Nông Viên Tự Cẩm Lâm Tiểu Uyển

Chương 453:

Quỹ Họa Tình Vũ

13/12/2022

Cũng may số lượng cây đào trong mấy cây ăn quả trồng trên núi năm nay là nhiều nhất. Cũng không biết Dương Quận vương lấy nhiều cây đào như vậy từ đâu ra, nhìn tuổi cây chắc cũng khoảng mười năm, có gốc cây thậm chí còn to hơn cánh tay của người trưởng thành. Có lẽ là cây đang kết trái của người ta, chỉ không biết hắn dùng quyền hay dùng tiền để đổi về.

Mười gốc cây đào, lúc mùa xuân hoa nở chắc chắn rất rực rỡ. Nghĩ đến hoa đào hồng nhạt bay lượn đầy trời, trên mặt đất giống như trải tấm thảm màu sắc rực rỡ, cảnh tượng đó chắc chắn rất đẹp rất mê người. Năm sau trồng nhiều cây ăn quả rồi, có thể mở rừng đào cho những người phong nhã kia thưởng thức, còn xây thêm mấy gian nhà vườn thú vị trong rừng cây ăn quả, cho những văn nhân nhã sĩ kia thuê tổ chức tụ họp lấy văn học để kết bạn. Chắc chắn có thể nhiều hơn một khoản thu nhập.

Ngẫm lại, làm vườn cây ăn quả thật sự rất có lời đấy, hoa nở mùa xuân có thể hái về làm thành trà hoa. Rừng cây ăn quả có thể thu hút người đến ngắm hoa. Trái cây chín rồi có thể tổ chức hoạt động hái quả, hái quả ăn quả trong vườn thì ăn không lấy tiền, nếu muốn mang đi, vậy phải dựa theo cân nặng tính giá tiền.

Chiêu buôn bán này, ở kiếp trước, vườn dâu tây, vườn đào, vườn nho đã làm nhiều lắm rồi. Đối với các tiểu thư bình thường cổng lớn không ra cổng sau không bước mà nói, chắc chắn cách này rất mới mẻ rất thú vị nhỉ? Vì thế, Dư Tiểu Thảo lại còn đặc biệt hỏi ý kiến các khuê tú như Khương Tứ Nương và Hạ Uyển Ngưng, các nàng rất có hứng thú.

Nhưng mà, vậy phải đợi sau khi quy mô của vườn cây ăn quả mở rộng mới có thể thực hiện được. Lúc này, Dư Tiểu Thảo đang làm ổ bên cạnh tường ấm, thảo luận chuyện mỹ phẩm dưỡng da với Hạ Xuân! Đồ dùng vệ sinh tạm thời có xà phòng thủ công là được rồi. Ngoài sữa bò mật ong và nha đam, còn tăng thêm không ít chủng loại. Đại khái có thể chia thành loại làm ẩm, loại nhẹ nhàng, loại trắng sáng, loại trị mun.

Rất nhiều thứ thường gặp trong cuộc sống đều được lấy ra thêm vào trong xà phòng thủ công. Ví dụ như nếp cẩu kỷ, sữa bò muối hột, anh thảo sữa đậu nành, mỡ bò ngân nhĩ, keo ong, bạc hà, hoa cúc... Thậm chí một vài trái cây rau xanh ví dụ như dưa leo, quả mướp, cà chua, quả táo, trứng gà... sau khi gia công chiết xuất ra cũng tăng thêm thành phần dưỡng da vào trong đó. Còn có công cụ ăn gian nước linh thạch vạn năng, hiệu quả đương nhiên khỏi cần nghi ngờ.

Vì những thứ này đều là các phu nhân và tiểu thư trong Kinh sử dụng. Đương nhiên nhìn bề ngoài đã tinh xảo lại càng phải tinh xảo hơn, hộp đều sử dụng gỗ thượng đẳng, tìm thợ mộc tay nghề cao tỉ mỉ điêu khắc thành. Xà phòng thủ công chia thành ba đẳng cấp: “Một loại là đỉnh cấp, sử dụng hộp đựng bằng gỗ lim tơ vàng; một loại là loại tốt, sử dụng hộp gỗ tử đàn; còn một loại nữa là thông thường, sử dụng hộp huỳnh đàn. Trên giá cả, cho dù là một loại thông thường nhất cũng phải hơn mấy chục lượng bạc, đây không phải thứ gia đình bình thường có thể sử dụng được.

Lúc Dư Tiểu Thảo nói ra giá cả trong lòng mình, Hạ Xuân thật sự sợ ngây người. Không nghĩ tới xà phòng thủ công tiền vốn không vượt qua năm lượng bạc, lại có thể bán được giá trên trời như thế. Loại bình thường ít nhất cũng giá năm mươi lượng bạc, hàng tốt thì một trăm lượng bạc trở lên, giá cả của hàng thượng hạng cao hơn loại tốt gấp mấy lần.

Trong lòng Hạ Xuân sùng bái tiểu thư giống như thần: Tiểu thư không hổ là người làm ăn lớn, có quyết đoán. Nếu là nàng ấy, giá thành phẩm của một cục xà phòng thủ công cao hơn gấp đôi đã cảm thấy không ít rồi. Tiểu thư còn dám bán ra với giá gấp mười gấp trăm lần!

Nếu Dư Tiểu Thảo biết suy nghĩ trong lòng nàng ấy, chắc chắn sẽ khinh bỉ nàng ấy: Ngươi hiểu cái gì! Giá cả có thể tùy tiện muốn ra thì ra sao? Nếu không có hiệu quả, đừng nói trăm lượng bạc, cho dù một lượng cũng không có ai muốn mua! Ba loại đẳng cấp của xà phòng thủ công, chắc chắn có sự chênh lệch về hiệu quả.



Giống như xà phòng thủ công thượng hạng, một tháng nàng cũng chỉ chuẩn bị bán ra hai mươi cục mà thôi. Hai mươi cục này do nàng đích thân làm ra, toàn bộ quá trình đều chế tạo bằng nước linh thạch tinh khiết. Ngươi nói xem hiệu quả thế nào? Xà phòng thủ công loại tốt cũng chỉ bỏ thêm mười giọt nước linh thạch mà thôi, loại thông thường càng ít hơn. Nhưng mà, cho dù như thế, hiệu quả vệ sinh dưỡng da của xà phòng thủ công cũng không tệ.

Ngoài ra, Dư Tiểu Thảo còn định đến phủ Thừa Tướng thăm hỏi Viên cô nương một chút, hỏi nàng ấy có ý muốn tham gia đại nghiệp mỹ phẩm dưỡng da của nàng không. Lại đưa thiệp mời thứ nữ của Hồng lỗ tự khanh kia, chia một phần cổ phần đồ trang điểm cho nàng ta, để nàng ta cho nàng biết cách làm ra son phấn, dạy cho Hạ Xuân. Nghe nói cô nương kia ở trong phủ không được cưng chiều, sống cuộc sống rất khó khăn, đối với nàng ta mà nói, có lẽ một phần cổ phần đã có thể cải thiện cuộc sống của mình ở trong phủ rồi! Tương lai xuất giá, đồ cưới trong tay đại biểu cho thể diện và sức mạnh của nàng ta ở nhà chồng, có lẽ nếu nàng ta không ngốc, hẳn sẽ không từ chối đâu.

Lúc Dư Tiểu Thảo đang bàn bạc với Hạ Xuân đặt xưởng đồ trang điểm ở đâu. Bỗng nhiên Ngô Đồng đi vào từ bên ngoài, ánh mắt ghen tị của nàng ta quét qua trên người Hạ Xuân, nụ cười trên mặt có chút cứng đờ: “Tiểu thư, Anh Đào trở lại rồi, đang chờ ở bên ngoài, đợi thỉnh an người đó ạ!”

Ngô Đồng coi như là nha hoàn đi theo tiểu thư sớm nhất, bốn đại nha hoàn được chọn ra lúc ấy, Anh Đào và Dương Liễu đều đã có tiền đồ, một mình đảm đương một phía ở bên ngoài, trở thành quản sự của cửa hàng hoặc phân xưởng. Hai người này mỗi người mỗi vẻ, còn lộ mặt bày tỏ lòng trung thành trước mặt tiểu thư, tiểu thư cất nhắc các nàng cũng thôi đi.

Nhưng Tích Xuân và Hạ Xuân sau này lý lịch không bằng nàng ta, năng lực cũng không thấy xuất sắc bao nhiều. Dựa vào cái gì bọn họ một người quản lý lều lớn trồng rau ở hoàng trang thay tiểu thư, một người sắp chủ quản phân xưởng mỹ phẩm dưỡng da? Bọn họ có năng lực gì có thể khiến tiểu thư ủy thác nhiệm vụ quan trọng chứ?

Càng nghĩ Ngô Đồng càng thầm thấy không cam lòng! Vì sao nàng ta cẩn thận từng li từng tí hầu hạ như vậy, chỉ sợ có chỗ nào không chu đáo, tiểu thư lại không nhìn thấy chỗ tốt của nàng ta chú?

Sơn Trà cũng bị giữ lại bên cạnh Dư Tiểu Thảo quản lý quần áo trang sức, ngược lại bình tĩnh hơn nàng ta nhiều. Lúc đầu, dưới sự châm ngòi của Ngô Đồng, nàng ấy còn cảm thấy rất không công bằng. Nhưng khi nàng ấy đi cùng tiểu thư đến hoàng trang một chuyến, nhìn thấy dáng vẻ ở cùng với những nông dân trồng rau, xắn ống quần đi vào trong lều lớn thấp bé, bận trong bận ngoài của Tích Xuân, khiến nàng ấy cảm thấy nếu đổi thành mình, chắc chắn không thể làm được điều đó.

Về phần Hạ Xuân, trước giờ nha đầu kia sáng tạo ra nhiều thứ mới mẻ, lại còn rất có thiên phú trong việc làm xà phòng thủ công. Lúc tiểu thư nói chuyện làm xà phòng thủ công nha đam và xà phòng mật ong sữa bò, cũng không trốn tránh nàng ấy và Ngô Đồng. Không biết Ngô Đồng thế nào, dù sao nàng ấy nghe thấy như lọt vào vịt nghe sấm, nói bình thường một chút, chính là nghe chẳng hiểu gì hết. Hạ Xuân người ta trong nháy mắt đã làm ra được hai loại xà phòng rồi, mặc dù dáng vẻ lúc đầu không đẹp mắt bao nhiêu, nhưng hiệu quả vẫn không tệ.

Sơn Trà cúi đầu nhìn đôi tay mịn màng hơn rõ ràng của mình, nha đầu Hạ Xuân kia làm xong mỗi một cục xà phòng thủ công đều sẽ cầm cho hạ nhân trong viện là các nàng dùng thử trước. Trong lòng Ngô Đồng khó chịu, chẳng những không phối hợp, còn vô cùng ghen tị nói sợ đồ người ta làm lung tung, làm hỏng làn da của nàng ta. Sơn Trà lại rất phối hợp cầm một cục xà phòng mật ong sữa bò, sử dụng hơn nửa tháng, tay mặt rõ ràng đều không khô như lúc trước nữa, dường như cũng trắng hơn một chút.

Bụng lớn bao nhiêu thì ăn cơm nhiều bấy nhiêu! Sơn Trà tự cho rằng, cho dù tiểu thư giao gian hàng mỹ phẩm dưỡng da này cho nàng ấy, nàng ấy cũng không biết làm từ đâu! Vẫn nên thành thật ở bên cạnh tiểu thư, chỉ cần toàn tâm toàn ý tính toán vì tiểu thư, tiểu thư còn có thể đối xử tệ với bọn họ sao?

Một vài động tác nhỏ của Ngô Đồng, Sơn Trà đều nhìn thấy cả, nàng ấy không tin tiểu thư hoàn toàn không biết gì. Trèo cao thì ngã đau! Gần đây, thái độ của tiểu thư với nàng ấy đã tốt hơn trước đây rất nhiều, cư xử với Ngô Đồng thì càng xa cách hơn. Sơn Trà từng nể tình chị em, nhắc nhở Ngô Đồng mấy câu, nhưng người ta không cảm kích, còn oán hận ngược lại nàng ấy. Bỏ đi! Mỗi người có duyên phân của riêng mình, nàng ấy chỉ cần làm tốt bổn phận của mình là được rồi!



“Vẫn còn chút thời gian nữa mới đến cuối năm, sao lúc này Anh Đào đã về rồi? Dẫn nàng ta vào đi!” Dư Tiểu Thảo dặn dò một câu, ánh mắt ngay cả nâng cũng không nâng một chút, khoát khoát tay với Ngô Đồng.

Trong lòng Ngô Đồng lạ ấm ức một trận, khoảnh khắc xoay người còn hung hăng trừng Hạ Xuân một cái. Hạ Xuân tỏ vẻ rất vô tội, đây là làm sao thế? Nàng ấy đắc tội với kẻ nhỏ mọn này lúc nào vậy?

Anh Đào thấy Ngô Đồng vẻ mặt tức giận đi ra, thuận miệng hỏi một câu: “Sao vậy? Ai chọc tức ngươi rồi?”

“Ta xem như đã thấy rõ rồi, trong cái viện này ai cũng có thể đè trên đầu ta! Ngay cả địa vị của Sơn Trà trong lòng tiểu thư cũng cao hơn ta! Anh Đào, ngươi nói xem nha đầu Hạ Xuân này còn nhỏ hơn chúng ta hai ba tuổi mà, sao có thể lọt vào mắt tiểu thư? Tiểu thư còn định để nàng ta quản lý xưởng mỹ phẩm dưỡng da ở Kinh thành! Lợi nhuận trong đó còn lớn hơn xưởng chế thuốc kia của ngươi đấy!” Ngô Đồng nhỏ giọng nói, trong lời nói có chút ý chia rẽ.

Anh Đào nhìn thoáng qua nàng ta, thở dài trong lòng: Sao nha đầu Ngô Đồng này vẫn không tiến bộ chút nào thế? Trước giờ nàng ta không tìm nguyên nhân từ bản thân mình, mơ mộng viển vông, nói như rồng leo, làm như mèo mửa, cứ cảm thấy mình cao hơn người khác. Thật ra, làm nha hoàn, đều phải dựa vào sự coi trọng của chủ tử. Chủ tử tán thưởng ngươi, người sẽ có thể diện. Không được chủ tử con trọng chút nào, sao có thể khiến chủ tử yên tâm ủy thác trọng trách chú?

Nàng ta cười như không cười nói: “Đừng thấy tiểu thư còn nhỏ tuổi, tiểu thư vẫn có ánh mắt biết người khéo dùng! Nếu tiểu thư đã cất nhắc Hạ Xuân làm quản sự của phân xưởng, vậy chắc chắn nàng ấy có chỗ hơn người! Ngô Đồng, ngươi đi theo bên cạnh tiểu thư thì phải có lòng học hỏi nhiều một chút. Có một sở trường rồi mới có thể một mình phụ trách một phía. Ngươi thấy đạo lý này có đúng không?”

Thật ra, nàng ta nói như vậy không phải không có ý muốn chỉ điểm cho Ngô Đồng. Nhưng Ngô Đồng nghe vào tai lại cảm thấy Anh Đào xem thường mình, dùng lời nói sỉ vả mình, thầm ghi hận cả Anh Đào: Có gì đặc biệt hơn người, không phải chỉ quản lý phân xưởng giúp tiểu thư thôi sao? Cũng chỉ là nô tài bên dưới chủ tử mà thôi, đắc ý cái gì!

Hai năm nay Anh Đào quản lý phân xưởng, thấy nhiều người nhiều chuyện rồi, đương nhiên cũng luyện ra được chút bản lĩnh nhìn người. Từ một cái nhếch mép của Ngô Đồng, nàng ta đã biết nha đầu này vẫn chưa hiểu ý của mình rồi. Bỏ đi, toàn nghĩ xấu cho người tốt. Nếu tính cách của Ngô Đồng không thay đổi, đời này muốn ra ngoài sẽ rất khó!

Anh Đào không quan tâm nàng ta nữa, vén rèm cửa thật dày lên đi vào trong. Vì trong phòng có tường ấm nên ấm áp như mùa xuân. Sơn Trà nhận lấy mũ đội đầu nàng ta cởi xuống, treo trên giá ở bên cạnh cửa. Anh Đào cười nói cảm ơn với nàng ấy. Bây giờ không phải là lúc hỏi han, lần này nàng ta đến đây là có chuyện quan trọng muốn bàn bạc với tiểu thư!

“Anh Đào, mau đến đây sưởi ấm một chút. Hôm nay thời tiết thay đổi rồi, nhiệt độ đột nhiên giảm xuống. Lạnh chết rồi đúng không?” Dư Tiểu Thảo ngoắc ngoắc tay với Anh Đào, bảo nàng ta đến đây ngồi. Hạ Xuân nhanh nhẹn lấy một cái ghế đôn nhỏ, đặt ở bên cạnh nhuyễn tháp của tiểu thư.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Nông Viên Tự Cẩm Lâm Tiểu Uyển

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook