Nông Viên Tự Cẩm Lâm Tiểu Uyển
Chương 327:
Quỹ Họa Tình Vũ
07/12/2022
Trong sân nhà ở thị trấn, nàng dành ra một mảnh vườn nhỏ trồng nhiều loại rau củ khác nhau. Có Tiểu Bổ Thiên Thạch, nàng muốn ăn loại rau củ nào sẽ để nó giúp đỡ kích thích loại đó trưởng thành. Dù sao hai tiểu gia hỏa kia dốt đặc cán mai việc đồng áng, chỉ luôn cảm thấy rau củ Dư Tiểu Thảo trồng lớn lên rất nhanh.
Chu Tuấn Dương biết được Dư Tiểu Thảo làm đầu bếp chăm sóc tiểu đệ chuẩn bị thi Phủ ở thị trấn, cũng không quên chạy tới thôn Đông Sơn. Ngôi nhà hắn mua ở thị trấn cách nhà nàng không xa lắm, cho nên mỗi ngày hắn đều sẽ mang theo Lưu tổng quản đến chỗ của Dư Tiểu Thảo ăn cơm chùa.
Mỗi ngày Dư Tiểu Thảo đều sẽ thay đổi món mới cho những người này. Mùa xuân đúng vào thời kì giáp hạt, Dư gia lại đều có những loại rau củ lương thực tươi ngon. Nhưng các loại thịt thì không dễ dàng như vậy. Thịt heo, gà vịt dự trữ từ năm trước đã ăn gần hết. Ba đứa trẻ đều là loại người không thịt không vui, nếu thật sự để bọn chúng ăn đồ chay, đoán chắc không chịu nổi được mấy ngày.
Nhân lúc bọn nhỏ đến thư viện, Dư Tiểu Thảo bắt đầu đi bộ đến chợ bán thức ăn xem có thể gặp được ai bán thịt trứng gà vịt hay không, nhưng lần nào cũng đều khiến nàng thất vọng quay về. Năm tai vừa qua, dân chúng vì sợ lãng phí lương thực, sớm đã xử lý hết gia súc gia cầm trong nhà. Tuy không thể nói con mồi trên núi đã tuyệt chủng hết nhưng số lượng cũng giảm nghiêm trọng, giờ những món ăn dân dã cũng đừng nghĩ tới.
Lúc đang đi bộ trên thị trấn, nàng gặp Chu tam thiếu đang vội vã đến từ Phủ thành. Người thiếu niên nhẹ nhàng hào hoa phong nhã cưỡi tuấn mã đi trên đường phố, nhìn thấy dáng vẻ mặt ủ mày chau của nàng thì vội hỏi: "Tiểu Thảo, có phải muội gặp chuyện gì khó xử hay không? Với quan hệ giữa hai nhà chúng ta, muội còn chuyện gì không tiện mở lời chứ?"
Dư Tiểu Thảo nhớ tới Trân Tu Lâu trước nay hình như chưa bao giờ thiếu hụt nguyên liệu nấu ăn, khẳng định Chu tam thiếu có phương pháp của riêng mình cho nên quyết định nói hết nỗi khổ não của mình cho hắn biết.
"Chuyện khác chưa chắc có thể giúp được muội, nhưng chuyện này với ta mà nói căn bản không thành vấn đề! Chu gia chúng ta có thuyền riêng, mỗi tháng đều sẽ xuống phía nam thu mua hai lần, gà vịt thịt trứng chưa bao giờ thiếu. Lúc nào muội cần chỉ việc đến sau bếp lấy... Như vậy đi, mỗi tuần ta sẽ để Tiền Tiểu Đa mang thịt trứng tới cho mỗi hai lần. Cứ quyết định như vậy đi!"
Chu tam thiếu biết Dư Tiểu Thảo quá khách khí, nếu để nàng tự mình đến cửa tiệm lấy đồ, khẳng định nàng sẽ ngại ngùng. Đã làm người tốt thì làm đến cùng, hắn dứt khoát cho người đưa đến đi.
Dư Tiểu Thảo có chút ngượng ngùng nói: "Vậy thì rất cảm ơn huynh. Chỉ là tiền nguyên liệu nấu ăn, muội nhất định phải trả, nếu không..."
"Sao muội lại khách khí như vậy chứ? Đến lúc đó, tiền nguyên liệu nấu ăn cứ trừ vào hoa hồng chiết khấu phải trả cho muội, vậy được chưa?" Chu tam thiếu trừng mắt nhìn nàng một cái, có chút không vui nói. Đôi khi Dư Tiểu Thảo quá khách khí, không coi hắn như người một nhà! Nếu không lấy tiền của nàng, khẳng định nàng sẽ không nhận nguyên liệu nấu ăn. Vậy cứ nói trừ vào tiền hoa hồng, đến lúc đó trừ hay không trừ nàng cũng không biết được.
Mỗi năm chia hoa hồng món gà quay vịt quay và xưởng gia vị, Dư Tiểu Thảo chỉ lộ mặt lấy ngân phiếu lúc cuối năm, ngay cả đếm cũng không đếm, cứ thế cất luôn đi. Sổ sách gì đó, nàng một quyển cũng không xem, cũng không sợ bị lừa. Đương nhiên, hắn khẳng định sẽ không lừa người mình!
Dư Tiểu Thảo cười gượng hai tiếng, nói lảng sang chuyện khác nói: "Nghe nói huynh bận bịu chuyện Trân Tu Lâu bên Phủ thành, giờ sao rồi? Khi nào khai trương?"
"Định vào đầu tháng sau... Đúng rồi, rau củ nhà muội thế nào? Lúc Trân Tu Lâu ở Phủ thành khai trương, nếu có thể lấy tiệc rau củ để tạo điểm nhấn, vậy nhất định có thể nổi tiếng chỉ bởi một chiêu!" Chu tam thiếu nghĩ đến đó, mắt sáng lên, nhìn nhìn Dư Tiểu Thảo không chớp mắt.
Dư Tiểu Thảo suy nghĩ một chút, cười nói: "Chờ đến lúc Trân Tu Lâu ở Phủ thành của các huynh khai trương, hẳn có thể hái một ít, nhưng số lượng không nhiều lắm, chủng loại cũng không được đầy đủ, phần lớn lấy rau xanh là chủ yếu..."
Chu Tuấn Dương nhìn Dư Tiểu Thảo cách đó không xa đang cười lộ ra lúm đồng tiền như hoa, bên cạnh nàng là Chu tam thiếu ánh mắt chuyên chú mặt lộ vẻ vui sướng. Hình ảnh hài hòa này làm đáy lòng hắn dâng lên một trận bạo ngược, cuồng bạo đến mức muốn xé bỏ hết thảy.
Lưu tổng quản phía sau hắn nhận thấy cảm xúc của chủ tử đang kề cận ranh giới mất khống chế, trong lòng lập tức căng thẳng. Hắn theo tầm mắt lạnh băng mang theo cáu kỉnh của chủ tử nhìn lại, vừa nhìn thấy Dư Tiểu Thảo tựa như bắt được cọng rơm cứu mạng, vội mở miệng kêu gọi: "Dư cô nương, trùng hợp vậy!"
Dư Tiểu Thảo đang bàn bạc giá cả rau củ cùng Chu tam thiếu, nghe được tiếng nói vọng lại đây, nhìn thấy Dương Quận vương mặt đầy sương lạnh, ánh mắt lạnh lùng, toàn thân tản ra hơi thở người sống chớ đến gần, trái tim nàng đột nhiên run lên một chút. Nàng nhớ tới Tĩnh Vương phi đã từng ám chỉ lúc Dương Quận vương giận dữ tựa như bị ma quỷ thao túng vậy, sẽ không còn bất kỳ lý trí nào có thể điều khiển được. Trong lòng nàng thầm mắng một tiếng: Tên thiếu đầu óc nào lại chọc vào con báo dễ giận này? Thôi không nói gì nữa, mau chóng trấn an thôi!
"Tiểu Quận vương, hôm nay sao lại rảnh rỗi như vậy, có hứng thú ra ngoài đi dạo cơ đấy!" Tuy rằng trong lòng Dư Tiểu Thảo cực kỳ không tình nguyện, nhưng nàng vẫn chậm rãi đi tới đó, nụ cười trên mặt thoáng có chút cứng ngắc. Cách Dương Quận vương càng gần, dường như độ ấm càng thấp, Dư Tiểu Thảo cảm giác lông tơ của bản thân đều đứng dậy vẫy chào.
Dương Quận vương lạnh lùng nhìn chằm chằm nàng, không nói lời nào, đáy mắt đỏ đỏ ngầu. Dư Tiểu Thảo chớp mắt một chút, vẻ mặt vô tội: "Làm sao vậy? Ai đắc tội ngươi? Ta thay ngươi đánh cho hắn một trận, giúp ngươi bớt giận chút. Không cần giận chó đánh mèo chút lửa giận lên trên đầu người vô tôi được không?"
"Ngươi!" Dương Quận vương nghiến răng phun một chữ, không khí xung quanh tựa như đều đông cứng lại. Lưu tổng quản âm thầm đề phòng, trong lòng rơi lệ đầy mặt: Dạy được học trò sư phụ đói chết! Từ sau khi chủ tử mười lăm tuổi, ông đã không phải đối thủ của người. Chờ lát nữa chủ tử nổi điên, dù phải liều cái thân già này, ông cũng phải ngăn người lại. Hy vọng Dư cô nương có thể cứu hoả thành công!
"Ta?" Dư Tiểu Thảo mở to hai mắt nhìn, chỉ vào cái mũi của mình, vẻ mặt nghi hoặc, "Ta làm sao chứ?... Ý của ngươi là... Ta đắc tội ngươi? Khi nào? Sao ta lại không biết?"
Chu Tuấn Dương vẫn dùng ánh mắt tàn khốc lạnh lẽo yên lặng nhìn nàng như cũ khiến Dư Tiểu Thảo cảm thấy bản thân tựa như bị một con báo săn mồi đang đói bụng rình rập, cực kỳ nguy hiểm, chạy cũng không thoát được. Trong lòng cười khổ, nàng suy nghĩ một chút quyết định giả ngu làm vẻ đáng yêu.
Hai mắt Dư Tiểu Thảo vụt sáng lên, tay phải vỗ lên mu bàn tay trai hai cái "bốp bốp", miệng nói: "Tại ngươi không có mắt, đắc tội tiểu Quận vương! Xứng đáng bị đánh..."
"Được rồi! Đắc tội ngươi, ta đã thay ngươi đánh nàng xả giận rồi, được chưa?" Đôi mắt Dư Tiểu Thảo liên tục chớp chớp nhìn Dương Quận vương, lúm đồng tiền nghịch ngợm hai bên khóe miệng như ẩn như hiện.
Lưu tổng quản che mặt: Dư cô nương à, ngươi cho là đang dỗ đứa trẻ ba tuổi ư? Lừa gạt ai đó?
Ánh mắt Chu Tuấn Dương chậm rãi chuyển từ khuôn mặt đã cố gắng tỏ ra đáng yêu của Dư Tiểu Thảo sang mu bàn tay trái đã bị đánh lên mấy cái của nàng. Trên mu bàn tay trắng nõn mịn màng nổi lên một mảng đỏ hồng, nhìn chói mắt vô cùng. Hắn không nhịn được nhíu mày, màu đỏ ngầu trong mắt dần dần rút đi, tầm mắt lại dừng lại thật lâu ở trên bàn tay nhỏ bị đánh đỏ kia.
"Sao rồi? Cảm thấy ta trừng phạt như vậy còn chưa đủ sao? Ta lại đánh thêm vài cái nữa, cho đến khi ngươi hết giận mới thôi nhé!" Nhận thấy bầu không khí áp bức vì người bên cạnh kiềm chế hít thở dần dần tản đi, trong lòng Dư Tiểu Thảo mới nhẹ nhàng thở ra, nâng tay phải của mình lên đánh sang tay trái. Kỳ thật lực đạo của nàng cũng không lớn, chẳng qua do làn da nàng quá trắng quá mềm mịn, chỉ cần nhẹ nhàng chạm vào một cái đã hồng lên, nhưng chỉ lát sau sẽ tan đi.
Khi tay phải của nàng sắp rơi xuống thì bị một bàn tay to bắt lấy, không để nó rơi xuống mu bàn tay trái nữa. Ngước mắt nhìn theo bàn tay to này, nàng mới thấy Dương Quận vương cau mày, vẻ mặt không vui. Cuối cùng đã có biểu cảm rồi, cho dù là vẻ mặt khó chịu, cũng làm người ta cảm giác dường như từ Nam Cực về trấn nhỏ ấm áp như mùa xuân.
"Từ khi nào người gia muốn dạy dỗ lại đến lượt ngươi ra tay?" Dường như sau khi nhìn thấy bàn tay nhỏ bé bị đánh đỏ lên kia, con dã thú nóng nảy bất an trong lòng Chu Tuấn Dương nháy mắt đã ẩn mình ngủ đông. Hắn nhìn Dư Tiểu Thảo, có xúc động muốn đánh người nhưng lại sợ không khốc chế được sức lực, sẽ đánh người ta bị thương. Trong lòng hơi có chút rối rắm và bực bội.
Trái tim thấp thỏm của Lưu tổng quản cuối cùng cũng có thể buông xuống, chỉ cần chủ tử mở miệng nói chuyện bình thường là đã khôi phục thần trí lại. Trong lòng ông tràn ngập cảm kích với Dư Tiểu Thảo: Dư cô nương quả nhiên là nhà cứu hoả chuyên nghiệp, lại một lần nữa cứu hoả thành công.
Dư Tiểu Thảo ôm lấy khuôn mặt nhỏ, bày ra dáng vẻ sợ hãi: "Vậy... Tự ngươi đánh sao? Nhưng mà, ngươi làm ơn nhẹ chút, ta sợ đau... Lỡ như tay ta sưng lên, vậy không thể làm đồ ăn ngon cho ngươi ăn nữa rồi."
Khóe mắt Chu Tuấn Dương nhìn lướt qua Chu tam thiếu không thức thời đang đi tới, bực bội trong lòng càng tăng lên, hắn vung tay Dư Tiểu Thảo ra, tức giận nói: "Gia nói muốn đánh ngươi lúc nào? Biện pháp trừng phạt có rất nhiều loại, gia phải suy nghĩ một chút làm sao phạt ngươi..."
Dư Tiểu Thảo thấy nguy hiểm đã được giải trừ, lá gan lại lớn lên: "Trước khi trừng phạt dân nữ, có thể cho dân nữ biết bản thân phạm phải sai lầm gì hay không? Làm quỷ cũng phải rõ ràng chứ?"
Chu Tuấn Dương hừ lạnh một tiếng: "Đến bây giờ còn không biết bản thân sai ở đâu, tội thêm một bậc..."
Cuối cùng Chu tam thiếu cũng có thể chen vào một câu: "Quận vương gia, Tiểu Thảo nàng ấy tuổi còn nhỏ, khó tránh khỏi có một số việc chưa được chu toàn, ngài đại nhân đại lượng..."
"Hừ hừ! Có người cầu tình, lại thêm một bậc!" Chu Tuấn Dương càng thêm khó chịu, lúc gia nói chuyện, nào có chuyện của ngươi? Có thể cút bao xa thì cút xa bấy nhiêu cho gia!
Chu tam thiếu còn muốn nói gì nữa nhưng bị Lưu tổng quản kéo lại. Ông mơ hồ cảm nhận được Dư cô nương và gia hỏa này không thoát khỏi liên quan đến việc chủ tử nổi giận. Nếu lại để Chu tam thiếu tiếp tục dính vào, không biết sẽ có hậu quả gì nữa!
Lưu tổng quản vội đổi đề tài, cười đến mức mặt tươi như hoa: "Dư cô nương, người đang chuẩn bị đi đâu vậy?"
Dư Tiểu Thảo nói chuyện với Lưu tổng quản không hề áp lực, mặt mỉm cười nói: "Nguyên liệu nấu ăn trong nhà không còn nhiều nữa, Chu tam thiếu nói có thể lấy một chút từ Trân Tu Lâu cho ta. Ta đang muốn đến Trân Tu Lâu lấy nguyên liệu nấu ăn đây!"
"Nguyên liệu nấu ăn không có, sao không nói với gia? Có thứ nguyên liệu nấu ăn gì gia không tìm ra được? Còn muốn đến tửu lầu ăn nói khép nép xin xỏ sao?" Chu Tuấn Dương càng thêm khó chịu, quái gở nói.
Dư Tiểu Thảo cười nịnh nọt, nói: "Tiểu Quận vương, loại nguyên liệu nấu ăn như gà thịt vịt trứng khó có thể mua được ở trấn Đường Cổ. Nếu đi nơi khác mua sẽ phải đợi thời gian rất dài. Mỗi tháng, Trân Tu Lâu đều sẽ ra ngoài thu mua nguyên liệu nấu ăn, coi như thuận tiện mang về giúp chúng ta một ít. Nhà chúng ta đã hợp tác rất nhiều năm với Trân Tu Lâu, nếu không cũng sẽ không phiền đến Chu tam thiếu."
Chu Tuấn Dương biết được Dư Tiểu Thảo làm đầu bếp chăm sóc tiểu đệ chuẩn bị thi Phủ ở thị trấn, cũng không quên chạy tới thôn Đông Sơn. Ngôi nhà hắn mua ở thị trấn cách nhà nàng không xa lắm, cho nên mỗi ngày hắn đều sẽ mang theo Lưu tổng quản đến chỗ của Dư Tiểu Thảo ăn cơm chùa.
Mỗi ngày Dư Tiểu Thảo đều sẽ thay đổi món mới cho những người này. Mùa xuân đúng vào thời kì giáp hạt, Dư gia lại đều có những loại rau củ lương thực tươi ngon. Nhưng các loại thịt thì không dễ dàng như vậy. Thịt heo, gà vịt dự trữ từ năm trước đã ăn gần hết. Ba đứa trẻ đều là loại người không thịt không vui, nếu thật sự để bọn chúng ăn đồ chay, đoán chắc không chịu nổi được mấy ngày.
Nhân lúc bọn nhỏ đến thư viện, Dư Tiểu Thảo bắt đầu đi bộ đến chợ bán thức ăn xem có thể gặp được ai bán thịt trứng gà vịt hay không, nhưng lần nào cũng đều khiến nàng thất vọng quay về. Năm tai vừa qua, dân chúng vì sợ lãng phí lương thực, sớm đã xử lý hết gia súc gia cầm trong nhà. Tuy không thể nói con mồi trên núi đã tuyệt chủng hết nhưng số lượng cũng giảm nghiêm trọng, giờ những món ăn dân dã cũng đừng nghĩ tới.
Lúc đang đi bộ trên thị trấn, nàng gặp Chu tam thiếu đang vội vã đến từ Phủ thành. Người thiếu niên nhẹ nhàng hào hoa phong nhã cưỡi tuấn mã đi trên đường phố, nhìn thấy dáng vẻ mặt ủ mày chau của nàng thì vội hỏi: "Tiểu Thảo, có phải muội gặp chuyện gì khó xử hay không? Với quan hệ giữa hai nhà chúng ta, muội còn chuyện gì không tiện mở lời chứ?"
Dư Tiểu Thảo nhớ tới Trân Tu Lâu trước nay hình như chưa bao giờ thiếu hụt nguyên liệu nấu ăn, khẳng định Chu tam thiếu có phương pháp của riêng mình cho nên quyết định nói hết nỗi khổ não của mình cho hắn biết.
"Chuyện khác chưa chắc có thể giúp được muội, nhưng chuyện này với ta mà nói căn bản không thành vấn đề! Chu gia chúng ta có thuyền riêng, mỗi tháng đều sẽ xuống phía nam thu mua hai lần, gà vịt thịt trứng chưa bao giờ thiếu. Lúc nào muội cần chỉ việc đến sau bếp lấy... Như vậy đi, mỗi tuần ta sẽ để Tiền Tiểu Đa mang thịt trứng tới cho mỗi hai lần. Cứ quyết định như vậy đi!"
Chu tam thiếu biết Dư Tiểu Thảo quá khách khí, nếu để nàng tự mình đến cửa tiệm lấy đồ, khẳng định nàng sẽ ngại ngùng. Đã làm người tốt thì làm đến cùng, hắn dứt khoát cho người đưa đến đi.
Dư Tiểu Thảo có chút ngượng ngùng nói: "Vậy thì rất cảm ơn huynh. Chỉ là tiền nguyên liệu nấu ăn, muội nhất định phải trả, nếu không..."
"Sao muội lại khách khí như vậy chứ? Đến lúc đó, tiền nguyên liệu nấu ăn cứ trừ vào hoa hồng chiết khấu phải trả cho muội, vậy được chưa?" Chu tam thiếu trừng mắt nhìn nàng một cái, có chút không vui nói. Đôi khi Dư Tiểu Thảo quá khách khí, không coi hắn như người một nhà! Nếu không lấy tiền của nàng, khẳng định nàng sẽ không nhận nguyên liệu nấu ăn. Vậy cứ nói trừ vào tiền hoa hồng, đến lúc đó trừ hay không trừ nàng cũng không biết được.
Mỗi năm chia hoa hồng món gà quay vịt quay và xưởng gia vị, Dư Tiểu Thảo chỉ lộ mặt lấy ngân phiếu lúc cuối năm, ngay cả đếm cũng không đếm, cứ thế cất luôn đi. Sổ sách gì đó, nàng một quyển cũng không xem, cũng không sợ bị lừa. Đương nhiên, hắn khẳng định sẽ không lừa người mình!
Dư Tiểu Thảo cười gượng hai tiếng, nói lảng sang chuyện khác nói: "Nghe nói huynh bận bịu chuyện Trân Tu Lâu bên Phủ thành, giờ sao rồi? Khi nào khai trương?"
"Định vào đầu tháng sau... Đúng rồi, rau củ nhà muội thế nào? Lúc Trân Tu Lâu ở Phủ thành khai trương, nếu có thể lấy tiệc rau củ để tạo điểm nhấn, vậy nhất định có thể nổi tiếng chỉ bởi một chiêu!" Chu tam thiếu nghĩ đến đó, mắt sáng lên, nhìn nhìn Dư Tiểu Thảo không chớp mắt.
Dư Tiểu Thảo suy nghĩ một chút, cười nói: "Chờ đến lúc Trân Tu Lâu ở Phủ thành của các huynh khai trương, hẳn có thể hái một ít, nhưng số lượng không nhiều lắm, chủng loại cũng không được đầy đủ, phần lớn lấy rau xanh là chủ yếu..."
Chu Tuấn Dương nhìn Dư Tiểu Thảo cách đó không xa đang cười lộ ra lúm đồng tiền như hoa, bên cạnh nàng là Chu tam thiếu ánh mắt chuyên chú mặt lộ vẻ vui sướng. Hình ảnh hài hòa này làm đáy lòng hắn dâng lên một trận bạo ngược, cuồng bạo đến mức muốn xé bỏ hết thảy.
Lưu tổng quản phía sau hắn nhận thấy cảm xúc của chủ tử đang kề cận ranh giới mất khống chế, trong lòng lập tức căng thẳng. Hắn theo tầm mắt lạnh băng mang theo cáu kỉnh của chủ tử nhìn lại, vừa nhìn thấy Dư Tiểu Thảo tựa như bắt được cọng rơm cứu mạng, vội mở miệng kêu gọi: "Dư cô nương, trùng hợp vậy!"
Dư Tiểu Thảo đang bàn bạc giá cả rau củ cùng Chu tam thiếu, nghe được tiếng nói vọng lại đây, nhìn thấy Dương Quận vương mặt đầy sương lạnh, ánh mắt lạnh lùng, toàn thân tản ra hơi thở người sống chớ đến gần, trái tim nàng đột nhiên run lên một chút. Nàng nhớ tới Tĩnh Vương phi đã từng ám chỉ lúc Dương Quận vương giận dữ tựa như bị ma quỷ thao túng vậy, sẽ không còn bất kỳ lý trí nào có thể điều khiển được. Trong lòng nàng thầm mắng một tiếng: Tên thiếu đầu óc nào lại chọc vào con báo dễ giận này? Thôi không nói gì nữa, mau chóng trấn an thôi!
"Tiểu Quận vương, hôm nay sao lại rảnh rỗi như vậy, có hứng thú ra ngoài đi dạo cơ đấy!" Tuy rằng trong lòng Dư Tiểu Thảo cực kỳ không tình nguyện, nhưng nàng vẫn chậm rãi đi tới đó, nụ cười trên mặt thoáng có chút cứng ngắc. Cách Dương Quận vương càng gần, dường như độ ấm càng thấp, Dư Tiểu Thảo cảm giác lông tơ của bản thân đều đứng dậy vẫy chào.
Dương Quận vương lạnh lùng nhìn chằm chằm nàng, không nói lời nào, đáy mắt đỏ đỏ ngầu. Dư Tiểu Thảo chớp mắt một chút, vẻ mặt vô tội: "Làm sao vậy? Ai đắc tội ngươi? Ta thay ngươi đánh cho hắn một trận, giúp ngươi bớt giận chút. Không cần giận chó đánh mèo chút lửa giận lên trên đầu người vô tôi được không?"
"Ngươi!" Dương Quận vương nghiến răng phun một chữ, không khí xung quanh tựa như đều đông cứng lại. Lưu tổng quản âm thầm đề phòng, trong lòng rơi lệ đầy mặt: Dạy được học trò sư phụ đói chết! Từ sau khi chủ tử mười lăm tuổi, ông đã không phải đối thủ của người. Chờ lát nữa chủ tử nổi điên, dù phải liều cái thân già này, ông cũng phải ngăn người lại. Hy vọng Dư cô nương có thể cứu hoả thành công!
"Ta?" Dư Tiểu Thảo mở to hai mắt nhìn, chỉ vào cái mũi của mình, vẻ mặt nghi hoặc, "Ta làm sao chứ?... Ý của ngươi là... Ta đắc tội ngươi? Khi nào? Sao ta lại không biết?"
Chu Tuấn Dương vẫn dùng ánh mắt tàn khốc lạnh lẽo yên lặng nhìn nàng như cũ khiến Dư Tiểu Thảo cảm thấy bản thân tựa như bị một con báo săn mồi đang đói bụng rình rập, cực kỳ nguy hiểm, chạy cũng không thoát được. Trong lòng cười khổ, nàng suy nghĩ một chút quyết định giả ngu làm vẻ đáng yêu.
Hai mắt Dư Tiểu Thảo vụt sáng lên, tay phải vỗ lên mu bàn tay trai hai cái "bốp bốp", miệng nói: "Tại ngươi không có mắt, đắc tội tiểu Quận vương! Xứng đáng bị đánh..."
"Được rồi! Đắc tội ngươi, ta đã thay ngươi đánh nàng xả giận rồi, được chưa?" Đôi mắt Dư Tiểu Thảo liên tục chớp chớp nhìn Dương Quận vương, lúm đồng tiền nghịch ngợm hai bên khóe miệng như ẩn như hiện.
Lưu tổng quản che mặt: Dư cô nương à, ngươi cho là đang dỗ đứa trẻ ba tuổi ư? Lừa gạt ai đó?
Ánh mắt Chu Tuấn Dương chậm rãi chuyển từ khuôn mặt đã cố gắng tỏ ra đáng yêu của Dư Tiểu Thảo sang mu bàn tay trái đã bị đánh lên mấy cái của nàng. Trên mu bàn tay trắng nõn mịn màng nổi lên một mảng đỏ hồng, nhìn chói mắt vô cùng. Hắn không nhịn được nhíu mày, màu đỏ ngầu trong mắt dần dần rút đi, tầm mắt lại dừng lại thật lâu ở trên bàn tay nhỏ bị đánh đỏ kia.
"Sao rồi? Cảm thấy ta trừng phạt như vậy còn chưa đủ sao? Ta lại đánh thêm vài cái nữa, cho đến khi ngươi hết giận mới thôi nhé!" Nhận thấy bầu không khí áp bức vì người bên cạnh kiềm chế hít thở dần dần tản đi, trong lòng Dư Tiểu Thảo mới nhẹ nhàng thở ra, nâng tay phải của mình lên đánh sang tay trái. Kỳ thật lực đạo của nàng cũng không lớn, chẳng qua do làn da nàng quá trắng quá mềm mịn, chỉ cần nhẹ nhàng chạm vào một cái đã hồng lên, nhưng chỉ lát sau sẽ tan đi.
Khi tay phải của nàng sắp rơi xuống thì bị một bàn tay to bắt lấy, không để nó rơi xuống mu bàn tay trái nữa. Ngước mắt nhìn theo bàn tay to này, nàng mới thấy Dương Quận vương cau mày, vẻ mặt không vui. Cuối cùng đã có biểu cảm rồi, cho dù là vẻ mặt khó chịu, cũng làm người ta cảm giác dường như từ Nam Cực về trấn nhỏ ấm áp như mùa xuân.
"Từ khi nào người gia muốn dạy dỗ lại đến lượt ngươi ra tay?" Dường như sau khi nhìn thấy bàn tay nhỏ bé bị đánh đỏ lên kia, con dã thú nóng nảy bất an trong lòng Chu Tuấn Dương nháy mắt đã ẩn mình ngủ đông. Hắn nhìn Dư Tiểu Thảo, có xúc động muốn đánh người nhưng lại sợ không khốc chế được sức lực, sẽ đánh người ta bị thương. Trong lòng hơi có chút rối rắm và bực bội.
Trái tim thấp thỏm của Lưu tổng quản cuối cùng cũng có thể buông xuống, chỉ cần chủ tử mở miệng nói chuyện bình thường là đã khôi phục thần trí lại. Trong lòng ông tràn ngập cảm kích với Dư Tiểu Thảo: Dư cô nương quả nhiên là nhà cứu hoả chuyên nghiệp, lại một lần nữa cứu hoả thành công.
Dư Tiểu Thảo ôm lấy khuôn mặt nhỏ, bày ra dáng vẻ sợ hãi: "Vậy... Tự ngươi đánh sao? Nhưng mà, ngươi làm ơn nhẹ chút, ta sợ đau... Lỡ như tay ta sưng lên, vậy không thể làm đồ ăn ngon cho ngươi ăn nữa rồi."
Khóe mắt Chu Tuấn Dương nhìn lướt qua Chu tam thiếu không thức thời đang đi tới, bực bội trong lòng càng tăng lên, hắn vung tay Dư Tiểu Thảo ra, tức giận nói: "Gia nói muốn đánh ngươi lúc nào? Biện pháp trừng phạt có rất nhiều loại, gia phải suy nghĩ một chút làm sao phạt ngươi..."
Dư Tiểu Thảo thấy nguy hiểm đã được giải trừ, lá gan lại lớn lên: "Trước khi trừng phạt dân nữ, có thể cho dân nữ biết bản thân phạm phải sai lầm gì hay không? Làm quỷ cũng phải rõ ràng chứ?"
Chu Tuấn Dương hừ lạnh một tiếng: "Đến bây giờ còn không biết bản thân sai ở đâu, tội thêm một bậc..."
Cuối cùng Chu tam thiếu cũng có thể chen vào một câu: "Quận vương gia, Tiểu Thảo nàng ấy tuổi còn nhỏ, khó tránh khỏi có một số việc chưa được chu toàn, ngài đại nhân đại lượng..."
"Hừ hừ! Có người cầu tình, lại thêm một bậc!" Chu Tuấn Dương càng thêm khó chịu, lúc gia nói chuyện, nào có chuyện của ngươi? Có thể cút bao xa thì cút xa bấy nhiêu cho gia!
Chu tam thiếu còn muốn nói gì nữa nhưng bị Lưu tổng quản kéo lại. Ông mơ hồ cảm nhận được Dư cô nương và gia hỏa này không thoát khỏi liên quan đến việc chủ tử nổi giận. Nếu lại để Chu tam thiếu tiếp tục dính vào, không biết sẽ có hậu quả gì nữa!
Lưu tổng quản vội đổi đề tài, cười đến mức mặt tươi như hoa: "Dư cô nương, người đang chuẩn bị đi đâu vậy?"
Dư Tiểu Thảo nói chuyện với Lưu tổng quản không hề áp lực, mặt mỉm cười nói: "Nguyên liệu nấu ăn trong nhà không còn nhiều nữa, Chu tam thiếu nói có thể lấy một chút từ Trân Tu Lâu cho ta. Ta đang muốn đến Trân Tu Lâu lấy nguyên liệu nấu ăn đây!"
"Nguyên liệu nấu ăn không có, sao không nói với gia? Có thứ nguyên liệu nấu ăn gì gia không tìm ra được? Còn muốn đến tửu lầu ăn nói khép nép xin xỏ sao?" Chu Tuấn Dương càng thêm khó chịu, quái gở nói.
Dư Tiểu Thảo cười nịnh nọt, nói: "Tiểu Quận vương, loại nguyên liệu nấu ăn như gà thịt vịt trứng khó có thể mua được ở trấn Đường Cổ. Nếu đi nơi khác mua sẽ phải đợi thời gian rất dài. Mỗi tháng, Trân Tu Lâu đều sẽ ra ngoài thu mua nguyên liệu nấu ăn, coi như thuận tiện mang về giúp chúng ta một ít. Nhà chúng ta đã hợp tác rất nhiều năm với Trân Tu Lâu, nếu không cũng sẽ không phiền đến Chu tam thiếu."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.