Nóng Cháy Cuồng Hạ (Cường Thủ Hào Đoạt H)
Chương 12: Chắc Em Không Cho Rằng Tôi Sẽ Để Ý Tới Em
Nạo Nạo Đầu Bì
13/11/2024
Editor: L’espoir
*
Tên ngu ngốc Từ Thái Quang này, kỹ thuật lái xe của hắn quá kém, còn tưởng rằng trong lúc mình lái xe, lại không cẩn thận va quẹt, cho nên căn bản không nghĩ tới chuyện này.
Hạ Ức rất nhanh đã biết Hàng Vãn Tản làm, anh vừa tới đây, không đắc tội với bất kì ai.
Ngoại trừ, nữ nhân viên phục vụ bị đổ bia ở quán bar đó.
Nhưng anh không có chứng cứ, anh đã cố tình kiểm tra camera giám sát, nhưng thực sự không tìm thấy gì.
Không thể không nói, nữ nhân viên phục vụ này quả thật rất quen thuộc với địa điểm này, biết cách né tránh camera.
Hạ Ức không nhắc nhở Từ Thái Quang là ai đã làm, mà tự mình trực tiếp chặn Hàng Vãn Tản.
Hàng Vãn Tản tan tầm, thay quần áo của mình xong, vừa bước ra khỏi lối đi dành cho nhân viên thì gặp Hạ Ức.
Hạ Ức mang vẻ mặt trêu tức nói: “Em gái à, đến mức này luôn sao? Tôi vừa thi bằng lái xe xong, mới tậu xe mới, đã bị em làm hỏng rồi, em nói xem nếu tôi báo cảnh sát…”
Hạ Ức lấy ra hóa đơn sửa chữa, cố ý lắc lư trước mặt Hàng Vãn Tản.
Hàng Vãn Tản liếc nhìn những con số trên đó, bình tĩnh như thường. Cô chắc chắn rằng cô đã né tránh camera rồi.
Hạ Ức nói: “Có phải em cho rằng camera không ghi lại được là không sao hết đúng không, nhưng chủ xe khác có lắp camera hành trình đấy, em thử đoán xem có góc nào khác ghi lại được em không.”
Hàng Vãn Tản lập tức luống cuống, nhưng cô nghĩ đến mình đã che mặt cải trang rồi, mặc dù có ghi được, cũng không có lộ mặt.
“Em nói xem nếu tôi báo cảnh sát, ngược lại điều tra ra thật sự là em, thì nên làm sao đây, tiền thì em nhất định phải bồi thường rồi.”
Trong đầu Hàng Vãn Tản hiện lên con số trên hóa đơn, suýt ngất đi nhưng vẫn cố gắng chống đỡ, nhất quyết không thừa nhận: “Anh nói cái gì vậy, tôi không biết.”
Nói xong, cô muốn đi vòng qua Hạ Ức.
Hạ Ức cũng không sốt ruột, anh nói: “Chắc em thi đậu đại học S ở Bắc Thành ha, em nói xem, nếu hình ảnh em làm việc ở quán bar như thế này bị tung lên diễn đàn tân sinh viên, bốn năm học sắp tới của em, liệu còn dễ chịu không?”
Hàng Vãn Tản không thể tưởng tượng nổi nhìn Hạ Ức, giải thích: “Tôi chỉ làm bồi bàn ở câu lạc bộ, bưng trà rót nước thôi, tôi đâu có làm gì sai, anh đăng ảnh lên thì sao nào?”
Lúc này sắc mặt Hạ Ức tối sầm lại, mang theo ác ý cười: “Em nói tôi bịa đặt đúng không, cứ coi như là giả, nhưng người khác có tin hay không?”
Hàng Vãn Tản đỏ mắt, thần sắc có chút sốt ruột: “Rốt cuộc thì anh muốn thế nào đây?”
Hạ Ức thấy bộ dáng này của cô thì cảm thấy ghê tởm: “Có bản lĩnh làm, nhưng không có bản lĩnh thừa nhận, giả bộ đáng thương để làm gì?”
“Tôi không có!” Hàng Vãn Tản cố kìm nén cảm xúc muốn khóc.
Bụng cô đột ngột đau nhói, ban đầu cô định về nhà sớm tắm rửa rồi đi ngủ, hiện tại sắc mặt cô trắng bệch, cảm giác tương lai của mình thật mù mịt.
Cô biết mình sắp tiêu đời rồi, đắc tội với người khác, cô không nên làm như vậy, hậu quả hiện tại, là cô gánh không nổi.
Hàng Vãn Tản nhìn vẻ mặt ăn chơi trác táng đáng ghê tởm của Hạ Ức, nghĩ không ra, vì sao anh nhất định phải làm khó cô?
Đám người này, sao lại nhàm chán như vậy?
Hàng Vãn Tản đột nhiên mất hết tinh thần, nhận ra rằng mình thực sự không nên trả thù.
Giọng cô dịu đi một chút, cô hỏi: “Rốt cuộc anh muốn gì, mới chịu tha cho tôi?”
Hạ Ức bỗng nhiên cong khóe miệng, tâm trạng cũng tốt hẳn lên: “Thật ra chỉ là một ít tiền thôi, chẳng qua ông đây không vui nhìn em ra vẻ tự cao tự đại ấy. Không thấy giả tạo hả? Như vậy, tôi cũng không làm khó em quá lâu đâu, chỉ cần kỳ nghỉ hè này em đến làm tùy tùng cho tôi, giúp tôi làm việc. Đến lúc khai giảng, tôi sẽ buông tha cho em. Cho qua hết mọi chuyện.”
Hàng Vãn Tản bắt lấy cổ áo mình, cảnh giác nhìn Hạ Ức.
Hạ Ức không kiên nhẫn cau mày: “Không phải chứ, em không được bình thường đúng không? Chắc em không cho rằng tôi sẽ để ý tới một cô gái quê mùa gầy quắt như em đâu ha? Mắt tôi còn chưa mù, em cho rằng gu của tôi và Từ Thái Quang giống nhau à.”
Hàng Vãn Tản suy nghĩ về tương lai của mình, chỉ cần có thể bình an vượt qua kỳ nghỉ hè này là có thể đi học đại học rồi, cơn tức nhỏ xíu này nhịn rồi sẽ qua thôi.
Cô đồng ý: “Được, là anh nói đó, đừng có lật mặt nha.”
“Hừ.” Hạ Ức liếc nhìn cô một cái, vô cùng khinh thường rời đi.
Trên đường về nhà, Hàng Vãn Tản đã mua bình xịt hơi cay và còi báo động, trong thời gian này, nếu Hạ Ức dám động tay động chân với cô, cô nhất định sẽ thiến anh.
Ngay cả khi cô phải đánh đổi cả tương lai của mình.
Sau khi cô biết được phí bồi thường đắt đỏ như vậy, nếu Hạ Ức thực sự muốn kiện cáo, cô sẽ không đủ tiền để bồi thường.
Hiện tại Hạ Ức chỉ để cô làm trâu làm ngựa, làm công để trả nợ, để nguôi giận. Có lẽ đây là giải pháp tốt nhất cho cô.
Lòng tự trọng của cô giờ đã không còn giá trị gì nữa, hiện thực đã gần như nghiền nát cô rồi, nếu thái độ tốt một chút, biết nịnh nọt một chút, có thể khiến cuộc sống của cô dễ chịu hơn một chút, cô đương nhiên sẵn lòng.
Nhưng cô cũng có điểm mấu chốt, điều kiện tiên quyết là Hạ Ức không thể xâm phạm cô.
*
Tên ngu ngốc Từ Thái Quang này, kỹ thuật lái xe của hắn quá kém, còn tưởng rằng trong lúc mình lái xe, lại không cẩn thận va quẹt, cho nên căn bản không nghĩ tới chuyện này.
Hạ Ức rất nhanh đã biết Hàng Vãn Tản làm, anh vừa tới đây, không đắc tội với bất kì ai.
Ngoại trừ, nữ nhân viên phục vụ bị đổ bia ở quán bar đó.
Nhưng anh không có chứng cứ, anh đã cố tình kiểm tra camera giám sát, nhưng thực sự không tìm thấy gì.
Không thể không nói, nữ nhân viên phục vụ này quả thật rất quen thuộc với địa điểm này, biết cách né tránh camera.
Hạ Ức không nhắc nhở Từ Thái Quang là ai đã làm, mà tự mình trực tiếp chặn Hàng Vãn Tản.
Hàng Vãn Tản tan tầm, thay quần áo của mình xong, vừa bước ra khỏi lối đi dành cho nhân viên thì gặp Hạ Ức.
Hạ Ức mang vẻ mặt trêu tức nói: “Em gái à, đến mức này luôn sao? Tôi vừa thi bằng lái xe xong, mới tậu xe mới, đã bị em làm hỏng rồi, em nói xem nếu tôi báo cảnh sát…”
Hạ Ức lấy ra hóa đơn sửa chữa, cố ý lắc lư trước mặt Hàng Vãn Tản.
Hàng Vãn Tản liếc nhìn những con số trên đó, bình tĩnh như thường. Cô chắc chắn rằng cô đã né tránh camera rồi.
Hạ Ức nói: “Có phải em cho rằng camera không ghi lại được là không sao hết đúng không, nhưng chủ xe khác có lắp camera hành trình đấy, em thử đoán xem có góc nào khác ghi lại được em không.”
Hàng Vãn Tản lập tức luống cuống, nhưng cô nghĩ đến mình đã che mặt cải trang rồi, mặc dù có ghi được, cũng không có lộ mặt.
“Em nói xem nếu tôi báo cảnh sát, ngược lại điều tra ra thật sự là em, thì nên làm sao đây, tiền thì em nhất định phải bồi thường rồi.”
Trong đầu Hàng Vãn Tản hiện lên con số trên hóa đơn, suýt ngất đi nhưng vẫn cố gắng chống đỡ, nhất quyết không thừa nhận: “Anh nói cái gì vậy, tôi không biết.”
Nói xong, cô muốn đi vòng qua Hạ Ức.
Hạ Ức cũng không sốt ruột, anh nói: “Chắc em thi đậu đại học S ở Bắc Thành ha, em nói xem, nếu hình ảnh em làm việc ở quán bar như thế này bị tung lên diễn đàn tân sinh viên, bốn năm học sắp tới của em, liệu còn dễ chịu không?”
Hàng Vãn Tản không thể tưởng tượng nổi nhìn Hạ Ức, giải thích: “Tôi chỉ làm bồi bàn ở câu lạc bộ, bưng trà rót nước thôi, tôi đâu có làm gì sai, anh đăng ảnh lên thì sao nào?”
Lúc này sắc mặt Hạ Ức tối sầm lại, mang theo ác ý cười: “Em nói tôi bịa đặt đúng không, cứ coi như là giả, nhưng người khác có tin hay không?”
Hàng Vãn Tản đỏ mắt, thần sắc có chút sốt ruột: “Rốt cuộc thì anh muốn thế nào đây?”
Hạ Ức thấy bộ dáng này của cô thì cảm thấy ghê tởm: “Có bản lĩnh làm, nhưng không có bản lĩnh thừa nhận, giả bộ đáng thương để làm gì?”
“Tôi không có!” Hàng Vãn Tản cố kìm nén cảm xúc muốn khóc.
Bụng cô đột ngột đau nhói, ban đầu cô định về nhà sớm tắm rửa rồi đi ngủ, hiện tại sắc mặt cô trắng bệch, cảm giác tương lai của mình thật mù mịt.
Cô biết mình sắp tiêu đời rồi, đắc tội với người khác, cô không nên làm như vậy, hậu quả hiện tại, là cô gánh không nổi.
Hàng Vãn Tản nhìn vẻ mặt ăn chơi trác táng đáng ghê tởm của Hạ Ức, nghĩ không ra, vì sao anh nhất định phải làm khó cô?
Đám người này, sao lại nhàm chán như vậy?
Hàng Vãn Tản đột nhiên mất hết tinh thần, nhận ra rằng mình thực sự không nên trả thù.
Giọng cô dịu đi một chút, cô hỏi: “Rốt cuộc anh muốn gì, mới chịu tha cho tôi?”
Hạ Ức bỗng nhiên cong khóe miệng, tâm trạng cũng tốt hẳn lên: “Thật ra chỉ là một ít tiền thôi, chẳng qua ông đây không vui nhìn em ra vẻ tự cao tự đại ấy. Không thấy giả tạo hả? Như vậy, tôi cũng không làm khó em quá lâu đâu, chỉ cần kỳ nghỉ hè này em đến làm tùy tùng cho tôi, giúp tôi làm việc. Đến lúc khai giảng, tôi sẽ buông tha cho em. Cho qua hết mọi chuyện.”
Hàng Vãn Tản bắt lấy cổ áo mình, cảnh giác nhìn Hạ Ức.
Hạ Ức không kiên nhẫn cau mày: “Không phải chứ, em không được bình thường đúng không? Chắc em không cho rằng tôi sẽ để ý tới một cô gái quê mùa gầy quắt như em đâu ha? Mắt tôi còn chưa mù, em cho rằng gu của tôi và Từ Thái Quang giống nhau à.”
Hàng Vãn Tản suy nghĩ về tương lai của mình, chỉ cần có thể bình an vượt qua kỳ nghỉ hè này là có thể đi học đại học rồi, cơn tức nhỏ xíu này nhịn rồi sẽ qua thôi.
Cô đồng ý: “Được, là anh nói đó, đừng có lật mặt nha.”
“Hừ.” Hạ Ức liếc nhìn cô một cái, vô cùng khinh thường rời đi.
Trên đường về nhà, Hàng Vãn Tản đã mua bình xịt hơi cay và còi báo động, trong thời gian này, nếu Hạ Ức dám động tay động chân với cô, cô nhất định sẽ thiến anh.
Ngay cả khi cô phải đánh đổi cả tương lai của mình.
Sau khi cô biết được phí bồi thường đắt đỏ như vậy, nếu Hạ Ức thực sự muốn kiện cáo, cô sẽ không đủ tiền để bồi thường.
Hiện tại Hạ Ức chỉ để cô làm trâu làm ngựa, làm công để trả nợ, để nguôi giận. Có lẽ đây là giải pháp tốt nhất cho cô.
Lòng tự trọng của cô giờ đã không còn giá trị gì nữa, hiện thực đã gần như nghiền nát cô rồi, nếu thái độ tốt một chút, biết nịnh nọt một chút, có thể khiến cuộc sống của cô dễ chịu hơn một chút, cô đương nhiên sẵn lòng.
Nhưng cô cũng có điểm mấu chốt, điều kiện tiên quyết là Hạ Ức không thể xâm phạm cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.