Nông Môn Trưởng Tẩu Có Không Gian (Bản Dịch)
Chương 36: Nàng Cũng Biết Mấy Thứ Đồ Bện Này
Lí Ngư Hoàn
21/04/2022
Cố Vũ cũng không cam lòng yếu thế: “Linh Chi tỷ, ta cũng hiểu rồi, trách không được phải kiêng thức ăn mặn, kiêng dầu mỡ, giống như người vậy, nếu thấy thứ ngon, dù đã ăn no, giun đũa cũng sẽ tiếp tục ăn, đúng hay không?”
So sánh này, chọc cho mọi người cười ha ha.
Nhạc Linh Chi còn khoa trương cho cậu hai ngón tay cái.
Cố Vũ ngượng ngùng cười, đi đầu uống hết chén thuốc.
Sau khi uống thuốc, Cố Oánh vuốt bụng lại có chút lo lắng: “Linh Chi tỷ, tỷ nói xem sau khi sâu uống thuốc, có thể rất đau hay không, sau đó liền nhảy nhót uốn éo, sau đó nữa chúng ta cũng đau bụng đến lăn lộn?”
Nhạc Linh Chi cười lắc đầu.
Cố Tranh ở nhẹ nhàng gõ một cái trên đầu cô bé: “Muội thật nhiều vấn đề, nghe rõ này, sau khi sâu uống thuốc, sẽ tê mỏi toàn thân, cũng chính là toàn thân vô lực, mà toàn thân vô lực, còn nhảy nhót uốn éo thế nào nữa?”
Cố Oánh yên tâm, vô cùng cao hứng chạy tới hậu viện hái rau xanh.
Nhạc Linh Chi không có việc gì làm, cũng theo đi cùng.
Vương Tiểu Phượng ở ngoài tường vây vẫy tay với Cố Oánh: “Ăn sáng xong ngươi qua đây, ta dạy cho ngươi cách bện một loại túi lưới mới, loại này là ta mới vừa học được, bán đi giá cao chút.”
Trên mặt Cố Oánh có vui mừng trong nháy mắt, nhưng lập tức biến mất không thấy, nhàn nhạt trả lời nàng ta: “Ta không qua đâu, ta không muốn học.”
Vương Tiểu Phượng thích đại ca cô bé, cô bé không trách nàng ta, ai bảo đại ca cô bé xuất sắc như vậy, nhưng nàng ta nhằm vào Linh Chi tỷ khắp nơi, bắt lấy nhược điểm Linh Chi tỷ không biết nói, muốn làm Linh Chi tỷ khó xử, điều này làm cô bé khinh thường nàng ta.
Còn nữa, những lời đồn đó trong thôn, hoặc nhiều hoặc ít cũng liên quan đến nàng ta, tưởng tượng đến liền tức giận, sau này cô bé sẽ không bao giờ tìm nàng ta chơi nữa.
Vương Tiểu Phượng giải thích: “Những lời đồn đó trong thôn, thật sự không liên quan đến ta.”
Cố Oánh chịu đựng không đáp lời.
Bị vắng vẻ, Vương Tiểu Phượng cũng tức giận, nàng ta cười lạnh một tiếng: “Đây chính là chính ngươi nói! Sau này ngươi cũng đừng trông cậy vào ta dạy ngươi thêu thùa, dạy ngươi bện dây thừng kiếm tiền, dạy ngươi làm giày nữa!”
Nói xong tức giận đi mất.
Tâm tình Cố Oánh có chút hạ xuống.
Cô bé thích thêu thùa, Vương Tiểu Phượng là thợ thêu giỏi nhất trong thôn, người khác thỉnh giáo nàng ta, nàng ta đều là một bộ xa cách, duy độc với cô bé, rất kiên nhẫn lại không hề giữ lại.
Cô bé cũng thích bện thừng xinh đẹp, dây thừng trang trí treo trên quần áo năm huynh muội bọn họ, đều là cô bé bện, nhìn đặc biệt có cảm giác thành tựu.
Hơn nữa, bện thừng có thể đổi tiền cho nhà dùng, những thứ đó đều là Vương Tiểu Phượng dạy cô bé, cũng là Vương Tiểu Phượng mang đến trấn trên giúp cô bé đổi tiền.
Thôi, không nghĩ mấy cái đó nữa.
Nhạc Linh Chi cầm lấy thừng bện trên quần áo của Cố Oánh nhìn nhìn, dùng tay ra dấu một chút, cách bện thứ đồ này, nàng cũng biết.
Kiếp trước khi lướt video thường xuyên có thể nhìn đến, nàng cũng nhớ kỹ N loại.
Cố Oánh nhìn hiểu ý của nàng, kinh hỉ hỏi: “Thật ư?”
Nhạc Linh Chi gật gật đầu.
Vương Tiểu Phượng đúng là rất có khả năng, nhưng nhân phẩm không được, Cố Oánh không ở cùng với nàng ta cũng là chuyện tốt, miễn cho bị nàng ta dạy hư.
Hái rau xong, Cố Oánh gấp không chờ nổi mà lớn tiếng kêu: “Tứ ca, huynh nhanh ra rửa rau, ta không rảnh! Linh Chi tỷ muốn dạy ta bện thừng!”
Hai người ngốc ở trong phòng, mãi đến khi bữa sáng nấu xong còn không chịu ra.
Thỉnh thoảng có thể nghe được tiếng Cố Oánh kinh ngạc cảm thán.
“Oa! Cách bện này thật xinh đẹp! Ta nhất định phải học được.”
“Oa, cách bện phối màu này càng xinh đẹp hơn!”
“Chỗ này xỏ một hạt châu, lại bện dài chút, khẳng định đẹp!”
Sau khi ăn sáng, Nhạc Linh Chi giúp Cố Linh mát xa và bó thuốc, sau đó lại bị Cố Oánh hưng phấn lôi kéo đi bện thừng.
Cố Tranh và Cố Minh tránh ở thư phòng thương lượng sự tình.
Qua mấy ngày đều không có việc gì xảy ra, thần kinh căng chặt của bọn họ hơi lỏng một chút, Cố Tranh liền nghĩ đến huyện thành một chuyến.
So sánh này, chọc cho mọi người cười ha ha.
Nhạc Linh Chi còn khoa trương cho cậu hai ngón tay cái.
Cố Vũ ngượng ngùng cười, đi đầu uống hết chén thuốc.
Sau khi uống thuốc, Cố Oánh vuốt bụng lại có chút lo lắng: “Linh Chi tỷ, tỷ nói xem sau khi sâu uống thuốc, có thể rất đau hay không, sau đó liền nhảy nhót uốn éo, sau đó nữa chúng ta cũng đau bụng đến lăn lộn?”
Nhạc Linh Chi cười lắc đầu.
Cố Tranh ở nhẹ nhàng gõ một cái trên đầu cô bé: “Muội thật nhiều vấn đề, nghe rõ này, sau khi sâu uống thuốc, sẽ tê mỏi toàn thân, cũng chính là toàn thân vô lực, mà toàn thân vô lực, còn nhảy nhót uốn éo thế nào nữa?”
Cố Oánh yên tâm, vô cùng cao hứng chạy tới hậu viện hái rau xanh.
Nhạc Linh Chi không có việc gì làm, cũng theo đi cùng.
Vương Tiểu Phượng ở ngoài tường vây vẫy tay với Cố Oánh: “Ăn sáng xong ngươi qua đây, ta dạy cho ngươi cách bện một loại túi lưới mới, loại này là ta mới vừa học được, bán đi giá cao chút.”
Trên mặt Cố Oánh có vui mừng trong nháy mắt, nhưng lập tức biến mất không thấy, nhàn nhạt trả lời nàng ta: “Ta không qua đâu, ta không muốn học.”
Vương Tiểu Phượng thích đại ca cô bé, cô bé không trách nàng ta, ai bảo đại ca cô bé xuất sắc như vậy, nhưng nàng ta nhằm vào Linh Chi tỷ khắp nơi, bắt lấy nhược điểm Linh Chi tỷ không biết nói, muốn làm Linh Chi tỷ khó xử, điều này làm cô bé khinh thường nàng ta.
Còn nữa, những lời đồn đó trong thôn, hoặc nhiều hoặc ít cũng liên quan đến nàng ta, tưởng tượng đến liền tức giận, sau này cô bé sẽ không bao giờ tìm nàng ta chơi nữa.
Vương Tiểu Phượng giải thích: “Những lời đồn đó trong thôn, thật sự không liên quan đến ta.”
Cố Oánh chịu đựng không đáp lời.
Bị vắng vẻ, Vương Tiểu Phượng cũng tức giận, nàng ta cười lạnh một tiếng: “Đây chính là chính ngươi nói! Sau này ngươi cũng đừng trông cậy vào ta dạy ngươi thêu thùa, dạy ngươi bện dây thừng kiếm tiền, dạy ngươi làm giày nữa!”
Nói xong tức giận đi mất.
Tâm tình Cố Oánh có chút hạ xuống.
Cô bé thích thêu thùa, Vương Tiểu Phượng là thợ thêu giỏi nhất trong thôn, người khác thỉnh giáo nàng ta, nàng ta đều là một bộ xa cách, duy độc với cô bé, rất kiên nhẫn lại không hề giữ lại.
Cô bé cũng thích bện thừng xinh đẹp, dây thừng trang trí treo trên quần áo năm huynh muội bọn họ, đều là cô bé bện, nhìn đặc biệt có cảm giác thành tựu.
Hơn nữa, bện thừng có thể đổi tiền cho nhà dùng, những thứ đó đều là Vương Tiểu Phượng dạy cô bé, cũng là Vương Tiểu Phượng mang đến trấn trên giúp cô bé đổi tiền.
Thôi, không nghĩ mấy cái đó nữa.
Nhạc Linh Chi cầm lấy thừng bện trên quần áo của Cố Oánh nhìn nhìn, dùng tay ra dấu một chút, cách bện thứ đồ này, nàng cũng biết.
Kiếp trước khi lướt video thường xuyên có thể nhìn đến, nàng cũng nhớ kỹ N loại.
Cố Oánh nhìn hiểu ý của nàng, kinh hỉ hỏi: “Thật ư?”
Nhạc Linh Chi gật gật đầu.
Vương Tiểu Phượng đúng là rất có khả năng, nhưng nhân phẩm không được, Cố Oánh không ở cùng với nàng ta cũng là chuyện tốt, miễn cho bị nàng ta dạy hư.
Hái rau xong, Cố Oánh gấp không chờ nổi mà lớn tiếng kêu: “Tứ ca, huynh nhanh ra rửa rau, ta không rảnh! Linh Chi tỷ muốn dạy ta bện thừng!”
Hai người ngốc ở trong phòng, mãi đến khi bữa sáng nấu xong còn không chịu ra.
Thỉnh thoảng có thể nghe được tiếng Cố Oánh kinh ngạc cảm thán.
“Oa! Cách bện này thật xinh đẹp! Ta nhất định phải học được.”
“Oa, cách bện phối màu này càng xinh đẹp hơn!”
“Chỗ này xỏ một hạt châu, lại bện dài chút, khẳng định đẹp!”
Sau khi ăn sáng, Nhạc Linh Chi giúp Cố Linh mát xa và bó thuốc, sau đó lại bị Cố Oánh hưng phấn lôi kéo đi bện thừng.
Cố Tranh và Cố Minh tránh ở thư phòng thương lượng sự tình.
Qua mấy ngày đều không có việc gì xảy ra, thần kinh căng chặt của bọn họ hơi lỏng một chút, Cố Tranh liền nghĩ đến huyện thành một chuyến.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.