Nông Viên Tự Cẩm Lâm Tiểu Uyển

Chương 404:

Quỹ Họa Tình Vũ

11/12/2022

Chu Tuấn Dương nhảy từ trên cây xuống, miệng vết thương trên đùi lại rách ra, đau đến mức hắn phải nhe răng trợn mắt. Dư Tiểu Thảo từ từ tuột xuống theo thân cây, không quên khinh bỉ hắn: “Xứng đáng! Bị thương còn thể hiện, đau chết ngươi!”

Trang Tiểu Mạc nhẹ mang ý cười trên mặt, nhìn Dư Tiểu Thảo nói: “Tiểu Thảo, sao muội lại xuất hiện ở đây? Muội không đi vào núi tránh nạn với các thôn dân sao?”

“Chúng ta đi đục thuyền của bọn giặc Oa!” Dư Tiểu Thảo lời ít ý nhiều, duỗi tay đỡ lấy Chu Tuấn Dương đang bị thương, trong lòng hối hận lại sao lại không mang kim sang dược tới đây.

Trang Tiểu Mạc nhìn sắc mặt tái nhợt của Dương Quận vương, vội lại đỡ lấy cánh tay dìu hắn, nói: “Quận vương gia bị thương à? Có nghiêm trọng lắm không? Ta biết một loại thảo dược có thể cầm máu, vừa nhìn thấy ở đây thôi. Tưởng đại ca, phiền huynh đi hái chút rau gai.”

Người đàn ông được gọi là Tưởng đại ca đồng ý một tiếng, cất bước đi về phía trong. Một thôn dân khác cười đầy thiện ý với hai người, tiếp tục lần theo vết máu để tìm con mồi của bọn họ.

Trang Tiểu Mạc lại quan tâm hỏi một câu: “Chỉ có hai người thôi à? Quá mạo hiểm! Tiểu Thảo, muội không sao chứ?”

“Huynh cũng biết ta biết bơi mà, chuyện khác không dám nói chứ nếu ta muốn chạy trốn ở trong biển thì ai cũng đừng hỏng đuổi theo được ta! Gia hỏa này kỷ năng bơi không tốt lắm, bị giặc Oa đuổi theo, khi đánh nhau đến người chết ta sống thì bị thương.” Dư Tiểu Thảo ghét bỏ liếc mắt nhìn Chu Tuấn Dương một cái.

Chu Tuấn Dương trong lòng không có sức mà phản bác, hắn đường đường một Quận vương gia, thân thủ không có đối thủ ở trên giang hồ, bây giờ lại suy bại đến mức phượng hoàng không bằng gà. Lúc bị thương hắn không cảm thấy gì, giờ thì mất mặt trước mặt tiểu nha đầu nhà hắn, lại còn bị nàng ghét bỏ. Có thể đoán biết được, tương lai hắn làm chồng còn đâu uy phong gì nữa!

“Vậy... Các người có thành công không?” Trang Tiểu Mạc lại thật sự hy vọng những tên giặc Oa đáng chết đó có thể bị nhóm Tiểu Thảo phá thủng mấy chiếc thuyền, cũng có thể giải mấy phần phẫn hận trong lòng hắn ta. Đêm qua, vài người bọn họ bí mật trở lại thôn, đã thấy được một màn cực kỳ tàn ác. Toàn thôn nam nữ già trẻ, ngoài một ít nữ nhân, toàn bộ đã bị tàn hại, phơi thây ngoài đồng. Mà những nữ nhân bị giặc Oa đó bắt đi lại càng sống không bằng chết...

“Có cá mập trắng trong sóng Dư Tiểu Thảo ta đây ra tay, tất nhiên không phải nói chơi. Tất cả thuyền bên ngoài thôn chúng ta đã bị đục thủng chìm hết hết rồi, một con thuyền cũng không chừa lại cho mấy tên tiểu quỷ Nhật chó má đó! Ta còn giết mấy tên quỷ ranh ở dưới đáy biển đấy! Ta còn đang hối hận lúc ấy sao không giết nhiều thêm mấy tên!” Dư Tiểu Thảo cũng nhớ tới một màn cực kỳ tàn ác kia, lòng đầy căm phẫn.

Trang Tiểu Mạc dùng giọng nói nghẹn ngào, hắn hít hít cái mũi, nói: “Là ta vô dụng, đã khuyên trưởng thôn thật lâu mà vẫn không có được lòng tin của ông ấy. Trưởng thôn nói hai thôn chúng ta cách Vệ sở ở cảng rất gần, giặc Oa có tới cũng sẽ không dám đổ bộ. Sau đó nhất quyết không tin lời ta nói! Rơi vào đường cùng, ta đành phải tìm đến mấy nhà có quan hệ không tồi với mình, thuyết phục cùng đi với ta! Chờ tới khi chúng ta vội vàng thu dọn xong mọi thứ cũng đã qua thời gian hẹn. Mà giặc Oa cũng lặng yên không một tiếng động vào thôn, chúng ta đành phải vội vàng vào núi, tìm một sơn động ẩn thân. Có lẽ những tên giặc Oa đó chỉ lo giết người còn ở trong thôn, không phát hiện thiếu đi hơn ba mươi người chúng ta, nên mới không bị truy binh quầy rầy... Đúng rồi, mọi người đều tốt chứ? Tiểu Liên... Nàng ấy không bị thương chứ?”

Dư Tiểu Thảo nhẹ nhàng lắc lắc đầu, thở dài một tiếng nói: “Mỗi người có số mạng của mình, Tiểu Mạc huynh đừng quá tự trách. Yên tâm đi, chúng ta đều rất tốt. Còn về phần Tiểu Liên, huynh đi theo cùng chúng ta nhìn thử xem chẳng phải sẽ biết sao? Đêm qua chúng ta đoạt được không ít lương thực, hay là mọi người đi cùng chúng ta luôn đi, chỗ ở bên kia rất rộng lớn, hơn nữa cũng rất an toàn...”

Trang Tiểu Mạc suy nghĩ một lát, gật đầu nói: “Bên này cách thôn quá gần, hai ngày nay chúng ta đều rất lo lắng đề phòng, sợ giặc Oa đuổi theo đến đây. Chờ bọn Tưởng đại ca trở về, ta sẽ hỏi họ một chút xem có muốn đi cùng hay không!”



Tưởng đại ca kia chẳng mấy chốc đã trở lại, trong tay cầm mấy loại cỏ dại. Dư Tiểu Thảo ngắt xuống thử, dùng tay bóp nát ra, lại lặng lẽ cho thêm chút nước linh thạch, sau đó bôi lên miệng vết thương của Chu Tuấn Dương. Miệng vết thương vốn có cảm giác đau đớn lại lập tức cảm thấy một cảm giác mát lạnh. Chu Tuấn Dương trong lòng rất là kinh ngạc với loại thực vật sơn dã bình thường này. Không ngờ nó lại có hiệu quả chữa thương hiệu quả như vậy, hiệu quả trị liệu còn tốt hơn cao ngọc tuyết được đặc chế ở trong cung sao?

Hắn không nhịn được nhìn tiểu nha đầu đang nghiêm túc giúp hắn bôi thảo dược, đây khẳng định có liên quan tới nàng. Chu Tuấn Dương có chút bất đắc dĩ, tiểu nha đầu này không biết che dấu một chút, nếu như bị người ta phát hiện, vậy phải thế nào bây giờ? Xem ra sau này hắn phải thường xuyên che chở cho nàng, tránh để tiểu nha đầu bị người có toan tính hãm hại!

Chờ khi tất cả các miệng vết thương trên người hắn đầu đã được đắp thảo dược, những người đàn ông đuổi theo con mồi đó cũng kịp trở lại, con hoẵng có hơi ngốc đang bị thương cũng bị nâng về. Mấy người vừa nghe có chỗ trú ẩn an toàn, bọn họ đi theo còn có thể được phân chia lương thực, lập tức đã động lòng.

Dư Tiểu Thảo theo chân bọn họ trở về sơn động mọi người trú ẩn, là một sơn động nhỏ âm u lại chật chội khó chịu, bên trong chứa già trẻ ba mươi mấy người, ngay cả chỗ nằm xuống cũng không có, buổi tối nghỉ ngơi chỉ có thể ngồi. Những người này mang lương thực cũng đã ăn sắp cạn kệt rồi, yếu ớt uể oải dựa vào vách đá sơn động. Nhìn thấy mấy người đàn ông đem hoẵng con về, đôi mắt nam nữ già trẻ trong động đều toát lên ánh sáng đói khát.

Ăn no mới có sức lực lên đường, một con hoẵng mấy chục cân chia tới tay mỗi người cũng chỉ có được khoảng chừng nửa cân. Có chút đồ ăn lót dạ này, những người này thu dọn đồ dùng đơn giản, sau đó đi theo phía sau hai người Dư Tiểu Thảo, chậm rãi đi về phía trụ sở bí mật của nàng.

Lúc này, tinh thần của Chu Tuấn Dương đã tốt hơn rất nhiều, trên người hắn cũng có chút sức lực, trên đường trở về cũng không hề làm chậm trễ mọi người. Dư Tiểu Thảo kiên trì đỡ hắn dọc theo đường đi, tận lực giúp người bị trọng thương này tiết kiệm chút sức lực.

Đến giữa trưa, đoàn người rốt cuộc đã tới bên ngoài rừng rậm sương trắng. Mấy người thị vệ của biệt viện đang nôn nóng chờ đợi ngoài rừng rậm.

Đêm qua, biết được con trai út muốn dẫn đội đi đánh úp thuyền giặc Oa bất ngờ, Tĩnh Vương phi vẫn luôn đứng ngồi không yên, lo lắng đến dường như cả đêm không ngủ. Tới khi Dư Hải cõng Trịnh trưởng thị vệ bất tỉnh nhân sự trở về, không thấy được con trai út nhà mình, Tĩnh Vương phi càng nôn nóng trong lòng. Nếu không phải bọn nha hoàn liều mạng ngăn cản, bà ấy đã đích thân ra đón rồi!

Chu Tuấn Dương được bọn thị vệ đỡ vào sơn động, Tĩnh Vương phi nhìn thấy sắc mặt có hơi tái nhợt của con trai, nôn nóng tới dò hỏi đã bị thương ở đâu. Chu Tuấn Dương nhẹ nhàng bâng quơ nói chỉ là bị thương ngoài da một chút, đã bôi thuốc rồi, không có gì đáng ngại, hơn nữa còn đi nhảy vài bước cho mẫu phi xem, lúc này Tĩnh Vương phi mới yên lòng.

Mà Dư Tiểu Thảo lại bận rộn sắp xếp cho thôn dân thôn bên cạnh. Cũng may trong trong lòng sơn động có rất nhiều lượt thông với nhau, những người này không cần chen chúc một chỗ với hơn một trăm người thôn Đông Sơn. Sắp xếp xong cho những người này, Trang Tiểu Mạc đã gấp không chờ nổi đi theo phía sau Tiểu Thảo, đi tới sơn động người Dư gia ở.

Nhìn thấy Dư Tiểu Liên đang bận rộn làm cơm trưa, Trang Tiểu Mạc mới hoàn toàn yên tâm. Liễu thị nhìn thấy hắn ta, vội lôi kéo tay hắn hỏi han ân cần. Hai ngày này, nàng ấy vẫn luôn lo lắng cho đứa nhỏ này, sợ hắn có gì ngoài ý muốn.

Chu Tuấn Dương lúc này đang đi ra từ trong sơn động của mẫu phi, thấy một màn như vậy, trong lòng có hơi chua chua. Hắn đi đến trước mặt Dư Tiểu Thảo, chu chu môi về phía Liễu thị và Trang Tiểu Mạc, dùng giọng đầy vị ghen tuông nói: “Mẹ nàng bất công. Gia bị thương, cũng không thấy mẹ nàng quan tâm ta một câu...”

Dư Tiểu Thảo ngước mắt nhìn hắn một cái, nhịn cười nói: “Tiểu Quận vương, ngài năm nay bao nhiêu tuổi rồi vậy?”

Chu Tuấn Dương không hiểu ý của nàng, cúi đầu nhìn nàng, trong đôi mắt phượng tràn ngập ý dò hỏi, lại vẫn thành thật trả lời nói: “Mười chín rồi... Nàng cũng chẳng quan tâm gì tới gia, ngay cả gia bao nhiêu tuổi cũng không biết!”



“Ngài còn nhớ rõ ngài mười chín rồi à! Ta còn tưởng rằng ngươi chỉ mới chín tuổi ấy! Ngay cả loại giấm này mà cũng ăn được, có ấu trĩ hay không hả?” Dư Tiểu Thảo cười như không cười, một đôi má lúm đồng tiền đáng yêu như ẩn như hiện trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo hồng hào.

Chu Tuấn Dương bị nàng trêu ghẹo đến mặt già cũng đỏ lên, duỗi tay nhéo nhéo gương mặt nàng, bất đắc dĩ nói: “Nàng ấy! Một ngày không khinh bỉ gia, trong lòng sẽ không thoải mái có đúng không hả?”

Dư Tiểu Thảo cười ha ha, chuyển đề tài nói: “Ta có kim sang dược xưởng sản xuất ở đây, ngươi lấy một lọ đi, để Mai Hương tỷ tỷ bôi cho cho ngươi.”

“Mai Hương hầu hạ mẫu phi ta nghỉ ngơi rồi, không rảnh đâu...” Chu Tuấn Dương mắt đầy vẻ mong đợi nhìn Dư Tiểu Thảo, giống một đứa trẻ đang muốn xin được ăn kẹo vậy.

“Không phải còn có Lan Hương tỷ tỷ sao?” Dư Tiểu Thảo không hề bị hắn dụ.

Chu Tuấn Dương: “Họ đều không rảnh...” Nói xong, mắt phượng liếc nhìn về phía nhóm hạ nhân đang thầm cười trộm bên cạnh bọn họ một cái. Bọn hạ nhân cho dù là nam hay nữ đều lập tức hiểu ra trong nháy mắt, làm ra vẻ rất bận rộn, tới tới lui lui bận việc này việc kia ở bên người bọn họ.

Dư Tiểu Thảo bất đắc dĩ trừng mắt liếc nhìn hắn, đưa hắn vào trong sơn động nhà mình, để hắn cởi sạch quần áo, chỉ chừa một cái quần cộc lớn, sau đó nằm ở trên giường đá.

Dư Tiểu Thảo mặt không hề đỏ lên chút nào. Nàng dùng nước linh thạch giúp tên kia rửa sạch miệng vết thương trước, rồi cẩn thận bôi kim sang dược. Vừa bôi thuốc, Dư Tiểu Thảo còn không quên lặng lẽ sờ soạng cơ bụng của Chu Tuấn Dương mấy cái: Tiểu Quận vương nhìn thì gầy, nhưng dáng người lại không chê vào đâu được. Hắn thuộc kiểu mặc quần áo thì có vẻ gầy, cởi ra mới thấy cơ bắp rắn chắc.

“Khụ khụ! Nàng đã sờ đủ chưa? Nàng có thấy vừa lòng không vậy?” Khuôn mặt tuấn tú của Chu Tuấn Dương ửng đỏ. Tiểu nha đầu nhà hắn đúng là không giống ai, đối mặt với một nam tử đã thành niên nửa thân trần lại chẳng những không có một chút biểu cảm xấu hổ nào, trong mắt còn lộ ra cảm xúc tán thưởng, một bàn tay nhỏ còn không an phận, sờ tới sờ lui trên bụng hắn. Hắn nhớ là trên bụng mình không bị thương mà?

Dư Tiểu Thảo thần thái tự nhiên phủ thêm quần áo giúp hắn, dường như tiểu sắc lang vừa mới sờ tới sờ lui trên người tiểu Quận vương kia không hề liên quan gì tới nàng, còn ra vẻ đương nhiên gật gật đầu, nói: “Ừm Ừm! Dáng người không tệ!”

Chu Tuấn Dương nội tâm vô cùng bất lực, tiểu nha đầu nhà hắn có phải vẫn chưa hiểu gì đúng không? Nàng không hề để trong lòng mấy chuyện đề phòng nam nữ. Haizz... dù sao vẫn còn nhỏ tuổi mà.

“Nha đầu, sau này nếu như có nam nhân vai trần ở trước mặt nàng, nhất định phải nhớ tránh né nghe chưa. Nếu có năng lực thì phải hung hăng phản kích lại...” Chu Tuấn Dương có chút không yên tâm dặn dò, sợ tiểu nha đầu đơn thuần bị sói hoang tha đi mất.

Dư Tiểu Thảo trợn trắng mắt với hắn, làm ra vẻ giống như muốn hỏi “Ngươi cho rằng ta ngốc à?”, nói: “Vậy... bây giờ ngươi chẳng những cởi trần trước mặt ta, mà cả quần cũng cởi rồi, có phải ta cũng nên ra tay đánh ngươi một trận thật ác hay không hả?”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Nông Viên Tự Cẩm Lâm Tiểu Uyển

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook