Nông Viên Tự Cẩm Lâm Tiểu Uyển

Chương 438:

Quỹ Họa Tình Vũ

13/12/2022

"Muội muội khách khí quá sẽ thành xa cách đó! Nếu như không có muội chỉ dẫn, tỷ tỷ đã sớm hết thời, linh cảm cạn kiệt! Yên tâm đi, tỷ tỷ sẽ không bạc đãi muội! Sau này quần áo của muội và Phòng phu nhân sẽ do tú phường Linh Lung chúng ta bao trọn! Mỗi quý ta sẽ tự tay may cho muội và Phòng phu nhân một bộ quần áo. Còn có lợi nhuận của việc bán Kỳ trang nữa, chia cho muội hai phần - không nên từ chối. Nếu không ta sẽ ném hết chỗ bản vẽ này vào trong chậu lửa!”

Nếu như Khương Tứ Nương không phải người háo thắng cũng sẽ không đối đầu với áp lực, xuất đầu lộ diện tiếp quản tú phường Linh Lung. Hơn nữa còn dựa vào thực lực và cố gắng của bản thân để có thành tựu nổi tiếng và tú phường như hiện nay.

Hôm nay Khương Tứ Nương vốn là muốn tìm người thiết kế quần áo mới cho Tiểu Thảo, mua bản vẽ và cách thiết kế. Không ngờ rằng nàng ta lại hợp với người thiết kế - Dư Tiểu Thảo như vậy, còn nhận làm chị em kết nghĩa.

Từ trước đến nay nàng ta làm ăn luôn coi trọng chữ tín, qua lại với người khác phải có đi có lại. Người làm chị như nàng ta đương nhiên sẽ không chiếm lợi của em gái. Nàng ta không chỉ hứa sẽ tự tay may quần áo cho Tiểu Thảo và Phòng phu nhân mà còn trích phần trăm hoa hồng cho ý tưởng thiết kế của Tiểu Thảo, cuối năm sẽ đưa cho nàng.

Với thực lực hiện tại của Dư gia, Dư Tiểu Thảo cũng chẳng thèm để ý có hoa hồng hay không. Nhưng mà cảm nhận được thái độ kiên quyết của Khương Tứ Nương nên cũng không khách khí nữa: “Vậy tiểu muội xin mặt dày nhận lễ vật của tỷ tỷ.”

Lúc này, Khương Tứ Nương mới tươi cười rạng rỡ, đứng lên nói: “Vậy ta về trước, những bản vẽ này ta phải chỉnh sửa lại, rồi còn phải nghĩ khế ước chia hoa hồng nữa, lát nữa sẽ bảo Tương Nhi đưa đến cho muội.”

Dư Tiểu Thảo muốn giữ nàng ta ở lại ăn bữa cơm trưa lại bị nàng ta lấy lí do tú phường còn có việc cần nàng ta quyết định để từ chối khéo. Tiểu Thảo cũng không miễn cưỡng, sai người lấy giỏ đặt mấy quả dưa hấu và dưa bở để nàng ta mang về.

Lên xe ngựa, Tương Nhi vui vẻ đặt dưa hấu và dưa bở cẩn thận xong mới nói: “Tiểu thư, Dư cô nương làm việc hào phóng thật đó, chỉ mấy quả dưa hấu này thôi đã hơn trăm lượng bạc rồi. Tiệm hoa quả của phủ Tĩnh Vương bán một quả dưa hấu tầm trung cũng tận mười lượng bạc! Giá như vậy còn chưa chắc có thể mua được. Người ta hạn chế lượng hàng, mỗi ngày chỉ bán năm mươi quả dưa hấu, ba mươi quả dưa bở…”

Dừng một chút lại che miệng cười hì hì nói: “Ta nghe nói nhà Ngụy Quốc công tổ chức thọ yến, vì muốn mỗi bàn có một đĩa hoa quả cho có mặt mũi mà nửa đêm đã sai hạ nhân đi xếp hàng. Vừa khéo lại gặp phải kẻ hay đối đầu với ông ta – Vinh Thân vương cũng tổ chức yến tiệc, hai nhà vì tranh trước sau mà suýt nữa đánh nhau! Hoa quả trồng trong trang viên của Dương Quận vương không khác nào trứng gà vàng.”

“Vậy ngươi có biết lều lớn có thể khiến cho rau củ và cây ăn quả vẫn sinh trưởng trong cả mùa đông là do ai sáng tạo ra không?” Khương Tứ Nương liếc nhìn bản thiết kế trong tay, vẫn không ngẩng đầu lên mà chỉ hỏi.

“Sao lại không biết? Trong Kinh thành ai mà không biết nông quan Dư đại nhân của bộ Hộ chứ? Không những có thể trồng được lương thực cho sản lượng cao mà còn làm cho rau củ và hoa quả nở trái mùa. Sau này, các lão gia, phu nhân, tiểu thư trong Kinh đều có lộc ăn! Ai mà ngờ rằng người có đóng góp to lớn như vậy lại là một tiểu cô nương yếu ớt mười mấy tuổi chứ?” Trên mặt Tương Nhi tràn đầy vẻ hâm mộ và sùng bái.

“Tiểu Thảo muội muội chẳng những có thiên phú ở mặt trồng trọt mà còn đạt được thành tựu rất cao về mặt nấu nướng. Nghe nói rất nhiều món ăn bán chạy ở Trân Tu Lâu đều do muội ấy sáng tạo ra. Y thuật cũng không tệ, còn chữa khỏi bệnh cho tiểu Hoàng tử ở trong cung nữa!” Nghĩ đến nha đầu nhỏ hơn mình năm, sáu tuổi đã có bản lĩnh như vậy, Khương Tứ Nương không thể không bội phục!

Trong mắt của Tương Nhi có ánh sáng lóe lên, nàng ta áp tay hai má, vừa như than nhẹ vừa nỉ non nói: “Nhìn qua Dư đại nhân mới chỉ mười một mười, hai tuổi mà đã giỏi như vậy rồi. Không lẽ đây chính là thiên tài?”



Ánh mắt của Khương Tứ Nương chưa hề rời khỏi mấy bản thiết kế một phút nào, nàng ta hận không thể lập tức trở về biến những bản vẻ này thành những bộ quần áo đẹp đẽ. Nàng ta có thể tưởng tượng ra, những thiết kế siêu phàm thoát tục này sẽ khơi dậy sóng gió như thế nào ở Kinh thành!

Nghe vậy, nàng ta cũng đồng ý gật đầu, chỉ nghe từ lời nói của họ hàng đã có thể suy ra rất nhiều điều đặc biệt, hơn nữa còn có thể giúp người ta làm ra những bộ quần áo đẹp đẽ. Nếu như Tiểu Thảo muội muội chịu khó bỏ thời gian học vẽ thì chỉ sợ không lâu sau, cái danh “chuyên gia thêu thùa đệ nhất Đại Minh” của nàng ta sẽ đổi chủ mất thôi.

Không nói đến việc sau khi Khương Tứ Nương về nhà sẽ quên ăn quên ngủ ngày đêm thiết kế làm Kỳ trang như thế nào nữa. Sau khi nàng ta rời đi, Dư Tiểu Thảo bèn trở về nội viện, leo lên tháp mềm cạnh tường ấm (tường có ống dẫn hơi nóng để sưởi ấm), nửa nằm một cách lười biếng. Bên cạnh nàng, Phòng phu nhân đang im lặng nghe nha đầu Hạ Xuân khua chân múa tay nói chuyện.

“Phu nhân, người không biết tiểu thư lợi hại thế nào đâu! Chỉ nói vài câu đã khiến chuyên gia Khương thật lòng đổi xử với tiểu thư như tỷ muội! Còn có những thiết kế Kỳ trang độc đáo mới lạ của tiểu thư nữa, nô tỳ chỉ nghe thôi cũng thấy hấp dẫn rồi. Khương chuyên gia lấy lời của tiểu thư làm cơ sở, bản vẽ được vẽ ra tuy chỉ là màu đen trắng nhưng chỉ nhìn thôi đã thấy hấp dẫn rồi. Vừa nghĩ đến không lâu sau, những khuê tú trong Kinh thịnh hành mặc Kỳ trang là ý tưởng của tiểu thư nhà chúng ta là nô tỳ đã cảm thấy rất hãnh diện!” Dù sao Hạ Xuân cũng chỉ là một tiểu nha đầu mười bốn mười lăm tuổi, từ đáy lòng cảm thấy được phục vụ tiểu thư là một vinh dự, lúc nói chuyện mặt mày hớn hở xen lẫn tự hào.

Nhưng Dư Tiểu Thảo lại cười nhạt nói: “Đó là do Khương tỷ tỷ lợi hại, có thể biến đổi và nâng tầm lời nói và suy nghĩ trong lòng ta. Nàng ta mới thật sự là nhà thiết kế tài năng!”

Hạ Xuân cũng rất đồng ý lời này của nàng, nhưng mà nàng ấy vẫn cảm thấy tiểu thư nhà mình giỏi giang: “Chuyên gia Khương cũng nói nếu như không có linh cảm của tiểu thư chỉ dẫn, nàng ta mãi mãi cũng không có khả năng thiết kế ra những bộ quần áo mới lạ độc đáo như vậy. Tiểu thư là đại công thần của nàng ta đó!”

Linh Lung luôn chững chạc cũng góp vui: “Tiểu thư nhà chúng ta là một trong số ít những khuê tú trong Kinh có thể khiến cho Khương chuyên gia thật lòng đối xử tốt đó!”

Hạ Xuân gật đầu như bổ giã tỏi, cười tươi như hoa nói: “Phu nhân, người đoán đi! Chuyên gia Khương đã hứa hẹn với tiểu thư những gì?”

“Hứa hẹn gì? May quần áo cho Tiểu Thảo nhà chúng ta à?” Phòng phu nhân cảm thấy như vậy không có gì không tốt cả, “Thảo Nhi, con đang lớn, nên có mấy bộ quần áo trang sức có thể mặc ra ngoài!”

Nụ cười trên mặt Hạ Xuân càng tươi hơn: “Sau này tiểu thư ra ngoài sẽ mặc quần áo do chuyên gia Khương tự tay may cho nàng, mỗi quý một bộ, khẳng định sẽ khiến cho những khuê tú mũi hếch tận trời kia hâm mộ không thôi!”

“Mỗi quý một bộ? Năm nào cũng có?” Phòng phu nhân vô cùng ngạc nhiên và vui mừng, phải biết rằng khuê tú nào có được một bộ quần áo Khương Tứ Nương tự tay may đủ để người đó khoe khoang trong cả năm trời, huống hồ đây còn là mỗi mùa một bộ.

“Không chỉ tiểu thư mà phu nhân người cũng có nữa! Cũng là mỗi quý một bộ do chuyên gia Khương tự tay may. Chuyên gia Khương còn nói bộ Kỳ trang đầu tiên sẽ may theo vóc người của phu nhân nữa. Người là quý phu nhân đầu tiên trong Kinh thành có Kỳ trang đó!” Hạ Xuân vừa nói xong đám nha hoàn trong phòng không nhịn được ồ lên, rối rít chúc mừng nàng ấy.

Phòng phu nhân biểu cảm không dám tin tưởng những gì vừa nghe, Khương Tứ Nương kia và con gái nàng ấy chí hướng hợp nhau, giúp nàng ta thiết kế quần áo cũng không phải chuyện to tát gì. Không ngờ rằng vai trò của con gái lại quan trọng như vậy, người ta yêu ai yêu cả đường đi, còn hứa hẹn may quần áo cho cả nàng ấy. Trong Kinh thành ai mà không biết chuyên gia Khương của tú phường Linh Lung không tùy tiện may quần áo cho người khác. Nàng ấy đúng là quá may mắn!



“Thảo Nhi, chuyên gia Khương đối xử với con như vậy, lễ thượng vãng lai, có qua có lại mới vừa lòng nhau!” Phòng phu nhân nghĩ xem nhà mình có cái gì có thể mang tặng không.

Dư Tiểu Thảo không hề nghĩ ngợi nói: “Có gì đâu, hoa quả mùa đông của Khương gia chúng ta bao!”

Hạ Xuân có vẻ hơi ngập ngừng nói: “Tiểu thư, sở dĩ chuyên gia Khương hứa hẹn may quần áo cho người và phu nhân là vì người đã nêu ý tưởng cho nàng ta thiết kế Kỳ trang. Nếu như người cung cấp hoa quả cho người ta, có phải có chút…”

Phòng phu nhân suy nghĩ một chút, gật đầu nói: “Hạ Xuân nói đúng, bạn bè với nhau mà nói quá nhiều chuyện lợi ích thì không còn là bạn bè nữa. Nhưng mà vẫn có thể gửi một ít quà nhỏ mà. Không phải con thích làm điểm tâm sao? Thỉnh thoảng mang ít điểm tâm mới nghiên cứu sang cho nàng ta nếm thử một chút.”

Biểu cảm nôn nóng muốn phát biểu của Hạ Xuân thu rơi vào trong mắt Tiểu Thảo, nàng cười nói: “Muốn nói gì thì nói đi, có ai cấm ngươi đâu! Làm gì mà quái quái như vậy.”

Hạ Xuân cười hềnh hệch nói: “Tiểu thư, thật ra chúng ta cũng có thứ mới lạ độc đáo, có thể coi như món quà nhỏ tặng cho khuê mật mà!” Từ khuê mật này từ nhỏ nàng ấy đã nghe tỷ tỷ nói. Sau này chắc Khương Tứ Nương sẽ trở thành khuê mật của tiểu thư nhỉ?

Ánh mắt của Tiểu Thảo sáng lên, nói: “Ngươi muốn nói mấy miếng xà phòng thủ công kia à?”

Hạ Xuân gật đầu như bổ củi: “Chính nó chính nó! Nô tỳ dựa theo cách tiểu thư bảo, thử rất lâu, cuối cùng cũng làm được xà phòng lô hội và xà phòng mật ong sữa bò, còn đang chờ tiểu thư trở về kiểm tra đó!”

“Đi, mang đến đây cho ta xem!” Dư Tiểu Thảo kích động trong lòng.

Nói đến xà phòng thủ công, cũng là buổi sáng nào đó lúc nàng đang rửa mặt thì cảm khái với cục xà phòng thơm: “Xà phòng thơm này giá thì đắt mà công dụng thì bình thường. Không thể giữ ẩm, cũng không thể dưỡng trắng, phí tiền!”

Nha đầu Hạ Xuân này bình thường hay làm đẹp nhất, thích mấy thứ như son phấn. Nghe thấy năm lượng bạc một cục xà phòng thơm lại trở thành thứ chẳng đáng để ngó ngàng đến trong miệng tiểu thư. Người sùng bái chủ tử như nàng ấy, quấn lấy chủ tử hỏi loại xà phòng nào có thể giữ ẩm lại có thể dưỡng trắng. Tiểu Thảo bèn thuận miệng nói hai cách chế tạo xà phòng thủ công. Người nói vô tâm, người nghe có tâm. Hạ Xuân bèn nhớ kỹ trong lòng, hơn nữa còn lén thử làm. Không nghĩ rằng mới qua hơn một tháng mà người này đã làm thành công rồi!

Chờ đến khi Hạ Xuân mang hai khối xà phòng thủ công không ra hình dạng gì đến, những nha hoàn khác trong phòng đều che miệng cười. Cục xà phòng lô hội kia, xanh lè xanh lét, nhìn như một cục rau bị vo lại vậy. Cục xà phòng mật ong sữa bò kia thì vàng không ra vàng trắng không ra trắng, giống như phô mai hết hạn. Thứ này thật sự có thể dùng được sao?

Ngô Đồng vừa mới bị nàng ấy đoạt cơ hội nịnh nọt, lúc này nhân cơ hội dè bỉu: “Hạ Xuân, đây là xà phòng thủ công mà ngươi nói đó hả? Ngươi chắc chắn đây không phải đồ hỏng rồi mang đến lừa tiểu thư đó chứ? Đồ như vậy ai dám dùng chứ?”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Nông Viên Tự Cẩm Lâm Tiểu Uyển

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook