Nông Viên Tự Cẩm Lâm Tiểu Uyển

Chương 239:

Quỹ Họa Tình Vũ

06/12/2022

Sau khi hô xong, bà đỡ bắt đầu tắm cho đứa bé. Trải qua từng công đoạn như vậy nước trong chậu đã nguội rồi. Tiểu Lân Lân đáng thương bị lột sạch, nhẹ nhàng đặt vào trong nước. Mấy ngày này, Tiểu Thảo gần như ngày nào cũng tắm cho đứa bé này nên nó cũng quen với việc mỗi ngày tắm một lần, lúc mở tã ra cũng rất ngoan ngoãn không nói tiếng nào. Nhưng khi đứa bé bị cởi sạch rồi lại bị thả vào trong nước có chút lạnh, sau khi giật mình một cái bắt đầu bật giọng kêu lớn, khóc rung trời.

Bà đỡ cười nói: “Tiểu công tử vừa nhìn đã biết là có phúc, “bồn vang bồn vang”, như ý cát tường.”

Sau đó lại tiếp tục tắm cho đứa bé, vừa tắm vừa chúc: “Gội đầu trước, làm Vương hầu; rồi tắm eo, cao hơn các bạn cùng lứa; tắm trứng một cái, làm Tri huyện; tắm bẹn một cái, làm Tri châu.”

Một bà đỡ khác đốt quả bóng nhỏ làm từ lá ngải, lấy miếng gừng tươi làm đệm lót, lót dưới gáy đứa bé, đốt một cách tượng trưng. Rồi chải đầu mặc quần ào cho đứa bé, nói: “Ba cái lược, hai lược dày, lớn lên đeo ngọc đỏ ở chóp mũ; bên trái tô mày, bên phải bện tóc mai, tìm một người vợ đảm đang; đánh răng, súc miệng, nói chuyện với người khác không bị bẽ mặt.”

Rồi dùng trứng gà lăn đi lăn lại trên mặt đứa bé, miệng nói: “Trứng gà lăn mặt, da như da trứng gà, trắng tựa Liễu Hồng, là một đứa bé đáng yêu.” Rồi dùng một cây hành tây nhẹ nhàng đánh ba cái trên người đứa bé, nói: “Một đánh thông minh, hai đánh lanh lợi…”



Phòng Hạo Lân nào phải cái loại để người khác thích làm gì thì làm, cả quá trình đều rất không hợp tác, hai cái chân đạp liên tục, nhắm mắt lại kêu khóc vang trời. Phòng phu nhân ở một bên nghe mà đau lòng không thôi. Nhưng mà đó là truyền thống tổ tiên truyền lại để cầu phúc cho con cháu, nàng ấy không thể không cố nén cảm giác muốn xông lên ngăn cản.

Khó khăn lắm mới hoàn thành xong nghi lễ tắm ba ngày, Dư Tiểu Thảo đón lấy Tiểu Lân Lân, đặt vào trong lồng ngực của Phòng phu nhân đang nằm trên giường. Bạn nhỏ bị đùa giỡn đến mệt mỏi không chịu nổi, vừa tiến vào lồng ngực ấm áp quen thuộc thì lập tức ngừng khóc, khụt khịt chìm vào giấc ngủ.

Trong lòng Dư Tiểu Thảo hoàn toàn không đồng ý với cách làm giày vò một đứa trẻ mới sinh ra ba ngày như vậy. Bảo sao tỷ lệ sống sót của trẻ sơ sinh ở cổ đại thấp như vậy, nếu như cơ thể hơi yếu một chút, không bị giày vò đến ốm mới là lạ đó! Đêm đó, Tiểu Thảo dùng nước linh thạch nhỏ vào trong nước tắm nóng của đứa bé bị nghẹt mũi, lại cho cả nước linh thạch vào trong nước uống của cậu bé mới giúp cho Tiểu Lân Lân tránh khỏi việc bị bệnh nguy hiểm.

Mùa xuân này của Dư Tiểu Thảo trải qua vô cùng phong phú và bận rộn. Chăm sóc mẹ nuôi ở cữ, nghĩ đủ cách nấu ăn bồi bổ thân thể cho mẹ nuôi khi ở cữ, chăm sóc bạn nhỏ Phòng Hạo Lân giúp mẹ nuôi, Tiểu Lân Lân trừ mẹ nó ra chỉ dính lấy người chị nuôi là nàng. Cách mấy ngày nàng còn phải về tưới nước, bón phân cho dưa hấu, ngô và khoai tây…

Đương nhiên nàng cũng không cần tự tay làm, mười mấy mẫu ruộng đất ở nhà có cha mẹ lo, còn có đại cô thân thể đã bình phục hoàn toàn giúp đỡ nữa, nàng chỉ cần phụ trách phối thứ gọi là “phân bón” là được.

Năm ngoái, lúc trồng rau trồng dưa, Dư Hải còn không tin thứ gọi là “phân bón” mà nàng chế ra có thể tăng tốc độ sinh trưởng của cây trồng. Thì vốn nhìn cũng chẳng khác nước trong là mấy, không màu không vị, chàng còn tưởng rằng là con gái nhỏ thuận miệng nói vậy thôi.

Nhưng mà sau đó rau trong vườn và dưa trong ruộng đều lớn rất nhanh, dưa hấu thì không nói, không có để so sánh nên không biết rốt cuộc hiệu quả ra sao. Nhưng hai ba mẫu đất trồng rau trong vườn kia, tính sơ một lần thì sản lượng rau củ còn nhiều hơn bảy, tám mẫu đất mà nhà khác trồng. Chứ đừng nói đến sản lượng khoai lang mùa thu còn cao hơn gấp ba lần so với nhà Vương Nhị Cẩu ở bên cạnh đó!

Dư Hải từng quan sát toàn bộ quá trình con gái phối “phân bón”, chẳng qua chỉ là nhỏ nước trong một cái bình nhỏ vào trong thùng nước mà thôi. Chàng còn từng lặng lẽ dùng lưỡi nếm thử, căn bản chẳng khác nào nước uống thường ngày. Nhưng mà hết lần này đến lần khác, loại nước bình thường như vậy lại cho ra kết quả bất ngờ như vậy, sao có thể không khiến người khác cảm thấy kỳ lạ cho được?



Nhớ đến con gái nhỏ từng nói linh hồn nàng đã từng du đãng ở địa phủ, từng gặp được thần tiên, chẳng lẽ là kết quả do được thần tiên điểm hóa? Cho nàng năng lực thần kỳ, có thể biến nước thường thành phân bón thúc đẩy sự sinh trưởng của thực vật? Dư Hải nghĩ trong lòng như vậy nhưng một chữ cũng không dám để lộ ra ngoài, sợ bị một số người có ý xấu nghe được sẽ hại đứa con gái nhỏ mà chàng thương yêu nhất!

Từ đó về sau, vì giúp con gái nhỏ che giấu, chàng đã đào một cái hầm phân thật to dưới chân núi, phân súc vật, phân người, còn có phân bón từ lá khô trong núi đều gom hết lại. Đến mùa bón phân thì lấy ra tung hỏa mù.

Người trong thôn thấy hoa màu và rau củ của Dư gia rất tốt đều khen Dư Hải cần cù chịu khó, phân chuồng đầy đủ… Không ai nghi ngờ vấn đề xuất phát từ Tiểu Thảo cả.

Cả nhà đại cô Tiểu Thảo ở trên thị trấn vài ngày. Sức khỏe của Lưu Hổ đã tốt hơn nhiều, cả nhà cuống cuồng thu dọn đồ đạc trở về thôn Đông Sơn với Dư Hải. Trong mắt bọn họ, tuy ở thị trấn khá thuận tiện nhưng động đến cái gì cũng cần tiền. Ở nông thôn, chỗ nào cũng có thể tùy ý nhìn thấy rau củ dại, ở thị trấn thì phải bỏ tiền mua. Trước mắt, việc ăn ở của bọn họ đều do em trai lo liệu, người làm chị như nàng ấy đã không có năng lực chăm sóc em trai thì thôi, lại còn để em trai trợ cấp. Nàng làm sao có thể yên tâm sống ở thị trấn chứ?

Cũng may, sức khỏe của Lưu Hổ khôi phục rất nhanh, lại thêm bữa nào cũng ăn cơm trắng, thỉnh thoảng còn được ăn thịt cá, người trong nhà ăn cơm mà như ăn tết. Ba đứa trẻ nhìn mắt thôi cũng thấy béo lên, sắc mặt hồng nhuận, ngay cả tính cách cũng hoạt bát hơn nhiều. Dư Thải Phượng cũng cảm giác thân thể mình còn khỏe hơn so với trước lúc chạy nạn nữa.

Một khi chồng mình có thể xuống đất đi bộ, Dư Thải Phượng liền thu dọn số hành lý không nhiều kia, đánh xe ngựa nhà em trai trở về thôn Đông Sơn.

Sau khi Dư Thải Phượng xuất giá chỉ trở về thôn Đông Sơn một lần duy nhất. Vậy mà thoáng cái đã mười mấy năm trôi qua, khi thấy cây du già ở trước cửa thôn lần nữa, thật sự có cảm giác cận quê tình khiếp*. Vuốt phẳng quần áo vải bông mà em trai mua cho, cố nặn ra một nụ cười nhìn cảnh vật xa lạ hoặc quen thuộc trong trí nhớ.

(*) Cận hương tình khiếp: chỉ một người đi xa quê nhiều năm, nay khi trở về quê nhà thì tâm tình đột nhiên trở nên phức tạp, không thể bình tĩnh được.

“Ô! Đây không phải là Thải Phượng nhà lão Dư sao? Mười mấy năm không gặp, đã lớn như vậy rồi à?” Dưới cây du già có mấy ông lão đang tụ tập đánh cờ, tán gẫu. Trưởng thôn vừa nhấc mắt thấy cả nhà Dư Thải Phượng xuống xe ngựa, nhận ra nàng ấy trong sự ngạc nhiên.

Đại bá Dư Lập Xuân của Dư Hải vừa nghe vậy thì vội vàng đứng dậy đi đến bên này, ông cẩn thận quan sát Dư Thải Phượng, khóe mắt ươn ướt, có chút nghẹn ngào nói: “Là Thải Phượng, đúng là đứa nhỏ Thải Phượng rồi! Gầy quá, cả đường đi chịu không ít khổ cực nhỉ?”

“Trưởng thôn, đại bá…” Dư Thải Phượng nước mắt doanh tròng, không biết là nhớ đến số phận trước kia chính mình không thể nắm giữ hay là niềm vui sướng khi gặp lại người quen cũ.

“Trở về thì tốt rồi, trở về thì tốt rồi!” Dư Lập Xuân dùng ống tay áo lau khóe mắt, vẻ mặt tươi cười nói: “Năm ngoái cha cháu nghe nói Đông Bắc đại hạn đã bắt đầu lẩm bẩm cháu ở Đông Bắc xa xôi. Cháu cũng quật cường thật đó, sao không trở về sớm một chút, chịu không ít khổ phải không?”

Dư Hải vội đánh trống lảng nói: “Trưởng thôn, đại bá, tỷ tỷ ta vừa đến, hãy để tỷ ấy trở về thu xếp ổn thỏa trước đã.”

“Đi đi, đi đi!” Đám trưởng thôn phất phất tay, Dư Lập Xuân lại đi cùng bọn họ đến nhà cũ Dư gia.

Men theo đường mòn trong trí nhớ đi về phía nhà cũ. Tuy trong lòng đã có chuẩn bị nhưng khi thấy nhà ngói tường gạch sân đá cao lớn khí phái, trong lòng Dư Thải Phượng vẫn ngạc nhiên tột độ - em trai thật sự phát đạt, toàn thôn trừ nhà trưởng thôn, đúng là không tìm thấy ngôi nhà thứ hai có dáng vẻ như vậy đâu!



Vừa vào cửa, rau củ sinh trưởng khỏe mạnh dưới ánh mắt trời ánh lên màu xanh biếc thích mắt. Mấy phụ nhân đang giúp đỡ hái rau có mấy người là bạn thân lúc còn bé của Dư Thải Phượng, đương nhiên lại khiến nàng ấy ngạc nhiên một trận nữa.

Dư Thải Phượng cứ choáng váng như vậy mà vào ở hai gian nhà kề ở trong viện để nghỉ ngơi, thẳng đến thật lâu sau đó mới nhận ra đây không phải mơ. Ba anh em Lưu gia vốn nghĩ rằng nhà ở của bọn họ ở nông thôn sẽ không khác nhà ở Đông Bắc của bọn họ bao nhiêu, không ngờ rằng còn khí phái hơn cả nhà ở thị trấn nữa.

Chính phòng tuy chỉ có hai gian nhưng viện trạch rất rộng, hai phía đông tây đều có sương phòng, một nhà năm người ở tuyệt đối dư sức. Ba anh em mỗi người một gian phòng, bọn họ có phòng riêng vui đến không biết làm sao!

Không để bọn họ vui mừng quá lâu, đêm đó, Lưu Hổ đã gọi các con lại, nghiêm túc cảnh cáo bọn họ: “Các con, các con phải nhớ kỹ, chúng ta chẳng qua chỉ là tạm thời ở nhờ nhà cữu cữu các con. Chờ sau khi sức khỏe của ta khá hơn thì sẽ tìm trưởng thôn xem có thể mua miếng đất nào không, xây hai gian nhà tranh rồi chuyển qua! Cứ ở nhà cữu cữu các con mãi cũng không phải chuyện tốt!”

Lưu Tuấn Bình hiểu chuyện gật đầu nói: “Nghe nói bây giờ tìm việc ở bến tàu rất dễ, tiền công còn cao, ngày mai con đến bến tàu tìm hiểu xem.”

Lưu Yến Nhi cắn môi, nhẹ giọng nói: “Con cũng có thể thêu túi tiền kiếm tiền…”

Bạn nhỏ Lưu Phương Bình gần sáu tuổi há miệng rồi lại cúi đầu, lí nhí nói: “Con… con không kiếm được tiền, làm thế nào?”

Lưu Yến Nhi rất hiểu lòng người an ủi cậu bé: “Đệ có thể giúp đỡ làm việc nhà, ví dụ như nhặt củi nhóm lửa gì đó. Sau này nhà chúng ta nhất định phải nuôi gà nuôi heo, đệ có thể giúp cho gà, cho heo ăn mà!”

Tiểu Phương Bình lập tức vui vẻ lên, liên tục gật đầu nói: “Đúng đúng! Tiểu Bình có thể bắt sâu cho gà ăn, gà con lớn lên đẻ trứng có thể bán được tiền!”

Nhìn đám nhóc vừa nghe lời vừa hiểu chuyện, Dư Thải Phượng ôm đám nhóc vào trong lòng ngực, trong lòng vừa chua xót vừa tự hào.

Nghe nói Lưu Tuấn Bình muốn đi tìm việc ở bến tàu, Dư Hải nhìn đứa cháu thân thể còn chưa trưởng thành, cánh tay lại gầy yếu, ngẫm nghĩ nói: “Dưa hấu nhà chúng ta sắp chín, đến lúc đó nhất định có rất nhiều việc. Tuấn Bình ở lại giúp đỡ cữu cữu được không?”

Bây giờ Lưu gia năm miệng ăn, ăn, ở đều của Dư gia, có thể giúp đỡ đương nhiên sẽ không từ chối. Lưu Hổ vừa mới khôi phục, Dư Thải Phượng cũng không chịu nhàn rỗi, còn có Lưu Phương Bình tự nhận đã lớn nữa, mỗi sáng sớm khi Dư Hải đi ra ruộng đều đi cùng giúp đỡ. Mấy người đều là người hay lao động, mười mẫu đất vừa tưới nước vừa bón phân, có cỏ thì nhổ cỏ, chỉ một thoáng làm xong tất cả.

Đáng nhắc đến chính là Vương Nhị Cẩu, từ sau khi con trai hắn ta sinh ra, hắn ta chăm chỉ hơn trước đây nhiều. Ruộng nhà hắn ta cho Dư Hải thuê trồng dưa hấu, hắn ta chăm dưa còn để ý hơn cả trước đây chăm ruộng khoai lang đỏ của nhà mình nữa, mỗi ngày đều đi tới đi lui xem xét vài lượt, cỏ dại trong đất bị hắn lục soát vài lượt đã sớm sạch không còn một mống.

Nhìn thấy từng quả dưa hấu nho nhỏ lớn lên từng ngày, hắn ta dường như thấy được từng thỏi bạc đang bay về phía mình, cũng thấy được nhà mình cũng xây nhà ngói tường gạch, con trai lớn lên có thể đi học...

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Nông Viên Tự Cẩm Lâm Tiểu Uyển

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook