[Làm Giàu] Nông Môn Hãn Phụ, Tướng Công Ốm Yếu Sủng Thê Vô Độ
Chương 9: Thích Bò Lên Giường? 3
Cật Bão Bão Hảo Mã Tự
13/05/2024
Đêm ở Tây Bắc, gió lạnh hu hu như lưỡi dao mang theo sương gias, thổi đến mức cắt da cắt thịt.
Lý Diệu Diệu xoa xoa mặt, một lúc lâu cũng không nghe thấy bên trong có tiếng vọng ra.
Nàng nhỏ giọng nói thầm, nói: “Chắc là đi ngủ rồi.”
Sau đó nhẹ nhàng đẩy cửa ra, rón ra rón rén đi vào.
“Xin lỗi vì đã quấy rầy.”
Nàng giống như một kẻ trộm, tiếng đóng cửa cực kỳ nhẹ nhàng, sợ sẽ đánh thức người trên giường.
Mặt trăng trên bầu trời đêm bị mây đen che phủ, cả căn phòng chìm vào bóng tối.
Thị lực của Tiêu Hàm cực tốt, hắn nhìn Lý Diệu Diệu đứng thẳng như thỏ, cùng tay cùng chân đi lên giường.
Hắn nhìn thấy cánh tay gầy gò thô ráp đặt ở trên mép giường.
Một luồng lệ khí đột nhiên dâng lên trong lòng.
Lý Diệu Diệu còn không biết tay của mình đã bị theo dõi, ở trong phong đen như mực, đôi mắt hạnh của nàng cũng không thấy cái gì cả.
Không biết có phải do mùi mồ hôi ở phòng bên cạnh làm cho ngộp hay không.
Nàng thực sự đã ngửi được mùi bồ kết ở trong gian phòng này.
Nàng sờ đến mép chăn mỏng treo bên giường, từ từ sờ đến đầu giường.
Cúi người khom lưng, giọng nói trong trẻo nhẹ nhàng.
“Tiêu Hàm, căn phòng bên cạnh hôi quá, ta ở đây tá túc mấy đêm, chờ sau khi chăn phơi khô là ta tự giác trở về phòng để ngủ.”
Trong không khí, hơi thở trầm ổn và hơi thở dồn dập đan xen, không có chút ái muội nào cả.
“Không nói gì thì ta coi như ngươi đồng ý đó nha.”
Hơi thở ấm áp phả vào bên tai, đi vào trong tay, nội tâm của Tiêu Hàm lại không hề gợn sóng.
Lý Diệu Diệu lại đợi một lúc, sau đó mới cởi giày bò lên trên giường.
Tiêu Hàm ngủ ở phía ngoài, nàng muốn bò vào bên trong để ngủ, thì phải bò qua bên người của hắn.
Nàng cong eo, nửa người trên dựa trên người của nam tử.
Hai tay nàng đặt ở trên giường, hai chân lại đặt ở mép giường, nàng đang chuẩn nhấc chân bò vào trong.
Một giọng nói lạnh lùng mang theo chút đùa cợt vang lên.
“Thích bò lên giường?”
Cơ thể của Lý Diệu Diệu cứng đờ, nghiêng đầu nhìn Tiêu Hàm, tuy rằng không thấy gì cả, những lỗ tai cũng không bị điếc.
Sự trào phúng âm dương quái khí nàng vẫn có thể nghe rõ.
Rõ ràng nam nhân này nghe thấy nàng nói căn phòng bên cạnh vô cùng hôi, lại còn cố ý âm dương quái khí, xem ra thật sự không có cách nào ở chung.
Vậy thì nàng cũng không giả vở nữa.
Cong môi cười nói: “Bò lên giường tướng công của mình là chuyện bình thường thôi.”
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Lý Diệu Diệu xoa xoa mặt, một lúc lâu cũng không nghe thấy bên trong có tiếng vọng ra.
Nàng nhỏ giọng nói thầm, nói: “Chắc là đi ngủ rồi.”
Sau đó nhẹ nhàng đẩy cửa ra, rón ra rón rén đi vào.
“Xin lỗi vì đã quấy rầy.”
Nàng giống như một kẻ trộm, tiếng đóng cửa cực kỳ nhẹ nhàng, sợ sẽ đánh thức người trên giường.
Mặt trăng trên bầu trời đêm bị mây đen che phủ, cả căn phòng chìm vào bóng tối.
Thị lực của Tiêu Hàm cực tốt, hắn nhìn Lý Diệu Diệu đứng thẳng như thỏ, cùng tay cùng chân đi lên giường.
Hắn nhìn thấy cánh tay gầy gò thô ráp đặt ở trên mép giường.
Một luồng lệ khí đột nhiên dâng lên trong lòng.
Lý Diệu Diệu còn không biết tay của mình đã bị theo dõi, ở trong phong đen như mực, đôi mắt hạnh của nàng cũng không thấy cái gì cả.
Không biết có phải do mùi mồ hôi ở phòng bên cạnh làm cho ngộp hay không.
Nàng thực sự đã ngửi được mùi bồ kết ở trong gian phòng này.
Nàng sờ đến mép chăn mỏng treo bên giường, từ từ sờ đến đầu giường.
Cúi người khom lưng, giọng nói trong trẻo nhẹ nhàng.
“Tiêu Hàm, căn phòng bên cạnh hôi quá, ta ở đây tá túc mấy đêm, chờ sau khi chăn phơi khô là ta tự giác trở về phòng để ngủ.”
Trong không khí, hơi thở trầm ổn và hơi thở dồn dập đan xen, không có chút ái muội nào cả.
“Không nói gì thì ta coi như ngươi đồng ý đó nha.”
Hơi thở ấm áp phả vào bên tai, đi vào trong tay, nội tâm của Tiêu Hàm lại không hề gợn sóng.
Lý Diệu Diệu lại đợi một lúc, sau đó mới cởi giày bò lên trên giường.
Tiêu Hàm ngủ ở phía ngoài, nàng muốn bò vào bên trong để ngủ, thì phải bò qua bên người của hắn.
Nàng cong eo, nửa người trên dựa trên người của nam tử.
Hai tay nàng đặt ở trên giường, hai chân lại đặt ở mép giường, nàng đang chuẩn nhấc chân bò vào trong.
Một giọng nói lạnh lùng mang theo chút đùa cợt vang lên.
“Thích bò lên giường?”
Cơ thể của Lý Diệu Diệu cứng đờ, nghiêng đầu nhìn Tiêu Hàm, tuy rằng không thấy gì cả, những lỗ tai cũng không bị điếc.
Sự trào phúng âm dương quái khí nàng vẫn có thể nghe rõ.
Rõ ràng nam nhân này nghe thấy nàng nói căn phòng bên cạnh vô cùng hôi, lại còn cố ý âm dương quái khí, xem ra thật sự không có cách nào ở chung.
Vậy thì nàng cũng không giả vở nữa.
Cong môi cười nói: “Bò lên giường tướng công của mình là chuyện bình thường thôi.”
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.