Chương 78: Tai nạn
LeeGun20042001
23/09/2023
Không thể nổi được việc đang diễn ra ngay trước mắt, chiếc xe lạ kia đang lao thật nhanh về phía Kha Duẫn, đặc biệt là tài xế của hắn lại không hề có ý định tránh chiếc xe đó. Tống Diên lắc đầu điên cuồng
- Không! Không được, anh mau dừng lại ngay! Nạp Tiều Quân, nếu Duẫn xảy ra chuyện gì cả đời này tôi sẽ không tha thứ cho anh!
Vừa hét cô vừa đập mạnh vào cửa xe, dáng vẻ cực kỳ vội vàng và cuống quít, có thể nhận thấy sự sợ hãi trong ánh mắt cùng cử chỉ của cô.
Mọi thứ đang diễn ra theo đúng kế hoạch của mình nên Nạp Tiều Quân cảm thấy vô cùng hài lòng, tâm thế thật thoải mái chờ đến kết quả cuối cùng.
Tống Diên một giây cũng không rời mắt khỏi hai chiếc xe đang sắp lao vào nhau kia. Hình như Kha Duẫn đã phát hiện ra nguy hiểm đang đến với mình và cũng nhìn thấy hành động chuẩn bị cùng tự sát của tài xế, hình như hắn đang chuẩn bị phản ứng thì nhìn thấy người phụ nữ của mình đang bị nhốt trong một chiếc xe và đang vùng vẫy muốn thoát ra. Cô đang gặp nguy hiểm!
Cũng đúng lúc đó, hai mắt Tống Diên mở to nhìn không chớp về phía đó.
Bùm!
Không!!!!!
Kha Duẫn vì dồn hết sự chú ý vào người phụ nữ của mình trong những giây trước mà chưa kịp phản ứng, còn Tống Diên thì không chớp mắt một giây nào khi nhìn hai chiếc xe đang sắp chạm vào nhau.
Bây giờ.....
Cô không thể tin nổi, càng không thể bình tĩnh nổi, sắp không thở được nữa rồi!
Cô gào lên thật tê tái, hai tay ra hết sức đập thật mạnh và liên tục vào cửa xe, vừa la hét vừa khóc đến tê tâm liệt phế.
- Không! Không được! Duẫn, Duẫn, không được! Nạp Tiều Quân, anh mau mở cửa cho tôi! Đồ khốn, anh mau mở cửa ra ngay!
Mục tiêu cuối cùng của mình đã đạt được rồi nên Nạp Tiều Quân cười rất hả dạ
- Anh đã nói ngay từ đầu rồi là đưa em đến gặp anh ta lần cuối nên bây giờ anh sẽ giữ lời hứa.
Nói xong, anh ta mới mở cửa để Tống Diên ra ngoài. Cửa vừa được mở, cô không chần chừ gì nữa mà ôm bụng chạy nhanh hết mức có thể về phía trước, chỉ một đoạn đường ngắn thôi nhưng sao đối với cô lại xa đến như vậy? Vì cô đang mang cả bảo bảo? Không! Là vì một khoảng cách vô hình đáng sợ đang sắp xuất hiện....
Cô vừa chạy vừa gọi tên hắn trong sợ hãi. Bước chân của cô chậm dần khi càng đến gần hơn, và rồi khựng lại mất vài giây. Trông cô như người vô hồn chết lặng nhìn người đàn ông trong xe máu chảy khắp người.
- Không, không được. Duẫn, Duẫn, Duẫn à, em đến rồi...
Nhìn người đàn ông của mình bất tỉnh trong xe, cô dùng hết sức để mở cánh cửa ra, do khóa trái nên cô lại phải tìm một tảng đá lớn đập vỡ lớp kính rồi luồn tay vào trong mở cửa. Khi cô vừa kéo cửa ra thì Kha Duẫn ngồi bất tỉnh bên trong lập tức lăn ra khỏi xe và ngã nhào xuống. Tống Diên hốt hoảng vội vã đỡ lấy hắn ngồi phịch xuống bên cạnh chiếc xe đã bị tung nát. Giọng cô vừa run vừa hoảng
- Duẫn, không sao đâu, em sẽ đưa anh đến bệnh viện. Anh nói gì đó đi, nói gì đó để em biết rằng anh không sao đi!
Nhưng đáp lại cô lại là một sự im lặng đến đáng sợ, không nghe được giọng nói quen thuộc kia nữa, không một câu trả lời. Nhưng cô vẫn chưa chấp nhận từ bỏ, vẫn cứ lay mạnh hai vai hắn mặc dù máu đã thấm ướt cả váy của mình
- Duẫn, sao anh lại không nói gì vậy?
Sau một lúc do dự trong im lặng, cô lấy hết can đảm đặt nhẹ hai ngón tay trước mũi của Kha Duẫn. Mặt cô tái mét cắt không còn giọt máu, một lần nữa cô như bị rút mất linh hồn. Rồi lại đột nhiên gào lên thật thảm thiết, tiếng gào thét đau thấu tâm can, hai tay cô đã nhuộm đỏ vì máu của Kha Duẫn mà vẫn ôm chặt hắn không buông.
- Khônggggg!!!!!
Cô như mất khả năng kiểm soát cảm xúc và hành động của mình một cách vô thức rồi, điên loạn gọi mặc dù trước đó đã biết rõ.
- Duẫn à, là em đây, tiểu Diên của anh đây! Anh làm sao thế này? Sao lại không trả lời em?
Nước mắt đã giàn giụa khắp gương mặt xinh đẹp của cô, hai tay cô run rẩy lạnh ngắt chạm vào người hắn và ra sức kéo hắn nằm lên đùi mình, cố gắng lay thật mạnh
- Duẫn, Duẫn, anh, anh làm sao thế này? Duẫn, anh mau trả lời em đi!
Nhưng, tất cả đều tĩnh lặng, mùi máu tươi xộc lên mũi cô đến tàn nhẫn, trước mắt cô là một khung cảnh không thể nào tin nổi, tài xế và Huấn Dịch đều đã nằm bất tỉnh vì bị va chạm mạnh, chiếc xe chẳng còn gì nguyên vẹn nữa, bị tung với một lực lớn và bất ngờ như vậy nên đã hỏng cả rồi, dưới đường là những mảnh vỡ của các lớp kính cùng máu đỏ phủ một mảng đường lớn. Còn chiếc xe kia và người lái xe đó cũng có số phận không khác gì.
Trong không gian tĩnh lặng như vậy, chỉ còn tiếng khóc thê lương thảm thiết và giọng run rẩy chua xót không thể diễn tả được của Tống Diên. Cô vừa khóc vừa gọi tên người đàn ông của mình, vẫn không thể tin được điều đang diễn ra trước mắt mình nên cố gắng lắc đầu liên tục
- Không phải, đây không phải là thật! Duẫn, anh đang đùa với em thôi đúng không? Anh mau mở mắt ra nhìn em đi! Mau nói với em đây chỉ là ảo giác thôi, đây không phải là thật!
Nạp Tiều Quân đứng cạnh xe của mình đã chứng kiến từ đầu đến giờ, nhìn người phụ nữ mình yêu nhất đau lòng vì một nam nhân khác anh ta cũng đau không hề kém gì. Nhưng để cô có thể quên hắn và chấp nhận ở bên cạnh anh ta thì anh ta sẵn sàng làm bất cứ chuyện gì, cho dù là giết hết những người bên cạnh cô. Để cô tận mắt chứng kiến Kha Duẫn đã chết sẽ khiến cô từ bỏ hy vọng hoàn toàn, chứ không phải như lần trước, sau khi nghe anh ta nói rằng hắn đã chết nhưng cô vẫn không tin và ôm hy vọng đến lúc được trùng phùng. Lần này anh ta sẽ không lặp lại sai lầm như vậy nữa.
Cho cô thời gian đã quá lâu rồi, Nạp Tiều Quân không còn đủ kiên nhẫn đợi thêm nữa. Anh ta lắc nhẹ đầu và bước về phía Tống Diên.
Pằng!
Phát súng quá bất ngờ làm cho Nạp Tiều Quân không kịp phản ứng, viên đạn găm rất chính xác vào vai của anh ta. Theo phản xạ, anh ta dùng tay kia ôm chặt miệng vết thương, vừa né những phát bắn tiếp theo vừa nhìn kẻ đang tấn công mình là ai. Nhìn Tống Khiết bắn từng phát súng liên tục một cách dứt khoát với đôi mắt cực kỳ tàn ác, không chút do dự mà Nạp Tiều Quân vừa thấy nực cười vừa tức giận, trước mắt kế hoạch của anh ta đã thất bại, lẽ ra đang định đưa Tống Diên đi, nhưng không ngờ Tống Khiết lại tìm được đến đây để ngăn cản, nên bây giờ anh ta phải tạm lánh đi để đảm bảo tính mạng trươc đã.
Pằng
Pằng
Pằng
Từng phát súng không chút nương tay từ Tống Khiết tấn công liên tục về phía Nạp Tiều Quân, nhưng vẫn để anh ta chạy thoát. Mặc dù vậy, anh cũng không định đuổi theo vì mục đích anh đến đây là sự an toàn của mẹ con Tống Diên.
- Diên Diên, em không sao chứ?
Giọng anh vô cùng lo lắng khi nhìn em gái mình khóc đến kiệt sức bên cạnh Kha Duẫn. Mà Tống Diên từ đầu đến cuối chẳng hề bận tâm những phát súng của anh trai mình dùng để tấn công Nạp Tiều Quân, cô vẫn chỉ ôm chặt lấy Kha Duẫn và khóc không ngừng. Khi đối diện trực tiếp với anh trai mình, cô mới thều thào được một câu đầu tiên.
- Anh hai....
Sắc mặt cô trông rất tệ, nước mắt đầy trên mặt, lem luốc như một đứa trẻ. Sau khi gọi được hai tiếng anh hai thì đột nhiên cô nhíu mày, một tay vẫn giữ chặt Kha Duẫn, tay còn lại ôm bụng và kêu lên một cách đau đớn
- A!!! Anh hai, anh hai, em đau bụng quá!!!
Nghe cô kêu lên một tiếng như vậy, Tống Khiết hoảng hốt đỡ lấy cô.
- Em sao vậy? Diên Diên, em khó chịu ở đâu sao?
Có vẻ Tống Diên càng lúc càng đau hơn, cô ôm chặt bụng, vật vã đến mặt mày nhăn nhúm. Cô đã dần nhận rõ đứa bé trong bụng đang gặp nguy hiểm, giọng cô khẩn trương và lo sợ
- Anh, anh hai, con, con của em....
Cô chưa nói được trọn câu thì giữ hai chân cô đã chảy ra một dòng máu, khi nhìn thấy dòng máu đó, cô càng thêm hoảng sợ và kích động
- Anh hai, cứu, cứu con em....
Tống Khiết cũng không khỏi bàng hoàng và lo lắng, nhanh chóng phân công cho hai tên thuộc hạ của mình đưa Kha Duẫn và Huấn Dịch lên xe, còn mình thì bế Tống Diên lên.
Rất nhanh hai chiếc xe đã rời khỏi đây với tốc độ ánh sáng.
-------------------------------
Đám phóng viên hùng hổ vừa rồi giờ đã bị Hạ Viên Anh dọa cho mất hết dũng khí rồi. Từng người một vào phòng phỏng vấn riêng với bà xong sau khi đi ra đều không dám áp đảo như lúc nãy nữa.
Vốn dĩ vẫn đang xử lý tình hình này rất tốt thì Narry lại hớt ha hớt hải chạy vào, vẻ mặt nhìn qua cứ như vừa bị ma dọa vậy
- Phu nhân, phu nhân, nguy rồi, Kha tiên sinh bị tai nạn.....
Nhưng hình như cô ấy đã phát hiện mình vừa làm một việc ngốc nghếch mất kiểm soát, phá hỏng hết công sức của phu nhân rồi. Nhìn một phóng viên đang ngồi đối diện với Hạ Viên Anh, hình như đang chuẩn bị trả lời phỏng vấn. Lúc này, vẻ mặt của Narry cực kỳ khó coi, kiểu vừa lo lắng vì chuyện đang định thông báo vừa thấy hậu quả tai hại sắp xảy ra do hành động nông nổi của mình, đang không biết phải phản ứng thế nào thì Hạ Viên Anh đã đứng lên gặng hỏi, mặc kệ sự có mặt của phóng viên kia.
- Tiểu Duẫn làm sao?
Trong phòng này ngoài phóng viên kia thì còn một cánh tay của Kha Duẫn nữa, vị trí chỉ sau Huấn Dịch. Cậu ta đủ linh hoạt để nhận thấy tình huống hiện giờ nên xử lý như thế nào. Ngay lập tức, một khẩu súng dí vào đầu của phóng viên đó. Như vậy, Narry mới yên tâm nói ra hết mọi chuyện
- Phu nhân, Kha tiên sinh gặp tai nạn và đang cấp cứu trong bệnh viện. Thiếu, thiếu phu nhân cũng được đưa vào phòng cấp cứu khoa sản rồi ạ.
Nghe tin này như sét đánh ngang tai Hạ Viên Anh suýt chút nữa đã ngã ngửa, cũng may Narry đã nhanh tay đỡ bà. Đừng nói là sau khi nghe tin này bà suýt ngất xỉu, mà ngay cả cô khi nhận được tin cũng bàng hoàng như mất hết hồn vía, huống chi Hạ Viên Anh là một người mẹ.
- Phu nhân, người không sao chứ ạ?
Hạ Viên Anh tự mình đứng vững lại, xu xu tay và cao giọng quát trong lo sợ
- Còn đứng đó làm gì? Mau đến bệnh viện.
Không cần phải hỏi thì Hạ Viên Anh cũng đã biết nguyên nhân dẫn đến biến cố này rồi, tất cả đều xoay quanh bí mật của Kha gia cả thôi. Dù không biết rốt cuộc là kẻ nào và có đến bao nhiêu phe nhưng mục tiêu chung của bọn họ đều là nhằm vào Khải Hoàn.
Narry không dám chậm trễ, nhanh chóng đưa Hạ Viên Anh đi ra bằng cửa sau.
------------------------------
Phòng cấp cứu vẫn đang sáng đèn, Tống Khiết người dính đầy máu túc trực bên ngoài, hết đi từ phòng cấp cứu của Kha Duẫn rồi đến Tống Diên, không bên nào khả quan hơn cả, anh lo lắng đến không thể nào đứng hay ngồi yên một chỗ, cứ đi đi lại lại không ngừng. Bao nhiêu lần có y tá hay bác sĩ đi ra từ hai phòng phẫu thuật đó, anh đều hỏi ngay nhưng cũng chỉ nhận lại những cái lắc đầu hay những vẻ mặt nghiêm trọng, càng khiến anh thêm lo lắng hơn nữa. Mà ngoài anh ra thì bên ngoài phòng phẫu thuật thì còn một người nữa, đó chính là Huấn Dịch, cậu được đưa vào đây cùng với Kha Duẫn và Tống Diên nhưng khác hai người họ, cậu chỉ bị chấn thương nhẹ nên đã tỉnh dậy ngay sau khi được bác sĩ kiểm tra. Việc đầu tiên mà cậu làm sau khi tỉnh dậy, mặc dù vẫn chưa hoàn toàn bình phục chính là chạy đến phòng phẫu thuật của Kha Duẫn và quỳ gối trước cửa. Cậu đã không thực hiện tốt trách nhiệm của mình là bảo vệ ông chủ, để Kha Duẫn gặp tai nạn không ngờ như vậy và bây giờ tính mạng đang nguy kịch. Nếu Kha Duẫn xảy ra bất trắc gì thì cậu có tự sát cũng không hết tội. Nhìn thuộc hạ dù bị thương vẫn không rời khỏi của Kha Duẫn, Tống Khiết vừa nể phục vừa thấy lo cho cậu
- Vết thương của cậu vẫn chưa xử lý xong đâu, cậu quay về cho bác sĩ kiểm tra trước đi đã. Tai nạn này không phải hoàn toàn do lỗi của cậu, Kha Duẫn cũng không trách cậu đâu. Cậu cứ như vậy, ảnh hưởng đến sức khỏe thì sau này ai sẽ đi theo cậu ta bảo vệ Đại Từ nữa đây?
Biết là Tống Khiết đang cố gắng khuyên nhủ mình nhưng anh càng khuyên thì Huấn Dịch lại càng thêm tự trách. Nếu lúc đó cậu cẩn thận hơn, không để tài xế kia thay thế tài xế thường ngày, nếu cậu lái xe thì tai nạn đã không xảy ra, Kha Duẫn sẽ không phải nằm trong phòng phẫu thuật như bây giờ. Nhưng không có nếu như, tất cả đều đã xảy ra rồi, không hoàn thành trách nhiệm là lỗi của cậu, cậu không thể tha thứ cho bản thân mình được.
Tống Khiết chỉ có thể lắc đầu thở dài, biết dù có khuyên thêm nữa cũng vậy, nên anh mới chuyển sự chú ý của Huấn Dịch sang một vấn đề khác
- Tài xế lái xe hôm nay có lẽ không phải bị mua chuộc, nếu tôi đoán không nhầm thì hắn ta là do kẻ muốn giết Kha Duẫn cài vào từ lâu rồi. Tài xế của Kha Duẫn đang ở đâu, và tại sao hôm nay cậu ta lại đột nhiên xin nghỉ? Những chuyện này không phải cậu nên làm rõ trước khi Kha Duẫn tỉnh lại sao?
Nói đến đây, anh ngưng một lúc để quan sát biểu cảm của Huấn Dịch rồi tiếp tục nói
- Tôi biết cậu và Kha Duẫn đã chiến đấu hơn mười mấy năm rồi, kẻ muốn giết cậu ta là ai? Có phải chỉ là một người? Hay còn rất nhiều tên khác nữa? Và mục đích của bọn họ là gì? Cuộc chiến vẫn đang tiếp diễn, bây giờ trách nhiệm của cậu càng lớn hơn. Thay vì cậu ở đây tự trách thì tại sao không đứng lên làm tốt hơn nữa, trên vai cậu bây giờ gánh cả vai trò của Kha Duẫn, cả đứa con chưa chào đời của cậu ta. Nếu bây giờ cả cậu cũng ngã xuống thì ai sẽ gánh vác Khải Hoàn đây?
Những lời này của Tống Khiết đúng là đã thành công tác động vào Huấn Dịch. Đúng vậy, cuộc chiến vẫn đang diễn ra, hơn bao giờ hết cậu không thể gục ngã ngay lúc này được, nhiệm vụ của cậu là điều tra rõ ràng vụ tai nạn này và tiếp tục tìm ra đáp án của sự việc ba mươi năm trước- cuộc chiến sống còn của Khải Hoàn. Cậu đã dần lấy lại được tinh thần, cúi đầu tạ lỗi một lần nữa mới từ từ đứng lên. Cũng ngay lúc cậu vừa định rời đi thì Hạ Viên Anh và Narry chạy đến. Nhìn thấy bà, Huấn Dịch liền dừng bước, đang định cúi đầu chào thì
Chát!
Một bạt tai thật mạnh giáng thẳng vào mặt của Huấn Dịch. Vẻ mặt của Hạ Viên Anh giận đến méo mó, ánh mắt lộ rõ sự phẫn nộ
- Cậu ở đâu lúc tiểu Duẫn gặp tai nạn? Để ông chủ của mình xảy ra chuyện như vậy cậu nghĩ mình còn xứng đáng với vị trí của mình không?
Huấn Dịch chỉ biết cúi đầu nghe bà trách mắng.
Chứng kiến một màn vừa rồi, Narry thì hoảng hốt và lo lắng; còn Tống Khiết thì lắc đầu không tán đồng nhưng trước hết vẫn không quên chào hỏi, cậu lịch sự gật đầu
- Kha phu nhân, xin chào!
Nhìn thấy Tống Khiết cũng ở đây nên Hạ Viên Anh mới tạm ngừng chất vấn Huấn Dịch để đáp lại lời chào của anh mặc dù tâm trạng đang rất bất ổn
- Tống thiếu, cậu vẫn ổn chứ?
Tống Khiết gật nhẹ đầu, lịch sự và chân thành trả lời
- Kha phu nhân, tôi biết phu nhân đang rất lo lắng nhưng cũng không nên đổ hết mọi trách nhiệm lên Huấn Dịch như vậy. Cậu ta đã làm rất tốt rồi, hơn nữa tình huống lúc đó thật sự không ai có thể ngờ được.
Hạ Viên Anh nghe cậu nói xong, nhìn qua Huấn Dịch vẫn đang cúi đầu tự trách rồi nhìn về hướng hai phòng phẫu thuật còn sáng đèn, bà vừa bất lực vừa đau khổ
- Đi cho khuất mắt tôi!
Bà nén nước mắt và cơn đau quặn thắt vào lòng, tay chỉ về hướng ngược lại, quát thật lớn.
Huấn Dịch nhận lệnh, cúi đầu chào bà rồi bước thẳng rời khỏi.
-----------------------------
Mặc kệ Sa Tử Đình có dùng hết mọi lí lẽ thì Kha Luân vẫn không chịu nghe cô, nhất quyết không quay về nhà. Cho đến khi Sa Tử Đình chạy vội vội vàng vàng xuống phòng khách với vẻ mặt tái mét nói được mấy từ liên quan thì cậu mới hoảng hồn hỏi
- Luân, không xong rồi, Diên Diên và Kha Duẫn. Diên Diên, Kha, Kha
Thấy cô nói không nên lời, còn đang run rẩy như bị ma dọa nên Kha Luân không thể không lo lắng và khó hiểu. Cậu nắm lấy hai tay cô để giúp cô bình tĩnh hơn
- Đình Đình, em bình tĩnh trước đã. Cứ từ từ nói, xảy ra chuyện gì mà em lại run đến vậy chứ?
Không ngờ vừa bình tĩnh được thì Sa Tử Đình liền bật khóc khi cố gắng nói rõ
- Hức! Tai nạn, Kha Duẫn vì cuộc họp báo và chuyện bí mật bị lộ mà đã gặp tai nạn, đang nằm trong phòng cấp cứu. Diên Diên, Diên Diên vì quá sốc nên đã có dấu hiệu sảy thai, cũng đang trong tình trạng nguy kịch.
Cô vừa nói vừa khóc, sắc mặt trông rất tệ.
Mà Kha Luân sau khi nghe xong cũng như chết đứng tại chỗ, tin này như sét đánh giữa trời quang.
Tai nạn? Đang cấp cứu? Sảy thai?
Cuộc họp báo?
Tất cả đều do cậu mà ra!
Cậu đứng sững như vừa bị rút mất linh hồn, sắc mặt cũng trở nên rất khó coi, không khác gì so với Sa Tử Đình là bao nhiêu. Đột nhiên cậu bỏ chạy ra khỏi nhà, Sa Tử Đình cũng nhanh chân đuổi theo sau.
------------------------------
Trước phòng cấp cứu bây giờ ngoài Tống Khiết thì đã có thêm vợ chồng Hạ Viên Anh và Narry, không ai là không lo lắng và sốt ruột. Cứ nhìn từ phòng cấp cứu này đến phòng cấp cứu kia, việc duy nhất mà Hạ Viên Anh có thể làm ngay lúc này là cầu khẩn trời phật phù hộ cho gia đình con trai mình vượt qua đại nạn lần này.
Đã hơn hai tiếng rồi mà pòng cấp cứu vẫn sáng đèn, ánh sáng từ chiếc đèn đó cứ treo ngược tim của những người đang đợi bên ngoài này.
Rốt cuộc thì cũng đã có bác sĩ đi ra nói chuyện với người nhà bệnh nhân rồi. Chỉ đợi giây phút này, Hạ Viên Anh nhanh chóng hỏi
- Bác sĩ, con dâu tôi thế nào rồi? Con bé và cháu tôi đều không sao đúng chứ?
Những người còn lại cũng cùng một vẻ mặt mong muốn nghe câu trả lời của bác sĩ ngay bây giờ.
Vị bác sĩ khó xử nhìn vẻ mặt đang hy vọng của Hạ Viên Anh, xấu hổ lắc đầu
- Thành thật xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức nhưng vẫn không cứu chữa được trọn vẹn cho thai phụ và thai nhi....
Nghe đến đây thôi, Hạ Viên Anh đã không thể thở nổi nữa rồi, lần nữa bà lại sốc nặng và ngã xuống
- Bác sĩ, ông đang nói gì vậy?
Kha Chấn Đông mặc dù cũng rất sốt ruột nhưng vẫn còn giữ được bình tĩnh và còn đỡ lấy vợ mình, cố gắng chấn an bà. Bên cạnh, Tống Khiết cũng đang cố gắng kìm nén cảm xúc sắp vỡ òa để nghe bác sĩ nói tiếp.
Vị bác sĩ lắc đầu buồn bã
- Cả thai nhi và thai phụ trước đó vẫn rất khỏe mạnh nhưng do cú sốc đả kích thai phụ quá lớn dẫn đến thai nhi bị ảnh hưởng nghiêm trọng....khả năng cao là sẽ sinh non.
- Không! Không được, anh mau dừng lại ngay! Nạp Tiều Quân, nếu Duẫn xảy ra chuyện gì cả đời này tôi sẽ không tha thứ cho anh!
Vừa hét cô vừa đập mạnh vào cửa xe, dáng vẻ cực kỳ vội vàng và cuống quít, có thể nhận thấy sự sợ hãi trong ánh mắt cùng cử chỉ của cô.
Mọi thứ đang diễn ra theo đúng kế hoạch của mình nên Nạp Tiều Quân cảm thấy vô cùng hài lòng, tâm thế thật thoải mái chờ đến kết quả cuối cùng.
Tống Diên một giây cũng không rời mắt khỏi hai chiếc xe đang sắp lao vào nhau kia. Hình như Kha Duẫn đã phát hiện ra nguy hiểm đang đến với mình và cũng nhìn thấy hành động chuẩn bị cùng tự sát của tài xế, hình như hắn đang chuẩn bị phản ứng thì nhìn thấy người phụ nữ của mình đang bị nhốt trong một chiếc xe và đang vùng vẫy muốn thoát ra. Cô đang gặp nguy hiểm!
Cũng đúng lúc đó, hai mắt Tống Diên mở to nhìn không chớp về phía đó.
Bùm!
Không!!!!!
Kha Duẫn vì dồn hết sự chú ý vào người phụ nữ của mình trong những giây trước mà chưa kịp phản ứng, còn Tống Diên thì không chớp mắt một giây nào khi nhìn hai chiếc xe đang sắp chạm vào nhau.
Bây giờ.....
Cô không thể tin nổi, càng không thể bình tĩnh nổi, sắp không thở được nữa rồi!
Cô gào lên thật tê tái, hai tay ra hết sức đập thật mạnh và liên tục vào cửa xe, vừa la hét vừa khóc đến tê tâm liệt phế.
- Không! Không được! Duẫn, Duẫn, không được! Nạp Tiều Quân, anh mau mở cửa cho tôi! Đồ khốn, anh mau mở cửa ra ngay!
Mục tiêu cuối cùng của mình đã đạt được rồi nên Nạp Tiều Quân cười rất hả dạ
- Anh đã nói ngay từ đầu rồi là đưa em đến gặp anh ta lần cuối nên bây giờ anh sẽ giữ lời hứa.
Nói xong, anh ta mới mở cửa để Tống Diên ra ngoài. Cửa vừa được mở, cô không chần chừ gì nữa mà ôm bụng chạy nhanh hết mức có thể về phía trước, chỉ một đoạn đường ngắn thôi nhưng sao đối với cô lại xa đến như vậy? Vì cô đang mang cả bảo bảo? Không! Là vì một khoảng cách vô hình đáng sợ đang sắp xuất hiện....
Cô vừa chạy vừa gọi tên hắn trong sợ hãi. Bước chân của cô chậm dần khi càng đến gần hơn, và rồi khựng lại mất vài giây. Trông cô như người vô hồn chết lặng nhìn người đàn ông trong xe máu chảy khắp người.
- Không, không được. Duẫn, Duẫn, Duẫn à, em đến rồi...
Nhìn người đàn ông của mình bất tỉnh trong xe, cô dùng hết sức để mở cánh cửa ra, do khóa trái nên cô lại phải tìm một tảng đá lớn đập vỡ lớp kính rồi luồn tay vào trong mở cửa. Khi cô vừa kéo cửa ra thì Kha Duẫn ngồi bất tỉnh bên trong lập tức lăn ra khỏi xe và ngã nhào xuống. Tống Diên hốt hoảng vội vã đỡ lấy hắn ngồi phịch xuống bên cạnh chiếc xe đã bị tung nát. Giọng cô vừa run vừa hoảng
- Duẫn, không sao đâu, em sẽ đưa anh đến bệnh viện. Anh nói gì đó đi, nói gì đó để em biết rằng anh không sao đi!
Nhưng đáp lại cô lại là một sự im lặng đến đáng sợ, không nghe được giọng nói quen thuộc kia nữa, không một câu trả lời. Nhưng cô vẫn chưa chấp nhận từ bỏ, vẫn cứ lay mạnh hai vai hắn mặc dù máu đã thấm ướt cả váy của mình
- Duẫn, sao anh lại không nói gì vậy?
Sau một lúc do dự trong im lặng, cô lấy hết can đảm đặt nhẹ hai ngón tay trước mũi của Kha Duẫn. Mặt cô tái mét cắt không còn giọt máu, một lần nữa cô như bị rút mất linh hồn. Rồi lại đột nhiên gào lên thật thảm thiết, tiếng gào thét đau thấu tâm can, hai tay cô đã nhuộm đỏ vì máu của Kha Duẫn mà vẫn ôm chặt hắn không buông.
- Khônggggg!!!!!
Cô như mất khả năng kiểm soát cảm xúc và hành động của mình một cách vô thức rồi, điên loạn gọi mặc dù trước đó đã biết rõ.
- Duẫn à, là em đây, tiểu Diên của anh đây! Anh làm sao thế này? Sao lại không trả lời em?
Nước mắt đã giàn giụa khắp gương mặt xinh đẹp của cô, hai tay cô run rẩy lạnh ngắt chạm vào người hắn và ra sức kéo hắn nằm lên đùi mình, cố gắng lay thật mạnh
- Duẫn, Duẫn, anh, anh làm sao thế này? Duẫn, anh mau trả lời em đi!
Nhưng, tất cả đều tĩnh lặng, mùi máu tươi xộc lên mũi cô đến tàn nhẫn, trước mắt cô là một khung cảnh không thể nào tin nổi, tài xế và Huấn Dịch đều đã nằm bất tỉnh vì bị va chạm mạnh, chiếc xe chẳng còn gì nguyên vẹn nữa, bị tung với một lực lớn và bất ngờ như vậy nên đã hỏng cả rồi, dưới đường là những mảnh vỡ của các lớp kính cùng máu đỏ phủ một mảng đường lớn. Còn chiếc xe kia và người lái xe đó cũng có số phận không khác gì.
Trong không gian tĩnh lặng như vậy, chỉ còn tiếng khóc thê lương thảm thiết và giọng run rẩy chua xót không thể diễn tả được của Tống Diên. Cô vừa khóc vừa gọi tên người đàn ông của mình, vẫn không thể tin được điều đang diễn ra trước mắt mình nên cố gắng lắc đầu liên tục
- Không phải, đây không phải là thật! Duẫn, anh đang đùa với em thôi đúng không? Anh mau mở mắt ra nhìn em đi! Mau nói với em đây chỉ là ảo giác thôi, đây không phải là thật!
Nạp Tiều Quân đứng cạnh xe của mình đã chứng kiến từ đầu đến giờ, nhìn người phụ nữ mình yêu nhất đau lòng vì một nam nhân khác anh ta cũng đau không hề kém gì. Nhưng để cô có thể quên hắn và chấp nhận ở bên cạnh anh ta thì anh ta sẵn sàng làm bất cứ chuyện gì, cho dù là giết hết những người bên cạnh cô. Để cô tận mắt chứng kiến Kha Duẫn đã chết sẽ khiến cô từ bỏ hy vọng hoàn toàn, chứ không phải như lần trước, sau khi nghe anh ta nói rằng hắn đã chết nhưng cô vẫn không tin và ôm hy vọng đến lúc được trùng phùng. Lần này anh ta sẽ không lặp lại sai lầm như vậy nữa.
Cho cô thời gian đã quá lâu rồi, Nạp Tiều Quân không còn đủ kiên nhẫn đợi thêm nữa. Anh ta lắc nhẹ đầu và bước về phía Tống Diên.
Pằng!
Phát súng quá bất ngờ làm cho Nạp Tiều Quân không kịp phản ứng, viên đạn găm rất chính xác vào vai của anh ta. Theo phản xạ, anh ta dùng tay kia ôm chặt miệng vết thương, vừa né những phát bắn tiếp theo vừa nhìn kẻ đang tấn công mình là ai. Nhìn Tống Khiết bắn từng phát súng liên tục một cách dứt khoát với đôi mắt cực kỳ tàn ác, không chút do dự mà Nạp Tiều Quân vừa thấy nực cười vừa tức giận, trước mắt kế hoạch của anh ta đã thất bại, lẽ ra đang định đưa Tống Diên đi, nhưng không ngờ Tống Khiết lại tìm được đến đây để ngăn cản, nên bây giờ anh ta phải tạm lánh đi để đảm bảo tính mạng trươc đã.
Pằng
Pằng
Pằng
Từng phát súng không chút nương tay từ Tống Khiết tấn công liên tục về phía Nạp Tiều Quân, nhưng vẫn để anh ta chạy thoát. Mặc dù vậy, anh cũng không định đuổi theo vì mục đích anh đến đây là sự an toàn của mẹ con Tống Diên.
- Diên Diên, em không sao chứ?
Giọng anh vô cùng lo lắng khi nhìn em gái mình khóc đến kiệt sức bên cạnh Kha Duẫn. Mà Tống Diên từ đầu đến cuối chẳng hề bận tâm những phát súng của anh trai mình dùng để tấn công Nạp Tiều Quân, cô vẫn chỉ ôm chặt lấy Kha Duẫn và khóc không ngừng. Khi đối diện trực tiếp với anh trai mình, cô mới thều thào được một câu đầu tiên.
- Anh hai....
Sắc mặt cô trông rất tệ, nước mắt đầy trên mặt, lem luốc như một đứa trẻ. Sau khi gọi được hai tiếng anh hai thì đột nhiên cô nhíu mày, một tay vẫn giữ chặt Kha Duẫn, tay còn lại ôm bụng và kêu lên một cách đau đớn
- A!!! Anh hai, anh hai, em đau bụng quá!!!
Nghe cô kêu lên một tiếng như vậy, Tống Khiết hoảng hốt đỡ lấy cô.
- Em sao vậy? Diên Diên, em khó chịu ở đâu sao?
Có vẻ Tống Diên càng lúc càng đau hơn, cô ôm chặt bụng, vật vã đến mặt mày nhăn nhúm. Cô đã dần nhận rõ đứa bé trong bụng đang gặp nguy hiểm, giọng cô khẩn trương và lo sợ
- Anh, anh hai, con, con của em....
Cô chưa nói được trọn câu thì giữ hai chân cô đã chảy ra một dòng máu, khi nhìn thấy dòng máu đó, cô càng thêm hoảng sợ và kích động
- Anh hai, cứu, cứu con em....
Tống Khiết cũng không khỏi bàng hoàng và lo lắng, nhanh chóng phân công cho hai tên thuộc hạ của mình đưa Kha Duẫn và Huấn Dịch lên xe, còn mình thì bế Tống Diên lên.
Rất nhanh hai chiếc xe đã rời khỏi đây với tốc độ ánh sáng.
-------------------------------
Đám phóng viên hùng hổ vừa rồi giờ đã bị Hạ Viên Anh dọa cho mất hết dũng khí rồi. Từng người một vào phòng phỏng vấn riêng với bà xong sau khi đi ra đều không dám áp đảo như lúc nãy nữa.
Vốn dĩ vẫn đang xử lý tình hình này rất tốt thì Narry lại hớt ha hớt hải chạy vào, vẻ mặt nhìn qua cứ như vừa bị ma dọa vậy
- Phu nhân, phu nhân, nguy rồi, Kha tiên sinh bị tai nạn.....
Nhưng hình như cô ấy đã phát hiện mình vừa làm một việc ngốc nghếch mất kiểm soát, phá hỏng hết công sức của phu nhân rồi. Nhìn một phóng viên đang ngồi đối diện với Hạ Viên Anh, hình như đang chuẩn bị trả lời phỏng vấn. Lúc này, vẻ mặt của Narry cực kỳ khó coi, kiểu vừa lo lắng vì chuyện đang định thông báo vừa thấy hậu quả tai hại sắp xảy ra do hành động nông nổi của mình, đang không biết phải phản ứng thế nào thì Hạ Viên Anh đã đứng lên gặng hỏi, mặc kệ sự có mặt của phóng viên kia.
- Tiểu Duẫn làm sao?
Trong phòng này ngoài phóng viên kia thì còn một cánh tay của Kha Duẫn nữa, vị trí chỉ sau Huấn Dịch. Cậu ta đủ linh hoạt để nhận thấy tình huống hiện giờ nên xử lý như thế nào. Ngay lập tức, một khẩu súng dí vào đầu của phóng viên đó. Như vậy, Narry mới yên tâm nói ra hết mọi chuyện
- Phu nhân, Kha tiên sinh gặp tai nạn và đang cấp cứu trong bệnh viện. Thiếu, thiếu phu nhân cũng được đưa vào phòng cấp cứu khoa sản rồi ạ.
Nghe tin này như sét đánh ngang tai Hạ Viên Anh suýt chút nữa đã ngã ngửa, cũng may Narry đã nhanh tay đỡ bà. Đừng nói là sau khi nghe tin này bà suýt ngất xỉu, mà ngay cả cô khi nhận được tin cũng bàng hoàng như mất hết hồn vía, huống chi Hạ Viên Anh là một người mẹ.
- Phu nhân, người không sao chứ ạ?
Hạ Viên Anh tự mình đứng vững lại, xu xu tay và cao giọng quát trong lo sợ
- Còn đứng đó làm gì? Mau đến bệnh viện.
Không cần phải hỏi thì Hạ Viên Anh cũng đã biết nguyên nhân dẫn đến biến cố này rồi, tất cả đều xoay quanh bí mật của Kha gia cả thôi. Dù không biết rốt cuộc là kẻ nào và có đến bao nhiêu phe nhưng mục tiêu chung của bọn họ đều là nhằm vào Khải Hoàn.
Narry không dám chậm trễ, nhanh chóng đưa Hạ Viên Anh đi ra bằng cửa sau.
------------------------------
Phòng cấp cứu vẫn đang sáng đèn, Tống Khiết người dính đầy máu túc trực bên ngoài, hết đi từ phòng cấp cứu của Kha Duẫn rồi đến Tống Diên, không bên nào khả quan hơn cả, anh lo lắng đến không thể nào đứng hay ngồi yên một chỗ, cứ đi đi lại lại không ngừng. Bao nhiêu lần có y tá hay bác sĩ đi ra từ hai phòng phẫu thuật đó, anh đều hỏi ngay nhưng cũng chỉ nhận lại những cái lắc đầu hay những vẻ mặt nghiêm trọng, càng khiến anh thêm lo lắng hơn nữa. Mà ngoài anh ra thì bên ngoài phòng phẫu thuật thì còn một người nữa, đó chính là Huấn Dịch, cậu được đưa vào đây cùng với Kha Duẫn và Tống Diên nhưng khác hai người họ, cậu chỉ bị chấn thương nhẹ nên đã tỉnh dậy ngay sau khi được bác sĩ kiểm tra. Việc đầu tiên mà cậu làm sau khi tỉnh dậy, mặc dù vẫn chưa hoàn toàn bình phục chính là chạy đến phòng phẫu thuật của Kha Duẫn và quỳ gối trước cửa. Cậu đã không thực hiện tốt trách nhiệm của mình là bảo vệ ông chủ, để Kha Duẫn gặp tai nạn không ngờ như vậy và bây giờ tính mạng đang nguy kịch. Nếu Kha Duẫn xảy ra bất trắc gì thì cậu có tự sát cũng không hết tội. Nhìn thuộc hạ dù bị thương vẫn không rời khỏi của Kha Duẫn, Tống Khiết vừa nể phục vừa thấy lo cho cậu
- Vết thương của cậu vẫn chưa xử lý xong đâu, cậu quay về cho bác sĩ kiểm tra trước đi đã. Tai nạn này không phải hoàn toàn do lỗi của cậu, Kha Duẫn cũng không trách cậu đâu. Cậu cứ như vậy, ảnh hưởng đến sức khỏe thì sau này ai sẽ đi theo cậu ta bảo vệ Đại Từ nữa đây?
Biết là Tống Khiết đang cố gắng khuyên nhủ mình nhưng anh càng khuyên thì Huấn Dịch lại càng thêm tự trách. Nếu lúc đó cậu cẩn thận hơn, không để tài xế kia thay thế tài xế thường ngày, nếu cậu lái xe thì tai nạn đã không xảy ra, Kha Duẫn sẽ không phải nằm trong phòng phẫu thuật như bây giờ. Nhưng không có nếu như, tất cả đều đã xảy ra rồi, không hoàn thành trách nhiệm là lỗi của cậu, cậu không thể tha thứ cho bản thân mình được.
Tống Khiết chỉ có thể lắc đầu thở dài, biết dù có khuyên thêm nữa cũng vậy, nên anh mới chuyển sự chú ý của Huấn Dịch sang một vấn đề khác
- Tài xế lái xe hôm nay có lẽ không phải bị mua chuộc, nếu tôi đoán không nhầm thì hắn ta là do kẻ muốn giết Kha Duẫn cài vào từ lâu rồi. Tài xế của Kha Duẫn đang ở đâu, và tại sao hôm nay cậu ta lại đột nhiên xin nghỉ? Những chuyện này không phải cậu nên làm rõ trước khi Kha Duẫn tỉnh lại sao?
Nói đến đây, anh ngưng một lúc để quan sát biểu cảm của Huấn Dịch rồi tiếp tục nói
- Tôi biết cậu và Kha Duẫn đã chiến đấu hơn mười mấy năm rồi, kẻ muốn giết cậu ta là ai? Có phải chỉ là một người? Hay còn rất nhiều tên khác nữa? Và mục đích của bọn họ là gì? Cuộc chiến vẫn đang tiếp diễn, bây giờ trách nhiệm của cậu càng lớn hơn. Thay vì cậu ở đây tự trách thì tại sao không đứng lên làm tốt hơn nữa, trên vai cậu bây giờ gánh cả vai trò của Kha Duẫn, cả đứa con chưa chào đời của cậu ta. Nếu bây giờ cả cậu cũng ngã xuống thì ai sẽ gánh vác Khải Hoàn đây?
Những lời này của Tống Khiết đúng là đã thành công tác động vào Huấn Dịch. Đúng vậy, cuộc chiến vẫn đang diễn ra, hơn bao giờ hết cậu không thể gục ngã ngay lúc này được, nhiệm vụ của cậu là điều tra rõ ràng vụ tai nạn này và tiếp tục tìm ra đáp án của sự việc ba mươi năm trước- cuộc chiến sống còn của Khải Hoàn. Cậu đã dần lấy lại được tinh thần, cúi đầu tạ lỗi một lần nữa mới từ từ đứng lên. Cũng ngay lúc cậu vừa định rời đi thì Hạ Viên Anh và Narry chạy đến. Nhìn thấy bà, Huấn Dịch liền dừng bước, đang định cúi đầu chào thì
Chát!
Một bạt tai thật mạnh giáng thẳng vào mặt của Huấn Dịch. Vẻ mặt của Hạ Viên Anh giận đến méo mó, ánh mắt lộ rõ sự phẫn nộ
- Cậu ở đâu lúc tiểu Duẫn gặp tai nạn? Để ông chủ của mình xảy ra chuyện như vậy cậu nghĩ mình còn xứng đáng với vị trí của mình không?
Huấn Dịch chỉ biết cúi đầu nghe bà trách mắng.
Chứng kiến một màn vừa rồi, Narry thì hoảng hốt và lo lắng; còn Tống Khiết thì lắc đầu không tán đồng nhưng trước hết vẫn không quên chào hỏi, cậu lịch sự gật đầu
- Kha phu nhân, xin chào!
Nhìn thấy Tống Khiết cũng ở đây nên Hạ Viên Anh mới tạm ngừng chất vấn Huấn Dịch để đáp lại lời chào của anh mặc dù tâm trạng đang rất bất ổn
- Tống thiếu, cậu vẫn ổn chứ?
Tống Khiết gật nhẹ đầu, lịch sự và chân thành trả lời
- Kha phu nhân, tôi biết phu nhân đang rất lo lắng nhưng cũng không nên đổ hết mọi trách nhiệm lên Huấn Dịch như vậy. Cậu ta đã làm rất tốt rồi, hơn nữa tình huống lúc đó thật sự không ai có thể ngờ được.
Hạ Viên Anh nghe cậu nói xong, nhìn qua Huấn Dịch vẫn đang cúi đầu tự trách rồi nhìn về hướng hai phòng phẫu thuật còn sáng đèn, bà vừa bất lực vừa đau khổ
- Đi cho khuất mắt tôi!
Bà nén nước mắt và cơn đau quặn thắt vào lòng, tay chỉ về hướng ngược lại, quát thật lớn.
Huấn Dịch nhận lệnh, cúi đầu chào bà rồi bước thẳng rời khỏi.
-----------------------------
Mặc kệ Sa Tử Đình có dùng hết mọi lí lẽ thì Kha Luân vẫn không chịu nghe cô, nhất quyết không quay về nhà. Cho đến khi Sa Tử Đình chạy vội vội vàng vàng xuống phòng khách với vẻ mặt tái mét nói được mấy từ liên quan thì cậu mới hoảng hồn hỏi
- Luân, không xong rồi, Diên Diên và Kha Duẫn. Diên Diên, Kha, Kha
Thấy cô nói không nên lời, còn đang run rẩy như bị ma dọa nên Kha Luân không thể không lo lắng và khó hiểu. Cậu nắm lấy hai tay cô để giúp cô bình tĩnh hơn
- Đình Đình, em bình tĩnh trước đã. Cứ từ từ nói, xảy ra chuyện gì mà em lại run đến vậy chứ?
Không ngờ vừa bình tĩnh được thì Sa Tử Đình liền bật khóc khi cố gắng nói rõ
- Hức! Tai nạn, Kha Duẫn vì cuộc họp báo và chuyện bí mật bị lộ mà đã gặp tai nạn, đang nằm trong phòng cấp cứu. Diên Diên, Diên Diên vì quá sốc nên đã có dấu hiệu sảy thai, cũng đang trong tình trạng nguy kịch.
Cô vừa nói vừa khóc, sắc mặt trông rất tệ.
Mà Kha Luân sau khi nghe xong cũng như chết đứng tại chỗ, tin này như sét đánh giữa trời quang.
Tai nạn? Đang cấp cứu? Sảy thai?
Cuộc họp báo?
Tất cả đều do cậu mà ra!
Cậu đứng sững như vừa bị rút mất linh hồn, sắc mặt cũng trở nên rất khó coi, không khác gì so với Sa Tử Đình là bao nhiêu. Đột nhiên cậu bỏ chạy ra khỏi nhà, Sa Tử Đình cũng nhanh chân đuổi theo sau.
------------------------------
Trước phòng cấp cứu bây giờ ngoài Tống Khiết thì đã có thêm vợ chồng Hạ Viên Anh và Narry, không ai là không lo lắng và sốt ruột. Cứ nhìn từ phòng cấp cứu này đến phòng cấp cứu kia, việc duy nhất mà Hạ Viên Anh có thể làm ngay lúc này là cầu khẩn trời phật phù hộ cho gia đình con trai mình vượt qua đại nạn lần này.
Đã hơn hai tiếng rồi mà pòng cấp cứu vẫn sáng đèn, ánh sáng từ chiếc đèn đó cứ treo ngược tim của những người đang đợi bên ngoài này.
Rốt cuộc thì cũng đã có bác sĩ đi ra nói chuyện với người nhà bệnh nhân rồi. Chỉ đợi giây phút này, Hạ Viên Anh nhanh chóng hỏi
- Bác sĩ, con dâu tôi thế nào rồi? Con bé và cháu tôi đều không sao đúng chứ?
Những người còn lại cũng cùng một vẻ mặt mong muốn nghe câu trả lời của bác sĩ ngay bây giờ.
Vị bác sĩ khó xử nhìn vẻ mặt đang hy vọng của Hạ Viên Anh, xấu hổ lắc đầu
- Thành thật xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức nhưng vẫn không cứu chữa được trọn vẹn cho thai phụ và thai nhi....
Nghe đến đây thôi, Hạ Viên Anh đã không thể thở nổi nữa rồi, lần nữa bà lại sốc nặng và ngã xuống
- Bác sĩ, ông đang nói gì vậy?
Kha Chấn Đông mặc dù cũng rất sốt ruột nhưng vẫn còn giữ được bình tĩnh và còn đỡ lấy vợ mình, cố gắng chấn an bà. Bên cạnh, Tống Khiết cũng đang cố gắng kìm nén cảm xúc sắp vỡ òa để nghe bác sĩ nói tiếp.
Vị bác sĩ lắc đầu buồn bã
- Cả thai nhi và thai phụ trước đó vẫn rất khỏe mạnh nhưng do cú sốc đả kích thai phụ quá lớn dẫn đến thai nhi bị ảnh hưởng nghiêm trọng....khả năng cao là sẽ sinh non.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.