[Làm Giàu] Nông Môn Hãn Phụ, Tướng Công Ốm Yếu Sủng Thê Vô Độ
Chương 47: Sao Lâm Tra Nam Lại Đến Rồi? 4
Cật Bão Bão Hảo Mã Tự
13/05/2024
Nàng nhíu mày nghi hoặc nỉ non nói: "Giữa trưa, Lâm nha nam sao lại đến bên này rồi?"
Mang theo nỗi nghi hoặc, nàng vừa gọt công cụ vừa chú ý hành động của Lâm Đại Lang.
Thời gian này gần như mỗi nhà đều đang ăn cơm trưa, Lâm Đại Lang vốn là qua đây thăm dò tình hình trước, chuẩn bị tìm một nơi thuận tiện để giám sát Tiểu Hàm.
Vẫn chưa đợi hắn ta đến gần, đã nhìn thấy Lý Diệu Diệu ngồi ở trên bậc thang nhìn mình chằm chằm.
Hắn ta kiêu căng hừ một tiếng: "Nữ nhân xấu xí, vậy mà lại mộng tưởng hảo huyền đối với ta."
Nhìn khuôn mặt đáng ghê tởm đó hắn ta liền buồn nôn.
Hắn ta xuyên qua tường hàng rào nhìn vào bên trong, không thấy bóng dáng Tiêu Hàm, chuẩn bị chạng vạng tối sẽ trở lại.
Không biết hắn ta tới làm cái gì, Lý Diệu Diệu cũng không thèm để ý tới hắn ta.
Bỏ xuống công việc trong tay, chuẩn bị thêm chút lá bách vào trong ruột già hun khói.
Lâm Đại Lang cho rằng Lý Diệu Diệu luyến tiếc hắn ta, dự định qua đó nói chuyện với hắn ta, hai tay hắn ta chắp ra sau bất chợt châm chọc nàng.
"Lý Diệu Diệu ngươi cho dù có cầu xin ta, ta cũng sẽ không tha thứ cho ngươi, cả đời này ngươi ngay cả cơ hội làm thiếp cho ta cũng không có."
Ý gì đây?
Lý Diệu Diệu vừa mới đi xuống bậc thang, nghe phải những lời nói vô liêm sỉ của hắn ta đến không biết làm thế nào.
Nàng dùng ánh mắt như đang nhìn kẻ thiểu năng nhìn về phía Lâm Đại Lang, là thật dự bị hắn ta chọc cười rồi, không nhịn được cong môi cười nhạo.
"Lâm Đại Lang, ngươi bị bệnh sao?"
"Con đàn bà ác độc có tâm địa rắn rất như ngươi dám mắng ta, có tin ta đánh ngươi không?"
Lâm Đại Lang tưởng rằng lần trước nàng phát điên ở hỷ đường là chịu phải kích thích, nghĩ rằng bây giờ có lẽ cũng đã khỏi rồi, hoàn toàn không ngờ nàng vậy mà lại mắng hắn ta bị bệnh.
"Ta không chỉ..."
Muốn mắng người mà còn muốn đánh ngươi, mấy chữ này vẫn chưa nói ra, Lâm Đại Lang lộ ra một vẻ mặt như "ta hiểu rồi".
"Ta hiểu rồi, độc phụ như ngươi là muốn lạt mềm buộc chặt chỉ?"
"Trước kia ngươi sợ nói chuyện lớn tiếng sẽ làm ta phiền lòng, thấy ta làm thế nào ta cũng không để ý đến ngươi, bây giờ ngươi cố ý trở nên mạnh mẽ, để làm cho ta nhớ đến ngươi."
"Hơ, ta nói cho ngươi biết, ngươi có biến thành đại mỹ nhân ta vẫn không nhìn lọt mắt ngươi."
Lạt mềm buộc chặt?
Lý Diệu Diệu nheo hai con mắt lại, vớ lấy một khối gỗ đã được cắt gọn liền đập về phía hắn ta.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Mang theo nỗi nghi hoặc, nàng vừa gọt công cụ vừa chú ý hành động của Lâm Đại Lang.
Thời gian này gần như mỗi nhà đều đang ăn cơm trưa, Lâm Đại Lang vốn là qua đây thăm dò tình hình trước, chuẩn bị tìm một nơi thuận tiện để giám sát Tiểu Hàm.
Vẫn chưa đợi hắn ta đến gần, đã nhìn thấy Lý Diệu Diệu ngồi ở trên bậc thang nhìn mình chằm chằm.
Hắn ta kiêu căng hừ một tiếng: "Nữ nhân xấu xí, vậy mà lại mộng tưởng hảo huyền đối với ta."
Nhìn khuôn mặt đáng ghê tởm đó hắn ta liền buồn nôn.
Hắn ta xuyên qua tường hàng rào nhìn vào bên trong, không thấy bóng dáng Tiêu Hàm, chuẩn bị chạng vạng tối sẽ trở lại.
Không biết hắn ta tới làm cái gì, Lý Diệu Diệu cũng không thèm để ý tới hắn ta.
Bỏ xuống công việc trong tay, chuẩn bị thêm chút lá bách vào trong ruột già hun khói.
Lâm Đại Lang cho rằng Lý Diệu Diệu luyến tiếc hắn ta, dự định qua đó nói chuyện với hắn ta, hai tay hắn ta chắp ra sau bất chợt châm chọc nàng.
"Lý Diệu Diệu ngươi cho dù có cầu xin ta, ta cũng sẽ không tha thứ cho ngươi, cả đời này ngươi ngay cả cơ hội làm thiếp cho ta cũng không có."
Ý gì đây?
Lý Diệu Diệu vừa mới đi xuống bậc thang, nghe phải những lời nói vô liêm sỉ của hắn ta đến không biết làm thế nào.
Nàng dùng ánh mắt như đang nhìn kẻ thiểu năng nhìn về phía Lâm Đại Lang, là thật dự bị hắn ta chọc cười rồi, không nhịn được cong môi cười nhạo.
"Lâm Đại Lang, ngươi bị bệnh sao?"
"Con đàn bà ác độc có tâm địa rắn rất như ngươi dám mắng ta, có tin ta đánh ngươi không?"
Lâm Đại Lang tưởng rằng lần trước nàng phát điên ở hỷ đường là chịu phải kích thích, nghĩ rằng bây giờ có lẽ cũng đã khỏi rồi, hoàn toàn không ngờ nàng vậy mà lại mắng hắn ta bị bệnh.
"Ta không chỉ..."
Muốn mắng người mà còn muốn đánh ngươi, mấy chữ này vẫn chưa nói ra, Lâm Đại Lang lộ ra một vẻ mặt như "ta hiểu rồi".
"Ta hiểu rồi, độc phụ như ngươi là muốn lạt mềm buộc chặt chỉ?"
"Trước kia ngươi sợ nói chuyện lớn tiếng sẽ làm ta phiền lòng, thấy ta làm thế nào ta cũng không để ý đến ngươi, bây giờ ngươi cố ý trở nên mạnh mẽ, để làm cho ta nhớ đến ngươi."
"Hơ, ta nói cho ngươi biết, ngươi có biến thành đại mỹ nhân ta vẫn không nhìn lọt mắt ngươi."
Lạt mềm buộc chặt?
Lý Diệu Diệu nheo hai con mắt lại, vớ lấy một khối gỗ đã được cắt gọn liền đập về phía hắn ta.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.