Chương 38: Qua Cầu Rút Ván (2)
Tiệm Tiến Đạm Xuất
21/07/2024
Cả nhà đều xuống đất làm việc, được một lúc, người mà Lam thị ngày ngày ngóng trông cũng xuất hiện, người đến nói đại ca Lam thị có việc đột xuất phải vào huyện một chuyến, không thể tiếp tục hỗ trợ trông cửa hàng, bảo bọn họ ngày mai phải nhanh chân về trấn trên.
Thẩm lão gia nghe xong, buổi chiều bảo người đại phòng trở về trấn trên, dù sao bọn họ làm cũng không được bao nhiêu việc, đến chỉ quấy rối. Ông còn chưa đòi lại được hai túi thóc bị mất lấy về thì bọn họ đã đi rồi, mắt không thấy thì không phiền lòng.
Họ lại bận thêm ba ngày, nhị phòng cũng thu xong. Lúc về nhà tầm chạng vạng, Lý thị đột nhiên trẹo chân, Thẩm Thừa Tông còn phải cõng nàng về, buổi tối tắm rửa Thẩm Thừa Tông lại ngã một cái, nói trẹo hông, không dậy được. Người một nhà nhị phòng, không phải người này đau thì lại là người kia bị thương, tới ngày hôm sau thì không một ai rời giường xuống đất làm việc. Thẩm lão gia tức giận, Thẩm Thừa Diệu và Thẩm Thừa Tổ cũng có chút thất vọng, nhưng cũng không tức giận, đều đã quen, bảo Thẩm lão gia ở nhà nghỉ ngơi, bọn họ đi thu là được, Thẩm lão gia không đáp ứng, cũng đi theo xuống đất.
Hiểu Nhi càng hối hận, sớm biết vậy thì mấy ngày hôm trước sẽ không đi làm việc. Chịu khổ một lần này, tuyệt đối sẽ không có lần sau.
Thẩm Cảnh Duệ và Thẩm Cảnh Hạo cũng tức giận hận không thể đem lương thực thu được lúc trước trồng lại.
Hôm nay thu của nhà Thẩm Thừa Tổ trước mà, bởi vì nhà ông tương đối gần thôn, khi phân gia, Thẩm Thừa Diệu cố ý chọn nơi xa nhà nhất cằn cỗi nhất, cũng muốn đem ruộng tương đối tốt để lại cho đệ đệ.
Ngày thứ hai trời sáng sau đó đột nhiên mưa to, mọi người trên sân phơi thóc vội cất thóc vào bao mang đi từ đường. Sân phơi thóc xây trước cửa từ đường, đây là dự phòng trời mưa, không có chỗ che mưa cho lương thực.
Trời mưa một đêm, hôm sau cũng vẫn mưa, nhưng không to lắm, hoặc là mưa một lúc lại tạnh. Thẩm Thừa Diệu và Thẩm Thừa Tổ lo lắng cả đêm không ngủ, hôm sau dù mưa cũng đi thu hoạch, Thẩm lão gia cũng muốn đi cùng, nhưng hai huynh đệ đều không đồng ý, không may Thẩm lão gia vì giúp bọn hắn thu hoạch mà ốm, vậy thì bọn họ đều hối hận muốn chết, Thẩm lão gia mới từ bỏ.
Hiểu Nhi cùng Cảnh Hạo cũng không đi theo, Cảnh Duệ nói mình là trưởng tử, tuổi cũng không nhỏ, muốn đi, Thẩm Thừa Diệu nói không lại mới từ bỏ.
Nếu không cần xuống đất, Hiểu Nhi cũng không muốn ở nhà nhàn rỗi, nàng nghĩ theo tính tình Thẩm Trang thị, chắc chắn là không chuẩn bị đồ ăn bọn họ. Ngày hôm qua nhị phòng không đi thu hoạch để cho bọn họ tự nấu cơm ăn, hiện tại Thẩm lão gia cũng không đi, có lẽ sẽ không nấu cơm cho hai huynh đệ Thẩm Thừa Diệu.
Nàng để Cảnh Hạo chăm sóc đường đệ Cảnh Kiệt mới ba tuổi, nàng đến chỗ Lưu thị cất bạc cầm một trăm văn, tranh thủ lúc tạnh mưa đi trấn trên mua chút gạo, sau khi trở về lại lên núi xem có gà rừng, thỏ hoang không.
Thật là may mắn, đi không được bao xa liền bắt được hai con gà rừng, gần đây thu hoạch vụ thu, ít người lên núi, mà mưa một buổi sáng, gà rừng cũng đi ra kiếm ăn. Rất xui xẻo đυ.ng phải Hiểu Nhi.
Hiểu Nhi bắt hai con gà liền đi, trời âm u, có lẽ trời lại muốn mưa. Quả nhiên đi được nửa đường lại mưa.
Về đến nhà thượng phòng đã ăn cơm xong, nhị phòng cũng đã làm cơm. Cảnh Hạo và Cảnh Kiệt ở phòng bếp tây sương phòng đang nhóm lửa, trong nồi đang đun nước ấm.
Thấy Hiểu Nhi về Cảnh Hạo cao hứng: “Tỷ tỷ, cuối cùng tỷ đã trở lại, đệ và Cảnh Kiệt nấu một nồi nước ấm, tỷ tắm rửa trước đi?”
Hiểu Nhi sờ đầu hai người: “Hạo Nhi Kiệt Nhi thật ngoan, tỷ tỷ không tắm trước, tỷ bắt được hai con gà rừng, tỷ gϊếŧ gà, làm cơm cho cha và tứ thúc tứ thẩm trở về ăn.”
Hiểu Nhi về phòng thay quần áo ướt ra, sau đó đi vào phòng bếp gϊếŧ gà, Cảnh Hạo và Cảnh Kiệt muốn giúp đỡ vặt lông gà, Hiểu Nhi băm một ít gừng, cho vào nồi đất, thêm nước trong không gian, để hai đứa trẻ trông bếp lò nhỏ nấu ngao canh gừng.
Nàng gϊếŧ gà xong, chặt nhỏ, cho gạo vào nồi, để Cảnh Hạo trông lửa, sau đó đi vườn rau hái một ít cải thìa và dưa chuột, rửa sạch sẽ. Lúc này cơm đã gần chín, liền bảo Cảnh Hạo cho nhỏ lửa, để nhiệt độ còn lại nấu chín cơm.
Nàng định nấu ba món: Gà xào hạt dẻ, cải thìa xào và lòng gà xào dưa chuột.
Đồ ăn làm được một nửa, Thẩm Thừa Diệu đã trở lại, mấy người đều ướt đẫm. Hiểu Nhi bảo bọn họ đi tắm rửa trước: “Cha, tứ thúc tứ thẩm, ca, các ngươi đi tắm rửa trước, nước Cảnh Hạo và Cảnh Kiệt đều đun sôi. Hai đứa còn nấu canh gừng, sau khi tắm xong liền uống chén canh gừng, trừ hàn khí, sau đó lại ăn cơm.”
Thẩm lão gia nghe xong, buổi chiều bảo người đại phòng trở về trấn trên, dù sao bọn họ làm cũng không được bao nhiêu việc, đến chỉ quấy rối. Ông còn chưa đòi lại được hai túi thóc bị mất lấy về thì bọn họ đã đi rồi, mắt không thấy thì không phiền lòng.
Họ lại bận thêm ba ngày, nhị phòng cũng thu xong. Lúc về nhà tầm chạng vạng, Lý thị đột nhiên trẹo chân, Thẩm Thừa Tông còn phải cõng nàng về, buổi tối tắm rửa Thẩm Thừa Tông lại ngã một cái, nói trẹo hông, không dậy được. Người một nhà nhị phòng, không phải người này đau thì lại là người kia bị thương, tới ngày hôm sau thì không một ai rời giường xuống đất làm việc. Thẩm lão gia tức giận, Thẩm Thừa Diệu và Thẩm Thừa Tổ cũng có chút thất vọng, nhưng cũng không tức giận, đều đã quen, bảo Thẩm lão gia ở nhà nghỉ ngơi, bọn họ đi thu là được, Thẩm lão gia không đáp ứng, cũng đi theo xuống đất.
Hiểu Nhi càng hối hận, sớm biết vậy thì mấy ngày hôm trước sẽ không đi làm việc. Chịu khổ một lần này, tuyệt đối sẽ không có lần sau.
Thẩm Cảnh Duệ và Thẩm Cảnh Hạo cũng tức giận hận không thể đem lương thực thu được lúc trước trồng lại.
Hôm nay thu của nhà Thẩm Thừa Tổ trước mà, bởi vì nhà ông tương đối gần thôn, khi phân gia, Thẩm Thừa Diệu cố ý chọn nơi xa nhà nhất cằn cỗi nhất, cũng muốn đem ruộng tương đối tốt để lại cho đệ đệ.
Ngày thứ hai trời sáng sau đó đột nhiên mưa to, mọi người trên sân phơi thóc vội cất thóc vào bao mang đi từ đường. Sân phơi thóc xây trước cửa từ đường, đây là dự phòng trời mưa, không có chỗ che mưa cho lương thực.
Trời mưa một đêm, hôm sau cũng vẫn mưa, nhưng không to lắm, hoặc là mưa một lúc lại tạnh. Thẩm Thừa Diệu và Thẩm Thừa Tổ lo lắng cả đêm không ngủ, hôm sau dù mưa cũng đi thu hoạch, Thẩm lão gia cũng muốn đi cùng, nhưng hai huynh đệ đều không đồng ý, không may Thẩm lão gia vì giúp bọn hắn thu hoạch mà ốm, vậy thì bọn họ đều hối hận muốn chết, Thẩm lão gia mới từ bỏ.
Hiểu Nhi cùng Cảnh Hạo cũng không đi theo, Cảnh Duệ nói mình là trưởng tử, tuổi cũng không nhỏ, muốn đi, Thẩm Thừa Diệu nói không lại mới từ bỏ.
Nếu không cần xuống đất, Hiểu Nhi cũng không muốn ở nhà nhàn rỗi, nàng nghĩ theo tính tình Thẩm Trang thị, chắc chắn là không chuẩn bị đồ ăn bọn họ. Ngày hôm qua nhị phòng không đi thu hoạch để cho bọn họ tự nấu cơm ăn, hiện tại Thẩm lão gia cũng không đi, có lẽ sẽ không nấu cơm cho hai huynh đệ Thẩm Thừa Diệu.
Nàng để Cảnh Hạo chăm sóc đường đệ Cảnh Kiệt mới ba tuổi, nàng đến chỗ Lưu thị cất bạc cầm một trăm văn, tranh thủ lúc tạnh mưa đi trấn trên mua chút gạo, sau khi trở về lại lên núi xem có gà rừng, thỏ hoang không.
Thật là may mắn, đi không được bao xa liền bắt được hai con gà rừng, gần đây thu hoạch vụ thu, ít người lên núi, mà mưa một buổi sáng, gà rừng cũng đi ra kiếm ăn. Rất xui xẻo đυ.ng phải Hiểu Nhi.
Hiểu Nhi bắt hai con gà liền đi, trời âm u, có lẽ trời lại muốn mưa. Quả nhiên đi được nửa đường lại mưa.
Về đến nhà thượng phòng đã ăn cơm xong, nhị phòng cũng đã làm cơm. Cảnh Hạo và Cảnh Kiệt ở phòng bếp tây sương phòng đang nhóm lửa, trong nồi đang đun nước ấm.
Thấy Hiểu Nhi về Cảnh Hạo cao hứng: “Tỷ tỷ, cuối cùng tỷ đã trở lại, đệ và Cảnh Kiệt nấu một nồi nước ấm, tỷ tắm rửa trước đi?”
Hiểu Nhi sờ đầu hai người: “Hạo Nhi Kiệt Nhi thật ngoan, tỷ tỷ không tắm trước, tỷ bắt được hai con gà rừng, tỷ gϊếŧ gà, làm cơm cho cha và tứ thúc tứ thẩm trở về ăn.”
Hiểu Nhi về phòng thay quần áo ướt ra, sau đó đi vào phòng bếp gϊếŧ gà, Cảnh Hạo và Cảnh Kiệt muốn giúp đỡ vặt lông gà, Hiểu Nhi băm một ít gừng, cho vào nồi đất, thêm nước trong không gian, để hai đứa trẻ trông bếp lò nhỏ nấu ngao canh gừng.
Nàng gϊếŧ gà xong, chặt nhỏ, cho gạo vào nồi, để Cảnh Hạo trông lửa, sau đó đi vườn rau hái một ít cải thìa và dưa chuột, rửa sạch sẽ. Lúc này cơm đã gần chín, liền bảo Cảnh Hạo cho nhỏ lửa, để nhiệt độ còn lại nấu chín cơm.
Nàng định nấu ba món: Gà xào hạt dẻ, cải thìa xào và lòng gà xào dưa chuột.
Đồ ăn làm được một nửa, Thẩm Thừa Diệu đã trở lại, mấy người đều ướt đẫm. Hiểu Nhi bảo bọn họ đi tắm rửa trước: “Cha, tứ thúc tứ thẩm, ca, các ngươi đi tắm rửa trước, nước Cảnh Hạo và Cảnh Kiệt đều đun sôi. Hai đứa còn nấu canh gừng, sau khi tắm xong liền uống chén canh gừng, trừ hàn khí, sau đó lại ăn cơm.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.