Nông Viên Tự Cẩm Lâm Tiểu Uyển

Chương 395:

Quỹ Họa Tình Vũ

10/12/2022

Cẩu Đản từng mơ mơ màng màng đi vòng vòng trong rừng ba ngày, mẹ hắn cũng khóc ba ngày ở ngoài rừng. Cuối cùng, sương trong rừng dần dần tan đi, hắn ta men theo tiếng khóc của mẹ mới có thể ra ngoài!

Hắn ta có thể đi ra cũng không phải vì may mắn. Mà là trận sương mù này cứ ba ngày đổi một lần, cho dù bị nhốt trong đó, cũng sẽ không có nguy hiểm quá lớn. Sau ba ngày tự nhiên có thể ra ngoài. Sự kiện của Cẩu Đản kia có ảnh hưởng rất lớn ở trong thôn, các thôn dân thôn Đông Sơn đều lần nữa nhắc nhở con trẻ nhà mình, dặn bọn chúng cách xa cánh rừng cây sương mù này.

Dư Tiểu Thảo nhìn hắn một cái, cười nói: “Cẩu Đản ca, ngươi sẽ không bị cánh rừng sương mù này dọa sợ mất mật chứ? Hay là hai ta đánh cuộc một lần, thử xem ai có thể sau khi đi vào có thể hoàn hảo đi ra?”

Cẩu Đản biết là nàng đang trêu chọc mình, lúc trước hắn cũng đã đánh cuộc với người ta như vậy, vì phần thưởng hai cái màn thầu bột mì, thiếu chút nữa bị mắc kẹt ở bên trong!

Nếu đổi lại là người khác, Cẩu Đản đã sớm vung nắm đấm đánh lộn với người ta rồi. Nhưng nhìn khuôn mặt nhỏ trắng nõn, ngũ quan xinh đẹp của Tiểu Thảo, Cẩu Đản lại đỏ mặt, liên tục và đầu nói: “Tiểu Thảo muội muội đừng giễu cợt ta nữa. Lúc trước tuổi còn nhỏ không biết sợ hãi, làm như vậy để kiếm ăn. Sau này sẽ không…”

Dư Tiểu Thảo cong môi cười, nói: “Nếu ta nói, ta có thể đưa mọi người đi vào an toàn. Hơn nữa cung cấp cho mọi người một chỗ an thân, các người có tin ta hay không?”

Cẩu Đản bị nụ cười xinh đẹp của nàng mê hoặc đến thất điên bát đảo. Tiểu Thảo quá đẹp, làn da còn mịn hơn cả trứng gà bóc, đôi mắt vừa to vừa có thần, giống như biết nói vậy. Giọng nói cũng dễ nghe, còn dễ nghe hơn cả tiếng hót của chim sơn ca hắn bắt được lần trước. Cẩu Đản không tự giác gật gật đầu, nói: “Tiểu Thảo muội muội nói gì ta cũng tin! Hề hề!”

Dáng vẻ ngốc nghếch của hắn làm Dư Tiểu Thảo thầm trợn trắng mắt, nàng mới mười hai tuổi được không hả? Ở kiếp trước cùng lắm chỉ là bạn nhỏ học lớp sáu thôi, nàng trêu ai chọc ai, chỉ toàn đụng phải đào hoa nát thế này.

Nàng không để ý tới tên Cẩu Đản kia nữa, nói với trưởng thôn: “Trưởng thôn gia gia, cánh rừng này ta và đệ đệ quen thuộc nhất, khi còn nhỏ thường xuyên tới đây chơi, nên chưa từng từng lạc đường. Sơn động ta nói kia chính là ở cuối cánh rừng này.”

Trưởng thôn trầm ngâm một lát, lại lần nữa xác định với nàng: “Trước kia trong rừng không có sương mù, không dễ dàng lạc đường. Sau khi cánh rừng bị sương trắng giăng lối, ngươi đã tới nơi này chưa? Đã từng vào rừng cây này à? Không phải trưởng thôn gia gia không tin ngươi, mà chuyện này liên quan tới lớn nhỏ hơn một trăm người trong thôn chúng ta, ta không thể không thận trọng được!”

Dư Tiểu Thảo xác thực nói: “Trưởng thôn gia gia, ngài yên tâm đi! Mười ngày trước, ta còn tới nơi này bắt một ít cá thiểu ở trong sơn cốc đó để nấu canh cho Vương phi nương nương. Không tin, ngài có thể hỏi Vương phi nương nương!”

Cá thiểu có hương vị tươi ngon, chỉ sống ở suối nước trong sơn cốc này, nơi khác không thể tìm được. Sau khi được Tĩnh Vương phi xác nhận, trưởng thôn mới đồng ý để Tiểu Thảo mang mọi người vào trong sương mù. Vốn dĩ, có rất nhiều thôn dân kháng cự. Bọn thị vệ không phải đã nói, giặc Oa đã rời khỏi núi rừng hay sao? Ở đâu chẳng tìm được một sơn động, nhất định phải vào rừng cây đầy sương mù nguy hiểm này sao?

Có mấy nhà không mấy tin lời Tiểu Thảo, trong đó có thôn dân thường xuyên đào bẫy rập đi săn ở bên ngoài núi rừng, tự nhận là tương đối quen thuộc núi rừng quanh đây, đàn ông mấy nhà bọn họ thảo luận một chút, sau khi nói với trưởng thôn đã tách ra khỏi mọi người.



Người thôn dân kia có lần vào núi, gặp phải mưa lớn nên đã trốn vào trong một sơn động trú mưa. Sơn động kia ít nhất có thể cất được ba bốn mươi người, nên mấy nhà có quan hệ thân thiết có thể ở thoải mái. Nhưng sơn động kia cách đây hơi xa, cũng may trước khi mặt trời lặn có thể tới nơi.

Những người còn lại khác thì lựa chọn tin tưởng Tiểu Thảo. Kỳ thật người họ tín nhiệm chính là trưởng thôn, nếu trưởng thôn cảm thấy Tiểu Thảo có thể, bọn họ cũng không có dũng khí hoài nghi, chỉ có thể tin tưởng theo số đông.

Tiểu Thảo mang theo nọi người bước và cánh rừng sương trắng mờ mịt, ở trong mắt nàng, sương trắng đó không hề tồn tại, chỗ nào nên quẹo vào, chỗ nào có chướng ngại, nàng đều nhìn thấy rõ ràng. Người phía sau lại chỉ có thể nhìn thấy sau lưng người phía trước, khoảng cách xa một chút sẽ bị sương trắng bao phủ. Vì không được đi sai một bước, cho nên các thôn dân từ già đến trẻ đều vô cùng tập trung tinh thần, sợ không cẩn thận sẽ bị bỏ lại trong rừng.

Không bao lâu sau, Tiểu Thảo đã dừng bước trước một vách núi phủ đầy cây mây và dây leo. Ở đây sương trắng dường như đã phai nhạt đi rất nhiều, nàng quay đầu kiểm lại người trong nhà, không thiếu một ai! Mai Hương bên người Tĩnh Vương phi cũng học nàng, kiểm lại tất cả hạ nhân mang tới đây. Trưởng thôn để trưởng hộ mỗi gia đình nhìn xem người nhà mình đã đông đủ hết hay chưa.

Tiểu Thảo nhẹ nhàng vạch cây mây dây leo đang che trước mặt, để lộ ra cửa động sâu hun hút không thấy đáy. Cửa động chỉ có thể để một người khom lưng đi vào, Tĩnh Vương phi xuống kiệu dưới sự nâng đỡ của Mai Hương. Dư Tiểu Thảo đầu nhỏ, nàng lấy ra một cây đuốc trong chiếc gùi đeo trên lưng, châm lửa rồi cầm trong tay.

Tĩnh Vương phi thấy thế, vội nói với Mai Hương: “Cửa động nhỏ hẹp, cầm cây đuốc không an toàn. Mai Hương, ngươi lấy viên dạ minh châu trong phòng ta kia ra để Tiểu Thảo cầm.”

Dạ minh châu? Thực sự có dạ minh châu? Dư Tiểu Thảo trợn tròn mắt tò mò. Mai Hương thật cẩn thận lấy ra một vật hình tròn bọc tơ lụa từ trong bao quần áo không lớn mình theo, sau khi mở thì lộ ra một quả cầu có màu trắng tương tự như quả cầu thủy tinh. Nàng ta đưa dạ minh châu cho Tiểu Thảo, dặn dò nói: “Dư cô nương, viên dạ minh châu này là vật đính ước Vương gia cho nương nương nhà ta, cô nương cẩn thận một chút, đừng làm vỡ.”

Nha đầu lắm miệng! Tĩnh Vương phi trừng mắt liếc nhìn nàng ta một cái, nói với Tiểu Thảo, “Đừng nghe nó, con cứ cầm đi, nếu như thích thì hãy giữ lại. Dù sao đồ trong phòng của ta, tương lai cũng là của Tiểu Tam Nhi nhà chúng ta!”

Tiểu Tam Nhi? Dư Tiểu Thảo vội cúi đầu, cố gắng chịu đựng mới không cười ra tiếng. Thì ta tiểu Quận vương còn có biệt hiệu “tức cười” như vậy nữa. Nàng xoa xoa quai hàm có hơi mỏi, cố gắng tỏ vẻ nghiêm túc, nói: “Đây chính là tâm ý của Vương gia đối với ngài, con sao có mặt mũi lớn như vậy, không biết xấu hổ nhận thứ này? Nương nương, ngài cẩn thận một chút, theo sát con, con ở phía trước dẫn đường cho ngài.”

Dư Tiểu Thảo không để Tĩnh Vương phi nói gì thêm nữa, liền chui vào bên trong cửa động. Tĩnh Vương phi đành phải xách theo góc váy, khom lưng, thật cẩn thận đi theo phía sau Tiểu Thảo. Vừa tiến vào cửa động đen nhánh, “quả cầu thủy tinh” vốn dĩ bình thường không có gì lạ lại toả sáng cực kỳ dị sáng rõ, ánh sáng màu lam nhạt, giống như một bóng đèn 60 watt, ánh sáng lại dịu hơn so với bóng đèn rất nhiều.

Phạm vi dạ minh châu có thể chiếu đến khoảng bảy tám mét vuông. Dư Tiểu Thảo đầu nhỏ, ở phía trước chỉ cần cúi đầu là có thể thuận lợi đi qua. Nàng thỉnh thoảng quay đầu, giúp Tĩnh Vương phi phía sau xách góc váy một chút, hoặc là đỡ bà một chút trên chỗ mặt đất không bằng phẳng. May mắn Tĩnh Vương phi mặc trang phục cưỡi ngựa tương đối nhẹ nhàng, trên đầu cũng biết vấn lên búi tóc đơn giản, không mang bao nhiêu trang sức. Nếu không vướng víu cọ vào càng khó đi hơn.

Đi vào bên trong khoảng hơn hai mươi mét rồi, sơn động dần dần trở nên trống trải. Tĩnh Vương phi cuối cùng đã có thể thẳng người, Mai Hương phía sau bà vội vàng tiến lên một bước, đỡ Vương phi nhà mình tới nghỉ ngơi một lát ở trên hòn đá bên cạnh.

Phía sau Mai Hương là cả nhà Dư gia, sau nữa là cả nhà đại cô và cả nhà đại gia gia của Tiểu Thảo. Nơi Tĩnh Vương phi nghỉ ngơi là bên ngoài một cái động khoảng 60 mét vuông, tối tăm sâu thẳm, đỉnh đầu thỉnh thoảng có bọt nước rơi xuống tảng đá phát ra âm thanh rất nhỏ.



Người bên ngoài vẫn đang lần lượt đi vào. Người có hành lý quá lớn, chỉ có thể chia bao lớn làm hai đến ba tay nải nhỏ, nếu không sẽ mắc lại cửa hang, đừng mong vào được.

Trưởng thôn đi vào bên ngoài chiếc động không lớn này, nhíu nhíu mày, nói với Tiểu Thảo: “Tiểu Thảo, nơi này nếu là để chứa hơn một trăm người vào ở, chỉ sợ quá chật, ngay cả chỗ ngồi cũng không có.”

Dư Tiểu Thảo cười cười với ông ấy, nói: “Nơi này chỉ là một nhánh sơn động mà thôi, bên trong thật sự rất lớn. Sơn động lớn nhất có thể thoải mái chứa được ba trăm người. Nương nương, ngài nghỉ ngơi khỏe hơn chưa?”

Tĩnh Vương phi xoa xoa thái dương có đổ chút mồ hôi, đứng dậy, cười nói: “Đừng coi ta yếu ớt như vậy. Bây giờ ta có thể leo một mạch từ chân núi tới biệt viện, còn không cần hạ nhân đỡ đấy.”

Dư Tiểu Thảo một tay cầm dạ minh châu, một tay đỡ một cánh tay khác của Vương phi nương nương, quay đầu lại nói với cha mình: “Cha, đại cô phụ, hai ngươi châm cây đuốc chiếu dưới chân cho những người ở phía sau. Như vậy sẽ đi nhanh hơn một chút.”

Nàng lời còn chưa dứt, một tiếng tiếng sói tru rõ ràng, vang vọng tầng tầng ở trong sơn động, từng loạt tiếng vang không phân biệt ra âm thanh truyền đến từ đâu.

Thôn dân phía sau lập tức hoảng loạn, có mấy người lập tức xoay người chạy về phía sau, vừa chạy vừa kêu: “Chó sói! Trong động có sói! Chạy mau lên!”

Những người khác cũng hoảng đến loạn cả lên, ngay cả Dư Hải cũng khẩn trương tiến lên một bước, ngăn ở trước người con gái và Vương phi nương nương, nghiêm túc đề phòng. Không chờ Tiểu Thảo nói gì, Tiểu Hắc và Tiểu Bạch phía sau đội ngũ đã vọt tới đây, buông con mồi trong miệng ra, xù lông trụ lên với chỗ sáng truyền đến âm thanh. Tiếng sói tru bên kia dừng lại một chút, trong sơn động u ám cách đó không xa, xuất hiện hai chấm màu xanh sáng lóe. Chấm xanh càng ngày càng gần, chẳng mấy chốc đã đi vào phạm vi dạ minh châu chiếu sáng. Một con sói xám lông dầy dặn, uy vũ hùng tráng xuất hiện ở trong tầm mắt người Dư gia.

“Ấy? Đây không phải con sói xám Tiểu Thảo nuôi giúp Quận vương gia kia sao?” Trưởng thôn tập trung quan sát, nhận ra nó, ông ấy vội trấn an hương thân phía sau, “Mọi người đừng hoảng loạn, đây là chó sói nhà nuôi, không cắn người!”

Dư Tiểu Thảo cúi người, nhẹ nhàng vuốt đầu sói xám, nói: “Đại Hôi, thôn chúng ta gặp nạn, ta mang theo các hương thân tới chỗ này tị nạn, quấy rầy rồi!”

Đôi mắt Đại Hội nhìn về phía túi nước nàng đang mang trên người, ý tứ rất rõ ràng: Có thể ở đây, nhưng phải trả tiền thuê, cứ lấy nước kia trả đi.

Tiểu Hắc và Tiểu Bạch nhìn thấy sói cha nhà mình, đều rất hưng phấn. Đặc biệt là Tiểu Hắc, đi lên liền lấy hai cái trước chân ôm lấy cổ Đại Hôi, dùng miệng nhẹ nhàng gặm lỗ tai sói cha. Đại Hôi không kiên nhẫn hất móng vuốt của nó xuống, dùng hai chân trước ấm hai đứa con trai đần ở trên mặt đất, trong miệng nhẹ nhàng uy hiếp nó. Tiểu Hắc còn tưởng rằng sói cha cùng chơi với nó, nên nó hưng phấn lăn lộn thẳng trên mặt đất.

Người phía sau nhìn thấy hai con “chó” của Dư gia đùa nghịch với con sói này mới tin lời trưởng thôn nói. Năm đó mùa đông xảy ra nạn sói, việc có con sói xám cứu mạng Dư Hải này đã sớm truyền khắp thôn. Trẻ con Dư gia còn dùng con sói xám này kéo xe trượt tuyết, không có đứa trẻ nào trong thôn không hâm mộ, về nhà đều dùng ngữ khí cực kỳ hâm mộ nói với cha mẹ ông bà nội nhà mình rất nhiều lần. Cảm xúc của các thôn dân cuối cùng đã ổn định trở lại

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Nông Viên Tự Cẩm Lâm Tiểu Uyển

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook