[Làm Giàu] Nông Môn Hãn Phụ, Tướng Công Ốm Yếu Sủng Thê Vô Độ
Chương 41: Tiếng Gõ Tre Chọc Hắn Sao? 1
Cật Bão Bão Hảo Mã Tự
13/05/2024
Câu nói này lập tức khiến cho khuôn mặt của Tiêu Hàm trở nên lạnh lùng, hờ hững nhìn nàng, giọng nói lạnh như băng.
“Như thế nào, còn muốn nhìn?”
Lý Diệu Diệu nhướng mày, không nói gì nhìn vẻ mặt lạnh lùng khó hiểu của hắn.
Nàng bận tới mức bây giờ mới có ý tốt hỏi hắn có cần giúp đỡ không, lại đổi lấy được một câu như vậy, tính tình nàng cũng không được tính là tốt, nhưng đối với Tiêu Hàm nàng tự nhận là mình chưa từng ngược đãi hắn.
Lòng tốt lại bị coi là lòng lang dạ thú.
Ủy khuất cũng không đến mức, chỉ là thấy tức không chịu nổi.
“Ngươi để cho ta tự cấp tự túc, hai lượng thịt kia của ngươi có gì đáng giá mà để nhìn?”
Lý Diệu Diệu đưa bàn tay đỏ bừng qua, đôi môi run rẩy, giọng nói càng lớn thêm: “Ta bận đến bây giờ mắt buồn ngủ cũng không mở được, hai tay cũng biến thành cái móng heo, còn chẳng biết xấu hổ mà giúp ngươi.”
Nhìn thấy nàng tức giận đến đỏ mặt, đôi tay đỏ bừng kia cũng run rẩy, ánh mắt Tiêu Hàm dời đi đối diện với đôi mắt trong veo kia.
Nàng thật sự chỉ muốn giúp đỡ, không có ý cười nhạo hắn?
Nhận ra được điều này, hắn vừa định nói chuyện, thì Lý Diệu Diệu đang nổi giận đã phát tiết hết cảm xúc bất mãn ra bên ngoài.
“Đúng, ngươi bảo ta cút là ta không chịu nghe, là ta không biết xấu hổ vội vàng muốn giúp ngươi, tất cả đều là do ta tự chuốc lấy.”
Nói xong, xách thùng nước rời đi cũng không quay đầu lại, nàng nổi giận không để ý tới dưới chân, đá văng cửa lảo đảo ngã về phía trước, một chút nước văng ra ngoài, còn làm ướt xiêm y trước ngực nàng.
Cúi đầu nhìn xiêm y ướt nhẹp trước mặt, nàng hít một hơi thật sâu đi vào bếp.
Buông thùng nước xuống đánh một quyền với không khí, rồi mới đi tới phía sau bếp để lấy củi đốt lửa.
Sai khi thu dọn nơi này xong, nàng cũng mặc kệ vừa rồi cùng với Tiêu Hàm cãi nhau, nhanh chóng đi vào phòng, ngủ là quan trọng nhất.
Nghe được tiếng bước chân, Tiêu Hàm bình tĩnh nhắm mắt lại.
Đi tới bên giường đã nhìn thấy nam nhân nhắm mắt nghỉ ngơi, Lý Diệu Diệu nhịn cảm xúc trong lòng xuống muốn trừng mắt liếc nhìn hắn, thổi tắt ngọn đèn dầu rồi lên giường nghỉ ngơi.
Nàng đưa lưng về phía nam nhân, chẳng bao lâu đã ngủ thiếp đi.
Nghe tiếng hít thở của nàng, Tiêu Hàm mở mắt ra, nghiêng đầu nhìn chằm chằm sau lưng nàng.
Nghĩ đến những lời tức giận của nàng.
Trong đôi mắt đen nhánh hiện lên một tia khác thường, đột nhiên hắn nghĩ tới một số chuyện, nhưng nhanh chóng đè nén đó xuống.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Như thế nào, còn muốn nhìn?”
Lý Diệu Diệu nhướng mày, không nói gì nhìn vẻ mặt lạnh lùng khó hiểu của hắn.
Nàng bận tới mức bây giờ mới có ý tốt hỏi hắn có cần giúp đỡ không, lại đổi lấy được một câu như vậy, tính tình nàng cũng không được tính là tốt, nhưng đối với Tiêu Hàm nàng tự nhận là mình chưa từng ngược đãi hắn.
Lòng tốt lại bị coi là lòng lang dạ thú.
Ủy khuất cũng không đến mức, chỉ là thấy tức không chịu nổi.
“Ngươi để cho ta tự cấp tự túc, hai lượng thịt kia của ngươi có gì đáng giá mà để nhìn?”
Lý Diệu Diệu đưa bàn tay đỏ bừng qua, đôi môi run rẩy, giọng nói càng lớn thêm: “Ta bận đến bây giờ mắt buồn ngủ cũng không mở được, hai tay cũng biến thành cái móng heo, còn chẳng biết xấu hổ mà giúp ngươi.”
Nhìn thấy nàng tức giận đến đỏ mặt, đôi tay đỏ bừng kia cũng run rẩy, ánh mắt Tiêu Hàm dời đi đối diện với đôi mắt trong veo kia.
Nàng thật sự chỉ muốn giúp đỡ, không có ý cười nhạo hắn?
Nhận ra được điều này, hắn vừa định nói chuyện, thì Lý Diệu Diệu đang nổi giận đã phát tiết hết cảm xúc bất mãn ra bên ngoài.
“Đúng, ngươi bảo ta cút là ta không chịu nghe, là ta không biết xấu hổ vội vàng muốn giúp ngươi, tất cả đều là do ta tự chuốc lấy.”
Nói xong, xách thùng nước rời đi cũng không quay đầu lại, nàng nổi giận không để ý tới dưới chân, đá văng cửa lảo đảo ngã về phía trước, một chút nước văng ra ngoài, còn làm ướt xiêm y trước ngực nàng.
Cúi đầu nhìn xiêm y ướt nhẹp trước mặt, nàng hít một hơi thật sâu đi vào bếp.
Buông thùng nước xuống đánh một quyền với không khí, rồi mới đi tới phía sau bếp để lấy củi đốt lửa.
Sai khi thu dọn nơi này xong, nàng cũng mặc kệ vừa rồi cùng với Tiêu Hàm cãi nhau, nhanh chóng đi vào phòng, ngủ là quan trọng nhất.
Nghe được tiếng bước chân, Tiêu Hàm bình tĩnh nhắm mắt lại.
Đi tới bên giường đã nhìn thấy nam nhân nhắm mắt nghỉ ngơi, Lý Diệu Diệu nhịn cảm xúc trong lòng xuống muốn trừng mắt liếc nhìn hắn, thổi tắt ngọn đèn dầu rồi lên giường nghỉ ngơi.
Nàng đưa lưng về phía nam nhân, chẳng bao lâu đã ngủ thiếp đi.
Nghe tiếng hít thở của nàng, Tiêu Hàm mở mắt ra, nghiêng đầu nhìn chằm chằm sau lưng nàng.
Nghĩ đến những lời tức giận của nàng.
Trong đôi mắt đen nhánh hiện lên một tia khác thường, đột nhiên hắn nghĩ tới một số chuyện, nhưng nhanh chóng đè nén đó xuống.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.