Nông Viên Tự Cẩm Lâm Tiểu Uyển
Chương 240:
Quỹ Họa Tình Vũ
06/12/2022
Ruộng ngô Dư gia từ sau khi gieo hạt mỗi ngày đều có thôn dân ở xung quanh đến xem việc lạ. Vì Quận vương gia ở Kinh thành đặc biệt dặn dò nên Huyện thái gia vô cùng coi trọng chuyện này, còn phái bọn nha dịch trong huyện nha thường đến tuần tra. Trưởng thôn của thôn Đông Sơn nhận được vinh dự tổ chức đội tuần tra, mỗi ngày kể cả ngày đêm đều có người đến trông coi giúp cho Dư gia bớt không ít việc.
Thái độ của người trong thôn với Dư Hải phần lớn là kính trọng. Trưởng thôn ở trước mặt chàng cũng không dám bày cái uy của trưởng thôn ra. Mấy đứa con trai có tiền đồ của trưởng thôn hiếm có mới về thôn một lần đều sôi nổi chào hỏi muốn tạo quan hệ tốt với Dư Hải.
Nói đùa chứ, cả nhà Dư Hải bây giờ đã khác xưa nhiều lắm! Đầu tiên là có quan hệ tốt với thiếu đông gia của Trân Tu Lâu, khiến vị gia chủ Chu gia tương lai này cũng phải nhìn bằng con mắt khác. Sau đó lại kết nghĩa với một vị tướng quân. Này cũng chưa hết, bây giờ còn có Quận vương gia nữa! Đây chính là hoàng thân quốc thích hàng thật giá thật đó!
Có thể giúp Quận vương gia làm việc, không những là niềm tự hào của Dư gia mà còn là niềm tự hào của thôn Đông Sơn nữa. Sau này, ai mà muốn động đến thôn Đông Sơn đầu tiên phải cân nhắc kỹ xem mình có đủ khả năng không, đánh chó phải nhìn mặt chủ mà! Phủ Tĩnh vương xây biệt viện sơn trang ở thôn Đông Sơn, dù sao cũng nên che chở thôn Đông Sơn bọn họ một chút chứ nhỉ. Trưởng thôn cảm thấy lưng mình cũng thẳng lắm, ở trước mặt các trưởng thôn khác còn có chút cảm giác tự hào vượt trội hơn người.
Mà tám thôn ở mười dặm xung quanh không thôn nào không biết nhà Dư Hải ở thôn Đông Sơn được Quận vương gia che chở cả. Vì vậy, tuy người đến xem việc lạ không ít nhưng không một ai dám nổi bất kỳ ý xấu nào cả.
“Chậc chậc, đây chỉnh là cây ngô mang từ Tây Dương về à? Sao nhìn không khác lắm giống cây cao lương thế? Không phải là trồng sai giống cây rồi chứ?” Có người xem suy nghĩ rất hả hê.
Cây ngô Dư gia trồng chưa đến nửa tháng đã bắt đầu phân đốt rồi. Thân cây xanh biếc, lá rộng giống như từng lá cờ xanh phất phơ trong gió. So với cây ngô ở kiếp trước, vì có nước linh thạch tham gia ăn gian nên Dư Tiểu Thảo bất chấp gieo hạt luôn. Cây ngô được tưới nước linh thạch quả nhiên không ngoài dự đoán lớn lên rất nhanh. Bình thường mà nói phải mất một tháng cây ngô mới phân đốt, giờ thời gian rút ngắn hơn nửa mà cây vẫn mọc lên vô cùng tốt.
Ruộng dưa hấu bên cạnh cứ như muốn ganh đua vậy, lớn lên rất nhanh. Bình thường dưa hấu gieo giống vào tháng Ba, tháng Tư đến tháng Bảy, tháng Tám là thu hoạch được. Ở Dư gia, nó đã sớm phá vỡ quy luật sinh trưởng. Đầu tháng Ba, tuyết ở phương Bắc mới tan mà mầm dưa ở Dư gia cũng được ươm xong, đã trồng xuống ruộng rồi.
Vì phòng chống rét mà đệm cỏ cũng được chuyển đến ruộng dưa, buổi tối khi nhiệt độ xuống thấp, mầm dưa được đắp “chăn”, buổi trưa thời tiết ấm áp, mầm dưa bắt đầu tắm nắng. Nên dù đầu mùa xuân nhiệt độ hơi thấp thì mầm dưa vẫn mạnh mẽ sinh trưởng.
Bây giờ cùng lắm mới qua tháng Tư, dưa hấu ở ruộng dưa đã lớn như quả bóng cao su nhỏ. Dưa hấu xanh biếc núp trong từng đám lá xanh biếc giống như những đứa nhỏ nghịch ngợm đang dáo dác ngó quanh lộ vẻ tò mò. Dư Hải đi một vòng quanh ruộng dưa thì nhìn thấy mấy quả dưa hấu lớn sớm, nghĩ đến con gái ở thị trấn, định chuẩn bị ngày mai đi thị trấn thì mang hai quả đến cho con gái ăn thử.
Vương Nhị Cẩu cười hì hì chạy đến, nhìn dưa hấu được hái mà ánh mắt sáng lên, cười nói: “Đại Hải ca, đã có dưa hấu chín rồi à? Tốt quá! Không bao lâu nữa dưa hấu của chúng ta có thể thu hoạch trên diện rộng rồi nhỉ?”
Dư Hải ôm quả dưa hấu lớn nhất nhét vào trong tay Vương Nhị Cẩu, vỗ vai hắn ta nói: “Nhị Cẩu huynh đệ, hai tháng này ngươi vất vả rồi! Quả dưa hấu này ngươi mang về ăn đi! Yên tâm đi, dưa hấu năm nay nhất định sẽ bán sỉ cho ngươi đầu tiên!”
Năm này trồng sáu mẫu dưa hấu, dựa theo sản lượng năm ngoái, phỏng chừng có thể thu hoạch được gần năm mươi nghìn cân dưa hấu. Thôn dân thôn Đông Sơn thấy năm ngoái Dư Hải và Vương Nhị Cẩu bán dưa hấu thu được bội tiền, nên thông minh lanh lợi lặng lẽ lôi kéo làm quen với Dư Hải, hy vọng có thể trở thành một trong số những người mua sỉ dưa hấu của Dư Hải.
Vì mỗi ngày số lượng dưa hấu lớn có hạn nên không thể ai cũng đồng ý được. Sau một lần đau đầu suy nghĩ Dư Hải đã chọn mấy nhà có quan hệ khá tốt để hợp tác, còn những người khác thì khéo léo từ chối. Những người bị từ chối trong lòng nhất định không vui, nhưng nhà Dư Hải bây giờ muốn tiền có tiền, muốn chỗ dựa có chỗ dựa, trong lòng ngươi không thoải mái thì có thể làm được gì?
Dư Tiểu Thảo chăm sóc mẹ nuôi và em trai ở thị trấn, tuy không thể ngày nào cũng trở về thôn Đông Sơn nhưng trong lòng vẫn nhớ ruộng dưa hấu! Mỗi ngày đều đếm tay tính toán, không bao lâu nữa là có thể bán dưa hấu được rồi. Nàng tính toán trong lòng xem năm nay có nên thuê một cửa hàng mặt tiền ở thị trấn để bán dưa hấu không nhỉ?
Hai cửa hàng ở gần Trân Tu Lâu tuy địa thế tốt nhưng mà đều đã cho thuê rồi, hạn là ba năm. Nếu thuê bừa một nơi nào đó chỉ sợ rất khó đạt được mức độ tiêu thụ dưa hấu như năm ngoái. Đang lúc rối rắm như vậy, cha nàng Dư Hải lại mang mấy quả dưa hấu chín sớm đến thăm con gái bảo bối.
Phòng Tử Trấn đã đến bến tàu, quản gia mời Dư Hải vào thư phòng ở tiền viện, cũng cho người đi mời đại tiểu thư đến. Đối với người huyng đệ nông dân kết nghĩa của lão gia, quản gia cũng không dám chậm trễ một chút nào. Hơn nữa không nói đến thái độ của lão gia đối với người huynh đệ này, chỉ riêng vì đứa con gái nuôi còn được lão gia coi trọng hơn cả con gái ruột nên cũng không dám xem thường chàng.
Sau khi Phòng Tử Trấn được phong làm tướng quân, quản gia vẫn luôn đi theo hắn, bởi vì trung thành và có năng lực mà được ban họ cùng họ với chủ tử. Được ban họ chính là vinh dự vô hạn trong đám người hầu! Dù là phủ tướng quân ở Kinh thành hay ở Phòng phủ ở trấn Đường Cổ, địa vị của Phòng quản gia cũng chỉ xếp sau chủ tử mà thôi.
Dư Hải tính tình trung hậu nhưng không ngốc. Chàng biết nếu con gái muốn sống thoải mái ở Phòng phủ thì không thể đắc tội Phòng quản gia được. Chàng chọn một trong những quả dưa hấu mang theo đưa cho quản gia, Dư Hải cười nói: “Dưa hấu nhà trồng, không đáng mấy đồng. Phòng quản gia cầm lấy ăn thử đi!”
Thời gian này đã có dưa hấu rồi sao? Là đại quản gia của phủ tướng quân, Phòng quản gia đương nhiên không phải loại chưa thấy qua sự đời. Chủ tử nhà mình rất được Hoàng thượng tín nhiệm, mỗi năm chủ tử đều có thể được ban thưởng một vài quả dưa hấu tiến cống. Mà chủ tử đối xử với người làm trong nhà rất hào phóng, thỉnh thoảng ông cũng được nếm thử một ít. Nhưng mà, dưa hấu không phải giữa hè mới có sao, dùng để giải nhiệt mà nhỉ? Mà mùa hè còn chưa đến mà sao dưa hấu đã chín rồi?
Tuy trong lòng có nghi ngờ nhưng Phòng quản gia vẫn hớn hở nhận quà, cũng nói cảm ơn rất chân thành. Thấy đại tiểu thư đi đến từ nội viện, ông liền kiếm cớ có việc lui xuống dưới. Lần này, Phòng quản gia đi đến trấn Đường Cổ còn đưa cả nhà đến cùng. Ông mang dưa hấu vào trong phòng của mình, hai con trai nhỏ thấy dưa hấu thì hoan hô nói: “Dưa hấu? Cha, sao người chịu mua đồ ăn đắt tiền như vậy cho chúng con?”
Khóe miệng Phòng quản gia giật giật, vỗ mông đứa con nhỏ nhất một cái, cười nói: “Cha các con lúc nào không chịu chi cho các con hả? Dưa hấu là huynh đệ kết nghĩa của tướng quân cho, thời tiết này có tiền cũng không mua được đâu!”
“Là nhà họ tự trồng phải không ạ? Năm ngoái con nghe người làm ở Trương phủ cách vách nói dưa hấu Dư gia vừa lớn vừa ngọt, hơn nữa giá rẻ hơn Kinh thành nhiều! Khi đó đại nhân thường ở thôn Đông Sơn, nhất định là không thiếu dưa hấu ăn!” Con trai lớn mười lăm tuổi của Phòng quản gia cười hì hì nhận lấy quả dưa hấu, vừa nói vừa gấp không chờ được đi tìm dao.
Vợ của Phòng quản gia phụ trách việc bếp núc của nội viện, lúc này không ở trong phòng. Con trai lớn dẫn hai đứa em trai nhỏ nhanh chóng cắt dưa hấu thành nhiều miếng, ruột dưa đỏ, chất lỏng mê người nhỏ xuống theo thân dao, hương vị ngọt thanh xông vào mũi. Con trai nhỏ gần sáu tuổi không kìm được nuốt nước miếng liên tục, ánh mắt cứ như bị lực dính mạnh mẽ dính vào miếng dưa hấu, nhìn chằm chằm không chớp mắt.
Phòng quản gia không nhịn được cười lại vỗ mông đứa nhỏ, trong lòng tính toán với tuổi của con trai út, tương lai làm thư đồng hoặc thuộc hạ của tiểu chủ tử cũng được đấy chứ nhỉ, ông cũng đâu tính xa? Tất cả phủ tướng quân tương lai đều do tiểu chủ tử tiếp quản… Xem ra ông phải tự mình dạy dỗ đứa con trai út này rồi!
“Quản gia, đại quản gia…” Một giọng nói có vẻ hơi hoảng hốt truyền đến tai Phòng quản gia. Là lão Chu gác cổng, không lẽ ngoài cổng đã xảy ra chuyện gì?
Phòng quản gia không rảnh thưởng thức mỹ vị của dưa hấu với con trai mà vội vàng ra ngoài. Thấy lão Chu gác cổng chạy vội đến chỗ mình, biểu cảm trên mặt không biết là kích động hay kinh hoàng.
“Đại quản gia… Dương… Dương Quận vương… Dương Quận vương…” Vì chạy gấp mà lão Chu thở cũng không xong, nói chuyện đứt quãng làm cho Phòng quản gia cũng vội muốn chết.
“Dương Quận vương? Dương Quận vương đến? Phu nhân nhà chúng ta và Tĩnh Vương phi quan hệ khá tốt, không lẽ Dương Quận vương phụng lệnh Vương phi đến thăm phu nhân?” Chủ tử nhà ông và phủ Tĩnh vương chẳng có quan hệ sâu xa gì, chứ đừng nói đến Dương Quận vương tính tình cô độc lãnh ngạo đó. Trừ nguyên nhân này ra, Phòng quản gia cũng không nghĩ ra nguyên nhân nào khác.
Đầu tiên lão Chu gật đầu, tiếp sau đó lại lắc đầu nguầy nguậy. Ông dùng sức vuốt ngực vài cái mới thôi không thở hổn hển nữa rồi mới lớn giọng nói: “Dương Quận vương tự mình đến, nói muốn gặp đại tiểu thư nhà chúng ta!”
Từ khi tiểu chủ tử của Phòng phủ sinh ra, vợ chồng Phòng Tử Trấn liền hạ lệnh xuống, mọi người đều gọi con gái nuôi là đại tiểu thư, chứng tỏ địa vị của Dư Tiểu Thảo ở trong lòng bọn họ rất cao, có thể so với con ruột của bọn họ.
Quận vương Dương muốn gặp đại tiểu thư? Đại tiểu thư biết Quận vương mặt lạnh đó từ lúc nào thế? Tuy Phòng quản gia nghi ngờ trong lòng nhưng chân vẫn không ngừng bước, tự mình ra nghênh đón, cung kính mời Quận vương Dương vào trong phủ.
“Quận vương, đại tiểu thư đang ở phòng tiếp khách ngoài ngoại viện, mời ngài…” Thái độ của Phòng quản gia rất cung kính lễ độ, không hề thấp kém.
Nha đầu kia ở phòng tiếp khách? Phòng phủ từ lúc nào đến lượt một tiểu nha đầu tiếp khách rồi? Xem ra địa vị của nha đầu ở trong lòng vợ chồng Phòng tướng quân đúng là không tầm thường! Đôi mắt phượng thâm thúy của Chu Tuấn Dương như sóng nước lóng lánh tản ra ánh sáng nghiền ngẫm.
Dư Tiểu Thảo nhận được tin tức ra đón khách từ phòng tiếp khách, thấy thiếu niên tuy đang tắm dưới ánh mặt trời nhưng mà vẫn như ngăn cách tất cả nhiệt độ xung quanh. Bên cạnh cây trúc thẳng tắp tươi tốt, quanh thân thiếu niên tản ra hơi thở lạnh lùng nhàn nhạt. Dưới ánh mặt trời ấm áp vào ngày xuân, mái tóc xõa trên đầu vai thiếu niên như phản chiếu từng vòng ánh sáng chói mắt…
Thái độ của người trong thôn với Dư Hải phần lớn là kính trọng. Trưởng thôn ở trước mặt chàng cũng không dám bày cái uy của trưởng thôn ra. Mấy đứa con trai có tiền đồ của trưởng thôn hiếm có mới về thôn một lần đều sôi nổi chào hỏi muốn tạo quan hệ tốt với Dư Hải.
Nói đùa chứ, cả nhà Dư Hải bây giờ đã khác xưa nhiều lắm! Đầu tiên là có quan hệ tốt với thiếu đông gia của Trân Tu Lâu, khiến vị gia chủ Chu gia tương lai này cũng phải nhìn bằng con mắt khác. Sau đó lại kết nghĩa với một vị tướng quân. Này cũng chưa hết, bây giờ còn có Quận vương gia nữa! Đây chính là hoàng thân quốc thích hàng thật giá thật đó!
Có thể giúp Quận vương gia làm việc, không những là niềm tự hào của Dư gia mà còn là niềm tự hào của thôn Đông Sơn nữa. Sau này, ai mà muốn động đến thôn Đông Sơn đầu tiên phải cân nhắc kỹ xem mình có đủ khả năng không, đánh chó phải nhìn mặt chủ mà! Phủ Tĩnh vương xây biệt viện sơn trang ở thôn Đông Sơn, dù sao cũng nên che chở thôn Đông Sơn bọn họ một chút chứ nhỉ. Trưởng thôn cảm thấy lưng mình cũng thẳng lắm, ở trước mặt các trưởng thôn khác còn có chút cảm giác tự hào vượt trội hơn người.
Mà tám thôn ở mười dặm xung quanh không thôn nào không biết nhà Dư Hải ở thôn Đông Sơn được Quận vương gia che chở cả. Vì vậy, tuy người đến xem việc lạ không ít nhưng không một ai dám nổi bất kỳ ý xấu nào cả.
“Chậc chậc, đây chỉnh là cây ngô mang từ Tây Dương về à? Sao nhìn không khác lắm giống cây cao lương thế? Không phải là trồng sai giống cây rồi chứ?” Có người xem suy nghĩ rất hả hê.
Cây ngô Dư gia trồng chưa đến nửa tháng đã bắt đầu phân đốt rồi. Thân cây xanh biếc, lá rộng giống như từng lá cờ xanh phất phơ trong gió. So với cây ngô ở kiếp trước, vì có nước linh thạch tham gia ăn gian nên Dư Tiểu Thảo bất chấp gieo hạt luôn. Cây ngô được tưới nước linh thạch quả nhiên không ngoài dự đoán lớn lên rất nhanh. Bình thường mà nói phải mất một tháng cây ngô mới phân đốt, giờ thời gian rút ngắn hơn nửa mà cây vẫn mọc lên vô cùng tốt.
Ruộng dưa hấu bên cạnh cứ như muốn ganh đua vậy, lớn lên rất nhanh. Bình thường dưa hấu gieo giống vào tháng Ba, tháng Tư đến tháng Bảy, tháng Tám là thu hoạch được. Ở Dư gia, nó đã sớm phá vỡ quy luật sinh trưởng. Đầu tháng Ba, tuyết ở phương Bắc mới tan mà mầm dưa ở Dư gia cũng được ươm xong, đã trồng xuống ruộng rồi.
Vì phòng chống rét mà đệm cỏ cũng được chuyển đến ruộng dưa, buổi tối khi nhiệt độ xuống thấp, mầm dưa được đắp “chăn”, buổi trưa thời tiết ấm áp, mầm dưa bắt đầu tắm nắng. Nên dù đầu mùa xuân nhiệt độ hơi thấp thì mầm dưa vẫn mạnh mẽ sinh trưởng.
Bây giờ cùng lắm mới qua tháng Tư, dưa hấu ở ruộng dưa đã lớn như quả bóng cao su nhỏ. Dưa hấu xanh biếc núp trong từng đám lá xanh biếc giống như những đứa nhỏ nghịch ngợm đang dáo dác ngó quanh lộ vẻ tò mò. Dư Hải đi một vòng quanh ruộng dưa thì nhìn thấy mấy quả dưa hấu lớn sớm, nghĩ đến con gái ở thị trấn, định chuẩn bị ngày mai đi thị trấn thì mang hai quả đến cho con gái ăn thử.
Vương Nhị Cẩu cười hì hì chạy đến, nhìn dưa hấu được hái mà ánh mắt sáng lên, cười nói: “Đại Hải ca, đã có dưa hấu chín rồi à? Tốt quá! Không bao lâu nữa dưa hấu của chúng ta có thể thu hoạch trên diện rộng rồi nhỉ?”
Dư Hải ôm quả dưa hấu lớn nhất nhét vào trong tay Vương Nhị Cẩu, vỗ vai hắn ta nói: “Nhị Cẩu huynh đệ, hai tháng này ngươi vất vả rồi! Quả dưa hấu này ngươi mang về ăn đi! Yên tâm đi, dưa hấu năm nay nhất định sẽ bán sỉ cho ngươi đầu tiên!”
Năm này trồng sáu mẫu dưa hấu, dựa theo sản lượng năm ngoái, phỏng chừng có thể thu hoạch được gần năm mươi nghìn cân dưa hấu. Thôn dân thôn Đông Sơn thấy năm ngoái Dư Hải và Vương Nhị Cẩu bán dưa hấu thu được bội tiền, nên thông minh lanh lợi lặng lẽ lôi kéo làm quen với Dư Hải, hy vọng có thể trở thành một trong số những người mua sỉ dưa hấu của Dư Hải.
Vì mỗi ngày số lượng dưa hấu lớn có hạn nên không thể ai cũng đồng ý được. Sau một lần đau đầu suy nghĩ Dư Hải đã chọn mấy nhà có quan hệ khá tốt để hợp tác, còn những người khác thì khéo léo từ chối. Những người bị từ chối trong lòng nhất định không vui, nhưng nhà Dư Hải bây giờ muốn tiền có tiền, muốn chỗ dựa có chỗ dựa, trong lòng ngươi không thoải mái thì có thể làm được gì?
Dư Tiểu Thảo chăm sóc mẹ nuôi và em trai ở thị trấn, tuy không thể ngày nào cũng trở về thôn Đông Sơn nhưng trong lòng vẫn nhớ ruộng dưa hấu! Mỗi ngày đều đếm tay tính toán, không bao lâu nữa là có thể bán dưa hấu được rồi. Nàng tính toán trong lòng xem năm nay có nên thuê một cửa hàng mặt tiền ở thị trấn để bán dưa hấu không nhỉ?
Hai cửa hàng ở gần Trân Tu Lâu tuy địa thế tốt nhưng mà đều đã cho thuê rồi, hạn là ba năm. Nếu thuê bừa một nơi nào đó chỉ sợ rất khó đạt được mức độ tiêu thụ dưa hấu như năm ngoái. Đang lúc rối rắm như vậy, cha nàng Dư Hải lại mang mấy quả dưa hấu chín sớm đến thăm con gái bảo bối.
Phòng Tử Trấn đã đến bến tàu, quản gia mời Dư Hải vào thư phòng ở tiền viện, cũng cho người đi mời đại tiểu thư đến. Đối với người huyng đệ nông dân kết nghĩa của lão gia, quản gia cũng không dám chậm trễ một chút nào. Hơn nữa không nói đến thái độ của lão gia đối với người huynh đệ này, chỉ riêng vì đứa con gái nuôi còn được lão gia coi trọng hơn cả con gái ruột nên cũng không dám xem thường chàng.
Sau khi Phòng Tử Trấn được phong làm tướng quân, quản gia vẫn luôn đi theo hắn, bởi vì trung thành và có năng lực mà được ban họ cùng họ với chủ tử. Được ban họ chính là vinh dự vô hạn trong đám người hầu! Dù là phủ tướng quân ở Kinh thành hay ở Phòng phủ ở trấn Đường Cổ, địa vị của Phòng quản gia cũng chỉ xếp sau chủ tử mà thôi.
Dư Hải tính tình trung hậu nhưng không ngốc. Chàng biết nếu con gái muốn sống thoải mái ở Phòng phủ thì không thể đắc tội Phòng quản gia được. Chàng chọn một trong những quả dưa hấu mang theo đưa cho quản gia, Dư Hải cười nói: “Dưa hấu nhà trồng, không đáng mấy đồng. Phòng quản gia cầm lấy ăn thử đi!”
Thời gian này đã có dưa hấu rồi sao? Là đại quản gia của phủ tướng quân, Phòng quản gia đương nhiên không phải loại chưa thấy qua sự đời. Chủ tử nhà mình rất được Hoàng thượng tín nhiệm, mỗi năm chủ tử đều có thể được ban thưởng một vài quả dưa hấu tiến cống. Mà chủ tử đối xử với người làm trong nhà rất hào phóng, thỉnh thoảng ông cũng được nếm thử một ít. Nhưng mà, dưa hấu không phải giữa hè mới có sao, dùng để giải nhiệt mà nhỉ? Mà mùa hè còn chưa đến mà sao dưa hấu đã chín rồi?
Tuy trong lòng có nghi ngờ nhưng Phòng quản gia vẫn hớn hở nhận quà, cũng nói cảm ơn rất chân thành. Thấy đại tiểu thư đi đến từ nội viện, ông liền kiếm cớ có việc lui xuống dưới. Lần này, Phòng quản gia đi đến trấn Đường Cổ còn đưa cả nhà đến cùng. Ông mang dưa hấu vào trong phòng của mình, hai con trai nhỏ thấy dưa hấu thì hoan hô nói: “Dưa hấu? Cha, sao người chịu mua đồ ăn đắt tiền như vậy cho chúng con?”
Khóe miệng Phòng quản gia giật giật, vỗ mông đứa con nhỏ nhất một cái, cười nói: “Cha các con lúc nào không chịu chi cho các con hả? Dưa hấu là huynh đệ kết nghĩa của tướng quân cho, thời tiết này có tiền cũng không mua được đâu!”
“Là nhà họ tự trồng phải không ạ? Năm ngoái con nghe người làm ở Trương phủ cách vách nói dưa hấu Dư gia vừa lớn vừa ngọt, hơn nữa giá rẻ hơn Kinh thành nhiều! Khi đó đại nhân thường ở thôn Đông Sơn, nhất định là không thiếu dưa hấu ăn!” Con trai lớn mười lăm tuổi của Phòng quản gia cười hì hì nhận lấy quả dưa hấu, vừa nói vừa gấp không chờ được đi tìm dao.
Vợ của Phòng quản gia phụ trách việc bếp núc của nội viện, lúc này không ở trong phòng. Con trai lớn dẫn hai đứa em trai nhỏ nhanh chóng cắt dưa hấu thành nhiều miếng, ruột dưa đỏ, chất lỏng mê người nhỏ xuống theo thân dao, hương vị ngọt thanh xông vào mũi. Con trai nhỏ gần sáu tuổi không kìm được nuốt nước miếng liên tục, ánh mắt cứ như bị lực dính mạnh mẽ dính vào miếng dưa hấu, nhìn chằm chằm không chớp mắt.
Phòng quản gia không nhịn được cười lại vỗ mông đứa nhỏ, trong lòng tính toán với tuổi của con trai út, tương lai làm thư đồng hoặc thuộc hạ của tiểu chủ tử cũng được đấy chứ nhỉ, ông cũng đâu tính xa? Tất cả phủ tướng quân tương lai đều do tiểu chủ tử tiếp quản… Xem ra ông phải tự mình dạy dỗ đứa con trai út này rồi!
“Quản gia, đại quản gia…” Một giọng nói có vẻ hơi hoảng hốt truyền đến tai Phòng quản gia. Là lão Chu gác cổng, không lẽ ngoài cổng đã xảy ra chuyện gì?
Phòng quản gia không rảnh thưởng thức mỹ vị của dưa hấu với con trai mà vội vàng ra ngoài. Thấy lão Chu gác cổng chạy vội đến chỗ mình, biểu cảm trên mặt không biết là kích động hay kinh hoàng.
“Đại quản gia… Dương… Dương Quận vương… Dương Quận vương…” Vì chạy gấp mà lão Chu thở cũng không xong, nói chuyện đứt quãng làm cho Phòng quản gia cũng vội muốn chết.
“Dương Quận vương? Dương Quận vương đến? Phu nhân nhà chúng ta và Tĩnh Vương phi quan hệ khá tốt, không lẽ Dương Quận vương phụng lệnh Vương phi đến thăm phu nhân?” Chủ tử nhà ông và phủ Tĩnh vương chẳng có quan hệ sâu xa gì, chứ đừng nói đến Dương Quận vương tính tình cô độc lãnh ngạo đó. Trừ nguyên nhân này ra, Phòng quản gia cũng không nghĩ ra nguyên nhân nào khác.
Đầu tiên lão Chu gật đầu, tiếp sau đó lại lắc đầu nguầy nguậy. Ông dùng sức vuốt ngực vài cái mới thôi không thở hổn hển nữa rồi mới lớn giọng nói: “Dương Quận vương tự mình đến, nói muốn gặp đại tiểu thư nhà chúng ta!”
Từ khi tiểu chủ tử của Phòng phủ sinh ra, vợ chồng Phòng Tử Trấn liền hạ lệnh xuống, mọi người đều gọi con gái nuôi là đại tiểu thư, chứng tỏ địa vị của Dư Tiểu Thảo ở trong lòng bọn họ rất cao, có thể so với con ruột của bọn họ.
Quận vương Dương muốn gặp đại tiểu thư? Đại tiểu thư biết Quận vương mặt lạnh đó từ lúc nào thế? Tuy Phòng quản gia nghi ngờ trong lòng nhưng chân vẫn không ngừng bước, tự mình ra nghênh đón, cung kính mời Quận vương Dương vào trong phủ.
“Quận vương, đại tiểu thư đang ở phòng tiếp khách ngoài ngoại viện, mời ngài…” Thái độ của Phòng quản gia rất cung kính lễ độ, không hề thấp kém.
Nha đầu kia ở phòng tiếp khách? Phòng phủ từ lúc nào đến lượt một tiểu nha đầu tiếp khách rồi? Xem ra địa vị của nha đầu ở trong lòng vợ chồng Phòng tướng quân đúng là không tầm thường! Đôi mắt phượng thâm thúy của Chu Tuấn Dương như sóng nước lóng lánh tản ra ánh sáng nghiền ngẫm.
Dư Tiểu Thảo nhận được tin tức ra đón khách từ phòng tiếp khách, thấy thiếu niên tuy đang tắm dưới ánh mặt trời nhưng mà vẫn như ngăn cách tất cả nhiệt độ xung quanh. Bên cạnh cây trúc thẳng tắp tươi tốt, quanh thân thiếu niên tản ra hơi thở lạnh lùng nhàn nhạt. Dưới ánh mặt trời ấm áp vào ngày xuân, mái tóc xõa trên đầu vai thiếu niên như phản chiếu từng vòng ánh sáng chói mắt…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.