Nông Môn Trưởng Tẩu Có Không Gian (Bản Dịch)
Chương 34: Trời Sinh Một Cặp
Lí Ngư Hoàn
20/04/2022
Đi gần đến cửa, Cố Tranh nhìn thấy trưởng thôn và vợ của ông từ phía đối diện đang đi đến, vợ của trưởng thôn còn cầm một cái giỏ tre, trong đó hình như có trứng hay gì đó. Gia đình trưởng thôn luôn đối xử tốt với anh em Cố gia nhất trong làng.
Mẫu thân bọn họ không phải người giỏi quan hệ, thích phô trương lại hợm hĩnh, lúc Cố gia giàu có thì khinh thường hàng xóm, không muốn giao tiếp với bọn họ, sợ bị lợi dụng, đến lúc Cố gia gặp chuyện thì hàng xóm cũng thờ ơ lạnh nhạt.
Đây là lý do tại sao sau khi Nhạc Linh Chi đến đây hai ngày rồi cũng không có ai đến chơi nhà.
Gia đình trưởng thôn thì khác, cha của trưởng thôn cùng ông nội Cố Tranh quan hệ rất tốt, lúc trước từng nhận được sự giúp đỡ của Cố gia, quan hệ của trưởng thôn cùng cha Cố Tranh cũng không tồi, ông là người hay niệm tình cũ, lại rất coi trọng người tài, thường ca ngợi tài hoa của Cố Tranh không dứt.
Những bức thư pháp và tranh chữ treo trong phòng khách nhà ông đều là do Cố Tranh tặng.
Lúc trước, sau khi nhà Cố Tranh phát sinh biến cố, trưởng thôn thường xuyên bảo thê tử mang trứng đến Cố gia. Lần này cả hai người cùng nhau đến, nhất định là có chuyện gì đó.
Cố Tranh bước nhanh về phía trước: "Thừa Hữu bá bá, Lâm thẩm, hai người có khỏe không?"
Trưởng thôn cười ha ha, ánh mắt liếc nhìn Nhạc Linh Chi phía sau: "Tiểu tử ngươi, đón tiểu thê tử về nhà cũng không nói với Thừa Hữu bá bá một tiếng, phải để người ta bàn tán khắp nơi chuyện nhà các ngươi ta mới biết."
Lâm thẩm âm thầm kéo kéo vạt áo chồng, lo lắng ông nói lỡ miệng nhắc tới mấy lời đồn vớ vẩn khiến tiểu thê tử nhà người ta thương tâm.
Bà nhanh nhẹn đi đến bên người Nhạc Linh Chi, thân thiết kéo tay nàng hỏi: "Tiểu cô nương bộ dạng thật xinh đẹp, nhìn bộ váy này, trông không giống một nữ tử thôn quê chút nào, nhìn cứ như một tiểu thư thành thị ấy."
"Con tên gì? Năm nay bao nhiêu tuổi?"
Nhạc Linh Chi cười cười không nói gì, chỉ chỉ Cố Tranh trước mặt ý bảo hắn mau nói, có thể thấy Lâm thẩm không có ác ý, chắc là bà hông nhớ nàng là người câm nên mới hỏi vậy.
Cố Tranh vội thay nàng trả lời: "Nàng tên Nhạc Linh Chi, năm nay mười tuổi."
Lâm thẩm nghe vậy thì nhăn mặt vỗ vỗ mấy cái vào trán mình, ngượng ngùng xin lỗi: "Ôi, Lâm thẩm quên mất con không nói được nên mới hỏi vậy, con bỏ qua cho thẩm nha, cái tên thật hay, không ngại thì Lâm thẩm gọi con là Linh Chi nha đầu được không?"
Nhạc Linh Chi cười gật gật đầu.
Lâm thẩm lại âu yếm vỗ nhẹ lên cái trán bị thương của Nhạc Linh Chi: "Lúc con cười lên trông đẹp hơn rất nhiều, hai má lúm đồng tiền thật ngọt ngào, vài năm nữa, Cố Tranh và con đúng là một đôi trời sinh."
Nhạc Linh Chi không có đỏ mặt, ngược lại còn muốn cười, không nghĩ tới một đại thẩm ở vùng nông thôn này lại có thể nói chuyện một cách văn vẻ như vậy, vừa mở miệng ra là "Trời sinh một cặp".
Nàng có điều không biết, phụ thân trưởng thôn là một tú tài, trưởng thôn từ nhỏ đã được phụ thân dạy dỗ rất kĩ, chẳng qua là thi năm sáu lần cũng không đậu tú tài, mới đành từ bỏ. Bình thường ông nói chuyện thường xuyên dùng thành ngữ nên Lâm thẩm cũng học được không ít.
Cố Tranh nghe vậy mặt đỏ tận mang tai, vội vàng mời vợ chồng trưởng thôn vào nhà.
Lâm thẩm giải thích: "Ngày hôm qua ta tình cờ nghe được chuyện của hai đứa, còn nghe nói Cố Minh bị rắn cắn được nha đầu Linh Chi cứu sống phải không, vợ chồng ta đã sớm muốn đến nhìn xem thế nào, nề hà Thừa Hữu bá bá lại có việc lên thị trấn, con dâu nhà thẩm cũng vừa sinh đứa nhỏ nên không đi được, mới để đến tận hôm nay."
Vừa vào cửa Cố Minh cùng Cố Oánh đã vội vàng chạy ra đón.
Lâm thẩm lần lượt lấy đồ ở trong giỏ tre ra, nào là trứng gà, gạo, mì, còn có cả chuối chín nữa.
"Chúng ta cũng không có thứ gì quý giá để tặng, chỉ có ít thực phẩm của nhà, nhà các ngươi đông người, làm gì cũng phải biết tính trước tính sau mới được."
Mẫu thân bọn họ không phải người giỏi quan hệ, thích phô trương lại hợm hĩnh, lúc Cố gia giàu có thì khinh thường hàng xóm, không muốn giao tiếp với bọn họ, sợ bị lợi dụng, đến lúc Cố gia gặp chuyện thì hàng xóm cũng thờ ơ lạnh nhạt.
Đây là lý do tại sao sau khi Nhạc Linh Chi đến đây hai ngày rồi cũng không có ai đến chơi nhà.
Gia đình trưởng thôn thì khác, cha của trưởng thôn cùng ông nội Cố Tranh quan hệ rất tốt, lúc trước từng nhận được sự giúp đỡ của Cố gia, quan hệ của trưởng thôn cùng cha Cố Tranh cũng không tồi, ông là người hay niệm tình cũ, lại rất coi trọng người tài, thường ca ngợi tài hoa của Cố Tranh không dứt.
Những bức thư pháp và tranh chữ treo trong phòng khách nhà ông đều là do Cố Tranh tặng.
Lúc trước, sau khi nhà Cố Tranh phát sinh biến cố, trưởng thôn thường xuyên bảo thê tử mang trứng đến Cố gia. Lần này cả hai người cùng nhau đến, nhất định là có chuyện gì đó.
Cố Tranh bước nhanh về phía trước: "Thừa Hữu bá bá, Lâm thẩm, hai người có khỏe không?"
Trưởng thôn cười ha ha, ánh mắt liếc nhìn Nhạc Linh Chi phía sau: "Tiểu tử ngươi, đón tiểu thê tử về nhà cũng không nói với Thừa Hữu bá bá một tiếng, phải để người ta bàn tán khắp nơi chuyện nhà các ngươi ta mới biết."
Lâm thẩm âm thầm kéo kéo vạt áo chồng, lo lắng ông nói lỡ miệng nhắc tới mấy lời đồn vớ vẩn khiến tiểu thê tử nhà người ta thương tâm.
Bà nhanh nhẹn đi đến bên người Nhạc Linh Chi, thân thiết kéo tay nàng hỏi: "Tiểu cô nương bộ dạng thật xinh đẹp, nhìn bộ váy này, trông không giống một nữ tử thôn quê chút nào, nhìn cứ như một tiểu thư thành thị ấy."
"Con tên gì? Năm nay bao nhiêu tuổi?"
Nhạc Linh Chi cười cười không nói gì, chỉ chỉ Cố Tranh trước mặt ý bảo hắn mau nói, có thể thấy Lâm thẩm không có ác ý, chắc là bà hông nhớ nàng là người câm nên mới hỏi vậy.
Cố Tranh vội thay nàng trả lời: "Nàng tên Nhạc Linh Chi, năm nay mười tuổi."
Lâm thẩm nghe vậy thì nhăn mặt vỗ vỗ mấy cái vào trán mình, ngượng ngùng xin lỗi: "Ôi, Lâm thẩm quên mất con không nói được nên mới hỏi vậy, con bỏ qua cho thẩm nha, cái tên thật hay, không ngại thì Lâm thẩm gọi con là Linh Chi nha đầu được không?"
Nhạc Linh Chi cười gật gật đầu.
Lâm thẩm lại âu yếm vỗ nhẹ lên cái trán bị thương của Nhạc Linh Chi: "Lúc con cười lên trông đẹp hơn rất nhiều, hai má lúm đồng tiền thật ngọt ngào, vài năm nữa, Cố Tranh và con đúng là một đôi trời sinh."
Nhạc Linh Chi không có đỏ mặt, ngược lại còn muốn cười, không nghĩ tới một đại thẩm ở vùng nông thôn này lại có thể nói chuyện một cách văn vẻ như vậy, vừa mở miệng ra là "Trời sinh một cặp".
Nàng có điều không biết, phụ thân trưởng thôn là một tú tài, trưởng thôn từ nhỏ đã được phụ thân dạy dỗ rất kĩ, chẳng qua là thi năm sáu lần cũng không đậu tú tài, mới đành từ bỏ. Bình thường ông nói chuyện thường xuyên dùng thành ngữ nên Lâm thẩm cũng học được không ít.
Cố Tranh nghe vậy mặt đỏ tận mang tai, vội vàng mời vợ chồng trưởng thôn vào nhà.
Lâm thẩm giải thích: "Ngày hôm qua ta tình cờ nghe được chuyện của hai đứa, còn nghe nói Cố Minh bị rắn cắn được nha đầu Linh Chi cứu sống phải không, vợ chồng ta đã sớm muốn đến nhìn xem thế nào, nề hà Thừa Hữu bá bá lại có việc lên thị trấn, con dâu nhà thẩm cũng vừa sinh đứa nhỏ nên không đi được, mới để đến tận hôm nay."
Vừa vào cửa Cố Minh cùng Cố Oánh đã vội vàng chạy ra đón.
Lâm thẩm lần lượt lấy đồ ở trong giỏ tre ra, nào là trứng gà, gạo, mì, còn có cả chuối chín nữa.
"Chúng ta cũng không có thứ gì quý giá để tặng, chỉ có ít thực phẩm của nhà, nhà các ngươi đông người, làm gì cũng phải biết tính trước tính sau mới được."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.