Chương 30
Dạ vũ thu đăng
18/07/2024
Nơi diễn ra cạnh tranh khốc liệt, người chết ta sống, cũng như ván đồ sát mà mỗi người là một phe, ai tham gia hẳn là từ chết tới bị thương.
Editor: bevitlangthang
Giữa trưa, bầu trời bỗng nhiên xuất hiện mưa to, công việc buôn bán cũng thanh đạm hơn mọi ngày. Lý Toàn ăn cơm trưa xong liền bắt đầu mệt rã rời, Hoài Tân thấy không có khách, bên Đại Lan cũng không cần giúp, liền dứt khoát bồi Lý Toàn đi ngủ.
Đại Lan chán đến cùng cực, liền giở mấy cuốn sách trong tay tiểu nhị ra đọc. Đọc thấy chuyện cười, nhịn không được phát ra tiếng cười trầm thấp, đôi mắt cong thành ánh trăng.
Ngụy Mân ngồi trong góc lặng lẽ nhìn sườn mặt Đại Lan. Không biết ngồi bao lâu, hắn chỉ an an tĩnh tĩnh mà nhìn Đại Lan, thấy cậu cười, tâm tình Ngụy Mân cũng trở nên tốt.
Đại Lan duỗi người, đứng dậy xếp sách lại, dư quang liếc thấy hình như trong góc có người ngồi, liền nhịn không được nhìn thoáng qua.
Thấy người đó là Ngụy Mân, sắc mặt Đại Lan lập tức thay đổi. Cậu nhấp môi ngồi xuống, lại như đứng trong đống lửa, như ngồi trong đống than, thân thể cứng đờ.
Cậu không biết Ngụy Mân xuống từ lúc nào, nhưng thấy Ngụy Mân nhìn cậu như vậy làm cả người cậu không được tự nhiên.
Buổi chiều, mưa dần dần nhỏ, Lạc Tương cùng tiểu Đào Mạt làm xong chuyện vội lại đây cọ cơm. Đại Lan nhìn về hướng đó lần nữa, đã không còn thấy Ngụy Mân. Cậu thở dài nhẹ nhõm một hơi, đi gọi Lý Toàn cùng Hoài Tân ăn cơm.
Năm người ở trên bàn cơm vừa nói vừa cười, không khí náo nhiệt vô cùng. Sau khi ăn xong, Hoài Tân dẫn Lý Toàn về nhà trước, tiểu Đào Mạt cũng về sớm để chuẩn bị nguyên liệu cho ngày mai, chỉ còn lại Lạc Tương và Đại Lan ở trong tiệm.
Kỳ thật Đại Lan cũng không nhất định phải ở lại khách điếm tới khuya, Hoài Tân mướn người, cậu coi như là chưởng quầy trên danh nghĩa là được. Đại Lan chỉ muốn tìm chút chuyện để làm.
Đại Lan ở quầy xem sổ sách, Lạc Tương một bên do dự trong chốc lát, bỗng nhiên nói: "Cái kia...... Đại Lan, tuy thời gian chúng ta quen biết nói dài cũng không dài, nhưng ta hy vọng ngươi có thể...... Tin tưởng ta, nếu có chuyện gì, nhất định phải nói cho ta biết, được không?"
"Ta sẽ." Đại Lan ngẩng đầu cười cười, sau đó cúi đầu xem sổ sách.
Lạc Tương biết hắn ừ cho có lệ, trong lòng không khỏi có chút kích động. Trong lòng Đại Lan rõ ràng có chuyện, nhưng ai hắn cũng không nói. Sau khi tên nửa yêu đó tới, Đại Lan luôn thất thần.
"Ngươi đừng nói vậy, rõ ràng ngươi là đang trả lời cho có lệ. Từ buổi sáng ta đã thấy ngươi đứng ngồi không yên rồi, ta rất lo lắng cho ngươi đó......" Lạc Tương cau mày lo lắng nói, hắn có chút kích động, bắt được bả vai Đại Lan.
Truyện chỉ được đăng trên wattpad 'bevitlangthang', những trang khác đều là REUP. Mọi người hãy đọc trên trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất, cập nhật nhanh nhất.
Đại Lan bỏ bút xuống, cậu không tránh tay Lạc Tương, ngược lại nhìn thẳng vào mắt Lạc Tương, trong mắt mang theo một cổ bi ai. Đại Lan nhẹ nhàng lắc đầu, nói: "Không phải không nói cho ngươi...... Chẳng qua đều là một ít chuyện cũ dơ bẩn thôi, tội gì lại làm ngươi không cao hứng."
"Sao mà được! Nếu ngươi có thể chia sẻ chuyện của ngươi cho ta biết, ta sẽ rất cao hứng!" Lạc Tương vô thức siết chặt đầu vai mượt mà của Đại Lan, kích động nói.
"Buông hắn ra." Trên lầu bỗng nhiên truyền đến âm thanh lạnh lùng.
Ngụy Mân đứng trên cầu thang, từ trên cao nhìn Lạc Tương, như cho rằng Đại Lan là của một mình hắn, trừ bỏ hắn ai cũng không thể đụng vào Đại Lan. Hắn trước sau cho rằng, hắn cùng Đại Lan đi tới ngày hôm nay, là chuyện giữa hai người hắn và Đại Lan. Chẳng sợ bây giờ Đại Lan không có hảo cảm với hắn, cũng không tới phiên một tên người ngoài tới quản.
Lạc Tương xoay người nhìn Nguỵ Mân phát ra tiếng, sắc mặt lập tức âm trầm, nói: "Ngươi là gì của Đại Lan, tới lượt ngươi nói những lời này sao?"
Ngụy Mân kỳ quái cười cười, nói: "Ta là gì của hắn? Nếu hắn là nữ nhân, bây giờ chỉ sợ đã sinh cho ta vài đứa nhóc."
Lạc Tương sửng sốt, không kịp nhìn phản ứng của Đại Lan, đã bị hắn kéo ra đằng sau.
"Nói ra những lời này bộ ngươi không cảm thấy ghê tởm sao Ngụy Mân?" Đại Lan lạnh lùng nhìn hắn. Cậu không dám nhìn biểu tình của Lạc Tương, đành phải đưa lưng về phía hắn.
Lạc Tương đúng thật có chút kinh ngạc, hắn không nghĩ tới Đại Lan cùng Ngụy Mân là quan hệ này. Nhưng loại cảm tình này cũng chỉ là lướt qua, hắn lại không để bụng quá khứ Đại Lan.
"Ta mặc kệ các ngươi trước kia như thế nào, nhưng bây giờ hắn rất chán ghét ngươi, nếu ngươi hiểu rồi thì biến." Lạc Tương nhẹ nhàng đặt tay lên tấm lưng có chút run của Đại Lan, ngẩng đầu nói chuyện với Ngụy Mân.
"......" Ngụy Mân trầm mặc. Hắn biết bây giờ Đại Lan chán ghét hắn, lúc trước Ngụy Mân bị địa vị quyền lợi làm mờ con mắt, bây giờ hắn tỉnh táo lại, nên có thể bình tĩnh thấy rõ thái độ Đại Lan. Hắn biết Đại Lan không còn giống như trước mà đi theo sau hắn, hắn nói gì thì nghe nấy, như đứa ngốc yêu hắn đến mù quáng. Vì vậy, hắn không có gì để phản bác. Lời nói tràn ngập dục vọng chiếm hữu cùng cay nghiệt tới bên miệng, hắn bỗng dưng tỉnh lại, không thể đối xử với Đại Lan như vậy được, hắn không biết nói gì, đành phải trầm mặc.
"Ngươi không nên ép ta đuổi ngươi ra ngoài." Đại Lan không thèm nghĩ vì sao hắn lại trầm mặc, nhíu mày nói.
Ngụy Mân phức tạp nhìn cậu, dùng sức nhắm chặt mắt để chính mình bình tĩnh lại, sau đó bỗng nhiên xoay người rời đi.
Đại Lan đứng tại chỗ một chút, rồi tìm một chỗ mà ngồi xuống. Lạc Tương theo sau ngồi xuống đối diện cậu, im bặt không nhắc tới chuyện vừa rồi, cố ý nở ra gương mặt tươi cười, nói: "Cũng không còn sớm nữa, trong tiệm cũng không có gì gấp, nếu không ta đưa ngươi về. Đêm nay nghỉ sớm một chút."
"Cười khó coi quá......" Đại Lan bất đắc dĩ nhìn hắn, "Ngươi muốn hỏi gì thì hỏi đi."
Dù sao Ngụy Mân nói vậy rồi, cậu làm sao mà giấu được nữa.
"Nhưng...... Có thể hỏi sao?" Lạc Tương ngoài ý muốn nhìn Đại Lan, thật cẩn thận nói.
Đại Lan miễn cưỡng cười cười, hướng hắn gật gật đầu.
"Vậy...... Ta muốn hỏi ngươi hai việc," Lạc Tương nói, "Có phải người đó làm chuyện gì quá đáng với ngươi không? Có phải ngươi rất hận hắn hay không?"
Trong lòng Đại Lan run lên, người này rõ ràng có thể hỏi hắn đã xảy ra chuyện gì, bây giờ lại cố tình hỏi câu hỏi có không.
"Hắn với ta...... Cũng không thể nói là quá đáng, đều là ta tự tìm, nhưng hắn đối với tẩu tử ta làm chuyện ta không thể tha thứ được. Tẩu tử ta vốn dĩ không phải là nửa yêu, là sau khi hắn giết tẩu tử ta, đại ca ta đút tẩu tử ăn nội đan mới biến thành như vậy. Tẩu tử là ân nhân cứu mạng của ta, ta tình nguyện người phải chết chính là ta, cũng không phải hắn." Đôi mắt Đại Lan rũ xuống, lựa chọn nói thật cho Lạc Tương biết: "Trước kia ta còn cùng hắn tính kế với đại ca ta, làm hại đại ca có một khoảng thời gian sống lang thang không có chỗ về. Ta là người làm mọi chuyện xảy ra như vậy, tất cả những việc này đều là ta sai."
"Nhưng ta kỳ thật...... Không thể nào hận hắn, trừ bỏ chuyện của tẩu tử ta." Trong mắt Đại Lan hiện ra một tia mê mang, "Ta chỉ hy vọng vĩnh viễn ta không gặp lại hắn. Chính là hắn cố tình tìm tới đây."
Tuy không kể chi tiết, nhưng Lạc Tương đại khái đã biết ngọn nguồn mọi chuyện.
Hắn ăn nói vụng về, cũng không biết an ủi người khác, liền bắt lấy tay Đại Lan, nói: "Không sao, mọi chuyện đã qua."
"Ừ." Đại Lan cười gật đầu nhìn hắn: "Chúng ta vẫn nên trở về đi."
Lạc Tương đứng dậy muốn đưa hắn về, lại bị cự tuyệt. Đại Lan bất đắc dĩ nói: "Không sao, ngươi về với tiểu Đào Mạt đi, ta về một mình là được rồi."
Đại Lan vẫn luôn đùn đẩy, mới làm Lạc Tương dẹp bỏ ý niệm này.
Editor: bevitlangthang
Giữa trưa, bầu trời bỗng nhiên xuất hiện mưa to, công việc buôn bán cũng thanh đạm hơn mọi ngày. Lý Toàn ăn cơm trưa xong liền bắt đầu mệt rã rời, Hoài Tân thấy không có khách, bên Đại Lan cũng không cần giúp, liền dứt khoát bồi Lý Toàn đi ngủ.
Đại Lan chán đến cùng cực, liền giở mấy cuốn sách trong tay tiểu nhị ra đọc. Đọc thấy chuyện cười, nhịn không được phát ra tiếng cười trầm thấp, đôi mắt cong thành ánh trăng.
Ngụy Mân ngồi trong góc lặng lẽ nhìn sườn mặt Đại Lan. Không biết ngồi bao lâu, hắn chỉ an an tĩnh tĩnh mà nhìn Đại Lan, thấy cậu cười, tâm tình Ngụy Mân cũng trở nên tốt.
Đại Lan duỗi người, đứng dậy xếp sách lại, dư quang liếc thấy hình như trong góc có người ngồi, liền nhịn không được nhìn thoáng qua.
Thấy người đó là Ngụy Mân, sắc mặt Đại Lan lập tức thay đổi. Cậu nhấp môi ngồi xuống, lại như đứng trong đống lửa, như ngồi trong đống than, thân thể cứng đờ.
Cậu không biết Ngụy Mân xuống từ lúc nào, nhưng thấy Ngụy Mân nhìn cậu như vậy làm cả người cậu không được tự nhiên.
Buổi chiều, mưa dần dần nhỏ, Lạc Tương cùng tiểu Đào Mạt làm xong chuyện vội lại đây cọ cơm. Đại Lan nhìn về hướng đó lần nữa, đã không còn thấy Ngụy Mân. Cậu thở dài nhẹ nhõm một hơi, đi gọi Lý Toàn cùng Hoài Tân ăn cơm.
Năm người ở trên bàn cơm vừa nói vừa cười, không khí náo nhiệt vô cùng. Sau khi ăn xong, Hoài Tân dẫn Lý Toàn về nhà trước, tiểu Đào Mạt cũng về sớm để chuẩn bị nguyên liệu cho ngày mai, chỉ còn lại Lạc Tương và Đại Lan ở trong tiệm.
Kỳ thật Đại Lan cũng không nhất định phải ở lại khách điếm tới khuya, Hoài Tân mướn người, cậu coi như là chưởng quầy trên danh nghĩa là được. Đại Lan chỉ muốn tìm chút chuyện để làm.
Đại Lan ở quầy xem sổ sách, Lạc Tương một bên do dự trong chốc lát, bỗng nhiên nói: "Cái kia...... Đại Lan, tuy thời gian chúng ta quen biết nói dài cũng không dài, nhưng ta hy vọng ngươi có thể...... Tin tưởng ta, nếu có chuyện gì, nhất định phải nói cho ta biết, được không?"
"Ta sẽ." Đại Lan ngẩng đầu cười cười, sau đó cúi đầu xem sổ sách.
Lạc Tương biết hắn ừ cho có lệ, trong lòng không khỏi có chút kích động. Trong lòng Đại Lan rõ ràng có chuyện, nhưng ai hắn cũng không nói. Sau khi tên nửa yêu đó tới, Đại Lan luôn thất thần.
"Ngươi đừng nói vậy, rõ ràng ngươi là đang trả lời cho có lệ. Từ buổi sáng ta đã thấy ngươi đứng ngồi không yên rồi, ta rất lo lắng cho ngươi đó......" Lạc Tương cau mày lo lắng nói, hắn có chút kích động, bắt được bả vai Đại Lan.
Truyện chỉ được đăng trên wattpad 'bevitlangthang', những trang khác đều là REUP. Mọi người hãy đọc trên trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất, cập nhật nhanh nhất.
Đại Lan bỏ bút xuống, cậu không tránh tay Lạc Tương, ngược lại nhìn thẳng vào mắt Lạc Tương, trong mắt mang theo một cổ bi ai. Đại Lan nhẹ nhàng lắc đầu, nói: "Không phải không nói cho ngươi...... Chẳng qua đều là một ít chuyện cũ dơ bẩn thôi, tội gì lại làm ngươi không cao hứng."
"Sao mà được! Nếu ngươi có thể chia sẻ chuyện của ngươi cho ta biết, ta sẽ rất cao hứng!" Lạc Tương vô thức siết chặt đầu vai mượt mà của Đại Lan, kích động nói.
"Buông hắn ra." Trên lầu bỗng nhiên truyền đến âm thanh lạnh lùng.
Ngụy Mân đứng trên cầu thang, từ trên cao nhìn Lạc Tương, như cho rằng Đại Lan là của một mình hắn, trừ bỏ hắn ai cũng không thể đụng vào Đại Lan. Hắn trước sau cho rằng, hắn cùng Đại Lan đi tới ngày hôm nay, là chuyện giữa hai người hắn và Đại Lan. Chẳng sợ bây giờ Đại Lan không có hảo cảm với hắn, cũng không tới phiên một tên người ngoài tới quản.
Lạc Tương xoay người nhìn Nguỵ Mân phát ra tiếng, sắc mặt lập tức âm trầm, nói: "Ngươi là gì của Đại Lan, tới lượt ngươi nói những lời này sao?"
Ngụy Mân kỳ quái cười cười, nói: "Ta là gì của hắn? Nếu hắn là nữ nhân, bây giờ chỉ sợ đã sinh cho ta vài đứa nhóc."
Lạc Tương sửng sốt, không kịp nhìn phản ứng của Đại Lan, đã bị hắn kéo ra đằng sau.
"Nói ra những lời này bộ ngươi không cảm thấy ghê tởm sao Ngụy Mân?" Đại Lan lạnh lùng nhìn hắn. Cậu không dám nhìn biểu tình của Lạc Tương, đành phải đưa lưng về phía hắn.
Lạc Tương đúng thật có chút kinh ngạc, hắn không nghĩ tới Đại Lan cùng Ngụy Mân là quan hệ này. Nhưng loại cảm tình này cũng chỉ là lướt qua, hắn lại không để bụng quá khứ Đại Lan.
"Ta mặc kệ các ngươi trước kia như thế nào, nhưng bây giờ hắn rất chán ghét ngươi, nếu ngươi hiểu rồi thì biến." Lạc Tương nhẹ nhàng đặt tay lên tấm lưng có chút run của Đại Lan, ngẩng đầu nói chuyện với Ngụy Mân.
"......" Ngụy Mân trầm mặc. Hắn biết bây giờ Đại Lan chán ghét hắn, lúc trước Ngụy Mân bị địa vị quyền lợi làm mờ con mắt, bây giờ hắn tỉnh táo lại, nên có thể bình tĩnh thấy rõ thái độ Đại Lan. Hắn biết Đại Lan không còn giống như trước mà đi theo sau hắn, hắn nói gì thì nghe nấy, như đứa ngốc yêu hắn đến mù quáng. Vì vậy, hắn không có gì để phản bác. Lời nói tràn ngập dục vọng chiếm hữu cùng cay nghiệt tới bên miệng, hắn bỗng dưng tỉnh lại, không thể đối xử với Đại Lan như vậy được, hắn không biết nói gì, đành phải trầm mặc.
"Ngươi không nên ép ta đuổi ngươi ra ngoài." Đại Lan không thèm nghĩ vì sao hắn lại trầm mặc, nhíu mày nói.
Ngụy Mân phức tạp nhìn cậu, dùng sức nhắm chặt mắt để chính mình bình tĩnh lại, sau đó bỗng nhiên xoay người rời đi.
Đại Lan đứng tại chỗ một chút, rồi tìm một chỗ mà ngồi xuống. Lạc Tương theo sau ngồi xuống đối diện cậu, im bặt không nhắc tới chuyện vừa rồi, cố ý nở ra gương mặt tươi cười, nói: "Cũng không còn sớm nữa, trong tiệm cũng không có gì gấp, nếu không ta đưa ngươi về. Đêm nay nghỉ sớm một chút."
"Cười khó coi quá......" Đại Lan bất đắc dĩ nhìn hắn, "Ngươi muốn hỏi gì thì hỏi đi."
Dù sao Ngụy Mân nói vậy rồi, cậu làm sao mà giấu được nữa.
"Nhưng...... Có thể hỏi sao?" Lạc Tương ngoài ý muốn nhìn Đại Lan, thật cẩn thận nói.
Đại Lan miễn cưỡng cười cười, hướng hắn gật gật đầu.
"Vậy...... Ta muốn hỏi ngươi hai việc," Lạc Tương nói, "Có phải người đó làm chuyện gì quá đáng với ngươi không? Có phải ngươi rất hận hắn hay không?"
Trong lòng Đại Lan run lên, người này rõ ràng có thể hỏi hắn đã xảy ra chuyện gì, bây giờ lại cố tình hỏi câu hỏi có không.
"Hắn với ta...... Cũng không thể nói là quá đáng, đều là ta tự tìm, nhưng hắn đối với tẩu tử ta làm chuyện ta không thể tha thứ được. Tẩu tử ta vốn dĩ không phải là nửa yêu, là sau khi hắn giết tẩu tử ta, đại ca ta đút tẩu tử ăn nội đan mới biến thành như vậy. Tẩu tử là ân nhân cứu mạng của ta, ta tình nguyện người phải chết chính là ta, cũng không phải hắn." Đôi mắt Đại Lan rũ xuống, lựa chọn nói thật cho Lạc Tương biết: "Trước kia ta còn cùng hắn tính kế với đại ca ta, làm hại đại ca có một khoảng thời gian sống lang thang không có chỗ về. Ta là người làm mọi chuyện xảy ra như vậy, tất cả những việc này đều là ta sai."
"Nhưng ta kỳ thật...... Không thể nào hận hắn, trừ bỏ chuyện của tẩu tử ta." Trong mắt Đại Lan hiện ra một tia mê mang, "Ta chỉ hy vọng vĩnh viễn ta không gặp lại hắn. Chính là hắn cố tình tìm tới đây."
Tuy không kể chi tiết, nhưng Lạc Tương đại khái đã biết ngọn nguồn mọi chuyện.
Hắn ăn nói vụng về, cũng không biết an ủi người khác, liền bắt lấy tay Đại Lan, nói: "Không sao, mọi chuyện đã qua."
"Ừ." Đại Lan cười gật đầu nhìn hắn: "Chúng ta vẫn nên trở về đi."
Lạc Tương đứng dậy muốn đưa hắn về, lại bị cự tuyệt. Đại Lan bất đắc dĩ nói: "Không sao, ngươi về với tiểu Đào Mạt đi, ta về một mình là được rồi."
Đại Lan vẫn luôn đùn đẩy, mới làm Lạc Tương dẹp bỏ ý niệm này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.