Nông Viên Tự Cẩm Lâm Tiểu Uyển

Chương 393:

Quỹ Họa Tình Vũ

10/12/2022

Vừa nghe là con gái nuôi của mình tận mắt nhìn thấy, còn có miêu tả của Dư Hàng với giặc Oa, trong lòng Phòng Tử Trấn tin tưởng không chút nghi ngờ. Tiểu Thảo có một người bạn nhỏ ở trong biển - cá heo nhỏ, cuối mùa xuân đầu mùa hè hàng năm đều sẽ vào biển vui đùa với nó, thuận tiện nhặt một vài loại hải sản quý giá trở về.

Tôm hùm bào ngư hải sâm, Phòng Tử Trấn ăn không ít. Lúc hồi Kinh, Tiểu Thảo hiếu thảo còn để hắn mang về một ít cho mẹ nuôi của con bé. Mỗi lần hắn hồi Kinh, vợ hắn đều sẽ nhắc mãi hắn không dẫn con gái về, nhắc tới rất lâu, giống như người cha nuôi hắn là giả, không thương con gái vậy.

Hắn cũng muốn dẫn Tiểu Thảo về mà, nhưng con gái của hắn thật sự quá giỏi giang, trong nhà chẳng những mở xưởng chế thuốc, nuôi mấy trăm con heo, trồng mấy trăm mẫu đất, còn mở cửa hàng ở Phủ thành, làm ăn tốt đến mức hắn nhìn thấy cũng đỏ mắt. Lúc trước Dư Tiểu Thảo quá bận, gần như ngay cả thôn Đông Sơn cũng ít về, nếu không phải Dương Quận vương đưa mấy người được việc, hắn cũng đau lòng cho con gái, sợ con gái quá mệt mỏi không chịu được? Lấy đâu ra thời gian hồi Kinh với hắn chú?

Phòng Tử Trấn khẽ thở dài một tiếng, hỏi Dư Hàng mấy vấn đề, biết có lẽ lúc này thôn dân của thôn Đông Sơn đã chuẩn bị vào núi, lo lắng trong lòng cũng buông xuống mấy phần. Căn cứ bí mật của con gái nuôi, hắn đã từng vì không yên tâm mà đi theo một lần.

Chỗ ấy cửa vào nhỏ hẹp, còn có cây mây và dây leo che giấu, cho dù là thợ săn có kinh nghiệm, không có người dẫn cũng rất khó tìm thấy. Trong sơn cốc rất rộng, sơn động lớn nhỏ nổi liền với nhau, chứa ba năm trăm người chắc chắn không thành vấn đề! Khí hậu trong sơn cốc dễ chịu, hương hoa khắp nơi, hương thơm phiêu tán của trái cây dại, ở giữa có một dòng suối nhỏ xuyên qua, là một nơi rất thích hợp để lánh nạn!

“Ngươi nói thuyền của bọn giặc Oa kia cực kỳ to lớn, có rất nhiều thuyền đến bến tàu bên này sao?” Phòng Tử Trấn cẩn thận hỏi một câu, Dư Hàng không ngừng gật đầu.

Phòng Tử Trấn dẫn theo hai thuộc hạ đắc lực Lý Lực và Vũ Vân, bước nhanh lên ngọn hải đăng cao nhất của bến tàu, cầm ống nhòm đơn Tiểu Thảo đưa, nhìn về phía mặt biển. Quả nhiên, ở nơi trời biển giáp nhau xuất hiện một đội thuyền xa lạ, đang căng buồm chạy về phía bên này.

“Lý Lực, ngươi cưỡi ngựa nhanh đi đến thị trấn, báo cho Triệu Huyện lệnh biết, để ông ta phái người đến chi viện. Vũ Vân, ngươi đi Vệ sở, thông báo cho Tôn chỉ huy sứ! Dư Hàng, chẳng mấy chốc giặc Oa sẽ lên bờ, ngươi ở đây không an toàn. Không phải tiểu đệ của ngươi đi học ở thị trấn sao, ngươi đến đó đi, tránh thị trấn biết được tin tức trở nên rối loạn, Tiểu Thạch Đầu nhỏ tuổi không an toàn!”

Phòng Tử Trấn biết bây giờ trong lòng Dư Hàng vô cùng sốt ruột, nhưng nếu bây giờ cậu quay lại thôn Đông Sơn, rất có thể chạm mặt bọn giặc Oa vô cùng hung ác kia. Tuy tiểu thiếu niên theo hắn học công phu được mấy ngày, dù sao còn nhỏ tuổi, đơn đả độc đấu với giặc Oa nói không chừng còn có hy vọng thắng, nhưng rõ ràng đối phương chiếm ưu thế về số lượng, thất bại đã trở thành kết cục đã định... Nếu cậu bị thương hoặc bị giết hại, con gái không oán trách chết mình sao?

Vốn Dư Hàng định thông báo cho Phòng tướng quân xong thì lập tức quay lại thôn Đông Sơn, cùng tiến cùng lùi với cha mẹ và các muội muội. Nhưng nghe lời của Phòng tướng quân, cậu lại bắt đầu không yên tâm đến tiểu đệ ở thị trấn. Nếu phụ lão hương thân của thôn Đông Sơn được dẫn vào trong núi kịp thời, giặc Oa muốn được như ý cũng không dễ dàng như vậy. Huống chi, lúc mấu chốt còn có hộ vệ của phủ Tĩnh Vương có thể ngăn cản một phen. Nếu thị trấn rối loạn, tiểu để chỉ mới chín tuổi, rất dễ trở thành mục tiêu của một vài người...

Cắn răng một cái, Dư Hàng đưa ra quyết định đến thị trấn cùng Lý Lực trước. Lý Lực liếc mắt nhìn Tiểu Hội bên người cậu, trong lòng có chút rầu rĩ. Y phụng lệnh của tướng quân, một đường ra roi thúc ngựa đến thị trấn, nếu dẫn theo Dư Hàng, có thể chậm trễ tốc độ hay không?



Dư Hàng đút một chút nước linh thạch trong túi cho Tiểu Hội. Uống nước linh thạch mấy năm, trong lòng Dư Hàng mơ hồ cảm thấy nước trong giếng nhà mình không giống với nước suối ở bên ngoài. Nhất là lúc mệt mỏi, uống một ly, mệt mỏi lập tức tan biến đi hết.

Người khác không biết nguyên nhân, nhưng cậu rất rõ ràng. Từng có một lần, cậu nhìn thấy tiểu muội của mình đưa hai tay vào trong giếng, giống như đang làm một nghi thức thần thánh vậy. Đợi tiểu muội rời khỏi giếng nước, cậu xách một thùng nước lên, nước trong thùng càng ngọt lành hơn so với thùng nước buổi sáng, sau khi uống cả người đều khoan khoái!

Nghĩ đến sau khi muội muội bị đánh vỡ đầu đi dạo một vòng từ quỷ môn quan trở lại, sức khỏe của người trong nhà bắt đầu có chiều hướng trở nên tốt hơn. Ngày cả mẹ người yếu bệnh nhiều, dưới tình huống không có thuốc men, sức khỏe cũng từng ngày trở nên tốt hơn. Hai năm gần đây, cho dù vào năm có nạn tuyết, trong nhà cũng không có người từng bị bệnh. Nếu cậu đoán không sai, chuyện này vô cùng có khả năng liên quan rất lớn với tiểu muội.

Còn nữa, đều là gieo trồng rau cải trưởng thành sớm, nhà khác đều không lớn tốt, lớn nhanh như của nhà mình. Nguyên nhân rất có thể vì bọn họ sử dụng nước giếng ở hậu viện nhà bọn họ để tưới rau củ.

Còn có, năm đầu tiên khi bọn họ trồng dưa hấu, hoặc là Tiểu Thảo từng đụng vào, hoặc là được dặn dò nhất định phải xách nước từ giếng nhà mình. Mãi đến sau khi mời người làm một cái giếng cạnh ruộng dưa, mới không cần mất công xách nước từ trong nhà đến mỗi ngày nữa. Trước kia không so sánh không biết, năm nay thôn bên cạnh cũng trồng không ít dưa hấu, cho dù là độ lớn hay độ ngọt, đều kém hơn nhà mình, còn chín muộn hơn nhà mình gần một tháng. Cha bọn họ còn tưởng rằng là giống dưa hấu khác nhau nữa, theo cậu thấy chắc chắn là vì giếng nước!

Ngay cả cỏ nhỏ ở bên giếng nhà cậu, cũng có dáng vẻ thô chắc hơn những nơi khác, Tiểu Bàn Tử rất thích đến bên cạnh miệng giếng gặm những cỏ dại kia, khi múc nước bên cạnh giếng có một giọt nước rơi xuống, nó đều phải chạy đến liếm sạch, dáng vẻ hưởng thụ như ăn món ăn quý giá mỹ vị vậy! Động vật trong nhà nuôi cũng ngày càng hiểu tính người, đây chắc chắn có liên quan rất lớn với nước giếng trong nhà.

Chẳng lẽ, tiểu muội thật sự có thần tiên giúp đỡ? Tặng nước thần cho con bé, chẳng những có thể cải thiện sức khỏe của người nhà, còn có thể có lợi cho sự sinh trưởng của cây trồng? Khó trách xưởng chế thuốc của em gái không sợ người khác học được toa thuốc, không có nước giếng nhà mình, ai cũng không làm ra được thuốc viên và nước thuốc có hiệu quả trị liệu phi phàm giống y như vậy được!

Trong lòng Dư Hàng cuộn trào suy nghĩ, tràn đầy tin tưởng và mong đợi với tiểu muội, luôn cảm thấy có tiểu muội ở đó, chắc chắn người trong nhà và phụ lão hương thân của thôn Đông Sơn sẽ không có chuyện gì! Đút cho Tiểu Hội xong, Dư Hàng nhẹ nhàng chải vuốt bộ lông trơn mịn của Tiểu Hội, cảm giác thấy nó loại bỏ mệt mỏi, cả người tràn đầy lực lượng.

Xoay người lên lưng lừa, vừa ngẩng đầu đã chạm phải ánh mắt tràn đầy rầu rĩ của Lý Lực, cậu ngớ người một lát, lập tức biết đối phương đang lo lắng cái gì. Không phục trừng mắt ngược lại, nhẹ nhàng kẹp lên hông của Tiểu Hội một cái. Tiểu Hồi lập tức hiểu ý của cậu, không cần giục đã tung bốn vó chạy như bay về phía thị trấn theo quan đạo rộng rãi bằng phẳng đã được sửa chữa.

Lúc Lý Lực phản ứng lại, một người một lừa đã chạy rất xa. Y không khỏi không ngừng ngạc nhiên: Tốc độ này, nhìn qua còn nhanh hơn ngựa tốt dưới người y mấy phần. Quả nhiên là một con lừa tốt, ngay cả tướng quân cũng từng khen mấy lần, xem ra mình coi thường người ta, cậu nhóc Dư Hàng kia không vui!

Thúc giục ngựa dưới người, đuổi theo Dư Hàng nhất kỵ tuyệt trần(1). Vốn tưởng rằng một con lừa lông ngắn, có tốc độ chưa chắc có sức chịu đựng, ai ngờ được, mãi đến thị trấn, y vẫn không đuổi kịp người ta. Khi nãy còn lo bị người ta làm vướng víu nữa, ầm ĩ mất nửa ngày mình mới là người làm vướng víu!



(1) Nhất kỵ tuyệt trần: Ý chỉ tốc độ cưỡi ngựa rất nhanh, cuồn cuộn bụi mù.

Vệ sở của phủ Tân Vệ cách bến tàu không xa lắm. Vũ Vân đi chưa được một tiếng, quan binh của Vệ sở bắt đầu được sắp xếp có thứ tự ở bến tàu và ven bờ gần đó dưới sự điều động của Tôn chỉ huy sứ. Mặc dù Phòng Tử Trấn rất lo lắng an nguy của con gái nuôi bên kia, nhưng trách nhiệm của quân nhân ở trên người, Hoàng thượng phái hắn đến bến tàu, như vậy hắn phải đảm bảo an nguy của vùng này.

Phòng Tử Trấn tự mình đến bến tàu, liên lạc với Lục Tử cầm đầu văn phòng, biết được thuyền bè muốn vào cảng hôm nay không tính là quá nhiều, nhưng cũng có ba đội thuyền, tình hình ước chừng có hơn hai mươi chiếc thuyền. Trên mỗi chiếc thuyền đều chở đầy hàng hóa khan hiếm vận chuyển từ phía Nam đến, nếu để giặc Oa cướp được, thiệt hại có thể lên đến mười vạn lượng! Không được, tuyệt đối không thể để bọn ranh kia có lợi được!

Phòng Tử Trấn bảo Lục Tử điều động tất cả nhân thủ có thể điều động được, tăng ca tăng giờ vận chuyển hàng hóa, tranh thủ chuyển hết hàng hóa vào trong kho cảng trước khi giặc Oa lên bờ! Còn hắn thì liên lạc với Tôn chỉ huy sứ. Vì phủ Tân Vệ gần biển, Vệ sở có hơn mười chiếc tàu chiến, huấn luyện một đội thủy quân. Tôn chỉ huy sứ bắt đầu sử dụng chiến đội, dẫn đội thuyền bày trận sẵn sàng đón địch, chỉ đợi đội thuyền của những tên giặc Oa kia đến sát hải vực gần đó, đánh cho đối phương không kịp trở tay.

Tất cả tàu chiến của Đại Minh đều là Hoàng đế từng cải tiến lúc còn trẻ, trên mỗi chiếc tàu đều bố trí máy bắn đá và tên lửa. Đá do máy bắn đá ném ra không phải đá bình thường, mà là một loại chất nổ giống như pháo cỡ lớn. Sau khi châm ngòi nổ, mượn lực của máy bắn đá ném về phía thuyền bè của đối phương, sức phá hủy cực kỳ lớn, có thể làm đội ngũ của đối phương bị thương nặng, thậm chí là thuyền bè. Trên tên lửa cũng có quấn chất dễ cháy, thuyền bè bây giờ đều làm bằng gỗ, vừa bắn qua, thuyền bè của đối phương sẽ bốc cháy, không có thuyền bè, đối phương sẽ giống như mèo bị cắt móng, không lợi hại nổi nữa!

Phủ Tân Vệ cách nước Oa khá gần, triều đại trước thỉnh thoảng bị giặc Oa quấy nhiễu, thiệt hại nặng nề. Vì thế tàu chiến kiểu mới đầu tiên thí nghiệm ở phủ Tân Vệ cũng đưa vào sử dụng. Tôn chỉ huy sứ tận mắt nhìn thấy “vũ khí” lợi hại trên tàu, trong lòng nắm chắc, thái độ cũng bình tĩnh hơn.

Sau khi Phòng Tử Trấn truyền tin đến Tôn chỉ huy sứ thì dẫn theo một đám người chừng bốn mươi năm mươi người, trong đó có hộ vệ phủ Tướng quân do hắn mang đến, còn có nha dịch phụ trách trật tự của bến tàu. Bọn họ mai phục ở gần bến tàu, yên lặng đợi giặc Oa tự chui đầu vào lưới!

Phía sau bọn họ, tất cả công nhân dưới tên của văn phòng ở bến càng đều cố gắng hết sức vận chuyển từng chuyến hàng hóa. Vì có đại lão bản Lục Tử đích thân trấn giữ chỉ huy, việc vận chuyển vẫn luôn tiến hành có trật tự.

Mặc dù rất nhiều công nhân rất tò mò nguyên nhân đội nhân mã kia của Phòng tướng quân mai phục ở bến tàu, nhưng không ai dám đi hỏi một chút. Thủ lĩnh của bọn họ vẫn đang nhìn đấy, ngươi dám lười biếng sao? Không muốn làm có phải không?

Công nhân chính thức của văn phòng đã tăng thêm đến năm mươi người, công nhân tạm thời cũng vượt hơn trăm người. Mỗi tháng công nhân chính thức có hai ngày nghỉ, tiền công không bằng nhau từ tám trăm đến một lượng bạc, công nhân tạm thời làm một lần cầm tiền công một lần, cũng không phải mỗi ngày đều có thể đến làm. Một vị trí công nhân của văn phòng có rất nhiều người đang nhìn chằm chằm đấy. Không làm cho tốt, đợi bị người khác thay thế mất à!

Công nhân tạm thời càng cố gắng làm việc hơn, biểu hiện tốt một chút trước mặt thủ lĩnh, tranh thủ lần sau lúc tuyên bố chính thức sẽ có một chỗ của mình! Vì vậy, trên bến tàu có nhiều thêm một đội nhân mã bày thế sẵn sàng đón địch, các công nhân đều giống như không nhìn thấy, nên làm gì thì làm cái đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Nông Viên Tự Cẩm Lâm Tiểu Uyển

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook