Nông Viên Tự Cẩm Lâm Tiểu Uyển

Chương 476:

Quỹ Họa Tình Vũ

14/12/2022

Tin tức Dương Quận vương hộ tống Huyền chủ mới nhậm chức về thôn Đông Sơn nhanh chóng truyền đến thị trấn Đường Cổ. Triệu huyện lệnh và rất nhiều nhân vật có mặt mũi ở thị trấn ngày hôm sau lập tức chạy đến thỉnh an hai vị chủ tử đại nhân này. Tuy Huyền chủ xuất thân nông dân nhưng Dương Quận vương là hàng thật giá thật! Hơn nữa, cả Đường Cổ và vùng lân cận đều là đất phong của Dương Quận vương, nói hắn là chủ tử cũng không sai chút nào.

Triệu huyện lệnh bái kiến Dương Quận vương và Kim An Huyền chủ, lại nói mấy câu với Dư Hải ngang phẩm cấp với mình. Biết Dư gia là đối tượng Dương Quận vương coi trọng, lại thêm nhà người ta mới có thêm một Huyền chủ ngũ phẩm, ông ta đương nhiên không dám thờ ơ.

Bẩm báo công việc gần đây với Dương Quận vương, rồi mang sổ sách thu thuế một năm qua cho hắn xem. Mùa thu năm nay, bến tàu đã bắt đầu đi vào hoạt động, thuyền tới lui tấp nập, vô cùng sôi động. Trấn Đường Cổ cũng vì thế mà phát triển hơn ngày xưa rất nhiều, mở thêm rất nhiều cửa hàng, thu thuế đương nhiên cao hơn năm ngoái không ít.

Dương Quận vương công nhận công lao của Triệu đại nhân, rồi ban thưởng cho ông ta một vài món đồ linh tinh, miễn cưỡng nói vài câu. Triệu đại nhân vui vẻ rời khỏi Dư gia. Có thể xuất hiện trước mặt Dương Quận vương, nếu như có thể trở thành người hắn coi trọng thì ông ta còn phải lo về tiền đồ tương lai sao?

Rất nhiều nhân vật có mặt mũi ở thị trấn tuy không có tư cách đứng trước mặt Dương Quận vương giống như Triệu đại nhân, nhưng người đến Dư gia chào hỏi trước nay cũng kéo dài không dứt. Dư gia ít nhiều gì cũng nói chuyện được trước mặt Dương Quận vương, lần này Dương Quận vương trở về lại không vào ở trong biệt viện mà là ở trong một căn phòng của Dư gia. Tạo mối quan hệ tốt với Dư gia, trăm lợi không hại.

Từ sau khi Dư Tiểu Thảo trở về, ngưỡng cửa Dư gia cũng sắp bị đạp phẳng đến nơi. Dư Hải cảm thấy quá phiền, trốn lên trang viên ở ngoại ô lánh nạn. Dù sao cũng sắp phải lên Kinh thành, công việc trong trang viên cũng nên sắp xếp ổn thỏa phải không? Con trai cả Dư Hàng ở nhà chống đỡ được hai ngày cũng nối gót theo cha lên trang viên. Xã giao vô vị thế này chẳng bằng bỏ công chăm sóc rau củ!

Dư gia chỉ còn lại một đám phụ nữ, người già và trẻ con, chỉ có thể đóng cửa không tiếp khách. Những người kia cũng không biết làm sao, chỉ có thể gửi thiếp và lễ vật, tốn công vô ích trở về.

Khó khăn lắm vụ này mới dừng lại, Dư Tiểu Thảo bèn bắt đầu sắp xếp tặng quà Tết trước cho họ hàng. Tặng nhà đại gia gia sáu hộp điểm tâm tinh xảo từ Kinh thành, một miếng thịt nai lớn được ngự ban, còn có mấy xếp vải bông sáng màu và vài thứ đặc sản của Kinh thành. Người có quan hệ khá tốt với Dư gia ở trong thôn cũng được tặng điểm tâm và đặc sản nổi tiếng.

Thôn Tây Sơn bên kia có nhà ngoại của Tiểu Thảo, nàng tặng mấy món đồ truyền thống khi Tết đến và một vài món đồ quý giá. Bây giờ trại nuôi heo do đại cữu mẫu toàn quyền phụ trách, nàng ấy dẫn theo mấy phụ nhân trong thôn đến, xử lý trại nuôi heo rất ngăn nắp sạch sẽ.

Tặng xong quà Tết thì cũng đã đến lúc nên lên Kinh thành. Mọi người trong Dư gia thu dọn một ít quần áo và trang sức, lên xe ngựa rời khỏi thôn trong ánh mắt hâm mộ của hương thân trong thôn. Có thể làm nhà ở Kinh thành, còn có cơ hội đến Kinh thành ăn Tết, khắp thôn Đông Sơn ngoài Dư gia ra đúng là không tìm được nhà thứ hai.

“Mười ngày nữa đệ đệ mới được nghỉ, có cần sai người đến đón đệ ấy không?” Sang năm Tiểu Thạch Đầu mới tròn mười tuổi, để một mình cậu bé ở lại Đường Cổ đúng là khiến mọi người không yên tâm!

Dương Quận vương mặc áo choàng rất dày, nói với tiểu nha đầu có vẻ khá lo lắng đang ngồi trong xe: “Không phải nàng đã nhờ Viện trưởng Viên chăm sóc cậu bé sao? Hơn nữa sau khi được nghỉ, Viện trưởng Viên cũng sẽ trở về Kinh thành. Đệ đệ nàng là đệ tử đắc ý nhất của ông, không cần nàng nói ông cũng sẽ chăm sóc thằng bé thật tốt! Đúng rồi, con hoẵng ngu ngốc của nhà nàng đuổi theo này…”



Dư Tiểu Thảo thò đầu qua cửa sổ xe nhìn xem, đúng là có một điểm đen nhỏ đang cố hết sức đuổi theo xe ngựa. Không chỉ người của Dư gia mà cả nha đầu ngốc nghếch Nhị Nha này cũng được dẫn lên Kinh thành. Nhà nàng đã nhờ nhà Lưu Xuyên Trụ trông coi giúp. Thật ra cũng chẳng có gì đáng phải trông cả, chỉ có hậu viện nuôi mấy con thỏ, mấy con gà mái đẻ trứng và con hoẵng ngốc này thôi.

Lúc rời khỏi nhà đã khóa cổng, đưa một chiếc chìa khóa dự phòng cho vợ Xuyên Trụ, con hoẵng ngốc này sau có thể chạy ra ngoài từ hậu viện được nhỉ?

Nhóc Con đã ở bên cạnh Dư gia từ khi nhà họ mới ra ở riêng không bao lâu. Bởi vì chỉ là hoẵng con gầy còm còn chưa cai sữa, ăn không tốn bao nhiêu thịt nên được bọn nhỏ nuôi như sủng vật. Tính ra cũng đã bốn năm mà còn không khác như lúc đầu mới nuôi. Nói là hoẵng ngốc chứ thật ra nó rất thông minh. Có lẽ là cảm thấy tất cả mọi người đều đi, mình bị “vứt bỏ” nên không biết chui từ xó xỉnh nào ra cố hết sức đuổi theo.

Sợ nó bị người khác bắt làm thịt nên Dư Tiểu Thảo chỉ đành sai người dừng xe ngựa lại, chờ Tiểu Bào Tử đuổi kịp thì mang nó lên xe. Tiểu Bảo Tử không khác nào nai con, vui vẻ đi vài vòng trong xe ngựa, liếm tay Tiểu Thảo, ngoan ngoãn nằm xuống bên chân nàng. Bám dính chủ nhân thì sẽ không lo bị bỏ rơi rồi.

Tiểu Bổ Thiên Thạch cũng hóa thành mèo vàng nhỏ, nhảy vào từ ngoài cửa sổ. Tuy rằng bây giờ nó đã có thể biến thành hình người, nhưng như vậy thì tiêu hao quá nhiều linh lực nên nó vẫn thích xuất hiện dưới hình dáng mèo con. Lúc ở Kinh thành, nó không thể vô duyên vô cớ xuất hiện nên chỉ có thể làm tổ trong ngũ thải thạch tu luyện trong nhàm chán. Thừa dịp lần này trở về thôn Đông Sơn, cuối cùng nó cũng có thể ra ngoài hít thở không khí rồi!

“Tiểu thư, thú cưng nhà người nuôi đều đáng yêu thật đó! Nhất là con mèo lông vàng kim này. Từ trước đến nay, nô tỳ chưa từng thấy con mèo nào xinh đẹp như vậy!” Nghênh Xuân vẫn còn nhỏ tuổi, lại đang là thời điểm thích động vật nhỏ, vừa nói vừa vươn tay sờ Tiểu Bổ Thiên Thạch đang nằm trên đầu gối Tiểu Thảo giả vờ ngủ.

“Tính tình Bánh Trôi Nhỏ không được tốt, không thích để ý tới người khác, bình thường hay ra ngoài chơi bời, luôn là thần long thấy đầu không thấy đuôi. Nghênh Xuân, nếu ngươi muốn chơi với động vật nhỏ thì giúp ta chăm sóc Tiểu Bào Tử đi, nó là tiểu bảo bối trong lòng đệ đệ ta đó!”

Nghênh Xuân vui vẻ ôm Tiểu Bào Tử đặt lên đầu gối. Có lẽ là do trên người nàng ta dính hơi thở của Tiểu Thảo nên hoẵng con không hề ghét bỏ, ngoan ngoãn nằm trong lòng Nghênh Xuân, làm túi sưởi tay di động.

“Có sói! Bảo vệ chủ tử cẩn thận!” Hộ vệ dẫn theo từ nhà mới thấy cách đó không xa có hai bóng dáng một đen một trắng khỏe mạng đang lao đến rất nhanh, ban đầu tưởng là chó lớn khá to con, chờ đến khi đủ gần để nhìn thấy mặt mũi thì sắc mặt lập tức thay đổi, nắm chặt vũ khí trong tay, cẩn thận bảo vệ đoàn xe ngựa của Dư gia ở chính giữa.

Ngô Đồng bị tiếng hô “Có sói” của hộ vệ dọa sợ rúc vào tận xó xỉnh của xe ngựa, trong lòng nước mắt như mưa: Đúng là muốn biểu hiện sự trung thành phải trả cái giá thật lớn, đây không phải là con đường con người hay lui tới sao? Tại sao lại có sói? Nghe người có tuổi trong phủ kể lại, sói đều di chuyển theo đoàn. Không biết lần này gặp phải bầy sói nhiều hay ít, các hộ vệ ca ca có đánh lại được không.

Dư Tiểu Thảo thấy Tiểu Bào Tử chẳng có phản ứng gì, không cần ngó ra ngoài cũng biết sói trong miệng đám hộ vệ chính là Tiểu Hắc và Tiểu Bạch. Nghe nói những ngày nàng không có ở đây, hai nhóc này sống ở trên núi như cá gặp nước. Tiểu Bạch đánh bại lang vương của một bầy sói, lại coi thường việc làm lang vương, sau khi gieo họa đủ rồi thì lại thoải mái vui vẻ lui tới thôn Đông Sơn và nơi núi sâu trong Tây Sơn. Nó còn nhớ trước khi chủ nhân đi Kinh thành đã dặn dò phải giữ nhà thật tốt.

Tiểu Hắc thì ở trong núi gây họa khắp nơi. Nghe nói có một lần không biết làm thế nào mà chọc giận một con gấu đen, bị đuổi rất thảm. Cũng may nó thông minh dẫn con gấu đen đó đến bẫy rập mà Dư Hải bố trí sẵn ở trong núi. Sau đó tung ta tung tăng dẫn nam chủ nhân đến bắt ba ba trong rọ. Dư Hải giữ lại tay gấu, mật gấu và da gấu, tất cả số thịt còn lại bán cho Trân Tu Lâu, kiếm được một khoản tiền.



Bên ngoài đã loạn đến mức sắp cãi nhau đến nơi, Tiểu Thảo ở trong xe ngựa bất ngờ hô to một tiếng “Dừng tay”, dọa Ngô Đồng và Nghênh Xuân đang khẩn trương sợ hết hồn.

Thấy tiểu thư vén rèm xe lên muốn đi ra ngoài, Ngô Đồng túm lại vạt áo sau của nàng run run nói: “Tiểu thư, bên ngoài nguy hiểm. Người đợi ở trong xe ngựa, để nô tỳ ra ngoài xem tình hình thế nào!”

Dư Tiểu Thảo có chút kinh ngạc nhìn nàng ta, nha đầu này đổi tính từ lúc nào vậy? Vốn là nhà đầu ích kỷ kiêu ngạo, bản thân nàng ta cũng sợ đến mức nói không liền mạch nhưng vẫn bạo gan muốn đứng đầu chiến tuyến… Xem ra đánh giá một người không thể chỉ dựa vào ấn tượng ban đầu.

“Không sao, hai con sói này do ta nuôi từ nhỏ đến lớn, sẽ không hại ta đâu!” Dư Tiểu Thảo khẽ mỉm cười nhìn nàng ta, vỗ vỗ cánh tay vẫn còn đang nắm chặt vạt áo mình, lời nói thân thiết hơn ngày thường mấy phần.

Nghênh Xuân to gan hơn một chút, trợn to mắt hỏi: “Cái gì? Sói cũng nuôi được sao? Sẽ không cắn người chứ?”

“Vạn vật đều có linh! Chỉ cần ngươi đối xử thật lòng với chúng, chúng cũng sẽ đối xử thật lòng với ngươi!” Dư Tiểu Thảo như đang ám chỉ nhìn Ngô Đồng khẽ cười, bỏ lại Nghênh Xuân lộ ra ánh mắt sùng bái và Ngô Đồng đang suy tư thản nhiên bước xuống xe ngựa.

Tiểu Hắc và Tiểu Bạch bị cản ở bên ngoài đã sớm trưởng thành thành Đại Hắc và Đại Bạch. Từ nhỏ đã được Tiểu Thảo nuôi bằng nước linh thạch nên hình thể hai con sói này lớn hơn một phần ba so với những con sói bình thường, vai cao đủ để so với nửa con nghé to. Hơn nữa là mùa đông nên lông chúng nó rất dày, nhìn tổng thể vô cùng hung dữ.

Hai con sói càng tiến lại gần thì đám ngựa xung quanh cũng bất an đạp móng, đám hộ vệ trên ngựa vừa đề phòng vừa cố gắng vỗ vỗ trấn an đám ngựa.

Xuống ngựa cùng Tiểu Thảo còn có Dương Quận vương. Hắn như một kỵ sĩ oai hùng bảo vệ “Công chúa”, nửa bước cũng không rời.

Lúc Tiểu Thảo đi đến trước đoàn xe thì thấy Tiểu Bạch đang cúi đầu nhe răng, hù dọa một hộ vẻ trẻ tuổi đang căng thẳng. Tiểu Hắc thì đang ngó đầu vào trong đoàn xe tìm kiếm cái gì đó.

Thấy bóng người của Dư Tiểu Thảo, ánh mắt của Tiểu Hắc sáng lên, “Vút” một phát, bóng dáng to lớn của nó đã biến mất trước mặt đám hộ vệ. Một hộ vệ trong số đó chỉ thấy dư quang nơi khóe mắt lóe lên một bóng dáng màu đen nhanh như chớp, lúc quay đầu nhìn lại thì con sói đen đó đã xông vào giữa đám người, lao thẳng đến chỗ Huyền chủ.

“Cẩn thận!” Giọng nói của hộ vệ đó như nghẹn lại trong cổ họng. Hắn ta dụi dụi mắt, trời ạ! Cảnh gì đây? Đúng là không dám tin vào mắt mình nữa rồi! Không lẽ… không lẽ bọn họ đều nhầm hết rồi, thật ra thì hai con này chỉ là hai con chó có hình thể khá lớn mà không phải sói hung tàn sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Nông Viên Tự Cẩm Lâm Tiểu Uyển

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook