Nông Viên Tự Cẩm Lâm Tiểu Uyển

Chương 454:

Quỹ Họa Tình Vũ

14/12/2022

"Chúc mừng tiểu thư, lại thêm một cửa hàng thu tiền vào rồi!” Anh Đào kính lễ với tiểu thư, ngồi xuống ghế đôn, tươi cười rạng rỡ nhìn chủ tử nhà mình. Đã mấy tháng không gặp chủ tử rồi, thật sự nhớ chết đi mất thôi.

Tuy Dư Tiểu Thảo trở về Đường Cổ ở lại gần một tháng, nhưng gần như đều ở trên thôn trang ngoại ô Đường Cổ, nhìn chằm chằm người ta xây dựng lều lớn, còn tự mình hướng dẫn nông dân trồng rau gieo trồng, tưới nước, bón phân trong lều lớn... Đợi sau khi lều lớn rau xanh bên kia đi vào quỹ đạo rồi, Kinh thành lại hối thúc nàng trở về, ngay cả thời gian đến thôn Đông Sơn xem thử nhà cửa nhà mình mới xây lại cũng không có.

Haizz! Nàng vẫn chỉ là một đứa trẻ chưa tới mười ba tuổi, kiếp trước tuổi này của nàng còn đang cắp cặp sách đến trường đấy, vì sao nàng lại bận giống như chó thế này? 2

Dư Tiểu Thảo cảm thán một câu, cười nói với Anh Đào: “Đại quản sự Anh Đào, người vô cùng bận rộn mà! Sao lại có thời gian đến Kinh thành thế?”

Khóe miệng Anh Đào cong lên, quở trách nói: “Tiểu thư cứ mãi lấy nô tỳ làm trò cười! Nếu nô tỳ không bận rộn, chỉ sợ ngài lại trách nô tỳ không tận tâm với xưởng chế thuốc!”

“Biết ngươi là một người giúp đỡ tốt nghiêm túc trách nhiệm, là phụ tá đắc lực của ta rồi. Nói đi, lần này vào Kinh không phải vì nhớ ta đó chứ?” Mấy thuộc hạ đắc lực giỏi giang đều biết có chừng có mực, Dư Tiểu Thảo ở chung với các nàng không bao giờ lên mặt chút nào. Không giống chủ tớ, ngược lại giống chị em hơn.

Ý cười nơi khóe miệng của Anh Đào càng sâu hơn: “Tiểu thư, nghe nói người chuẩn bị mở một cửa hàng trà hoa cỏ, bên trong kiêm kinh doanh sản phẩm dưỡng da. Vậy có phải người đang suy nghĩ nơi đặt phân xưởng không? Là mình tự xây, hay mua viện của người khác? Người cũng đừng chỉ suy nghĩ cho xưởng mới, cũng phải suy nghĩ nhiều cho xưởng chế thuốc của chúng ta một chút.”

Dư Tiểu Thảo nhíu mày, ngạc nhiên nói: “Thế nào? Đại quản sự của chúng ta, muốn dời xưởng chế thuốc đến Kinh thành à?”

“Không phải dời xưởng tới! Mà là xây thêm một xưởng chế thuốc ở Kinh thành!” Vị trí của xưởng chế thuốc ở thôn Đông Sơn bên kia chọn không tệ, bây giờ bến tàu cũng gần xây xong, cho dù giao thông đường thủy hay đường bộ đều khá dễ dàng.

Đồng Nhân đường mới mở thêm không ít cửa hiệu ở Giang Nam, vì vậy nhu cầu số lượng thuốc viên và nước thuốc tăng nhiều. Sau khi xưởng chế tác ở thôn Đông Sơn xây lại, tuy nói quy mô mở rộng hơn lúc trước một chút, nhưng phải đáp ứng nhu cầu thuốc của mấy chụ cửa hiệu Đồng Nhân đường ở Giang Nam và phương Bắc, đúng là vô cùng khó khăn!

Bây giờ trại nuôi heo đã dời đến thôn Tây Sơn bên nhà ngoại của tiểu thư, giao toàn quyền cho đại bá mẫu của tiểu thư. Vì thế, tỷ tỷ của tiểu thư cũng trở nên rảnh rỗi. Anh Đào bèn muốn đề nghị tiểu thư xây thêm một xưởng chế thuốc ở Kinh thành, phụ trách cung cấp thuốc men cho phương Bắc. Thôn Đông Sơn gần với bến tàu, phụ trách nhu cầu thuốc men của phương Nam.

Gần đâu, Tiểu Liên tiểu thư đã giúp đỡ ở xưởng chế thuốc rồi, đợi nàng ấy quen thuộc với kiểu quản lý của xưởng chế thuốc, Anh Đào đã nghĩ, hoặc là giao cửa hiệu ở thôn Đông Sơn cho Tiểu Liên tiểu thư quản lý, nàng ta đến Kinh thành giám sát xây dựng và vận hành của xưởng chế thuốc mới. Đợi sau khi Kinh thành bên này đi vào quỹ đạo, Tiểu Liên tiểu thư muốn ở thôn Đông Sơn hay Kinh thành đều được. Bọn họ đều là người tiểu thư tin tưởng, mỗi người quản lý một phân xưởng cũng rất thoải mái.



Sau khi Dư Tiểu Thảo nghe lời đề nghị của Anh Đào, cúi đầu im lặng suy nghĩ một lát. Đợi sau khi Anh Đào uống xong một tách trà, nàng mới ngẩng đầu lên, cho Anh Đào có chút căng thẳng và hưng phấn một ánh mắt tán thưởng, không hề che giấu sự khen ngợi của mình: “Anh Đào, không ngờ ngươi trưởng thành nhanh như vậy, đã có thể một mình phụ trách một phương diện rồi! Xưởng chế thuốc ở Kinh thành sẽ giao toàn quyền cho ngươi phụ trách! Ngươi làm việc, ta yên tâm!”

“Cảm ơn tiểu thư tin tưởng!” Trong đầu Anh Đào bắt đầu lên kế hoạch, đầu tiên chọn địa điểm của xưởng chế thuốc này, nhất định không thể cách Kinh thành quá xa, tốt nhất có thể thường xuyên nhìn thấy tiểu thư. Tiểu thư là người nàng ta tin tưởng, có tiểu thư ở đây, cho dù nàng ta làm gì làm thế nào, cũng cảm thấy yên tâm.

“Anh Đào,, ta định bàn bạc về chuyện xưởng chế thuốc ở Kinh thành này với Dương Quận vương một chút, xem có thể xây ở thôn trang của hắn hay không. Cùng lắm thì, đến lúc đó chia chút cổ phần cho hắn là được rồi! Thôn trang đó cách hoàng trang rất gần, còn có đội thị vệ của hoàng gia tuần tra ở gần đó, có thể dọa sợ một vài tên có ý đồ xấu. Hơn nữa, ta làm việc ngay tại hoàng trang, thỉnh thoảng nghỉ ngơi đi qua xem giúp ngươi cũng tiện hơn!”

Dư Tiểu Thảo cảm thấy địa điểm định chọn này vô cùng tốt, tốt nhất xưởng trà hoa cũng tiện thể xây ở dưới chân sườn núi nhỏ phía sau luôn. Đầu xuân năm sau rải mấy loại hạt giống hoa cỏ trên sườn núi nhỏ phía sau thôn trang của Dương Quận vương, cho dù là trà hoa cỏ hay là mỹ phẩm dưỡng da của bọn họ đều dùng được.

Dư Tiểu Thảo càng nghĩ càng cảm thấy thôn trang của Dương Quận vương là địa điểm có điều kiện tốt nhất, nàng lẩm bẩm nói: “Không biết Dương Quận vương có thể bỏ những thứ yêu thích, bán thôn trang kia cho chúng ta không…”

Ánh mắt Anh Đào sáng lấp lánh, thầm nói: Chủ tử của ta à, với thái độ ân cần của Dương Quận vương với người, đừng nói là bán cho người, cho dù tặng cho người cũng được ấy. Tám trăm mẫu ruộng tốt ở Đường Cổ kia không phải nói đưa là đưa sao? Cái này có phải gọi là “nghìn vàng đổi được một tiếng cười của hồng nhan” không?

Nhưng mà, nàng ta sợ chủ tử xấu hổ nên không nói rõ ràng như vậy, chỉ trêu ghẹo nói: “Tiểu thư, chỉ cần người mở miệng, Dương Quận vương còn không hai tay dâng thôn trang lên sao?”

“Thôi thôi! Gợi đòn có phải không?” Dư Tiểu Thảo liếc nàng ta một cái, nói: “Đâu thể tùy tiện đòi đồ của người ta chứ? Quá không dè dặt rồi! Nghe nói, thôn trang kia là Dương Quận vương mua lại với giá hai nghìn lượng bạc. Chốc nữa ta phải xem thử sổ sách của chúng ta có nhiều bạc như vậy không?” Hai nghìn lượng bạc, lúc Tiểu Thảo mới xuyên qua, chắc chắn là con số trên trời, nghĩ cũng không dám nghĩ. Nhưng bây giờ, chỉ tiền hoa hồng của Trân Tu lâu một năm đã không dừng ở con số này rồi. Thôn trang ở Đường Cổ bây giờ có gần nghìn mẫu ruộng đất, cho dù sản lượng của lúa mì thu hoạch mùa xuân hay là ngô thu hoạch mùa thu đều cao đến dọa người. Hoặc là được triều đình thu mua với giá hạt giống, hoặc là được Dư gia bán ra với giá cao.

Hai mùa xuân thu, thu nhập gần vạn lượng. Còn có ruộng rau, ruộng dưa hấu, cửa hàng đồ kho và dưa muối, xưởng chế thuốc... Bây giờ còn nhiều thêm phần lời của lều lớn trồng rau xanh và trái cây, đừng nói hai nghìn lượng bạc, cho dù hai vạn lượng cũng lấy ra được.

Nhưng mà, xây xưởng chế thuốc, xưởng trà hoa cỏ, còn có xưởng mỹ phẩm dưỡng da, đồ trang điểm, vốn đầu tư rất lớn, vẫn là có thể tiết kiệm thì tiết kiệm thôi! Nếu như có thể mượn thôn trang của Dương Quận vương để nàng xây phân xưởng, thì đừng nghĩ mua thôn trang của người ta nữa. Trái cây trồng lều lớn cũng là một con gà đẻ trứng vàng đấy!

“Vậy... bây giờ nô tỳ sẽ trở về thôn Đông Sơn, nói chuyện với Tiểu Liên tiểu thư một chút, sau đó lại chạy về sắp xếp chuyện xây phân xưởng mới.” Anh Đào vừa nghĩ đến mình đích thân làm ra một cửa hàng hoàn toàn mới, đã cảm thấy cả người tràn đầy tinh thần rồi.



Dư Tiểu Thảo buồn cười nhìn nàng ta, nói: “Trước đừng vội vàng! Dương Quận vương nhận việc rời Kinh rồi, không biết lúc nào có thể trở về nữa. Không được chủ nhân là hắn đồng ý, chúng ta cũng không thể chiếm dụng đất trên thôn trang của hắn đúng không? Khó khăn lắm ngươi mới hồi Kinh một lần, về nhà gặp cha mẹ huynh đệ một chút đi. Còn Dương Liễu nữa, các ngươi cũng gần một năm không gặp nhau rồi, mỗi lần nàng ấy gặp ta, đều nhắc đến ngươi đấy!”

Anh Đào coi như người hầu đời sau, cha mẹ nàng ta là từ Hạ gia bồi gả qua đây, quản lý điền trang của hồi môn của Phòng phu nhân. Phía trên nàng ta có một người anh trai, là một người lanh lợi, đã làm phó quản sự trong cửa hàng hồi môn của Phòng phu nhân rồi. Tuổi của em trai còn nhỏ, làm việc trong thư phòng ở ngoại viện. Từ sau khi Anh Đào đi thôn Đông Sơn quản lý xưởng chế thuốc, bận rộn nên có rất ít cơ hội hồi Kinh, càng không cần nói trở về nhà gặp người thân.

Dương Liễu vì cửa hàng ở ngay trong Kinh, sư phụ trong bếp đã quen tay, nàng ấy cũng trở nên rảnh rỗi. Từ khi Dư Tiểu Thảo đến Kinh thành, nàng ấy bèn thỉnh thoảng về phủ thỉnh an, báo cáo chuyện trong cửa hàng với tiểu thư, cũng sẽ tán gẫu một vài chuyện thú vị xảy ra trong Kinh. Dương Liễu và Anh Đào tình như tỷ muội, đương nhiên lúc nói chuyện không ít lần nhắc tới nàng ta.

Anh Đào lâu như vậy không trở về, cũng thật sự có chút nhớ nhà, cũng muốn gần gũi với các tỷ muội qua lại thân thiết một chút, vui vẻ đón nhận ý tốt của tiểu thư.

“Tiểu thư, người nói Dương Quận vương rời Kinh? Sẽ không ra khơi nữa chứ? Đầu xuân có thể trở về không?” Mùa đông ở Kinh thành trời rét đất lạnh, thật sự không thích hợp xây nhà, xem ra hẳn phải đợi đến mùa xuân năm sau rồi. Không biết lúc đó Dương Quận vương có thể trở về không, nếu hắn đi phương Tây giống lần trước, vừa đi đã đi một hai năm, đến lúc đó đã quá muộn rồi!

Dư Tiểu Thảo có chút lo lắng nhíu mày nói: “Lúc hắn đi, hình như nói Hoàng thượng phái hắn đến phía Bắc diệt cướp! Trước đó vài ngày, hắn phái hết mấy người có năng lực bên người mình đến bên cạnh ta, lúc rời Kinh, nếu không phải ta kiên trì, ngay cả Lưu tổng quản hắn cũng muốn để lại. Bây giờ đã đi bảy tám ngày rồi, cũng không biết tiến triển việc diệt cướp thế nào...”

Nhìn ánh mắt trở nên ảm đạm và vẻ mặt lo lắng của tiểu thư, Anh Đào vội vàng an ủi: “Tiểu thư, nghe nói Dương Quận vương là người có năng lực số một số hai trong Kinh, năng lực tự bảo vệ mình trước nguy hiểm vẫn có. Hơn nữa, Lưu tổng quản bảo vệ sát bên ngài ấy, cho dù bọn cướp có lợi hại đi nữa cũng không làm gì được ngài ấy đâu. Người cứ yên tâm đi!”

“Đao kiếm không có mắt, ai dám đảm bảo chứ? Nhưng mà, ta cho hắn mang theo thuốc trị thương thượng hạng, còn có thuốc chữa trị nội thương nữa. Chỉ cần còn một hơi thở, sẽ có thể bảo vệ được mạng sống của hắn!” Lúc tiễn hắn rời Kinh, hai bình thuốc chữa trị nội thương ngoại thương kia là nàng tự tay đưa lên. Còn cố ý căn dặn hắn nhất định phải giữ kỹ, lúc bị thương nhớ sử dụng. Không biết tên kia có để ở trong lòng không nữa.

Anh Đào cố ý dùng giọng điệu thoải mái nói: “Thuốc tiểu thư tự tay làm ra, còn có gì cần lo lắng chứ? Hơn nữa, chỉ là diệt cướp mà thôi. Một bọn cướp của ngọn núi nho nhỏ, đừng nói đến tinh binh tướng tốt của triều đình, cho dù là mấy tư binh dưới tay Quận vương gia kia đã có thể thuần thục đối phó bọn cướp kia rồi!”

Lần trước giặc Oa xâm lấn, Quận vương gia tập kích bất ngờ từ nghìn dặm, chỉ huy tư binh trong phủ đại sát tứ phương, hình ảnh oai hùng uy vũ kia đã khắc sâu trong lòng Anh Đào và các hương thân của thôn Đông Sơn.

Thấy Anh Đào tỷ tỷ trò chuyện vui vẻ với tiểu thư, Hạ Xuân đứng một bên hâm mộ không thôi. Ngày thường, tiểu thư đã xem như khoan dung với bọn họ rồi, nhưng trước giờ không giống như hai chủ tớ trước mắt này, không có chút xa cách nào. Ở chung tự nhiên như vậy!

Nghe nói khi tiểu thư còn khá gian khổ, Anh Đào tỷ tỷ và Dương Liễu tỷ tỷ đều chủ động xin được đến Đường Cổ ở nông thôn hầu hạ tiểu thư. Bây giờ các nàng đều đã trở thành trợ thủ đắc lực của tiểu thư. Hạ Xuân sâu sắc cảm thấy, chỉ cần trung thành với tiểu thư, tiểu thư chắc chắn sẽ đều sẽ nhìn nhận thật chuẩn, ghi nhớ tình cảm của các nàng!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Nông Viên Tự Cẩm Lâm Tiểu Uyển

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook