Nông Viên Tự Cẩm Lâm Tiểu Uyển

Chương 403:

Quỹ Họa Tình Vũ

11/12/2022

Hả? Tiểu nha đầu lại có thể nói chuyện ở dưới nước? Chu Tuấn Dương càng ngạc nhiên trợn to hai mắt. Thật không thể tin được! Tiểu nha đầu nhà hắn thật ghê gớm, lại có thể nói chuyện và hít thở dưới nước như thường, mà hắn ở bên cạnh nàng, cũng có thể hít thở tự nhiên trong biển... Chẳng lẽ, Tiểu Thảo là con gái của Long Vương chuyển thế? Mặc dù quá mức huyền huyễn, nhưng một màn trái với lẽ thường thế này, không khỏi khiến hắn nghĩ như vậy.

Dư Tiểu Thảo kéo Chu Tuấn Dương lên trên đá ngầm như kéo chó chết, bọn giặc Oa trong nước kia đã sớm bị hai người ném lên tận chín tầng mây. Đứng trên đá ngầm tối om nhìn từng chiếc từng chiếc thuyền cách đó không xa từ từ chìm xuống. Chiếc thuyền bị đục thủng đầu tiên dù là cột buồm cũng không còn thấy nữa.

Chu Tuấn Dương vì mất máu quá nhiều nên đầu óc có chút mơ hồ nặng nề, dựa vào trên một tảng đá ngầm, trên khuôn mặt tái nhợt của hắn hiện lên một nụ cười: “Mặc dù nguy hiểm, nhưng nhiệm vụ vẫn hoàn thành tốt đẹp rồi!”

Dư Tiểu Thảo không cho hắn sắc mặt tốt, sắc mặt khó coi nói: “Tốt đẹp? Tốt đẹp ở chỗ nào? Tốt đẹp đến suýt nữa tặng cái mạng nhỏ cho cá mập lót dạ luôn hả?”

Chu Tuấn Dương càng cười thêm xinh đẹp hơn, trong nụ cười còn mang theo chút lấy lòng: “Hôm nay may mà có Tiểu Thảo nàng, nếu không cái mạng này của gia thật sự chôn vùi trong vùng biển này rồi. Nói đi, gia cảm ơn nàng thế nào mới được đây?”

“Hừ! Là ai nói ta không biết võ công, vướng víu không chịu dẫn ta theo?” Dư Tiểu Thảo bắt đầu tính sổ, cả người đều trở nên vênh váo.

“Gia sai rồi! Gia nhận lỗi với nàng, gia xem thường nàng rồi!” Chu Tuấn Dương thuận theo lời nàng, ánh mắt nhìn về phía nàng mềm mại đến có thể vắt ra nước. Chắc chắn trên người tiểu nha đầu có bí mật, nàng không nói, vậy gia sẽ làm như không biết, chôn sâu bí mật này dưới đáy lòng cùng với nàng.

Dư Tiểu Thảo liếc mắt nhìn nhìn hắn, bắt đầu đưa ra yêu cầu: “Vậy... sau này có chuyện như vậy nữa, ngươi còn phản đối ta đi cùng không?”

“À thì... Vậy phải xem chuyện gì đã. Quá nguy hiểm, có nam nhân như chúng ta là được rồi, tiểu nha đầu nàng cứ trốn ở phía sau gia...” Chu Tuấn Dương lập tức lật lọng. Cho dù như thế nào, hắn cũng không muốn khiến tay của tiểu nha đầu nhà hắn dính máu tanh, càng không muốn nàng đứng trước tình cảnh nguy hiểm.

Dư Tiểu Thảo trợn mắt trừng hắn: “Trước lúc đến ngươi cũng nói như vậy, kết quả thế nào? Nếu không có tiểu nha đầu là ta, bọn đàn ông các người đã sớm thành món ăn trong bát của giặc Oa rồi!”

“Khụ khụ... Sao gia có thể trở thành một mâm thức ăn được? Giặc Oa kia cũng không phải là người rừng, ăn lông ở lỗ...” Chu Tuấn Dương bị vả mặt chát chát, lảng sang chuyện khác. Hắn cố gắng ngồi dậy từ trên đá ngầm, nhúc nhích tay chân. Lúc ở trong biển, miệng vết thương đau đớn kịch liệt, còn tưởng rằng bị thương rất nghiêm trọng nữa, kết quả đều chỉ là bị thương ngoài da một chút, tuy bị ngâm đến có chút trắng bệch, nhưng cũng không có vấn đề gì lớn.

Trong lòng Chu Tuấn Dương có chút buồn bực, hắn nhớ rõ có vài vết thương khá nặng, có nơi suýt chút đã làm bị thương tim phổi, sao bây giờ lại chẳng hề có việc gì nhỉ? Sờ sờ ngực, có chút đau, nhưng ngoài đau đớn ra cũng không có cảm giác gì khác.

Tiểu Bổ Thiên Thạch trên cổ tay Dư Tiểu Thảo vô cùng đắc ý, tranh công với chủ nhân: [Bản thần thạch đã cứu người đàn ông của ngươi, ngươi cảm ơn gia thế nào đây?]

“Ngươi là “gia” của ai? Học cái dáng vẻ này của ai vậy? Cứu một mạng người còn hơn xây bảy tháp Phù Đồ, chuyện này cũng có giúp đỡ để ngươi hồi phục tu vi, đây là chuyện hai bên cùng có lợi. Hơn nữa, tên kia mới còn lâu mới là người đàn ông của ta ấy!” Dư Tiểu Thảo sao có thể bị nó lừa chứ, chắc chắn cái tên này muốn nói yêu cầu quá đáng gì đó, nàng phải đề phòng mới được.



[Hừ! Bản thần thạch đại nhân đại lượng, không chấp nhặt với ngươi!] Không ngờ Tiểu Bổ Thiên Thạch lại dễ dàng buông tha như vậy. Dư Tiểu Thảo nào có biết, trong lòng cái tên này còn đang đắc ý nữa: Thì ra cứu tiểu Quận vương kia linh lực tu vi cũng được tăng lên giống như cứu chủ nhân. Chủ nhân còn sống chết không chịu thừa nhận, hừ hừ! Tương lai xem ngươi có bị vả mặt hay không. Tiểu Bổ Thiên Thạch không mở miệng nữa, quay lại trong đá ngũ sắc tiếp tục tu luyện.

Một vài vết thương trí mạng trên người Chu Tuấn Dương, từ lúc Dư Tiểu Thảo kéo hắn bơi đã bảo Tiểu Bổ Thiên Thạch chữa trị giúp, còn lại đều là một vài vết thương ngoài da không ảnh hưởng gì, chăm sóc một chút đã có thể khôi phục rồi. Chỉ là mất máu hơi nhiều, trở về phải làm một ít dược thiện bồi bổ cho hắn thật tốt mới được.

“Này! Có lẽ lúc này giặc Oa trên thuyền đều đã tụ tập lên bờ tìm chúng ta rồi! Bây giờ đi qua giống như tự chui đầu vào lưới, ngươi nói xem nên làm gì đây?” Dư Tiểu Thảo dùng chân đá lên bắp chân của Chu Tuấn Dương, hỏi.

Chu Tuấn Dương suy nghĩ một lát, nói: “Không bằng đi vòng qua thôn bên cạnh, tuy nói ở đó cũng có giặc Oa, nhưng có lẽ lúc này đang ngủ cả rồi. Chúng ta cẩn thận một chút chắc không có vấn đề đâu!”

Dư Tiểu Thảo suy nghĩ một lát, gật đầu nói: “Được! Vậy thì vòng sang thôn bên cạnh... Không biết Trang Tiểu Mạc đã trốn ra được chưa.”

Trước khi giặc Oa đến, các nàng đã hẹn với Trang Tiểu Mạc đợi hắn một giờ. Đợi đến lúc lên đường vẫn không thấy tiểu tử kia tụ họp với các nàng. Tiểu Liên đã thì thầm không chỉ một lần rồi, cô gái nhỏ kia mới mười hai tuổi đã động xuân tâm rồi? Đúng là yêu sớm mà! Ôi, người cổ đại trưởng thành quá sớm rồi!

Trong lòng Chu Tuấn Dương đang lên một cỗ chua xót, mây đen giăng đầy mặt, giọng điệu cũng không tốt lắm: “Gia bị thương nặng như vậy nàng cũng không biết quan tâm một chút, lại đi quan tâm một người không liên quan!”

“Trang Tiểu Mạc không phải là người không liên quan! Hắn là người thích hợp cho vị trí con rể được cha mẹ ta nhìn trúng đấy!” Dư Tiểu Thảo còn chưa dứt lời, đã bị kéo vào trong một lồng ngực lạnh như băng.

Có lẽ vì mất máu hơi nhiều, lúc này Chu Tuấn Dương cảm thấy có chút lạnh, đầu óc càng choáng váng hơn. Hắn giam tiểu nha đầu vào trong lòng mình, lên cơn ghen tuông nói: “Người thích hợp làm con rể? Chỉ dựa vào tên nhóc đen đúa ngu không thể chịu được kia á? Hắn có thể anh tuấn cao lớn, võ công cao cường, tiền đồ như gấm giống gia không?”

“Phì...” Dư Tiểu Thảo phì cười, dùng sức đẩy hắn ra. Thấy Chu Tuấn Dương bị nàng đẩy lảo đảo, lại đưa tay đỡ lấy hắn đang suy yếu, miệng nói: “Ngươi ăn giấm chua gì chứ? Trang Tiểu Mạc là con rể mẹ ta nhìn trúng cho Tiểu Liên. Con người ngươi bá đạo như vậy, mẹ ta dám giấu ngươi xem con rể cho ta mới lạ!”

Lúc này, ghen tuông trong lòng Chu Tuấn Dương mới được đè xuống, vờ như cả người không có sức lực dựa lên bả vai của Tiểu Thảo, lại sợ cân nặng của mình đè nàng không chịu được, lại khiến mình càng mệt hơn. Trịnh trưởng thị vệ để lại ám hiệu ở gần đó, tỏ ý bọn họ đã về Tây Sơn trước.

Hai người yên tâm hơn, vòng qua bọn giặc Oa lùng bắt bọn họ trên bờ cát, đi đến thôn bên cạnh của Trang Tiểu Mạc ở. Từ xa, nương theo ánh trăng mờ tối, đã nhìn thấy trên cây to trước cửa thôn treo từng vật thể hình người. Đến gần nhìn kỹ, Dư Tiểu Thảo suýt chút nữa đã nôn ra. Những vật thể bị treo lên kia, chính là từng thi thể của thôn dân bị giặc Oa sát hạt, có lẽ đã chết hai ngày rồi, tản ra mùi thi thể thối rữa nồng nặc. Trải qua trận mưa to lúc chạng vạng, bị ngâm đến càng thêm không giống hình người nữa.

Không phải Trang Tiểu Mạc trở về nhà báo tin tức giặc Oa đột kích sao? Sao còn nhiều thôn dân bị sát hại như vậy chứ? Nàng đâu biết rằng, trưởng thôn của thôn này hoàn toàn không tin lời của đứa nhóc choai choai là Trang Tiểu Mạc, căn bản không để trong lòng. Ngoài mấy nhà có quan hệ không tệ với Trang Tiểu Mạc, chuẩn bị đồ đạc vào núi trốn với hắn, những người khác đều gặp nguy hiểm lúc giặc Oa đến.

Thôn này nhỏ hơn thôn Đông Sơn một chút, nhưng cũng có một trăm tám mươi thôn dân, nhìn ra ít nhất có khoảng năm sáu mươi người chết oan chết uổng. Dư Tiểu Thảo chú ý thấy, trong thi thể bị treo gần như không có nữ tử trẻ tuổi. Chỉ cần là người có đầu óc đều sẽ biết những người phụ nữ đó đang ở đâu. Giặc Oa thật đáng giận, cướp giật đồ đạc còn chưa tính, còn sát hại người vô tội, cường bạo phụ nữ! Dư Tiểu Thảo bất chấp buồn nôn và sợ hãi, nghiến răng kêu lên ken két.



Chu Tuấn Dương nhẹ nhàng che đi mắt nàng, dịu dàng an ủi: “Tiểu Thảo, nàng yên tâm! Những mạng người này, chắc chắn gia sẽ đòi lại cho ngươi! Nợ máu nhất định phải trả bằng máu!”

Dư Tiểu Thảo hít hít mũi, dìu hắn vòng qua thôn trang, đi về phía Tây Sơn theo một con đường mòn lầy lội. Vì Chu Tuấn Dương bị thương nên bọn họ đi rất chậm. Lúc vào núi, tia sáng mặt trời đầu tiên đã vọt ra khỏi mặt biển, chim chóc phát ra tiếng hót đầu tiên.

Trong đầu vẫn quanh quẩn một màn thê thảm trước cửa thôn khi nãy, cũng may trưởng thôn của thôn Đông Sơn khá tin tưởng nàng và Dư gia, đưa ra quyết định sáng suốt như vậy, cứu vớt số phận của toàn thôn. Tiền của mất rồi, có thể từ từ kiếm về, mất mạng rồi thì mãi mãi không về được nữa!

Lúc hai người đang vất vả lặn lội trong rừng, đột nhiên Chu Tuấn Dương dừng bước, làm một động tác đừng lên tiếng với nàng, dựng lỗ tai nghe ngóng động tĩnh xung quanh.

“Thế nào? Ngươi phát hiện cái gì? Là người hay là dã thú?” Dư Tiểu Thảo lập tức căng thẳng, chẳng lẽ là giặc Oa đuổi vào rừng sao? Tuy Chu Tuấn Dương khoe khoang mình công phu hơn người, nhưng dù sao hắn cũng bị thương. Nàng đối đầu ở trong nước thì còn có mấy phần hy vọng, ở trên đất liền chỉ có thể bị hành hạ thôi. Làm sao đây? Làm sao đây!

Chu Tuấn Dương chỉ chỉ một gốc đại thụ ở sau lưng, đỡ nàng leo lên. Chính hắn cũng khó khăn bò lên chạc cây, để lá cây rậm rạp che giấu bóng dáng của bọn họ.

Không lâu sau, dưới tàng cây xuất hiện bóng dáng của mấy người đàn ông trưởng thành, một âm thanh quen thuộc truyền tới: “Kỳ lạ, rõ ràng khi nãy bắn trúng con mồi, sao bây giờ lại không tìm thấy chứ?”

“Ở đây có vết máu, chúng ta tìm men theo vết máu, chắc chắn sẽ tìm được. Tiểu Mạc, đừng vội, chắc chắn con hoẵng ngu ngốc kia không trốn đi đâu xa được.” Đây là giọng nói của một người đàn ông trưởng thành, Dư Tiểu Thảo nghe có chút xa lạ.

Nhưng mà, nàng đã đoán ra thân phận của đối phương rồi, lo lắng trong lòng cũng lặng lẽ buông xuống. Trang Tiểu Mạc cũng không coi là quá ngốc, ít nhất biết trốn vào sâu trong núi. Cũng may hắn không mất mạng, nếu không nàng không biết nên trở về nói với Tiểu Liên thế nào.

“Không có nguy hiểm đâu, là bọn Trang Tiểu Mạc!” Dư Tiểu Thảo nhỏ giọng nói với Chu Tuấn Dương.

Trang Tiểu Mạc dưới gốc cây đột nhiên ngẩng đầu nhìn nhìn vào đám lá, chân mày rậm nhíu chặt lại, cung tên tự chế trong tay cũng nhẹ nhàng nâng lên, nhắm ngay trên cây.

“Hờ! Thính giác của tên nhóc này cũng rất nhạy bén đấy, đáng tiếc tuổi có chút lớn, nếu như huấn luyện từ nhỏ, chắc chắn thân thủ sẽ không thua bọn Trịnh Vân!” Nếu đối phương đã phát hiện bọn họ, Chu Tuấn Dương cũng thoải mái nói.

Dư Tiểu Thảo liếc hắn một cái, lộ ra một cái đầu từ trong lá cây, trong miệng vội nói: “Trang Tiểu Mạc, là ta, Dư Tiểu Thảo!”

Nghe thấy giọng nói của nàng, Trang Tiểu Mạc buông cung tên trong tay xuống, sau khi mấy người đàn ông sau lưng hắn nghe thấy giọng nói của Chu Tuấn Dương, sau đó mới phát hiện thì ra có người trốn trên cây.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Nông Viên Tự Cẩm Lâm Tiểu Uyển

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook