta làm gì có quyền quản lý em.”
“Đừng gọi anh là Hội trưởng, gọi anh là Edward”, Thôi Hy Triệt nhướng mày lên, một luồng sáng lạnh lẽo và vô tình lóe lên trong mắt.
Sao anh ta bỗng dưng lại xuất hiện ở đây? Không, tôi nên hỏi vì sao anh ta bỗng dưng xuất hiện ở Mễ Á?
Chẳng phải 5 năm trước anh ta đã biến mất ư?
“Mau lên, ngôi sao Chân Ni đấy, cô ấy ở trong này! Còn có một người khác nữa, lẽ nào là…”, đúng lúc tôi định kéo Chân Ni đi chỗ khác thì có người kêu lên kinh ngạc ở bên ngoài.
Ngay sau đó là những tiếng bước chân dồn dập và hoãn loạn.
“Gay rồi, là phóng viên.”
Chân Ni kêu lên kinh ngạc, lập tức lao ra định đóng cửa lại, nhưng cánh phóng viên đã xông ngược vào bên trong, những ánh đèn flash nháy liên hồi khiến Thôi Hy Triệt chau mày khó chịu, ánh mắt lộ rõ vẻ giá băng khiến đám phóng viên nhất thời không dám đến gần.
Ba vệ sĩ lập tức xuất hiện từ phía bên ngoài, lao vào đứng bên cạnh Thôi Hy Triệt, ngăn cản không cho đám phóng viên đó tiến xa hơn.
Nhưng Chân Ni thì đã rơi vào vòng vây của những người đó, muốn chạy cũng không được nữa.
“Chân Ni tiểu thư, xin hỏi vị ngồi bên cạnh cô có phải là người định mua lại Thiên Ảnh như tin đồn không? Hai người mới rồi đã “mật đàm” với nhau đến 2 giờ đồng hồ, liệu đã phát sinh tình cảm nào chưa?”
“Chân Ni, xin hỏi cô có dự định gì, tự tay kết thúc Thiên Ảnh, sau đó tìm kiếm một chân trời khác?”
“Xin hãy cho biết người nắm giữ cổ phần lớn nhất của công ty Thiên Ảnh…”
“Ở đây ở đây, cuộc họp kín vừa rồi có kết quả như thế nào…”
Những câu hỏi dồn dập liên tiếp dường như đã khiến Chân Ni sỡ muốn chết, con bé lấy cả hai tay che mặt, sắc mặt rõ ràng trở nên vô cùng nhợt nhạt dưới ánh đèn chớp liên hồi. Tôi muốn xông qua dòng vây dày đặc của đám phóng viên đến gần con bé, nhưng mấy lần cố gắng đều không thể nào tiến đến được gần hơn
Trong đám đông hỗn loạn ấy, tôi vẫn cảm nhận được một ánh mắt lạnh lùng như thiêu đốt luôn chiếu thẳng vào mình.
Căng thẳng tới mức khiến người ta không thể nào hiểu nổi.
Tôi cố làm ra vẻ bình tĩnh không quay mặt lại nhìn, đồng thời nhắc nhở trong thâm tâm mình rằng không thể có một chút liên quan nào nữa đến con người ấy.
Bộp! Bộp! Bộp!
Mấy tiếng vỗ tay vang lên, không lớn cũng không nhỏ, vừa vặn khiến cho tất cả mọi âm thanh huyên náo trong gian phòng đó bị nén xuống.
Mọi ánh đèn flash đều chuyển hướng quay sang chiếu lên khuôn mặt phẳng lặng của Thôi Hy Triệt. Khí chất của anh ta trấn áp được tất cả mọi người, giống hệt như một vị vương tử đang nhìn những kẻ bầy tôi phủ phục xung quanh mình.
Cuối cùng, trợ lý của Chân Ni cũng chen được vào phía trước, đưa Chân Ni ra khỏi vòng vây.
“không sai, tôi sắp mua lại công ty giải trí Thiên Ảnh, sau này sẽ dùng để…”, Thôi Hy Triệt dừng lại một chút, cả mọi người đều nín thở nhìn anh ta, ngay cả Chân Ni khi đang chuẩn bị ra khỏi phòng cũng dừng bước lại.
Tôi lạnh lùng đi ra phía cửa định bỏ ra ngoài. Khi ấy, Thôi Hy Triệt lại tiếp tục mở miệng, trong giọng nói dường như mang một chút tức giận: “Dùng vào lĩnh vực kinh doanh khác.”
“A!”
“Thiên Ảnh đối mặt với nguy cơ giải thể!”
“Ôi trời!”
Đám phóng viên theo nhau thốt lên những câu cảm thán với ngữ khí tỏ vẻ không thể nào tin nổi. Dù gì thì Thiên Ảnh cũng là công ty giải trí lớn nhất trong nước, không ngờ được bây giờ nói giải thể là giải thể. Mấy tay phóng viên lập tức quay đầu lại tìm bóng dáng của Chân Ni.
“Là người mệnh dnah “Công chúa Thiên Ảnh”, sẽ đối mặt với việc này thế nào?”
“Cô Chân Ni, xin hãy trẻ lời câu hỏi của chúng tôi.”
“Cô Chân Ni, Thiên Ảnh hiện giờ đang đối mặt với nguy cơ giải tán, cô có định bán cổ phần của mình cho công ty giải trí Cự Tinh vốn vẫn đang mời cô gia nhập liên minh hay không?”
……….
Là anh ta cố ý nói vậy!
Tuyệt đối là như vậy!
Tôi tức giận nhìn Thôi Hy Triệt, anh ta xòe tay ra tỏ vẻ ta đây hoàn toàn vô tội. Nhưng mà đừng có để bị lừa, rõ ràng anh ta vừa mới cố ý nói ra câu đó, khiến cho Chân Ni rơi vào cảnh nguy nan, vậy mà bản thân mình lại “đứng tựa lưng vào tường xem vở kịch hay.”
Chân NI bị cả nhóm phóng viên lao vào chất vấn, đôi mắt trong veo bắt đầu thấp thoáng những giọt nước long lanh.
Tuyệt đối không được chấp nhận thua cuộc! Tuyệt đối không thể nhận thua đối với anh ta.
Tôi đi đến bên ngoài vòng vây của đám phóng viên, giơ thẳng tay ra cướp lấy chiếc máy ảnh của một phóng viên trong số đó.
“Tất cả nhậm miệng lại cho tôi!”
Ngoài tay phóng viên bị tôi giật mất chiếc máy ảnh ra, những kẻ khác vẫn có vẻ như không nhận thấy điều gì.
“Cô là ai hả, tại sao lại cướp máy ảnh của tôi…”, anh ta tức giận hỏi, nhưng chưa nói hết câu…
Ping, xoạch!
Chiếc máy ảnh bị tôi giận dữ ném mạnh xuống đất, tiếng vỡ tan của nó khiến tất cả phóng viên đang đứng đó sững người.
“Á, máy ảnh của tôi, tôi biết báo cáo lại thế nào với tổng biên tập bây giờ!”, phóng viên đó kêu lên xót xa rồi ngồi thụp xuống.
Trong khoảnh khắc tất cả trở nên tạm thời yên tĩnh do đám phóng viên còn đang nghi hoặc chưa biết có chuyện gì xảy ra, tôi tiếp tục giẫm thêm một cái nữa vào chiếc máy ảnh.
Xung quanh bỗng chốc trở nên yên ắng đến khác thường.
“Tất cả nhậm miệng lại cho tôi!”, giọng nói đầy phẫn nộ hệt như mệnh lệnh của một bà hoàng của tôi lại vang lên lần nữa.
Không chỉ đám phóng viên, ngay cả ánh mắt của Thôi Hy Triệt cũng tụ lại trên người tôi.
Tôi nhếch môi lên với vẻ nắm rõ hết tất cả, nở nụ cười lạnh lẽo:
“Thiên Ảnh tuyệt đối sẽ không giải thể!”
Nhìn quanh một lượt, cuối cùng ánh mắt tôi dừng lại ở Thôi Hy Triệt, cằm hơi hất lên giống hệt như đang khiêu chiến.
Trong đôi mắt xanh thẳm của Thôi Hy Triệt như đang cuộn trào giông bão, sự phức tạp thật khó mà đoán định. Anh ta liền giơ tay lên, mấy người vệ sĩ lập tức vây quanh bảo vệ anh ta rời khỏi căn phòng. Chỉ là một cái bóng đầy hoa lệ, vẫn khiến cho tất cả mọi người chấn động đến mức không thể mở miệng ra.
“Anh ấy là Edward, Edward!”, một tay phóng viên chợt bừng tỉnh kêu lên cái tên đó.
“Ôi trời, Edward, hoảng tử trẻ tuổi Edward mới nổi của nước Pháp, người đứng đầu danh sách xếp hạng những người trẻ tuổi giàu nhất hành tinh!”
“Từ trước đến nay anh ta chưa từng xuất hiện trước công chúng, một người quý phái nhưng thần bí, trên mạng internet cũng chỉ kiếm được mỗi một bức ảnh chụp phía sau, không ngờ người mua lại công ty Thiên Ảnh lại chính là Edward?”
….
Những lời bán tán xôn xao đầy kinh ngạc bắt đầu dội lên, tất cả các phóng viên như vừa tỉnh cơn mơ vội vàng đổ dồn ra bên ngoài cửa phòng, đuổi theo cái bóng của Thôi Hy Triệt. Thông tin về sự xuất hiện của anh ta còn mang tính đột phá hơn cả thông tin về việc công ty giải trí Thiên Ảnh sắp sửa đóng cửa, thừa đủ để trở thành tin chính trên trang đầu mọi tờ báo lớn nhỏ ra ngày mai.
Phù…
Tôi thở phào một hơi, cuối cùng đám phóng viên đó đã đi hết. Nhưng Chân NI vẫn còn nguyên bộ dạng hồn xiêu phách lạc, đôi mắt trống rỗng nhìn chắm chằm vào tôi.
“Anh ấy có thích em đúng không? Nếu không thì vì sao lại giải vây cho em như thế? Nhưng nếu có thích em thì vì sao lại tuyên bố sẽ giải thể công ty Thiên Ảnh? Thôi Hy Triệt, rốt cuộc anh đang nghĩ gì kia chứ? Vì sao khi gặp lại anh ấy, trái tim em có cảm giác như lại tiếp tục rơi vào vực sâu kia chứ?”, Chân Ni cứ vậy tự nói một mình, trong đôi mắt thảng hoặc lóa lên ánh sáng, thoắt cái lại tràn đầy nỗi buồn thương u ám.
Tôi lấy những ngón tay vuốt nhẹ lên má Chân Ni bằng tất cả sự dịu dàng: “Đừng yêu anh ta, Chân Ni. Anh ta không đáng để em yêu đâu.”
“Không, từ trước tới nay chưa từng có ai đem đến cho em cảm giác không thể nào nắm bắt được như anh ấy. Anh ấy giống như cơn gió bay khắp nơi vô định, lạnh lẽo vô tình như băng giá, nhưng cũng có thể thiêu cháy mọi thứ giống như ngọn lửa. Còn em chỉ là một con thiêu thân, cơ bản không thể nào cưỡng lại nổi. Chị chẳng hiểu gì cả, cơ bản chẳng hiểu gì cả!”, Chân Ni gạt tay tôi ra, nói trong trạng thái kích động.
“Chị chỉ không muốn sau này em sẽ phải hối hận.”
“Em sẽ không bao giờ hối hận!”
Chân Ni nhìn tôi bằng ánh mắt đầy kiên định, sau đó dẫn theo người trợ lý đi khỏi.
Một cảm giác bất lực bỗng nhiên siết chặt lấy toàn thân tôi, số phận thật đáng buồn cười, xoay chuyển mấy hồi rồi lại quay về chỗ ban đầu, cuối cùng lại rơi vào sự hỗn loạn không thể nào tránh được.
“Em yêu ơi…”
Lúc ra về, chợt nghe thấy tiếng gọi từ phía sau, tôi mới nhớ ra Cam Trạch Trần vẫn còn ở đó.
Ở thang máy có một người đeo kính râm chặn tôi lại, cúi người chào tôi, sau đó ra hiệu mời tôi sang một buồng thang máy khác.
“Mới rồi trông em có sức hấp dẫn thật đấy, giẫm một phát đã nát bét chiếc máy ảnh của gã phóng viên phiền phức đó…”, Trạch Trần còn chưa nói hết câu đã bị những người đeo kính đen khác chặn lại phía sau lưng tôi.
“Làm gì thế?”, Cam Trạch Trần tỏ vẻ không hiểu, hỏi lại.
Người đeo kính đen đó lẳng lặng đến gần thì thầm vào tai anh ta mấy câu, ngay lập tức Trạch Trần nhìn tôi với vẻ khó xử: “Em yêu à, anh không thể đưa em về nhà được rồi. Ở trên đó có ghi số điện thoại của anh, nhớ liên hệ với anh đấy nhé.”
Tôi đưa tay nhận lấy tấm dnah thiếp Trạch Trần chìa ra, sau đó lúng túng không hiểu có chuyện gì, đi vào trong thang máy. Bên trong buồng thang máy đã có một người đứng đó, mà chính là người tôi vừa gặp lại sau 5 năm trời – Thôi Hy Triệt.
Anh ta đứng lặng yên trong thang máy, lật giở quyển tạp chí trong tay, ánh sáng đèn yếu ớt của buồng thang máy chiếu trên mái tóc anh ta, vẫn là vẻ đẹp hoàn hảo tới mức khiến người ta không sao thở nổi đó.
Khuôn mặt với những đường nét cân đối rõ ràng, cơ thể cao lớn và tuyệt mỹ.
Khí chất còn lạnh lùng hơn 5 năm về trước.
Tôi bước vào bên trong, người vệ sĩ chủ động đứng lại bên ngoài cửa.
Anh ta không hề ngước mắt lên, vẫn tiếp tục lật giở từng trang tạp chí. Không khí xung quanh vô cùng nặng nề, tỏa ra một mùi hương của sự gò bó, bất an. Khi ấy, Thôi Hy Triệt giống hệt một kẻ đi săn đang thủ thế, đợi chờ con mồi đã nhắm đến từ rất lâu tự chui vào bẫy.
Cánh cửa buồng thang máy từ từ đóng lại sau lưng tôi, tôi bình thản nhìn Thôi Hy Triệt, dường như đang tiến hành một cuộc so đấu không âm thanh
Cuối cùng anh ta ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt tôi bằng đôi mắt xanh sâu thẳm. Ánh mắt đầy phức tạp khó hiểu đó dường như xuyên qua thời gian 5 năm để chạm vào cơ thể tôi.
Thời gian và không gian bỗng như quay ngược lại, tất cả trở về nguyên vẹn 5 năm trước…
**
“Nếu như em dám, anh sẽ giết chết em.”
Giọng nói lạnh lẽo đầy phẫn nộ ấy khiến cho không khí xung quanh đông kết lại thành từng lớp băng mỏng.
Mộ Chí Kiệt sững người, đôi mắt màu hổ phách nhìn chàng trai vừa xô cửa xông vào với vẻ ngạc nhiên. Thực ra ông cũng không thực sự muốn thôi miên xóa đi ký ức cho Ái Ni, bởi rốt cuộc thì biện pháp tốt nhất để chữa lành vết thương hoàn toàn không phải là quên nó đi.
“Bố, bố hãy ra ngoài một lát”, Ái Ni đứng dậy, nở nụ cười trấn an ông.
Đúng vào thời khắc cánh cửa phòng khép lại, một nét cười cuối cùng cũng biến mất hẳn trong đôi mắt của Ái Ni.
“Giết chết tôi? Bây giờ tôi mới nhận ra rằng anh cực kỳ ấu trĩ”
Thôi Hy Triệt thở dồn khiến ngực phập phồng gấp gáp, đồng tử trong con ngươi thu hẹp lại. Anh từng bước áp sát Ái Ni: “Cái gì? Ấu trĩ? Cô cho rằng tôi đang nói đùa có phải không?”
“Lẽ nào không phải thế à? Tôi cơ bản vốn không muốn nhớ đến anh nữa, anh ngăn chặn được một lần này, không thể ngăn chặn được lần sau…”, Ái Ni cố gắng gạt nỗi lo sợ ra khỏi tâm can.
Sắc mặt Thôi Hy Triệt lúc ấy cực kỳ căng thẳng, trong đôi mắt màu xanh sẫm dường như lộ ra một sắc thái kinh khủng của kẻ muốn giết chết đối phương.
Khuôn mặt toàn bích ấy đẹp tới mức đầy tà khí.
Nghe thấy câu Ái Ni nói, anh không kiềm chế nổi, đưa hai bàn tay run rẩy vì tức giận lên ôm khít lấy cổ cô.
“Cô cho rằng tôi đang nói đùa chắc? Ha ha…”
Anh bật cười, cười đến mức điên cuồng, không để ý đến bất cứ thứ gì.
“Anh muốn làm gì?”, cho tới tận lúc ấy, Ái Ni mới nhận ra anh hoàn toàn nghiêm túc.
“Tôi chỉ muốn chứng minh cho cô thấy tôi hoàn toàn không có sỡ trường pha trò cười”, Thôi Hy Triệt nhướng mày lên, những ngón tay dần dần siết chặt cổ Ái Ni.
Anh cảm nhận thấy rất rõ tiếng đập dữ dội của động mạch ở cổ cô.
Từng chút, từng chút.
Từng chút, từng chút.
Trong mắt cô rõ ràng đã lộ ra vẻ hoảng sợ, nhưng vẫn ương ngạnh không chịu cúi đầu, trái lại trên khóe môi còn chầm chậm nở một nụ cười hết sức bất thường. Đôi khuyên tai hình chim phượng hoàng lấp lánh sáng chói mắt.
Cô ấy đang cười cái gì? Cười cái gì?
Dần dần Ái Ni bắt đầu hít thở khó khăn hơn, khuôn mặt trở nên trắng bệch ra như tuyết.
Hóa ra ngạt thở chính là cảm giác này, nhưng mà không hiểu vì sao cô không cảm thấy đau, chỉ thấy vô cùng khó chịu.
Ái Ni dần dần nở nụ cười. Nếu như đây là điều anh mong muốn, vậy thì cứ để cô chết đi như thế này.
Một giọt nước mắt bất giác tứa ra nơi khóe mắt, thật quá nực cười, cô vốn không hề muốn khóc, nhưng vì sao nước mắt vẫn cứ chảy ra.
Não dần dần trở nên thiếu dưỡng khí, bắt đầu trở thành một khoảng trống không.
Cô ra đi như thế này liệu có phải là sẽ kết thúc được tất cả?
Thôi Hy Triệt nhìn chết lặng vào nụ cười của Ái Ni, trái tim như bị bánh xe chèn qua nát vụn, tuyệt vọng…
Sự tuyệt vọng đầy bi thương…
Tuyệt vọng tới mức có thể ngay lập tức chết đi.
Cô ấy, dù là phải chết cũng vẫn muốn quên anh đi ư? Thà rằng chết đi còn hơn chấp nhận thích anh ư? Vậy thì việc cô ấy nói không hề thích anh là sự thật hay sao? Vậy thì, từ đầu tới cuối đều là do anh giống hệt một dây leo ngu dại cứ quấn lấy cô, cơ bản không khác gì một kẻ ngu dốt nhất trên đời.
Lực không ngừng được dồn vào hai bàn tay, chiếc cổ mảnh mai đó trong tay anh sao mà yếu ớt đến thế, dường như chỉ cần dùng thêm sức một chút nữa thôi.
Rắc rắc!
Cổ cô sẽ phát ra âm thanh nghe giòn tan như vậy.
Trong con tim u ám chợt trào lên một sự tàn nhẫn đầy khát máu, anh nhìn sinh mệnh của cô trong tay mình mỗi lúc một yếu hơn, mỗi lúc một nhẹ hơn, giống như linh hồn sắp sửa rời khỏi cơ thể đến nơi và bay lên một góc nào đó của tầng trời.
Đột nhiên một giọt nước mắt trào ra nơi khóe mắt cô.
Giọt nước mắt trong suốt như pha lê, tỏa ra vị mặn đầy đau đớn
Chầm chậm từ từ men theo má cô lăn xuống, rồi rơi trên mu bàn tay anh.
Tách!
Có thể nghe rõ tiếng giọt nước rơi trên tay.
Giọt nước mắt lạnh giá nhưng như thiêu đốt, giống hệt một đám lửa bắt đầu bùng cháy trên làn da ẩm ướt của anh.
Trước mắt Thôi Hy Triệt, khuôn mặt cô trắng toát đến rợn người, một cảm giác yêu thương bất chợt dâng lên dữ dội, khiến bàn tay Thôi Hy Triệt trong phút chốc mất đi hoàn toàn sức lực, buông rời gọng kìm sắp khiến cô mất đi tính mạng.
Nhìn Ái Ni ôm lấy cổ thở dốc từng hơi giống hệt một người suýt chết đuối được đưa lên mặt nước, trái tim anh chợt hoảng hốt rụng rời.
Hóa ra dù cô không chấp nhận tình cảm đó, muốn quên đi tất cả ký ức hoặc là quay lưng lại với tình cảm đó…
Nhưng anh vẫn không nỡ khiến cô phải chết đi.
Dù là khiến cho anh căm hận, nhưng cô vẫn phải sống, phải sống thật vui vẻ trước mắt anh.
Thật đáng buồn cười biết bao, nực cười biết bao, khiến người ta tuyệt vọng biết bao…
**Cánh cửa buồng thang máy từ từ mở ra, tôi rời khỏi vòng trói buộc của ánh mắt anh ta, bước ra ngoài với vẻ lạnh lùng.
Thế nhưng…
Một ngón tay thon dài đã nhấn vào nút đóng cửa, cánh cửa buồng thang tiếp tục đóng vào.
“Gặp lại nhau chẳng lẽ cô không có gì đê nói à? Cứ cho là chúng ta chưa từng yêu nhau, nhưng cũng là bạn học, chẳng phải sao? Mộ-Ái-Ni”, những âm tiết gọi tên tôi len qua khe hở của đôi môi anh ta lọt ra ngoài, mang theo một chút dịu dàng.
“Đủ rồi! Thôi Hy Triệt, giữa tôi và anh hoàn toàn chẳng có thứ gì”, tôi nhấn nút mở cửa thang máy với vẻ hơi mất bình tĩnh, cố làm ra vẻ cực kỳ lạnh nhạt.
“Hóa ra cô vẫn còn nhớ tất cả.”
“…”
“Hóa ra cô vẫn nhớ tên tôi, chẳng phải đã từng nói là muốn quên đi sao? Quên đi tất cả về tôi”, Thôi Hy Triệt cười lạnh nhạt, dường như đang giễu cợt vẻ tức cười của tôi.
Bàn tay tôi từ từ nắm chặt lại, các đầu móng tay hằn sâu vào da thịt, dù có cố gắng đến thế nào cũng không sao ngăn nổi sự căm hận đang trào lên mạnh mẽ trong lòng.
Cửa thang máy lại mở ra, một luồng gió lạnh giá lùa vào.
Tôi nên giày cao gót xuống, bước ra ngoài, cơ thể gầy guộc đổ bóng xuống sàn nhà sáng loáng.
Giọng nói miệt thị của tôi được cơn gió đưa ngược trở lại.
“Ha, tôi đương nhiên là còn nhớ. Bởi vì đối với tôi mà nói, đấy thực sự là một cơn ác mộng không thể nào tỉnh lại rồi.”
Một mình cô đơn đi trên đường, đột nhiên tôi rơi vào trạng thái mê man không còn biết đến thứ gì.
Giống hệt những bông hoa bồ công anh trong miền ký ức, trôi dạt, trôi dạt khắp trời trong cơn gió mạnh mà không biết đích đến là đâu.
Không có chốn nào nương tựa.
Tôi còn nhớ trước đây mình đã từng xem một bộ phim, nội dung kể về một loài chim không hề có chân. Chúng chỉ có thể bay mãi bay mãi trên trời, khi mệt thì ngủ vùi luôn trong gió. Loài chim ấy suốt đời chỉ có thể dừng xuống mặt đất một lần, đó là khi chúng chết đi.
Không hiểu vì sao tôi chợt thấy như mình đã biến thành loài chim đó, chỉ vì phải mang theo gánh nặng của dĩ vãng đau buồn mà không dám hạ cánh xuống đất, sợ sẽ lại rơi vào bóng đêm không bờ không bến.
Nước mắt cứ thế tuôn ra không rõ vì sao, khiến tầm nhìn của tôi thoắt trở nên mơ hồ. Những tòa nhà cao tầng trước mắt bỗng biến thành những bóng mờ mờ nằm khuất sau màn sương trắng ảo ảnh, nhìn thẳng vào tôi chăm chú.
Dưới những giọt nước mắt vừa rơi xuống nơi bờ mi ướt đẫm, ánh nắng mặt trời dịu nhẹ trở nên lung linh những sắc màu. Đột nhiên trong không gian ngập đầy những vật thể màu trắng nhẹ nhàng bay lượn.
Cái gì vậy nhỉ?
Tuyết ư? Tuyết rơi rồi ư?
Tôi đưa hai bàn tay ra, những ngón tay nở xòe trong không trung hệt như những đóa hoa. Những vật thể màu trắng ấy bay lượn rồi cuối cùng rơi xuống lòng bàn tay tôi bằm yên lặng.
“Em thích không, Ái Ni?”
Bên tai vang lên tiếng Thiên Diệp, tôi ngẩng đầu lên, lập tức trông thấy anh đang đi từng bước đến gần.
Một khúc ca ầy9 lãng mạn vang lên trong bầu trời ngợp đầy những bông hoa tuyết, Thiên Diệp chầm chậm bước những bước đi đầy vẻ thanh tao, trên khuôn mặt anh vẫn là nụ cười ấm áp như tôi luôn thấy.
“Khó khăn lắm mới tìm được chiếc máy tạo tuyết người ta vẫn dùng để quay phim này đấy. Chẳng phải em cứ nói sao mùa đông rồi mà vẫn chưa thấy tuyết rơi hay sao! Bây giờ thì ngày nào em cũng có thể ngồi ngắm cảnh tuyết rơi rồi nhé.”
Trái tim tôi không kìm được hơi run lên, dù rằng tôi biết rõ những bông hoa tuyết đang bay khắp trời này không thể hòa tan trong nước, nhưng khi nào bạn cần, chúng vẫn có thể phô bày hết vẻ đẹp tuyệt vời.
Thiên Diệp đứng yên lặng trước mặt tôi, ánh mắt còn nóng bỏng hơn cả ánh mặt trời.
“Ái Ni, có một câu này anh đã muốn hỏi em từ rất lâu, rất lâu rồi…”, anh dừng lại một chút, trong mắt dâng trào lên sự dịu dàng khiến lòng người ngây ngất, “Em có thể, em có thể… làm vợ anh không?”
…
Câu nói ấy khiến cho thời gian như ngưng đọng lại, sự đợi chờ, kỳ vọng trong đôi mắt anh giống hệt những đóa hoa yêu kiều đang hé nở, mỗi lúc một lớn hơn.
Mỗi lúc một đẹp hơn.
Đẹp tươi đến mức khiến người ta muốn rơi nước mắt.
Ánh mắt anh có thể làm cho bất cứ ai động lòng, nên cũng khiến tôi không thể nào cưỡng lại được bất cứ thỉnh cầu nào mà anh đưa ra.
“Oa, anh chàng đẹp trai kia có phải là Phác Thiên Diệp không nhỉ, đúng không nhỉ?”, những người đi qua đường dừng lại ngạc nhiên vì cảnh tuyết rơi, sau đó lập tức chú ý đến Thiên Diệp.
“Đẹp trai quá, giống lắm. Cậu đoán xem có phải là anh ấy không? Quả nhiên là đẹp trai giống hệt minh tinh màn bạc.”
“Cô gái đứng bên cạnh kia là ai nhỉ, quái quỉ! Cảnh tuyết rơi lãng mạn quá! Bạn trai của mình mà cũng lãng mạn thế này thì mình lập tức nhận lời làm vợ anh ta.”
…
Những lời bàn tán xôn xao bên ngoài khiến cho Thiên Diệp chau mày với vẻ không vui.
Tôi đưa tay ra, khẽ khàng giơ lên, vuốt nhẹ điểm giữa lông mày của Thiên Diệp trong ánh mắt kinh ngạc của anh.
“Thiên Diệp, chưa thể được.”
Niềm hy vọng lập tức vỡ tan tành như tấm gương mỏng trong đôi mắt Thiên Diệp, anh tỏ vẻ kích động ôm lấy hai vai tôi, hỏi: “Vì sao? Vì sao lại chưa được? Em vẫn chưa nhìn thấy trái tim chân thành của anh ư?”
“Không phải là như thế, Thiên Diệp.”
Bao nhiêu năm vẫn luôn lặng lẽ ở bên tôi như vậy, đương nhiên tôi có thể hiểu tấm lòng của anh. Nhưng cũng bởi cảm động vì tình cảm chân thành đó, nên tôi mới càng phải nghiêm túc và cẩn trọng hơn, không thể xem thường.
“Thế thì vì sao?”, vì hơi tức giận nên giọng Thiên Diệp bắt đầu lớn hơn.
“Em chỉ mong rằng có thể đợi thêm một chút nữa, đợi đến khi em đủ tin tưởng rằng tình cảm của mình đối với anh không phải là một thói quen, một sự dựa dẫm, mà thực sự là vì thích anh, trong khi trái tim vẫn lung lay bất định, thực sự đối với anh quá bất công và tàn nhẫn. Thiên Diệp, anh là người em rất cần trân trọng, thế nên em không muốn sẽ làm tổn thương anh.”
“…”
“Thiên Diệp, anh đợi thêm có được không?”, tôi thấp giọng nói.
“Không vấn đề gì, Ái Ni.”
“Ừ?”
“Khiến cho anh bị tổn thương không vấn đề gì, em lung lay bất định cũng không vấn đề gì, em không biết rõ đó là sự dựa dẫm hay là tình cảm thực cũng không vấn đề gì, tất cả chẳng có nghĩa lý gì! Bởi vì anh yêu em! Nhưng nếu như em cần có thêm thời gian, anh sẽ vẫn luôn chờ đợi bên em.” Thiên Diệp nói bằng vẻ kích động, trong ánh mắt lóe lên sự bất an. Tiếp đó, anh ôm chặt lấy tôi.
Vòng tay siết chặt khiến người ta cảm thấy ngạt thở đó dường như cho thấy anh đang sợ hãi điều gì đó, thế nên mới dùng toàn bộ sức lực của bản thân để đổi lại.
Khiến cho anh bị tổn thương không vấn đề gì, em lung lay bất định cũng không vấn đề gì, em không biết rõ đó là sự dựa dẫm hay là tình cảm thực cũng không vấn đề gì, tất cả chẳng có nghĩa lý gì! Bởi vì anh yêu em...
…
Những lời bộc bạch của anh cứ trở đi trở lại bên tai tôi, giống như một âm điệu đem lại hạnh phúc cứ lặp đi lặp lại.
“Thiên Diệp, cảm ơn anh. Em trân trọng tấm lòng của anh như vậy, anh có thấy được không? Có hiểu được không?” Lần đầu tiên giọng nói của tôi khác hẳn với cung cách thường ngày, mang theo một sự dịu dàng đúng như thiếu nữ.
Đúng vậy, vì vô cùng trân trọng Thiên Diệp, nên tôi mới chần chừ như vậy; bởi vì không muốn tình cảm đó của anh phải chịu ấm ức, nên tôi mới do dự như vậy; hơn tất cả là bởi vì không muốn Thiên Diệp có một chút hoài nghi và tiếc nuối nào, nên tôi mới cần có thêm thời gian.
Thiên Diệp, em vô cùng trân trọng anh.
“Anh biết rồi…”, cơ thể Thiên Diệp hơi chấn động, sau đó dần dần trở nên bình tĩnh.
Những khán giả xem miễn phí ở xung quanh mỗi lúc một đông.
Thiên Diệp vẫn ôm chặt lấy tôi: “Ái Ni, người em thật ấm áp, chúng ta cứ ôm nhau thế này mãi có được không?”
“Bỏ em ra đi!”, hai má tôi bắt đầu ửng hồng lên.
“Đừng mà!”
“Phác Thiên Diệp!”, tôi gầm gừ trong cổ họng.
“Oa, đúng là Phác Thiên Diệp rồi, mau lấy máy ảnh ra đây.”
“Này, sao cô gái kia trông có vẻ hung hăng thế nhỉ? Trông bộ dạng thật là dữ dằn ghê gớm, mình biết rồi, chắn chắn là cô ta cứ bám riết lấy Thiên Diệp đấy.”
“Phải rồi, cậu xem kìa, cô ta còn trừng mắt với anh ấy nữa.”
Những lời bàn tán xôn xao bên ngoài khiến cho Thiên Diệp chau mày với vẻ không vui.
Tôi đưa tay ra, khẽ khàng giơ lên, vuốt nhẹ điểm giữa lông mày của Thiên Diệp trong ánh mắt kinh ngạc của anh.
“Thiên Diệp, chưa thể được.”
Niềm hy vọng lập tức vỡ tan tành như tấm gương mỏng trong đôi mắt Thiên Diệp, anh tỏ vẻ kích động ôm lấy hai vai tôi, hỏi: “Vì sao? Vì sao lại chưa được? Em vẫn chưa nhìn thấy trái tim chân thành của anh ư?”
“Không phải là như thế, Thiên Diệp.”
Bao nhiêu năm vẫn luôn lặng lẽ ở bên tôi như vậy, đương nhiên tôi có thể hiểu tấm lòng của anh. Nhưng cũng bởi cảm động vì tình cảm chân thành đó, nên tôi mới càng phải nghiêm túc và cẩn trọng hơn, không thể xem thường.
“Thế thì vì sao?”, vì hơi tức giận nên giọng Thiên Diệp bắt đầu lớn hơn.
“Em chỉ mong rằng có thể đợi thêm một chút nữa, đợi đến khi em đủ tin tưởng rằng tình cảm của mình đối với anh không phải là một thói quen, một sự dựa dẫm, mà thực sự là vì thích anh, trong khi trái tim vẫn lung lay bất định, thực sự đối với anh quá bất công và tàn nhẫn. Thiên Diệp, anh là người em rất cần trân trọng, thế nên em không muốn sẽ làm tổn thương anh.”
“…”
“Thiên Diệp, anh đợi thêm có được không?”, tôi thấp giọng nói.
“Không vấn đề gì, Ái Ni.”
“Ừ?”
“Khiến cho anh bị tổn thương không vấn đề gì, em lung lay bất định cũng không vấn đề gì, em không biết rõ đó là sự dựa dẫm hay là tình cảm thực cũng không vấn đề gì, tất cả chẳng có nghĩa lý gì! Bởi vì anh yêu em! Nhưng nếu như em cần có thêm thời gian, anh sẽ vẫn luôn chờ đợi bên em.” Thiên Diệp nói bằng vẻ kích động, trong ánh mắt lóe lên sự bất an. Tiếp đó, anh ôm chặt lấy tôi.
Vòng tay siết chặt khiến người ta cảm thấy ngạt thở đó dường như cho thấy anh đang sợ hãi điều gì đó, thế nên mới dùng toàn bộ sức lực của bản thân để đổi lại.
Khiến cho anh bị tổn thương không vấn đề gì, em lung lay bất định cũng không vấn đề gì, em không biết rõ đó là sự dựa dẫm hay là tình cảm thực cũng không vấn đề gì, tất cả chẳng có nghĩa lý gì! Bởi vì anh yêu em
…
Những lời bộc bạch của anh cứ trở đi trở lại bên tai tôi, giống như một âm điệu đem lại hạnh phúc cứ lặp đi lặp lại.
“Thiên Diệp, cảm ơn anh. Em trân trọng tấm lòng của anh như vậy, anh có thấy được không? Có hiểu được không?” Lần đầu tiên giọng nói của tôi khác hẳn với cung cách thường ngày, mang theo một sự dịu dàng đúng như thiếu nữ.
Đúng vậy, vì vô cùng trân trọng Thiên Diệp, nên tôi mới chần chừ như vậy; bởi vì không muốn tình cảm đó của anh phải chịu ấm ức, nên tôi mới do dự như vậy; hơn tất cả là bởi vì không muốn Thiên Diệp có một chút hoài nghi và tiếc nuối nào, nên tôi mới cần có thêm thời gian.
Thiên Diệp, em vô cùng trân trọng anh.
“Anh biết rồi…”, cơ thể Thiên Diệp hơi chấn động, sau đó dần dần trở nên bình tĩnh.
Những khán giả xem miễn phí ở xung quanh mỗi lúc một đông.
Thiên Diệp vẫn ôm chặt lấy tôi: “Ái Ni, người em thật ấm áp, chúng ta cứ ôm nhau thế này mãi có được không?”
“Bỏ em ra đi!”, hai má tôi bắt đầu ửng hồng lên.
“Đừng mà!”
“Phác Thiên Diệp!”, tôi gầm gừ trong cổ họng.
“Oa, đúng là Phác Thiên Diệp rồi, mau lấy máy ảnh ra đây.”
“Này, sao cô gái kia trông có vẻ hung hăng thế nhỉ? Trông bộ dạng thật là dữ dằn ghê gớm, mình biết rồi, chắn chắn là cô ta cứ bám riết lấy Thiên Diệp đấy.”
“Phải rồi, cậu xem kìa, cô ta còn trừng mắt với anh ấy nữa.”
….
Nghe thấy những câu bàn tán xung quanh, tôi đột nhiên hơi nổi cáu, nhấc chân lên đá vào chân Thiên Diệp.
“Á!”, Thiên Diệp thốt lên tiếng kêu ai oán, buông tay bỏ tôi ra, ngồi thụp xuống ôm lấy cẳng chân.
“Gì hả, em bám riết theo anh ấy hả? Ha ha, em lại còn hung dữ nữa chứ”, tôi bặm môi vào, nhìn một lượt những kẻ lắm điều nhiều lời xung quanh bằng ánh mắt đầy khủng bố.
Thiên Diệp cố gắng kìm những giọt nước mắt sắp rịn ra, đứng dậy, nở nụ cười thân thương quen thuộc: “Không có đâu, Ái Ni của chúng ta rất dịu dàng, toàn là anh bám theo em đấy chứ. Mới rồi… mới rồi chân anh cũng bị một người vô hình không cẩn thận va phải, không đau một chút nào, không đau.”
“Xì!”, ngẩng đầu lên với vẻ kiêu ngạo, nhìn thấy những người xung quanh tròn xoe mắt, há hốc miệng nhìn mình bằng ánh mắt đầy ngưỡng mộ, tôi nở nụ cười chiến thắng, lúc chuẩn bị đi tiếp về phía trước còn buông lại một câu: “Sau này anh muốn ăn mấy món điểm tâm em sẽ không làm nữa.”
“Ái Ni, đừng thế mà. Em đừng có vì mấy lời nói của bọn họ mà giận anh chứ”, Thiên Diệp đi theo sau với vẻ bất lực, “Lâu lắm rồi không được ăn món điểm tâm em làm, anh thực sự rất nhớ đấy!”
“Tính thử xem nào, đã 7 ngày lẽ 5 tiếng anh chưa được ăn món điểm tâm của Ái Ni làm rồi đấy…”
“Ngoài việc không được nhìn thấy Ái Ni ra, việc không được ăn món điểm tâm của Ái Ni là sự giày vò lớn thứ hai trong đời anh đấy…”
“Ái Ni, Ái Ni…”
Không thèm để ý đến việc Thiên Diệp cứ theo sau lầm bầm, tôi tiếp tục bước đi không nhanh không chậm ở phía trước anh.
“Nếu sau này không được ăn món điểm tâm do Ái Ni làm nữa, anh sẽ gọi cái tên Ái Ni đến hàng ngàn hàng vạn lần luôn.”
“Xì…”, tôi quay đầu lại ném cho Thiên Diệp một cái nhìn đầy lòng trắng.
Quả nhiên Thiên Diệp bắt đầu gọi lớn tên tôi.
“Ái Ni, Ái Ni, Ái Ni… Yêu em *!, âm cuối cùng đột nhiên biến điệu.
…
Màn đêm dần dần buông xuống, Thiên Diệp vẫn lẽo đẽo đi sau tôi không chịu buông.
“Rốt cuộc là em muốn đi đâu hả Ái Ni? Con đường này có phải đường về nhà đâu.”
“Đương nhiên là không phải đi về nhà rồi, em muốn đến một nơi này, có đi theo hay không là tùy anh”, tôi thuận miệng đáp luôn, đồng thời tăng nhanh nhịp chân.
Sau màn “tuyết rơi” ầm ĩ trên phố vừa rồi của Thiên Diệp, tôi đột nhiên quyết định đến một nơi. Tính toàn qua loa, thời gian đi đến đó là vừa vặn, thêm vào đó hôm nay cũng không lạnh lắm, đi tản bộ là vô cùng thích hợp.
“Đi chứ, đương nhiên là đi chứ. Ái Ni đi đến đâu thì anh cũng theo đến đó”, Thiên Diệp nhất quyết chạy theo tôi.
Hai tiếng sau, chúng tôi xuất hiện trước cửa hiệu bánh ngọt Queen.
“Ái Ni, xa như vậy mà em vẫn muốn đến đây ư? Không phải là bây giờ em phải làm việc đấy chứ! Giám đốc của bọn em thật là hà khắc quá”, Thiên Diệp tỏ ra bất bình đòi quyền lợi thay cho tôi.
“Thiên Diệp, dù là bây giờ giám đốc của em không có ở đây, nhưng nếu như chị ấy mà biết những lời anh nói, sau này sẽ vô cùng thê thảm đấy”, tôi vừa nói vừa lấy chìa khóa từ trong ba lô ra mở cửa.
Thông thường cứ đến khoảng 8 giờ là hiệu bánh ngọt kết thúc việc kinh doanh của một ngày. Uyển Lỵ Hương là một người không thiếu tiền tiêu, việc mở cửa hàng này chẳng qua là do ý thích, ngoài ra nguyên cũng là do một người nào đó.
Bật hết tất cả đèn trong cửa hiệu lên, tôi cườivới Thiên Diệp khi đó vẫn còn đang chẳng hiểu ra làm sao cả: “Chẳng phải có người vừa than thở rằng đã 7 ngày lẻ 5 giờ không được ăn món điểm tâm do em làm hay sao? Thậm chí còn có người lớn tiếng trách tôi em ngay giữa phố đông người qua lại nữa. Tóm lại là em phải làm gì đó bù đắp mới được.”
“A! Nói như vậy là, Ái Ni, em…”, Thiên Diệp cuối cùng cũng hiểu ý định khi đến đây của tôi, từng đóa hoa lập tức nở bừng trong mắt, trên hkuôn mặt cũng tỏa ra một nụ cười vui sướng.
“vậy thì, anh có thể chơi một bản nhạc cho em không?”
Ở nơi bắt mắt nhất bên trong cửa hiệu có đặt một cây đàn dương cầm với lớp sơn đen bóng trông vô cùng sang trọng. Thỉnh thoảng có mấy vị khách đến ăn điểm tâm ngồi đó chơi vài đoạn cho vui. Mà Uyển Lỵ Hương mua thứ gì cũng phải mua đồ tốt nhất, thế nên mới có cây đàn dương cầm đó ở đây.
“Đương nhiên rồi, nữ hoàng của tôi”, Thiên Diệp cầm tay tôi lên, sau đó đặt lên mu bàn tay một nụ hôn lịch thiệp hệt như các quý tộc thời xưa.
Bởi sự đụng chạm củ nụ hôn ngọt ngào và mềm mại như lông vũ ấy, tất cả xung quanh chợt sáng bừng lên như có bàn tay phép thuật.
Vô vàn những đóa hoa tường vi nở rợp khắp không gian, một vài dây leo bám vào thân cây đàn dương cầm và cứ thế vươn lên.
Một bức tranh đẹp đến tột vời làm lay động lòng người.
Khi tiếng nhạc cất lên, tôi đi vào trong bếp, bắt đầu trở nên bận rộn.
Tiếng đàn tuyệt diệu. Hương thơm từ trong lò nướng bắt đầu lan tỏa.
Khiến cho từng hơi thở hít vào cơ thể cũng trở nên ấm áp.
Trong sự vấn vương tiếc nuối, tiếng đàn cuối cùng cũng ngừng bặt.
Một vòng tay chợt ôm riết lấy eo lưng tôi, những ngón tay tôi vì thế mà bất chợt cứng đờ.
“Thiên Diệp”, tiếng kêu của tôi nghe nhẹ như tiếng thở.
Hai cánh tay anh ôm chặt lưng tôi, cơ thể áp sát.
Dưới ánh đèn, cái bóng của anh và tôi hợp lại thành một, lắc lư lay động.
“Ái Ni, em lúc nào cũng cứng miệng mềm lòng”, mãi lâu sau, anh mới buông tay, nhìn những chiếc bánh cookie gấu Koala tôi đang để trong tay.
Trên mỗi chiếc bánh tỏa ra mùi thơm vô cùng hấp dẫn, được xếp ngay ngắn trong khay có một chữ cái được viết liêu xiêu bằng chocolate đen, tất cả liên kết lại thành một câu hoàn chỉnh:
“Từ chối anh, khiến cho anh tức giận cũng không vấn đề gì. Khiến anh thất vọng, cũng không vấn đề gì. Khiến anh xa cách, cũng không vấn đề gì. Chỉ cần em ở bên cạnh anh là được.”
Nhìn ánh mắt chăm chú của anh, hai má tôi không ngừng nóng lên.
Trong khoảnh khắc ấy, không khí chợt ngưng tụ lại tôi lúng túng cởi bỏ tạp dề, định làm bộ như không có chuyện gì xảy ra, chẩun bị về nhà.
“Ái Ni”, Thiên Diệp đột nhiên ngăn tôi lại, trong mắt trào dâng một niềm cảm xúc dịu ngọt và ẩm ướt.
“cái đó…”, không biết phải nói gì, tôi nhìn anh với vẻ hơi căng thẳng.
Nhưng anh không hỏi bất cứ điều gì, cứ vậy ôm chặt lấy tôi, dịu dàng ôm chặt lấy tôi.
Những ngón tay đặt trên lưng tôi bất giác như đang run lên nhè nhẹ bởi sự hưng phấn và kích động.
Dưới ánh đèn, cái bóng của tôi và anh hòa làm một, gần gũi đến mức không thể tách rời.
Tôi lật giở quyển tạp chí trong khi chờ đợi những chiếc bánh cookie vừa cho vào lò nướng, mùi thương ngọt nồng nàn ngập tràn không gian. Một cốc nước được đặt trước mặt tôi, vì chiếc cốc được làm bằng thủy tinh màu vàng cam nên nước đựng bên trong nó cũng tỏ ra ấm áp vô cùng.
“Lại phải làm bánh để mang đến cho em gái em à?”, Tư Sâm ngồi xuống chiếc ghế đối diện với tôi, mắt liếc nhìn hộp bánh điểm tâm tinh tế mà tôi đã chuẩn bị xong.
“Ưm”, tôi tiếp tục lật giở những trang tạp chí.
“Vì sao em gái em thường xuyên bắt em mang đồ điểm tâm đến thế? Từ trước đến nay anh chưa từng thấy cô ấy đến đây.”
“Bởi vì con bé không tiện xuất hiện bên ngoài.”
Từ Sâm không hề biết ngôi sao nổi tiếng Chân Ni là em gái tôi, thêm vào đó tôi và con bé…
Những ngón tay đang giở tạp chí chợt dừng lại.
“Không tiện? Có gì mà không tiện, có phải ngôi sao đâu.” Tư Sâm nói đến đây mắt chợt hấp háy, tỏ vẻ hơi do dự, “Hôm qua… người hôm qua đến đón em là… bạn em à?”
Anh chàng đẹp trai đó nhìn tôi chằm chằm, trong mắt dường như có những con sóng sáng lấp lánh trào dâng trên mặt hồ. Tiếp đo, anh lúng túng cười cười: “Tiện thì hỏi thế thôi, không có ý gì khác đâu.”
Khi ấy, Uyển Lỵ Hương bất ngờ xuất hiện phía sau Tư Sâm, buông ra một câu mát mẻ: “Nụ cười của anh rất thiếu tự nhiên, biết không hả?”
“Uyển Lỵ Hương!”, Tư Sâm đột nhiên hóa đá, sau đó lập tức giận dữ gầm gừ.
“Có người nào đó đúng là chưa thấy sông Hoàng Hà chưa sợ chết, nằm vào quan tài rồi mới hối hận.”
“Cái bà già này, bà già xấu xa này, bà già đáng chết này, sao hồn phách vẫn chưa tiêu tan nhỉ…”, Tư Sâm cầm chặt lấy cốc nước màu xanh lam, những khớp tay nổi rõ lên, tôi thực sự nghi ngờ không hiểu chiếc cốc có bị anh ta bóp vỡ hay không.
Uyển Lỵ Hương không thèm để ý điều đó, nhẹ nhàng lướt lên tầng 2. Từ lúc đó, Tư Sâm hoàn toàn rơi vào trầm mặc.
Một sự căng thẳng dồn nén lại trong không khí, dường như hễ chạm vào sẽ lập tức nổ bung ra.
Ting!
Chiếc lò nướng kết thúc quá trình làm việc theo đúng thời gian cài đặt.
Tôi đi đến đó, cách xa mấy bước rồi mới quay đầu lại hỏi: “Tư Sâm?”
“Ừm?”, ánh mắt Tư Sâm chợt sáng lên một chút.
“Anh là bạn của em phải không?”
“A, bạn…”, ánh mắt chờ đợi của Tư Sâm lập tức nhuốm màu thất vọng, “À, bạn. Ha ha, là bạn”
Nụ cười tươi sáng đó vẫn bị một bóng đen mờ mờ phủ bên trên. Tư Sâm đi đến trước mặt tôi, đột nhiên vươn hai tay ra ôm lấy tôi, ôm chặt đến mức tôi không thể nào giãy ra nổi, giống như bị ngạt thở đến nơi.
“Hóa ra chính là cảm giác này sao?”, Tư Sâm từ từ buông tay bỏ tôi ra.
“Cái gì?”
“Cảm giác ôm một người bạn thật là ấm áp. Chúng ta ôm lại một lần nữa nhé?”
Tôi lấy tay gạt Tư Sâm ra, liếc nhìn anh ta bằng vẻ xem thường: “Anh cho em là đồ ngốc chắc? Muốn giở trò xấu xa thì đi mà tìm người khác, tuy nhiên đừng có mà để chị Lỵ Hương nhìn thấy.”
“Liên quan gì đến bà ta chứ, anh với bà ấy không có một chút dính dáng gì cả”, Tư Sâm vội vàng giải thích với tôi.
“Phải rồi, tôi đúng là lãng phí gần hết cuộc đời mới quen biết một người ngốc nghếch như anh”, Uyển Lỵ Hương vội vã đi xuống, nhìn Tư Sâm một cái bằng ánh mắt lạnh lùng, tiếp đó lấy lại vẻ mặt bình thường dặn dò chúng tôi: “Vừa có một đơn đặt hàng đấy, một bữa tiệc sinh nhất quan trọng cần khoảng một trăm suất điểm tâm, bây giờ Tư Sâm phụ trách phần bánh ga tô, Ái Ni phụ trách phần làm mấy món điểm tâm kiểu Âu…”
Tôi cúi đầu nhìn đồng hồ, sắp đến giờ Chân Ni hẹn mang đồ ăn đến rồi, làm thế nào bây giờ?
Y như rằng, điện thoại di động trong túi lập tức rung lên, tôi đi sang một bên nhận cuộc gọi.
“A lô, chị làm xong điểm tâm chưa, mang đến đây đi.”
“Chân Ni, có lẽ chị…”
“Nhớ kỹ đừng có mà đến muộn, hôm nay là một ngày hết sức quan trọng đối với em đấy!”
“Nhưng mà….”
Tút tút tút.
Bên kia điện thoại vang lên âm báo bận, Chân Ni nói xong liền tắt máy, khiến tôi không có cơ hội mở miệng để từ chối.
“Mộ Ái Ni! Đứng đờ ra đó làm gì hả? Muốn phá vỡ đơn đặt hàng này hay sao?”, Uyển Lỵ Hương chống nạnh trừng mắt nhìn tôi.
“Xin lỗi!”, tôi cúi đầu, vội vàng quay sang bàn bạc với Tư Sâm việc chuẩn bị những món đồ khách đặt.
Thời gian cứ vậy chầm chậm trôi qua.
Khi làm việc, Tư Sâm rất chuyên tâm và cẩn thận, thỉnh thoảng ngước mắt lên nhìn thấy tôi, nah lại nở một nụ cười dìu dịu.
Ánh mặt trời như ôm trọn lấy khuôn mặt đẹp trai ấy, tạo thành một quầng sáng mờ mờ.
Trong thời khắc ấy, ánh áng rạng ngời khiến tôi chói mắt.
“Ái N, cuộc thi làm các món điểm tâm cho thanh niên ba năm tổ chức một lần sắp bắt đầu rồi, anh đã ghi tên dự thi dùm em đấy.”
“Cuộc thi điểm tâm?”
“Ừm, bây giờ không nên để ý là mình có thực lực tham dự hay không, hay là việc kết quả dự thi sẽ hơi thê thảm, quan trọng nhất là cuộc thi sẽ cho em một cơ hội học tập rất tốt.”
“…”
Em cứ từ từ suy nghĩ đi. Đúng rồi, em phải mang đồ điểm tâm đến cho em gái còn gì? Dù sao thì em cũng đã làm được tương đối rồi, mau đến đó đi, nhân cơ hội Uyển Lỵ Hương không có ở đây, ha ha…”, Tư Sâm đưa hộp đồ điểm tâm được chuẩn bị tỉ mỉ cho tôi.
Một mùi thơm ngọt hoàn hảo của sự kết hợp trứng gà với bột mì bay ra từ trong lò nướng, những trái dâu tây trên bàn tươi đến mức như có thể tứa nước ra, âm điệu của một bài tình ca phát ra từ chiếc máy hát như đang bay bổng trong không trung.
Dưới ánh nắng dịu nhẹ của mặt trời ngày đông, đôi mắt Tư Sâm cũng lấp lánh những tia sáng lung linh, mang màu hổ phách vô cùng ấm áp.
Ánh mắt đầy sức hút ấy nhìn về phía tôi, thoảng như những dây đàn hạc màu vàng kim đang rung lên dưới ngón tay của thiên thần. Khuôn mặt anh bỗng chốc như ẩn hiện.
Chầm chậm từng bước, Tư Sâm tiến đến gần tôi.
Ánh đứng lại trước mặt tôi, những ngón tay thon dài đưa lên, còn khuôn mặt thì từ từ cúi xuống.
Một chút, một chút.
Lại thêm một chút.
Khoảng cách không ngừng được rút ngắn hơn.
Trong khoảnh khắc ấy, mùi hương thuần khiết của kem tươi tràn ngập trong khứu giác của tôi.
Đúng lúc đầu ngón tay Tư Sâm gần như chạm vào má tôi, giống hệt luồng điện lóe lên, tôi chộp lấy cánh tay anh và cúi người nhanh như cắt.
Một đòn quật vai cực kỳ hoàn hảo.
Bịch!
“Á, Mộ Ái Ni, em định giết người à!”, Tư Sâm nằm sõng soài trên nền nhà kêu lên với vẻ đáng thương.
“Ai bảo anh đến gần như thế!”, tôi cầm lấy hộp điểm tâm, quay người chuẩn bị đi đến chỗ Chân Ni.
“Anh chỉ muốn lau hộ em chỗ bột mì dính trên mũi thôi.”
“…”, tôi lúng túng đưa tay sờ lên mũi, quả nhiên trên đó vẫn còn dính chút bộ mì trắng mịn, thế là vì cảm thấy xấu hổ nên giọng nói nhẹ nhàng hẳn đi: “Thật ngại quá!”
Tôi vội vàng tất tả chạy đến công ty giải trí Thiên Ảnh nơi Chân Ni đang ở. Khi đến tầng dưới cùng của tòa nhà, lập tức trông thấy mấy người đang thập thà thập thò với vẻ lạ lùng. Gần như tất cả bảo vệ của công ty đều được huy động hết để chặn những người lạ mặt ở bên ngoài không cho vào.
Lạ thật, đã xảy ra chuyện gì rồi?
“Bé yêu à!”
Một giọng nói đầy hưng phấn và kích động chợt vang lên phía sau lưng tôi.
Suốt đời này ngoài cái gã học cùng trường 5 năm trước luôn hành động tùy hứng không đầu không cuối đó gọi tôi là “em yêu” ra thì chưa từng có ai dám liều lĩnh không sợ chết gọi tôi bằng cái đại từ nhân xưng đó. Sau mấy giây phán đoán ngắn ngủi, tôi khẳng định rằng đó là ảo giác hoặc có người nào đó gọi nhầm, thế nên tiếp tục đi thẳng về phía trước.
“Em yêu ơi, thật không ngờ rằng số phận còn kéo anh đến bên cạnh em, thế nhưng, không phải em quên mất anh rồi đấy chứ?”
Choáng, nếu như ban nãy còn tưởng đó là ảo giác vậy thì sau khi nghe thấy câu hết sức ngứa tai đó, tôi đã khẳng định chắc chắn rằng người phía sau đang nói chuyện với mình, hơn nữa cái gã dám liều mạng sống đó chính là….
“Cam-Trạch-Trần!”, tôi nghiến răng nghiến lợi quay đầu lại, đúng như dự liệu, bắt gặp những ánh mắt đầy tò mò của cả đống người xa lạ.
“Mộ Ái ni, em thân yêu. Em đã trở nên xinh đẹp thế này à, quả đúng là nữ thần trong trái tim anh.”
Một khuôn mặt vô cùng quen thuộc trong ký ức, đôi môi hếch lên một cách hoạt bát và cả khuôn dung đẹp đẽ, rạng ngời như ánh nắng mặt trời.
Đôi mắt sáng lấp lánh như ánh sao khiến người ta nhìn qua cũng có thể thấy một niềm vui hết sức giản đơn.
“Ôm một chút nào!”, Trạch Trần dang hai cánh tay ra ôm chầm lấy tôi theo kiểu cực kỳ nồng nhiệt của người Pháp. Sau đó anh ta buông tay ra, miệng nói một câu: “Hôn một cái nữa nào, lại đây.”
Bing bing bing!
Tôi đập liên tiếp cho anh ta ba cái, nói bằng giọng lạnh lùng: “Anh là con chó con đấy à?”
“Sao có thể thế được? Anh là Cam Trạch Trần cực cực cực kỳ đẹp trai, người khiến cho hàng trăm hàng ngàn cô gái chết mê chết mệt vì phong độ tràn đầy kia mà! Cứ coi như là con chó con, em cũng không thể giới thiệu một cách đơn giản như thế được, nên nói là con chó cún cực cực cực kỳ đẹp trai, khiến cho hàng trăm hàng ngàn cô gái chết mê chết mệt vì phong độ tràn đầy chứ… oái! Sao tự nhiên anh lại có cảm giác vô cùng lạnh thế nhỉ”, may mà anh ta kịp dừng lại ở sau mấy chữ “phong độ tràn đầy”, không tiếp tục tỏ ra ngu ngốc nữa.
“Không vấn đề gì, động vật đơn bào thường xuyên có cảm giác đó mà”, trong đầu tôi hiện lên hình ảnh ba sợi dây màu đen.
“A”, Trạch Trần tỏ vẻ quan tâm, nghĩ ngợi một cách nghiêm túc, sau đó hỏi: “Động vật đơn bào?”
Cuối cùng cũng có một người đứng gần đó không chịu nổi, buông thõng một câu để mặc cho gió thổi bay tới: “Có nghĩa là ngu si ấy.”
Cam Trạch Trần ngay lập tức dùng ánh mắt đầy nỗi oán hờn nhìn tôi: “Ái Ni, bao nhiêu năm rồi không gặp, lẽ nào em không tỏ ra một chút vui mừng và phấn khích như anh?”
Ạch, thực ra là cũng có một chút vui mừng và phấn khích, nhưng giờ đây chúng đã hoàn toàn bị những câu nói vớ vẩn quá khích của anh ta xóa sạch rồi.
“Bây giờ tôi đang có việc gấp, anh đợi chút.”
Chân Ni lại gọi điện đến giục, tôi vội vàng đi thẳng vào cửa chính của công ty Thiên Ảnh, không ngờ mấy nhân viên bảo vệ đột nhiên đưa tay ra chặn lại, khi tôi còn đang định giải thích, họ đột nhiên lùi ra phía sau. Tôi nghi hoặc quay đầu lại nhìn, thấy Cam Trạch Trần cũng đang đi vào cùng.
Vì sao anh ta không bị chặn lại?
Không có thời gian để nghĩ ngợi nhiều, tôi nhanh chóng rảo bước đến thang máy.
“Đợi, đợi, đợi đã nào!”, đúng lúc cửa buồng thang sắp đóng hẳn vào, Trạch Trần lách qua khe hở còn lại lọt vào bên trong.
“Anh có thể đợi tôi bên dưới mà”, tôi liếc xéo Trạch Trần một cái. Nhiều năm như vậy rồi không gặp, anh ta vẫn giữ nguyên tính cách nồng nhiệt với tất cả mọi người như cũ.
“Không có gì, không có gì, em coi như không thấy anh là được, hoặc coi anh là anh chàng gác thang máy đẹp trai cũng không sao.”
Quác quác quác….
Một đàn chim dáo dác bay qua.
Anh chàng gác thang máy? Có thể coi như không nhìn thấy anh chàng gác thang máy vừa ồn ào lại cực kỳ tự tôn như thế này được ư?
Đi ra khỏi thang máy, từ xa tôi đã trông thấy Chân Ni.
Con bé chạy đến cầm lấy hộp điểm tâm, không thèm liếc nhìn lấy một cái gã Cam Trạch Trần đứng bên cạnh tôi đang ra sức vẫy tay.
Biểu cảm trên khuôn mặt Chân Ni có vẻ gì đó hơi nặng nề, nhưng giữa đôi lông mày thanh tú vẫn lộ ra thần thái vui mừng.
Đôi mắt giống hệt cặp trân châu đó đang vô cùng trong sáng.
Sau đó, con bé cũng chẳng buồn chào hỏi, quay người đi thẳng vào phòng tiếp khách VIP.
Những người xung quanh đều nhìn vào trong gian phòng đó với vẻ hiếu kỳ, bộ dạng tò mò như đang xem một vở kịch hay. Sau khi Chân Ni khép chặt cửa phòng lại, bọn họ liền phục nguyên vẻ chán ngắt và buồn tẻ trên khuôn mặt.
“Đấy là người giúp việc nhà Chân Ni à? Thường xuyên thấy cô ta đến đây, nhưng mà trông ngoại hình không giống người làm lắm.”
“Ai da, bây giờ cô còn có thời gian quan tâm đến việc đó à, Thiên Ảnh sắp sửa bị người ta mua lại rồi, chúng ta sẽ nhanh chóng mất bát cơm hằng ngày thôi.”
“Sợ gì chứ, mấy người dù có thảm hại đến đâu cũng không thê thảm bằng “công chúa Thiên Ảnh” Chân Ni. Cậu xem kìa, cô ta đang dùng đến tuyệt chiêu đem sắc đẹp ra đánh đổi để quyết định việc Thiên Ảnh bị mang bán, cậu sốt ruột làm gì? Có gì mà phải sốt ruột đâu?”
“Tuy nhiên, vị giám đốc vừa vào đó đẹp trai thật đấy! Nếu muốn tôi vào đó thay cũng được.”
“Đúng là đồ dại trai, lấy gương ra ngắm kỹ lại mình đi.”
….
Hóa ra thông tin báo chí đưa mấy ngày hôm nay là sự thật, Thiên Ảnh quả thực đang đứng trước nguy cơ bị người ta mua lại! Thế nhưng dùng sắc đẹp để đánh đổi?
Mới rồi Chân Ni vào phòng đó chính là dùng sắc đẹp trao đổi với người định mua lại Thiên Ảnh ư?
Nghĩ đến đó, một sự tức giận trào dâng trong lòng tôi. Không để ý đến bất cứ thứ gì nữa, tôi xoay nắm đấm cánh cửa, mở ra đi thẳng vào trong.
“Chẳng phải đã dặn là bất cứ người nào cũng không được vào hay sao?”, Chân Ni không quay đầu lại, nói bằng giọng đầy khắc nghiệt.
Cửa sổ trong phòng kahc1h VIP đóng chặt, có lẽ là sợ phóng viên chụp trộm.
Tiếng nhạc du dương êm dịu chảy tràn trong không gian.
Tay Chân Ni đang đặt trên vai một người, tư thế có vẻ hơi… ám muội.
Chờ một lcú không nghe thấy tiếng cánh cửa đóng lại, Chân Ni tức giận quay đầu và vô tình trông thấy tôi. Trong khoảnh khắc, một sắc thái đầy phức tạp lóe lên trong mắt nó rồi nhanh chóng qua đi.
“Không được chạm vào con bé!”, tôi giận dữ phát ra lời cảnh báo.
Đúng lúc đó, tôi trông thấy khuôn mặt vô cùng cao quý của người ngồi phía sau Chân Ni.
Vù vù…
Không biết một cơn gió từ đâu thổi tới khiến trái tim tôi bất chợt mất đi cảm giác ấm áp, trở nên lạnh lẽo.
Đột nhiên tiếng nhạc dịu kỳ và thuần khiết như cang lên trong không trung, giống hệt tiếng đàn hạc vang lên trong tay các thiên thần. Những dyâ đàn màu vàng kim lấp lánh sự xa hoa huyền ảo, tấu lên những khúc gọi mời dưới đầu ngón tay các thiên thần.
Âm thanh đó dường như đến từ vô vàn giấc mộng trong những đêm sâu, nơi đó có những cánh hoa anh đào bay tan tác ngập trời, những cánh hoa cuốn xoay trong không trung mà mãi mãi không rơi xuống.
Cảnh tượng phồn hoa đến vậy, đẹp tươi đến vậy, nhưng lại khiến người ta cảm thấy một sự tàn nhẫn đến mức tim gan đều vỡ tan ra.
Sự tàn nhẫn ấy cứ lan rộng, lan rộng đến cảnh thực trước mắt.
Từng trảng hoa vỡ hoác ra thành vô số những vết thương nhỏ nhưng lại không thể chữa lành…….
Một giọng nói như vẳng lại từ bên bờ sông Sanzu nơi nở đầy những bông hoa mạn châu sa đỏ tươi như màu máu *.
Lạnh lẽo, mê hoặc đến ngạt thở.
“Quả thực vẫn giống hệt 5 năm trước nhỉ.”
(*) Hoa manjusaka còn gọi là hoa mandavara, được cho là mọc nhiều bên bờ sông Sanzu - vùng đất của người chết. Theo trruyền thuyết loài hoa này đầy ma lực, có thể gợi lại ký ức của người đã chết.
Trong tiếng đàn hạc chậm rãi du dương, bánh xe định mệnh bắt đầu chuyển dịch, những bông hoa mạn châu sa nở đến lúc điêu tàn….
…
Sự kiên trì của em
có đáng để kiên trì không?
Những gì em tin tưởng,
liệu có trở thành sự thực?
Nếu như em dám theo đuổi,
em có dám chiếm hữu nó mãi mãi không?
Cho đến khi tất cả đã rõ ràng,
em không còn muốn thứ gì hơn.
Hoặc có lẽ, có lẽ
em vĩnh viễn cũng không muốn gặp lại anh.
Hoặc có lẽ, có lẽ em quá ngây thơ chăng?
Kết cục của đêm trước ngày hôm qua thuộc về em.
Em đã quyết định,
đó là quyết định của em.
Con đường ngày hôm sau của ngày mai thuộc về em
Em tin tưởng vào niềm tin của mình
Những sự tổn thương hai chúng ta đã trải qua
Mỗi người hãy tự quên đi
…
Những đóa hoa đỏ tươi yêu kiều nở rộ trong từng câu hát chứa đầy sự buồn thương da diết, vô vàn những hình ảnh quay ngược của quá khứ chợt đầy ắp hiện về, trào lên dữ dội như sóng thủy triều nhấn chìm cả thế giới này, sau đó hóa thành một màu ngắt xanh u uẩn.
Vô vàn cánh bướm chập choạng bay qua biển cả mênh mông, không dừng lại cho đến khi lụi tàn nốt chút sức lực cuối cùng, theo nhau rơi xuống trong tĩnh tại vô thanh giống hệt một cầu vồng đẹp tươi không gì sánh được hiện lên giữa bầu trời âm u xám tro.
Vẻ đẹp khiến cho người ta phải kinh ngạc thốt lên.
Đẹp tới mức đau thương…
“Quả thực vẫn giống hệt như 5 năm trước nhỉ.”
Khuôn mặt người ngồi phía sau lưng Chân Ni hiện lên một nụ cười mơ hồ như có như không.
Anh ta cười như chẳng để ý đến điều gì, song đôi mắt màu xanh nhạt lại lạnh lẽo giống hệt đá cryolite (*), khiến cho nhiệt độ của không khí xung quanh giảm xuống dưới 0 độ C.
Khuôn mặt đẹp đẽ và cao quý tột vời.
Đôi mắt lấp lánh như có thần thái của mặt trời, nhưng khí chất lại lạnh lùng cách xa hệt như băng tuyết.
Chỉ một cái chớp mắt cũng có thể khiến cho người ta tự ti đến mức phải tự vùi mình vào cát bụi.
Khuôn mặt ấy tôi đã phải dùng thời gian 5 năm dài đằng đẵng để quên đi, thế nhưng giờ đây anh ta lại xuất hiện trước mặt tôi, khiến cho ký ức bị ép phải phôi phai đó trong thoáng chốc vụt trở về hết sức rõ rệt trong tâm trí, sau đó không những không trôi qua nhẹ nhàng mà còn thiêu đốt mạnh mẽ hơn.
Thôi Hy Triệt!
Người đang đứng trước mặt tôi là Thôi Hy Triệt.
Ánh mắt tôi chuyển từ thái độ cực phẫn nộ sang băng giá, một nỗi hận bắt đầu dâng trào lên từ góc nào đó của trái tim, không sao ngăn cản nổi.
Tất cả ánh sáng xung quanh nhanh chóng trở nên mờ ảo, thời gian dường như quay về khoảnh khắc anh ta lao sầm vào phòng làm việc của bố tôi 5 năm về trước.
“Nếu như em dám, anh sẽ giết chết em.”
“Giết chết em…”
“Giết chết em…”
...
Một hiện thực nực cười biết bao nhiêu, giờ đây sau 5 năm anh ta lại xuất hiện trước mặt tôi, khiến tôi muốn nói ra một câu giống thế.
“Chị xông vào đây làm gì, mau ra ngoài”, Chân Ni chỉ tay ra phía cảnh cửa, lớn tiếng đuổi tôi.
“Chân Ni, cho dù em gặp phải khó khăn đến mức nào cũng đừng có nhờ vả anh ta! Sau này đừng có gặp lại anh ta nữa!”, tôi nói với vẻ vô cùng đáng sợ, trong thâm tâm có một giọng nói không ngừng kêu lên.
Không được tiến gần hơn đến người này…
Không được…
Không được!
Thôi Hy Triệt nhếch môi lên cười với vẻ giễu cợt, những ngón tay thon dài khẽ chạm vào má Chân Ni. Chân Ni ngạc nhiên, quay lại nhìn anh ta say đắm, trên đôi má mượt mịn như sữa thoáng hiện lên màu đỏ hồng tựa cánh hoa anh đào.
Mắt Thôi Hy Triệt nhìn tôi sắc lẹm, nhưng lại dùng giọng nói trầm trầm đầy gợi cảm nói với Chân Ni:
“Thật không? Em không muốn gặp anh có phải không?”
Chết tiệt! Chắc chắn là anh ta đang cố tình làm vậy.
Một ngọn lửa bừng bừng thiêu đốt trong đầu tôi, sắp sửa hủy diệt nốt chút lý trí còn lại của tôi đến nơi.
“Không đâu, Hội trưởng, chị ta làm gì có quyền quản lý em.”
“Đừng gọi anh là Hội trưởng, gọi anh là Edward”, Thôi Hy Triệt nhướng mày lên, một luồng sáng lạnh lẽo và vô tình lóe lên trong mắt.
Sao anh ta bỗng dưng lại xuất hiện ở đây? Không, tôi nên hỏi vì sao anh ta bỗng dưng xuất hiện ở Mễ Á?
Chẳng phải 5 năm trước anh ta đã biến mất ư?
“Mau lên, ngôi sao Chân Ni đấy, cô ấy ở trong này! Còn có một người khác nữa, lẽ nào là…”, đúng lúc tôi định kéo Chân Ni đi chỗ khác thì có người kêu lên kinh ngạc ở bên ngoài.
Ngay sau đó là những tiếng bước chân dồn dập và hoãn loạn.
“Gay rồi, là phóng viên.”
Chân Ni kêu lên kinh ngạc, lập tức lao ra định đóng cửa lại, nhưng cánh phóng viên đã xông ngược vào bên trong, những ánh đèn flash nháy liên hồi khiến Thôi Hy Triệt chau mày khó chịu, ánh mắt lộ rõ vẻ giá băng khiến đám phóng viên nhất thời không dám đến gần.
Ba vệ sĩ lập tức xuất hiện từ phía bên ngoài, lao vào đứng bên cạnh Thôi Hy Triệt, ngăn cản không cho đám phóng viên đó tiến xa hơn.
Nhưng Chân Ni thì đã rơi vào vòng vây của những người đó, muốn chạy cũng không được nữa.
“Chân Ni tiểu thư, xin hỏi vị ngồi bên cạnh cô có phải là người định mua lại Thiên Ảnh như tin đồn không? Hai người mới rồi đã “mật đàm” với nhau đến 2 giờ đồng hồ, liệu đã phát sinh tình cảm nào chưa?”
“Chân Ni, xin hỏi cô có dự định gì, tự tay kết thúc Thiên Ảnh, sau đó tìm kiếm một chân trời khác?”
“Xin hãy cho biết người nắm giữ cổ phần lớn nhất của công ty Thiên Ảnh…”
“Ở đây ở đây, cuộc họp kín vừa rồi có kết quả như thế nào…”
Những câu hỏi dồn dập liên tiếp dường như đã khiến Chân Ni sỡ muốn chết, con bé lấy cả hai tay che mặt, sắc mặt rõ ràng trở nên vô cùng nhợt nhạt dưới ánh đèn chớp liên hồi. Tôi muốn xông qua dòng vây dày đặc của đám phóng viên đến gần con bé, nhưng mấy lần cố gắng đều không thể nào tiến đến được gần hơn
Trong đám đông hỗn loạn ấy, tôi vẫn cảm nhận được một ánh mắt lạnh lùng như thiêu đốt luôn chiếu thẳng vào mình.
Căng thẳng tới mức khiến người ta không thể nào hiểu nổi.
Tôi cố làm ra vẻ bình tĩnh không quay mặt lại nhìn, đồng thời nhắc nhở trong thâm tâm mình rằng không thể có một chút liên quan nào nữa đến con người ấy.
Bộp! Bộp! Bộp!
Mấy tiếng vỗ tay vang lên, không lớn cũng không nhỏ, vừa vặn khiến cho tất cả mọi âm thanh huyên náo trong gian phòng đó bị nén xuống.
Mọi ánh đèn flash đều chuyển hướng quay sang chiếu lên khuôn mặt phẳng lặng của Thôi Hy Triệt. Khí chất của anh ta trấn áp được tất cả mọi người, giống hệt như một vị vương tử đang nhìn những kẻ bầy tôi phủ phục xung quanh mình.
Cuối cùng, trợ lý của Chân Ni cũng chen được vào phía trước, đưa Chân Ni ra khỏi vòng vây.
“không sai, tôi sắp mua lại công ty giải trí Thiên Ảnh, sau này sẽ dùng để…”, Thôi Hy Triệt dừng lại một chút, cả mọi người đều nín thở nhìn anh ta, ngay cả Chân Ni khi đang chuẩn bị ra khỏi phòng cũng dừng bước lại.
Tôi lạnh lùng đi ra phía cửa định bỏ ra ngoài. Khi ấy, Thôi Hy Triệt lại tiếp tục mở miệng, trong giọng nói dường như mang một chút tức giận: “Dùng vào lĩnh vực kinh doanh khác.”
“A!”
“Thiên Ảnh đối mặt với nguy cơ giải thể!”
“Ôi trời!”
Đám phóng viên theo nhau thốt lên những câu cảm thán với ngữ khí tỏ vẻ không thể nào tin nổi. Dù gì thì Thiên Ảnh cũng là công ty giải trí lớn nhất trong nước, không ngờ được bây giờ nói giải thể là giải thể. Mấy tay phóng viên lập tức quay đầu lại tìm bóng dáng của Chân Ni.
“Là người mệnh dnah “Công chúa Thiên Ảnh”, sẽ đối mặt với việc này thế nào?”
“Cô Chân Ni, xin hãy trẻ lời câu hỏi của chúng tôi.”
“Cô Chân Ni, Thiên Ảnh hiện giờ đang đối mặt với nguy cơ giải tán, cô có định bán cổ phần của mình cho công ty giải trí Cự Tinh vốn vẫn đang mời cô gia nhập liên minh hay không?”
……….
Là anh ta cố ý nói vậy!
Tuyệt đối là như vậy!
Tôi tức giận nhìn Thôi Hy Triệt, anh ta xòe tay ra tỏ vẻ ta đây hoàn toàn vô tội. Nhưng mà đừng có để bị lừa, rõ ràng anh ta vừa mới cố ý nói ra câu đó, khiến cho Chân Ni rơi vào cảnh nguy nan, vậy mà bản thân mình lại “đứng tựa lưng vào tường xem vở kịch hay.”
Chân NI bị cả nhóm phóng viên lao vào chất vấn, đôi mắt trong veo bắt đầu thấp thoáng những giọt nước long lanh.
Tuyệt đối không được chấp nhận thua cuộc! Tuyệt đối không thể nhận thua đối với anh ta.
Tôi đi đến bên ngoài vòng vây của đám phóng viên, giơ thẳng tay ra cướp lấy chiếc máy ảnh của một phóng viên trong số đó.
“Tất cả nhậm miệng lại cho tôi!”
Ngoài tay phóng viên bị tôi giật mất chiếc máy ảnh ra, những kẻ khác vẫn có vẻ như không nhận thấy điều gì.
“Cô là ai hả, tại sao lại cướp máy ảnh của tôi…”, anh ta tức giận hỏi, nhưng chưa nói hết câu…
Ping, xoạch!
Chiếc máy ảnh bị tôi giận dữ ném mạnh xuống đất, tiếng vỡ tan của nó khiến tất cả phóng viên đang đứng đó sững người.
“Á, máy ảnh của tôi, tôi biết báo cáo lại thế nào với tổng biên tập bây giờ!”, phóng viên đó kêu lên xót xa rồi ngồi thụp xuống.
Trong khoảnh khắc tất cả trở nên tạm thời yên tĩnh do đám phóng viên còn đang nghi hoặc chưa biết có chuyện gì xảy ra, tôi tiếp tục giẫm thêm một cái nữa vào chiếc máy ảnh.
Xung quanh bỗng chốc trở nên yên ắng đến khác thường.
“Tất cả nhậm miệng lại cho tôi!”, giọng nói đầy phẫn nộ hệt như mệnh lệnh của một bà hoàng của tôi lại vang lên lần nữa.
Không chỉ đám phóng viên, ngay cả ánh mắt của Thôi Hy Triệt cũng tụ lại trên người tôi.
Tôi nhếch môi lên với vẻ nắm rõ hết tất cả, nở nụ cười lạnh lẽo:
“Thiên Ảnh tuyệt đối sẽ không giải thể!”
Nhìn quanh một lượt, cuối cùng ánh mắt tôi dừng lại ở Thôi Hy Triệt, cằm hơi hất lên giống hệt như đang khiêu chiến.
Trong đôi mắt xanh thẳm của Thôi Hy Triệt như đang cuộn trào giông bão, sự phức tạp thật khó mà đoán định. Anh ta liền giơ tay lên, mấy người vệ sĩ lập tức vây quanh bảo vệ anh ta rời khỏi căn phòng. Chỉ là một cái bóng đầy hoa lệ, vẫn khiến cho tất cả mọi người chấn động đến mức không thể mở miệng ra.
“Anh ấy là Edward, Edward!”, một tay phóng viên chợt bừng tỉnh kêu lên cái tên đó.
“Ôi trời, Edward, hoảng tử trẻ tuổi Edward mới nổi của nước Pháp, người đứng đầu danh sách xếp hạng những người trẻ tuổi giàu nhất hành tinh!”
“Từ trước đến nay anh ta chưa từng xuất hiện trước công chúng, một người quý phái nhưng thần bí, trên mạng internet cũng chỉ kiếm được mỗi một bức ảnh chụp phía sau, không ngờ người mua lại công ty Thiên Ảnh lại chính là Edward?”
….
Những lời bán tán xôn xao đầy kinh ngạc bắt đầu dội lên, tất cả các phóng viên như vừa tỉnh cơn mơ vội vàng đổ dồn ra bên ngoài cửa phòng, đuổi theo cái bóng của Thôi Hy Triệt. Thông tin về sự xuất hiện của anh ta còn mang tính đột phá hơn cả thông tin về việc công ty giải trí Thiên Ảnh sắp sửa đóng cửa, thừa đủ để trở thành tin chính trên trang đầu mọi tờ báo lớn nhỏ ra ngày mai.
Phù…
Tôi thở phào một hơi, cuối cùng đám phóng viên đó đã đi hết. Nhưng Chân NI vẫn còn nguyên bộ dạng hồn xiêu phách lạc, đôi mắt trống rỗng nhìn chắm chằm vào tôi.
“Anh ấy có thích em đúng không? Nếu không thì vì sao lại giải vây cho em như thế? Nhưng nếu có thích em thì vì sao lại tuyên bố sẽ giải thể công ty Thiên Ảnh? Thôi Hy Triệt, rốt cuộc anh đang nghĩ gì kia chứ? Vì sao khi gặp lại anh ấy, trái tim em có cảm giác như lại tiếp tục rơi vào vực sâu kia chứ?”, Chân Ni cứ vậy tự nói một mình, trong đôi mắt thảng hoặc lóa lên ánh sáng, thoắt cái lại tràn đầy nỗi buồn thương u ám.
Tôi lấy những ngón tay vuốt nhẹ lên má Chân Ni bằng tất cả sự dịu dàng: “Đừng yêu anh ta, Chân Ni. Anh ta không đáng để em yêu đâu.”
“Không, từ trước tới nay chưa từng có ai đem đến cho em cảm giác không thể nào nắm bắt được như anh ấy. Anh ấy giống như cơn gió bay khắp nơi vô định, lạnh lẽo vô tình như băng giá, nhưng cũng có thể thiêu cháy mọi thứ giống như ngọn lửa. Còn em chỉ là một con thiêu thân, cơ bản không thể nào cưỡng lại nổi. Chị chẳng hiểu gì cả, cơ bản chẳng hiểu gì cả!”, Chân Ni gạt tay tôi ra, nói trong trạng thái kích động.
“Chị chỉ không muốn sau này em sẽ phải hối hận.”
“Em sẽ không bao giờ hối hận!”
Chân Ni nhìn tôi bằng ánh mắt đầy kiên định, sau đó dẫn theo người trợ lý đi khỏi.
Một cảm giác bất lực bỗng nhiên siết chặt lấy toàn thân tôi, số phận thật đáng buồn cười, xoay chuyển mấy hồi rồi lại quay về chỗ ban đầu, cuối cùng lại rơi vào sự hỗn loạn không thể nào tránh được.
“Em yêu ơi…”
Lúc ra về, chợt nghe thấy tiếng gọi từ phía sau, tôi mới nhớ ra Cam Trạch Trần vẫn còn ở đó.
Ở thang máy có một người đeo kính râm chặn tôi lại, cúi người chào tôi, sau đó ra hiệu mời tôi sang một buồng thang máy khác.
“Mới rồi trông em có sức hấp dẫn thật đấy, giẫm một phát đã nát bét chiếc máy ảnh của gã phóng viên phiền phức đó…”, Trạch Trần còn chưa nói hết câu đã bị những người đeo kính đen khác chặn lại phía sau lưng tôi.
“Làm gì thế?”, Cam Trạch Trần tỏ vẻ không hiểu, hỏi lại.
Người đeo kính đen đó lẳng lặng đến gần thì thầm vào tai anh ta mấy câu, ngay lập tức Trạch Trần nhìn tôi với vẻ khó xử: “Em yêu à, anh không thể đưa em về nhà được rồi. Ở trên đó có ghi số điện thoại của anh, nhớ liên hệ với anh đấy nhé.”
Tôi đưa tay nhận lấy tấm dnah thiếp Trạch Trần chìa ra, sau đó lúng túng không hiểu có chuyện gì, đi vào trong thang máy. Bên trong buồng thang máy đã có một người đứng đó, mà chính là người tôi vừa gặp lại sau 5 năm trời – Thôi Hy Triệt.
Anh ta đứng lặng yên trong thang máy, lật giở quyển tạp chí trong tay, ánh sáng đèn yếu ớt của buồng thang máy chiếu trên mái tóc anh ta, vẫn là vẻ đẹp hoàn hảo tới mức khiến người ta không sao thở nổi đó.
Khuôn mặt với những đường nét cân đối rõ ràng, cơ thể cao lớn và tuyệt mỹ.
Khí chất còn lạnh lùng hơn 5 năm về trước.
Tôi bước vào bên trong, người vệ sĩ chủ động đứng lại bên ngoài cửa.
Anh ta không hề ngước mắt lên, vẫn tiếp tục lật giở từng trang tạp chí. Không khí xung quanh vô cùng nặng nề, tỏa ra một mùi hương của sự gò bó, bất an. Khi ấy, Thôi Hy Triệt giống hệt một kẻ đi săn đang thủ thế, đợi chờ con mồi đã nhắm đến từ rất lâu tự chui vào bẫy.
Cánh cửa buồng thang máy từ từ đóng lại sau lưng tôi, tôi bình thản nhìn Thôi Hy Triệt, dường như đang tiến hành một cuộc so đấu không âm thanh
Cuối cùng anh ta ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt tôi bằng đôi mắt xanh sâu thẳm. Ánh mắt đầy phức tạp khó hiểu đó dường như xuyên qua thời gian 5 năm để chạm vào cơ thể tôi.
Thời gian và không gian bỗng như quay ngược lại, tất cả trở về nguyên vẹn 5 năm trước…
**
“Nếu như em dám, anh sẽ giết chết em.”
Giọng nói lạnh lẽo đầy phẫn nộ ấy khiến cho không khí xung quanh đông kết lại thành từng lớp băng mỏng.
Mộ Chí Kiệt sững người, đôi mắt màu hổ phách nhìn chàng trai vừa xô cửa xông vào với vẻ ngạc nhiên. Thực ra ông cũng không thực sự muốn thôi miên xóa đi ký ức cho Ái Ni, bởi rốt cuộc thì biện pháp tốt nhất để chữa lành vết thương hoàn toàn không phải là quên nó đi.
“Bố, bố hãy ra ngoài một lát”, Ái Ni đứng dậy, nở nụ cười trấn an ông.
Đúng vào thời khắc cánh cửa phòng khép lại, một nét cười cuối cùng cũng biến mất hẳn trong đôi mắt của Ái Ni.
“Giết chết tôi? Bây giờ tôi mới nhận ra rằng anh cực kỳ ấu trĩ”
Thôi Hy Triệt thở dồn khiến ngực phập phồng gấp gáp, đồng tử trong con ngươi thu hẹp lại. Anh từng bước áp sát Ái Ni: “Cái gì? Ấu trĩ? Cô cho rằng tôi đang nói đùa có phải không?”
“Lẽ nào không phải thế à? Tôi cơ bản vốn không muốn nhớ đến anh nữa, anh ngăn chặn được một lần này, không thể ngăn chặn được lần sau…”, Ái Ni cố gắng gạt nỗi lo sợ ra khỏi tâm can.
Sắc mặt Thôi Hy Triệt lúc ấy cực kỳ căng thẳng, trong đôi mắt màu xanh sẫm dường như lộ ra một sắc thái kinh khủng của kẻ muốn giết chết đối phương.
Khuôn mặt toàn bích ấy đẹp tới mức đầy tà khí.
Nghe thấy câu Ái Ni nói, anh không kiềm chế nổi, đưa hai bàn tay run rẩy vì tức giận lên ôm khít lấy cổ cô.
“Cô cho rằng tôi đang nói đùa chắc? Ha ha…”
Anh bật cười, cười đến mức điên cuồng, không để ý đến bất cứ thứ gì.
“Anh muốn làm gì?”, cho tới tận lúc ấy, Ái Ni mới nhận ra anh hoàn toàn nghiêm túc.
“Tôi chỉ muốn chứng minh cho cô thấy tôi hoàn toàn không có sỡ trường pha trò cười”, Thôi Hy Triệt nhướng mày lên, những ngón tay dần dần siết chặt cổ Ái Ni.
Anh cảm nhận thấy rất rõ tiếng đập dữ dội của động mạch ở cổ cô.
Từng chút, từng chút.
Từng chút, từng chút.
Trong mắt cô rõ ràng đã lộ ra vẻ hoảng sợ, nhưng vẫn ương ngạnh không chịu cúi đầu, trái lại trên khóe môi còn chầm chậm nở một nụ cười hết sức bất thường. Đôi khuyên tai hình chim phượng hoàng lấp lánh sáng chói mắt.
Cô ấy đang cười cái gì? Cười cái gì?
Dần dần Ái Ni bắt đầu hít thở khó khăn hơn, khuôn mặt trở nên trắng bệch ra như tuyết.
Hóa ra ngạt thở chính là cảm giác này, nhưng mà không hiểu vì sao cô không cảm thấy đau, chỉ thấy vô cùng khó chịu.
Ái Ni dần dần nở nụ cười. Nếu như đây là điều anh mong muốn, vậy thì cứ để cô chết đi như thế này.
Một giọt nước mắt bất giác tứa ra nơi khóe mắt, thật quá nực cười, cô vốn không hề muốn khóc, nhưng vì sao nước mắt vẫn cứ chảy ra.
Não dần dần trở nên thiếu dưỡng khí, bắt đầu trở thành một khoảng trống không.
Cô ra đi như thế này liệu có phải là sẽ kết thúc được tất cả?
Thôi Hy Triệt nhìn chết lặng vào nụ cười của Ái Ni, trái tim như bị bánh xe chèn qua nát vụn, tuyệt vọng…
Sự tuyệt vọng đầy bi thương…
Tuyệt vọng tới mức có thể ngay lập tức chết đi.
Cô ấy, dù là phải chết cũng vẫn muốn quên anh đi ư? Thà rằng chết đi còn hơn chấp nhận thích anh ư? Vậy thì việc cô ấy nói không hề thích anh là sự thật hay sao? Vậy thì, từ đầu tới cuối đều là do anh giống hệt một dây leo ngu dại cứ quấn lấy cô, cơ bản không khác gì một kẻ ngu dốt nhất trên đời.
Lực không ngừng được dồn vào hai bàn tay, chiếc cổ mảnh mai đó trong tay anh sao mà yếu ớt đến thế, dường như chỉ cần dùng thêm sức một chút nữa thôi.
Rắc rắc!
Cổ cô sẽ phát ra âm thanh nghe giòn tan như vậy.
Trong con tim u ám chợt trào lên một sự tàn nhẫn đầy khát máu, anh nhìn sinh mệnh của cô trong tay mình mỗi lúc một yếu hơn, mỗi lúc một nhẹ hơn, giống như linh hồn sắp sửa rời khỏi cơ thể đến nơi và bay lên một góc nào đó của tầng trời.
Đột nhiên một giọt nước mắt trào ra nơi khóe mắt cô.
Giọt nước mắt trong suốt như pha lê, tỏa ra vị mặn đầy đau đớn
Chầm chậm từ từ men theo má cô lăn xuống, rồi rơi trên mu bàn tay anh.
Tách!
Có thể nghe rõ tiếng giọt nước rơi trên tay.
Giọt nước mắt lạnh giá nhưng như thiêu đốt, giống hệt một đám lửa bắt đầu bùng cháy trên làn da ẩm ướt của anh.
Trước mắt Thôi Hy Triệt, khuôn mặt cô trắng toát đến rợn người, một cảm giác yêu thương bất chợt dâng lên dữ dội, khiến bàn tay Thôi Hy Triệt trong phút chốc mất đi hoàn toàn sức lực, buông rời gọng kìm sắp khiến cô mất đi tính mạng.
Nhìn Ái Ni ôm lấy cổ thở dốc từng hơi giống hệt một người suýt chết đuối được đưa lên mặt nước, trái tim anh chợt hoảng hốt rụng rời.
Hóa ra dù cô không chấp nhận tình cảm đó, muốn quên đi tất cả ký ức hoặc là quay lưng lại với tình cảm đó…
Nhưng anh vẫn không nỡ khiến cô phải chết đi.
Dù là khiến cho anh căm hận, nhưng cô vẫn phải sống, phải sống thật vui vẻ trước mắt anh.
Thật đáng buồn cười biết bao, nực cười biết bao, khiến người ta tuyệt vọng biết bao…
**Cánh cửa buồng thang máy từ từ mở ra, tôi rời khỏi vòng trói buộc của ánh mắt anh ta, bước ra ngoài với vẻ lạnh lùng.
Thế nhưng…
Một ngón tay thon dài đã nhấn vào nút đóng cửa, cánh cửa buồng thang tiếp tục đóng vào.
“Gặp lại nhau chẳng lẽ cô không có gì đê nói à? Cứ cho là chúng ta chưa từng yêu nhau, nhưng cũng là bạn học, chẳng phải sao? Mộ-Ái-Ni”, những âm tiết gọi tên tôi len qua khe hở của đôi môi anh ta lọt ra ngoài, mang theo một chút dịu dàng.
“Đủ rồi! Thôi Hy Triệt, giữa tôi và anh hoàn toàn chẳng có thứ gì”, tôi nhấn nút mở cửa thang máy với vẻ hơi mất bình tĩnh, cố làm ra vẻ cực kỳ lạnh nhạt.
“Hóa ra cô vẫn còn nhớ tất cả.”
“…”
“Hóa ra cô vẫn nhớ tên tôi, chẳng phải đã từng nói là muốn quên đi sao? Quên đi tất cả về tôi”, Thôi Hy Triệt cười lạnh nhạt, dường như đang giễu cợt vẻ tức cười của tôi.
Bàn tay tôi từ từ nắm chặt lại, các đầu móng tay hằn sâu vào da thịt, dù có cố gắng đến thế nào cũng không sao ngăn nổi sự căm hận đang trào lên mạnh mẽ trong lòng.
Cửa thang máy lại mở ra, một luồng gió lạnh giá lùa vào.
Tôi nên giày cao gót xuống, bước ra ngoài, cơ thể gầy guộc đổ bóng xuống sàn nhà sáng loáng.
Giọng nói miệt thị của tôi được cơn gió đưa ngược trở lại.
“Ha, tôi đương nhiên là còn nhớ. Bởi vì đối với tôi mà nói, đấy thực sự là một cơn ác mộng không thể nào tỉnh lại rồi.”
Một mình cô đơn đi trên đường, đột nhiên tôi rơi vào trạng thái mê man không còn biết đến thứ gì.
Giống hệt những bông hoa bồ công anh trong miền ký ức, trôi dạt, trôi dạt khắp trời trong cơn gió mạnh mà không biết đích đến là đâu.
Không có chốn nào nương tựa.
Tôi còn nhớ trước đây mình đã từng xem một bộ phim, nội dung kể về một loài chim không hề có chân. Chúng chỉ có thể bay mãi bay mãi trên trời, khi mệt thì ngủ vùi luôn trong gió. Loài chim ấy suốt đời chỉ có thể dừng xuống mặt đất một lần, đó là khi chúng chết đi.
Không hiểu vì sao tôi chợt thấy như mình đã biến thành loài chim đó, chỉ vì phải mang theo gánh nặng của dĩ vãng đau buồn mà không dám hạ cánh xuống đất, sợ sẽ lại rơi vào bóng đêm không bờ không bến.
Nước mắt cứ thế tuôn ra không rõ vì sao, khiến tầm nhìn của tôi thoắt trở nên mơ hồ. Những tòa nhà cao tầng trước mắt bỗng biến thành những bóng mờ mờ nằm khuất sau màn sương trắng ảo ảnh, nhìn thẳng vào tôi chăm chú.
Dưới những giọt nước mắt vừa rơi xuống nơi bờ mi ướt đẫm, ánh nắng mặt trời dịu nhẹ trở nên lung linh những sắc màu. Đột nhiên trong không gian ngập đầy những vật thể màu trắng nhẹ nhàng bay lượn.
Cái gì vậy nhỉ?
Tuyết ư? Tuyết rơi rồi ư?
Tôi đưa hai bàn tay ra, những ngón tay nở xòe trong không trung hệt như những đóa hoa. Những vật thể màu trắng ấy bay lượn rồi cuối cùng rơi xuống lòng bàn tay tôi bằm yên lặng.
“Em thích không, Ái Ni?”
Bên tai vang lên tiếng Thiên Diệp, tôi ngẩng đầu lên, lập tức trông thấy anh đang đi từng bước đến gần.
Một khúc ca ầy9 lãng mạn vang lên trong bầu trời ngợp đầy những bông hoa tuyết, Thiên Diệp chầm chậm bước những bước đi đầy vẻ thanh tao, trên khuôn mặt anh vẫn là nụ cười ấm áp như tôi luôn thấy.
“Khó khăn lắm mới tìm được chiếc máy tạo tuyết người ta vẫn dùng để quay phim này đấy. Chẳng phải em cứ nói sao mùa đông rồi mà vẫn chưa thấy tuyết rơi hay sao! Bây giờ thì ngày nào em cũng có thể ngồi ngắm cảnh tuyết rơi rồi nhé.”
Trái tim tôi không kìm được hơi run lên, dù rằng tôi biết rõ những bông hoa tuyết đang bay khắp trời này không thể hòa tan trong nước, nhưng khi nào bạn cần, chúng vẫn có thể phô bày hết vẻ đẹp tuyệt vời.
Thiên Diệp đứng yên lặng trước mặt tôi, ánh mắt còn nóng bỏng hơn cả ánh mặt trời.
“Ái Ni, có một câu này anh đã muốn hỏi em từ rất lâu, rất lâu rồi…”, anh dừng lại một chút, trong mắt dâng trào lên sự dịu dàng khiến lòng người ngây ngất, “Em có thể, em có thể… làm vợ anh không?”
…
Câu nói ấy khiến cho thời gian như ngưng đọng lại, sự đợi chờ, kỳ vọng trong đôi mắt anh giống hệt những đóa hoa yêu kiều đang hé nở, mỗi lúc một lớn hơn.
Mỗi lúc một đẹp hơn.
Đẹp tươi đến mức khiến người ta muốn rơi nước mắt.
Ánh mắt anh có thể làm cho bất cứ ai động lòng, nên cũng khiến tôi không thể nào cưỡng lại được bất cứ thỉnh cầu nào mà anh đưa ra.
“Oa, anh chàng đẹp trai kia có phải là Phác Thiên Diệp không nhỉ, đúng không nhỉ?”, những người đi qua đường dừng lại ngạc nhiên vì cảnh tuyết rơi, sau đó lập tức chú ý đến Thiên Diệp.
“Đẹp trai quá, giống lắm. Cậu đoán xem có phải là anh ấy không? Quả nhiên là đẹp trai giống hệt minh tinh màn bạc.”
“Cô gái đứng bên cạnh kia là ai nhỉ, quái quỉ! Cảnh tuyết rơi lãng mạn quá! Bạn trai của mình mà cũng lãng mạn thế này thì mình lập tức nhận lời làm vợ anh ta.”
…
Những lời bàn tán xôn xao bên ngoài khiến cho Thiên Diệp chau mày với vẻ không vui.
Tôi đưa tay ra, khẽ khàng giơ lên, vuốt nhẹ điểm giữa lông mày của Thiên Diệp trong ánh mắt kinh ngạc của anh.
“Thiên Diệp, chưa thể được.”
Niềm hy vọng lập tức vỡ tan tành như tấm gương mỏng trong đôi mắt Thiên Diệp, anh tỏ vẻ kích động ôm lấy hai vai tôi, hỏi: “Vì sao? Vì sao lại chưa được? Em vẫn chưa nhìn thấy trái tim chân thành của anh ư?”
“Không phải là như thế, Thiên Diệp.”
Bao nhiêu năm vẫn luôn lặng lẽ ở bên tôi như vậy, đương nhiên tôi có thể hiểu tấm lòng của anh. Nhưng cũng bởi cảm động vì tình cảm chân thành đó, nên tôi mới càng phải nghiêm túc và cẩn trọng hơn, không thể xem thường.
“Thế thì vì sao?”, vì hơi tức giận nên giọng Thiên Diệp bắt đầu lớn hơn.
“Em chỉ mong rằng có thể đợi thêm một chút nữa, đợi đến khi em đủ tin tưởng rằng tình cảm của mình đối với anh không phải là một thói quen, một sự dựa dẫm, mà thực sự là vì thích anh, trong khi trái tim vẫn lung lay bất định, thực sự đối với anh quá bất công và tàn nhẫn. Thiên Diệp, anh là người em rất cần trân trọng, thế nên em không muốn sẽ làm tổn thương anh.”
“…”
“Thiên Diệp, anh đợi thêm có được không?”, tôi thấp giọng nói.
“Không vấn đề gì, Ái Ni.”
“Ừ?”
“Khiến cho anh bị tổn thương không vấn đề gì, em lung lay bất định cũng không vấn đề gì, em không biết rõ đó là sự dựa dẫm hay là tình cảm thực cũng không vấn đề gì, tất cả chẳng có nghĩa lý gì! Bởi vì anh yêu em! Nhưng nếu như em cần có thêm thời gian, anh sẽ vẫn luôn chờ đợi bên em.” Thiên Diệp nói bằng vẻ kích động, trong ánh mắt lóe lên sự bất an. Tiếp đó, anh ôm chặt lấy tôi.
Vòng tay siết chặt khiến người ta cảm thấy ngạt thở đó dường như cho thấy anh đang sợ hãi điều gì đó, thế nên mới dùng toàn bộ sức lực của bản thân để đổi lại.
Khiến cho anh bị tổn thương không vấn đề gì, em lung lay bất định cũng không vấn đề gì, em không biết rõ đó là sự dựa dẫm hay là tình cảm thực cũng không vấn đề gì, tất cả chẳng có nghĩa lý gì! Bởi vì anh yêu em...
…
Những lời bộc bạch của anh cứ trở đi trở lại bên tai tôi, giống như một âm điệu đem lại hạnh phúc cứ lặp đi lặp lại.
“Thiên Diệp, cảm ơn anh. Em trân trọng tấm lòng của anh như vậy, anh có thấy được không? Có hiểu được không?” Lần đầu tiên giọng nói của tôi khác hẳn với cung cách thường ngày, mang theo một sự dịu dàng đúng như thiếu nữ.
Đúng vậy, vì vô cùng trân trọng Thiên Diệp, nên tôi mới chần chừ như vậy; bởi vì không muốn tình cảm đó của anh phải chịu ấm ức, nên tôi mới do dự như vậy; hơn tất cả là bởi vì không muốn Thiên Diệp có một chút hoài nghi và tiếc nuối nào, nên tôi mới cần có thêm thời gian.
Thiên Diệp, em vô cùng trân trọng anh.
“Anh biết rồi…”, cơ thể Thiên Diệp hơi chấn động, sau đó dần dần trở nên bình tĩnh.
Những khán giả xem miễn phí ở xung quanh mỗi lúc một đông.
Thiên Diệp vẫn ôm chặt lấy tôi: “Ái Ni, người em thật ấm áp, chúng ta cứ ôm nhau thế này mãi có được không?”
“Bỏ em ra đi!”, hai má tôi bắt đầu ửng hồng lên.
“Đừng mà!”
“Phác Thiên Diệp!”, tôi gầm gừ trong cổ họng.
“Oa, đúng là Phác Thiên Diệp rồi, mau lấy máy ảnh ra đây.”
“Này, sao cô gái kia trông có vẻ hung hăng thế nhỉ? Trông bộ dạng thật là dữ dằn ghê gớm, mình biết rồi, chắn chắn là cô ta cứ bám riết lấy Thiên Diệp đấy.”
“Phải rồi, cậu xem kìa, cô ta còn trừng mắt với anh ấy nữa.”
Những lời bàn tán xôn xao bên ngoài khiến cho Thiên Diệp chau mày với vẻ không vui.
Tôi đưa tay ra, khẽ khàng giơ lên, vuốt nhẹ điểm giữa lông mày của Thiên Diệp trong ánh mắt kinh ngạc của anh.
“Thiên Diệp, chưa thể được.”
Niềm hy vọng lập tức vỡ tan tành như tấm gương mỏng trong đôi mắt Thiên Diệp, anh tỏ vẻ kích động ôm lấy hai vai tôi, hỏi: “Vì sao? Vì sao lại chưa được? Em vẫn chưa nhìn thấy trái tim chân thành của anh ư?”
“Không phải là như thế, Thiên Diệp.”
Bao nhiêu năm vẫn luôn lặng lẽ ở bên tôi như vậy, đương nhiên tôi có thể hiểu tấm lòng của anh. Nhưng cũng bởi cảm động vì tình cảm chân thành đó, nên tôi mới càng phải nghiêm túc và cẩn trọng hơn, không thể xem thường.
“Thế thì vì sao?”, vì hơi tức giận nên giọng Thiên Diệp bắt đầu lớn hơn.
“Em chỉ mong rằng có thể đợi thêm một chút nữa, đợi đến khi em đủ tin tưởng rằng tình cảm của mình đối với anh không phải là một thói quen, một sự dựa dẫm, mà thực sự là vì thích anh, trong khi trái tim vẫn lung lay bất định, thực sự đối với anh quá bất công và tàn nhẫn. Thiên Diệp, anh là người em rất cần trân trọng, thế nên em không muốn sẽ làm tổn thương anh.”
“…”
“Thiên Diệp, anh đợi thêm có được không?”, tôi thấp giọng nói.
“Không vấn đề gì, Ái Ni.”
“Ừ?”
“Khiến cho anh bị tổn thương không vấn đề gì, em lung lay bất định cũng không vấn đề gì, em không biết rõ đó là sự dựa dẫm hay là tình cảm thực cũng không vấn đề gì, tất cả chẳng có nghĩa lý gì! Bởi vì anh yêu em! Nhưng nếu như em cần có thêm thời gian, anh sẽ vẫn luôn chờ đợi bên em.” Thiên Diệp nói bằng vẻ kích động, trong ánh mắt lóe lên sự bất an. Tiếp đó, anh ôm chặt lấy tôi.
Vòng tay siết chặt khiến người ta cảm thấy ngạt thở đó dường như cho thấy anh đang sợ hãi điều gì đó, thế nên mới dùng toàn bộ sức lực của bản thân để đổi lại.
Khiến cho anh bị tổn thương không vấn đề gì, em lung lay bất định cũng không vấn đề gì, em không biết rõ đó là sự dựa dẫm hay là tình cảm thực cũng không vấn đề gì, tất cả chẳng có nghĩa lý gì! Bởi vì anh yêu em
…
Những lời bộc bạch của anh cứ trở đi trở lại bên tai tôi, giống như một âm điệu đem lại hạnh phúc cứ lặp đi lặp lại.
“Thiên Diệp, cảm ơn anh. Em trân trọng tấm lòng của anh như vậy, anh có thấy được không? Có hiểu được không?” Lần đầu tiên giọng nói của tôi khác hẳn với cung cách thường ngày, mang theo một sự dịu dàng đúng như thiếu nữ.
Đúng vậy, vì vô cùng trân trọng Thiên Diệp, nên tôi mới chần chừ như vậy; bởi vì không muốn tình cảm đó của anh phải chịu ấm ức, nên tôi mới do dự như vậy; hơn tất cả là bởi vì không muốn Thiên Diệp có một chút hoài nghi và tiếc nuối nào, nên tôi mới cần có thêm thời gian.
Thiên Diệp, em vô cùng trân trọng anh.
“Anh biết rồi…”, cơ thể Thiên Diệp hơi chấn động, sau đó dần dần trở nên bình tĩnh.
Những khán giả xem miễn phí ở xung quanh mỗi lúc một đông.
Thiên Diệp vẫn ôm chặt lấy tôi: “Ái Ni, người em thật ấm áp, chúng ta cứ ôm nhau thế này mãi có được không?”
“Bỏ em ra đi!”, hai má tôi bắt đầu ửng hồng lên.
“Đừng mà!”
“Phác Thiên Diệp!”, tôi gầm gừ trong cổ họng.
“Oa, đúng là Phác Thiên Diệp rồi, mau lấy máy ảnh ra đây.”
“Này, sao cô gái kia trông có vẻ hung hăng thế nhỉ? Trông bộ dạng thật là dữ dằn ghê gớm, mình biết rồi, chắn chắn là cô ta cứ bám riết lấy Thiên Diệp đấy.”
“Phải rồi, cậu xem kìa, cô ta còn trừng mắt với anh ấy nữa.”
….
Nghe thấy những câu bàn tán xung quanh, tôi đột nhiên hơi nổi cáu, nhấc chân lên đá vào chân Thiên Diệp.
“Á!”, Thiên Diệp thốt lên tiếng kêu ai oán, buông tay bỏ tôi ra, ngồi thụp xuống ôm lấy cẳng chân.
“Gì hả, em bám riết theo anh ấy hả? Ha ha, em lại còn hung dữ nữa chứ”, tôi bặm môi vào, nhìn một lượt những kẻ lắm điều nhiều lời xung quanh bằng ánh mắt đầy khủng bố.
Thiên Diệp cố gắng kìm những giọt nước mắt sắp rịn ra, đứng dậy, nở nụ cười thân thương quen thuộc: “Không có đâu, Ái Ni của chúng ta rất dịu dàng, toàn là anh bám theo em đấy chứ. Mới rồi… mới rồi chân anh cũng bị một người vô hình không cẩn thận va phải, không đau một chút nào, không đau.”
“Xì!”, ngẩng đầu lên với vẻ kiêu ngạo, nhìn thấy những người xung quanh tròn xoe mắt, há hốc miệng nhìn mình bằng ánh mắt đầy ngưỡng mộ, tôi nở nụ cười chiến thắng, lúc chuẩn bị đi tiếp về phía trước còn buông lại một câu: “Sau này anh muốn ăn mấy món điểm tâm em sẽ không làm nữa.”
“Ái Ni, đừng thế mà. Em đừng có vì mấy lời nói của bọn họ mà giận anh chứ”, Thiên Diệp đi theo sau với vẻ bất lực, “Lâu lắm rồi không được ăn món điểm tâm em làm, anh thực sự rất nhớ đấy!”
“Tính thử xem nào, đã 7 ngày lẽ 5 tiếng anh chưa được ăn món điểm tâm của Ái Ni làm rồi đấy…”
“Ngoài việc không được nhìn thấy Ái Ni ra, việc không được ăn món điểm tâm của Ái Ni là sự giày vò lớn thứ hai trong đời anh đấy…”
“Ái Ni, Ái Ni…”
Không thèm để ý đến việc Thiên Diệp cứ theo sau lầm bầm, tôi tiếp tục bước đi không nhanh không chậm ở phía trước anh.
“Nếu sau này không được ăn món điểm tâm do Ái Ni làm nữa, anh sẽ gọi cái tên Ái Ni đến hàng ngàn hàng vạn lần luôn.”
“Xì…”, tôi quay đầu lại ném cho Thiên Diệp một cái nhìn đầy lòng trắng.
Quả nhiên Thiên Diệp bắt đầu gọi lớn tên tôi.
“Ái Ni, Ái Ni, Ái Ni… Yêu em *!, âm cuối cùng đột nhiên biến điệu.
…
Màn đêm dần dần buông xuống, Thiên Diệp vẫn lẽo đẽo đi sau tôi không chịu buông.
“Rốt cuộc là em muốn đi đâu hả Ái Ni? Con đường này có phải đường về nhà đâu.”
“Đương nhiên là không phải đi về nhà rồi, em muốn đến một nơi này, có đi theo hay không là tùy anh”, tôi thuận miệng đáp luôn, đồng thời tăng nhanh nhịp chân.
Sau màn “tuyết rơi” ầm ĩ trên phố vừa rồi của Thiên Diệp, tôi đột nhiên quyết định đến một nơi. Tính toàn qua loa, thời gian đi đến đó là vừa vặn, thêm vào đó hôm nay cũng không lạnh lắm, đi tản bộ là vô cùng thích hợp.
“Đi chứ, đương nhiên là đi chứ. Ái Ni đi đến đâu thì anh cũng theo đến đó”, Thiên Diệp nhất quyết chạy theo tôi.
Hai tiếng sau, chúng tôi xuất hiện trước cửa hiệu bánh ngọt Queen.
“Ái Ni, xa như vậy mà em vẫn muốn đến đây ư? Không phải là bây giờ em phải làm việc đấy chứ! Giám đốc của bọn em thật là hà khắc quá”, Thiên Diệp tỏ ra bất bình đòi quyền lợi thay cho tôi.
“Thiên Diệp, dù là bây giờ giám đốc của em không có ở đây, nhưng nếu như chị ấy mà biết những lời anh nói, sau này sẽ vô cùng thê thảm đấy”, tôi vừa nói vừa lấy chìa khóa từ trong ba lô ra mở cửa.
Thông thường cứ đến khoảng 8 giờ là hiệu bánh ngọt kết thúc việc kinh doanh của một ngày. Uyển Lỵ Hương là một người không thiếu tiền tiêu, việc mở cửa hàng này chẳng qua là do ý thích, ngoài ra nguyên cũng là do một người nào đó.
Bật hết tất cả đèn trong cửa hiệu lên, tôi cườivới Thiên Diệp khi đó vẫn còn đang chẳng hiểu ra làm sao cả: “Chẳng phải có người vừa than thở rằng đã 7 ngày lẻ 5 giờ không được ăn món điểm tâm do em làm hay sao? Thậm chí còn có người lớn tiếng trách tôi em ngay giữa phố đông người qua lại nữa. Tóm lại là em phải làm gì đó bù đắp mới được.”
“A! Nói như vậy là, Ái Ni, em…”, Thiên Diệp cuối cùng cũng hiểu ý định khi đến đây của tôi, từng đóa hoa lập tức nở bừng trong mắt, trên hkuôn mặt cũng tỏa ra một nụ cười vui sướng.
“vậy thì, anh có thể chơi một bản nhạc cho em không?”
Ở nơi bắt mắt nhất bên trong cửa hiệu có đặt một cây đàn dương cầm với lớp sơn đen bóng trông vô cùng sang trọng. Thỉnh thoảng có mấy vị khách đến ăn điểm tâm ngồi đó chơi vài đoạn cho vui. Mà Uyển Lỵ Hương mua thứ gì cũng phải mua đồ tốt nhất, thế nên mới có cây đàn dương cầm đó ở đây.
“Đương nhiên rồi, nữ hoàng của tôi”, Thiên Diệp cầm tay tôi lên, sau đó đặt lên mu bàn tay một nụ hôn lịch thiệp hệt như các quý tộc thời xưa.
Bởi sự đụng chạm củ nụ hôn ngọt ngào và mềm mại như lông vũ ấy, tất cả xung quanh chợt sáng bừng lên như có bàn tay phép thuật.
Vô vàn những đóa hoa tường vi nở rợp khắp không gian, một vài dây leo bám vào thân cây đàn dương cầm và cứ thế vươn lên.
Một bức tranh đẹp đến tột vời làm lay động lòng người.
Khi tiếng nhạc cất lên, tôi đi vào trong bếp, bắt đầu trở nên bận rộn.
Tiếng đàn tuyệt diệu. Hương thơm từ trong lò nướng bắt đầu lan tỏa.
Khiến cho từng hơi thở hít vào cơ thể cũng trở nên ấm áp.
Trong sự vấn vương tiếc nuối, tiếng đàn cuối cùng cũng ngừng bặt.
Một vòng tay chợt ôm riết lấy eo lưng tôi, những ngón tay tôi vì thế mà bất chợt cứng đờ.
“Thiên Diệp”, tiếng kêu của tôi nghe nhẹ như tiếng thở.
Hai cánh tay anh ôm chặt lưng tôi, cơ thể áp sát.
Dưới ánh đèn, cái bóng của anh và tôi hợp lại thành một, lắc lư lay động.
“Ái Ni, em lúc nào cũng cứng miệng mềm lòng”, mãi lâu sau, anh mới buông tay, nhìn những chiếc bánh cookie gấu Koala tôi đang để trong tay.
Trên mỗi chiếc bánh tỏa ra mùi thơm vô cùng hấp dẫn, được xếp ngay ngắn trong khay có một chữ cái được viết liêu xiêu bằng chocolate đen, tất cả liên kết lại thành một câu hoàn chỉnh:
“Từ chối anh, khiến cho anh tức giận cũng không vấn đề gì. Khiến anh thất vọng, cũng không vấn đề gì. Khiến anh xa cách, cũng không vấn đề gì. Chỉ cần em ở bên cạnh anh là được.”
Nhìn ánh mắt chăm chú của anh, hai má tôi không ngừng nóng lên.
Trong khoảnh khắc ấy, không khí chợt ngưng tụ lại tôi lúng túng cởi bỏ tạp dề, định làm bộ như không có chuyện gì xảy ra, chẩun bị về nhà.
“Ái Ni”, Thiên Diệp đột nhiên ngăn tôi lại, trong mắt trào dâng một niềm cảm xúc dịu ngọt và ẩm ướt.
“cái đó…”, không biết phải nói gì, tôi nhìn anh với vẻ hơi căng thẳng.
Nhưng anh không hỏi bất cứ điều gì, cứ vậy ôm chặt lấy tôi, dịu dàng ôm chặt lấy tôi.
Những ngón tay đặt trên lưng tôi bất giác như đang run lên nhè nhẹ bởi sự hưng phấn và kích động.
Dưới ánh đèn, cái bóng của tôi và anh hòa làm một, gần gũi đến mức không thể tách rời.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.