Nông Viên Tự Cẩm Lâm Tiểu Uyển
Chương 238:
Quỹ Họa Tình Vũ
06/12/2022
(*) Theo tục lệ cũ, trẻ sơ sinh đến ngày thứ ba thì tắm
Hai bà đỡ sáng mắt nhìn đôi tay xinh xắn nhỏ bé trắng trẻo của Tiểu Thảo. Bà đỡ nói bào thai bị lệch vị trí nặn ra một nụ cười nói: “Tiểu thư, nếu như là người, phu nhân sẽ được cứu thôi! Người đừng sợ, làm theo lời chúng ta nói là được!”
Phòng phu nhân bị đau đớn hành hạ đến hơi thở thoi thóp, ý thức hình như cũng có chút tan rã. Sau khi Dư Tiểu Thảo cho nàng ấy uống mấy giọt nước linh thạch thì cố nén thấp thỏm trong lòng, cẩn thận rửa sạch tay, còn đặc biệt lau khô tay, cố gắng ngăn chặn bất kỳ khả năng nào có thể khiến mẹ nuôi bị thương.
Tử cung đã mở rộng đến bảy ngón tay, bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của Tiểu Thảo nhẹ nhàng thăm dò vào, chưa bao lâu đã đụng phải một cái chân nho nhỏ. Hình như cảm nhận được có người đang sờ mình, cái chân nhỏ kia còn dùng sức đạp một cái. Tiểu Thảo cẩn thận đẩy cái chân đó vào trong, vừa đẩy vừa kể lại với bà đỡ. Có lẽ là vì thái độ của nàng trầm ổn và trấn tĩnh, hai bà đỡ lau mồ hồi trên mặt, dần dần bĩnh tĩnh hơn, cẩn thận hướng dẫn động tác cho Tiểu Thảo từng chút một.
Dưới sự giúp đỡ của hai bà đỡ, không bao lâu sau vị trí của bào thai đã điều chỉnh xong. Tay Tiểu Thảo chạm tới cái đầu xù nhỏ của đứa bé, nỗi lo trong lòng cuối cùng cũng buông xuống.
Đứa bé hình như cũng gấp không chờ nổi, vị trí bào thai vừa mới điều chỉnh xong, Phòng phu nhân cả người mệt mỏi còn chưa kịp dùng sức thì đứa bé đã chui ra theo đường sản đạo, oa oa rơi xuống trong lòng bàn tay Tiểu Thảo.
Nỗi lo của hai bà đỡ cũng hoàn toàn được thả lỏng, hai người một người giúp đứa bé cắt cuống rốn, một người dùng vải xô mềm mại lau đi máu đen trên người đứa bé, cười với Tiểu Thảo đang bế nó: “Đánh đứa bé một cái, để nó khóc lên!”
Tiểu Thảo có chút hốt hoảng bế cơ thể mềm nhũn của đứa bé. Thai nhi vừa sinh ra, cả người hồng hồng mềm mềm, da non cứ như trong suốt vậy. Đứa bé nhắm mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại, không nhìn ra là giống ai. Đứa bé hình như nằm không thoải mái trong vòng tay của Tiểu Thảo, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi nhăn lại, duỗi chân đạp đạp. Đứa bé sơ sinh đáng yêu như vậy, Tiểu Thảo sao nỡ ra tay được?
Bà đỡ thấy vậy, cười cười đón lấy đứa bé, thuần thục xoay người nó lại. Có thể là vì đổi từ một đôi tay mềm mại sang một đôi tay thô ráp khiến cho đứa bé không thoải mái nên chưa đợi bà đỡ vỗ mông, đứa bé đã xấu tính khóc ầm lên.
Phòng Tử Trấn đang nôn nóng chờ đợi ở trong sân, nghe được tiếng khóc vừa to vừa mạnh mẽ, trong lòng thả lỏng, nhếch môi lẩm bẩm một câu: “Tiểu tử thối, khóc cũng to lắm chứ. Nhất định là một tiểu tử khỏe mạnh giống như cha nó!”
Dưới sự giúp đỡ của bà đỡ, Tiểu Thảo lót tã ở giữa hai chân giúp đứa bé. Nhìn cái đinh nho nhỏ mềm mềm ở bụng dưới của tiểu gia hỏa, xấu xa nghĩ: Sau này đứa bé trưởng thành, nếu nó biết cơ thể trần truồng của nó đã bị nàng sờ hết, không biết sẽ có biểu cảm gì nữa.
Khóe miệng nàng ngậm cười, bọc đứa bé trong tã lót, bọc thành một cái bao nhỏ, ôm đến trước mặt mẹ nuôi, nhẹ giọng nói: “Mẹ nuôi, là bé trai! Người nhìn xem, đệ đệ có tinh thần lắm.”
Phòng phu nhân mệt mỏi cố gắng mở mắt ra, liếc nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn khóc đến đỏ bừng của đứa bé, khóe miệng chậm rãi cong lên một nụ cười tràn đầy từ ái - đứa bé này chính là con ruột của nàng, vì đứa bé này mà nàng ấy đã phải chờ quá lâu, suýt chút nữa đã từ bỏ. Có đứa bé, kiếp này của nàng ấy mới trọn vẹn. Phòng phu nhân bị đứa bé này giày vò cả một ngày trời, sau khi nhìn đứa bé thì chậm rãi chìm vào giấc ngủ. Trong mơ, khóe miệng vẫn giữ nụ cười động lòng người như cũ.
“Vợ… Vợ của ta có khỏe không?” Phòng Tử Trấn cuối cùng cũng được phép vào phòng sinh, vừa bước vào đã không quan tâm đứa bé, việc đầu tiên là hỏi tình hình của Phòng phu nhân.
Linh Lung bưng một chậu nước bẩn, nhỏ giọng nói với hắn: “Suỵt… Phu nhân quá mệt, vừa mới ngủ, ngài nhỏ giọng chút, đừng quấy rầy người.”
Nghe vậy, Phòng Tử Trấn vội đè thấp giọng, nhỏ giọng hỏi: “Phu nhân nhà ngươi không sao chứ?”
“Không sao, không sao! Mẹ tròn con vuông!” Hai bà đỡ cười như nở hoa, hình như đã nhìn thấy nguyên bảo (đĩnh vàng hoặc đĩnh bạc thời xưa) màu bạc lấp lánh đang vẫy tay với hai bà.
Phòng Tử Trấn ngồi ở mép giường phòng sinh, ngay cả đứa bé cũng không liếc mắt nhìn, ánh mắt vẫn chỉ tập trung nhìn khuôn mặt tái nhợt của vợ mình. Hắn nhẹ nhàng lấy tay gạt đi một dải tóc nghịch ngợm bên tai nàng, giống như sợ quấy rầy đến nàng mà nhẹ nhàng nói: “Vợ à, nàng vất vả rồi!”
Ôm đứa bé bị cha nó làm lơ, trong ánh mắt của Tiểu Thảo tràn đầy cảm động và hâm mộ. Ở thời đại nam tôn nữ ti và chế độ thê thiếp cùng tồn tại này, nếu như cũng có một người không cần nói lời hay ý ngọt, cũng không cần hành động lãng mạn nhưng lại toàn tâm toàn ý chỉ thích mình nàng, thì sẽ là một chuyện hạnh phúc nhường nào chứ!
Nếu như Dư Tiểu Thảo có thể lựa chọn, nếu như không thể gặp được một người toàn tâm toàn ý yêu nàng, nàng thà cả đời độc thân đến già…
Đứa bé đã sớm được đặt tên là Phòng Hạo Lân hình như trời sinh đã không hợp với cha nó, chỉ cần Phòng Tử Trấn ôm nó một cái nó sẽ khóc như quỷ khóc sói gào, hơn nữa còn khóc với thế sét đánh không sờn. Phòng Tử Trấn cũng vì đau lòng vợ mình phải chịu khổ mà nhìn nó không thuận mắt, hếch mũi dựng mắt với đứa con trai bảo bối bản thân hơn bốn mươi mới có này. Phòng phu nhân cười nói hai người này kiếp trước nhất định là oan gia.
Bạn nhỏ Phòng Hạo Lân tuy có chút nghịch ngợm nhưng bình thường đều rất ngoan. Trừ lúc đói hoặc tã bị bẩn sẽ ồn ào vài tiếng, đa số thời gian còn lại đều sẽ ngủ và ngủ!
Nghe Tiểu Thảo nói, sữa mẹ rất có lợi với đứa bé lẫn cả cơ thể mẹ, tuy đã mời sẵn nhũ mẫu rồi nhưng Phòng phu nhân vẫn muốn tự mình cho Tiểu Lân Lân bú sữa. Việc này khiến cho Phòng Tử Trấn càng thêm bất mãn với việc đứa bé cướp đi sự chú ý của vợ hắn. Sau khi con trai sinh ra, địa vị của hắn ở trong lòng vợ sụt giảm nghiêm trọng, rành rành ra đó! Hừ! Tiểu tử thối, chờ xem sau này ta dạy dỗ con thế nào! Khóe miệng Phòng Tử Trấn ẩn ẩn một nụ cười nham hiểm.
Đứa nhỏ Phòng Hạo Lân vừa được nhũ mẫu cho ăn còn đang trong vòng tay chị nuôi phun bong bóng “hắt xì” một cái, khuôn mặt nhỏ nhắn không vui nhăn lại.
Phòng phu nhân có vẻ khẩn trương nhìn sang, hỏi: “Sao thế? Có phải lúc trưa tắm bị lạnh không?”
Lúc đứa bé vừa sinh ra, Dư Tiểu Thảo đã cho nó uống nước linh thạch loãng nên trong lòng hiểu rất rõ sức khỏe của đứa bé này, có khi còn khỏe hơn cả nghé con. Nàng cười nói: “Có rất nhiều nguyên nhân hắt xì, chưa chắc sẽ là bệnh. Mẹ nuôi, đệ đệ rất khỏe mạnh, người đừng quá khẩn trương!”
Phòng phu nhân có vẻ ngượng ngùng cười nói: “Chờ mong gần hai mươi năm mới gặp được nó, ta thực sự vẫn khẩn trương quá! Thảo Nhi, sau này con phải nhắc nhở ta, nhất định không được chiều hư tiểu tử này nhé!”
Dư Tiểu Thảo đặt Tiểu Lân Lân đã ngủ say trong ngực nàng xuống bên người mẹ nuôi ở trên giường, nhỏ giọng nói: “Người ta thường nói: Nghiêm phụ từ mẫu. Không phải còn có cha nuôi sao?”
Phòng phu nhân ngẫm nghĩ một chút, cười nói: “Với tính cách của cha nuôi con, đừng nhìn một đống râu chứ cũng giống đứa nhỏ lắm. Chàng ấy lại còn muốn tranh sủng với con, thật hết nói nổi!”
Dư Tiểu Thảo trêu ghẹo nói: “Đây không phải nói rõ cha nuôi lo lắng cho người, quan tâm người sao! Người cũng không thể chỉ quan tâm đệ đệ mà bỏ quên cha nuôi nha!”
“Đúng vậy, đúng vậy! Khuê nữ nói đúng!” Phòng Tử Trấn đẩy cửa đi vào, trên mặt tràn đầy ý cười, sờ đầu Tiểu Thảo khen ngợi nàng: “Khuê nữ ngoan, không uổng công cha nuôi thương con!”
Phòng phu nhân có vẻ hơi ngượng ngùng trong lòng nhưng lại dùng một ánh mắt cực kỳ xem thường để che giấu nỗi ngượng ngùng lẫn vui sướng trong…
Sau khi đứa bé sơ sinh sinh ra, trừ đầy tháng thì tắm ba ngày chính là việc long trọng nhất. Ngày thứ ba sau khi đứa bé sinh ra, phải tiến hành nghi thức tắm ba ngày, sẽ tụ tập bạn bè thân thích đến chúc may mắn. Ý của việc “Tắm ba ngày”, một là gột sạch dơ bẩn, tiêu trừ tai họa miễn trừ khó khăn, hai là cầu phúc lành, đại cát đại lợi.
Vì bạn bè thân thích đều ở Kinh thành nên lễ tắm ba ngày của Phòng Hạo Lân tổ chức đơn giản nhưng vẫn khá long trọng. Nói đơn giản là vì không có nhiều người đến, rất nhiều bạn bè thân thích ở Kinh thành nhận được tin tức cũng không đến kịp. Nói long trọng là vì cha mẹ và người xung quanh rất coi trọng chuyện này nên cái gì cần có thì nhất định sẽ không thiếu.
Sau giờ ngọ ngày thứ ba, sau khi bạn nhỏ Phòng Hạo Lân được sinh ra, cả nhà Dư Tiểu Thảo đã đến từ sớm, Liễu thị và đại cô của Tiểu Thảo giúp sắp xếp công việc tắm ba ngày.
Hai bà đỡ mặt cười như hoa, dưới sự giúp đỡ của đám nha hoàn đã đặt bàn thờ ở phía trước sảnh ngoài phòng sinh, thờ cúng ba vị thần là Thôi Sinh nương nương, Tống Tử nương nương và Đậu Chẩn nương nương. Thả gạo vào trong lư hương đến khi có tàn hương thì sẽ dùng. Trên đầu giường Phòng phu nhân cũng thờ cúng tượng thần “Kháng công kháng mẫu”, phía trước bày năm đĩa quế hoa cao coi như đồ cúng.
Đám nha đầu đun lá hòe và lá ngải sấy thành chất lỏng đổ vào chậu đồng và đặt một vài đồ dùng trong nghi lễ lên trên bàn thờ. Lúc này, từ quan viên lớn nhỏ ở trấn Đường Cổ đến các quản sự trên bến tàu, còn có mấy người thân cận của Phòng Tử Trấn đều mang theo lễ vật thiêm bồn (lễ vật sẽ được người lớn ném vào trong bồn cho đứa trẻ) đến. Ngay cả Tĩnh Vương phi cũng đi cùng hai con trai đến chúc mừng.
Bà đỡ ôm lấy Tiểu Lân Lân, bắt đầu nghi lễ. Phòng Tử Trấn từ nhỏ đã là cô nhi, sư phụ lại ở biên cương xa xôi, người Dư gia cũng coi như gia đình hắn, Dư Hải dẫn đầu thêm một muỗng nước trong nhỏ vào trong chậu, lại thả lễ vật bọn họ mang đến vào trong chậu. Đấy chính là nghi lễ “Thiêm bồn”.
Hai vợ chồng Dư Hải thả vào một đôi vòng tay bạc chạm khắc “Như ý cát tường” và “Trường mệnh bách tuế”. Dư Hàng cũng dùng kho bạc nho nhỏ của mình tặng cho Tiểu Lân Lân một cái vòng cổ bạc tinh xảo. Tiểu Liên tặng đứa bé một đôi vòng đeo chân có chuông. Ngay cả Tiểu Thạch Đầu chưa đến bảy tuổi cũng tặng một cái cửu liên hoàn bằng bạc. Là một người chị, Tiểu Thảo cũng đã sớm chuẩn bị tốt lễ vật rồi, là một cái khóa vàng nhỏ viền ngọc, vừa tinh xảo độc đáo vừa cát tường.
Tĩnh Vương phi tặng một đôi ngọc như ý làm từ ngọc dương chi, hai người con trai cũng tặng lễ vật giá trị xa xỉ. Nhất là Dương Quận vương, lễ vật không những quý giá mà còn hiếm nữa, là một món trang sức nhỏ điêu khắc từ ngà voi được mang về từ Tây Dương.
Quan viên trấn Đường Cổ và thuộc hạ của Phòng Tử Trấn lần lượt theo thứ tự thiêm bồn. Mấy bà vú và đám nha đầu còn thêm mấy loại quả mừng như long nhãn, táo đỏ, hạt dẻ.
Hai bà đỡ thỉnh thoảng nói vài lời chúc, ví dụ như khi thêm nước hai bà sẽ nói “Nước chảy dài, thông minh lanh lợi”; lúc thêm táo đỏ, long nhãn và hạt dẻ sẽ nói “Sớm lập tử, sớm sinh quý tử, long nhãn long nhãn, thi đâu đậu đó”…
Sau lễ thiêm bồn, bà đỡ cầm chày gỗ khuấy đều trong chậu, nói: “Một khuấy hai khuấy liền ba khuấy, ca ca dẫn đệ đệ chạy. Con trai bảy mươi, con trai tám mươi, con trai nhỏ, con trai nghịch ngợm, hay ăn hay ngủ, mau ăn chóng lớn!” Tiểu Thảo nghe mà hứng thú bừng bừng, cảm thấy rất có ý nghĩa!
Hai bà đỡ sáng mắt nhìn đôi tay xinh xắn nhỏ bé trắng trẻo của Tiểu Thảo. Bà đỡ nói bào thai bị lệch vị trí nặn ra một nụ cười nói: “Tiểu thư, nếu như là người, phu nhân sẽ được cứu thôi! Người đừng sợ, làm theo lời chúng ta nói là được!”
Phòng phu nhân bị đau đớn hành hạ đến hơi thở thoi thóp, ý thức hình như cũng có chút tan rã. Sau khi Dư Tiểu Thảo cho nàng ấy uống mấy giọt nước linh thạch thì cố nén thấp thỏm trong lòng, cẩn thận rửa sạch tay, còn đặc biệt lau khô tay, cố gắng ngăn chặn bất kỳ khả năng nào có thể khiến mẹ nuôi bị thương.
Tử cung đã mở rộng đến bảy ngón tay, bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của Tiểu Thảo nhẹ nhàng thăm dò vào, chưa bao lâu đã đụng phải một cái chân nho nhỏ. Hình như cảm nhận được có người đang sờ mình, cái chân nhỏ kia còn dùng sức đạp một cái. Tiểu Thảo cẩn thận đẩy cái chân đó vào trong, vừa đẩy vừa kể lại với bà đỡ. Có lẽ là vì thái độ của nàng trầm ổn và trấn tĩnh, hai bà đỡ lau mồ hồi trên mặt, dần dần bĩnh tĩnh hơn, cẩn thận hướng dẫn động tác cho Tiểu Thảo từng chút một.
Dưới sự giúp đỡ của hai bà đỡ, không bao lâu sau vị trí của bào thai đã điều chỉnh xong. Tay Tiểu Thảo chạm tới cái đầu xù nhỏ của đứa bé, nỗi lo trong lòng cuối cùng cũng buông xuống.
Đứa bé hình như cũng gấp không chờ nổi, vị trí bào thai vừa mới điều chỉnh xong, Phòng phu nhân cả người mệt mỏi còn chưa kịp dùng sức thì đứa bé đã chui ra theo đường sản đạo, oa oa rơi xuống trong lòng bàn tay Tiểu Thảo.
Nỗi lo của hai bà đỡ cũng hoàn toàn được thả lỏng, hai người một người giúp đứa bé cắt cuống rốn, một người dùng vải xô mềm mại lau đi máu đen trên người đứa bé, cười với Tiểu Thảo đang bế nó: “Đánh đứa bé một cái, để nó khóc lên!”
Tiểu Thảo có chút hốt hoảng bế cơ thể mềm nhũn của đứa bé. Thai nhi vừa sinh ra, cả người hồng hồng mềm mềm, da non cứ như trong suốt vậy. Đứa bé nhắm mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại, không nhìn ra là giống ai. Đứa bé hình như nằm không thoải mái trong vòng tay của Tiểu Thảo, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi nhăn lại, duỗi chân đạp đạp. Đứa bé sơ sinh đáng yêu như vậy, Tiểu Thảo sao nỡ ra tay được?
Bà đỡ thấy vậy, cười cười đón lấy đứa bé, thuần thục xoay người nó lại. Có thể là vì đổi từ một đôi tay mềm mại sang một đôi tay thô ráp khiến cho đứa bé không thoải mái nên chưa đợi bà đỡ vỗ mông, đứa bé đã xấu tính khóc ầm lên.
Phòng Tử Trấn đang nôn nóng chờ đợi ở trong sân, nghe được tiếng khóc vừa to vừa mạnh mẽ, trong lòng thả lỏng, nhếch môi lẩm bẩm một câu: “Tiểu tử thối, khóc cũng to lắm chứ. Nhất định là một tiểu tử khỏe mạnh giống như cha nó!”
Dưới sự giúp đỡ của bà đỡ, Tiểu Thảo lót tã ở giữa hai chân giúp đứa bé. Nhìn cái đinh nho nhỏ mềm mềm ở bụng dưới của tiểu gia hỏa, xấu xa nghĩ: Sau này đứa bé trưởng thành, nếu nó biết cơ thể trần truồng của nó đã bị nàng sờ hết, không biết sẽ có biểu cảm gì nữa.
Khóe miệng nàng ngậm cười, bọc đứa bé trong tã lót, bọc thành một cái bao nhỏ, ôm đến trước mặt mẹ nuôi, nhẹ giọng nói: “Mẹ nuôi, là bé trai! Người nhìn xem, đệ đệ có tinh thần lắm.”
Phòng phu nhân mệt mỏi cố gắng mở mắt ra, liếc nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn khóc đến đỏ bừng của đứa bé, khóe miệng chậm rãi cong lên một nụ cười tràn đầy từ ái - đứa bé này chính là con ruột của nàng, vì đứa bé này mà nàng ấy đã phải chờ quá lâu, suýt chút nữa đã từ bỏ. Có đứa bé, kiếp này của nàng ấy mới trọn vẹn. Phòng phu nhân bị đứa bé này giày vò cả một ngày trời, sau khi nhìn đứa bé thì chậm rãi chìm vào giấc ngủ. Trong mơ, khóe miệng vẫn giữ nụ cười động lòng người như cũ.
“Vợ… Vợ của ta có khỏe không?” Phòng Tử Trấn cuối cùng cũng được phép vào phòng sinh, vừa bước vào đã không quan tâm đứa bé, việc đầu tiên là hỏi tình hình của Phòng phu nhân.
Linh Lung bưng một chậu nước bẩn, nhỏ giọng nói với hắn: “Suỵt… Phu nhân quá mệt, vừa mới ngủ, ngài nhỏ giọng chút, đừng quấy rầy người.”
Nghe vậy, Phòng Tử Trấn vội đè thấp giọng, nhỏ giọng hỏi: “Phu nhân nhà ngươi không sao chứ?”
“Không sao, không sao! Mẹ tròn con vuông!” Hai bà đỡ cười như nở hoa, hình như đã nhìn thấy nguyên bảo (đĩnh vàng hoặc đĩnh bạc thời xưa) màu bạc lấp lánh đang vẫy tay với hai bà.
Phòng Tử Trấn ngồi ở mép giường phòng sinh, ngay cả đứa bé cũng không liếc mắt nhìn, ánh mắt vẫn chỉ tập trung nhìn khuôn mặt tái nhợt của vợ mình. Hắn nhẹ nhàng lấy tay gạt đi một dải tóc nghịch ngợm bên tai nàng, giống như sợ quấy rầy đến nàng mà nhẹ nhàng nói: “Vợ à, nàng vất vả rồi!”
Ôm đứa bé bị cha nó làm lơ, trong ánh mắt của Tiểu Thảo tràn đầy cảm động và hâm mộ. Ở thời đại nam tôn nữ ti và chế độ thê thiếp cùng tồn tại này, nếu như cũng có một người không cần nói lời hay ý ngọt, cũng không cần hành động lãng mạn nhưng lại toàn tâm toàn ý chỉ thích mình nàng, thì sẽ là một chuyện hạnh phúc nhường nào chứ!
Nếu như Dư Tiểu Thảo có thể lựa chọn, nếu như không thể gặp được một người toàn tâm toàn ý yêu nàng, nàng thà cả đời độc thân đến già…
Đứa bé đã sớm được đặt tên là Phòng Hạo Lân hình như trời sinh đã không hợp với cha nó, chỉ cần Phòng Tử Trấn ôm nó một cái nó sẽ khóc như quỷ khóc sói gào, hơn nữa còn khóc với thế sét đánh không sờn. Phòng Tử Trấn cũng vì đau lòng vợ mình phải chịu khổ mà nhìn nó không thuận mắt, hếch mũi dựng mắt với đứa con trai bảo bối bản thân hơn bốn mươi mới có này. Phòng phu nhân cười nói hai người này kiếp trước nhất định là oan gia.
Bạn nhỏ Phòng Hạo Lân tuy có chút nghịch ngợm nhưng bình thường đều rất ngoan. Trừ lúc đói hoặc tã bị bẩn sẽ ồn ào vài tiếng, đa số thời gian còn lại đều sẽ ngủ và ngủ!
Nghe Tiểu Thảo nói, sữa mẹ rất có lợi với đứa bé lẫn cả cơ thể mẹ, tuy đã mời sẵn nhũ mẫu rồi nhưng Phòng phu nhân vẫn muốn tự mình cho Tiểu Lân Lân bú sữa. Việc này khiến cho Phòng Tử Trấn càng thêm bất mãn với việc đứa bé cướp đi sự chú ý của vợ hắn. Sau khi con trai sinh ra, địa vị của hắn ở trong lòng vợ sụt giảm nghiêm trọng, rành rành ra đó! Hừ! Tiểu tử thối, chờ xem sau này ta dạy dỗ con thế nào! Khóe miệng Phòng Tử Trấn ẩn ẩn một nụ cười nham hiểm.
Đứa nhỏ Phòng Hạo Lân vừa được nhũ mẫu cho ăn còn đang trong vòng tay chị nuôi phun bong bóng “hắt xì” một cái, khuôn mặt nhỏ nhắn không vui nhăn lại.
Phòng phu nhân có vẻ khẩn trương nhìn sang, hỏi: “Sao thế? Có phải lúc trưa tắm bị lạnh không?”
Lúc đứa bé vừa sinh ra, Dư Tiểu Thảo đã cho nó uống nước linh thạch loãng nên trong lòng hiểu rất rõ sức khỏe của đứa bé này, có khi còn khỏe hơn cả nghé con. Nàng cười nói: “Có rất nhiều nguyên nhân hắt xì, chưa chắc sẽ là bệnh. Mẹ nuôi, đệ đệ rất khỏe mạnh, người đừng quá khẩn trương!”
Phòng phu nhân có vẻ ngượng ngùng cười nói: “Chờ mong gần hai mươi năm mới gặp được nó, ta thực sự vẫn khẩn trương quá! Thảo Nhi, sau này con phải nhắc nhở ta, nhất định không được chiều hư tiểu tử này nhé!”
Dư Tiểu Thảo đặt Tiểu Lân Lân đã ngủ say trong ngực nàng xuống bên người mẹ nuôi ở trên giường, nhỏ giọng nói: “Người ta thường nói: Nghiêm phụ từ mẫu. Không phải còn có cha nuôi sao?”
Phòng phu nhân ngẫm nghĩ một chút, cười nói: “Với tính cách của cha nuôi con, đừng nhìn một đống râu chứ cũng giống đứa nhỏ lắm. Chàng ấy lại còn muốn tranh sủng với con, thật hết nói nổi!”
Dư Tiểu Thảo trêu ghẹo nói: “Đây không phải nói rõ cha nuôi lo lắng cho người, quan tâm người sao! Người cũng không thể chỉ quan tâm đệ đệ mà bỏ quên cha nuôi nha!”
“Đúng vậy, đúng vậy! Khuê nữ nói đúng!” Phòng Tử Trấn đẩy cửa đi vào, trên mặt tràn đầy ý cười, sờ đầu Tiểu Thảo khen ngợi nàng: “Khuê nữ ngoan, không uổng công cha nuôi thương con!”
Phòng phu nhân có vẻ hơi ngượng ngùng trong lòng nhưng lại dùng một ánh mắt cực kỳ xem thường để che giấu nỗi ngượng ngùng lẫn vui sướng trong…
Sau khi đứa bé sơ sinh sinh ra, trừ đầy tháng thì tắm ba ngày chính là việc long trọng nhất. Ngày thứ ba sau khi đứa bé sinh ra, phải tiến hành nghi thức tắm ba ngày, sẽ tụ tập bạn bè thân thích đến chúc may mắn. Ý của việc “Tắm ba ngày”, một là gột sạch dơ bẩn, tiêu trừ tai họa miễn trừ khó khăn, hai là cầu phúc lành, đại cát đại lợi.
Vì bạn bè thân thích đều ở Kinh thành nên lễ tắm ba ngày của Phòng Hạo Lân tổ chức đơn giản nhưng vẫn khá long trọng. Nói đơn giản là vì không có nhiều người đến, rất nhiều bạn bè thân thích ở Kinh thành nhận được tin tức cũng không đến kịp. Nói long trọng là vì cha mẹ và người xung quanh rất coi trọng chuyện này nên cái gì cần có thì nhất định sẽ không thiếu.
Sau giờ ngọ ngày thứ ba, sau khi bạn nhỏ Phòng Hạo Lân được sinh ra, cả nhà Dư Tiểu Thảo đã đến từ sớm, Liễu thị và đại cô của Tiểu Thảo giúp sắp xếp công việc tắm ba ngày.
Hai bà đỡ mặt cười như hoa, dưới sự giúp đỡ của đám nha hoàn đã đặt bàn thờ ở phía trước sảnh ngoài phòng sinh, thờ cúng ba vị thần là Thôi Sinh nương nương, Tống Tử nương nương và Đậu Chẩn nương nương. Thả gạo vào trong lư hương đến khi có tàn hương thì sẽ dùng. Trên đầu giường Phòng phu nhân cũng thờ cúng tượng thần “Kháng công kháng mẫu”, phía trước bày năm đĩa quế hoa cao coi như đồ cúng.
Đám nha đầu đun lá hòe và lá ngải sấy thành chất lỏng đổ vào chậu đồng và đặt một vài đồ dùng trong nghi lễ lên trên bàn thờ. Lúc này, từ quan viên lớn nhỏ ở trấn Đường Cổ đến các quản sự trên bến tàu, còn có mấy người thân cận của Phòng Tử Trấn đều mang theo lễ vật thiêm bồn (lễ vật sẽ được người lớn ném vào trong bồn cho đứa trẻ) đến. Ngay cả Tĩnh Vương phi cũng đi cùng hai con trai đến chúc mừng.
Bà đỡ ôm lấy Tiểu Lân Lân, bắt đầu nghi lễ. Phòng Tử Trấn từ nhỏ đã là cô nhi, sư phụ lại ở biên cương xa xôi, người Dư gia cũng coi như gia đình hắn, Dư Hải dẫn đầu thêm một muỗng nước trong nhỏ vào trong chậu, lại thả lễ vật bọn họ mang đến vào trong chậu. Đấy chính là nghi lễ “Thiêm bồn”.
Hai vợ chồng Dư Hải thả vào một đôi vòng tay bạc chạm khắc “Như ý cát tường” và “Trường mệnh bách tuế”. Dư Hàng cũng dùng kho bạc nho nhỏ của mình tặng cho Tiểu Lân Lân một cái vòng cổ bạc tinh xảo. Tiểu Liên tặng đứa bé một đôi vòng đeo chân có chuông. Ngay cả Tiểu Thạch Đầu chưa đến bảy tuổi cũng tặng một cái cửu liên hoàn bằng bạc. Là một người chị, Tiểu Thảo cũng đã sớm chuẩn bị tốt lễ vật rồi, là một cái khóa vàng nhỏ viền ngọc, vừa tinh xảo độc đáo vừa cát tường.
Tĩnh Vương phi tặng một đôi ngọc như ý làm từ ngọc dương chi, hai người con trai cũng tặng lễ vật giá trị xa xỉ. Nhất là Dương Quận vương, lễ vật không những quý giá mà còn hiếm nữa, là một món trang sức nhỏ điêu khắc từ ngà voi được mang về từ Tây Dương.
Quan viên trấn Đường Cổ và thuộc hạ của Phòng Tử Trấn lần lượt theo thứ tự thiêm bồn. Mấy bà vú và đám nha đầu còn thêm mấy loại quả mừng như long nhãn, táo đỏ, hạt dẻ.
Hai bà đỡ thỉnh thoảng nói vài lời chúc, ví dụ như khi thêm nước hai bà sẽ nói “Nước chảy dài, thông minh lanh lợi”; lúc thêm táo đỏ, long nhãn và hạt dẻ sẽ nói “Sớm lập tử, sớm sinh quý tử, long nhãn long nhãn, thi đâu đậu đó”…
Sau lễ thiêm bồn, bà đỡ cầm chày gỗ khuấy đều trong chậu, nói: “Một khuấy hai khuấy liền ba khuấy, ca ca dẫn đệ đệ chạy. Con trai bảy mươi, con trai tám mươi, con trai nhỏ, con trai nghịch ngợm, hay ăn hay ngủ, mau ăn chóng lớn!” Tiểu Thảo nghe mà hứng thú bừng bừng, cảm thấy rất có ý nghĩa!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.