Chương 37: Qua Cầu Rút Ván (1)
Tiệm Tiến Đạm Xuất
21/07/2024
Mọi người về nhà, Thẩm Trang thị chỉ huy Lý thị và Lam thị đi nấu cơm, Lý thị còn đỡ, buổi sáng cố ý đến muộn, chỉ làm nửa canh giờ. Lam thị tuy rằng một bên làm việc một bên lười biếng, nhưng chưa phải chịu khổ bao giờ, nhưng như vậy cũng mệt mỏi không chịu được, khổ không nói nổi, nhưng trước mặt Thẩm Trang thị không dám khoe khoang, trước giờ đều là ngoan ngoãn nghe lời, bây giờ không làm thì mọi thứ trước đó đều tiêu tan, cho nên cũng chỉ có thể nhịn, trong lòng cầu mong đại ca mau cho người tới gọi về.
Trong lúc nấu cơm, Thẩm lão gia và đàn ông trong nhà cũng không nghỉ ngơi ngay, bọn họ còn phải kéo lúa về để tuốt hạt, lại mang đi sân phơi thóc, đương nhiên giữa trưa nghỉ ngơi thời gian làm không được bao nhiêu, nhưng Thẩm lão gia rất cần cù, được bao nhiêu thì tốt hơn bấy nhiêu.
Đến khi ăn cơm trưa, mọi người nghỉ ngơi nửa canh giờ lại bắt đầu làm việc. Thẩm Thừa Diệu ở lại tuốt hạt, việc này tương đối vất vả và khó khăn, Thẩm gia trừ bỏ lão gia, cũng chỉ có Thẩm Thừa Diệu và Thẩm Thừa Tổ làm được, cho nên đều là hai người thay phiên đi làm.
Thóc mới sau khi thu hoạch thì nên nhanh chóng tuốt hạt sau đó phơi khô, bằng không hơi nước trong thóc làm thóc dễ nảy mầm.
Buổi chiều cắt được một lúc, Thẩm Ngọc Châu và Thẩm Bảo Nhi đều kêu chóng mặt, Hiểu Nhi thấy sắc mặt họ bình thường, tròng mắt đảo loạn, không có biểu hiện chóng mặt, rõ ràng là muốn làm biếng. Lão nhân cũng nhìn ra, nhưng cũng chưa nói gì, ông bảo các nàng trở về nghỉ ngơi. Thẩm Trang thị cũng nói mệt không chịu được, trở về nghỉ ngơi, buổi tối làm cơm chờ mọi người về ăn. Thẩm lão gia nghĩ bà vợ tuổi cũng cao, ngày thường ít phải làm việc, đều là chỉ huy con dâu làm, lập tức làm việc nặng như vậy, có vẻ như không chịu nổi, liền đồng ý, mà Lam thị cũng mượn cơ hội nói muốn đỡ Thẩm Trang thị về, mấy người liền dìu dắt nhau về.
Buổi chiều thu hoạch càng mát mẻ, cho nên cắt đến trời tối mịt, Thẩm lão gia mới bảo dừng. Thẩm lão gia cảm thấy mình còn có thể cắt thêm lúc nữa, năm nay cảm thấy hăng hái hơn năm trước nhiều, đến khi trời tối, thấy không rõ, mới dừng hẳn.
Về đến nhà, đồ ăn nấu xong, cũng đun hai nồi nước ấm to, Thẩm lão gia hài lòng: Ông ở bên ngoài làm việc mệt lử, chỉ mong về nhà là lập tức có cơm nóng ăn, có thùng nước ấm tắm rửa, như vậy thật ấm áp. Mấy người không muốn xuống ruộng làm việc, ở nhà phải biểu hiện tốt để về sau không cần xuống ruộng.
Quả nhiên, ăn cơm xong, Thẩm lão gia tử liền nói, sáng mai mấy người các nàng đi cắt một lúc, mặt trời lên thì về nhà chuẩn bị đồ ăn, buổi chiều không cần đi, đến sân phơi thóc đảo hạt thóc là được.
Mấy người nghe xong trong lòng vui vẻ, Lý thị âm thầm hối hận, nghĩ ngày mai cũng học theo. Nhưng Thẩm lão gia chưa bao giờ đối xử với nàng như vậy, chỉ để nàng đi tới dưới gốc cây nghỉ ngơi lại cắt.
Buổi tối ăn cơm xong, những người khác tắm xong liền sớm liền ngủ, chỉ có Thẩm lão gia, Thẩm Thừa Diệu và Thẩm Thừa Tổ còn ở sân phơi thóc tuốt hạt. Sân phơi thóc cũng náo nhiệt, rất nhiều thôn dân đều tuốt hạt. Làm được một nửa hai huynh đệ Thẩm Thừa Diệu liền khuyên Thẩm lão gia về nhà nghỉ ngơi, để bọn họ làm nốt là được. Thẩm lão gia cũng mệt mỏi, liền đồng ý, hai người mãi cho đến giờ Tý mới làm xong. Trong lúc đó Hiểu Nhi dùng nước trongkhông gian nấu một nồi cháo đem tới đây để hai người bổ sung thể lực, lúc hỏi Thẩm Trang thị lấy gạo nấu cháo còn bị làm khó, là Thẩm lão gia mở miệng mới có gạo. Buổi tối Thẩm Thừa Diệu ở lại sân phơi thóc gác đêm, ban đêm sân phơi thóc phải có người canh gác, nếu không sẽ bị trộm mất, cho nên mỗi nhà đều sẽ để một người ở lại sân phơi thóc gác đêm.
Qua hai ngày, ngày thứ ba Thẩm lão gia bọn họ trở về, đã khuya, đồ ăn mỗi nhà đều thơm phức, làm cho bọn họ càng đói, bụng kêu rột rột. Ai nấy đều tự giác bước nhanh chân hơn để về nhà, nào ngờ về đến nhà nồi lạnh bếp lạnh. Thẩm Trang thị và Thẩm Ngọc Châu, Lam thị và Thẩm Bảo Nhi đều đang ngủ, mấy ngày nay quá mệt mỏi, đều ngủ như chết.
Thẩm lão gia tức giận ngón tay chỉ vào các nàng không ngừng run. Ngày mai để cho các nàng cùng xuống đất, dứt khoát mọi người cùng nhau trở về mới nấu cơm. Vốn dĩ cả nhà phải cùng nhau thu hoạch vụ thu, ông nghĩ cả nhà cùng nhau làm việc, để cho mọi người cùng đoàn kết nhất trí, hòa thuận yêu thương, nhưng không một ai phối hợp! Thật là tức chết mà!
Thẩm Trang thị thấy chồng tức giận, cũng không dám phản bác, chỉ có thể trút giận lên Lam thị. Lam thị chưa từng chịu uất ức như vậy, thật sự hận không thể lập tức dọn dẹp đồ vật trở về trấn trên.
Ba đêm trước, ba huynh đệ Thẩm Thừa Tông đều đã trông đêm, đêm nay đến phiên Thẩm Thừa Quang trông đêm, ngày thứ hai tỉnh, phát hiện bị trộm hai bao thóc, Thẩm lão gia tức giận đến đầu bốc khói. Nhưng lại không dám mắng con trai trước mặt người trước, dù sao về sau cháu trai làm quan, cũng nên chừa mặt mũi lại cho cha hắn. Chỉ có ông phải nhịn, vẻ mặt đau khổ càng thêm liều mạng làm việc như thể đem thóc đã mất thu về.
Trong lúc nấu cơm, Thẩm lão gia và đàn ông trong nhà cũng không nghỉ ngơi ngay, bọn họ còn phải kéo lúa về để tuốt hạt, lại mang đi sân phơi thóc, đương nhiên giữa trưa nghỉ ngơi thời gian làm không được bao nhiêu, nhưng Thẩm lão gia rất cần cù, được bao nhiêu thì tốt hơn bấy nhiêu.
Đến khi ăn cơm trưa, mọi người nghỉ ngơi nửa canh giờ lại bắt đầu làm việc. Thẩm Thừa Diệu ở lại tuốt hạt, việc này tương đối vất vả và khó khăn, Thẩm gia trừ bỏ lão gia, cũng chỉ có Thẩm Thừa Diệu và Thẩm Thừa Tổ làm được, cho nên đều là hai người thay phiên đi làm.
Thóc mới sau khi thu hoạch thì nên nhanh chóng tuốt hạt sau đó phơi khô, bằng không hơi nước trong thóc làm thóc dễ nảy mầm.
Buổi chiều cắt được một lúc, Thẩm Ngọc Châu và Thẩm Bảo Nhi đều kêu chóng mặt, Hiểu Nhi thấy sắc mặt họ bình thường, tròng mắt đảo loạn, không có biểu hiện chóng mặt, rõ ràng là muốn làm biếng. Lão nhân cũng nhìn ra, nhưng cũng chưa nói gì, ông bảo các nàng trở về nghỉ ngơi. Thẩm Trang thị cũng nói mệt không chịu được, trở về nghỉ ngơi, buổi tối làm cơm chờ mọi người về ăn. Thẩm lão gia nghĩ bà vợ tuổi cũng cao, ngày thường ít phải làm việc, đều là chỉ huy con dâu làm, lập tức làm việc nặng như vậy, có vẻ như không chịu nổi, liền đồng ý, mà Lam thị cũng mượn cơ hội nói muốn đỡ Thẩm Trang thị về, mấy người liền dìu dắt nhau về.
Buổi chiều thu hoạch càng mát mẻ, cho nên cắt đến trời tối mịt, Thẩm lão gia mới bảo dừng. Thẩm lão gia cảm thấy mình còn có thể cắt thêm lúc nữa, năm nay cảm thấy hăng hái hơn năm trước nhiều, đến khi trời tối, thấy không rõ, mới dừng hẳn.
Về đến nhà, đồ ăn nấu xong, cũng đun hai nồi nước ấm to, Thẩm lão gia hài lòng: Ông ở bên ngoài làm việc mệt lử, chỉ mong về nhà là lập tức có cơm nóng ăn, có thùng nước ấm tắm rửa, như vậy thật ấm áp. Mấy người không muốn xuống ruộng làm việc, ở nhà phải biểu hiện tốt để về sau không cần xuống ruộng.
Quả nhiên, ăn cơm xong, Thẩm lão gia tử liền nói, sáng mai mấy người các nàng đi cắt một lúc, mặt trời lên thì về nhà chuẩn bị đồ ăn, buổi chiều không cần đi, đến sân phơi thóc đảo hạt thóc là được.
Mấy người nghe xong trong lòng vui vẻ, Lý thị âm thầm hối hận, nghĩ ngày mai cũng học theo. Nhưng Thẩm lão gia chưa bao giờ đối xử với nàng như vậy, chỉ để nàng đi tới dưới gốc cây nghỉ ngơi lại cắt.
Buổi tối ăn cơm xong, những người khác tắm xong liền sớm liền ngủ, chỉ có Thẩm lão gia, Thẩm Thừa Diệu và Thẩm Thừa Tổ còn ở sân phơi thóc tuốt hạt. Sân phơi thóc cũng náo nhiệt, rất nhiều thôn dân đều tuốt hạt. Làm được một nửa hai huynh đệ Thẩm Thừa Diệu liền khuyên Thẩm lão gia về nhà nghỉ ngơi, để bọn họ làm nốt là được. Thẩm lão gia cũng mệt mỏi, liền đồng ý, hai người mãi cho đến giờ Tý mới làm xong. Trong lúc đó Hiểu Nhi dùng nước trongkhông gian nấu một nồi cháo đem tới đây để hai người bổ sung thể lực, lúc hỏi Thẩm Trang thị lấy gạo nấu cháo còn bị làm khó, là Thẩm lão gia mở miệng mới có gạo. Buổi tối Thẩm Thừa Diệu ở lại sân phơi thóc gác đêm, ban đêm sân phơi thóc phải có người canh gác, nếu không sẽ bị trộm mất, cho nên mỗi nhà đều sẽ để một người ở lại sân phơi thóc gác đêm.
Qua hai ngày, ngày thứ ba Thẩm lão gia bọn họ trở về, đã khuya, đồ ăn mỗi nhà đều thơm phức, làm cho bọn họ càng đói, bụng kêu rột rột. Ai nấy đều tự giác bước nhanh chân hơn để về nhà, nào ngờ về đến nhà nồi lạnh bếp lạnh. Thẩm Trang thị và Thẩm Ngọc Châu, Lam thị và Thẩm Bảo Nhi đều đang ngủ, mấy ngày nay quá mệt mỏi, đều ngủ như chết.
Thẩm lão gia tức giận ngón tay chỉ vào các nàng không ngừng run. Ngày mai để cho các nàng cùng xuống đất, dứt khoát mọi người cùng nhau trở về mới nấu cơm. Vốn dĩ cả nhà phải cùng nhau thu hoạch vụ thu, ông nghĩ cả nhà cùng nhau làm việc, để cho mọi người cùng đoàn kết nhất trí, hòa thuận yêu thương, nhưng không một ai phối hợp! Thật là tức chết mà!
Thẩm Trang thị thấy chồng tức giận, cũng không dám phản bác, chỉ có thể trút giận lên Lam thị. Lam thị chưa từng chịu uất ức như vậy, thật sự hận không thể lập tức dọn dẹp đồ vật trở về trấn trên.
Ba đêm trước, ba huynh đệ Thẩm Thừa Tông đều đã trông đêm, đêm nay đến phiên Thẩm Thừa Quang trông đêm, ngày thứ hai tỉnh, phát hiện bị trộm hai bao thóc, Thẩm lão gia tức giận đến đầu bốc khói. Nhưng lại không dám mắng con trai trước mặt người trước, dù sao về sau cháu trai làm quan, cũng nên chừa mặt mũi lại cho cha hắn. Chỉ có ông phải nhịn, vẻ mặt đau khổ càng thêm liều mạng làm việc như thể đem thóc đã mất thu về.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.