[Làm Giàu] Nông Môn Hãn Phụ, Tướng Công Ốm Yếu Sủng Thê Vô Độ
Chương 40: Nam Nhân Vui Buồn Thất Thường 4
Cật Bão Bão Hảo Mã Tự
13/05/2024
Nàng biết tính cách của Tiêu Hàm và bề ngoài khác nhau, nhưng chưa từng nghĩ hắn lại có ý nghĩ xấu xa như vậy.
Nhìn thấy vẻ mặt nàng sụp đổ, không hiểu sao Tiêu Hàm lại cảm thấy vui vẻ.
Hắn nở nụ cười ấm áp: “Phu nhân nghe không rõ sao? Cần phu quân lặp lại một lần nữa.”
Lý Diệu Diệu lập tức lấy tay che miệng hắn, sợ hắn lại nói ra mấy câu xấu hổ.
“Đừng, ta nghe rõ, nghe rất rõ ràng.”
Hơi thở của nam nhân phun lên mu bàn tay, cảm thấy hơi ngứa ngáy.
Tiêu Hàm cũng không đẩy tay nàng ra, môi mỏng khẽ mở: “Phu nhân thích như vậy?”
Môi răng mấp máy, đột nhiên Lý Diệu Diệu cảm thấy nhiệt độ bàn tay nóng lên, so với vừa rồi lúc nàng ngâm trong nước nóng còn nóng hơn, lập tức Lý Diệu Diệu hoảng sợ.
Nhìn chằm chằm khuôn mặt lạnh lùng mang theo vài phần yếu ớt kia, nàng mím môi, đột nhiên hai tai đỏ bừng.
Hai mắt cũng không biết nên nhìn hướng nào.
Bị hắn trêu chọc, trong lòng Lý Diệu Diệu phức tạp, bây giờ nàng chỉ muốn nhanh chóng thoát khỏi nơi này, thu tay lấy ôm lấy thùng gỗ chạy ra ngoài.
Sắp tới cửa, nàng mới kịp phản ứng lại, dừng chân, quay người tức giận nói với hắn.
“Ta không thích, ta cũng không có nhu cầu.”
Nói xong quay người đi một bước rồi lại quay đầu lại, cắn môi, giọng nói có chút khó chịu.
“Sai rồi, ta đối với ngươi không có nhu cầu.”
“Còn nhớ nhung Lâm Đại Lang?”
Giọng nói lạnh lùng mà dịu dàng thiếu chút nữa khiến cho Lý Diệu Diệu trẹo chân, lông mày nàng nhíu chặt, trên mặt tràn ngập vẻ khó hiểu.
Cái này cùng với tra nam Lâm Đại Lang kia thì có liên quan gì?
Thấy nàng đi ra ngoài mà không nói gì, nụ cười của Tiêu Hàm nhạt dần, thay vào đó là sự âm u.
Xem ra hắn nói đúng.
Lý Diệu Diệu đổ nước trong thùng đi, cúi đầu nhìn lòng bàn tay phải, nghĩ đến chuyện Tiêu Hàm cố ý trêu chọc nàng, đột nhiên tay nắm chặt thành quyền đánh vào trong không khí.
Sau khi lấy gáo múc nước vào trong thùng, cho đến khi thùng sắp đầy nàng mới ôm trở về phòng.
Trong phòng, nàng đắp chân cho Tiêu Hàm, không nói gì với nhau.
Một canh giờ trôi qua, nước nóng mới thay cũng sắp lạnh, Lý Diệu Diệu lại chuẩn bị thay nước nóng lại.
Cơn đau đã dịu đi, Tiêu Hàm lạnh nhạt nói: “Chân đỡ hơn rồi.”
Lăn qua lăn lại đến nửa đêm, Lý Diệu Diệu buồn ngủ không chịu nổi, nhìn sắc mặt hắn không hề tái nhợt, nàng ngáp một cái, lau đi nước mắt ở khóe mắt.
Trả lời bằng giọng mũi: “Ta biết rồi, có cần ta mặc quần cho ngươi không?”
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Nhìn thấy vẻ mặt nàng sụp đổ, không hiểu sao Tiêu Hàm lại cảm thấy vui vẻ.
Hắn nở nụ cười ấm áp: “Phu nhân nghe không rõ sao? Cần phu quân lặp lại một lần nữa.”
Lý Diệu Diệu lập tức lấy tay che miệng hắn, sợ hắn lại nói ra mấy câu xấu hổ.
“Đừng, ta nghe rõ, nghe rất rõ ràng.”
Hơi thở của nam nhân phun lên mu bàn tay, cảm thấy hơi ngứa ngáy.
Tiêu Hàm cũng không đẩy tay nàng ra, môi mỏng khẽ mở: “Phu nhân thích như vậy?”
Môi răng mấp máy, đột nhiên Lý Diệu Diệu cảm thấy nhiệt độ bàn tay nóng lên, so với vừa rồi lúc nàng ngâm trong nước nóng còn nóng hơn, lập tức Lý Diệu Diệu hoảng sợ.
Nhìn chằm chằm khuôn mặt lạnh lùng mang theo vài phần yếu ớt kia, nàng mím môi, đột nhiên hai tai đỏ bừng.
Hai mắt cũng không biết nên nhìn hướng nào.
Bị hắn trêu chọc, trong lòng Lý Diệu Diệu phức tạp, bây giờ nàng chỉ muốn nhanh chóng thoát khỏi nơi này, thu tay lấy ôm lấy thùng gỗ chạy ra ngoài.
Sắp tới cửa, nàng mới kịp phản ứng lại, dừng chân, quay người tức giận nói với hắn.
“Ta không thích, ta cũng không có nhu cầu.”
Nói xong quay người đi một bước rồi lại quay đầu lại, cắn môi, giọng nói có chút khó chịu.
“Sai rồi, ta đối với ngươi không có nhu cầu.”
“Còn nhớ nhung Lâm Đại Lang?”
Giọng nói lạnh lùng mà dịu dàng thiếu chút nữa khiến cho Lý Diệu Diệu trẹo chân, lông mày nàng nhíu chặt, trên mặt tràn ngập vẻ khó hiểu.
Cái này cùng với tra nam Lâm Đại Lang kia thì có liên quan gì?
Thấy nàng đi ra ngoài mà không nói gì, nụ cười của Tiêu Hàm nhạt dần, thay vào đó là sự âm u.
Xem ra hắn nói đúng.
Lý Diệu Diệu đổ nước trong thùng đi, cúi đầu nhìn lòng bàn tay phải, nghĩ đến chuyện Tiêu Hàm cố ý trêu chọc nàng, đột nhiên tay nắm chặt thành quyền đánh vào trong không khí.
Sau khi lấy gáo múc nước vào trong thùng, cho đến khi thùng sắp đầy nàng mới ôm trở về phòng.
Trong phòng, nàng đắp chân cho Tiêu Hàm, không nói gì với nhau.
Một canh giờ trôi qua, nước nóng mới thay cũng sắp lạnh, Lý Diệu Diệu lại chuẩn bị thay nước nóng lại.
Cơn đau đã dịu đi, Tiêu Hàm lạnh nhạt nói: “Chân đỡ hơn rồi.”
Lăn qua lăn lại đến nửa đêm, Lý Diệu Diệu buồn ngủ không chịu nổi, nhìn sắc mặt hắn không hề tái nhợt, nàng ngáp một cái, lau đi nước mắt ở khóe mắt.
Trả lời bằng giọng mũi: “Ta biết rồi, có cần ta mặc quần cho ngươi không?”
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.