Nông Môn Trưởng Tẩu Có Không Gian (Bản Dịch)
Chương 33: Ai Bảo Miệng Nàng Ta Tiện
Lí Ngư Hoàn
20/04/2022
Cố Vũ tỏ ra rất thích thú, hắn đã học thuộc hết hình dáng, đặc điểm, môi trường sinh trưởng của từng dược liệu, còn cầu xin Nhạc Linh Chi viết công hiệu và điều kiêng kị của từng loại cho hắn.
Nhạc Linh Chi ngoài mặt thì tỏ vẻ không thành vấn đề, nhưng trong lòng lại sầu não vì tối nay sẽ phải viết rất nhiều chữ đây.
Cố Tranh vừa nói tối nay sẽ kiểm tra nàng đó.
Được rồi, không sao, không thành vấn đề, chữ phồn thể dù sao vẫn có nét tương đồng với chữ giản thể hiện đại, dễ làm quen hơn nàng tưởng nhiều.
Cứ như vậy đến giữa trưa, ba người mãn nguyện về nhà.
Trên đường về, dân làng vẫn bàn tán chuyện Nhạc Linh Chi là sao chổi, nhìn thấy bọn họ từ xa đều chỉ chỉ trỏ trỏ, bọn họ đến gần thì lại lập tức ngậm miệng.
Cố Tranh dừng chân, nghiêm mặt nhìn qua từng người, nói: "Các vị đại thẩm, các vị hương thân phụ lão, Cố Tranh ta có chuyện muốn nói rõ ràng với mọi người, Nhạc Linh Chi là người ta cam tâm tình nguyện đón về nhà, nàng là người nhà của ta, cho nên, ta không muốn nghe thấy mọi người tiếp tục truyền ra mấy lời đồn đại như vậy nữa."
"Kỳ thực, nàng có tốt hay xấu cũng không ảnh hưởng gì đến các người, ta không hiểu sao các người lại độc mồm độc miệng như vậy với một tiểu cô nương, các người có mục đích gì, các người nhận được lợi ích gì từ việc này?"
"Ta nói lần cuối cùng, nếu để ta nghe được các người còn nói xấu nàng như vậy, ta sẽ mời trưởng thôn ra mặt chủ trì công đạo."
Nói xong hắn quay người rời đi. Dân làng không ai phản bác một câu nào, một số còn xấu hổ cúi đầu, chờ bọn họ đi xa mới nhỏ giọng nói tiếp.
"Cố Tranh nói cũng có lý, cho dù nàng ta có thật sự là sao chổi, cũng chỉ liên lụy đến nhà Cố Tranh, ảnh hưởng gì đến chúng ta chứ."
"Ừ, đúng đó, tiểu cô nương này cũng đủ đáng thương rồi, chúng ta còn ở đây bỏ đá xuống giếng."
"Haizz, cũng không biết kẻ nào ác độc truyền ra mấy lời này, chẳng may Cố Tranh tin là thật, tiểu cô nương kia có khả năng không có nhà để về, thôi thôi, sau này chúng ta cũng đừng nói mấy lời này nữa."
"Ta cũng không nói nữa, trưởng thôn rất coi trọng Cố Tranh, nếu thật sự ra mặt giúp hắn chủ trì công đạo, chúng ta bị ăn gậy cũng không chừng."
Những lời này Cố Tranh nghe không sót một từ nào.
Lần đầu tiên hắn nói nhiều như vậy với họ, bọn họ nếu vẫn tiếp tục nói hươu nói vượn, hắn thật sự sẽ tìm trưởng thôn đòi công đạo.
Thôn có quy định, vô cớ xúc phạm đến thanh danh người khác, nhẹ thì bị phạt trượng, nặng thì đưa lên quan truy xét.
Những lời này rốt cuộc là do ai truyền ra, mục đích là gì, hắn nghĩ mãi mà không rõ.
Lúc đầu hắn cũng tưởng là Vương Tiểu Phượng, mục đích là khiến hắn đuổi Nhạc Linh Chi đi, nhưng sáng hôm nay nàng ta đã thề độc trước mặt hắn, không phải nàng ta truyền cũng không phải mẹ nàng ta. Sắc mặt Vương Tiểu Phượng rất kém, người quấn kín mít, toàn thân nàng ta ngứa ngáy cả ngày lẫn đêm, tắm cũng vô ích, không hiểu sao sáng nay ngủ dậy đột nhiên hết ngứa, nhưng toàn thân thì đầy vết trầy xước.
Người nhà nàng đều mắng nàng ta bị quả báo, ai bảo nàng ta miệng tiện. Họ cho rằng nàng ta chịu thể chẳng qua vì không muốn Cố Tranh nghĩ nàng ta là một cô nương ác độc thôi.
Không phải Vương Tiểu Phượng, thì là ai đây?
Chẳng lẽ là người hại Nhị đệ sao?
Nhạc Linh Chi qua thông minh, liếc mắt một cái là nhìn ra quỷ kế của bọn chúng, nếu muốn tiếp tục hại người nhà hắn thì không có Linh Chi ở đây sẽ dễ thực hiện hơn.
Vấn đề mà Cố Tranh đang nghĩ cũng giống Nhạc Linh Chi, thậm chí nàng còn suy nghĩ rõ ràng hơn cả hắn. Người rải lời đồn mục đích chính là muốn Cố Tranh từ bỏ nàng, không dám giữ nàng trong nhà nữa.
Liệu có phải là cái người đã đẩy nàng xuống vách núi không?
Người kia nhất định biết nàng chưa chết, lại không có động tác gì tiếp theo, chứng tỏ việc nàng vào Cố gia ở đã khiến người kia cố kỵ
Năm huynh muội Cố gia đều là người tập võ, bản lĩnh của Cố Tranh cùng Cố Minh nàng cũng đã được nhìn tận mắt, có thể nhẹ nhàng nghiền dược liệu thành bột mà còn không tốn nhiều sức, chứng tỏ bọn họ đều là người không dễ dây vào.
Nhạc Linh Chi ngoài mặt thì tỏ vẻ không thành vấn đề, nhưng trong lòng lại sầu não vì tối nay sẽ phải viết rất nhiều chữ đây.
Cố Tranh vừa nói tối nay sẽ kiểm tra nàng đó.
Được rồi, không sao, không thành vấn đề, chữ phồn thể dù sao vẫn có nét tương đồng với chữ giản thể hiện đại, dễ làm quen hơn nàng tưởng nhiều.
Cứ như vậy đến giữa trưa, ba người mãn nguyện về nhà.
Trên đường về, dân làng vẫn bàn tán chuyện Nhạc Linh Chi là sao chổi, nhìn thấy bọn họ từ xa đều chỉ chỉ trỏ trỏ, bọn họ đến gần thì lại lập tức ngậm miệng.
Cố Tranh dừng chân, nghiêm mặt nhìn qua từng người, nói: "Các vị đại thẩm, các vị hương thân phụ lão, Cố Tranh ta có chuyện muốn nói rõ ràng với mọi người, Nhạc Linh Chi là người ta cam tâm tình nguyện đón về nhà, nàng là người nhà của ta, cho nên, ta không muốn nghe thấy mọi người tiếp tục truyền ra mấy lời đồn đại như vậy nữa."
"Kỳ thực, nàng có tốt hay xấu cũng không ảnh hưởng gì đến các người, ta không hiểu sao các người lại độc mồm độc miệng như vậy với một tiểu cô nương, các người có mục đích gì, các người nhận được lợi ích gì từ việc này?"
"Ta nói lần cuối cùng, nếu để ta nghe được các người còn nói xấu nàng như vậy, ta sẽ mời trưởng thôn ra mặt chủ trì công đạo."
Nói xong hắn quay người rời đi. Dân làng không ai phản bác một câu nào, một số còn xấu hổ cúi đầu, chờ bọn họ đi xa mới nhỏ giọng nói tiếp.
"Cố Tranh nói cũng có lý, cho dù nàng ta có thật sự là sao chổi, cũng chỉ liên lụy đến nhà Cố Tranh, ảnh hưởng gì đến chúng ta chứ."
"Ừ, đúng đó, tiểu cô nương này cũng đủ đáng thương rồi, chúng ta còn ở đây bỏ đá xuống giếng."
"Haizz, cũng không biết kẻ nào ác độc truyền ra mấy lời này, chẳng may Cố Tranh tin là thật, tiểu cô nương kia có khả năng không có nhà để về, thôi thôi, sau này chúng ta cũng đừng nói mấy lời này nữa."
"Ta cũng không nói nữa, trưởng thôn rất coi trọng Cố Tranh, nếu thật sự ra mặt giúp hắn chủ trì công đạo, chúng ta bị ăn gậy cũng không chừng."
Những lời này Cố Tranh nghe không sót một từ nào.
Lần đầu tiên hắn nói nhiều như vậy với họ, bọn họ nếu vẫn tiếp tục nói hươu nói vượn, hắn thật sự sẽ tìm trưởng thôn đòi công đạo.
Thôn có quy định, vô cớ xúc phạm đến thanh danh người khác, nhẹ thì bị phạt trượng, nặng thì đưa lên quan truy xét.
Những lời này rốt cuộc là do ai truyền ra, mục đích là gì, hắn nghĩ mãi mà không rõ.
Lúc đầu hắn cũng tưởng là Vương Tiểu Phượng, mục đích là khiến hắn đuổi Nhạc Linh Chi đi, nhưng sáng hôm nay nàng ta đã thề độc trước mặt hắn, không phải nàng ta truyền cũng không phải mẹ nàng ta. Sắc mặt Vương Tiểu Phượng rất kém, người quấn kín mít, toàn thân nàng ta ngứa ngáy cả ngày lẫn đêm, tắm cũng vô ích, không hiểu sao sáng nay ngủ dậy đột nhiên hết ngứa, nhưng toàn thân thì đầy vết trầy xước.
Người nhà nàng đều mắng nàng ta bị quả báo, ai bảo nàng ta miệng tiện. Họ cho rằng nàng ta chịu thể chẳng qua vì không muốn Cố Tranh nghĩ nàng ta là một cô nương ác độc thôi.
Không phải Vương Tiểu Phượng, thì là ai đây?
Chẳng lẽ là người hại Nhị đệ sao?
Nhạc Linh Chi qua thông minh, liếc mắt một cái là nhìn ra quỷ kế của bọn chúng, nếu muốn tiếp tục hại người nhà hắn thì không có Linh Chi ở đây sẽ dễ thực hiện hơn.
Vấn đề mà Cố Tranh đang nghĩ cũng giống Nhạc Linh Chi, thậm chí nàng còn suy nghĩ rõ ràng hơn cả hắn. Người rải lời đồn mục đích chính là muốn Cố Tranh từ bỏ nàng, không dám giữ nàng trong nhà nữa.
Liệu có phải là cái người đã đẩy nàng xuống vách núi không?
Người kia nhất định biết nàng chưa chết, lại không có động tác gì tiếp theo, chứng tỏ việc nàng vào Cố gia ở đã khiến người kia cố kỵ
Năm huynh muội Cố gia đều là người tập võ, bản lĩnh của Cố Tranh cùng Cố Minh nàng cũng đã được nhìn tận mắt, có thể nhẹ nhàng nghiền dược liệu thành bột mà còn không tốn nhiều sức, chứng tỏ bọn họ đều là người không dễ dây vào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.