Nông Viên Tự Cẩm Lâm Tiểu Uyển

Chương 475:

Quỹ Họa Tình Vũ

14/12/2022

"Dư thẩm, nghe nói Tiểu Thảo đã trở về từ Kinh thành?” Một giọng nói quen thuộc vang lên từ phía cửa chính.

Ánh mắt Tiểu Thạch Đầu sáng lên, không để ý đến xíu mại còn ở trong miệng chưa nuốt xuống đã hoan hô nói: “Hàm ca ca, nghe nói huynh được điều đến làm nhiệm vụ ở Bách hộ sở gần thôn chúng ta, quá tốt rồi! Sau này gặp nhau sẽ dễ dàng hơn, ngày mai đệ nghỉ, nếu huynh có thời gian rảnh thì huynh, đệ và Nhị tỷ, chúng ta cùng đến trụ sở bí mật bắt cá thiểu đi. Nửa năm nay Nhị tỷ không có nhà, đệ đi mấy lần mà không bắt được con cá thiểu nào. Ôi… quá nhớ những ngày tháng dùng lọ sành vỡ đun canh cá cùng ăn trong rừng!”

“Ăn cũng không chặn nổi cái miệng con! Nhà nuôi con thiếu ăn hay thiếu uống? Lại còn nhớ cuộc sống trước đây, ngày ngày ăn bánh bột ngô uống cháo bột đậu, còn ăn không đủ no, có gì đáng nhớ?” Liễu thị nghe thấy giọng Triệu Hàm thì đi từ hậu viện ra, trừng mắt nhìn con trai út của mình. Nàng ấy vừa cười vừa mời Triệu Phàm đến phòng khách nghỉ ngơi.

Tiểu Thạch Đầu vừa ăn xíu mại vừa đi bên cạnh Triệu Hàm, làm mặt quỷ với Liễu thị nói: “Con đang biểu đạt sự nhớ mong của con với Hàm ca ca, mẹ hiểu lầm ý con rồi.”

Liễu thị cười trừng cậu nhóc một cái, quay lại nói với Triệu Hàm: “Thảo Nhi đang ở phòng bếp nấu bữa sáng, hôm nay cháu được nghỉ à? Còn chưa ăn sáng phải không? Hôm nay ngày ba bữa đều ăn ở nhà thẩm đi, đừng khách khí với thẩm làm gì, cũng không phải người ngoài.”

Từ khi Triệu Hàm tòng quân đến nay vóc người càng thêm khôi ngô, cao không kém gì Dương Quận vương, ít cũng trên một mét tám. Có lẽ là do thường xuyên tuần tra trên biển nên làn da màu đồng khỏe mạnh, thêm vào ngũ quan tuấn mỹ góc cạnh, rất có phong vị đàn ông, đủ để xưng là “Hormone di động”.

“Thẩm, tiểu chất cung kính không bằng tuân lệnh. Thẩm đừng làm nữa, cháu cũng không phải người ngoài. Cháu đến phòng bếp xem có cần giúp đỡ gì không.” Hắn vừa nói vừa có chút gấp gáp bước ra khỏi phòng khách, sải bước về phía phòng bếp.

Hắn còn chưa kịp đi đến trước cửa phòng bếp đã thấy một thiếu nữ duyên dáng yêu kiều bưng một tô sứ nóng còn đang bốc hơi đi ra từ bên trong. Tiểu cô nương mặc áo kép màu đỏ có thêu chỉ vàng, áo choàng bên ngoài là áo lông hồ ly trắng xù xù, lại thêm khuôn mặt trắng trẻo hồng hào kia nữa, càng thêm sinh động đáng yêu. Là nàng, Dư Tiểu Thảo! Là tiểu nha đầu tinh quái có vô số ý tưởng kỳ lạ! Nàng cao hơn, thanh tú hơn, đẹp hơn…

“Hàm ca? Huynh đã cao như vậy rồi sao? Cũng anh tuấn hơn nữa, ta suýt chút nữa không nhận ra huynh đó!” Dư Tiểu Thảo ngẩng đầu thấy một bóng dáng anh tuấn bất phàm, sửng sốt trong chốc lát thì nhận ra đối phương.

Triệu Hàm không nhịn được tiến lên hai bước, đón lấy tô sứ trong tay nàng, giọng nói tràn đầy từ tính: “Nóng không, để ta cầm cho? Muội nấu món gì vậy? Thơm thật!”

“Có thể không thơm sao? Bản Quận vương tự tay… nhóm lửa, không thể thiếu công!” Trong giọng nói của Chu Tuấn Dương tràn ngập sự không vui. Không biết hôm nay có chuyện gì mà một người hai người đều nhìn tiểu nha đầu nhà hắn bằng ánh mắt ao ước. Đợi đến lúc nhìn rõ tướng mạo Triệu Hàm, cảm giác nguy cơ tràn ngập trong lòng Chu Tuấn Dương.

Dư Tiểu Thảo cười trấn an hắn: “Đúng, bữa sáng này có một nửa là công lao của huynh, được chưa?”

Triệu Hàm ngưng mắt nhìn nam tử tuấn mỹ vẻ mặt tràn đầy sự chiếm hữu kia. Dương Quận vương? Đã sớm nghe nói hắn rất quan tâm Dư gia, vốn cho là hắn chỉ tán thưởng tay nghề và tài hoa của Dư gia. Nhưng có lẽ chuyện không hoàn toàn là vậy, trực giác của một người đàn ông nói cho hắn biết, Dương Quận vương có ý với Tiểu Thảo!

“Mạt tướng Triệu Hàm bái kiến Dương Quận vương!” Tuy Triệu Hàm bưng lọ sành nóng trong tay những vẫn lễ phép hành lễ với hắn.



“Được rồi, cũng đâu phải người ngoài! Khách khí như vậy làm gì!” Trong giọng nói của Dư Tiểu Thảo lộ ra vẻ thân thiết giữa nàng và Dương Quận vương khiến chân mày Triệu Hàm càng nhíu chặt hơn.

“Hàm ca, đây là cháo gà ta mới nấu, hầm lửa nhỏ từ sáng sớm, bên trong còn bỏ thêm nhân sâm và đương quy, rất bổ đó! Huynh cũng ngồi xuống ăn thử đi!” Cũng may thái độ của Tiểu Thảo với hắn cũng rất thân thiết và quen thuộc khiến cho lòng Triệu Hàm dễ chịu hơn chút. Nhưng mà xét về giọng nói thì vẫn có chút khác biệt. Không lẽ… hắn thật sự đã bỏ lỡ nàng sao?

Tuy rằng Chu Tuấn Dương ăn giấm nhưng nhất định phải chứng tỏ được sự rộng lượng của nam chủ nhân tương lai, bèn dùng giọng nói của chủ nhà nói: “Tiểu Thảo nói đúng, cũng không phải người ngoài, không cần câu nệ mấy lễ nghi phiền phức này. Người tới là khách, ở lại nếm thử tài nấu nướng của nha đầu đi.”

Triệu Hàm nhịn một chút, cuối cùng vẫn không nhịn được, nhìn thẳng mắt Chu Tuấn Dương nghiêm mặt nói: “Dương Quận vương, tuy ngài đối xử rất tốt với Dư thúc Dư thẩm và Tiểu Thảo nhưng dù sao ngài cũng là người ngoài. Bây giờ Tiểu Thảo cũng lớn rồi, điều gì cần tránh thì vẫn nên tránh.”

Vẻ mặt Chu Tuấn Dương lập tức lạnh xuống, nhiệt độ xung quanh dường như cũng giảm theo mấy độ, cũng chỉ có loại người thần kinh thô như Dư Tiểu Thảo mới không nhận ra sự khác thường. Có lẽ, ở trong lòng nàng Chu Tuấn Dương không khác nào Tiểu Bạch, kiêu ngạo, cao lãnh, cố ra vẻ tàn bạo nhưng trên thực tế lại không có mấy lực sát thương. Mặt lạnh hay mặt đen của hắn đã chẳng còn khơi gợi được tác dụng gì với nàng nữa.

Thấy tiểu nha đầu ngơ ngơ ngác ngác trong không khí căng thẳng giữa hai người, ánh mắt Chu Tuấn Dương nhìn nàng ngoài có chút bất đắc dĩ ra còn lại đều là cưng chiều vô tận. Loại sinh vật mang tên tình địch này dùng vũ lực thu phục không tính là bản lĩnh, phải khiến đối phương chết tâm mới là thắng lợi thật sự.

Chu Tuấn Dương nghĩ vậy lại mỉm cười. Triệu Hàm thấy vẻ mặt khác thường của hắn thì thầm cả kinh trong lòng: Không lẽ mấy năm này hắn không có ở đây, giữa Tiểu Thảo và Dương Quận vương thực sự có cái gì đó? Không thể! Tuyệt đối không thể! Tiểu Thảo còn chưa đến mười ba, chưa hiểu chuyện tình cảm, sao có thể vừa ý cái tên Dương Quận vương hỉ nộ vô thường này được?

“Triệu Tổng kỳ, ngươi không biết ta không trách ngươi, bản Quận vương cũng không trách tội sự lỗ mãng của ngươi. Chắc ngươi không biết giữa gia và Dư Tiểu Thảo có ước hẹn năm năm. Nói cách khác lúc nàng mười tám tuổi gia sẽ cưới nàng về nhà. Cho nên, đối với Dư gia, ta cũng không phải người ngoài.” Thấy ánh mắt chịu đả kích của Triệu Hàm, vẻ mặt Dương Quận vương toát ra vài phần đắc ý: Tiểu tử, trước khi đào góc tường nhà gia phải biết tự lượng sức mình!

“Đúng rồi! Bởi vì gia rất chân thành khiến nha đầu kia cảm động, nên nàng đã đồng ý mười sáu tuổi sẽ đính hôn với gia trước. Thật ra thì dựa theo ước hẹn ban đầu, gia đã là vị hôn phu của nàng rồi! Cho nên, chuyện của nàng không nhọc Triệu Tổng kỳ quan tâm!” Trong giọng nói của hắn lộ ra ý nói rất rõ ràng: Tiểu Thảo là danh hoa đã có chủ, ngươi mau thu hồi tâm tư mà người khác còn chưa biết của ngươi đi!

Đồng thời Chu Tuấn Dương cũng cảm thấy vui mừng vì quyết định sáng suốt của mình. Cũng may hắn tiên hạ thủ vi cường, vạch rõ quan hệ với tiểu nha đầu. Bằng không chờ sau khi nha đầu đó hiểu chuyện có lẽ hắn sẽ giống như Triệu Hàm trước mặt, chuyện chẳng liên quan gì đến hắn hết.

“Hai người nói chuyện gì đó? Sao lại đứng ở trong sân, không lạnh sao? Hàm ca, còn chậm chạp nữa cháo gà sẽ lạnh đó!” Dư Tiểu Thảo đi ra từ trong phòng bếp, trong tay bưng một lô lồng hấp nhỏ, lảo đảo đi ra, “Ai đó mau đến bưng giúp muội, không đỡ nổi rồi!”

Từ trước khi nàng nói Chu Tuấn Dương đã tiến lên phía trước hai bước đón lấy số lồng hấp trong tay nàng, vừa trách vừa đau lòng nói: “Nàng chân tay nhỏ, sao có thể làm mấy việc này? Để gia làm đi! Tiểu Thạch Đầu, mau đến giúp Nhị tỷ ngươi cầm bát đũa. Vì làm cơm sáng mà nàng đã bận cả sáng rồi, nên nghỉ một lát!”

Không tệ, biết thương bạn gái, ôm việc về phía mình, coi như chu đáo ấm áp. Dư Tiểu Thảo cười tươi với hắn, nụ cười tỏa nắng như ánh mặt trời, má lúm đồng tiền ẩn hiện có thể say chết người.

Triệu Hàm rũ mắt xuống, che giấu mất mát bên trong. Có lẽ... lần này hắn trở về thật sự quá trễ....



Bữa sáng vô cùng phong phú, mọi người đều ăn rất vui vẻ, khen không dứt miệng. Chỉ có mỗi Triệu Hàm không cảm nhận được vị ngon của nó, giống như đang nhai sáp vậy.

Ăn xong bữa sáng, Dư phủ bắt đầu lục đục có khách đến, ban đầu là một vài hương thân đến, một mặt mừng cho việc nhà Dư Hải có cơ hội lên Kinh thành ăn Tết, mặt khác là muốn “chiêm ngưỡng” phong thái của Huyền chủ mới nhậm chức. Mộ tổ Dư gia bốc khói xanh, có người làm quan không nói, lại còn có một Huyền chủ!

Hai cha con Dư Hải, kể cả Dư lão đầu đều bận rộn đón tiếp hương thân láng giềng trong thôn. Triệu Hàm ở đó một lúc rồi mượn cớ vẫn còn việc phải làm rồi rời khỏi. Hai chị em Tiểu Thạch Đầu và Tiểu Thảo tiễn hắn ra về.

Triệu Hàm nhẫn nhịn mấy lần cuối cùng vẫn không nhịn nổi nói ra: “Tiểu Thảo, muội và Dương Quận vương rốt cuộc là có chuyện gì?”

“Cái gì chuyện gì? Dương Quận vương là Bá Nhạc(1) và cấp trên của Nhị tỷ, còn có thể có chuyện gì?” Tiểu Thạch Đầu đỡ cái bụng ăn no căng, chầm chậm đi theo sau hai người tiêu cơm. Cậu bé nghe vậy thì kinh ngạc nhìn hai người, hỏi.

(1) Ý chỉ người thưởng thức và trọng dụng nhân tài.

Triệu Hàm không đáp lời cậu bé mà nhìn sâu vào trong mắt Tiểu Thảo, vô cùng nghiêm túc nói: “Tiểu Thảo, thứ cho ta nói thẳng, Dương Quận vương hắn... tề đại phi ngẫu, tịnh phi lương phối(2)!”

(2) Tề đại phi ngẫu tịnh phi lương phối: Không dám trèo cao, không xứng đôi vừa lứa.

“Lương phối? Nhị tỷ, tỷ với Dương Quận vương...” Cái bóng đèn sáng trưng mười vạn W như Tiểu Thạch Đầu lúc này cũng ngộ ra. Nếu như Chu Tuấn Dương ở đây nhất định sẽ mở miệng khen: Tiểu tử, làm tốt lắm!

Dư Tiểu Thảo trầm mặc trong chốc lát, nói đến chuyện tình cảm giữa hai người nàng cũng chẳng ngại ngùng gì, cứ coi như chuyện bình thường mà nói: “Ta cũng không chắc tình cảm ta dành cho hắn có phải là thích hay không. Nhưng mà hắn trong mắt người khác lãnh khốc vô tình, thậm chí tàn nhẫn bạo ngược nhưng ở trước mặt ta trước nay đều là dịu dàng săn sóc, bao dung lẫn rộng lượng. Tình cảm hắn dành cho ta là toàn tâm toàn ý! Ta cũng không nghĩ ra có ai đối xử với ta tốt hơn hắn. Cho nên ta quyết định cho hắn một cơ hội. Nếu như trước khi ta mười tám tuổi hắn vẫn có thể đối xử với ta như vậy, thậm chí còn tốt hơn, người đàn ông tốt như vậy sao lại không lấy làm chồng chứ?”

Tâm trạng Triệu Hàm giống như gió rét tháng chạp, lạnh lẽo như băng. Hắn còn muốn vớt vát hi vọng, nhẹ giọng nói: “Tiểu Thảo, muội còn nhỏ, chưa hiểu rõ chuyện tình cảm. Vì thế nên đừng ra quyết định khi chưa suy nghĩ kỹ. Ta cảm thấy muội nên nói chuyện này với Dư thúc và Dư thẩm trước, người trưởng thành suy nghĩ chuyện gì cũng sẽ chu toàn hơn.”

“Cảm ơn huynh, Hàm ca! Ta sẽ cẩn thận! Chúng ta còn ở thôn Đông Sơn mấy ngày nữa, nếu huynh không phải làm nhiệm vụ thì nhớ đến chơi nhé!” Khuôn mặt ngây thơ ngơ ngác của Dư Tiểu Thảo giống như chưa hề phát hiện ra ánh mắt chan chứa yêu thương của hắn.

Triệu Hàm thở dài thật sâu trong lòng, quay lại nói: “Gần đây Bách hộ sở muốn tuần tra ở khu bực biển lân cận, nên có lẽ không có thời gian đến nữa. Chúc muội lên đường thuận buồm xuôi gió trước...”

Nói xong hắn lưu luyến nhìn Tiểu Thảo lần cuối rồi dứt khoát xoay người rời đi. Chỉ là bóng lưng cao ngất kia có thêm chút lẻ loi thẫn thờ....

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Nông Viên Tự Cẩm Lâm Tiểu Uyển

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook