[Làm Giàu] Nông Môn Hãn Phụ, Tướng Công Ốm Yếu Sủng Thê Vô Độ
Chương 10: Thích Bò Lên Giường? 1
Cật Bão Bão Hảo Mã Tự
13/05/2024
Nói xong, nàng có thể cảm nhận được nhiệt độ không khí đột nhiên lạnh đi, giận thì cứ giận đi, dẫu sao nàng vẫn ngủ.
Nàng bước qua, xốc chăn lên, nằm ở bên cạnh nam tử.
Lăn lộn đến nửa đêm khiến Lý Diệu Diệu không ngủ được, tâm lãnh mỹ kiều lang ở bên cạnh cũng không thể nào ngăn cản nàng ngủ được.
Ngáp một cái, nhắm mắt lại.
Bên cạnh đột nhiên có thêm một người, khiến cho Tiêu Hàm cực kỳ khó chịu, trên mặt hắn không còn sự ôn hòa giả nhân giả nghĩa nữa, đôi mắt sâu như vực thẳm, lạnh lùng như lưỡi đao.
Đôi mày kiếm ở thái dương lại càng thêm vẻ sắc sảo.
Tiếng hít thở đều đặn vang lên, hắn vân vê những viên sỏi giấu ở trong chăn, giọng nói lạnh lùng như băng sương.
“Cút xuống!”
Lý Diệu Diệu mở mắt ra, xoay người nằm nghiêng đối diện với hắn, gằn từng chữ một vô cùng kiên quyết.
“Không, thể, nào.”
Lúc nàng nói ra chữ cuối cùng, viên sỏi trong tay của hắn xoay hai vòng.
Tìm chết!
Hắn từ từ nâng tay trái lên, nổi sát tâm.
Ngay sau đó, một cánh tay mảnh khảnh đặt ở bên hông của hắn, nhẹ nhàng vỗ về một chút.
Sau đó là hơi thở ấm áp và lời nói của nữ nhân phả vào cổ của hắn.
“Chờ đến ngày mai ta giặt chăn, phơi nắng sạch sẽ rồi, ta sẽ lập tức dọn về, trong mấy ngày này ngươi tạm thời nhịn một chút được không?”
“Ta buồn ngủ quá à, ngủ thôi.”
Lý Diệu Diệu nói ong, tay đặt trên hông của nam tử hơi siết chặt, nhẹ nhàng đặt trán ở cạnh bả vai của hắn, nhắm mắt đi ngủ.
Trong phòng tĩnh lặng như nước, cánh tay phải của Tiêu Hàm bị ép đến tê rần, nhưng hắn cũng không hề nhúc nhích chút nào.
Hai mắt hắn sáng như đuối mà liếc xéo gương mặt cũng không coi là đẹp của nữ tử kia, bên tai vẫn còn vang lên giọng nói ngọt ngào dỗ dành vừa rồi của nữ tử.
Đặt tay trái ra bên ngoài giường, viên sỏi hóa thành cát mịn trượt khỏi lòng bàn tay của hắn.
Cho đến khi hai ngón tay trống trơn.
Hắn dời tầm mắt lại, nhìn chằm chằm vào mùng, ước chừng qua thời gian một chén trà nhỏ, mới nhắm mắt lại.
Thôi vậy, để ngươi sống thêm mấy ngày.
Sáng sớm hôm say, tiếng gà gáy nối tiếp nhau vang lên trong thôn.
Lý Diệu Diệu ngáp một cái, xoa mắt tỉnh lại, nàng ngồi dậy quay đầu nhìn lại.
Nam tử còn chưa tỉnh ngủ.
Bỏ tay ra khỏi eo của hắn, tay chân nhẹ nhàng đi xuống giường.
Mở cửa ra, nhìn thấy một khoảnh sương mù mênh mông trước mắt, vươn vai nhìn đến phía của hàng rào tre.
“Xem ra ban ngày còn tệ hơn.”
Làm từng bước một đi, nấu cơm trước đã.
Sau đó đi đến hướng phòng bếp.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Nàng bước qua, xốc chăn lên, nằm ở bên cạnh nam tử.
Lăn lộn đến nửa đêm khiến Lý Diệu Diệu không ngủ được, tâm lãnh mỹ kiều lang ở bên cạnh cũng không thể nào ngăn cản nàng ngủ được.
Ngáp một cái, nhắm mắt lại.
Bên cạnh đột nhiên có thêm một người, khiến cho Tiêu Hàm cực kỳ khó chịu, trên mặt hắn không còn sự ôn hòa giả nhân giả nghĩa nữa, đôi mắt sâu như vực thẳm, lạnh lùng như lưỡi đao.
Đôi mày kiếm ở thái dương lại càng thêm vẻ sắc sảo.
Tiếng hít thở đều đặn vang lên, hắn vân vê những viên sỏi giấu ở trong chăn, giọng nói lạnh lùng như băng sương.
“Cút xuống!”
Lý Diệu Diệu mở mắt ra, xoay người nằm nghiêng đối diện với hắn, gằn từng chữ một vô cùng kiên quyết.
“Không, thể, nào.”
Lúc nàng nói ra chữ cuối cùng, viên sỏi trong tay của hắn xoay hai vòng.
Tìm chết!
Hắn từ từ nâng tay trái lên, nổi sát tâm.
Ngay sau đó, một cánh tay mảnh khảnh đặt ở bên hông của hắn, nhẹ nhàng vỗ về một chút.
Sau đó là hơi thở ấm áp và lời nói của nữ nhân phả vào cổ của hắn.
“Chờ đến ngày mai ta giặt chăn, phơi nắng sạch sẽ rồi, ta sẽ lập tức dọn về, trong mấy ngày này ngươi tạm thời nhịn một chút được không?”
“Ta buồn ngủ quá à, ngủ thôi.”
Lý Diệu Diệu nói ong, tay đặt trên hông của nam tử hơi siết chặt, nhẹ nhàng đặt trán ở cạnh bả vai của hắn, nhắm mắt đi ngủ.
Trong phòng tĩnh lặng như nước, cánh tay phải của Tiêu Hàm bị ép đến tê rần, nhưng hắn cũng không hề nhúc nhích chút nào.
Hai mắt hắn sáng như đuối mà liếc xéo gương mặt cũng không coi là đẹp của nữ tử kia, bên tai vẫn còn vang lên giọng nói ngọt ngào dỗ dành vừa rồi của nữ tử.
Đặt tay trái ra bên ngoài giường, viên sỏi hóa thành cát mịn trượt khỏi lòng bàn tay của hắn.
Cho đến khi hai ngón tay trống trơn.
Hắn dời tầm mắt lại, nhìn chằm chằm vào mùng, ước chừng qua thời gian một chén trà nhỏ, mới nhắm mắt lại.
Thôi vậy, để ngươi sống thêm mấy ngày.
Sáng sớm hôm say, tiếng gà gáy nối tiếp nhau vang lên trong thôn.
Lý Diệu Diệu ngáp một cái, xoa mắt tỉnh lại, nàng ngồi dậy quay đầu nhìn lại.
Nam tử còn chưa tỉnh ngủ.
Bỏ tay ra khỏi eo của hắn, tay chân nhẹ nhàng đi xuống giường.
Mở cửa ra, nhìn thấy một khoảnh sương mù mênh mông trước mắt, vươn vai nhìn đến phía của hàng rào tre.
“Xem ra ban ngày còn tệ hơn.”
Làm từng bước một đi, nấu cơm trước đã.
Sau đó đi đến hướng phòng bếp.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.