Chương 31
Dạ vũ thu đăng
18/07/2024
Đại Lan về đến nhà liền chào đại ca cùng tẩu tử một cái rồi đi tắm rửa.
Cho đến khi hắn tắm xong đi ra ngoài, trong nhà chỉ còn một mình Lý
Toàn.
"A...... Tẩu tử, đại ca đi đâu rồi?" Đại Lan kỳ quái hỏi một câu.
"Hắn nói để quên gì đó ở khách điếm, nên quay lại lấy." Lý Toàn đáp.
"À......" Đại Lan lộ ra biểu tình như suy nghĩ cái gì đó.
Lý Toàn cười cười, vỗ bụng nói: "Ta đi ngủ trước đây, Đại Lan ngủ ngon."
"Dạ dạ! Tẩu tử ngủ ngon!" Đại Lan vẫy vẫy tay, thấy Lý Toàn về phòng rồi, mới chậm rãi đi đến trước cửa phòng mình.
Trong lòng hắn cảm thấy có chút kỳ quái, tính cách Hoài Tân không phải là người sẽ quên đồ vật mà cất công quay lại lấy. Nhưng hắn sẽ vì chuyện gì đó mới quay lại......
Đại Lan bỗng nhiên nhăn mày, vội cột tóc lên chạy đến khách điếm.
Hắn biết Hoài Tân có thể tha thứ cho Ngụy Mân nếu chỉ vì chuyện soán vị, nhưng Lý Toàn bị Ngụy Mân giết một lần, chuyện gì đại ca cũng dám làm.
Cho nên Hoài Tân đi đến khách điếm cũng không phải để lấy đồ, mà là đi tìm Ngụy Mân.
Hắn mặc kệ Ngụy Mân ra sao, nhưng chung quy hắn vẫn có chút để ý.
Đi vào khách điếm, thấy khách điếm đóng cửa, Đại Lan vội đi vào, lại chỉ nhìn thấy một mình tiểu nhị đang ngủ.
"Chưởng quầy? Sao ngươi lại tới đây......" Tiểu nhị sửng sốt một chút.
"À, đại ca ta đã tới đây rồi sao?" Đại lan hỏi.
"Lão bản cùng khách ở phòng thiên hôm nay vừa đi rồi."
Quả nhiên là như thế này.
"Hình như là đi về phía bắc......" Tiểu nhị gãi đầu.
"Ta biết rồi. Ngươi cũng nghỉ ngơi sớm một chút đi." Đại Lan gật gật đầu, xoay người rời đi.
Mặc kệ Hoài Tân muốn làm gì, Đại Lan đều sẽ không ngăn cản hắn.
Đi về ngoại ô phía bắc, Đại Lan mới phát hiện hai người là Hoài Tân cùng Ngụy Mân.
Bọn họ giằng co, cũng không biết nói gì.
"Đại ca!" Đại Lan vội kêu Hoài Tân một tiếng, đi tới bên người hắn.
Hoài Tân có chút ngoài ý muốn nhìn hắn, nói: "Sao ngươi lại tới đây?"
"Tẩu tử nói ngươi tới đây, ta liền nghĩ rằng có khả năng ngươi sẽ đi tìm Ngụy Mân...... Cho nên......" Đại Lan có chút co quắp.
"Ngươi đừng nhúng tay vào, đây là chuyện của ta với hắn." Hoài Tân nhàn nhạt nói.
Đại Lan lùi về sau một bước, biểu hiện ý định của mình. Hắn tuyệt đối sẽ không nhiều lời.
Ngụy Mân giương mắt nhìn cậu một cái, cái gì cũng chưa nói, nhưng biểu tình không còn khinh thường như vừa rồi. Tựa hồ sau khi thấy Đại Lan đến, vẻ mặt của hắn nhu hòa hơn rất nhiều.
"Ngươi muốn ta động thủ, hay ngươi tự chặt một tay của mình đây? Ta để ngươi tự chọn, ngươi cũng đừng nói ta khi dễ người." Hoài Tân cười lạnh nói.
Ngụy Mân không nói gì.
"Ngươi cho rằng ta là vì địa vị cũ của ta nên mới làm vậy? Buồn cười, không phải ai cũng giống ngươi đâu." Hoài Tân trào phúng nhìn hắn một cái, "Ngươi soán vị ta, cầm tù đệ đệ ta, giết Toàn nhi của ta, ta giết hồn phi phách tán của ngươi cũng không có gì là quá đáng. Nhưng là......Tốt xấu gì Toàn nhi của ta cũng đang mang thai, lúc này ta không có tâm trạng giết người. Cho nên ta để ngươi tự chặt một cánh tay, không có gì quá đáng đúng không? Bây giờ ngươi không có gì để uy hiếp ta, ngay cả khi ta chia tu vi của mình cho Toàn nhi, muốn chặt một cánh tay của ngươi cũng không có gì khó."
Thì ra đây là quyết định của Hoài Tân.
Chỉ bằng việc Ngụy Mân có ý định giết Lý Toàn, Hoài Tân muốn giết hắn cũng không phải là chuyện đáng trách.
Ngụy Mân đang nhìn phản ứng của Đại Lan.
Đại Lan hờ hững mà nhìn qua, cậu không thấy yêu cầu này có gì tàn nhẫn, so với những chuyện Ngụy Mân làm, Hoài Tân đã nhân từ rất nhiều rồi.
Hoài Tân rút cây kiếm bên hông ra, ném qua, không kiên nhẫn nói: "Nhanh lên cho xong việc để ta còn về dỗ Toàn nhi ngủ."
Ngụy Mân cúi đầu nhìn thanh kiếm trên mặt đất, trong lòng không biết suy nghĩ cái gì, hắn liếc mắt nhìn Đại Lan một cái, bỗng nhiên nhặt thanh kiếm kia lên.
Nếu mình làm vậy, Đại Lan sẽ hài lòng chứ......
Hắn cắn răng, dùng sức chém đứt cánh tay trái của mình. Máu tươi phun trào ra, Ngụy Mân nhịn không ngã ngồi trên mặt đất, kiếm rớt trên cỏ phát ra âm thanh trầm đục. Hắn vội điểm huyệt đạo cầm máu của mình, sắc mặt trắng bệch, lạnh lùng nói: "Ngươi vừa lòng chưa?"
Lời là nói với Hoài Tân, đôi mắt lại nhìn Đại Lan.
Hoài Tân huýt sáo, vỗ vai Đại Lan, nói: "Về nhà."
Đại Lan gật gật đầu, xoay người đi theo sau Hoài Tân.
Thấy Đại Lan không phản ứng gì, Ngụy Mân có chút thất vọng. Hắn nhặt cánh tay kia lên, chuẩn bị suốt đêm quay về lãnh địa Xà tộc, bỗng nhiên thấy Đại Lan nhịn không được quay đầu lại nhìn hắn một cái.
Lông mày cậu hơi nhăn lại, biểu tình mơ hồ mang theo một tia lo lắng. Ngụy Mân nhìn cậu, bỗng nhiên cười, không có bất kì ý xấu nào mà cười.
Đại Lan ngẩn người, vội quay lại. Rất lâu trước kia, Nguỵ Mân vẫn là một thanh niên có thể cười như thế này. Nụ cười này, là lý do duy nhất làm cậu rung động.
Ngụy Mân với khuôn mặt tái nhợt miễn cưỡng đứng lên, cầm cánh tay cụt của mình suốt đêm đi về. Xem ra Đại Lan cũng không phải hoàn toàn tuyệt tình.
Về đến nhà, Hoài Tân rón ra rón rén chui vào ổ chăn. Lý Toàn dụi dụi mắt, mệt mỏi nói: "Ngươi về rồi."
"Ừ...... Xin lỗi đã đánh thức ngươi." Hoài Tân sờ sờ hắn mặt.
"Không sao. Ngươi đi tìm Ngụy Mân hả?" Lý Toàn nói.
"Sao ngươi biết?" Hoài Tân cười cười. Hắn bổn không định nói cho Lý Toàn biết chuyện này.
"Bởi vì ngươi rất ít quay về khách điếm giờ này...... Hơn nữa ngươi lại không phải là người vì một thứ nào đó mà bỏ công quay về lấy." Lý Toàn ngáp một cái.
"Thông minh như vậy, muốn ta khen thưởng bằng việc hôn cháo lưỡi với ngươi một chút không hả?"
"Ngươi chán ghét......" Lý Toàn đỏ mặt, "Cho nên ngươi đi tìm hắn làm gì?"
"Ta ích kỷ như vậy, đương nhiên là đi báo thù cho ngươi." Hoài Tân ôn nhu mà sờ sờ bụng Lý Toàn, nói: "Bất quá vì ngươi cùng bảo bảo, ta không có động thủ. Hắn tự mình chặt đứt một cánh tay."
"Hắn cư nhiên chịu......" Lý Toàn có chút ngoài ý muốn, cơn ngủ cũng biến mất.
"Đại khái chắc là vì Đại Lan hả ta... Lúc ta và hắn còn đang giằng co, sau đó Đại Lan đến, hắn bỗng nhiên động thủ." Hoài Tân nói. Kỳ thật nhìn cũng biết, hắn chỉ là không chắc chắn Ngụy Mân có thật sự thích Đại Lan hay không.
Vì Đại Lan tự chặt một cánh tay sao......? Rốt cuộc là vì sao...... Lý Toàn thật sự không rõ lắm. Cậu chưa từng gặp qua chuyện tình cảm phức tạp như vậy.
"A...... Tẩu tử, đại ca đi đâu rồi?" Đại Lan kỳ quái hỏi một câu.
"Hắn nói để quên gì đó ở khách điếm, nên quay lại lấy." Lý Toàn đáp.
"À......" Đại Lan lộ ra biểu tình như suy nghĩ cái gì đó.
Lý Toàn cười cười, vỗ bụng nói: "Ta đi ngủ trước đây, Đại Lan ngủ ngon."
"Dạ dạ! Tẩu tử ngủ ngon!" Đại Lan vẫy vẫy tay, thấy Lý Toàn về phòng rồi, mới chậm rãi đi đến trước cửa phòng mình.
Trong lòng hắn cảm thấy có chút kỳ quái, tính cách Hoài Tân không phải là người sẽ quên đồ vật mà cất công quay lại lấy. Nhưng hắn sẽ vì chuyện gì đó mới quay lại......
Đại Lan bỗng nhiên nhăn mày, vội cột tóc lên chạy đến khách điếm.
Hắn biết Hoài Tân có thể tha thứ cho Ngụy Mân nếu chỉ vì chuyện soán vị, nhưng Lý Toàn bị Ngụy Mân giết một lần, chuyện gì đại ca cũng dám làm.
Cho nên Hoài Tân đi đến khách điếm cũng không phải để lấy đồ, mà là đi tìm Ngụy Mân.
Hắn mặc kệ Ngụy Mân ra sao, nhưng chung quy hắn vẫn có chút để ý.
Đi vào khách điếm, thấy khách điếm đóng cửa, Đại Lan vội đi vào, lại chỉ nhìn thấy một mình tiểu nhị đang ngủ.
"Chưởng quầy? Sao ngươi lại tới đây......" Tiểu nhị sửng sốt một chút.
"À, đại ca ta đã tới đây rồi sao?" Đại lan hỏi.
"Lão bản cùng khách ở phòng thiên hôm nay vừa đi rồi."
Quả nhiên là như thế này.
"Hình như là đi về phía bắc......" Tiểu nhị gãi đầu.
"Ta biết rồi. Ngươi cũng nghỉ ngơi sớm một chút đi." Đại Lan gật gật đầu, xoay người rời đi.
Mặc kệ Hoài Tân muốn làm gì, Đại Lan đều sẽ không ngăn cản hắn.
Đi về ngoại ô phía bắc, Đại Lan mới phát hiện hai người là Hoài Tân cùng Ngụy Mân.
Bọn họ giằng co, cũng không biết nói gì.
"Đại ca!" Đại Lan vội kêu Hoài Tân một tiếng, đi tới bên người hắn.
Hoài Tân có chút ngoài ý muốn nhìn hắn, nói: "Sao ngươi lại tới đây?"
"Tẩu tử nói ngươi tới đây, ta liền nghĩ rằng có khả năng ngươi sẽ đi tìm Ngụy Mân...... Cho nên......" Đại Lan có chút co quắp.
"Ngươi đừng nhúng tay vào, đây là chuyện của ta với hắn." Hoài Tân nhàn nhạt nói.
Đại Lan lùi về sau một bước, biểu hiện ý định của mình. Hắn tuyệt đối sẽ không nhiều lời.
Ngụy Mân giương mắt nhìn cậu một cái, cái gì cũng chưa nói, nhưng biểu tình không còn khinh thường như vừa rồi. Tựa hồ sau khi thấy Đại Lan đến, vẻ mặt của hắn nhu hòa hơn rất nhiều.
"Ngươi muốn ta động thủ, hay ngươi tự chặt một tay của mình đây? Ta để ngươi tự chọn, ngươi cũng đừng nói ta khi dễ người." Hoài Tân cười lạnh nói.
Ngụy Mân không nói gì.
"Ngươi cho rằng ta là vì địa vị cũ của ta nên mới làm vậy? Buồn cười, không phải ai cũng giống ngươi đâu." Hoài Tân trào phúng nhìn hắn một cái, "Ngươi soán vị ta, cầm tù đệ đệ ta, giết Toàn nhi của ta, ta giết hồn phi phách tán của ngươi cũng không có gì là quá đáng. Nhưng là......Tốt xấu gì Toàn nhi của ta cũng đang mang thai, lúc này ta không có tâm trạng giết người. Cho nên ta để ngươi tự chặt một cánh tay, không có gì quá đáng đúng không? Bây giờ ngươi không có gì để uy hiếp ta, ngay cả khi ta chia tu vi của mình cho Toàn nhi, muốn chặt một cánh tay của ngươi cũng không có gì khó."
Thì ra đây là quyết định của Hoài Tân.
Chỉ bằng việc Ngụy Mân có ý định giết Lý Toàn, Hoài Tân muốn giết hắn cũng không phải là chuyện đáng trách.
Ngụy Mân đang nhìn phản ứng của Đại Lan.
Đại Lan hờ hững mà nhìn qua, cậu không thấy yêu cầu này có gì tàn nhẫn, so với những chuyện Ngụy Mân làm, Hoài Tân đã nhân từ rất nhiều rồi.
Hoài Tân rút cây kiếm bên hông ra, ném qua, không kiên nhẫn nói: "Nhanh lên cho xong việc để ta còn về dỗ Toàn nhi ngủ."
Ngụy Mân cúi đầu nhìn thanh kiếm trên mặt đất, trong lòng không biết suy nghĩ cái gì, hắn liếc mắt nhìn Đại Lan một cái, bỗng nhiên nhặt thanh kiếm kia lên.
Nếu mình làm vậy, Đại Lan sẽ hài lòng chứ......
Hắn cắn răng, dùng sức chém đứt cánh tay trái của mình. Máu tươi phun trào ra, Ngụy Mân nhịn không ngã ngồi trên mặt đất, kiếm rớt trên cỏ phát ra âm thanh trầm đục. Hắn vội điểm huyệt đạo cầm máu của mình, sắc mặt trắng bệch, lạnh lùng nói: "Ngươi vừa lòng chưa?"
Lời là nói với Hoài Tân, đôi mắt lại nhìn Đại Lan.
Hoài Tân huýt sáo, vỗ vai Đại Lan, nói: "Về nhà."
Đại Lan gật gật đầu, xoay người đi theo sau Hoài Tân.
Thấy Đại Lan không phản ứng gì, Ngụy Mân có chút thất vọng. Hắn nhặt cánh tay kia lên, chuẩn bị suốt đêm quay về lãnh địa Xà tộc, bỗng nhiên thấy Đại Lan nhịn không được quay đầu lại nhìn hắn một cái.
Lông mày cậu hơi nhăn lại, biểu tình mơ hồ mang theo một tia lo lắng. Ngụy Mân nhìn cậu, bỗng nhiên cười, không có bất kì ý xấu nào mà cười.
Đại Lan ngẩn người, vội quay lại. Rất lâu trước kia, Nguỵ Mân vẫn là một thanh niên có thể cười như thế này. Nụ cười này, là lý do duy nhất làm cậu rung động.
Ngụy Mân với khuôn mặt tái nhợt miễn cưỡng đứng lên, cầm cánh tay cụt của mình suốt đêm đi về. Xem ra Đại Lan cũng không phải hoàn toàn tuyệt tình.
Về đến nhà, Hoài Tân rón ra rón rén chui vào ổ chăn. Lý Toàn dụi dụi mắt, mệt mỏi nói: "Ngươi về rồi."
"Ừ...... Xin lỗi đã đánh thức ngươi." Hoài Tân sờ sờ hắn mặt.
"Không sao. Ngươi đi tìm Ngụy Mân hả?" Lý Toàn nói.
"Sao ngươi biết?" Hoài Tân cười cười. Hắn bổn không định nói cho Lý Toàn biết chuyện này.
"Bởi vì ngươi rất ít quay về khách điếm giờ này...... Hơn nữa ngươi lại không phải là người vì một thứ nào đó mà bỏ công quay về lấy." Lý Toàn ngáp một cái.
"Thông minh như vậy, muốn ta khen thưởng bằng việc hôn cháo lưỡi với ngươi một chút không hả?"
"Ngươi chán ghét......" Lý Toàn đỏ mặt, "Cho nên ngươi đi tìm hắn làm gì?"
"Ta ích kỷ như vậy, đương nhiên là đi báo thù cho ngươi." Hoài Tân ôn nhu mà sờ sờ bụng Lý Toàn, nói: "Bất quá vì ngươi cùng bảo bảo, ta không có động thủ. Hắn tự mình chặt đứt một cánh tay."
"Hắn cư nhiên chịu......" Lý Toàn có chút ngoài ý muốn, cơn ngủ cũng biến mất.
"Đại khái chắc là vì Đại Lan hả ta... Lúc ta và hắn còn đang giằng co, sau đó Đại Lan đến, hắn bỗng nhiên động thủ." Hoài Tân nói. Kỳ thật nhìn cũng biết, hắn chỉ là không chắc chắn Ngụy Mân có thật sự thích Đại Lan hay không.
Vì Đại Lan tự chặt một cánh tay sao......? Rốt cuộc là vì sao...... Lý Toàn thật sự không rõ lắm. Cậu chưa từng gặp qua chuyện tình cảm phức tạp như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.