Chương 4: Rượu ngọt mật ong
Hôi Cốc
02/04/2022
(*) Rượu ngọt: Tiếng Anh gọi là sweet wine, chỉ chung các loại rượu có vị ngọt. Ở Trung Quốc chỉ các loại rượu gạo, ở châu Âu thường dùng để chỉ rượu tráng miệng (Dessert Wine) và rượu mùi (Liqueur).
Lần này Chử Nhược Chuyết về thủ đô, cũng phải hơn một tháng sau mới quay lại, khen Huyên Hiểu Đông hết lời, "Ông cụ nhà tôi thích rượu mật ong của cậu lắm, nói hương vị rất thuần túy, chua ngọt ngon miệng. Thỉnh thoảng ông ấy bị Rubella(*) vào mùa xuân, hôm đó uống rượu của cậu xong, thế mà mấy nốt nổi mẩn xẹp hết! Lần đầu tiên như thế luôn đấy. Ông cụ dặn tôi khi nào về thì mua rượu mật ong của cậu mang về cho ông."
(*) Hay còn gọi là bệnh sởi Đức, là một bệnh sốt phát ban lành tính, lây nhiễm không nguy cấp, nhưng lại khá nghiêm trọng vì có khả năng gây ra các dị tật bẩm sinh cho thai nhi (đối với phụ nữ mang thai).
Huyên Hiểu Đông lắc đầu nói: "Hết rồi, là do trước đây thấy tổ ong rất lớn trên núi, người dân trên đó nói phải dỡ đi để tránh làm trẻ con bị thương, tôi tìm thời điểm bỏ nó đi. Thấy tổ ong còn tốt nên tôi dùng để ủ rượu, hôm đó nhớ ra cũng uống được rồi, anh nói uống ngon nên tôi đã tặng anh hết."
Chử Nhược Chuyết tiếc nuối nói: "Tiếc quá! Tôi cũng đoán có thể cậu không còn nhiều lắm, hầy."
Huyên Hiểu Đông nói: "Nếu rượu mật ong có tác dụng thì chẳng phải có rất nhiều loại nổi tiếng của nước ngoài sao? Có thể dùng thử xem."
Chử Nhược Chuyết nói: "Không phải, dùng rượu mật ong chữa Rubella thì ai cũng biết rồi. Nhưng ông cụ nhà tôi thử rất nhiều loại nhưng đều không có tác dụng gì mấy. Ông nói nước ngoài đều là nuôi với số lượng lớn, xưởng nuôi ong chủ yếu dùng cùng một loại mật hoa. Có lẽ bọn ong rừng hút mật khắp nơi, không biết bên trong chứa thành phần nào thích hợp."
"Cậu không biết đâu, bệnh Rubella này ghét một cái là không cụ thể, đến bác sĩ khám cũng vô dụng, họ chỉ bảo nghỉ ngơi nhiều, nâng cao sức miễn dịch, tránh xa mấy nguồn dị ứng, thế nhưng lúc phát tác thì vô cùng khó chịu. Ông nhà tôi lớn tuổi rồi, không thể dùng thuốc bừa bãi được. Mà cái bệnh Rubella này cũng lạ lắm, không tìm được nguồn dị ứng chắc chắn. Cả chục năm nay, xuân năm nào cũng phát tác mấy tháng liền, ngồi nằm cũng không yên, toàn thân ngứa ngáy. Bác sĩ chỉ có thể đoán là do vấn đề tâm lý, bây giờ tự dưng lại gặp được thứ thuốc trị được, ông ấy vui lắm. Tiếc là... ầy!"
Huyên Hiểu Đông nghe vậy cũng rất thông cảm, "Vậy thì để mai tôi lên núi tìm xem sao, tìm được tổ ong sẽ ủ giúp anh một vò, nhưng chưa chắc đã giống được như lần trước đâu."
Chử Nhược Chuyết vui mừng khôn xiết, "Cảm ơn cảm ơn! Năm nay khỏi rồi, bây giờ chỉ lo năm sau còn tái phát không thôi. Bình rượu mật ong mở ra dùng một lần rồi, không biết sang năm còn hiệu quả như vậy không nữa. Làm phiền cậu quá."
Huyên Hiểu Đông nói: "Không phiền, chỉ cần để mắt tới là được. Tình cảm ông cháu hai người tốt thật đấy."
Chử Nhược Chuyết lắc đầu, có vẻ chán nản, "Tôi là cháu trai nhỏ nhất của ông, hồi bé ông nội đã thương tôi nhất, tên tôi cũng là do ông đặt. Ông nói sau này tôi sẽ giỏi giang như ông, tiếc là tôi bình thường không có gì nổi bật, phụ sự kỳ vọng của ông. Mấy năm qua... công việc của tôi cũng không quá tiến triển, chỉ chơi vui thôi, khiến ông thất vọng rồi.". ngôn tình hoàn
Huyên Hiểu Đông mỉm cười, "Tôi thấy anh rất chịu khó, chẳng phải anh còn trồng rất nhiều chuối tiêu hồng sao? Cần thế nào nữa mới gọi là có tiền đồ, nhất định phải làm ông này bà kia, nổi tiếng trong ngoài nước, một ngày thu cả đấu vàng à?"
Chử Nhược Chuyết hơi ngạc nhiên nhìn y, chỉ cảm thấy người này ăn nói lưu loát, không giống một quân nhân xuất ngũ, nhưng nghĩ đến tập thơ của Yeats dưới giàn nho thì lại thấy thật ra là do bản thân mình coi thường người ta. Hắn nở nụ cười, "Ầy cậu không hiểu đâu, tôi đây cũng là bị ép thôi, gia đình nhà tôi phức tạp, từ nhỏ trong nhà còn có cả bà hai bà ba, gia đình bao nhiêu chú bác, cháu chắt cả chục đứa, anh em con nhà chú bác gộp lại nữa, có thể nói là một gia tộc lớn."
"Gia đình cũng có ít sản nghiệp, người nào cũng muốn leo cao, ông cụ dứt khoát lập nên quy củ, sau khi trưởng thành, mỗi đứa trẻ đều có thể xin một triệu tiền vốn tài trợ, nhưng không có bất cứ tài nguyên gì của gia đình nữa, tay không gây dựng sự nghiệp, thời hạn là ba năm. Ba năm sau xem lợi nhuận, nếu xuất sắc thì có thể vào quản lý công ty."
Huyên Hiểu Đông nói: "Cho nên Chử tiên sinh này, chỗ chuối tiêu anh trồng chính là một triệu tiền kinh doanh sao?"
Chử Nhược Chuyết cười, "Đúng vậy, mấy năm trước đây một triệu là rất nhiều, có thể làm rất nhiều việc. Bây giờ một triệu ấy, thành thật mà nói không buôn bán gì được đâu. Dù sao tôi tốt nghiệp về cũng vẫn lông bông, chơi livestream cho vui, không làm được gì nghiêm túc. Sau này có dịp quen được Tiểu Chương, cậu ấy tốt nghiệp Đại học Nông nghiệp, cần vốn gấp nên tự tìm đến tôi. Tôi xem bản kế hoạch của cậu ấy thấy không tệ, nghĩ dù sao mình cũng chẳng làm được việc lớn, chi bằng giúp người ta, cho nên xin một triệu đầu tư thử xem."
(*) 1 triệu NDT là khoảng hơn 3.5 tỉ VND.
Huyên Hiểu Đông gật đầu, "Hóa ra là vậy, sao hôm nay Tiểu Chương không tới?"
Chử Nhược Chuyết nói: "Hầy đừng nói nữa, vốn dĩ chuối tiêu hồng đã kết trái rồi, phát triển tốt lắm, đến tháng bảy là có thể bán. Kết quả bỗng nhiên Tiểu Chương nói bên nhà bố vợ cậu ấy khăng khăng bắt cả nhà bọn họ di cư sang đó gấp, nói là ngàn năm mới có một cơ hội. Cậu ấy nói xin lỗi tôi, tôi thấy cây cũng lớn cả rồi nên đã gửi cậu ấy hoa hồng từ trước, dù sao khâu tiêu thụ tiếp theo tôi cũng đã liên lạc ổn thỏa, công nhân thu gặt chuối tiêu cũng đã thuê xong, chỉ còn một tháng cuối nữa thôi. Nếu lần này thuận lợi thì lợi nhuận rất khá, đợt này chuối ngon, mấy năm tới cũng có thu hoạch, trong nước trồng cái này không nhiều, giá cả đều rất cao, đơn đặt hàng đã ký xong rồi đây."
Hắn treo nụ cười trên gương mặt, rõ ràng cảm thấy rất tự hào với một triệu tiền đầu tư vào vụ chuối sắp thu hoạch lần này——Tuy nói khởi động với một triệu tệ, nhưng thực ra hắn đã rót vào dự án này không ít vốn, tất tần tật cũng phải đầu tư mấy chục triệu.
Huyên Hiểu Đông ngẩn ra, một lát sau khéo léo nhắc nhở, "Mặc dù nói vậy nhưng tháng này thành phố Tây Khê bọn tôi sắp vào mùa bão rồi."
Chử Nhược Chuyết khó hiểu, "Bão hả? Bão tốt mà, mát mẻ, thành phố Tĩnh Hải cũng giống chỗ cậu, mỗi lần đến mùa bão là mát lắm."
Huyên Hiểu Đông lắc đầu, "Người thành phố yên tâm ở trong nhà lầu, không biết người nông thôn bọn tôi trồng cây nông nghiệp quy mô lớn sợ nhất là bão, gặp phải cơn bão có mắt bão không lớn(*), trong phạm vi mưa gió là có thể bị nhấn chìm hết, thu hoạch cả một năm đều mất trắng. Cho nên mới nói nông dân nhìn trời ăn cơm, cũng may bình thường đơn đặt hàng không nhắc đến điều khoản bất khả kháng, như vậy dù có hủy hợp đồng thì cũng không cần chịu trách nhiệm... Chia hoa hồng thì cũng đã chia rồi, năm sau năm kia thu lại vẫn được, anh chuẩn bị tâm lý cho tốt là được."
(*) Mắt bão hay còn được gọi là tâm bão, nằm ở vị trí trung tâm của các xoáy thuận nhiệt đới cường độ mạnh. Mắt bão càng nhỏ thì càng nhiều bão tăng cường, những cơn bão này có cường độ dễ biến động, khiến các nhà dự báo khí tượng gặp nhiều khó khăn.
Sắc mặt Chử Nhược Chuyết hơi thay đổi.
Cơn gió mang theo hơi ướt nóng ẩm của đầu hạ lẻn vào từ phòng ngoài, trên chiếc bàn gỗ dài, Chử Nhược Chuyết mở mấy bản hợp đồng ra, đọc lần lượt từng tờ một, trên trán lấm tấm mồ hôi.
Huyên Hiểu Đông thấy dáng vẻ này của hắn thì biết chuyện không ổn, tới hỏi: "Anh có điều khoản này không? Hay là mua bảo hiểm nông nghiệp?" Hầu hết tất cả các hợp đồng tiêu chuẩn đều có những điều khoản tương tự nhau, về mặt lý thuyết không nên bỏ sót. Vị trước mặt đây trông có vẻ ra tay rất hào phóng, có lẽ cũng không keo kiệt số tiền bảo hiểm nông nghiệp.
Chử Nhược Chuyết nhỏ giọng nói: "Hợp đồng đều do Chương Bách bàn bạc, công ty tôi cũng nhỏ, không có phòng ban pháp lý chính thức. Lúc đó Chương Bách nói không có vấn đề gì... Tôi cũng sơ suất, cậu ta chỉ là một sinh viên đại học mới tốt nghiệp không bao lâu, còn mới có con, chỉ sợ sai sót ở đâu——Tôi vừa mới tra ra chút, có lẽ bảo hiểm chưa mua, bây giờ mua cũng không kịp, phải mất thời gian chờ."
Huyên Hiểu Đông không lên tiếng, Chử Nhược Chuyết lấy điện thoại ra, gọi một hồi rồi buồn bực đặt lại bàn, "Hôm trước cậu ta vừa mới xuất ngoại, số điện thoại cũng tắt máy rồi, bảo là đợi khi nào ổn định sẽ liên lạc lại với tôi."
Huyên Hiểu Đông nghĩ một lát, nói: "Hay là chúng ta tìm một đại diện pháp lý, xem có thể ký bổ sung thỏa thuận không?"
Chử Nhược Chuyết ngước mắt lên nhìn y, sắc mặt khó coi, giọng khẽ nói: "Không kịp nữa rồi, sắp tới ngày giao hàng đã hẹn, tổng cộng ký với năm đơn vị, đều là những nơi chuyên bán hoa quả và siêu thị lớn nổi tiếng trong nước. Quan trọng là tất cả đều đặt cọc không ít tiền, số tiền này đã dồn hết vào đất trồng, chỉ dựa vào một triệu tiền vốn thì không đủ. Thực ra có thể nói đây là đòn bẩy cao, là do tôi tham... Ban đầu cũng không định mạo hiểm. Dựa vào hợp đồng, đến hẹn mà không giao hàng thì phải đền gấp ba lần tiền đặt cọc, lúc này mà ký bổ sung thỏa thuận thì chắc chắn đối phương không đồng ý. Cứ coi như tìm quan hệ để hòa giải thì cũng cần thời gian lên kế hoạch..."
Huyên Hiểu Đông thấy sắc mặt hắn càng ngày càng trắng bệch, bèn lên tiếng trấn an: "Bão cũng chưa chắc đến chỗ chúng ta, mấy ngày tới nhớ để ý kỹ tin tức thời tiết."
Lần này Chử Nhược Chuyết về thủ đô, cũng phải hơn một tháng sau mới quay lại, khen Huyên Hiểu Đông hết lời, "Ông cụ nhà tôi thích rượu mật ong của cậu lắm, nói hương vị rất thuần túy, chua ngọt ngon miệng. Thỉnh thoảng ông ấy bị Rubella(*) vào mùa xuân, hôm đó uống rượu của cậu xong, thế mà mấy nốt nổi mẩn xẹp hết! Lần đầu tiên như thế luôn đấy. Ông cụ dặn tôi khi nào về thì mua rượu mật ong của cậu mang về cho ông."
(*) Hay còn gọi là bệnh sởi Đức, là một bệnh sốt phát ban lành tính, lây nhiễm không nguy cấp, nhưng lại khá nghiêm trọng vì có khả năng gây ra các dị tật bẩm sinh cho thai nhi (đối với phụ nữ mang thai).
Huyên Hiểu Đông lắc đầu nói: "Hết rồi, là do trước đây thấy tổ ong rất lớn trên núi, người dân trên đó nói phải dỡ đi để tránh làm trẻ con bị thương, tôi tìm thời điểm bỏ nó đi. Thấy tổ ong còn tốt nên tôi dùng để ủ rượu, hôm đó nhớ ra cũng uống được rồi, anh nói uống ngon nên tôi đã tặng anh hết."
Chử Nhược Chuyết tiếc nuối nói: "Tiếc quá! Tôi cũng đoán có thể cậu không còn nhiều lắm, hầy."
Huyên Hiểu Đông nói: "Nếu rượu mật ong có tác dụng thì chẳng phải có rất nhiều loại nổi tiếng của nước ngoài sao? Có thể dùng thử xem."
Chử Nhược Chuyết nói: "Không phải, dùng rượu mật ong chữa Rubella thì ai cũng biết rồi. Nhưng ông cụ nhà tôi thử rất nhiều loại nhưng đều không có tác dụng gì mấy. Ông nói nước ngoài đều là nuôi với số lượng lớn, xưởng nuôi ong chủ yếu dùng cùng một loại mật hoa. Có lẽ bọn ong rừng hút mật khắp nơi, không biết bên trong chứa thành phần nào thích hợp."
"Cậu không biết đâu, bệnh Rubella này ghét một cái là không cụ thể, đến bác sĩ khám cũng vô dụng, họ chỉ bảo nghỉ ngơi nhiều, nâng cao sức miễn dịch, tránh xa mấy nguồn dị ứng, thế nhưng lúc phát tác thì vô cùng khó chịu. Ông nhà tôi lớn tuổi rồi, không thể dùng thuốc bừa bãi được. Mà cái bệnh Rubella này cũng lạ lắm, không tìm được nguồn dị ứng chắc chắn. Cả chục năm nay, xuân năm nào cũng phát tác mấy tháng liền, ngồi nằm cũng không yên, toàn thân ngứa ngáy. Bác sĩ chỉ có thể đoán là do vấn đề tâm lý, bây giờ tự dưng lại gặp được thứ thuốc trị được, ông ấy vui lắm. Tiếc là... ầy!"
Huyên Hiểu Đông nghe vậy cũng rất thông cảm, "Vậy thì để mai tôi lên núi tìm xem sao, tìm được tổ ong sẽ ủ giúp anh một vò, nhưng chưa chắc đã giống được như lần trước đâu."
Chử Nhược Chuyết vui mừng khôn xiết, "Cảm ơn cảm ơn! Năm nay khỏi rồi, bây giờ chỉ lo năm sau còn tái phát không thôi. Bình rượu mật ong mở ra dùng một lần rồi, không biết sang năm còn hiệu quả như vậy không nữa. Làm phiền cậu quá."
Huyên Hiểu Đông nói: "Không phiền, chỉ cần để mắt tới là được. Tình cảm ông cháu hai người tốt thật đấy."
Chử Nhược Chuyết lắc đầu, có vẻ chán nản, "Tôi là cháu trai nhỏ nhất của ông, hồi bé ông nội đã thương tôi nhất, tên tôi cũng là do ông đặt. Ông nói sau này tôi sẽ giỏi giang như ông, tiếc là tôi bình thường không có gì nổi bật, phụ sự kỳ vọng của ông. Mấy năm qua... công việc của tôi cũng không quá tiến triển, chỉ chơi vui thôi, khiến ông thất vọng rồi.". ngôn tình hoàn
Huyên Hiểu Đông mỉm cười, "Tôi thấy anh rất chịu khó, chẳng phải anh còn trồng rất nhiều chuối tiêu hồng sao? Cần thế nào nữa mới gọi là có tiền đồ, nhất định phải làm ông này bà kia, nổi tiếng trong ngoài nước, một ngày thu cả đấu vàng à?"
Chử Nhược Chuyết hơi ngạc nhiên nhìn y, chỉ cảm thấy người này ăn nói lưu loát, không giống một quân nhân xuất ngũ, nhưng nghĩ đến tập thơ của Yeats dưới giàn nho thì lại thấy thật ra là do bản thân mình coi thường người ta. Hắn nở nụ cười, "Ầy cậu không hiểu đâu, tôi đây cũng là bị ép thôi, gia đình nhà tôi phức tạp, từ nhỏ trong nhà còn có cả bà hai bà ba, gia đình bao nhiêu chú bác, cháu chắt cả chục đứa, anh em con nhà chú bác gộp lại nữa, có thể nói là một gia tộc lớn."
"Gia đình cũng có ít sản nghiệp, người nào cũng muốn leo cao, ông cụ dứt khoát lập nên quy củ, sau khi trưởng thành, mỗi đứa trẻ đều có thể xin một triệu tiền vốn tài trợ, nhưng không có bất cứ tài nguyên gì của gia đình nữa, tay không gây dựng sự nghiệp, thời hạn là ba năm. Ba năm sau xem lợi nhuận, nếu xuất sắc thì có thể vào quản lý công ty."
Huyên Hiểu Đông nói: "Cho nên Chử tiên sinh này, chỗ chuối tiêu anh trồng chính là một triệu tiền kinh doanh sao?"
Chử Nhược Chuyết cười, "Đúng vậy, mấy năm trước đây một triệu là rất nhiều, có thể làm rất nhiều việc. Bây giờ một triệu ấy, thành thật mà nói không buôn bán gì được đâu. Dù sao tôi tốt nghiệp về cũng vẫn lông bông, chơi livestream cho vui, không làm được gì nghiêm túc. Sau này có dịp quen được Tiểu Chương, cậu ấy tốt nghiệp Đại học Nông nghiệp, cần vốn gấp nên tự tìm đến tôi. Tôi xem bản kế hoạch của cậu ấy thấy không tệ, nghĩ dù sao mình cũng chẳng làm được việc lớn, chi bằng giúp người ta, cho nên xin một triệu đầu tư thử xem."
(*) 1 triệu NDT là khoảng hơn 3.5 tỉ VND.
Huyên Hiểu Đông gật đầu, "Hóa ra là vậy, sao hôm nay Tiểu Chương không tới?"
Chử Nhược Chuyết nói: "Hầy đừng nói nữa, vốn dĩ chuối tiêu hồng đã kết trái rồi, phát triển tốt lắm, đến tháng bảy là có thể bán. Kết quả bỗng nhiên Tiểu Chương nói bên nhà bố vợ cậu ấy khăng khăng bắt cả nhà bọn họ di cư sang đó gấp, nói là ngàn năm mới có một cơ hội. Cậu ấy nói xin lỗi tôi, tôi thấy cây cũng lớn cả rồi nên đã gửi cậu ấy hoa hồng từ trước, dù sao khâu tiêu thụ tiếp theo tôi cũng đã liên lạc ổn thỏa, công nhân thu gặt chuối tiêu cũng đã thuê xong, chỉ còn một tháng cuối nữa thôi. Nếu lần này thuận lợi thì lợi nhuận rất khá, đợt này chuối ngon, mấy năm tới cũng có thu hoạch, trong nước trồng cái này không nhiều, giá cả đều rất cao, đơn đặt hàng đã ký xong rồi đây."
Hắn treo nụ cười trên gương mặt, rõ ràng cảm thấy rất tự hào với một triệu tiền đầu tư vào vụ chuối sắp thu hoạch lần này——Tuy nói khởi động với một triệu tệ, nhưng thực ra hắn đã rót vào dự án này không ít vốn, tất tần tật cũng phải đầu tư mấy chục triệu.
Huyên Hiểu Đông ngẩn ra, một lát sau khéo léo nhắc nhở, "Mặc dù nói vậy nhưng tháng này thành phố Tây Khê bọn tôi sắp vào mùa bão rồi."
Chử Nhược Chuyết khó hiểu, "Bão hả? Bão tốt mà, mát mẻ, thành phố Tĩnh Hải cũng giống chỗ cậu, mỗi lần đến mùa bão là mát lắm."
Huyên Hiểu Đông lắc đầu, "Người thành phố yên tâm ở trong nhà lầu, không biết người nông thôn bọn tôi trồng cây nông nghiệp quy mô lớn sợ nhất là bão, gặp phải cơn bão có mắt bão không lớn(*), trong phạm vi mưa gió là có thể bị nhấn chìm hết, thu hoạch cả một năm đều mất trắng. Cho nên mới nói nông dân nhìn trời ăn cơm, cũng may bình thường đơn đặt hàng không nhắc đến điều khoản bất khả kháng, như vậy dù có hủy hợp đồng thì cũng không cần chịu trách nhiệm... Chia hoa hồng thì cũng đã chia rồi, năm sau năm kia thu lại vẫn được, anh chuẩn bị tâm lý cho tốt là được."
(*) Mắt bão hay còn được gọi là tâm bão, nằm ở vị trí trung tâm của các xoáy thuận nhiệt đới cường độ mạnh. Mắt bão càng nhỏ thì càng nhiều bão tăng cường, những cơn bão này có cường độ dễ biến động, khiến các nhà dự báo khí tượng gặp nhiều khó khăn.
Sắc mặt Chử Nhược Chuyết hơi thay đổi.
Cơn gió mang theo hơi ướt nóng ẩm của đầu hạ lẻn vào từ phòng ngoài, trên chiếc bàn gỗ dài, Chử Nhược Chuyết mở mấy bản hợp đồng ra, đọc lần lượt từng tờ một, trên trán lấm tấm mồ hôi.
Huyên Hiểu Đông thấy dáng vẻ này của hắn thì biết chuyện không ổn, tới hỏi: "Anh có điều khoản này không? Hay là mua bảo hiểm nông nghiệp?" Hầu hết tất cả các hợp đồng tiêu chuẩn đều có những điều khoản tương tự nhau, về mặt lý thuyết không nên bỏ sót. Vị trước mặt đây trông có vẻ ra tay rất hào phóng, có lẽ cũng không keo kiệt số tiền bảo hiểm nông nghiệp.
Chử Nhược Chuyết nhỏ giọng nói: "Hợp đồng đều do Chương Bách bàn bạc, công ty tôi cũng nhỏ, không có phòng ban pháp lý chính thức. Lúc đó Chương Bách nói không có vấn đề gì... Tôi cũng sơ suất, cậu ta chỉ là một sinh viên đại học mới tốt nghiệp không bao lâu, còn mới có con, chỉ sợ sai sót ở đâu——Tôi vừa mới tra ra chút, có lẽ bảo hiểm chưa mua, bây giờ mua cũng không kịp, phải mất thời gian chờ."
Huyên Hiểu Đông không lên tiếng, Chử Nhược Chuyết lấy điện thoại ra, gọi một hồi rồi buồn bực đặt lại bàn, "Hôm trước cậu ta vừa mới xuất ngoại, số điện thoại cũng tắt máy rồi, bảo là đợi khi nào ổn định sẽ liên lạc lại với tôi."
Huyên Hiểu Đông nghĩ một lát, nói: "Hay là chúng ta tìm một đại diện pháp lý, xem có thể ký bổ sung thỏa thuận không?"
Chử Nhược Chuyết ngước mắt lên nhìn y, sắc mặt khó coi, giọng khẽ nói: "Không kịp nữa rồi, sắp tới ngày giao hàng đã hẹn, tổng cộng ký với năm đơn vị, đều là những nơi chuyên bán hoa quả và siêu thị lớn nổi tiếng trong nước. Quan trọng là tất cả đều đặt cọc không ít tiền, số tiền này đã dồn hết vào đất trồng, chỉ dựa vào một triệu tiền vốn thì không đủ. Thực ra có thể nói đây là đòn bẩy cao, là do tôi tham... Ban đầu cũng không định mạo hiểm. Dựa vào hợp đồng, đến hẹn mà không giao hàng thì phải đền gấp ba lần tiền đặt cọc, lúc này mà ký bổ sung thỏa thuận thì chắc chắn đối phương không đồng ý. Cứ coi như tìm quan hệ để hòa giải thì cũng cần thời gian lên kế hoạch..."
Huyên Hiểu Đông thấy sắc mặt hắn càng ngày càng trắng bệch, bèn lên tiếng trấn an: "Bão cũng chưa chắc đến chỗ chúng ta, mấy ngày tới nhớ để ý kỹ tin tức thời tiết."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.