Chương 17
Dạ vũ thu đăng
18/07/2024
Editor: bevitlangthang
Ban đêm, Hoài Tân vẫn chưa về. Lý Toàn tự mình ăn cơm chiều, nghĩ thầm Hoài Tân đi lúc buổi chiều, chắc đêm nay sẽ không về, nên cậu khoá cửa lại. Nếu lát nữa Hoài Tân có về, cửa mà có khoá cũng không làm khó được hắn.
Lý Toàn ở trên giường lăn qua lăn lại, thầm nghĩ từ khi Hoài Tân tới, cậu rất ít có cơ hội được ngủ một mình trên chiếc giường này. Bất quá ngày mai Hoài Tân sẽ về, cậu phải tận hưởng cảm giác ngủ một mình một phen.
Không nằm trong dự đoán của Lý Toàn, buổi tối hôm sau, Hoài Tân cũng chưa về. Có lẽ Hoài Tân đi ra ngoài làm việc, chắc phải tận mấy ngày mới về lận. Lý Toàn có chút ảo não, sớm biết vậy hỏi hắn chừng nào về.
Nhưng mà ngày thứ ba, ngày thứ tư, ngày thứ năm...... Hoài Tân đều chưa về, một tin cũng không có.
Lý Toàn bắt đầu luống cuống.
Không phải trước khi đi Hoài Tân nói rất nhanh sẽ về sao, tại sao lâu như vậy rồi còn chưa về? Chẳng lẽ Hoài Tân xảy ra chuyện...?
Không không không......
Lý Toàn vội vàng lắc đầu. Sẽ không, Hoài Tân chính là đại yêu quái, hắn lợi hại như vậy, sao lại xảy ra chuyện.
Có lẽ công việc bị trì hoãn đi...... Lý Toàn tự an ủi mình, có lẽ Hoài Tân đang trên đường về cũng không chừng. Hoài Tân còn để nhiều gà cho mình nuôi như vậy, cậu một mình ăn cũng không hết, còn nữa, người này còn nói tới tết Nguyên Tiêu sẽ sửa nhà giúp mình, cho nên nhất định, nhất định hắn sẽ về.
Nhưng trong lòng Lý Toàn tựa như có cái động như muốn nhai nuốt những phỏng đoán của cậu xuống. Kỳ thật trong lòng cậu đã sớm có đáp án, chỉ là nhớ đến lời nói của Hoài Tân, cậu lại có chút dao động, không có cách nào biết được đâu là thật đâu là giả. Truyện chỉ được đăng trên wattpad 'bevitlangthang', những nơi khác đều là ĂN CẮP
Rốt cuộc Lý Toàn cũng quay trở lại tư vị năm mười hai mười ba tuổi, sống một ngày bằng một năm. Từng ngày một trôi qua, tết Nguyên Tiêu cũng tới, cậu dậy sớm, thay quần áo mới, tự mình nấu đồ ăn.
Nói là tự mình nấu cho mình ăn, nhưng kỳ thật cậu làm dư thêm một phần. Hôm nay là tết Nguyên Tiêu, nếu Hoài Tân nhớ tới chuyện sửa nhà, chắc chắn sẽ gấp gáp quay về nhỉ?
Lý Toàn trong lòng tràn ngập hy vọng mà nấu xong, đặt lên bàn, nghĩ chờ Hoài Tân trở về cùng ăn, chỉ là cậu chờ, chờ mãi, đến khi đồ ăn nguội lạnh, ngoài phòng cũng không có bất luận động tĩnh gì.
Cậu như chết lặng, bưng chén lên ăn từng ngụm từng ngụm, bụng trướng đau.
Hoài Tân đi rồi, không trở lại.
Lý Toàn rốt cuộc cũng chứng thực được suy nghĩ của mình. Cậu như là thở phào nhẹ nhõm, tên yêu quái Hoài Tân đi rồi, chính mình cách sinh hoạt của người thường gần thêm một chút. Chỉ là trong lòng cậu rối bời, như sắp không kiềm được mà trào ra tới nơi.
Đôi mắt có chút ngứa, Lý Toàn dùng tay xoa xoa, mu bàn tay toàn là nước mắt. Cậu giật mình, bỗng nhiên che mặt lại ủy khuất gào lên.
Cậu lại một mình nữa rồi.
Cậu biết rõ mình rất muốn cùng Hoài Tân ở bên nhau.
Mấy hôm trước, một giọt nước mắt cậu cũng không rơi, dù có sợ hãi thế nào, cậu cũng không khóc. Bởi vì cậu cảm thấy tết Nguyên Tiêu Hoài Tân nhất định sẽ về.
Chỉ là bây giờ, hy vọng của cậu đã tan biến.
Cậu không trách Hoài Tân, cậu không có tư cách này.
Từ đầu đến cuối Hoài Tân cũng không nói qua cùng mình ở bên nhau, thích cái gì chứ, đều là cậu tự mình đa tình. Sao có khả năng có người thích cậu được chứ.
Lý Toàn lau nước mắt, yên lặng đi rửa chén, sau đó nằm trên giường.
Ngủ một giấc thì tốt rồi.
Ngày mai còn có rất nhiều chuyện phải làm.
Lý Toàn nằm trong chăn, bên trong đã không còn mùi của Hoài Tân nữa.
Như vậy cũng tốt, có thể để cậu giả vờ rằng Hoài Tân chưa từng xuất hiện trong cuộc đời này.
Ban đêm, Hoài Tân vẫn chưa về. Lý Toàn tự mình ăn cơm chiều, nghĩ thầm Hoài Tân đi lúc buổi chiều, chắc đêm nay sẽ không về, nên cậu khoá cửa lại. Nếu lát nữa Hoài Tân có về, cửa mà có khoá cũng không làm khó được hắn.
Lý Toàn ở trên giường lăn qua lăn lại, thầm nghĩ từ khi Hoài Tân tới, cậu rất ít có cơ hội được ngủ một mình trên chiếc giường này. Bất quá ngày mai Hoài Tân sẽ về, cậu phải tận hưởng cảm giác ngủ một mình một phen.
Không nằm trong dự đoán của Lý Toàn, buổi tối hôm sau, Hoài Tân cũng chưa về. Có lẽ Hoài Tân đi ra ngoài làm việc, chắc phải tận mấy ngày mới về lận. Lý Toàn có chút ảo não, sớm biết vậy hỏi hắn chừng nào về.
Nhưng mà ngày thứ ba, ngày thứ tư, ngày thứ năm...... Hoài Tân đều chưa về, một tin cũng không có.
Lý Toàn bắt đầu luống cuống.
Không phải trước khi đi Hoài Tân nói rất nhanh sẽ về sao, tại sao lâu như vậy rồi còn chưa về? Chẳng lẽ Hoài Tân xảy ra chuyện...?
Không không không......
Lý Toàn vội vàng lắc đầu. Sẽ không, Hoài Tân chính là đại yêu quái, hắn lợi hại như vậy, sao lại xảy ra chuyện.
Có lẽ công việc bị trì hoãn đi...... Lý Toàn tự an ủi mình, có lẽ Hoài Tân đang trên đường về cũng không chừng. Hoài Tân còn để nhiều gà cho mình nuôi như vậy, cậu một mình ăn cũng không hết, còn nữa, người này còn nói tới tết Nguyên Tiêu sẽ sửa nhà giúp mình, cho nên nhất định, nhất định hắn sẽ về.
Nhưng trong lòng Lý Toàn tựa như có cái động như muốn nhai nuốt những phỏng đoán của cậu xuống. Kỳ thật trong lòng cậu đã sớm có đáp án, chỉ là nhớ đến lời nói của Hoài Tân, cậu lại có chút dao động, không có cách nào biết được đâu là thật đâu là giả. Truyện chỉ được đăng trên wattpad 'bevitlangthang', những nơi khác đều là ĂN CẮP
Rốt cuộc Lý Toàn cũng quay trở lại tư vị năm mười hai mười ba tuổi, sống một ngày bằng một năm. Từng ngày một trôi qua, tết Nguyên Tiêu cũng tới, cậu dậy sớm, thay quần áo mới, tự mình nấu đồ ăn.
Nói là tự mình nấu cho mình ăn, nhưng kỳ thật cậu làm dư thêm một phần. Hôm nay là tết Nguyên Tiêu, nếu Hoài Tân nhớ tới chuyện sửa nhà, chắc chắn sẽ gấp gáp quay về nhỉ?
Lý Toàn trong lòng tràn ngập hy vọng mà nấu xong, đặt lên bàn, nghĩ chờ Hoài Tân trở về cùng ăn, chỉ là cậu chờ, chờ mãi, đến khi đồ ăn nguội lạnh, ngoài phòng cũng không có bất luận động tĩnh gì.
Cậu như chết lặng, bưng chén lên ăn từng ngụm từng ngụm, bụng trướng đau.
Hoài Tân đi rồi, không trở lại.
Lý Toàn rốt cuộc cũng chứng thực được suy nghĩ của mình. Cậu như là thở phào nhẹ nhõm, tên yêu quái Hoài Tân đi rồi, chính mình cách sinh hoạt của người thường gần thêm một chút. Chỉ là trong lòng cậu rối bời, như sắp không kiềm được mà trào ra tới nơi.
Đôi mắt có chút ngứa, Lý Toàn dùng tay xoa xoa, mu bàn tay toàn là nước mắt. Cậu giật mình, bỗng nhiên che mặt lại ủy khuất gào lên.
Cậu lại một mình nữa rồi.
Cậu biết rõ mình rất muốn cùng Hoài Tân ở bên nhau.
Mấy hôm trước, một giọt nước mắt cậu cũng không rơi, dù có sợ hãi thế nào, cậu cũng không khóc. Bởi vì cậu cảm thấy tết Nguyên Tiêu Hoài Tân nhất định sẽ về.
Chỉ là bây giờ, hy vọng của cậu đã tan biến.
Cậu không trách Hoài Tân, cậu không có tư cách này.
Từ đầu đến cuối Hoài Tân cũng không nói qua cùng mình ở bên nhau, thích cái gì chứ, đều là cậu tự mình đa tình. Sao có khả năng có người thích cậu được chứ.
Lý Toàn lau nước mắt, yên lặng đi rửa chén, sau đó nằm trên giường.
Ngủ một giấc thì tốt rồi.
Ngày mai còn có rất nhiều chuyện phải làm.
Lý Toàn nằm trong chăn, bên trong đã không còn mùi của Hoài Tân nữa.
Như vậy cũng tốt, có thể để cậu giả vờ rằng Hoài Tân chưa từng xuất hiện trong cuộc đời này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.