Nông Viên Tự Cẩm Lâm Tiểu Uyển
Chương 477:
Quỹ Họa Tình Vũ
14/12/2022
Con màu đen kia… không biết là sói hay chó nhà vô cùng vui vẻ chạy xung quanh quanh Huyền chủ, trông như vừa muốn nhào đến dùng nước miếng rửa mặt cho nàng, nhưng lại vừa hơi không dám. Thời nay, chó cũng thành tinh hết rồi, hộ vệ trẻ tuổi nhìn thấy sự vui mừng, nịnh hót, lấy lòng từ trong mắt Tiểu Hắc…
“Tiểu Hắc, nếu ngươi dám liếm mặt vợ tương lai của gia, gia sẽ lột da ngươi làm món thịt thơm ngon cho chó ăn, ngươi tin không?” Giọng nói lạnh lẽo của Dương Quận vương vang lên, rét lạnh như lợi kiếm, xuyên qua lớp da lông thật dày của Tiểu Hắc.
Tiểu Hắc hơi sợ hãi rụt cổ, cụp tai, núp sau lưng chủ nhân. Đáng tiếc, dáng người của chủ nhân quá nhỏ bé, dù nó dụi thế nào cũng không giấu được cơ thể to lớn của nó. Tiểu Hắc len lén nâng mắt lên nhìn “loài người” khiến nó sinh ra sự sự hãi trời sinh này, trong lòng nó, hắn ở trong danh sách người chỉ có thể lấy lòng không thể đắc tội.
Tiểu Bạch thì ngược lại, trừng mắt nhìn huynh đệ không có tiền đồ của mình, nó vẫn ngẩng cao đầu như cũ, kiêu ngạo xuyên qua tầng tầng vòng hộ vệ đi đến trước mặt Tiểu Thảo. Nó chống lại áp lực từ phía Chu Tuấn Dương, ghé cái đầu to lớn xù lông đến trước mặt Dư Tiểu Thảo, cầu nàng cưng chiều một cách rất là kiêu ngạo.
Tiểu Thảo ôm cổ nó, bàn tay nhỏ bé vò cái đầu to của nó mấy cái. Tiểu Bạch bày tỏ rất thỏa mãn, trong mắt lộ ra tâm tư vui thích của nó: Mùi trên cơ thể của chủ nhân thật thơm, rất nhớ cảm giác ôm nàng. Nhưng mà cơ thể của chủ nhân quá gầy yếu, nếu nó nhào lên sẽ đè bẹp nàng mất. Phải làm thế nào? Quấn lấy nàng!
Tiểu Bạch dễ dàng đặt cằm lên vai chủ nhân, dùng bản mặt sói đầy lông của mình dụi dụi khuôn mặt nhẵn mịn của chủ nhân, hưởng thụ cảm giác được chủ nhân vuốt ve. Cuối cùng, nó còn liếc mắt khiêu khích với Dương Quận vương đen mặt quan sát tất cả. Ranh con, muốn giành chủ nhân với bản lang vương sao, ngươi còn non lắm!
Đã rất lâu rồi Dư Tiểu Thảo không tiếp xúc với hai con thú cưng này, ôm cổ cả hai con vuốt ve khá lâu. Đám hộ vệ sợ mất mật nhìn chủ tử mới, nàng đứng trước mặt hai con sói to ngồi xuống còn cao hơn cả nàng, lúc thì xoa đầu con này, lúc thì chọc tai con kia, thậm chí còn nhào đến trên lưng con sói đen kia để nó chở nàng đi mấy bước.
Đám hộ vệ không ngừng kinh hãi trong lòng, đây là sói sao? Rõ ràng là trường thành giống sói nhưng sao tính cách còn ngoan ngoãn hơn cả chó vậy? Không đúng, hai con sói này chỉ ngoan ngoãn với người Dư gia thôi, vừa nãy chúng nó còn nhe răng đe dọa bọn họ mà! Nhưng mà có vẻ chúng nó là thú cưng của chủ tử mới vì cách chúng nó đối xử với nàng thân thiết hơn người Dư gia nhiều.
Ôi! Không hổ là người chủ tử cũ coi trọng, một con người nhỏ bé lại có thể thuần phục sói hung mãnh dữ dằn, khiến chúng nó ngoan ngoãn hơn cả cừu. Bảo sao nàng có thể thuần phục “thú dữ” Quận vương gia này!
Những hộ vệ này đều do Dương Quận vương cẩn thận chọn ra từ đám thị vệ của mình phái đến nhà mới của Dư gia. Đa số đều là người lớn lên cùng hắn, còn có người từng là bồi luyện của hắn nữa, không có ai chưa từng nếm thử võ công lợi hại của hắn.
Dáng vẻ bộc phát của chủ tử, bọn họ không những đã trải qua mà còn không sợ chết xông lên ngăn cản nữa. Đương nhiên là bọn họ kỹ không bằng người, thường thì bọn họ mới là người bị đánh thảm, bị thương tĩnh dưỡng là chuyện rất bình thường.
Từ khi chủ tử quen biết chủ nhân mới, tính cách thay đổi rất lớn, cũng không hề bạo phát thêm lần nào nên bọn họ cũng không phải chịu tai nạn lao động thêm lần nào nữa. Bị phái đến Dư phủ, tuy rằng trong lòng có chút không vui nhưng bọn họ lại được những đồng liêu ở lại hâm mộ.
Đi theo chủ tử mới, không những mạng được bảo đảm hơn mà nàng cũng là người rộng rãi, mỗi lần làm đồ ăn ngon với các nha hoàn tỷ tỷ đều chia cho bọn họ một phần. Cuộc sống vô cùng thoải mái, khụ… hiện tại mới qua không bao lâu mà đai lưng của bọn họ sắp phải thay mới rồi…
Không phải bọn họ không có lương tâm, có chủ mới thì quên chủ cũ. Quận vương gia nói chờ sau khi bọn họ huấn luyện được một nhóm hộ vệ mới chuẩn chỉnh cho Dư gia thì có thể đi theo chủ tử mới, sau này bồi gả trở về. Đến lúc đó, Quận vương gia đã tách ra ở riêng, phủ Quận vương mới còn cần đám hộ vệ bọn họ trông nhà đó… khụ! Có chỗ không đúng? Sao lại cảm thấy đám cao thủ chỉ đứng sau Quận vương gia như bọn họ phải chạy qua chạy lại giữa hai người vậy trời?
“Tiểu Hắc, Tiểu Bạch? Các ngươi… muốn lên Kinh thành cùng chúng ta sao?” Dư Tiểu Thảo kinh ngạc nhìn chúng nó, không phải chúng nó thích tự do, không muốn bị gò bó sao? Sao lại muốn lên Kinh thành cùng nàng chứ?
Thấy được sự kiên định trong mắt chúng nó, Dư Tiểu Thảo có chút khó xử. Ở thôn Đông Sơn còn có thể lừa gạt các thôn dân nói chúng nó lai giữa sói và chó. Hơn nữa các thôn dân cũng nhìn chúng nó trưởng thành từ nhỏ đến lớn, cảm thấy chúng nó ngoan ngoãn không tổn thương người khác.
Nhưng nếu đến Kinh thành, ở đó tiện tay tóm một người cũng có thể là hoàng thân quốc thích hoặc là con em quan to, nếu không cẩn thận làm bọn họ bị thương, ôi, nàng cũng không cam đoan có thể lo liệu được! Hơn nữa, còn phải tùy vào đối tượng để chúng nó ngoan ngoãn là ai nữa. Nếu như là người lạ chọc giận chúng nó, chúng nó không cắn người mới là lạ. Cho dù không cắn thật thì cũng dọa bọn họ sợ vãi ra quần…
Dư Tiểu Thảo chép chép miệng, hơi chần chừ không quyết định được. Hai con sói này lớn lên bên nàng từ nhỏ, được nước linh thạch bồi bổ nên đã mở linh trí, thấy chủ nhân khó xử, chúng nó đều buồn bã cúi đầu như chó con bị vứt bỏ vậy.
Tiểu Hắc: Hu hu… chủ nhân, ta không muốn bị vứt ở trong núi nữa, ta muốn ăn Tết cùng chủ nhân, ta cũng muốn lên Kinh thành thăm thú đó đây. Hu hu… đừng vứt bỏ Tiểu Hắc, Tiểu Hắc sẽ nghe lời mà!
Trong dáng vẻ kiêu ngạo của Tiểu Bạch mang theo vài phần bi thương: Không lẽ chủ nhân có thú cưng mới ở Kinh thành nên địa vị của nó với Tiểu Hắc mới thấp như vậy? Không được, nhất định không thể để con thú cưng mới kia chiếm mất địa vị của chúng nó trong lòng chủ nhân. Dù chủ nhân không dẫn chúng nó theo chúng nó cũng phải âm thầm đi theo. Nhìn xem thứ gì dám cả gan tranh sủng với chúng nó. Phải khiến nó có mệnh tranh mà không có mệnh hưởng!
Chu Tuấn Dương nhăn mày nhìn Tiểu Bạch, không hề bỏ lỡ ánh mắt dữ tợn vừa lóe lên trong mắt nó. Hắn có thể đọc suy nghĩ của người, nhưng không thể đọc suy nghĩ của động vật. Nhưng mà hắn có thể cảm nhận rõ ràng sự đắn do trong lòng tiểu nha đầu nhà hắn.
“Không nỡ thì dẫn theo đi! Đến lúc đó ta sẽ nói là loài chó ta mới mang từ hải ngoại về, được không? Đắn đo làm gì nữa?” Hắn chen vào đứng giữa hai con sói, nhẹ nhàng xoa đầu nàng, tiện thể quyết định thay nàng.
Ánh mắt Tiểu Hắc như phát sáng nhìn hắn: Tốt quá! Người huynh đệ, Tiểu Hắc mời ngươi ăn gà rừng…
Đôi mắt sâu thẳm của Tiểu Bạch nhìn chằm chằm cái tay sờ đầu chủ nhân của Chu Tuấn Dương một lúc lâu: Người này không có ý tốt với chủ nhân, nên cắn tay hắn không nhỉ? Hay là cắn đi? Cắn…
Chu Tuấn Dương nhướng mày với nó: Thử xem? Là ngươi cắn tay gia hay gia nhổ hết răng trong miệng ngươi!
Tiểu Bạch cân nhắc giá trị vũ lực của mình với con người trước mặt này, ánh mắt hơi ủ rũ: Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, kỹ không bằng người, trước mắt cứ tạm nhường vậy!
Thế là trong đoàn xe đến Kinh thành có thêm hai con chó lớn. Tiểu Bạch còn tốt, khá chững chạc, đi theo bên cạnh xe ngựa của Tiểu Thảo. Nghênh Xuân thấy vậy thì tò mò hỏi: “Tiểu thư, Tiểu Bạch là sói thật sao? Có sói màu trắng sao? Nó đẹp thật đó, nô tỳ cũng muốn được giống như tiểu thư, có thể sờ nó một cái. Nhưng mà nó có vẻ rất kiêu ngạo! Nô tỳ muốn sờ nó, nó có cắn nô tỳ không?”
“Ngươi thử là biết mà?” Ngô Đồng thấy hai con sói hung dữ này là thú cưng do tiểu thư nuôi lớn, sẽ không tổn thương người khác, tuy rằng trong lòng đã buông lỏng cảnh giác nhưng vẫn không thích ứng được. Nghênh Xuân là một đứa ngốc gan to mà, người khác tránh còn không kịp nàng ta lại muốn tiến lên góp vui. Nếu như chọc giận chúng nó bị cắn đứt tay chân còn nhẹ đó!
Nghênh Xuân lặng lẽ vén rèm xe lên nhìn Tiểu Bạch treo biểu cảm “người sống chớ gần” rồi lại nhìn Tiểu Hắc đang vui vẻ tung tăng trêu chọc đám ngựa hộ vệ đang cưỡi, nuốt nước miếng nói: “Thôi vậy, nô tỳ vẫn nên làm quen với Tiểu Hắc trước vậy….”
Có hai con sói này, tiêu chuẩn cơm nước của đoàn người được nâng cao. Trên đường đi khó tránh khỏi phải đi qua những vùng đất hoang vu, hoặc là núi non trùng điệp hoang vắng, những nơi như vậy không có mãnh thú to lớn nhưng lại không thiếu những con mồi nhỏ. Lúc trưa cắm trại nghỉ ngơi dùng cơm, hai con sói này sẽ biến mất không thấy đâu.
Không bao lâu sau bên cạnh đám hộ vệ có thêm không ít con mồi như thỏ rừng gà rừng, có lúc còn săn được thú hoang như dê rừng và hươu rừng nữa! Dư Tiểu Thảo góp gia vị chuyên dùng để nướng thịt, dù là người Dư gia hay đám hộ vệ, nha hoàn đều ăn uống no nê, chỉ nhắc đến điểm tốt của hai con sói này.
Cứ như vậy, Tiểu Hắc và Tiểu Bạch làm quen với đám hộ vệ. Đám ngựa kéo xe cũng không sợ “loài chó” nhìn thì hung dữ chứ không có nguy hiểm gì này. Đến khi tới Kinh thành, đám hộ vệ và Tiểu Hắc đã rất thân nhau rồi. Tiểu Hắc tốt tính, dễ gần người, ai cũng có thể xoa đầu nó một cái.
Dọc đường đi, số thú hoang hai con sói săn được, không ăn hết nên mọi người dành riêng hẳn một xe ra để chứa. Mùa đông tháng Chạp giá rét, cất giữ như vậy để vài hôm cũng không bị hỏng. Chờ đến lúc tới Kinh thành chắc cũng chất đầy một xe ngựa!
Khi đoàn xe đến cổng thành Kinh thành, đúng là bị quan thủ thành chặn lại. Cũng hết cách, thân thể to lớn của hai con sói này khó mà khiến người khác phớt lờ sự tồn tại của chúng nó.
Quan viên thủ thành nhận ra Dư Tiểu Thảo và Dương Quận vương, gã có chút khó xử nhìn hai người là tâm phúc của Hoàng thượng này, run rẩy nói: “Quận vương, Huyền chủ, mãnh thú không thể vào thành… Nếu như làm dân chúng bị thương, tiểu quan không đảm đương nổi trách nhiệm.”
Bé hạt tiêu Nghênh Xuân ôm Tiểu Bào Tử tiến lên phía trước trách mắng: “Con mắt nào của ngươi nhìn thấy chúng ta dẫn mãnh thú vào thành?”
Ánh mắt quan thủ thành không tự chủ được liếc qua chỗ Tiểu Hắc và Tiểu Bạch, ý là không cần nói cũng biết mà còn hỏi. Nghênh Xuân hừ lạnh nói: “Mắt ngươi bị sao vậy hả? Đây rõ ràng là loài chó mới nhập từ hải ngoại, sao lại biến thành mãnh thú? Tiểu Hắc…”
Tiểu Hắc đang rung đùi đắc ý vờ đáng yêu với đám người đang vậy xem, nghe thấy có người gọi tên mình thì tung tăng chạy đến, đôi mắt đen to long lanh tò mò nhìn quan thủ thành đang căng thẳng, lại có chút ngốc nghếch nhìn Nghênh Xuân: Nha hoàn của chủ tử, gọi ta làm gì?
“Tiểu Hắc, hắn nói ngươi là thú dữ, sẽ làm người khác bị thương. Nói cho hắn biết, ngươi có cắn người không?” Nghênh Xuân vẫn còn khá nhỏ, giọng nói vẫn còn vài phần ngây thơ.
“Tiểu Hắc, nếu ngươi dám liếm mặt vợ tương lai của gia, gia sẽ lột da ngươi làm món thịt thơm ngon cho chó ăn, ngươi tin không?” Giọng nói lạnh lẽo của Dương Quận vương vang lên, rét lạnh như lợi kiếm, xuyên qua lớp da lông thật dày của Tiểu Hắc.
Tiểu Hắc hơi sợ hãi rụt cổ, cụp tai, núp sau lưng chủ nhân. Đáng tiếc, dáng người của chủ nhân quá nhỏ bé, dù nó dụi thế nào cũng không giấu được cơ thể to lớn của nó. Tiểu Hắc len lén nâng mắt lên nhìn “loài người” khiến nó sinh ra sự sự hãi trời sinh này, trong lòng nó, hắn ở trong danh sách người chỉ có thể lấy lòng không thể đắc tội.
Tiểu Bạch thì ngược lại, trừng mắt nhìn huynh đệ không có tiền đồ của mình, nó vẫn ngẩng cao đầu như cũ, kiêu ngạo xuyên qua tầng tầng vòng hộ vệ đi đến trước mặt Tiểu Thảo. Nó chống lại áp lực từ phía Chu Tuấn Dương, ghé cái đầu to lớn xù lông đến trước mặt Dư Tiểu Thảo, cầu nàng cưng chiều một cách rất là kiêu ngạo.
Tiểu Thảo ôm cổ nó, bàn tay nhỏ bé vò cái đầu to của nó mấy cái. Tiểu Bạch bày tỏ rất thỏa mãn, trong mắt lộ ra tâm tư vui thích của nó: Mùi trên cơ thể của chủ nhân thật thơm, rất nhớ cảm giác ôm nàng. Nhưng mà cơ thể của chủ nhân quá gầy yếu, nếu nó nhào lên sẽ đè bẹp nàng mất. Phải làm thế nào? Quấn lấy nàng!
Tiểu Bạch dễ dàng đặt cằm lên vai chủ nhân, dùng bản mặt sói đầy lông của mình dụi dụi khuôn mặt nhẵn mịn của chủ nhân, hưởng thụ cảm giác được chủ nhân vuốt ve. Cuối cùng, nó còn liếc mắt khiêu khích với Dương Quận vương đen mặt quan sát tất cả. Ranh con, muốn giành chủ nhân với bản lang vương sao, ngươi còn non lắm!
Đã rất lâu rồi Dư Tiểu Thảo không tiếp xúc với hai con thú cưng này, ôm cổ cả hai con vuốt ve khá lâu. Đám hộ vệ sợ mất mật nhìn chủ tử mới, nàng đứng trước mặt hai con sói to ngồi xuống còn cao hơn cả nàng, lúc thì xoa đầu con này, lúc thì chọc tai con kia, thậm chí còn nhào đến trên lưng con sói đen kia để nó chở nàng đi mấy bước.
Đám hộ vệ không ngừng kinh hãi trong lòng, đây là sói sao? Rõ ràng là trường thành giống sói nhưng sao tính cách còn ngoan ngoãn hơn cả chó vậy? Không đúng, hai con sói này chỉ ngoan ngoãn với người Dư gia thôi, vừa nãy chúng nó còn nhe răng đe dọa bọn họ mà! Nhưng mà có vẻ chúng nó là thú cưng của chủ tử mới vì cách chúng nó đối xử với nàng thân thiết hơn người Dư gia nhiều.
Ôi! Không hổ là người chủ tử cũ coi trọng, một con người nhỏ bé lại có thể thuần phục sói hung mãnh dữ dằn, khiến chúng nó ngoan ngoãn hơn cả cừu. Bảo sao nàng có thể thuần phục “thú dữ” Quận vương gia này!
Những hộ vệ này đều do Dương Quận vương cẩn thận chọn ra từ đám thị vệ của mình phái đến nhà mới của Dư gia. Đa số đều là người lớn lên cùng hắn, còn có người từng là bồi luyện của hắn nữa, không có ai chưa từng nếm thử võ công lợi hại của hắn.
Dáng vẻ bộc phát của chủ tử, bọn họ không những đã trải qua mà còn không sợ chết xông lên ngăn cản nữa. Đương nhiên là bọn họ kỹ không bằng người, thường thì bọn họ mới là người bị đánh thảm, bị thương tĩnh dưỡng là chuyện rất bình thường.
Từ khi chủ tử quen biết chủ nhân mới, tính cách thay đổi rất lớn, cũng không hề bạo phát thêm lần nào nên bọn họ cũng không phải chịu tai nạn lao động thêm lần nào nữa. Bị phái đến Dư phủ, tuy rằng trong lòng có chút không vui nhưng bọn họ lại được những đồng liêu ở lại hâm mộ.
Đi theo chủ tử mới, không những mạng được bảo đảm hơn mà nàng cũng là người rộng rãi, mỗi lần làm đồ ăn ngon với các nha hoàn tỷ tỷ đều chia cho bọn họ một phần. Cuộc sống vô cùng thoải mái, khụ… hiện tại mới qua không bao lâu mà đai lưng của bọn họ sắp phải thay mới rồi…
Không phải bọn họ không có lương tâm, có chủ mới thì quên chủ cũ. Quận vương gia nói chờ sau khi bọn họ huấn luyện được một nhóm hộ vệ mới chuẩn chỉnh cho Dư gia thì có thể đi theo chủ tử mới, sau này bồi gả trở về. Đến lúc đó, Quận vương gia đã tách ra ở riêng, phủ Quận vương mới còn cần đám hộ vệ bọn họ trông nhà đó… khụ! Có chỗ không đúng? Sao lại cảm thấy đám cao thủ chỉ đứng sau Quận vương gia như bọn họ phải chạy qua chạy lại giữa hai người vậy trời?
“Tiểu Hắc, Tiểu Bạch? Các ngươi… muốn lên Kinh thành cùng chúng ta sao?” Dư Tiểu Thảo kinh ngạc nhìn chúng nó, không phải chúng nó thích tự do, không muốn bị gò bó sao? Sao lại muốn lên Kinh thành cùng nàng chứ?
Thấy được sự kiên định trong mắt chúng nó, Dư Tiểu Thảo có chút khó xử. Ở thôn Đông Sơn còn có thể lừa gạt các thôn dân nói chúng nó lai giữa sói và chó. Hơn nữa các thôn dân cũng nhìn chúng nó trưởng thành từ nhỏ đến lớn, cảm thấy chúng nó ngoan ngoãn không tổn thương người khác.
Nhưng nếu đến Kinh thành, ở đó tiện tay tóm một người cũng có thể là hoàng thân quốc thích hoặc là con em quan to, nếu không cẩn thận làm bọn họ bị thương, ôi, nàng cũng không cam đoan có thể lo liệu được! Hơn nữa, còn phải tùy vào đối tượng để chúng nó ngoan ngoãn là ai nữa. Nếu như là người lạ chọc giận chúng nó, chúng nó không cắn người mới là lạ. Cho dù không cắn thật thì cũng dọa bọn họ sợ vãi ra quần…
Dư Tiểu Thảo chép chép miệng, hơi chần chừ không quyết định được. Hai con sói này lớn lên bên nàng từ nhỏ, được nước linh thạch bồi bổ nên đã mở linh trí, thấy chủ nhân khó xử, chúng nó đều buồn bã cúi đầu như chó con bị vứt bỏ vậy.
Tiểu Hắc: Hu hu… chủ nhân, ta không muốn bị vứt ở trong núi nữa, ta muốn ăn Tết cùng chủ nhân, ta cũng muốn lên Kinh thành thăm thú đó đây. Hu hu… đừng vứt bỏ Tiểu Hắc, Tiểu Hắc sẽ nghe lời mà!
Trong dáng vẻ kiêu ngạo của Tiểu Bạch mang theo vài phần bi thương: Không lẽ chủ nhân có thú cưng mới ở Kinh thành nên địa vị của nó với Tiểu Hắc mới thấp như vậy? Không được, nhất định không thể để con thú cưng mới kia chiếm mất địa vị của chúng nó trong lòng chủ nhân. Dù chủ nhân không dẫn chúng nó theo chúng nó cũng phải âm thầm đi theo. Nhìn xem thứ gì dám cả gan tranh sủng với chúng nó. Phải khiến nó có mệnh tranh mà không có mệnh hưởng!
Chu Tuấn Dương nhăn mày nhìn Tiểu Bạch, không hề bỏ lỡ ánh mắt dữ tợn vừa lóe lên trong mắt nó. Hắn có thể đọc suy nghĩ của người, nhưng không thể đọc suy nghĩ của động vật. Nhưng mà hắn có thể cảm nhận rõ ràng sự đắn do trong lòng tiểu nha đầu nhà hắn.
“Không nỡ thì dẫn theo đi! Đến lúc đó ta sẽ nói là loài chó ta mới mang từ hải ngoại về, được không? Đắn đo làm gì nữa?” Hắn chen vào đứng giữa hai con sói, nhẹ nhàng xoa đầu nàng, tiện thể quyết định thay nàng.
Ánh mắt Tiểu Hắc như phát sáng nhìn hắn: Tốt quá! Người huynh đệ, Tiểu Hắc mời ngươi ăn gà rừng…
Đôi mắt sâu thẳm của Tiểu Bạch nhìn chằm chằm cái tay sờ đầu chủ nhân của Chu Tuấn Dương một lúc lâu: Người này không có ý tốt với chủ nhân, nên cắn tay hắn không nhỉ? Hay là cắn đi? Cắn…
Chu Tuấn Dương nhướng mày với nó: Thử xem? Là ngươi cắn tay gia hay gia nhổ hết răng trong miệng ngươi!
Tiểu Bạch cân nhắc giá trị vũ lực của mình với con người trước mặt này, ánh mắt hơi ủ rũ: Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, kỹ không bằng người, trước mắt cứ tạm nhường vậy!
Thế là trong đoàn xe đến Kinh thành có thêm hai con chó lớn. Tiểu Bạch còn tốt, khá chững chạc, đi theo bên cạnh xe ngựa của Tiểu Thảo. Nghênh Xuân thấy vậy thì tò mò hỏi: “Tiểu thư, Tiểu Bạch là sói thật sao? Có sói màu trắng sao? Nó đẹp thật đó, nô tỳ cũng muốn được giống như tiểu thư, có thể sờ nó một cái. Nhưng mà nó có vẻ rất kiêu ngạo! Nô tỳ muốn sờ nó, nó có cắn nô tỳ không?”
“Ngươi thử là biết mà?” Ngô Đồng thấy hai con sói hung dữ này là thú cưng do tiểu thư nuôi lớn, sẽ không tổn thương người khác, tuy rằng trong lòng đã buông lỏng cảnh giác nhưng vẫn không thích ứng được. Nghênh Xuân là một đứa ngốc gan to mà, người khác tránh còn không kịp nàng ta lại muốn tiến lên góp vui. Nếu như chọc giận chúng nó bị cắn đứt tay chân còn nhẹ đó!
Nghênh Xuân lặng lẽ vén rèm xe lên nhìn Tiểu Bạch treo biểu cảm “người sống chớ gần” rồi lại nhìn Tiểu Hắc đang vui vẻ tung tăng trêu chọc đám ngựa hộ vệ đang cưỡi, nuốt nước miếng nói: “Thôi vậy, nô tỳ vẫn nên làm quen với Tiểu Hắc trước vậy….”
Có hai con sói này, tiêu chuẩn cơm nước của đoàn người được nâng cao. Trên đường đi khó tránh khỏi phải đi qua những vùng đất hoang vu, hoặc là núi non trùng điệp hoang vắng, những nơi như vậy không có mãnh thú to lớn nhưng lại không thiếu những con mồi nhỏ. Lúc trưa cắm trại nghỉ ngơi dùng cơm, hai con sói này sẽ biến mất không thấy đâu.
Không bao lâu sau bên cạnh đám hộ vệ có thêm không ít con mồi như thỏ rừng gà rừng, có lúc còn săn được thú hoang như dê rừng và hươu rừng nữa! Dư Tiểu Thảo góp gia vị chuyên dùng để nướng thịt, dù là người Dư gia hay đám hộ vệ, nha hoàn đều ăn uống no nê, chỉ nhắc đến điểm tốt của hai con sói này.
Cứ như vậy, Tiểu Hắc và Tiểu Bạch làm quen với đám hộ vệ. Đám ngựa kéo xe cũng không sợ “loài chó” nhìn thì hung dữ chứ không có nguy hiểm gì này. Đến khi tới Kinh thành, đám hộ vệ và Tiểu Hắc đã rất thân nhau rồi. Tiểu Hắc tốt tính, dễ gần người, ai cũng có thể xoa đầu nó một cái.
Dọc đường đi, số thú hoang hai con sói săn được, không ăn hết nên mọi người dành riêng hẳn một xe ra để chứa. Mùa đông tháng Chạp giá rét, cất giữ như vậy để vài hôm cũng không bị hỏng. Chờ đến lúc tới Kinh thành chắc cũng chất đầy một xe ngựa!
Khi đoàn xe đến cổng thành Kinh thành, đúng là bị quan thủ thành chặn lại. Cũng hết cách, thân thể to lớn của hai con sói này khó mà khiến người khác phớt lờ sự tồn tại của chúng nó.
Quan viên thủ thành nhận ra Dư Tiểu Thảo và Dương Quận vương, gã có chút khó xử nhìn hai người là tâm phúc của Hoàng thượng này, run rẩy nói: “Quận vương, Huyền chủ, mãnh thú không thể vào thành… Nếu như làm dân chúng bị thương, tiểu quan không đảm đương nổi trách nhiệm.”
Bé hạt tiêu Nghênh Xuân ôm Tiểu Bào Tử tiến lên phía trước trách mắng: “Con mắt nào của ngươi nhìn thấy chúng ta dẫn mãnh thú vào thành?”
Ánh mắt quan thủ thành không tự chủ được liếc qua chỗ Tiểu Hắc và Tiểu Bạch, ý là không cần nói cũng biết mà còn hỏi. Nghênh Xuân hừ lạnh nói: “Mắt ngươi bị sao vậy hả? Đây rõ ràng là loài chó mới nhập từ hải ngoại, sao lại biến thành mãnh thú? Tiểu Hắc…”
Tiểu Hắc đang rung đùi đắc ý vờ đáng yêu với đám người đang vậy xem, nghe thấy có người gọi tên mình thì tung tăng chạy đến, đôi mắt đen to long lanh tò mò nhìn quan thủ thành đang căng thẳng, lại có chút ngốc nghếch nhìn Nghênh Xuân: Nha hoàn của chủ tử, gọi ta làm gì?
“Tiểu Hắc, hắn nói ngươi là thú dữ, sẽ làm người khác bị thương. Nói cho hắn biết, ngươi có cắn người không?” Nghênh Xuân vẫn còn khá nhỏ, giọng nói vẫn còn vài phần ngây thơ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.