Nóng Cháy Cuồng Hạ (Cường Thủ Hào Đoạt H)

Chương 11: Nội Tâm Sảng Khoái Vô Cùng

Nạo Nạo Đầu Bì

14/10/2024

Editor: L’espoir

*

Hàng Vãn Tản là một đứa trẻ bị bỏ rơi, bị ném ở bờ sông Tô Thành.

Cặp vợ chồng làm việc tại Tô Thành này đã sinh đứa một bé gái trong căn nhà thuê gần sông Tô Thành.

Bọn họ thấy là một bé gái, cho rằng đó là một gánh nặng, không thể truyền thừa hương khói, bèn vứt bỏ Hàng Vãn Tản.

Hàng Vãn Tản mới một tháng tuổi, đã được ông lão họ Hàng nhặt về, nuôi dưỡng như con gái của ông.

Nuôi nấng suốt 17 năm trời.

Hàng Vãn Tản đã sống như một người không có hộ khẩu trong một thời gian dài, phải đến khi học cấp ba mới chính thức được đăng ký hộ khẩu.

Cô gọi ông lão họ Hàng là ba, thực tế ông lão họ Hàng lớn hơn cô tận 40 tuổi.

Ông Hàng là một lão già thấp bé, da ngăm đen đã nghỉ hưu, ngày xưa là nông dân. Sau khi nghỉ hưu, ngày thường ông thích uống rượu nhẹ và chơi bài, không có sở thích nào khác, cả đời chưa từng kết hôn.

Ông cho Hàng Vãn Đi học xong hết cấp ba.

Bình thường ông ít nói, nhưng đối với Hàng Vãn Tản coi như có trách nhiệm, tuy rằng hai cha con nghèo khó, nhưng Hàng Vãn Tản chưa bao giờ bị bắt nạt, những người hàng xóm xung quanh cũng rất tốt với cô.

Sau khi cô thi đỗ đại học, nhận được giấy báo nhập học, ông lão Hàng qua đời. Cái chết của ông rất bất ngờ, rất nhiều chuyện còn chưa kịp dặn dò.

Căn nhà cũ nát này của ông lão Hàng, được mặc định để lại cho Hàng Vãn Tản.

Cô đã dành hết tất cả số tiền tiết kiệm của mình, bao gồm cả số tiền mà ông lão Hàng để lại, để lo liệu cho tang lễ.

Sau khi làm thủ tục khai tử cho ông Hàng lão đầu hủy hộ khẩu, cô còn nhận được một khoản tiền trợ cấp mai táng, điều này giúp Hàng Vãn Tản tạm thời không phải lo chuyện ăn uống.

Khi đó cô cảm thấy như bầu trời sắp sụp đổ, cô hoàn toàn không biết cách xoay sở những chuyện này, rất nhiều việc, đều là nhờ hàng xóm xung quanh giúp đỡ.

Sau khi lo tang lễ xong, Hàng Vãn Tản rơi vào cảnh khốn cùng và túng quẫn trầm trọng.



Kế tiếp muốn học đại học, cô đã không còn tiền để mua vé xe và đồ dùng sinh hoạt, chưa kể đến tiền sinh hoạt hàng tháng sau khi đến Bắc Thành.

Tiền trên người cô chỉ đủ sống trong nửa tháng nữa.

Thừa dịp còn hơn một tháng nghỉ hè, Hàng Vãn Tản chuẩn bị đi làm thêm vài công việc.

Cô đặc biệt tìm kiếm một công việc được trả lương cao.

Khi đó cô mới 17 tuổi, cô rất cần tiền, hoàn toàn không biết những công việc như vậy, rủi ro cũng sẽ cao hơn.

Nhân dịp nghỉ hè, cô đi làm bồi bàn ở câu lạc bộ giải trí.

Cho nên, đây cũng là khởi đầu đầy trắc trở của cô, cô gặp được đám công tử bột ăn chơi trác táng kia.

Một tên con nhà giàu mới nổi cầm đầu tên là Từ Thái Quang, đặc biệt thích quấy rối tình dục cô.

Kết quả là, một vài ngày sau đó, một người tên Hạ Ức đã đến.

Hạ Ức là người sinh ra và lớn lên ở Bắc Thành, trùng hợp là năm đó anh cũng tốt nghiệp lớp 12, đến Tô Thành để nghỉ dưỡng.

Mà Hàng Vãn Tản cho rằng.

Cái tên Hạ Ức này, mới càng đáng giận hơn.

Cô đến đây làm việc để kiếm tiền, chứ không phải để họ tùy ý trêu chọc.

Nghĩ về chi phí đi lại và sinh hoạt mà cô cần, cô đã chọn cách chịu đựng. Cô an ủi bản thân chỉ cần mình chịu đựng một chút thôi là đã có thể gom đủ chi phí sinh hoạt để đi học tại Bắc Thành, coi như là rèn luyện sớm.

Cho đến ngày hôm đó, cô bưng bánh ngọt vào phòng riêng, thì đã bị người ta ấn mặt vào bánh.

Người trêu chọc Hàng Vãn Tản là Từ Thái Quang.

Từ Thái Quang thường xuyên đến câu lạc bộ giải trí chơi bóng bàn và ca hát, sau khi gặp Hàng Vãn Tản, có theo đuổi vài lần.

Hàng Vãn Tản cũng từ chối vài lần.

Từ Thái Quang cảm thấy mất mặt, mấy ngày gần đây cố tình làm khó dễ Hàng Vãn Tản, sỉ nhục xong, cho một hai trăm tiền boa để chuộc lỗi.



Hàng Vãn Tản chống bàn ngồi dậy, cô lấy tay lau mắt.

Cô bình tĩnh nói: “Nếu không có chuyện gì nữa, tôi đi trước ạ.”

Tại thời điểm này.

Hạ Ức đang ngồi ở một góc, lại cầm lấy một chai bia đổ thẳng lên đầu cô.

Nước bia lạnh rửa sạch một phần kem bám trên khuôn mặt của cô.

Hàng Vãn Tản đột nhiên cảm thấy bụng dưới đau nhói, sợ rượu bắn vào mắt, cô nhắm mắt lại, cả khuôn mặt đều nheo, nhìn Hạ Ức với vẻ khó hiểu.

“Thật ngại quá, chơi thua đại mạo hiểm, tôi bồi thường cho cô.” Hạ Ức anh nhìn Hàng Vãn Tản với vẻ mặt trêu chọc.

Cô nhìn vẻ mặt đó của anh, không có vẻ gì là ngượng ngùng.

Hạ Ức lấy từ trong ví ra một xấp tiền mặt: “Như vậy là được rồi chứ?”

Anh nhét vào trong túi cô, lại không hề áy náy mà lui về chỗ ngồi.

Hàng Vãn Tản gần như nghiến nát răng, cô nghĩ cô đánh không lại bọn họ, hơn nữa nếu mất việc, thì đến lúc đó chi phí sinh hoạt chính là vấn đề.

Số tiền cô tiết kiệm được hiện tại đủ để cô tập trung học đại học trong một năm, miễn là cô tiết kiệm một chút.

Có lẽ là khi Hàng Vãn Tản vào nhà vệ sinh dọn dẹp bản thân, không nhịn được, bụng dưới trướng đau và cơn đau đầu dày vò cô cả về thể xác lẫn tinh thần.

Cô cắn răng không cho phép mình khóc.

Hàng Vãn Tản lấy ra số tiền thật dày trong túi, cô nắm chặt.

Đột nhiên, cô nảy ra ý nghĩ trả thù.

Sau giờ làm việc, cô cải trang, tránh camera, cố tình cào xước xe của Hạ Ức và Từ Thái Quang.

Khi chìa khóa bén nhọn ‘roẹt’ cào qua thân xe, Hàng Vãn Tản nở nụ cười, nội tâm cũng sảng khoái vô cùng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Nóng Cháy Cuồng Hạ (Cường Thủ Hào Đoạt H)

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook