Nông Viên Tự Cẩm Lâm Tiểu Uyển
Chương 394:
Quỹ Họa Tình Vũ
10/12/2022
Khi đội thuyền của giặc Oa tới hải phận gần bến tàu Đường Cổ, một đội thuyền chiến trang bị đầy đủ đã cản bọn chúng lại, dùng kế bao vây để bao vây chúng. Trước khi tướng quân Yamaguchi kịp phản ứng lại, một trận không kích cuồng bạo đã đánh cho quân của gã tan tác. Lúc này, thuốc nổ còn chưa được phổ biến rộng rãi trong quân sự, loại pháo có mô hình giống như thuốc nổ loại nhỏ này đã đánh giặc Oa không kịp trở tay.
Nhưng đội thuyền giặc Oa lại có ưu thế về số lượng. Sau khi tướng quân Yamaguchi lấy lại tinh thần, gã dẫn đội thuyền phá vòng vây, đúng là đã đánh mở ra được cho gã một lỗ hổng, sau đó gã liền dẫn nửa số tàu, mạnh mẽ phá vòng vây xông ra ngoài. Mà một nửa số thuyền còn lại kia đã bị hủy dưới lửa đạn Đại Minh. Không ít giặc Oa rơi vào trong nước, giống như lũ chuột rơi vào chảo lửa, hoảng loạn tới mức vô cùng hỗn loạn.
Một đội giặc Oa khác dưới sự chỉ huy của tướng quân Yamaguchi, đổ bộ lên bến tàu không xa. Nhìn thấy mấy chục chiếc thuyền ngừng lại ở bến tàu, cùng với từng bao hàng hóa được dỡ xuống từ trên thuyền, Tướng quân Yamaguchi không cho thủ hạ một chút thời gian nghỉ ngơi, đã mang theo hơn một nghìn tên giặc Oa còn sót lại, vội vàng xông tới bến tàu.
Phụ tá của Tôn Chỉ huy sứ mang theo một đội nhân mã mai phục sẵn ở bên cạnh bến tàu, chỉ chờ giặc khi Oa tới gần bến tàu, sẽ phối hợp với đội ngũ của Phòng Tử Trấn đánh giáp lá cà cùng chiến đấu với chúng.
Công nhân trên bến tàu thấy có địch xâm phạm thì lập tức hoảng sợ. May mắn Lục Tử tương đối bình tĩnh, mang theo mấy người trợ thủ đắc lực, chẳng mấy chốc đã trấn an được các công nhân trên bến tàu. Nhưng vẫn là có không ít công nhân tham sống sợ chết, sợ tới mức mặt không còn chút máu, chỉ hận cha mẹ không sinh thêm cho gã một đôi chân, không chờ nhóm Lục Tử tới đã tè ra quần bỏ chạy.
Lục Tử tất nhiên đều nhìn rõ những người này và đã ghi nhớ trong lòng, trong đó có không ít công nhân chính thức của văn phòng. Kiểu người chỉ có thể cùng hưởng phúc không thể chung hoạn nạn này hắn sẽ không cần nữa! Các công nhân trên bến tàu thường ngày quen làm việc tốn sức, ai nấy đều rất khỏe mạnh, Lục Tử kêu gọi bọn họ cầm lấy vũ khí, bảo vệ quê hương của mình!
Dư Hắc Tử mười tám tuổi, mấy năm nay đã cao tới 1m75, da phơi nắng đến đen sạm, mỡ béo đã sớm biến thành cơ bắp đầy người, đứng trong đội ngũ rất có khí thế dọa người. Tiểu tử này như là hai người với khi còn nhỏ, làm việc cũng rất có trách nhiệm, lại giỏi đối nhân xử thế, nên đã được Lục Tử tăng lên làm tiểu đốc công, mỗi tháng có tiền công một lượng bạc đấy!
Khi giặc Oa lên bờ, trong nháy mắt cậu ta cũng có ý nghĩ chạy trốn cùng với mấy nhân viên tạp vụ kia, nhưng Lục ca ở cách đó không xa đang nhìn chằm chằm đấy. Mấy năm nay, đi theo Lục ca, Dư Hắc Tử từ một công nhân tạm thời, dần dần chuyển thành công nhân chính thức, lại dựa vào nỗ lực của chính mình để thăng lên tiểu đốc công. Nếu bỏ chạy như vậy, không phải tất cả những cố gắng trước kia đều kiếm củi ba năm thiêu một giờ hay sao.
Cứ quyết liều đi! Không phải trên bến tàu có rất nhiều quan binh sao? Giặc Oa tuy rằng có ưu thế nhất định về số lượng, nhưng bọn họ lại đứng ở nơi có ưu thế địa lợi nhân hòa. Cậu ta tuy rằng chưa từng luyện tập, nhưng vẫn có sức mạnh! Lục ca còn chưa rút lui, có thể thấy tình hình bến tàu cũng không đến mức quá nghiêm trọng. Mặc kệ, cầu giàu sang trong nguy hiểm, đặt cược một lần đi!
Cậu ta đứng ở phía sau lưng Lục ca trước tiên, tay cầm một cây gậy lớn bằng cổ tay, vẻ mặt khẩn trương nhìn về phía hai phe đang hỗn chiến trên bến tàu bên bờ biển!
Lục Tử cho Dư Hắc Tử một ánh mắt tán dương. Ngay từ đầu để tên đen mập mạp này đi theo hắn, còn không phải vì nể mặt Dư Tiểu Thảo sao. Vốn dĩ cho rằng nhóc mập này sẽ tự mình không trụ nổi và rời đi. Ai ngờ thằng nhóc này lại có thể tiếp tục kiên trì được. Dư Hắc Tử làm việc rất chăm chỉ, lại có chút thủ đoạn nhỏ, cho nên hắn đã đền bạt cậu ta lên làm một đốc công. Dư Hắc Tử dẫn dắt tiểu đội, lần nào cũng hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ, nhiều lần còn được khách hàng khen ngợi. Lúc này, Lục Tử mới nhìn cậu ta bằng ánh mắt khác xưa!
Theo hiểu biết của Lục Tử đối với Dư Hắc Tử, người này cũng không phải gan lớn. Hắn ta trăm vạn lần không nghĩ tới, người đầu tiên chọn tin tưởng, đứng bên người hắn lại là tiểu tử này. Nhìn thấy những công nhân khác cũng học theo cầm lấy vũ khí, nghiêm nghị đứng phía sau hắn ta, tuy rằng tất cả mọi người cộng lại cũng chỉ sáu bảy mươi ngươi, nhưng trong lòng Lục Tử lại vô cùng vừa lòng. Đứng trước nguy hiểm lại có thể đứng ra ủng hộ hắn ta, Lục Tử hắn nhất định sẽ cho bọn họ một tiền đồ xán lạn!
Lúc này, bởi vì chênh lệch về số lượng, dần dần có giặc Oa bắt đầu phá phòng tuyến của quan binh Đại Minh, chạy từ bờ biển về phía này. Trên thuyền còn chưa kịp dỡ hàng hóa, cũng bắt đầu có giặc Oa giết người cướp của.
Nhìn giặc Oa từ bến tàu chạy lại đây, số lượng không nhiều lắm, chỉ có mười mấy tên. Vũ khí trong tay Lục Tử là một chiếc xiên thép giống xiên cá, xiên nhọn lóe lên ánh sáng sắc lạnh. Hắn nói với những công nhân đang mặt đầy khẩn trương phía sau: “Có dám tiêu diệt mấy tên giặc Oa này cùng với ta hay không?”
Dư Hắc Tử tuy rằng rất khẩn trương, nhưng lại người đầu tiên hưởng ứng: “Có gì không dám! Chúng ta sáu bảy chục người, còn không quật ngã được mười mấy thằng lùn này sao?”
Cậu ta vừa nói như vậy, những công nhân khác nhìn thấy giặc Oa xông tới người lùn tay chân ngắn ngủn, lập tức có lòng tin và dũng khí. Đúng vậy, mấy thằng lùn nhỏ con này có gì đáng sợ? Một người còn lo lắng, một đám người xông lên còn không áp chế được chúng nó à!
Lục Tử thấy khí thế của công nhân đang dâng lên, hơi hơi mỉm cười, nhanh chóng chia thủ hạ thành các tổ, năm người một tổ, mỗi tổ nghênh chiến với một tên tiểu quỷ. Hắn dẫn đầu mang theo một tổ người, chạy đến nghênh chiến với một tên giặc Oa, những tổ khác cũng không cam lòng yếu thế, nắm chặt đòn gánh hoặc là gậy gỗ trong tay, cắn chặt răng, căng da đầu xông lên.
Trong mỗi người đàn ông đều rất khát máu, cũng sẽ có loại tâm tình anh hùng. Khi nhìn thấy Lục ca cầm xiên thép đỡ đao của đối phương, Dư Hắc Tử cùng một tổ với Lục ca giơ cao gậy gỗ trên tay lên, biểu cảm trên mặt khiến khuôn mặt hơi hung hãn của cậu ta trở nên dữ tợn hơn. Cậu ta thừa dịp đối phương chưa có cơ hội thu lại đao đã hung hăng đập mạnh vào đầu, vào lưng đối phương.
Những công nhân cùng tổ khác cũng vung cao vũ khí trong tay, cùng bổ thẳng tới những tên giặc Oa xui xẻo kia. Không chờ tên giặc Oa xuất kích lần thứ hai kia, gã đã bị đập bất tỉnh dưới đất, mất đi sức chiến đấu. Lục Tử đâm xiên lên trước ngực đối phương, kết liễu tính mạng của gã.
Những tổ khác thấy thủ lĩnh nhà mình đắc thủ, khí thế càng tăng lên, giống như mãnh hổ xuống núi “gầm gừ” kêu lên, rồi xông về phía giặc Oa. Những tên giặc Oa còn lại thấy thế nào dám ứng chiến, vội vàng quay đầu chạy về phía bờ biển. Bờ biển có quan binh chặn đường lui, muốn tặng luôn mạng nhỏ à. Bến tàu có công nhân đuổi theo, đánh đến đầu xưng vù lên, không có sức đánh trả.
Nhóm công nhân báo cáo thắng lợi trận đầu, sợ hãi trong người cũng bay sạch, mỗi người đều tràn ngập tự tin. Ở trận đấu tiếp theo, tổ nhỏ nào của họ cũng giành được thắng lợi không nhỏ. Lục Tử lại thêm một câu: “Đến lúc đó dựa theo số lượng giặc Oa bị tiêu diệt để đến chỗ ta nhận thưởng. Một tên quỷ năm lượng bạc! Sau khi giết, cắt tai giặc để làm chứng!”
Nhóm công nhân càng giống như đánh tiết gà, “gầm gừ” xông về phía những tên giặc Oa hỗn loạn. Những tiểu quỷ đó sợ tới mức chạy tán loạn khắp nơi. Những công nhân tiêu diệt một tiểu quỷ sẽ nhặt luôn vũ khí của đối phương, chẳng mấy chốc bọn họ đã mỗi người một thanh đại đao, càng thêm tự tin!
Có lẽ bởi vì phối hợp tốt, tuy rằng cũng có công nhân bị thương, nhưng phần lớn là bị thương ngoài da. Lục ca đưa ra kim sang dược hắn mua ở Đồng Nhân Đường, hiệu quả cầm máu rất rõ ràng. Những công nhân bị thương đó mang cặp mắt hung ác đỏ ngầu, cũng luyến tiếc tiền thưởng Lục ca hứa hẹn. Nhưng vết thương nhẹ không thể xông pha mặt trận để bỏ ra một phần sức lực bảo vệ bến tàu được!
Ngay khi bến tàu hừng hực khí thế tiến hành chiến đấu, thôn Đông Sơn bên kia, giặc Oa đã lui về thôn, áp dụng chính sách ba sạch là tìm sạch, cướp sạch, đốt sạch, cách đó rất xa cũng có thể nhìn thấy ánh lửa ngút trời trong thôn. Đặc biệt là những gian nhà tranh đó, chỉ châm một mồi lửa, chẳng mấy chốc đã thành tro tàn.
Bởi vì viện trạch Dư gia mới nhất kiên cố nhất, lại cách Tây Sơn rất gần nên bị Watanabe Hiroichi trưng dụng. Rau củ trong viện Dư gia cũng chịu tội theo, bị bọn tiểu quỷ tử rút rút, chém nát, đạp hư đến không còn hình dáng nữa. Phần lớn lương thực, trái cây trong hầm Dư gia, còn có các loại thịt trong hầm băng đều bị bọn giặc Oa dọn lên thuyền. Dư lại một ít, giữ lại cho Watanabe Hiroichi hưởng dụng.
Chu gia bên cạnh đuổi gà vào gần núi rừng, bởi vì gà nhà họ nuôi đều là nuôi nhốt, có không ít gà chạy trở về, tụ tập ở trước cửa Chu gia. Giặc Oa đóng quân bên cạnh rất vui sướng bắt gà. Bắt được gà thì vặt lông, xát muối rồi nướng ăn. Từ sau khi nước Oa xảy ra thiên tai nghiêm trọng, những người này ngoài cá ra thì không được ăn những loại thịt nào khác nữa! Gà của Chu gia cũng bị giết thịt tan tác hết cả.
Cũng giống vậy, trại nuôi heo Dư gia cũng không thể may mắn thoát khỏi. Cũng may mấy tên này vì tránh bị thối hỏng, nên chỉ giết một phần trong đó để lại cho chính mình đỡ thèm. Số khác sẽ chờ chuẩn bị đến trước khi về nước sẽ giết thịt rồi mang lên thuyền. Trại nuôi heo của Dư gia, mỗi ngày đều sẽ truyền ra tiếng heo kêu thê thảm.
Mà lúc này thôn dân thôn Đông Sơn, ngoài mấy gia đình ngay từ đầu đã bị giặc Oa đuổi đến không còn đường đi nữa, nên tự mình trốn vào núi trong rừng ra, những người khác trăm người đồng lòng, đều lên đường xuất phát cùng Dư Tiểu Thảo đi về phía căn cửa bí mật của nàng.
Tòa sơn cốc kia cách thôn Đông Sơn cũng không quá xa, chẳng qua đường núi khó đi, nên phí một chút thời gian. Sau khi giặc Oa rời khỏi núi rừng, nhóm Dư Hải và đội trưởng Trịnh đã theo dấu vết mọi người để lại, đến hội hợp cùng bọn họ.
Liễu thị nhìn thấy chồng mình thì chuyện đầu tiên chính là kiểm tra xem chàng có bị thương hay không. Trên quần áo của Dư Hải đúng là có không ít vết máu, nhưng đều là khi giết giặc Oa bị bắn lên, bản thân mình không mảy may bị thương. Phần lớn nhóm thị vệ đều trở về hoàn hảo không bị thương gì, cho dù có thương tích cũng là vết thương nhẹ, không có trở ngại gì.
Dư Tiểu Thảo dẫn mọi người đi tới một nơi bên vách núi cạnh cánh rừng tràn ngập sương trắng. Trước kia không hề có loại sương trắng này, vì bảo vệ căn cứ bí mật của mình không bị người khác phát hiện mà phá hỏng, nên Dư Tiểu Thảo đã bảo Tiểu Bổ Thiên Thạch giúp bố trí một mê hồn trận như vậy. Nếu không có nàng và tiểu đệ là người quen đường thạo lối dẫn dắt, những người khác chẳng mấy chốc sẽ bị lạc ở trong rừng tràn ngập sương mù này. Thôn Đông Sơn thỉnh thoảng cũng có người tới đây, nhìn thấy ở đâu xuất hiện sương trắng kỳ lạ này, cho nên rất ít người dám đi vào.
“Tiểu Thảo, có phải ngươi đẫn đường tới nhầm nơi rồi không? Nơi này ta đã đi vào, mò mẫm ở bên trong ba ngày ba đêm mới ra ngoài được, thiếu chút nữa đói chết ở trong đó!” Cẩu Đản từ nhỏ đã là tên nghịch ngợm nổi danh trong thôn, lên núi xuống biển không nơi nào hắn không dám đi, trưởng thành rồi lá gan vẫn còn to hơn trời như trước, đánh cuộc đi vào trong rừng rậm trắng sương cùng người khác, thiếu chút không ra được.
Nhưng đội thuyền giặc Oa lại có ưu thế về số lượng. Sau khi tướng quân Yamaguchi lấy lại tinh thần, gã dẫn đội thuyền phá vòng vây, đúng là đã đánh mở ra được cho gã một lỗ hổng, sau đó gã liền dẫn nửa số tàu, mạnh mẽ phá vòng vây xông ra ngoài. Mà một nửa số thuyền còn lại kia đã bị hủy dưới lửa đạn Đại Minh. Không ít giặc Oa rơi vào trong nước, giống như lũ chuột rơi vào chảo lửa, hoảng loạn tới mức vô cùng hỗn loạn.
Một đội giặc Oa khác dưới sự chỉ huy của tướng quân Yamaguchi, đổ bộ lên bến tàu không xa. Nhìn thấy mấy chục chiếc thuyền ngừng lại ở bến tàu, cùng với từng bao hàng hóa được dỡ xuống từ trên thuyền, Tướng quân Yamaguchi không cho thủ hạ một chút thời gian nghỉ ngơi, đã mang theo hơn một nghìn tên giặc Oa còn sót lại, vội vàng xông tới bến tàu.
Phụ tá của Tôn Chỉ huy sứ mang theo một đội nhân mã mai phục sẵn ở bên cạnh bến tàu, chỉ chờ giặc khi Oa tới gần bến tàu, sẽ phối hợp với đội ngũ của Phòng Tử Trấn đánh giáp lá cà cùng chiến đấu với chúng.
Công nhân trên bến tàu thấy có địch xâm phạm thì lập tức hoảng sợ. May mắn Lục Tử tương đối bình tĩnh, mang theo mấy người trợ thủ đắc lực, chẳng mấy chốc đã trấn an được các công nhân trên bến tàu. Nhưng vẫn là có không ít công nhân tham sống sợ chết, sợ tới mức mặt không còn chút máu, chỉ hận cha mẹ không sinh thêm cho gã một đôi chân, không chờ nhóm Lục Tử tới đã tè ra quần bỏ chạy.
Lục Tử tất nhiên đều nhìn rõ những người này và đã ghi nhớ trong lòng, trong đó có không ít công nhân chính thức của văn phòng. Kiểu người chỉ có thể cùng hưởng phúc không thể chung hoạn nạn này hắn sẽ không cần nữa! Các công nhân trên bến tàu thường ngày quen làm việc tốn sức, ai nấy đều rất khỏe mạnh, Lục Tử kêu gọi bọn họ cầm lấy vũ khí, bảo vệ quê hương của mình!
Dư Hắc Tử mười tám tuổi, mấy năm nay đã cao tới 1m75, da phơi nắng đến đen sạm, mỡ béo đã sớm biến thành cơ bắp đầy người, đứng trong đội ngũ rất có khí thế dọa người. Tiểu tử này như là hai người với khi còn nhỏ, làm việc cũng rất có trách nhiệm, lại giỏi đối nhân xử thế, nên đã được Lục Tử tăng lên làm tiểu đốc công, mỗi tháng có tiền công một lượng bạc đấy!
Khi giặc Oa lên bờ, trong nháy mắt cậu ta cũng có ý nghĩ chạy trốn cùng với mấy nhân viên tạp vụ kia, nhưng Lục ca ở cách đó không xa đang nhìn chằm chằm đấy. Mấy năm nay, đi theo Lục ca, Dư Hắc Tử từ một công nhân tạm thời, dần dần chuyển thành công nhân chính thức, lại dựa vào nỗ lực của chính mình để thăng lên tiểu đốc công. Nếu bỏ chạy như vậy, không phải tất cả những cố gắng trước kia đều kiếm củi ba năm thiêu một giờ hay sao.
Cứ quyết liều đi! Không phải trên bến tàu có rất nhiều quan binh sao? Giặc Oa tuy rằng có ưu thế nhất định về số lượng, nhưng bọn họ lại đứng ở nơi có ưu thế địa lợi nhân hòa. Cậu ta tuy rằng chưa từng luyện tập, nhưng vẫn có sức mạnh! Lục ca còn chưa rút lui, có thể thấy tình hình bến tàu cũng không đến mức quá nghiêm trọng. Mặc kệ, cầu giàu sang trong nguy hiểm, đặt cược một lần đi!
Cậu ta đứng ở phía sau lưng Lục ca trước tiên, tay cầm một cây gậy lớn bằng cổ tay, vẻ mặt khẩn trương nhìn về phía hai phe đang hỗn chiến trên bến tàu bên bờ biển!
Lục Tử cho Dư Hắc Tử một ánh mắt tán dương. Ngay từ đầu để tên đen mập mạp này đi theo hắn, còn không phải vì nể mặt Dư Tiểu Thảo sao. Vốn dĩ cho rằng nhóc mập này sẽ tự mình không trụ nổi và rời đi. Ai ngờ thằng nhóc này lại có thể tiếp tục kiên trì được. Dư Hắc Tử làm việc rất chăm chỉ, lại có chút thủ đoạn nhỏ, cho nên hắn đã đền bạt cậu ta lên làm một đốc công. Dư Hắc Tử dẫn dắt tiểu đội, lần nào cũng hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ, nhiều lần còn được khách hàng khen ngợi. Lúc này, Lục Tử mới nhìn cậu ta bằng ánh mắt khác xưa!
Theo hiểu biết của Lục Tử đối với Dư Hắc Tử, người này cũng không phải gan lớn. Hắn ta trăm vạn lần không nghĩ tới, người đầu tiên chọn tin tưởng, đứng bên người hắn lại là tiểu tử này. Nhìn thấy những công nhân khác cũng học theo cầm lấy vũ khí, nghiêm nghị đứng phía sau hắn ta, tuy rằng tất cả mọi người cộng lại cũng chỉ sáu bảy mươi ngươi, nhưng trong lòng Lục Tử lại vô cùng vừa lòng. Đứng trước nguy hiểm lại có thể đứng ra ủng hộ hắn ta, Lục Tử hắn nhất định sẽ cho bọn họ một tiền đồ xán lạn!
Lúc này, bởi vì chênh lệch về số lượng, dần dần có giặc Oa bắt đầu phá phòng tuyến của quan binh Đại Minh, chạy từ bờ biển về phía này. Trên thuyền còn chưa kịp dỡ hàng hóa, cũng bắt đầu có giặc Oa giết người cướp của.
Nhìn giặc Oa từ bến tàu chạy lại đây, số lượng không nhiều lắm, chỉ có mười mấy tên. Vũ khí trong tay Lục Tử là một chiếc xiên thép giống xiên cá, xiên nhọn lóe lên ánh sáng sắc lạnh. Hắn nói với những công nhân đang mặt đầy khẩn trương phía sau: “Có dám tiêu diệt mấy tên giặc Oa này cùng với ta hay không?”
Dư Hắc Tử tuy rằng rất khẩn trương, nhưng lại người đầu tiên hưởng ứng: “Có gì không dám! Chúng ta sáu bảy chục người, còn không quật ngã được mười mấy thằng lùn này sao?”
Cậu ta vừa nói như vậy, những công nhân khác nhìn thấy giặc Oa xông tới người lùn tay chân ngắn ngủn, lập tức có lòng tin và dũng khí. Đúng vậy, mấy thằng lùn nhỏ con này có gì đáng sợ? Một người còn lo lắng, một đám người xông lên còn không áp chế được chúng nó à!
Lục Tử thấy khí thế của công nhân đang dâng lên, hơi hơi mỉm cười, nhanh chóng chia thủ hạ thành các tổ, năm người một tổ, mỗi tổ nghênh chiến với một tên tiểu quỷ. Hắn dẫn đầu mang theo một tổ người, chạy đến nghênh chiến với một tên giặc Oa, những tổ khác cũng không cam lòng yếu thế, nắm chặt đòn gánh hoặc là gậy gỗ trong tay, cắn chặt răng, căng da đầu xông lên.
Trong mỗi người đàn ông đều rất khát máu, cũng sẽ có loại tâm tình anh hùng. Khi nhìn thấy Lục ca cầm xiên thép đỡ đao của đối phương, Dư Hắc Tử cùng một tổ với Lục ca giơ cao gậy gỗ trên tay lên, biểu cảm trên mặt khiến khuôn mặt hơi hung hãn của cậu ta trở nên dữ tợn hơn. Cậu ta thừa dịp đối phương chưa có cơ hội thu lại đao đã hung hăng đập mạnh vào đầu, vào lưng đối phương.
Những công nhân cùng tổ khác cũng vung cao vũ khí trong tay, cùng bổ thẳng tới những tên giặc Oa xui xẻo kia. Không chờ tên giặc Oa xuất kích lần thứ hai kia, gã đã bị đập bất tỉnh dưới đất, mất đi sức chiến đấu. Lục Tử đâm xiên lên trước ngực đối phương, kết liễu tính mạng của gã.
Những tổ khác thấy thủ lĩnh nhà mình đắc thủ, khí thế càng tăng lên, giống như mãnh hổ xuống núi “gầm gừ” kêu lên, rồi xông về phía giặc Oa. Những tên giặc Oa còn lại thấy thế nào dám ứng chiến, vội vàng quay đầu chạy về phía bờ biển. Bờ biển có quan binh chặn đường lui, muốn tặng luôn mạng nhỏ à. Bến tàu có công nhân đuổi theo, đánh đến đầu xưng vù lên, không có sức đánh trả.
Nhóm công nhân báo cáo thắng lợi trận đầu, sợ hãi trong người cũng bay sạch, mỗi người đều tràn ngập tự tin. Ở trận đấu tiếp theo, tổ nhỏ nào của họ cũng giành được thắng lợi không nhỏ. Lục Tử lại thêm một câu: “Đến lúc đó dựa theo số lượng giặc Oa bị tiêu diệt để đến chỗ ta nhận thưởng. Một tên quỷ năm lượng bạc! Sau khi giết, cắt tai giặc để làm chứng!”
Nhóm công nhân càng giống như đánh tiết gà, “gầm gừ” xông về phía những tên giặc Oa hỗn loạn. Những tiểu quỷ đó sợ tới mức chạy tán loạn khắp nơi. Những công nhân tiêu diệt một tiểu quỷ sẽ nhặt luôn vũ khí của đối phương, chẳng mấy chốc bọn họ đã mỗi người một thanh đại đao, càng thêm tự tin!
Có lẽ bởi vì phối hợp tốt, tuy rằng cũng có công nhân bị thương, nhưng phần lớn là bị thương ngoài da. Lục ca đưa ra kim sang dược hắn mua ở Đồng Nhân Đường, hiệu quả cầm máu rất rõ ràng. Những công nhân bị thương đó mang cặp mắt hung ác đỏ ngầu, cũng luyến tiếc tiền thưởng Lục ca hứa hẹn. Nhưng vết thương nhẹ không thể xông pha mặt trận để bỏ ra một phần sức lực bảo vệ bến tàu được!
Ngay khi bến tàu hừng hực khí thế tiến hành chiến đấu, thôn Đông Sơn bên kia, giặc Oa đã lui về thôn, áp dụng chính sách ba sạch là tìm sạch, cướp sạch, đốt sạch, cách đó rất xa cũng có thể nhìn thấy ánh lửa ngút trời trong thôn. Đặc biệt là những gian nhà tranh đó, chỉ châm một mồi lửa, chẳng mấy chốc đã thành tro tàn.
Bởi vì viện trạch Dư gia mới nhất kiên cố nhất, lại cách Tây Sơn rất gần nên bị Watanabe Hiroichi trưng dụng. Rau củ trong viện Dư gia cũng chịu tội theo, bị bọn tiểu quỷ tử rút rút, chém nát, đạp hư đến không còn hình dáng nữa. Phần lớn lương thực, trái cây trong hầm Dư gia, còn có các loại thịt trong hầm băng đều bị bọn giặc Oa dọn lên thuyền. Dư lại một ít, giữ lại cho Watanabe Hiroichi hưởng dụng.
Chu gia bên cạnh đuổi gà vào gần núi rừng, bởi vì gà nhà họ nuôi đều là nuôi nhốt, có không ít gà chạy trở về, tụ tập ở trước cửa Chu gia. Giặc Oa đóng quân bên cạnh rất vui sướng bắt gà. Bắt được gà thì vặt lông, xát muối rồi nướng ăn. Từ sau khi nước Oa xảy ra thiên tai nghiêm trọng, những người này ngoài cá ra thì không được ăn những loại thịt nào khác nữa! Gà của Chu gia cũng bị giết thịt tan tác hết cả.
Cũng giống vậy, trại nuôi heo Dư gia cũng không thể may mắn thoát khỏi. Cũng may mấy tên này vì tránh bị thối hỏng, nên chỉ giết một phần trong đó để lại cho chính mình đỡ thèm. Số khác sẽ chờ chuẩn bị đến trước khi về nước sẽ giết thịt rồi mang lên thuyền. Trại nuôi heo của Dư gia, mỗi ngày đều sẽ truyền ra tiếng heo kêu thê thảm.
Mà lúc này thôn dân thôn Đông Sơn, ngoài mấy gia đình ngay từ đầu đã bị giặc Oa đuổi đến không còn đường đi nữa, nên tự mình trốn vào núi trong rừng ra, những người khác trăm người đồng lòng, đều lên đường xuất phát cùng Dư Tiểu Thảo đi về phía căn cửa bí mật của nàng.
Tòa sơn cốc kia cách thôn Đông Sơn cũng không quá xa, chẳng qua đường núi khó đi, nên phí một chút thời gian. Sau khi giặc Oa rời khỏi núi rừng, nhóm Dư Hải và đội trưởng Trịnh đã theo dấu vết mọi người để lại, đến hội hợp cùng bọn họ.
Liễu thị nhìn thấy chồng mình thì chuyện đầu tiên chính là kiểm tra xem chàng có bị thương hay không. Trên quần áo của Dư Hải đúng là có không ít vết máu, nhưng đều là khi giết giặc Oa bị bắn lên, bản thân mình không mảy may bị thương. Phần lớn nhóm thị vệ đều trở về hoàn hảo không bị thương gì, cho dù có thương tích cũng là vết thương nhẹ, không có trở ngại gì.
Dư Tiểu Thảo dẫn mọi người đi tới một nơi bên vách núi cạnh cánh rừng tràn ngập sương trắng. Trước kia không hề có loại sương trắng này, vì bảo vệ căn cứ bí mật của mình không bị người khác phát hiện mà phá hỏng, nên Dư Tiểu Thảo đã bảo Tiểu Bổ Thiên Thạch giúp bố trí một mê hồn trận như vậy. Nếu không có nàng và tiểu đệ là người quen đường thạo lối dẫn dắt, những người khác chẳng mấy chốc sẽ bị lạc ở trong rừng tràn ngập sương mù này. Thôn Đông Sơn thỉnh thoảng cũng có người tới đây, nhìn thấy ở đâu xuất hiện sương trắng kỳ lạ này, cho nên rất ít người dám đi vào.
“Tiểu Thảo, có phải ngươi đẫn đường tới nhầm nơi rồi không? Nơi này ta đã đi vào, mò mẫm ở bên trong ba ngày ba đêm mới ra ngoài được, thiếu chút nữa đói chết ở trong đó!” Cẩu Đản từ nhỏ đã là tên nghịch ngợm nổi danh trong thôn, lên núi xuống biển không nơi nào hắn không dám đi, trưởng thành rồi lá gan vẫn còn to hơn trời như trước, đánh cuộc đi vào trong rừng rậm trắng sương cùng người khác, thiếu chút không ra được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.