Chương 29
Dạ vũ thu đăng
18/07/2024
Editor: bevitlangthang
Bởi vì sợ đâm đến tử cung, Hoài Tân không dám cắm quá sâu, bởi vậy thời điểm Lý Toàn cao trào, hắn vẫn còn cứng.
Cảm nhận được côn th*t cắm trong bướm dâm vẫn còn cứng, Lý Toàn sau cao trào mơ mơ màng màng xê dịch mông, để côn th*t rút ra khỏi mật huyệt. Ánh mắt cậu ẩm ướt mà bò đến giữa háng Hoài Tân, há mồm ngậm côn th*t dính đầy dâm thuỷ của chính mình.
"Ô......" Miệng bị côn th*t nhét đầy, Lý Toàn không nói nên lời, chỉ có thể phát ra giọng mũi khịt khịt. Trong miệng tràn đầy mùi vị dâm thuỷ tanh nồng của chính mình, mặt Lý Toàn đỏ hồng.
Cậu liếm láp quy đầu cùng côn th*t, đồng nghĩa với việc liếm d*m thủy của chính mình, sau đó cảm nhận nhiệt độ cơ thể cực nóng của Hoài Tân.
Theo lý thuyết nhiệt độ cơ thể Hoài Tân không nên cao như vậy, nhưng mỗi lần làm tình, Lý Toàn đều cảm thấy cơ thể hắn rất ấm áp. Có lẽ là bởi vì cậu đã quen với nhiệt độ cơ thể của xà.
Hoài Tân thoải mái nheo đôi mắt, ngón tay mảnh dài nhẹ nhàng cắm vào tóc Lý Toàn, ấn đầu cậu xuống.
Lý Toàn duỗi tay nắm lấy một căn côn th*t khác của Hoài Tân, áp vào cằm mình vuốt ve lên xuống, hai khoái cảm ập tới làm Hoài Tân phát ra tiếng hừ nhẹ, bắn sâu trong miệng Lý Toàn.
"Ừ......" Lý Toàn chớp chớp mắt, ùng ục nuốt hết tinh dịch xuống.
Cảm thấy mỹ mãn hai người dọn dẹp một chút liền ngủ.
Sáng sớm hôm sau, Hoài Tân tỉnh dậy trước. Lý Toàn còn ngủ, cậu như như một đứa trẻ an nhiên, thật khó mà tin được cậu là người sắp sinh.
Hoài Tân tay chân nhẹ nhàng xuống giường, đang định ra cửa mua tào phớ cùng bánh hấp mà Lý Toàn thích ăn nhất, lại bị Lý Toàn ngáp dài gọi lại: "Ngươi muốn đi khách điếm sao?"
"Không có. Ta đi mua tào phớ cùng bánh hấp cho ngươi, sau đó mới đi khách điếm. Hôm nay hay là ngươi đừng đi? Thấy ngươi buồn ngủ như vậy, ở nhà nghỉ ngơi thì sao nè?" Hoài Tân xoay người sửa đầu tóc ngủ tới rối tinh rối mù cho cậu.
"Hưm...... Không cần." Lý Toàn nghĩ nghĩ, sau đó đột nhiên lắc lắc đầu, "Ngươi và Đại Lan đều không ở nhà, ta một mình chán lắm. Ta muốn đi theo ngươi. Tào phớ và bánh hấp lại tiệm ăn được rồi!"
Hoài Tân bất đắc dĩ cười cười, rửa mặt cho cậu. Bụng Lý Toàn đã phồng lên có thể thấy được, Hoài Tân sợ cậu không tiện, giúp cậu thay quần áo.
Sáng sớm Đại Lan đã đến khách điếm quản lý, hai người bọn họ cũng không vội, chậm rãi ăn sáng rồi mới ghé qua.
Người trong khách điếm không nhiều lắm, Lạc Tương đang đứng ở trước quầy nói chuyện với Đại Lan. Gần đây mỗi ngày Lạc Tương không có chuyện gì liền chạy tới khách điếm, không có việc gì thì quấn lấy Đại Lan, bây giờ ngay cả Lý Toàn cũng biết hắn thích Đại Lan.
"Sao ngươi lại tới nữa, ăn không ngồi rồi bộ không biết đi phụ tiểu Đào Mạt bán điểm tâm sao?" Hoài Tân chế nhạo nói.
"Nói nhiều...... Nha đầu kia còn chê ta chân tay vụng về." Lạc Tương mặt đỏ hồng.
"Không phải chứ, không phải tay ngươi múa dẻo lắm sao!" Đại Lan cười rộ lên, "Lần trước còn khắc hình gỗ tặng ta, nhìn rất giống."
"Khắc gỗ? Chậc chậc chậc, bất công quá, ta cùng Toàn nhi cũng muốn." Hoài Tân một phen ôm Lý Toàn, gõ gõ cái bàn nói.
"Ngươi đừng hồ nháo......" Lý Toàn bất đắc dĩ mà lắc lắc đầu.
"Đúng, đúng vậy!" Lạc Tương vội tiếp lời.
Bốn người đang đùa giỡn với nhau, bỗng nhiên nghe thấy âm thanh khách mà tiểu nhị tiếp đón. Người nọ dùng thanh âm trầm thấp nói: "Ta tìm chưởng quầy các ngươi."
Đại Lan nghe vậy cả kinh, theo bản năng nhìn về hướng đó, Lý Toàn cùng Hoài Tân cơ hồ đồng thời quay đầu nhìn qua, chỉ có Lạc Tương chậm một nhịp. Hắn nhìn biểu tình trên mặt ba người bọn họ, có mờ mịt, có sợ hãi, có không kiên nhẫn, trong lòng lập tức liền hiểu ra người này có quan hệ với bọn họ.
Truyện chỉ được đăng trên wattpad 'bevitlangthang', những trang khác đều là REUP. Mọi người hãy đọc trên trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất, cập nhật nhanh nhất.
Ngụy Mân cũng đang nhìn Đại Lan, không có biểu tình gì, Đại Lan cũng không biết hắn đang suy nghĩ cái gì.
"Cho ta một phòng." Ngụy Mân nhàn nhạt ra lệnh.
"Hết phòng." Đại Lan vô tình nói, giọng điệu lãnh đạm.
"Hết phòng?" Ngụy Mân nhướng mày, nhìn thoáng qua thẻ phòng trên treo tường, "Không phải phòng Thiên còn mấy gian sao?"
Hoài Tân đang muốn đuổi hắn ra ngoài, cánh tay bỗng nhiên bị Lý Toàn nắm chặt, hắn quay đầu vừa thấy, mồ hôi Lý Toàn từ trên trán toát ra, sắc mặt tái nhợt, một tay ôm bụng.
"Đau......" Lý Toàn thở ra một hơi, chật vật nói. Trong lòng cậu vẫn còn sợ Ngụy Mân lắm, nhát kiếm kia để lại bóng ma rất lớn trong lòng cậu, bây giờ đột nhiên thấy Ngụy Mân, không khỏi gợi lên hồi ức kia. Có lẽ thần kinh quá mức căng chặt, bụng Lý Toàn bỗng nhiên đau lên.
Đại Lan thấy Lý Toàn bắt đầu đau bụng, sắc mặt cũng trở nên cực kỳ khó coi, hắn nhìn về phía Ngụy Mân, nói: "Đi ra ngoài! Ngươi không thể ở đây."
Ngụy Mân cũng không tức giận, từ trong ngực lấy ra một cái cái túi nhỏ, nhìn thẳng vào đôi mắt Đại Lan: "Di vật của phụ thân ngươi, không muốn lấy sao?"
Đại Lan sửng sốt, môi giật giật, trong lúc nhất thời không biết nên làm sao.
"Để...... Để hắn ở lại......" Lý Toàn khóc trong ngực Hoài Tân, vốn dĩ Hoài Tân muốn ôm cậu đi nghỉ ngơi, nhưng Lý Toàn bỗng nhiên nghe thấy lời Ngụy Mân nói, đành phải nhịn đau nói.
Ngụy Mân cười cười, bước đến dừng lại bên người Đại Lan: "Ngươi dẫn ta đi, ta mới đưa cho ngươi."
Đại Lan nhắm mắt lại, áp cảm xúc xuống, đi tới trước mặt Ngụy Mân, một câu cũng không nói.
Lạc Tương cau mày, hắn không thích người này, nhưng cũng không còn cách nào khác...... Hắn giữ di vật phụ thân của Đại Lan trong tay.
Ngụy Mân đi theo Đại Lan lên lầu hai, chờ Đại Lan mở cửa ra, bỗng nhiên kéo hắn vào trong phòng, đè trên tường hôn xuống.
"Hưm......!" Đại Lan trừng lớn mắt, vừa định đánh hắn, Ngụy Mân liền rời khỏi.
Chỉ là nụ hôn chuồn chuồn lượn nước, chỉ là hai đôi môi khô ráo chạm vào nhau.
Đại Lan cứng đờ thân thể, bỗng nhiên giơ tay tát Ngụy Mân một cái. Ngụy Mân nhịn xuống, cái tát này làm Đại Lan có chút ngoài ý muốn. Hắn biết Ngụy Mân hoàn hoàn toàn toàn có thể tránh đi.
Không nghĩ tới cái tát của mình không có khoái cảm báo thù nào, nhưng nhiều thêm một tia không tự nhiên, hắn nhìn Ngụy Mân, đem tầm mắt chuyển hướng khác, lạnh lùng nói: "Ngươi tới đây làm gì?"
"Tới gặp ngươi." Ngụy Mân nghiêm túc nói.
Hắn vốn đã quyết định buông tay, nếu Đại Lan muốn đi thì cứ để hắn đi. Dù sao chỉ là phát tiết dục vọng, ai cũng được. Nhưng loại suy nghĩ này không lừa gạt được cảm xúc trong lòng hắn. Ngoài mặt Ngụy Mân không nói, nhưng chỉ có hắn biết rõ, hắn càng ngày càng nhớ Đại Lan. Không chỉ là thân thể cậu, mà hết thảy mọi thứ về cậu Nguỵ Mân đều nhớ. Hắn bắt đầu nhớ lại những ký ức khi mình ở cùng với Đại Lan, nghĩ đến cảnh cậu đau đớn thống khổ đút nội đan cho mình cũng dần dần đau lòng, thậm chí đôi khi hắn sẽ nhốt Đại Lan trong phòng ngủ mình.
Cho đến khi thuộc hạ nói cho hắn biết đã tìm thấy tung tích Đại Lan, Ngụy Mân không nghi ngờ gì, trực tiếp tới đó. Hắn sợ Đại Lan không chịu gặp hắn, liền cầm di vật phụ thân của cậu tới cưỡng bức. Dù sao hắn đã đê tiện rồi, giờ thêm một chút cũng không sao.
Đại Lan tự nhiên không tin hắn. Nguỵ Mân của lúc trước như một tên ác quỷ giết người không chớp mắt, đối với mình cũng như bỏ được đôi giày rách, lúc này giả mù sa mưa tới tìm cậu, sao có thể không có ý xấu cho được?
Không phải Đại Lan không tin hắn, chỉ là Ngụy Mân ác đó giờ làm cậu không tin nổi.
Nhưng bây giờ...... Ngụy Mân muốn gì từ nhà bọn họ? Đại Lan không biết.
Đại Lan không để ý tới hắn, duỗi tay nói: "Đưa ta."
Ngụy Mân đưa cái túi cho cậu, Đại Lan mở ra nhìn nhìn, nhíu mày nói: "Sao chỉ có cái này?!"
"Lần sau ta lại đến gặp ngươi." Ngụy Mân thực khôn khéo, hắn sợ đưa hết cho Đại Lan rồi, chính mình sẽ mất đi lợi thế.
Trong lòng Đại Lan nổi lên một ngọn lửa không rõ tên, cậu cắn chặt răng, nhìn Nguỵ Mân như kẻ điên, sau đó xoay người rời đi.
Ngụy Mân đứng trên cầu thang nhìn Đại Lan rời đi.
Hắn đúng là điên thật rồi, lúc có thì không trân trọng, mất đi rồi lại tìm trăm phương nghìn kế lấy về. Người đã từng yêu hắn như vậy, hắn lần lượt làm tổn thương, chờ đến khi đối phương đau khổ vỡ nát, hắn lại muốn bảo vệ ngược lại.
Thẳng đến khi bóng dáng Đại Lan biến mất không thấy nữa, Ngụy Mân mới yên lặng trở về phòng.
Nói hắn khôn khéo, không bằng nói hắn sợ hãi. Hắn sợ không có lợi thế, Đại Lan sẽ chặn hắn ngoài cửa. Hắn có thể dùng vũ lực mà ép Đại Lan, nhưng hắn muốn làm như vậy, hắn hy vọng Đại Lan thật sự nghĩ hắn đến đây chỉ vì muốn được gặp cậu. Vừa rồi hôn môi đã là cử chỉ xúc động, hắn không định làm như vậy, nhưng hắn thật sự không khắc chế được xúc động muốn tiếp xúc với Đại Lan.
Đại Lan xuống lầu, thấy Lạc Tương còn đang đợi mình, liền sắp xếp lại tâm trạng, ngượng ngùng chào hỏi hắn.
Lạc Tương lo lắng nhìn hắn, nói: "Đại Lan...... Hắn là ai vậy?"
"Xin lỗi, ta không muốn nói." Đại Lan nhấp môi, hướng Lạc Tương lắc đầu.
Lạc Tương vội vàng xin lỗi: "Ta không phải muốn nghe, ta chỉ là...... Lo lắng cho ngươi, nhìn thấy người kia, sắc mặt các ngươi không tốt lắm, tẩu tử còn..."
"Kỳ thật cũng không có gì...... Nhưng bây giờ ta nói không nên lời......" Đại Lan giải thích một chút, "Không nói chuyện này nữa, để ta đi xem tẩu tử có ổn không."
"A...... Vậy, vậy ta ra ngoài làm việc, buổi chiều ta cùng tiểu Đào Mạt cùng nhau tới đây. Nàng nói nàng đã làm xong một hũ mơ chua, muốn mang đến biếu tẩu tử ăn thử." Lạc Tương gãi gãi đầu. Lý Toàn tới đây không bao lâu, bởi vì tính tình vừa tốt vừa dịu dàng nên người xung quanh ai cũng thích, sau khi muội muội biết mình thích Đại Lan xong, càng đối với một nhà bọn họ phi thường để bụng.
Đại Lan cười cười, hướng hắn vẫy tay: "Ừ, buổi tối ta chuẩn bị đồ ăn cho hai ngươi."
Lạc Tương cùng Đào Mạt may mắn sống sót trong vụ cháy rừng, hai người ở trấn Vạn Yêu sống nương tựa lẫn nhau, Đào Mạt làm điểm tâm vừa ngon vừa ngọt, nhưng đối với nấu cơm thì tương đối khó, cho nên sau khi quen nhà Đại Lan, thường xuyên lại đây ăn chùa.
Tiễn Lạc Tương đi, Đại Lan đi vào phòng nghỉ trong viện tìm Lý Toàn cùng Hoài Tân.
Sau khi được Hoài Tân trấn an, Lý Toàn đã bình tĩnh trở lại, bụng cũng không còn đau như vừa rồi, chỉ là Hoài Tân liên tục kêu, cậu mới tiếp tục nằm trên giường nghỉ ngơi.
Thấy Đại Lan đi vào, Lý Toàn vội hỏi: "Ngươi không sao chứ?"
"Ta không sao, Ngụy Mân không làm gì cả. Nhưng thật ra tẩu tử, ngươi thấy sao rồi?"
"Ta khá hơn nhiều rồi...... Nhưng mà Hoài Tân không cho ta lên đó." Lý Toàn nhăn lại cái mũi, nói.
"Ta đây không phải sợ ngươi xảy ra chuyện gì sao, nghỉ ngơi chút nữa đi." Hoài Tân nhẹ giọng dỗ Lý Toàn. Chuyện vừa xảy ra thật sự doạ hắn sợ chết rồi.
"Vậy ngươi bồi ta." Lý Toàn yêu cầu.
"Được, chúng ta ở đây suy nghĩ thử nên đặt tên gì cho bảo bảo đi." Hoài Tân cũng nằm lên giường, tay nhẹ nhàng xoa cái bụng tròn vo của Lý Toàn.
Lý Toàn cười nhìn hắn một chút, nói: "Còn không biết là nam hay nữ đâu......"
Đại Lan không nói gì, hắn lén lút lui ra ngoài. Vừa ra khỏi cửa nước mắt cơ hồ muốn rơi xuống. Cảm tình của đại ca và tẩu tử thật sự rất tốt, hắn đã từng khát khao một tình yêu như vậy, hắn cho rằng Ngụy Mân sẽ là người này, nhưng hắn quá sai rồi, cho nên đến bây giờ, hắn đã không còn hy vọng xa vời nữa.
Bởi vì sợ đâm đến tử cung, Hoài Tân không dám cắm quá sâu, bởi vậy thời điểm Lý Toàn cao trào, hắn vẫn còn cứng.
Cảm nhận được côn th*t cắm trong bướm dâm vẫn còn cứng, Lý Toàn sau cao trào mơ mơ màng màng xê dịch mông, để côn th*t rút ra khỏi mật huyệt. Ánh mắt cậu ẩm ướt mà bò đến giữa háng Hoài Tân, há mồm ngậm côn th*t dính đầy dâm thuỷ của chính mình.
"Ô......" Miệng bị côn th*t nhét đầy, Lý Toàn không nói nên lời, chỉ có thể phát ra giọng mũi khịt khịt. Trong miệng tràn đầy mùi vị dâm thuỷ tanh nồng của chính mình, mặt Lý Toàn đỏ hồng.
Cậu liếm láp quy đầu cùng côn th*t, đồng nghĩa với việc liếm d*m thủy của chính mình, sau đó cảm nhận nhiệt độ cơ thể cực nóng của Hoài Tân.
Theo lý thuyết nhiệt độ cơ thể Hoài Tân không nên cao như vậy, nhưng mỗi lần làm tình, Lý Toàn đều cảm thấy cơ thể hắn rất ấm áp. Có lẽ là bởi vì cậu đã quen với nhiệt độ cơ thể của xà.
Hoài Tân thoải mái nheo đôi mắt, ngón tay mảnh dài nhẹ nhàng cắm vào tóc Lý Toàn, ấn đầu cậu xuống.
Lý Toàn duỗi tay nắm lấy một căn côn th*t khác của Hoài Tân, áp vào cằm mình vuốt ve lên xuống, hai khoái cảm ập tới làm Hoài Tân phát ra tiếng hừ nhẹ, bắn sâu trong miệng Lý Toàn.
"Ừ......" Lý Toàn chớp chớp mắt, ùng ục nuốt hết tinh dịch xuống.
Cảm thấy mỹ mãn hai người dọn dẹp một chút liền ngủ.
Sáng sớm hôm sau, Hoài Tân tỉnh dậy trước. Lý Toàn còn ngủ, cậu như như một đứa trẻ an nhiên, thật khó mà tin được cậu là người sắp sinh.
Hoài Tân tay chân nhẹ nhàng xuống giường, đang định ra cửa mua tào phớ cùng bánh hấp mà Lý Toàn thích ăn nhất, lại bị Lý Toàn ngáp dài gọi lại: "Ngươi muốn đi khách điếm sao?"
"Không có. Ta đi mua tào phớ cùng bánh hấp cho ngươi, sau đó mới đi khách điếm. Hôm nay hay là ngươi đừng đi? Thấy ngươi buồn ngủ như vậy, ở nhà nghỉ ngơi thì sao nè?" Hoài Tân xoay người sửa đầu tóc ngủ tới rối tinh rối mù cho cậu.
"Hưm...... Không cần." Lý Toàn nghĩ nghĩ, sau đó đột nhiên lắc lắc đầu, "Ngươi và Đại Lan đều không ở nhà, ta một mình chán lắm. Ta muốn đi theo ngươi. Tào phớ và bánh hấp lại tiệm ăn được rồi!"
Hoài Tân bất đắc dĩ cười cười, rửa mặt cho cậu. Bụng Lý Toàn đã phồng lên có thể thấy được, Hoài Tân sợ cậu không tiện, giúp cậu thay quần áo.
Sáng sớm Đại Lan đã đến khách điếm quản lý, hai người bọn họ cũng không vội, chậm rãi ăn sáng rồi mới ghé qua.
Người trong khách điếm không nhiều lắm, Lạc Tương đang đứng ở trước quầy nói chuyện với Đại Lan. Gần đây mỗi ngày Lạc Tương không có chuyện gì liền chạy tới khách điếm, không có việc gì thì quấn lấy Đại Lan, bây giờ ngay cả Lý Toàn cũng biết hắn thích Đại Lan.
"Sao ngươi lại tới nữa, ăn không ngồi rồi bộ không biết đi phụ tiểu Đào Mạt bán điểm tâm sao?" Hoài Tân chế nhạo nói.
"Nói nhiều...... Nha đầu kia còn chê ta chân tay vụng về." Lạc Tương mặt đỏ hồng.
"Không phải chứ, không phải tay ngươi múa dẻo lắm sao!" Đại Lan cười rộ lên, "Lần trước còn khắc hình gỗ tặng ta, nhìn rất giống."
"Khắc gỗ? Chậc chậc chậc, bất công quá, ta cùng Toàn nhi cũng muốn." Hoài Tân một phen ôm Lý Toàn, gõ gõ cái bàn nói.
"Ngươi đừng hồ nháo......" Lý Toàn bất đắc dĩ mà lắc lắc đầu.
"Đúng, đúng vậy!" Lạc Tương vội tiếp lời.
Bốn người đang đùa giỡn với nhau, bỗng nhiên nghe thấy âm thanh khách mà tiểu nhị tiếp đón. Người nọ dùng thanh âm trầm thấp nói: "Ta tìm chưởng quầy các ngươi."
Đại Lan nghe vậy cả kinh, theo bản năng nhìn về hướng đó, Lý Toàn cùng Hoài Tân cơ hồ đồng thời quay đầu nhìn qua, chỉ có Lạc Tương chậm một nhịp. Hắn nhìn biểu tình trên mặt ba người bọn họ, có mờ mịt, có sợ hãi, có không kiên nhẫn, trong lòng lập tức liền hiểu ra người này có quan hệ với bọn họ.
Truyện chỉ được đăng trên wattpad 'bevitlangthang', những trang khác đều là REUP. Mọi người hãy đọc trên trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất, cập nhật nhanh nhất.
Ngụy Mân cũng đang nhìn Đại Lan, không có biểu tình gì, Đại Lan cũng không biết hắn đang suy nghĩ cái gì.
"Cho ta một phòng." Ngụy Mân nhàn nhạt ra lệnh.
"Hết phòng." Đại Lan vô tình nói, giọng điệu lãnh đạm.
"Hết phòng?" Ngụy Mân nhướng mày, nhìn thoáng qua thẻ phòng trên treo tường, "Không phải phòng Thiên còn mấy gian sao?"
Hoài Tân đang muốn đuổi hắn ra ngoài, cánh tay bỗng nhiên bị Lý Toàn nắm chặt, hắn quay đầu vừa thấy, mồ hôi Lý Toàn từ trên trán toát ra, sắc mặt tái nhợt, một tay ôm bụng.
"Đau......" Lý Toàn thở ra một hơi, chật vật nói. Trong lòng cậu vẫn còn sợ Ngụy Mân lắm, nhát kiếm kia để lại bóng ma rất lớn trong lòng cậu, bây giờ đột nhiên thấy Ngụy Mân, không khỏi gợi lên hồi ức kia. Có lẽ thần kinh quá mức căng chặt, bụng Lý Toàn bỗng nhiên đau lên.
Đại Lan thấy Lý Toàn bắt đầu đau bụng, sắc mặt cũng trở nên cực kỳ khó coi, hắn nhìn về phía Ngụy Mân, nói: "Đi ra ngoài! Ngươi không thể ở đây."
Ngụy Mân cũng không tức giận, từ trong ngực lấy ra một cái cái túi nhỏ, nhìn thẳng vào đôi mắt Đại Lan: "Di vật của phụ thân ngươi, không muốn lấy sao?"
Đại Lan sửng sốt, môi giật giật, trong lúc nhất thời không biết nên làm sao.
"Để...... Để hắn ở lại......" Lý Toàn khóc trong ngực Hoài Tân, vốn dĩ Hoài Tân muốn ôm cậu đi nghỉ ngơi, nhưng Lý Toàn bỗng nhiên nghe thấy lời Ngụy Mân nói, đành phải nhịn đau nói.
Ngụy Mân cười cười, bước đến dừng lại bên người Đại Lan: "Ngươi dẫn ta đi, ta mới đưa cho ngươi."
Đại Lan nhắm mắt lại, áp cảm xúc xuống, đi tới trước mặt Ngụy Mân, một câu cũng không nói.
Lạc Tương cau mày, hắn không thích người này, nhưng cũng không còn cách nào khác...... Hắn giữ di vật phụ thân của Đại Lan trong tay.
Ngụy Mân đi theo Đại Lan lên lầu hai, chờ Đại Lan mở cửa ra, bỗng nhiên kéo hắn vào trong phòng, đè trên tường hôn xuống.
"Hưm......!" Đại Lan trừng lớn mắt, vừa định đánh hắn, Ngụy Mân liền rời khỏi.
Chỉ là nụ hôn chuồn chuồn lượn nước, chỉ là hai đôi môi khô ráo chạm vào nhau.
Đại Lan cứng đờ thân thể, bỗng nhiên giơ tay tát Ngụy Mân một cái. Ngụy Mân nhịn xuống, cái tát này làm Đại Lan có chút ngoài ý muốn. Hắn biết Ngụy Mân hoàn hoàn toàn toàn có thể tránh đi.
Không nghĩ tới cái tát của mình không có khoái cảm báo thù nào, nhưng nhiều thêm một tia không tự nhiên, hắn nhìn Ngụy Mân, đem tầm mắt chuyển hướng khác, lạnh lùng nói: "Ngươi tới đây làm gì?"
"Tới gặp ngươi." Ngụy Mân nghiêm túc nói.
Hắn vốn đã quyết định buông tay, nếu Đại Lan muốn đi thì cứ để hắn đi. Dù sao chỉ là phát tiết dục vọng, ai cũng được. Nhưng loại suy nghĩ này không lừa gạt được cảm xúc trong lòng hắn. Ngoài mặt Ngụy Mân không nói, nhưng chỉ có hắn biết rõ, hắn càng ngày càng nhớ Đại Lan. Không chỉ là thân thể cậu, mà hết thảy mọi thứ về cậu Nguỵ Mân đều nhớ. Hắn bắt đầu nhớ lại những ký ức khi mình ở cùng với Đại Lan, nghĩ đến cảnh cậu đau đớn thống khổ đút nội đan cho mình cũng dần dần đau lòng, thậm chí đôi khi hắn sẽ nhốt Đại Lan trong phòng ngủ mình.
Cho đến khi thuộc hạ nói cho hắn biết đã tìm thấy tung tích Đại Lan, Ngụy Mân không nghi ngờ gì, trực tiếp tới đó. Hắn sợ Đại Lan không chịu gặp hắn, liền cầm di vật phụ thân của cậu tới cưỡng bức. Dù sao hắn đã đê tiện rồi, giờ thêm một chút cũng không sao.
Đại Lan tự nhiên không tin hắn. Nguỵ Mân của lúc trước như một tên ác quỷ giết người không chớp mắt, đối với mình cũng như bỏ được đôi giày rách, lúc này giả mù sa mưa tới tìm cậu, sao có thể không có ý xấu cho được?
Không phải Đại Lan không tin hắn, chỉ là Ngụy Mân ác đó giờ làm cậu không tin nổi.
Nhưng bây giờ...... Ngụy Mân muốn gì từ nhà bọn họ? Đại Lan không biết.
Đại Lan không để ý tới hắn, duỗi tay nói: "Đưa ta."
Ngụy Mân đưa cái túi cho cậu, Đại Lan mở ra nhìn nhìn, nhíu mày nói: "Sao chỉ có cái này?!"
"Lần sau ta lại đến gặp ngươi." Ngụy Mân thực khôn khéo, hắn sợ đưa hết cho Đại Lan rồi, chính mình sẽ mất đi lợi thế.
Trong lòng Đại Lan nổi lên một ngọn lửa không rõ tên, cậu cắn chặt răng, nhìn Nguỵ Mân như kẻ điên, sau đó xoay người rời đi.
Ngụy Mân đứng trên cầu thang nhìn Đại Lan rời đi.
Hắn đúng là điên thật rồi, lúc có thì không trân trọng, mất đi rồi lại tìm trăm phương nghìn kế lấy về. Người đã từng yêu hắn như vậy, hắn lần lượt làm tổn thương, chờ đến khi đối phương đau khổ vỡ nát, hắn lại muốn bảo vệ ngược lại.
Thẳng đến khi bóng dáng Đại Lan biến mất không thấy nữa, Ngụy Mân mới yên lặng trở về phòng.
Nói hắn khôn khéo, không bằng nói hắn sợ hãi. Hắn sợ không có lợi thế, Đại Lan sẽ chặn hắn ngoài cửa. Hắn có thể dùng vũ lực mà ép Đại Lan, nhưng hắn muốn làm như vậy, hắn hy vọng Đại Lan thật sự nghĩ hắn đến đây chỉ vì muốn được gặp cậu. Vừa rồi hôn môi đã là cử chỉ xúc động, hắn không định làm như vậy, nhưng hắn thật sự không khắc chế được xúc động muốn tiếp xúc với Đại Lan.
Đại Lan xuống lầu, thấy Lạc Tương còn đang đợi mình, liền sắp xếp lại tâm trạng, ngượng ngùng chào hỏi hắn.
Lạc Tương lo lắng nhìn hắn, nói: "Đại Lan...... Hắn là ai vậy?"
"Xin lỗi, ta không muốn nói." Đại Lan nhấp môi, hướng Lạc Tương lắc đầu.
Lạc Tương vội vàng xin lỗi: "Ta không phải muốn nghe, ta chỉ là...... Lo lắng cho ngươi, nhìn thấy người kia, sắc mặt các ngươi không tốt lắm, tẩu tử còn..."
"Kỳ thật cũng không có gì...... Nhưng bây giờ ta nói không nên lời......" Đại Lan giải thích một chút, "Không nói chuyện này nữa, để ta đi xem tẩu tử có ổn không."
"A...... Vậy, vậy ta ra ngoài làm việc, buổi chiều ta cùng tiểu Đào Mạt cùng nhau tới đây. Nàng nói nàng đã làm xong một hũ mơ chua, muốn mang đến biếu tẩu tử ăn thử." Lạc Tương gãi gãi đầu. Lý Toàn tới đây không bao lâu, bởi vì tính tình vừa tốt vừa dịu dàng nên người xung quanh ai cũng thích, sau khi muội muội biết mình thích Đại Lan xong, càng đối với một nhà bọn họ phi thường để bụng.
Đại Lan cười cười, hướng hắn vẫy tay: "Ừ, buổi tối ta chuẩn bị đồ ăn cho hai ngươi."
Lạc Tương cùng Đào Mạt may mắn sống sót trong vụ cháy rừng, hai người ở trấn Vạn Yêu sống nương tựa lẫn nhau, Đào Mạt làm điểm tâm vừa ngon vừa ngọt, nhưng đối với nấu cơm thì tương đối khó, cho nên sau khi quen nhà Đại Lan, thường xuyên lại đây ăn chùa.
Tiễn Lạc Tương đi, Đại Lan đi vào phòng nghỉ trong viện tìm Lý Toàn cùng Hoài Tân.
Sau khi được Hoài Tân trấn an, Lý Toàn đã bình tĩnh trở lại, bụng cũng không còn đau như vừa rồi, chỉ là Hoài Tân liên tục kêu, cậu mới tiếp tục nằm trên giường nghỉ ngơi.
Thấy Đại Lan đi vào, Lý Toàn vội hỏi: "Ngươi không sao chứ?"
"Ta không sao, Ngụy Mân không làm gì cả. Nhưng thật ra tẩu tử, ngươi thấy sao rồi?"
"Ta khá hơn nhiều rồi...... Nhưng mà Hoài Tân không cho ta lên đó." Lý Toàn nhăn lại cái mũi, nói.
"Ta đây không phải sợ ngươi xảy ra chuyện gì sao, nghỉ ngơi chút nữa đi." Hoài Tân nhẹ giọng dỗ Lý Toàn. Chuyện vừa xảy ra thật sự doạ hắn sợ chết rồi.
"Vậy ngươi bồi ta." Lý Toàn yêu cầu.
"Được, chúng ta ở đây suy nghĩ thử nên đặt tên gì cho bảo bảo đi." Hoài Tân cũng nằm lên giường, tay nhẹ nhàng xoa cái bụng tròn vo của Lý Toàn.
Lý Toàn cười nhìn hắn một chút, nói: "Còn không biết là nam hay nữ đâu......"
Đại Lan không nói gì, hắn lén lút lui ra ngoài. Vừa ra khỏi cửa nước mắt cơ hồ muốn rơi xuống. Cảm tình của đại ca và tẩu tử thật sự rất tốt, hắn đã từng khát khao một tình yêu như vậy, hắn cho rằng Ngụy Mân sẽ là người này, nhưng hắn quá sai rồi, cho nên đến bây giờ, hắn đã không còn hy vọng xa vời nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.