Nóng Cháy Cuồng Hạ (Cường Thủ Hào Đoạt H)

Chương 10: Khăn Quàng Cổ Màu Đỏ

Nạo Nạo Đầu Bì

15/09/2024

Hồi lâu sau.

Hạ Ức mới đóng máy tính lại, tối nay anh cố ý không uống thuốc.

Cả đêm anh không ngủ, thay vào đó là uống một ly vodka.

Hạ Ức ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách, ngửa đầu ngơ ngác nhìn trần nhà. Suy nghĩ của anh dần dần trở nên hỗn loạn, đầu càng lúc càng choáng váng.

Anh đứng dậy, đi về phòng ngủ, bước chân cả người trở nên phù phiếm.

Anh loạng choạng, nhào đầu ngã xuống giường, nhắm mắt lại.

Cuối cùng.

Trong đầu anh, tấm ảnh vừa nhìn thấy, cùng với khuôn mặt của cô gái trong mơ, dần dần chồng chéo lên nhau.

*

Hàng Vãn Tản xoa xoa huyệt thái dương, cô mở trang web trên điện thoại của mình, tìm kiếm tên Hạ Ức.

Đã lâu rồi cô không chú ý đến tin tức của anh.

Cô bấm xem vài trang, nhận thấy có rất ít tin tức mới nhất về anh, hầu hết đều là từ những năm gần đây.

Đó đều là những bức ảnh cắt băng khánh thành của một số dự án nghỉ dưỡng khai trương.

Trong ảnh, Hạ Ức ăn mặc cẩn thận tỉ mỉ, mặc âu phục giày da.

Cô nhìn chằm chằm góc nghiêng mỉm cười của anh trong ảnh, điều này khiến Hàng Vãn Tản cảm giác được còn người này thật sự là một tên bại hoại có văn hóa.

Trong những năm gần đây, sức khỏe của anh dường như không được tốt lắm, bởi vậy rất hiếm khi xuất hiện trước công chúng.

Hàng Vãn Tản nghĩ đến lịch sử bệnh tình của gia tộc anh, bỗng nhiên đoán được đại khái đã xảy ra chuyện gì.



Có lẽ, có lẽ vì anh phát bệnh, cho nên anh có thể quên cô.

Hơn nữa đã qua mười năm rồi, ngoại hình của cô thay đổi nhiều như vậy, anh không nhận ra cũng rất bình thường.

Hàng Vãn Tản nghĩ đến bộ dạng điên khùng phát bệnh của anh khi đó, hai mắt đỏ bừng hết cả lên, tư thái mặc kệ mọi thứ chuẩn bị cùng đến chỗ chết, đến nay cô vẫn còn sợ hãi.

Nhưng so với cái chết, cô sợ hãi hơn việc mình không có phẩm giá, không có quần áo để mặc, mỗi ngày giống như động vật, bất kể dịp nào…

Không đúng, đó là sự ép buộc trái với ý thức của cô.

Chỉ nghĩ đến những điều đó đó, Hàng Vãn Tản đã bắt đầu cảm thấy buồn nôn sinh lý.

Cô lau mồ hôi lạnh trên trán, cắn chặt răng, tiếp tục lên mạng tra cứu tin tức của anh.

Cô nhớ người nhà của Hạ Ức yêu thương anh như thế, coi thường cô nhiều như vậy, nhất định sẽ không cố ý nhắc tới những chuyện quá khứ đó ở trước mặt Hạ Ức.

Cho nên đối với Hàng Vãn Tản mà nói, đây lại là chuyện tốt.

Mấy năm nay, Hạ Ức chắc hẳn được bảo vệ rất tốt nhỉ?

Hàng Vãn Tản lên một nền tảng mạng xã hội khác, tìm kiếm tên của anh.

Thật ra cô sợ phải nhìn thấy tất cả mọi thứ về anh, chỉ cần về Hạ Ức thì sẽ khiến cho cô nhớ lại, cái thời gian tối tăm không thấy mặt trời ấy.

Cũng khiến cô căm ghét bản thân vì đã kéo những người vô tội liên lụy.

Cô nghĩ đến mình nợ Tống Ái, không phải dựa vào tiền tài là có thể bù đắp.

Cô không biết, Tống Ái ở Lan Thành xa xôi sống như thế nào, cô cũng không có mặt mũi cầu xin sự tha thứ của hắn.

Là cô không lượng sức mình, tự tay đẩy hắn vào hoàn cảnh đó, hủy hoại cuộc đời hắn.

Cô biết Hạ Ức đã đi máy bay bay ra nước ngoài, vậy có nghĩa là, mấy ngày nay, có phải cô sẽ không gặp Hạ Ức ở Nam Thành nữa phải không?



Hàng Vãn Tản mò tới weibo của anh.

Vẫn là cái tên trước kia, ấy vậy mà anh cũng chưa sửa qua.

Cô nhìn tần suất cập nhật weibo của anh, khoảng hai hoặc ba lần một năm, lần cập nhật cuối cùng là khi anh và người nhà cùng nhau ăn tết.

Cô kéo dòng thời gian, mở weibo của anh mười năm trước.

Những kỷ niệm của cô với anh trong năm đó đã bị xóa sạch.

Hàng Vãn Tản thở phào nhẹ nhõm.

Thật ra khi cô và anh ở bên nhau, nền tảng mạng xã hội của anh hầu như không có dấu vết nào về cô.

Ngoại trừ một chiếc khăn quàng đỏ.

Lúc ấy Hàng Vãn Tản vừa mới chuyển đến sống chung với anh, sắp đến sinh nhật anh, cô không biết nên tặng cái gì.

Cô nhìn vào quần áo anh mặc, đồng hồ anh đeo, tất cả đều là hàng hiệu.

Cuối cùng, cô mua một sợi len chất lượng cao và dệt cho anh một chiếc khăn len màu đỏ sẫm.

Cô nhớ rõ đan đến mức đôi mắt mình xuất hiện tơ máu đỏ chỉ vì muốn kịp đến dịp sinh nhật của anh, khi đó cô thực sự đã làm những điều này bằng tình yêu chân thành của mình.

Đến nỗi sau này, cô hối hận vì những hành động này.

Lúc đó sau khi Hạ Ức nhận được rất thích, còn chụp ảnh tự sướng đăng lên mạng xã hội.

Lần đó hình như là lần duy nhất, anh công khai sự tồn tại của bạn gái, mặc dù mơ hồ không rõ, cũng làm cho cô cảm nhận được một tia cảm giác an toàn.

Mà cuộc gặp gỡ giữa Hàng Vãn Tản và Hạ Ức.

Bắt đầu trong một câu lạc bộ ở Tô Thành…

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Nóng Cháy Cuồng Hạ (Cường Thủ Hào Đoạt H)

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook