Nông Viên Tự Cẩm Lâm Tiểu Uyển
Chương 328:
Quỹ Họa Tình Vũ
07/12/2022
Chu Tuấn Dương càng thêm khó chịu, có chút tự giận bản thân không suy xét chu toàn, vì sao lại không nghĩ tới chuyện mang nhiều nguyên liệu nấu ăn đến đây một chút? Hắn quay đầu nói với Lưu tổng quản: "Đi, bảo Ngô Đức Thuận phái người ra roi thúc ngựa đến Phủ thành mua nguyên liệu nấu ăn, trọng điểm là các loại thịt trứng. Nếu không mua được ở Phủ thành, thì đến Kinh thành!"
Dư Tiểu Thảo giật giật khóe miệng, nhỏ giọng tiếp một câu: "Bây giờ đi mua, cũng sao mà kịp chứ? Buổi trưa và buổi tối, chẳng lẽ chúng ta phải học thỏ trắng ăn chay sao?"
"Buổi trưa và buổi tối, gia mời ngươi đến Trân Tu Lâu ăn!" Ăn của Dư Tiểu Thảo nhiều bữa cơm như vậy, dường như hắn còn chưa mời nàng ăn cơm bao giờ!
Dư Tiểu Thảo chớp đôi mắt to hai lần, phản bác nói: "Bây giờ đi đoán chắc cũng không đặt được bàn..."
Chu Tuấn Dương trừng mắt nhìn Chu tam thiếu một cái, nâng cằm lên thật cao, nói: "Ngươi... Nói xem sao?"
Chu Tử Húc lau mồ hôi thái dương một phen, cười theo nói: "Dương Quận vương đến chơi, Trân Tu Lâu chúng ta vô cùng hân hạnh. Buổi trưa, thảo dân làm chủ, xin mời Dương Quận vương nể mặt!"
Tuy nói Chu gia là hoàng thương, nhưng Trân Tu Lâu muốn có chỗ đứng ở Kinh thành, không có chỗ dựa thì không được. Dương Quận vương trước mắt là ngọn gió đang thịnh ở Kinh thành, là đại tâm phúc trước mặt Hoàng thượng. Nếu có thể leo lên, vậy càng tốt! Cho dù trèo không nổi, cũng cần giữ lại ấn tượng tốt.
Không ngờ, người ta căn bản không cảm kích, Chu Tuấn Dương kiêu ngạo nói: "Còn cần gia nói lần thứ hai sao? Buổi trưa, buổi tối gia mời khách! Gia còn không thể mời nổi hai bàn tiệc rượu sao?"
Quả nhiên là người hoàng thất, Dương Quận vương giống như đồn đại, hỉ nộ thất thường mà! Chu tam thiếu thật sự không thể hiểu rõ tính tình của hắn, đành dùng ánh mắt xin giúp đỡ nhìn về phía Dư Tiểu Thảo.
Dư Tiểu Thảo nhận được tín hiệu, nói với Chu Tuấn Dương: "Lúc này Trân Tu Lâu không có rau củ tươi ngon. Nếu không, chúng ta trở về hái chút rau mang tới đó? Hay ngươi đến Trân Tu Lâu chờ trước đi?"
Chu Tuấn Dương không chút suy nghĩ, nói: "Giá của ngươi cao bao nhiêu mà bắt gia đây chờ ngươi? Trở về, hái rau trước! Ba tên tiểu tử cũng sắp tan học, cho người đến thông báo bảo bọn chúng trực tiếp tới Trân Tu Lâu!"
Dư Tiểu Thảo nhìn trái nhìn phải hắn, Lưu tổng quản - người duy nhất được hắn mang theo đã bị hắn phái đi, giờ chỉ còn lại hai người bọn họ, ai đi thông báo cho ba nhóc con kia? Tiểu Quận vương, ngươi vừa có thể hái rau vừa có thể chạy đi thông báo sao?
Chu Tuấn Dương nhìn thoáng qua gã sai vặt bên cạnh Chu tam thiếu. Không cần hắn mở miệng, Chu tam thiếu cũng rất tự giác nói: "Để Tư Mặc đi đi. Hắn đã từng gặp tiểu đệ Dư gia, cũng biết đường đi đến thư viện Vinh Hiên. Dương Quận vương, ngài đi về nghỉ ngơi trước, thảo dân đến Trân Tu Lâu sắp xếp một chút."
Chu Tuấn Dương ngạo nghễ nhẹ nhàng gật đầu. Dường như chỉ có khi ở Dư gia, mà nói đúng hơn là khi đối mặt với Dư Tiểu Thảo, vẻ mặt bình dị gần gũi của hắn mới được phô bày ra.
Sau khi ba bạn nhỏ nhận được tin tức, đều không khỏi hoan hô nhảy nhót, đặc biệt là Tôn Nhuận Trạch - người trước nay đều lấy việc có thể dùng cơm ở Trân Tu Lâu làm vinh. Phải biết rằng, bàn ăn ở Trân Tu Lâu không phải cứ có tiền là có thể đặt được mà cần phải trải qua quá trình chờ đợi rất lâu. Nhà cậu không ở trấn Đường Cổ, cha cậu tất nhiên cũng không vì một bữa cơm mà sẽ phí thời gian và tiền bạc.
May mắn bọn họ dùng cơm ở phòng riêng chứ không phải đại sảnh, nếu không việc Dư Tiểu Thảo tự mang rau củ đến sẽ dẫn tới một hồi thị phi. Tuy rằng Vương đầu bếp đã tới Kinh thành, nhưng đầu bếp của Trân Tu Lâu chính là đại đồ đệ thân truyền của ông, hương vị làm ra đúng là trò giỏi hơn thầy, bọn Dư Tiểu Thảo ăn thật sự rất vừa lòng.
Người duy nhất không hài lòng phải kể tới Chu Tuấn Dương. Hắn dùng con mắt hình viên đạn nhìn về phía Chu tam thiếu: Gia hỏa này sao lại không thức thời, da mặt dày thấu trời, không biết bản thân đang làm phiền người khác à?
Chu Tử Húc tỏ vẻ vô tội lại buồn bực: Bản thân đắc tội Dương Quận vương lúc nào, hắn dường như rất không thích mình.
Trong bữa tiệc, Chu Tử Húc hỏi ba bạn nhỏ chuyện đến Phủ thành tham gia thi Phủ: "Thi Phủ có ba vòng cộng thêm thời gian nghỉ ngơi ở giữa nữa cũng tốn non nửa tháng. Các đệ đã nghĩ đến ở đâu chưa?"
Tôn Nhuận Trạch gặm đùi gà quay, miệng bóng loáng dầu mỡ, cậu nuốt đồ ăn trong miệng xuống, nói: "Ở nhà ta! Nhà ta cách nha môn Tri phủ không xa, rất thuận tiện!"
Lưu Kim Diệp cũng không cam lòng yếu thế nói: "Nhà ta có một căn nhà ở ngay đối diện trường thi. Ở chỗ đó của ta thuận tiện hơn!"
Dư Tiểu Thảo đã sớm quyết định sẽ đưa tiểu đệ đến Phủ thành đi thi, nàng chưa từng nghĩ sẽ ở lại nhà người khác. Nếu ở khách điếm lại quá ầm ĩ, còn không thể làm thêm cơm cho tiểu đệ, càng không thuận tiện.
Chu tam thiếu nhìn ra sự do dự của nàng, nói: "Nếu muội không muốn đến nhà bọn họ ở, ta cũng có một căn nhà ở Phủ thành. Chỉ là cách trường thi hơi xa, nếu đi bộ phải mất hai khắc."
Hắn nói còn chưa nói xong đã bị Dương Quận vương dùng con mắt hình viên đạn phóng qua một chút. Chu Tuấn Dương thầm nghĩ: Khi không mà tỏ ra ân cần, không phải chuyện gian trá thì cũng là chuyện trộm cắp! Này nhé, luôn muốn bên cạnh Tiểu Thảo, khẳng định mục đích không đơn thuần. Tiểu Thảo ngây thơ như một tờ giấy trắng, hắn phải phòng ngừa có người vẽ xấu lên trên đó!
"Có gì phải do dự chứ? Mua một căn nhà ở gần trường thi là được rồi, ngươi cũng đâu thiếu tiền! Nếu tiếc bạc, gia có thể tài trợ cho ngươi một ít!" Chu Tuấn Dương không muốn Tiểu Thảo có bất kỳ quan hệ gì với Chu tam thiếu.
Dư Tiểu Thảo cúi đầu suy nghĩ một chút: Nếu có nhà thích hợp, mua một căn đúng là một lựa chọn không tồi. Tháng Tư hàng năm đều sẽ có học sinh tham gia thi Phủ. Nếu ở gần trường thi, không lo việc không có người thuê. Chỉ là, căn nhà có địa thế tốt như vậy, ai sẽ bán ra bên ngoài chứ?
Sau khi nàng nói ra băn khoăn của bản thân, Chu Tuấn Dương ôm trọn việc nói: "Yên tâm đi, chuyện này cứ giao cho gia. Gia bảo đảm trước ngày thi Phủ sẽ tìm được cho ngươi một căn nhà thích hợp!"
Hắn nói như vậy vốn không phải mù quáng. Hắn biết Tri phủ của phủ Tân Vệ có vài căn nhà và cửa hàng, trong đó có một cửa hàng tọa lạc ở ngay gần trường thi. Phía trước là cửa hàng, phía sau là tiểu viện tam tiến, Tiểu Thảo hẳn sẽ rất vừa lòng.
Hắn cũng không hề lo lắng người ta có thể không bán, bởi vì Tri phủ đại nhân khi còn trẻ là phụ tá của cha hắn - Tĩnh Vương. Nhờ có cha hắn đề bạt, ông ta mới có thể có được vị trí Tri phủ. Nhiệm kỳ Tri phủ sắp kết thúc rồi, có thể thăng chức hay không còn phải xem tâm tình của Tĩnh Vương! Hắn cũng không chiếm lợi của Tri phủ, nên trả bao nhiêu tiền hắn sẽ trả là được!
Tuy rằng tỏ vẻ hoài nghi đối với lời của Dương Quận vương nhưng Dư Tiểu Thảo cũng không nói gì nữa. Nếu thật sự không thể mua được nhà thích hợp, vậy nàng sẽ mặt dày đến nhà của Chu tam thiếu ở, dù sao hắn cũng không ở thường xuyên.
Chu Tuấn Dương nhìn ra sự hoài nghi của Tiểu Thảo đối với mình từ trong thần thái của nàng. Trong cơn tức giận, ngày hôm sau hắn đã ra roi thúc ngựa chạy tới Phủ thành, tìm Nghiêm Tri phủ dùng dăm ba câu nói về ý đồ của mình khi đến. Nghiêm Tri phủ chỉ còn tại chức chưa đến một năm, tuy cửa hàng ở gần trường thi có địa thế tốt nhưng cũng không thể sánh bằng tiền đồ của mình được. Ông ta không nói hai lời đã lấy giá cả thấp nhất bán cho Dương Quận vương.
Chu Tuấn Dương thấy ông ta có lòng như vậy, khi trở lại Đường Cổ bèn viết một phong thư cho cha mình, nói giúp Nghiêm Tri phủ một vài câu. Một năm sau Nghiêm Tri phủ đảm nhiệm Phủ doãn Kinh Triệu, tuy rằng cùng là quan tứ phẩm nhưng Kinh thành và bên ngoài có thể giống nhau sao? Phủ doãn Kinh Triệu chưởng quản kinh đô và vùng lân cận, cũng coi như là tay cầm trọng quyền!
Bởi vì Chu Tuấn Dương ôm trọn việc cung ứng nguyên liệu nấu ăn, cũng giải quyết cả chỗ ở bên Phủ thành cho nên mỗi ngày Dư Tiểu Thảo chỉ cần lo việc cho ba bạn nhỏ và tiểu Quận vương ăn no, và giữ tâm tình thoải mái là được.
Bất tri bất giác, chỉ còn cách ngày thi Phủ ba ngày, nên xuất phát đến Phủ thành rồi. Vốn dĩ, Dư Hải không yên tâm để hai tỷ đệ đến Phủ thành một mình. Tuy rằng Dư Tiểu Thảo có khả năng, nhưng dù sao cũng chỉ là một đứa trẻ. Nhưng bây giờ lại là thời gian ruộng vườn bận bịu nhất, một phần của vườn rau củ đã có thể thu hoạch. Hơn mười mẫu ruộng dưa cũng cần người chăm sóc, không thể có một chút sơ xuất. Trong khoảng thời gian này, chàng bận đến một người hận không thể chia làm đôi.
Thi Phủ là chuyện lớn đối với con trai nhỏ, thậm chí là đối với cả nhà. Dù có bận hơn nữa, chàng cũng phải bỏ ra chút thời gian đưa con tới Phủ thành sắp xếp chu đáo thì mới có thể an tâm.
Chỉ là khi sắp xuất phát, Dương Quận vương nói hắn vừa lúc phải đến Phủ thành có việc, có thể làm bạn đồng hành với tỷ đệ Dư Tiểu Thảo. Đối với Dương Quận vương, Dư Hải vẫn tương đối yên tâm. Chàng dặn dò hai tỷ đệ một ít chuyện chàng cho rằng quan trọng, an tâm thoải mái giao hai đứa con vào tay Dương Quận vương.
Cũng không phải hắn vô tâm, Dương Quận vương còn cần con gái nhà mình giúp đỡ trồng ngô nữa, sao có thể để nàng có một chút sơ xuất?
Xe ngựa cũng do Dương Quận vương chuẩn bị, là loại xe ngựa to ba con ngựa kéo vô cùng thoải mái, thích hợp đi đường xa. Dù hai tỷ đệ Dư Tiểu Thảo nằm lăn lộn bên trong, vẫn sẽ cảm thấy rộng rãi.
Lúc trước khi đi, Tiền Văn vốn đã hẹn sẽ đi cùng hai tỷ đệ nhìn thấy xe ngựa khí phái như vậy, trong kinh ngạc lại mang theo mất mát. Hắn dù có nỗ lực như thế nào cũng không theo kịp bước chân của nàng. Phải chăng, hắn và nàng cách nhau càng này càng xa?
Tiếng vó ngựa "lộc cộc lộc cộc" vang lên, xe ngựa khởi động, bên trong xe ngựa chỉ có Tiểu Thạch Đầu đang ríu rít nói không ngừng.
Mới ra cửa thôn, xe ngựa lại bị người ngăn cản. Dư Tiểu Thảo vừa xốc bức màn lên đã thấy thì ra là Trương thị mà nàng ghét nhất. Người đánh xe hiển nhiên có luyện võ, hắn dùng roi ngựa trong tay chỉ vào Trương thị, quát hỏi: "Đứng lại! Nếu tiếp tục đứng chắn ở phía trước, cẩn thận ta không khách khí với ngươi!"
Dương Quận vương hơi không kiên nhẫn hỏi: "Chuyện gì xảy ra? Người không liên quan thì không cần để ý tới! Lên đường quan trọng!"
Trương thị vội chỉ vào con trai nhỏ ở phía sau, nói: "Xin thỉnh an Quận Vương gia. Lão phụ nhân nghe nói mọi người đi Phủ thành tham gia thi Phủ. Vị này chính là tiểu thúc của Dư Tiểu Thảo và Tiểu Thạch Đầu, nó cũng muốn tới Phủ thành đi thi. Có thể nhân tiện cho chúng ta đi nhờ một đoạn đường hay không?"
Trương thị này cũng là liều mạng vì con trai nhỏ, biết rõ Dương Quận vương không phải người dễ nói chuyện nhưng vẫn liếm mặt sáp tới như cũ. Nếu không thể lên xe, bọn họ còn phải ngồi xe đi đến thị trấn, rồi từ thị trấn đi tới Phủ thành, mà cũng không thoải mái bằng xe ngựa của Quận vương gia. Không những xóc nảy, tốc độ còn chậm muốn chết. Ngay cả xe ngựa Dư gia cũng không bằng, ít nhất người ta cũng có bánh cao su!
Dương Quận vương đã biết chuyện Trương thị đối đãi với cả nhà Dư Hải. Đặc biệt là mỗi khi nhớ tới chuyện Tiểu Thảo bị bệnh mà bà ta không bỏ bạc ra kia, Chu Tuấn Dương chỉ hận không thể dùng một cái tát đánh chết Trương thị. Nhưng bây giờ cũng không thể vô cớ gây sự! Dù sao bà ta cũng là mẹ ruột của tiểu thúc Tiểu Thảo. Nếu hắn giết bà ta, Dư Ba không dám làm gì hắn nhưng lại ghi hận cả nhà Tiểu Thảo thì phải làm sao bây giờ? Tuy nói hắn tự nhận bản thân có thể bảo vệ Tiểu Thảo, nhưng hắn cũng không thể ở thôn Đông Sơn mãi được, cách này quá mạo hiểm!
Trong lòng đang khó chịu, chuẩn bị nghiêm khắc cự tuyệt, Chu Tuấn Dương lại thấy Dư Tiểu Thảo ở xong xe ngựa vẫy tay về phía hắn. Thúc ngựa đi qua, khom lưng nghe Tiểu Thảo thì thầm hai câu, hắn chỉ vào Dư Ba mở miệng: "Hắn có thể lên xe, bà không thể!"
Dư Tiểu Thảo giật giật khóe miệng, nhỏ giọng tiếp một câu: "Bây giờ đi mua, cũng sao mà kịp chứ? Buổi trưa và buổi tối, chẳng lẽ chúng ta phải học thỏ trắng ăn chay sao?"
"Buổi trưa và buổi tối, gia mời ngươi đến Trân Tu Lâu ăn!" Ăn của Dư Tiểu Thảo nhiều bữa cơm như vậy, dường như hắn còn chưa mời nàng ăn cơm bao giờ!
Dư Tiểu Thảo chớp đôi mắt to hai lần, phản bác nói: "Bây giờ đi đoán chắc cũng không đặt được bàn..."
Chu Tuấn Dương trừng mắt nhìn Chu tam thiếu một cái, nâng cằm lên thật cao, nói: "Ngươi... Nói xem sao?"
Chu Tử Húc lau mồ hôi thái dương một phen, cười theo nói: "Dương Quận vương đến chơi, Trân Tu Lâu chúng ta vô cùng hân hạnh. Buổi trưa, thảo dân làm chủ, xin mời Dương Quận vương nể mặt!"
Tuy nói Chu gia là hoàng thương, nhưng Trân Tu Lâu muốn có chỗ đứng ở Kinh thành, không có chỗ dựa thì không được. Dương Quận vương trước mắt là ngọn gió đang thịnh ở Kinh thành, là đại tâm phúc trước mặt Hoàng thượng. Nếu có thể leo lên, vậy càng tốt! Cho dù trèo không nổi, cũng cần giữ lại ấn tượng tốt.
Không ngờ, người ta căn bản không cảm kích, Chu Tuấn Dương kiêu ngạo nói: "Còn cần gia nói lần thứ hai sao? Buổi trưa, buổi tối gia mời khách! Gia còn không thể mời nổi hai bàn tiệc rượu sao?"
Quả nhiên là người hoàng thất, Dương Quận vương giống như đồn đại, hỉ nộ thất thường mà! Chu tam thiếu thật sự không thể hiểu rõ tính tình của hắn, đành dùng ánh mắt xin giúp đỡ nhìn về phía Dư Tiểu Thảo.
Dư Tiểu Thảo nhận được tín hiệu, nói với Chu Tuấn Dương: "Lúc này Trân Tu Lâu không có rau củ tươi ngon. Nếu không, chúng ta trở về hái chút rau mang tới đó? Hay ngươi đến Trân Tu Lâu chờ trước đi?"
Chu Tuấn Dương không chút suy nghĩ, nói: "Giá của ngươi cao bao nhiêu mà bắt gia đây chờ ngươi? Trở về, hái rau trước! Ba tên tiểu tử cũng sắp tan học, cho người đến thông báo bảo bọn chúng trực tiếp tới Trân Tu Lâu!"
Dư Tiểu Thảo nhìn trái nhìn phải hắn, Lưu tổng quản - người duy nhất được hắn mang theo đã bị hắn phái đi, giờ chỉ còn lại hai người bọn họ, ai đi thông báo cho ba nhóc con kia? Tiểu Quận vương, ngươi vừa có thể hái rau vừa có thể chạy đi thông báo sao?
Chu Tuấn Dương nhìn thoáng qua gã sai vặt bên cạnh Chu tam thiếu. Không cần hắn mở miệng, Chu tam thiếu cũng rất tự giác nói: "Để Tư Mặc đi đi. Hắn đã từng gặp tiểu đệ Dư gia, cũng biết đường đi đến thư viện Vinh Hiên. Dương Quận vương, ngài đi về nghỉ ngơi trước, thảo dân đến Trân Tu Lâu sắp xếp một chút."
Chu Tuấn Dương ngạo nghễ nhẹ nhàng gật đầu. Dường như chỉ có khi ở Dư gia, mà nói đúng hơn là khi đối mặt với Dư Tiểu Thảo, vẻ mặt bình dị gần gũi của hắn mới được phô bày ra.
Sau khi ba bạn nhỏ nhận được tin tức, đều không khỏi hoan hô nhảy nhót, đặc biệt là Tôn Nhuận Trạch - người trước nay đều lấy việc có thể dùng cơm ở Trân Tu Lâu làm vinh. Phải biết rằng, bàn ăn ở Trân Tu Lâu không phải cứ có tiền là có thể đặt được mà cần phải trải qua quá trình chờ đợi rất lâu. Nhà cậu không ở trấn Đường Cổ, cha cậu tất nhiên cũng không vì một bữa cơm mà sẽ phí thời gian và tiền bạc.
May mắn bọn họ dùng cơm ở phòng riêng chứ không phải đại sảnh, nếu không việc Dư Tiểu Thảo tự mang rau củ đến sẽ dẫn tới một hồi thị phi. Tuy rằng Vương đầu bếp đã tới Kinh thành, nhưng đầu bếp của Trân Tu Lâu chính là đại đồ đệ thân truyền của ông, hương vị làm ra đúng là trò giỏi hơn thầy, bọn Dư Tiểu Thảo ăn thật sự rất vừa lòng.
Người duy nhất không hài lòng phải kể tới Chu Tuấn Dương. Hắn dùng con mắt hình viên đạn nhìn về phía Chu tam thiếu: Gia hỏa này sao lại không thức thời, da mặt dày thấu trời, không biết bản thân đang làm phiền người khác à?
Chu Tử Húc tỏ vẻ vô tội lại buồn bực: Bản thân đắc tội Dương Quận vương lúc nào, hắn dường như rất không thích mình.
Trong bữa tiệc, Chu Tử Húc hỏi ba bạn nhỏ chuyện đến Phủ thành tham gia thi Phủ: "Thi Phủ có ba vòng cộng thêm thời gian nghỉ ngơi ở giữa nữa cũng tốn non nửa tháng. Các đệ đã nghĩ đến ở đâu chưa?"
Tôn Nhuận Trạch gặm đùi gà quay, miệng bóng loáng dầu mỡ, cậu nuốt đồ ăn trong miệng xuống, nói: "Ở nhà ta! Nhà ta cách nha môn Tri phủ không xa, rất thuận tiện!"
Lưu Kim Diệp cũng không cam lòng yếu thế nói: "Nhà ta có một căn nhà ở ngay đối diện trường thi. Ở chỗ đó của ta thuận tiện hơn!"
Dư Tiểu Thảo đã sớm quyết định sẽ đưa tiểu đệ đến Phủ thành đi thi, nàng chưa từng nghĩ sẽ ở lại nhà người khác. Nếu ở khách điếm lại quá ầm ĩ, còn không thể làm thêm cơm cho tiểu đệ, càng không thuận tiện.
Chu tam thiếu nhìn ra sự do dự của nàng, nói: "Nếu muội không muốn đến nhà bọn họ ở, ta cũng có một căn nhà ở Phủ thành. Chỉ là cách trường thi hơi xa, nếu đi bộ phải mất hai khắc."
Hắn nói còn chưa nói xong đã bị Dương Quận vương dùng con mắt hình viên đạn phóng qua một chút. Chu Tuấn Dương thầm nghĩ: Khi không mà tỏ ra ân cần, không phải chuyện gian trá thì cũng là chuyện trộm cắp! Này nhé, luôn muốn bên cạnh Tiểu Thảo, khẳng định mục đích không đơn thuần. Tiểu Thảo ngây thơ như một tờ giấy trắng, hắn phải phòng ngừa có người vẽ xấu lên trên đó!
"Có gì phải do dự chứ? Mua một căn nhà ở gần trường thi là được rồi, ngươi cũng đâu thiếu tiền! Nếu tiếc bạc, gia có thể tài trợ cho ngươi một ít!" Chu Tuấn Dương không muốn Tiểu Thảo có bất kỳ quan hệ gì với Chu tam thiếu.
Dư Tiểu Thảo cúi đầu suy nghĩ một chút: Nếu có nhà thích hợp, mua một căn đúng là một lựa chọn không tồi. Tháng Tư hàng năm đều sẽ có học sinh tham gia thi Phủ. Nếu ở gần trường thi, không lo việc không có người thuê. Chỉ là, căn nhà có địa thế tốt như vậy, ai sẽ bán ra bên ngoài chứ?
Sau khi nàng nói ra băn khoăn của bản thân, Chu Tuấn Dương ôm trọn việc nói: "Yên tâm đi, chuyện này cứ giao cho gia. Gia bảo đảm trước ngày thi Phủ sẽ tìm được cho ngươi một căn nhà thích hợp!"
Hắn nói như vậy vốn không phải mù quáng. Hắn biết Tri phủ của phủ Tân Vệ có vài căn nhà và cửa hàng, trong đó có một cửa hàng tọa lạc ở ngay gần trường thi. Phía trước là cửa hàng, phía sau là tiểu viện tam tiến, Tiểu Thảo hẳn sẽ rất vừa lòng.
Hắn cũng không hề lo lắng người ta có thể không bán, bởi vì Tri phủ đại nhân khi còn trẻ là phụ tá của cha hắn - Tĩnh Vương. Nhờ có cha hắn đề bạt, ông ta mới có thể có được vị trí Tri phủ. Nhiệm kỳ Tri phủ sắp kết thúc rồi, có thể thăng chức hay không còn phải xem tâm tình của Tĩnh Vương! Hắn cũng không chiếm lợi của Tri phủ, nên trả bao nhiêu tiền hắn sẽ trả là được!
Tuy rằng tỏ vẻ hoài nghi đối với lời của Dương Quận vương nhưng Dư Tiểu Thảo cũng không nói gì nữa. Nếu thật sự không thể mua được nhà thích hợp, vậy nàng sẽ mặt dày đến nhà của Chu tam thiếu ở, dù sao hắn cũng không ở thường xuyên.
Chu Tuấn Dương nhìn ra sự hoài nghi của Tiểu Thảo đối với mình từ trong thần thái của nàng. Trong cơn tức giận, ngày hôm sau hắn đã ra roi thúc ngựa chạy tới Phủ thành, tìm Nghiêm Tri phủ dùng dăm ba câu nói về ý đồ của mình khi đến. Nghiêm Tri phủ chỉ còn tại chức chưa đến một năm, tuy cửa hàng ở gần trường thi có địa thế tốt nhưng cũng không thể sánh bằng tiền đồ của mình được. Ông ta không nói hai lời đã lấy giá cả thấp nhất bán cho Dương Quận vương.
Chu Tuấn Dương thấy ông ta có lòng như vậy, khi trở lại Đường Cổ bèn viết một phong thư cho cha mình, nói giúp Nghiêm Tri phủ một vài câu. Một năm sau Nghiêm Tri phủ đảm nhiệm Phủ doãn Kinh Triệu, tuy rằng cùng là quan tứ phẩm nhưng Kinh thành và bên ngoài có thể giống nhau sao? Phủ doãn Kinh Triệu chưởng quản kinh đô và vùng lân cận, cũng coi như là tay cầm trọng quyền!
Bởi vì Chu Tuấn Dương ôm trọn việc cung ứng nguyên liệu nấu ăn, cũng giải quyết cả chỗ ở bên Phủ thành cho nên mỗi ngày Dư Tiểu Thảo chỉ cần lo việc cho ba bạn nhỏ và tiểu Quận vương ăn no, và giữ tâm tình thoải mái là được.
Bất tri bất giác, chỉ còn cách ngày thi Phủ ba ngày, nên xuất phát đến Phủ thành rồi. Vốn dĩ, Dư Hải không yên tâm để hai tỷ đệ đến Phủ thành một mình. Tuy rằng Dư Tiểu Thảo có khả năng, nhưng dù sao cũng chỉ là một đứa trẻ. Nhưng bây giờ lại là thời gian ruộng vườn bận bịu nhất, một phần của vườn rau củ đã có thể thu hoạch. Hơn mười mẫu ruộng dưa cũng cần người chăm sóc, không thể có một chút sơ xuất. Trong khoảng thời gian này, chàng bận đến một người hận không thể chia làm đôi.
Thi Phủ là chuyện lớn đối với con trai nhỏ, thậm chí là đối với cả nhà. Dù có bận hơn nữa, chàng cũng phải bỏ ra chút thời gian đưa con tới Phủ thành sắp xếp chu đáo thì mới có thể an tâm.
Chỉ là khi sắp xuất phát, Dương Quận vương nói hắn vừa lúc phải đến Phủ thành có việc, có thể làm bạn đồng hành với tỷ đệ Dư Tiểu Thảo. Đối với Dương Quận vương, Dư Hải vẫn tương đối yên tâm. Chàng dặn dò hai tỷ đệ một ít chuyện chàng cho rằng quan trọng, an tâm thoải mái giao hai đứa con vào tay Dương Quận vương.
Cũng không phải hắn vô tâm, Dương Quận vương còn cần con gái nhà mình giúp đỡ trồng ngô nữa, sao có thể để nàng có một chút sơ xuất?
Xe ngựa cũng do Dương Quận vương chuẩn bị, là loại xe ngựa to ba con ngựa kéo vô cùng thoải mái, thích hợp đi đường xa. Dù hai tỷ đệ Dư Tiểu Thảo nằm lăn lộn bên trong, vẫn sẽ cảm thấy rộng rãi.
Lúc trước khi đi, Tiền Văn vốn đã hẹn sẽ đi cùng hai tỷ đệ nhìn thấy xe ngựa khí phái như vậy, trong kinh ngạc lại mang theo mất mát. Hắn dù có nỗ lực như thế nào cũng không theo kịp bước chân của nàng. Phải chăng, hắn và nàng cách nhau càng này càng xa?
Tiếng vó ngựa "lộc cộc lộc cộc" vang lên, xe ngựa khởi động, bên trong xe ngựa chỉ có Tiểu Thạch Đầu đang ríu rít nói không ngừng.
Mới ra cửa thôn, xe ngựa lại bị người ngăn cản. Dư Tiểu Thảo vừa xốc bức màn lên đã thấy thì ra là Trương thị mà nàng ghét nhất. Người đánh xe hiển nhiên có luyện võ, hắn dùng roi ngựa trong tay chỉ vào Trương thị, quát hỏi: "Đứng lại! Nếu tiếp tục đứng chắn ở phía trước, cẩn thận ta không khách khí với ngươi!"
Dương Quận vương hơi không kiên nhẫn hỏi: "Chuyện gì xảy ra? Người không liên quan thì không cần để ý tới! Lên đường quan trọng!"
Trương thị vội chỉ vào con trai nhỏ ở phía sau, nói: "Xin thỉnh an Quận Vương gia. Lão phụ nhân nghe nói mọi người đi Phủ thành tham gia thi Phủ. Vị này chính là tiểu thúc của Dư Tiểu Thảo và Tiểu Thạch Đầu, nó cũng muốn tới Phủ thành đi thi. Có thể nhân tiện cho chúng ta đi nhờ một đoạn đường hay không?"
Trương thị này cũng là liều mạng vì con trai nhỏ, biết rõ Dương Quận vương không phải người dễ nói chuyện nhưng vẫn liếm mặt sáp tới như cũ. Nếu không thể lên xe, bọn họ còn phải ngồi xe đi đến thị trấn, rồi từ thị trấn đi tới Phủ thành, mà cũng không thoải mái bằng xe ngựa của Quận vương gia. Không những xóc nảy, tốc độ còn chậm muốn chết. Ngay cả xe ngựa Dư gia cũng không bằng, ít nhất người ta cũng có bánh cao su!
Dương Quận vương đã biết chuyện Trương thị đối đãi với cả nhà Dư Hải. Đặc biệt là mỗi khi nhớ tới chuyện Tiểu Thảo bị bệnh mà bà ta không bỏ bạc ra kia, Chu Tuấn Dương chỉ hận không thể dùng một cái tát đánh chết Trương thị. Nhưng bây giờ cũng không thể vô cớ gây sự! Dù sao bà ta cũng là mẹ ruột của tiểu thúc Tiểu Thảo. Nếu hắn giết bà ta, Dư Ba không dám làm gì hắn nhưng lại ghi hận cả nhà Tiểu Thảo thì phải làm sao bây giờ? Tuy nói hắn tự nhận bản thân có thể bảo vệ Tiểu Thảo, nhưng hắn cũng không thể ở thôn Đông Sơn mãi được, cách này quá mạo hiểm!
Trong lòng đang khó chịu, chuẩn bị nghiêm khắc cự tuyệt, Chu Tuấn Dương lại thấy Dư Tiểu Thảo ở xong xe ngựa vẫy tay về phía hắn. Thúc ngựa đi qua, khom lưng nghe Tiểu Thảo thì thầm hai câu, hắn chỉ vào Dư Ba mở miệng: "Hắn có thể lên xe, bà không thể!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.