Nông Viên Tự Cẩm Lâm Tiểu Uyển
Chương 437:
Quỹ Họa Tình Vũ
13/12/2022
Qua một lúc lâu, Dư Tiểu Thảo cảm giác cả người sắp cứng đờ thì Khương Tứ Nương cũng nghiên cứu xong quần áo của nàng. Khương Tứ Nương chậm rãi thở ra một hơi, trở về vị trí dành cho khách, cầm ly trà lên uống một ngụm nói: “Dư đại nhân, không biết ngươi có tiện nói cho ta biết quần áo của ngươi là do ai thiết kế không?”
Dư Tiểu Thảo cũng thở một hơi dài, nụ cười trên mặt vẫn khá gượng gạo, nói: “Chuyên gia Khương khách khí rồi, ngài gọi ta ba chữ “Dư đại nhân” cứ cảm giác như người khác đang gọi cha ta vậy!”
Khương Tứ Nương khẽ cười nói: “Dư cô nương đã nói vậy thì ta cũng không khách sáo nữa. Ta lớn hơn vài tuổi, nếu như Dư cô nương không ngại thì gọi ta là Khương tỷ tỷ đi!”
“Khương tỷ tỷ, tỷ cũng đừng Dư cô nương này Dư cô nương nọ nữa, chúng ta gọi nhau như tỷ muội, tỷ cứ gọi ta Tiểu Thảo muội muội đi.” Dư Tiểu Thảo cười vui vẻ, biểu cảm hưng phấn. Nàng không vì mình là quan, đối phương là thương nhân mà khinh thường.
Trong lòng Khương Tứ Nương hoàn toàn bình tĩnh lại. Người ta đều nói Dư gia dựng nghiệp từ buôn bán, đúng là không giống tiểu như phu nhân nhà quan, muốn lấy được lợi ích trên người nàng ta nhưng trong nội tâm lại rất khinh thường. Bọn họ cũng không nghĩ xem, nếu như trong Kinh thành không có thương nhân, những quan lại quý nhân như bọn họ cũng khó khăn tứ bề…
“Khương tỷ tỷ, không biết tỷ đến tìm ta hai lần là có việc gì?” Trong lòng Tiểu Thảo đã đoán được mấy phần nhưng vẫn hỏi một câu.
Khương Tứ Nương có vẻ ngượng ngùng cười cười, nói: “Tiểu Thảo muội muội, không muốn gạt muội, lần này ta đến là vì thiết kế quần áo muội mặc. Quần áo trên người muội cho đến bây giờ gần như chưa từng xuất hiện trong Kinh thành, không biết muội mua ở đâu?”
Dư Tiểu Thảo bật cười, nói: “Quần áo của ta vốn là áo cánh phối với quần, thuận lợi đi giữa đồng ruộng. Tỷ nhìn ống tay áo hẹp ngắn này, dễ dàng làm lụng trên ruộng đồng hơn phải không? Nhưng mà mặc khố trang ra tiếp khách đúng là có chút thất lễ, nên để người làm làm thành váy xếp nếp. Trên hẹp dưới rộng khẽ khiến người nhìn càng yểu điệu, không phải sao?”
Phòng phu nhân ở bên cạnh nghe vậy cười nói: “Con đó, đúng là không biết ngại gì cả. Về mặt thiết kế trang phục mà cũng dám múa rìu qua mắt thợ. Quần áo kiểu chắp vá này của con sao có thể mặc ra ngoài gặp người khác?”
Khương Tứ Nương vội nói: “Phòng phu nhân quá khiêm tốn rồi! Quần áo của Tiểu Thảo muội muội tuy không có tay áo rộng, váy lại rộng nhưng trong đơn giản có tinh xảo. Lẽ ra ta nên nghĩ đến, hoa lệ phức tạp đã đến trình độ cao nhất thì nên đi ngược lại với nó, thiết kế đơn giản tỉnh xảo thôi. Tiểu Thảo muội muội, muội đã mở ra cánh cửa mới cho con đường thiết kế cho ta, gợi cho ta rất nhiều linh cảm. Muội đúng là quý nhân của ta mà! Không biết sao muội muội lại nghĩ đến cách thiết kế quần áo như vậy?”
Nhìn Khương Tứ Nương hứng thú bừng bừng, Phòng phu nhân khẽ cười trong lòng: Lời đồn đúng là không sai, Khương Tứ Nương là một y si. Cũng bởi vì chữ “Si” này mới có thể dồn hết tinh thần và sức lực, trở thành chuyên gia một lĩnh vực nhỉ?
“Hai tỷ muội các ngươi cứ trò chuyện đi, ta còn có việc, không thể ở lại nữa.” Phòng phu nhân thấy hai người nói chuyện ăn ý thì nàng ấy cũng không nên ở đây cản trở nữa. Con gái và chuyên gia Khương có quan hệ tốt, nàng ấy đương nhiên tán thành. Không phải là vì tài năng thiết kế và tay nghề may vá của Khương Tứ Nương mà càng quan trọng hơn là Tiểu Thảo có thể tiếp xúc với nhiều người hơn trong Kinh thành, làm quen càng nhiều bạn hơn.
Những danh môn khuê tú trong Kinh thành kiêu ngạo thái quá, xem thường Tiểu Thảo xuất thân từ nhà nông tận trong xương tủy. Thỉnh thoảng còn có lời nói châm chọc con gái lọt vào tai nàng ấy. Nàng ấy cũng vì thế mà cắt đứt quan hệ với mấy nhà này.
Cũng không biết mấy tiểu thư kia có cái gì đáng để kiêu ngạo? Ngày thường ngâm vài câu thơ, đàn khúc nhạc, biết chút nữ công đã dám hếch mũi tận trời rồi? Bọn họ như vậy còn không bằng người làm buôn bán như Khương Tứ Nương nữa! Ít nhất người ta cũng dựa vào chính tay nghề của mình, tự mình lao động, may cẩm y hoa phục đẹp đẽ cho người! Những thiên kim tiểu thư chỉ chờ người khác hầu hạ kia chẳng có cống hiến gì cho xã hội, dựa vào cái gì mà coi thường người khác?
Nhìn con gái nuôi nói chuyện vui vẻ với Khương Tứ Nương, Phòng phu nhân rất mừng. Người có thể tán thưởng bản lĩnh của con gái nàng ấy mới đáng để kết bạn. Cho nên những danh môn khuê tú kia, lời bọn họ nói đâu có quan trọng đúng không nào?
Khương Tứ Nương lễ phép đứng lên chào cùng với Tiểu Thảo, dõi mắt đến khi Phòng phu nhân vào nội viện thì nhanh nhẹn kéo tay Tiểu Thảo, gấp không chờ nổi hỏi: “Mau nói! Muội lấy ý tưởng này ở đâu?”
Dư Tiểu Thảo nghiêm túc suy nghĩ một chút nói: “Ban đầu, cô cô ta gả đến vùng núi Đông Bắc, ở đó có một dân tộc gọi là Mãn tộc, quần áo bọn họ mặc phần lớn đều giống như ta bây giờ, gọi là “Kỳ trang”, không phải “Kỵ” của cưỡi ngựa mà là “Kỳ trang” trong lá cờ… Loại quần áo này không những giản dị thuận tiện mà còn tiết kiệm được vải nữa!”
Vẻ mặt Khương Tứ Nương đầy say mê, miệng nói giống như đang tự nhủ: “Hóa ra là quần áo của dân tộc khác! Ta nghe nói người Hồ ở phía Tây Bắc quần áo có điểm đặc trưng riêng là có mạng sa che mặt, rất đẹp. Nếu có cơ hội thật muốn đi khắp nơi tìm hiểu thế giới bên ngoài thì linh cảm mới không bị cạn kiệt…”
“Đúng vậy! Chính là đạo lý đi một ngày đàng, học một sàng khôn này! Ta nghe nói có dân tộc ở Tây Nam dùng bạc làm trang sức, quần áo cũng dùng phương pháp đặc thù để nhuộm, rất thú vị… Nếu như có cơ hội, ta còn muốn đi theo đội thuyền Đại Minh chúng ta đến Tây Dương, nghe nói người bên đó da trắng, tóc vàng, mắt xanh, tóc xoăn, thú vị phải không?” Hai đời Dư Tiểu Thảo cũng chưa từng ra nước ngoài, tuy là hy vọng mong manh nhưng nàng vẫn rất muốn đi xem thử một chút.
Khương Tứ Nương mở to đôi mắt kinh ngạc không thể tin được, lấy tay che miệng nói: “Mắt xanh, tóc vàng, còn xoăn? Sao… sao lại giống yêu quái trong truyền thuyết thế. Đúng là có người như vậy sao?”
“Dĩ nhiên! Hoàng thượng và Dương Quận vương đều đã đến Tây Dương, nhìn thấy người phương Tây. Nghe nói không những có tóc vàng mà còn có tóc đỏ nữa! Vóc người cũng không giống chúng ta, ngôn ngữ cũng bất đồng. Cũng không biết Hoàng thượng và Dương Quận vương làm thế nào mà nói chuyện được với bọn họ? Quần áo và trang sức của người phương Tây cũng không giống chúng ta. Nếu như có cơ hội, có thể bảo đội thuyền mang một ít quần áo của người phương Tây về để chúng ta tham khảo kiểu dáng của bọn họ!” Dư Tiểu Thảo có chút ý nghĩ hão huyền.
Nhưng mà bây giờ đội thuyền viễn dương của Đại Minh đều do Dương Quận vương quản lý, chỉ cần nàng mở miệng, đừng nói là quần áo, cho dù là tất cả đồ vật hiếm lạ kỳ quái của Tây Dương, Chu Tuấn Dương cũng tình nguyện mang về cho nàng.
“Tốt quá! Thật muốn đi khắp tứ phương, tìm hiểu mỗi vùng…” Biểu cảm bây giờ của Khương Tứ Nương giống như một tiểu cô nương tràn đầy mơ ước và khát vọng, không có cảm giác giống chuyên gia thêu thùa một chút nào.
Dư Tiểu Thảo nhìn thấy nàng ta, nhất thời cảm thấy có ước mơ là chuyện hạnh phúc đến nhường nào. Ước mơ của nàng là gì? Trồng được lương thực cho sản lượng cao để cho dân chúng có thể ăn no? Quá cao thượng rồi, đây là lý tưởng của cấp trên, không liên quan nhiều đến một viên quan bé bằng hạt vừng như nàng. Kiếm thật nhiều thật nhiều tiền để người nhà có được cuộc sống tốt hơn? Hình như bây giờ đúng là nàng không thiếu tiền thật, cuộc sống gia đình nàng càng ngày càng tốt! Rốt cuộc thì lý tưởng của nàng là gì chứ? Đúng là nên suy nghĩ kỹ càng vấn đề này!
Khương Tú nương điều chỉnh lại tâm trạng, vẫn nên nói chuyện thực tế trước mắt thì hơn. Nàng ta cẩn thận hỏi thăm Tiểu Thảo về ý tưởng “Kỳ trang”, nhưng mà Tiểu Thảo cũng chỉ biết lơ mơ, về mặt may mặc nàng cũng chỉ là tay mơ - một chữ cũng không biết.
“Muội muội có thể vẽ những gì muội nhớ về Kỳ trang cho ta được không?” Khương Tứ Nương cảm thấy như vậy càng trực quan hơn.
Dư Tiểu Thảo có chút ngượng ngùng nói: “Ta không biết vẽ. Chỉ sợ vẽ ra người không giống người, quỷ không giống quỷ khiến tỷ tỷ chê cười. Thế này đi, ta trần thuật, tỷ vẽ, như thế thì đơn giản hơn.”
Hai người dời bước vào tiểu viện của Tiểu Thảo, lấy giấy và bút mực từ ngoại viện. Nha hoàn của Khương Tứ Nương giúp mài mực, Dư Tiểu Thảo chậm rãi hướng dẫn nàng ta vẽ kiểu dáng của Kỳ trang mà nàng biết.
Quần áo trang sức triều Thanh cũng chẳng khiến Dư Tiểu Thảo cảm thấy xa lạ gì vì nàng đã từng xem phim truyền hình triều Thanh “Mỗ huyên truyện” “XX kinh tâm” “Năm ấy XX trăng vừa tròn”.
Chiều dài thì giống như sườn xám đời sau, cộng thêm áo choàng bên ngoài. Thiết kế cổ áo của mỗi người không giống nhau, có người thiết kế kiểu yên ngựa ôm gò má nâng mặt, có cổ tròn, có cổ lật nhỏ tương tự. Áo có mấy kiểu như tỳ bà khâm, đại khâm, đối khâm... các loại. Có thể kết hợp với váy hoặc quần thuê như hoa in trên mặt đất, có thể thêu hoa và tạo nếp gấp để trang trí. Vạt, cổ áo và tay áo đều dùng các loại thủ pháp như gấp nếp, tạo đường viền, thuê để trang trí, có hai hoặc ba lớp tay áo giả, tay áo hình móng ngựa giấu bên trong tay áo...
Không thể không nói, lĩnh ngộ về quần áo của Khương Tứ Nương đúng là có chỗ hơn người, chỉ cần Tiểu Thảo nói một hai, nàng ta có thể suy một ra ba, thứ vẽ ra còn tinh mỹ đẹp đẽ hơn trong tưởng tượng của Tiểu Thảo. Từng tờ thiết kế khác nhau, bản vẽ vừa đẹp vừa độc đáo, trong mắt nha hoàn của Khương Tứ Nương tràn ngập tự hào, lại ẩn chứa chút kiêu ngạo oán trách: “Tiểu thư, phải dùng thuốc màu của chúng ta vẽ thì hiệu quả nhất định sẽ cao hơn.”
Dư Tiểu Thảo chỉ vào một bức vẽ áo thân dài qua đầu gối, sử dụng những đường viền lớn để trang trí, trên váy có trang trí thêm mười sáu đến hai mươi dải họa tiết cười nói: “Bộ quần áo này mẹ nuôi ta mặc nhất định rất đẹp! Trời lạnh có thể điểm thêm ít lông hồ ly ở cổ áo và ống tay áo, ấm áp lại đẹp mắt…”
Linh cảm chất chứa trong lòng mấy tháng của Khương Tứ Nương giống như bỗng tuôn trào, liên tục vẽ mười mấy tờ thiết kế Kỳ trang khác nhau. Trong đó có cái vẽ dựa theo lời Tiểu Thảo nói, cũng có do nàng ta tự lĩnh ngộ kết hợp với ý tưởng, sáng tạo cái mới. Mỗi một bức vẽ đều mang một phong cách khác nhau, vô cùng hoa mỹ tinh xảo, nhìn mỗi một bức vẽ giống như từng bộ quần áo mới lạ độc đáo đang hiện ra trước mắt vậy.
Nhìn mỗi bản vẽ thiết kế, Khương Tứ Nương lại ngứa ngáy trong lòng, hận không thể lập tức trở về biến từng bản vẽ thành từng bộ quần áo tuyệt đẹp.
Nghe Tiểu Thảo nói vậy thì Khương Tứ Nương cười nói: “Tiểu Thảo muội muội quả nhiên có ánh mắt rất tinh tường. Bộ quần áo này là do ta thiết kế dựa theo vóc người của Phòng phu nhân. Tương Nhi, lát nữa giúp Phòng phu nhân đo kích thước. Hai ngày nữa may xong theo bản thiết kế tỷ tỷ lại đến thăm, đến lúc đó để Phòng phu nhân thử xem có vừa không.”
Dư Tiểu Thảo biết mẹ nuôi đã muốn có một bộ quần áo do Khương Tứ Nương tự may từ lâu nên lập tức vui vẻ đồng ý, cũng nói cảm ơn: “Vậy làm phiền tỷ tỷ!”
Dư Tiểu Thảo cũng thở một hơi dài, nụ cười trên mặt vẫn khá gượng gạo, nói: “Chuyên gia Khương khách khí rồi, ngài gọi ta ba chữ “Dư đại nhân” cứ cảm giác như người khác đang gọi cha ta vậy!”
Khương Tứ Nương khẽ cười nói: “Dư cô nương đã nói vậy thì ta cũng không khách sáo nữa. Ta lớn hơn vài tuổi, nếu như Dư cô nương không ngại thì gọi ta là Khương tỷ tỷ đi!”
“Khương tỷ tỷ, tỷ cũng đừng Dư cô nương này Dư cô nương nọ nữa, chúng ta gọi nhau như tỷ muội, tỷ cứ gọi ta Tiểu Thảo muội muội đi.” Dư Tiểu Thảo cười vui vẻ, biểu cảm hưng phấn. Nàng không vì mình là quan, đối phương là thương nhân mà khinh thường.
Trong lòng Khương Tứ Nương hoàn toàn bình tĩnh lại. Người ta đều nói Dư gia dựng nghiệp từ buôn bán, đúng là không giống tiểu như phu nhân nhà quan, muốn lấy được lợi ích trên người nàng ta nhưng trong nội tâm lại rất khinh thường. Bọn họ cũng không nghĩ xem, nếu như trong Kinh thành không có thương nhân, những quan lại quý nhân như bọn họ cũng khó khăn tứ bề…
“Khương tỷ tỷ, không biết tỷ đến tìm ta hai lần là có việc gì?” Trong lòng Tiểu Thảo đã đoán được mấy phần nhưng vẫn hỏi một câu.
Khương Tứ Nương có vẻ ngượng ngùng cười cười, nói: “Tiểu Thảo muội muội, không muốn gạt muội, lần này ta đến là vì thiết kế quần áo muội mặc. Quần áo trên người muội cho đến bây giờ gần như chưa từng xuất hiện trong Kinh thành, không biết muội mua ở đâu?”
Dư Tiểu Thảo bật cười, nói: “Quần áo của ta vốn là áo cánh phối với quần, thuận lợi đi giữa đồng ruộng. Tỷ nhìn ống tay áo hẹp ngắn này, dễ dàng làm lụng trên ruộng đồng hơn phải không? Nhưng mà mặc khố trang ra tiếp khách đúng là có chút thất lễ, nên để người làm làm thành váy xếp nếp. Trên hẹp dưới rộng khẽ khiến người nhìn càng yểu điệu, không phải sao?”
Phòng phu nhân ở bên cạnh nghe vậy cười nói: “Con đó, đúng là không biết ngại gì cả. Về mặt thiết kế trang phục mà cũng dám múa rìu qua mắt thợ. Quần áo kiểu chắp vá này của con sao có thể mặc ra ngoài gặp người khác?”
Khương Tứ Nương vội nói: “Phòng phu nhân quá khiêm tốn rồi! Quần áo của Tiểu Thảo muội muội tuy không có tay áo rộng, váy lại rộng nhưng trong đơn giản có tinh xảo. Lẽ ra ta nên nghĩ đến, hoa lệ phức tạp đã đến trình độ cao nhất thì nên đi ngược lại với nó, thiết kế đơn giản tỉnh xảo thôi. Tiểu Thảo muội muội, muội đã mở ra cánh cửa mới cho con đường thiết kế cho ta, gợi cho ta rất nhiều linh cảm. Muội đúng là quý nhân của ta mà! Không biết sao muội muội lại nghĩ đến cách thiết kế quần áo như vậy?”
Nhìn Khương Tứ Nương hứng thú bừng bừng, Phòng phu nhân khẽ cười trong lòng: Lời đồn đúng là không sai, Khương Tứ Nương là một y si. Cũng bởi vì chữ “Si” này mới có thể dồn hết tinh thần và sức lực, trở thành chuyên gia một lĩnh vực nhỉ?
“Hai tỷ muội các ngươi cứ trò chuyện đi, ta còn có việc, không thể ở lại nữa.” Phòng phu nhân thấy hai người nói chuyện ăn ý thì nàng ấy cũng không nên ở đây cản trở nữa. Con gái và chuyên gia Khương có quan hệ tốt, nàng ấy đương nhiên tán thành. Không phải là vì tài năng thiết kế và tay nghề may vá của Khương Tứ Nương mà càng quan trọng hơn là Tiểu Thảo có thể tiếp xúc với nhiều người hơn trong Kinh thành, làm quen càng nhiều bạn hơn.
Những danh môn khuê tú trong Kinh thành kiêu ngạo thái quá, xem thường Tiểu Thảo xuất thân từ nhà nông tận trong xương tủy. Thỉnh thoảng còn có lời nói châm chọc con gái lọt vào tai nàng ấy. Nàng ấy cũng vì thế mà cắt đứt quan hệ với mấy nhà này.
Cũng không biết mấy tiểu thư kia có cái gì đáng để kiêu ngạo? Ngày thường ngâm vài câu thơ, đàn khúc nhạc, biết chút nữ công đã dám hếch mũi tận trời rồi? Bọn họ như vậy còn không bằng người làm buôn bán như Khương Tứ Nương nữa! Ít nhất người ta cũng dựa vào chính tay nghề của mình, tự mình lao động, may cẩm y hoa phục đẹp đẽ cho người! Những thiên kim tiểu thư chỉ chờ người khác hầu hạ kia chẳng có cống hiến gì cho xã hội, dựa vào cái gì mà coi thường người khác?
Nhìn con gái nuôi nói chuyện vui vẻ với Khương Tứ Nương, Phòng phu nhân rất mừng. Người có thể tán thưởng bản lĩnh của con gái nàng ấy mới đáng để kết bạn. Cho nên những danh môn khuê tú kia, lời bọn họ nói đâu có quan trọng đúng không nào?
Khương Tứ Nương lễ phép đứng lên chào cùng với Tiểu Thảo, dõi mắt đến khi Phòng phu nhân vào nội viện thì nhanh nhẹn kéo tay Tiểu Thảo, gấp không chờ nổi hỏi: “Mau nói! Muội lấy ý tưởng này ở đâu?”
Dư Tiểu Thảo nghiêm túc suy nghĩ một chút nói: “Ban đầu, cô cô ta gả đến vùng núi Đông Bắc, ở đó có một dân tộc gọi là Mãn tộc, quần áo bọn họ mặc phần lớn đều giống như ta bây giờ, gọi là “Kỳ trang”, không phải “Kỵ” của cưỡi ngựa mà là “Kỳ trang” trong lá cờ… Loại quần áo này không những giản dị thuận tiện mà còn tiết kiệm được vải nữa!”
Vẻ mặt Khương Tứ Nương đầy say mê, miệng nói giống như đang tự nhủ: “Hóa ra là quần áo của dân tộc khác! Ta nghe nói người Hồ ở phía Tây Bắc quần áo có điểm đặc trưng riêng là có mạng sa che mặt, rất đẹp. Nếu có cơ hội thật muốn đi khắp nơi tìm hiểu thế giới bên ngoài thì linh cảm mới không bị cạn kiệt…”
“Đúng vậy! Chính là đạo lý đi một ngày đàng, học một sàng khôn này! Ta nghe nói có dân tộc ở Tây Nam dùng bạc làm trang sức, quần áo cũng dùng phương pháp đặc thù để nhuộm, rất thú vị… Nếu như có cơ hội, ta còn muốn đi theo đội thuyền Đại Minh chúng ta đến Tây Dương, nghe nói người bên đó da trắng, tóc vàng, mắt xanh, tóc xoăn, thú vị phải không?” Hai đời Dư Tiểu Thảo cũng chưa từng ra nước ngoài, tuy là hy vọng mong manh nhưng nàng vẫn rất muốn đi xem thử một chút.
Khương Tứ Nương mở to đôi mắt kinh ngạc không thể tin được, lấy tay che miệng nói: “Mắt xanh, tóc vàng, còn xoăn? Sao… sao lại giống yêu quái trong truyền thuyết thế. Đúng là có người như vậy sao?”
“Dĩ nhiên! Hoàng thượng và Dương Quận vương đều đã đến Tây Dương, nhìn thấy người phương Tây. Nghe nói không những có tóc vàng mà còn có tóc đỏ nữa! Vóc người cũng không giống chúng ta, ngôn ngữ cũng bất đồng. Cũng không biết Hoàng thượng và Dương Quận vương làm thế nào mà nói chuyện được với bọn họ? Quần áo và trang sức của người phương Tây cũng không giống chúng ta. Nếu như có cơ hội, có thể bảo đội thuyền mang một ít quần áo của người phương Tây về để chúng ta tham khảo kiểu dáng của bọn họ!” Dư Tiểu Thảo có chút ý nghĩ hão huyền.
Nhưng mà bây giờ đội thuyền viễn dương của Đại Minh đều do Dương Quận vương quản lý, chỉ cần nàng mở miệng, đừng nói là quần áo, cho dù là tất cả đồ vật hiếm lạ kỳ quái của Tây Dương, Chu Tuấn Dương cũng tình nguyện mang về cho nàng.
“Tốt quá! Thật muốn đi khắp tứ phương, tìm hiểu mỗi vùng…” Biểu cảm bây giờ của Khương Tứ Nương giống như một tiểu cô nương tràn đầy mơ ước và khát vọng, không có cảm giác giống chuyên gia thêu thùa một chút nào.
Dư Tiểu Thảo nhìn thấy nàng ta, nhất thời cảm thấy có ước mơ là chuyện hạnh phúc đến nhường nào. Ước mơ của nàng là gì? Trồng được lương thực cho sản lượng cao để cho dân chúng có thể ăn no? Quá cao thượng rồi, đây là lý tưởng của cấp trên, không liên quan nhiều đến một viên quan bé bằng hạt vừng như nàng. Kiếm thật nhiều thật nhiều tiền để người nhà có được cuộc sống tốt hơn? Hình như bây giờ đúng là nàng không thiếu tiền thật, cuộc sống gia đình nàng càng ngày càng tốt! Rốt cuộc thì lý tưởng của nàng là gì chứ? Đúng là nên suy nghĩ kỹ càng vấn đề này!
Khương Tú nương điều chỉnh lại tâm trạng, vẫn nên nói chuyện thực tế trước mắt thì hơn. Nàng ta cẩn thận hỏi thăm Tiểu Thảo về ý tưởng “Kỳ trang”, nhưng mà Tiểu Thảo cũng chỉ biết lơ mơ, về mặt may mặc nàng cũng chỉ là tay mơ - một chữ cũng không biết.
“Muội muội có thể vẽ những gì muội nhớ về Kỳ trang cho ta được không?” Khương Tứ Nương cảm thấy như vậy càng trực quan hơn.
Dư Tiểu Thảo có chút ngượng ngùng nói: “Ta không biết vẽ. Chỉ sợ vẽ ra người không giống người, quỷ không giống quỷ khiến tỷ tỷ chê cười. Thế này đi, ta trần thuật, tỷ vẽ, như thế thì đơn giản hơn.”
Hai người dời bước vào tiểu viện của Tiểu Thảo, lấy giấy và bút mực từ ngoại viện. Nha hoàn của Khương Tứ Nương giúp mài mực, Dư Tiểu Thảo chậm rãi hướng dẫn nàng ta vẽ kiểu dáng của Kỳ trang mà nàng biết.
Quần áo trang sức triều Thanh cũng chẳng khiến Dư Tiểu Thảo cảm thấy xa lạ gì vì nàng đã từng xem phim truyền hình triều Thanh “Mỗ huyên truyện” “XX kinh tâm” “Năm ấy XX trăng vừa tròn”.
Chiều dài thì giống như sườn xám đời sau, cộng thêm áo choàng bên ngoài. Thiết kế cổ áo của mỗi người không giống nhau, có người thiết kế kiểu yên ngựa ôm gò má nâng mặt, có cổ tròn, có cổ lật nhỏ tương tự. Áo có mấy kiểu như tỳ bà khâm, đại khâm, đối khâm... các loại. Có thể kết hợp với váy hoặc quần thuê như hoa in trên mặt đất, có thể thêu hoa và tạo nếp gấp để trang trí. Vạt, cổ áo và tay áo đều dùng các loại thủ pháp như gấp nếp, tạo đường viền, thuê để trang trí, có hai hoặc ba lớp tay áo giả, tay áo hình móng ngựa giấu bên trong tay áo...
Không thể không nói, lĩnh ngộ về quần áo của Khương Tứ Nương đúng là có chỗ hơn người, chỉ cần Tiểu Thảo nói một hai, nàng ta có thể suy một ra ba, thứ vẽ ra còn tinh mỹ đẹp đẽ hơn trong tưởng tượng của Tiểu Thảo. Từng tờ thiết kế khác nhau, bản vẽ vừa đẹp vừa độc đáo, trong mắt nha hoàn của Khương Tứ Nương tràn ngập tự hào, lại ẩn chứa chút kiêu ngạo oán trách: “Tiểu thư, phải dùng thuốc màu của chúng ta vẽ thì hiệu quả nhất định sẽ cao hơn.”
Dư Tiểu Thảo chỉ vào một bức vẽ áo thân dài qua đầu gối, sử dụng những đường viền lớn để trang trí, trên váy có trang trí thêm mười sáu đến hai mươi dải họa tiết cười nói: “Bộ quần áo này mẹ nuôi ta mặc nhất định rất đẹp! Trời lạnh có thể điểm thêm ít lông hồ ly ở cổ áo và ống tay áo, ấm áp lại đẹp mắt…”
Linh cảm chất chứa trong lòng mấy tháng của Khương Tứ Nương giống như bỗng tuôn trào, liên tục vẽ mười mấy tờ thiết kế Kỳ trang khác nhau. Trong đó có cái vẽ dựa theo lời Tiểu Thảo nói, cũng có do nàng ta tự lĩnh ngộ kết hợp với ý tưởng, sáng tạo cái mới. Mỗi một bức vẽ đều mang một phong cách khác nhau, vô cùng hoa mỹ tinh xảo, nhìn mỗi một bức vẽ giống như từng bộ quần áo mới lạ độc đáo đang hiện ra trước mắt vậy.
Nhìn mỗi bản vẽ thiết kế, Khương Tứ Nương lại ngứa ngáy trong lòng, hận không thể lập tức trở về biến từng bản vẽ thành từng bộ quần áo tuyệt đẹp.
Nghe Tiểu Thảo nói vậy thì Khương Tứ Nương cười nói: “Tiểu Thảo muội muội quả nhiên có ánh mắt rất tinh tường. Bộ quần áo này là do ta thiết kế dựa theo vóc người của Phòng phu nhân. Tương Nhi, lát nữa giúp Phòng phu nhân đo kích thước. Hai ngày nữa may xong theo bản thiết kế tỷ tỷ lại đến thăm, đến lúc đó để Phòng phu nhân thử xem có vừa không.”
Dư Tiểu Thảo biết mẹ nuôi đã muốn có một bộ quần áo do Khương Tứ Nương tự may từ lâu nên lập tức vui vẻ đồng ý, cũng nói cảm ơn: “Vậy làm phiền tỷ tỷ!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.