Nông Viên Tự Cẩm Lâm Tiểu Uyển

Chương 487:

Quỹ Họa Tình Vũ

15/12/2022

Dư Tiểu Thảo cho hắn một biểu cảm “huynh lạc hậu rồi”, nói: “Tam tòng tứ đức theo như lời ta nói là của nam nhân tốt trong thế kỷ mới, còn lâu mới là tam tòng tứ đức cổ hủ kia!”

Chu Tuấn Dương tỏ ra chăm chú lắng nghe. Dư Tiểu Thảo nhịn cười nói: “Huynh hãy nghe cho kỹ, cái gọi tam tòng là: Một, vợ ra ngoài phải theo; hai, vợ lệnh phải nghe; ba, vợ nói sai vẫn phải nhất mực nghe theo. Tứ đức là: Một, vợ trang điểm phải đợi; hai, sinh nhật của vợ phải nhớ; ba, vợ đánh chửi phải nhịn; bốn, vợ tiêu tiền phải chi.”

Nhìn tiểu nha đầu cười trộm không thôi, Chu Tuấn Dương bày ra vẻ kinh ngạc, trầm tư một lát, mới nói: “Gia suy nghĩ một lát, tự cho rằng gia đều làm được bản “tam tòng tứ đức” mới này! Nàng còn có gì không hài lòng?”

Mắt Dư Tiểu Thảo lộ ra thần sắc kinh ngạc, nhóc con Dương Quận vương này chắc chắn không phải xuyên tới chứ? Đổi thành bất kỳ một nam tử cổ đại nào khác, khi nghe thấy những lời gần như “đại nghịch bất đạo” này, nếu không dùng lời lẽ chính đáng quát lớn thì cũng giận tím mặt nhìn căm tức. Vì sao tên này lại không biểu hiện theo lẽ thường?

Nàng lại một lần nữa thận trọng suy tính chuyện giữa hai người. Nếu đổi thành nam nhân cổ hủ hoặc nam nhân cổ đại gia trưởng nào khác, nàng thật sự có thể thích ứng hoặc tiếp nhận sao? Giống như Dương Quận vương, cho dù nàng nói ra lời nói kinh thế hãi tục cỡ nào, làm ra chuyện khác người gì, hắn vẫn có thể bao dung nàng, thậm chí đón ý nói hùa theo nàng. Đàn ông như vậy, cho dù ở hiện đại, cũng vô cùng hiếm. Nàng còn do dự cái gì nữa?

Nhìn nụ cười thoải mái trên mặt nàng, Chu Tuấn Dương đột nhiên ý thức được điều gì, tảng đá lớn trong lòng cũng rơi xuống đất. Cuối cùng tiểu nha đầu cũng bằng lòng mở rộng trái tim tiếp nhận hắn, cảm nhận sự chân thành của hắn. Dưới sự hưng phấn, Chu Tuấn Dương bất ngờ bế Dư Tiểu Thảo, giơ nàng lên thật cao, miệng hét lên thật lớn: “Thật là hạnh phúc! Bỗng nhiên có loại cảm giác trăm hoa đua nở, muôn loại chim cùng hót vang! Hôm nay gia thật là vui!”

Dư Tiểu Thảo đột nhiên bị ôm khỏi mặt đất, giơ lên đến khoảng còn cao hơn Dương Quận vương một đoạn, hoảng hốt thét lên một tiếng, vỗ mạnh vào cánh tay Chu Tuấn Dương, vừa bực mình vừa buồn cười nói: “Huynh phát điên gì vậy, mau bỏ ta xuống! Ta choáng váng, sợ độ cao...”

Chu Tuấn Dương cười có chút trẻ con, còn mang theo vài phần ngốc nghếch: “Tiểu Thảo, hôm nay là một ngày có ý nghĩa lớn, gia vĩnh viễn sẽ không quên! Nàng yên tâm, “tam tòng tứ đức” gia nhất định sẽ làm được. Cho dù râu có bạc trắng, nếp nhăn đầy mặt, nàng ra ngoài gia cũng đi theo, nàng tiêu tiền gia cũng chi, tuyệt đối sẽ không để nàng phải chịu một chút thua thiệt nào!”

Lưu tổng quản và thị vệ Đổng Đại Lực nghe thấy tiếng kinh hô của Dư Tiểu Thảo nên vội lại đây kiểm tra, vô tình nghe được thông báo nhu tình mật ý của chủ tử, quả thực buồn nôn đến mức không chịu nổi. Vẻ mặt của Đổng Đại Lực như gặp quỷ: Gia của ta, thì ra người là loại chủ tử như vậy!

Lưu tổng quản đã thấy nhiều nên chẳng lạ lẫm gì nữa, chỉ sợ tên tiểu tử không thức thời này phá hủy chuyện tốt của chủ tử. Vậy nên ông vội vội lôi Đổng Đại Lực đi. Chủ tử, lão nô chỉ có thể giúp người đến đây thôi!

Dư Tiểu Thảo được thả xuống trên mặt đất nhưng chân còn chưa có chạm đất đâu, đã bị ôm vào một trong lồng ngực ấm áp lại mang theo hơi thở tươi mát. Mặt nàng hồng hồng, nhẹ nhàng ngửi một chút. Đều nói nam nhân cổ đại không thích tắm rửa, trên người có hương vị là lạ nhưng nam nhân nhà nàng tựa như không phải như vậy nha! Không có bất kỳ mùi cơ thể nào, trên quần áo còn thoảng hương vị gần với thiên nhiên. Đây là hương vị nàng thích!

Đột nhiên, cằm bị một bàn tay to ấm áp nhẹ nhàng nắm lấy, khuôn mặt nhỏ đang vùi vào trong lồng ngực nam nhân được dịu dàng nâng lên. Vừa nhấc mắt đã nhìn thẳng vào trong một đôi mắt phượng mê người, nơi đó tựa như một vùng biển lớn sâu thẳm lại tựa như bầu trời đêm rộng lớn vô ngần, trong đó ánh sao ấm áp lóe lên dường như có thể thiêu rụi linh hồn con người.



Khuôn mặt tuấn tú quyến rũ của người nào đó càng ngày càng tới gần. Dư Tiểu Thảo chưa ăn thịt heo nhưng cũng đã từng thấy heo chạy, trong lòng càng ngày càng khẩn trương, chẳng lẽ nụ hôn đầu của hai kiếp sắp bị cướp đi sao? Xấu hổ quá, còn hơi sợ hãi, làm sao đây?

Ngô Đồng và Nghênh Xuân đi theo xe ngựa tới, vốn dĩ đang đứng ở rất xa nhưng cũng bị tiếng kêu sợ hãi của chủ tử hấp dẫn lại đây. Không ngờ vậy mà lại nhìn thấy hình ảnh chủ tử bị ôm chặt. Trời ạ! Tiểu thư bị phi lễ rồi! Nghênh Xuân vén tay áo muốn đi qua lại bị Ngô Đồng kéo ống tay áo lại: “Đó chính là Dương Quận vương. Nếu giống như trong lời trước đây, chúng ta sẽ bị đánh chết!”

“Vậy cũng không thể trơ mắt nhìn tiểu thư bị bắt nạt chứ! Tiểu thư còn chưa đến mười ba tuổi nữa. Nếu như bị Dương Quận vương đoạt đi trong sạch, tương lai cho dù có gả vào phủ Tĩnh Vương cũng sẽ không được tôn trọng! Ngô đồng tỷ tỷ, tỷ đã nghĩ cho bản thân quá nhiều rồi, vì thế mới có thể bị tiểu thư bỏ rơi!” Nghênh Xuân nói nhanh, cũng không rảnh lo cảm nhận của Ngô Đồng, vội hất tay nàng ta ra, đi “cứu” tiểu thư!

Biểu tình của Ngô Đồng hơi cứng lại, lại vẫn không buông cánh tay nàng ta ra mà vội giải thích: “Ta không phải bỏ rơi tiểu thư vì an nguy của bản thân! Ngươi suy nghĩ chút có được không. Chúng ta tùy tiện đi lên như vậy, lỡ như khiến Dương Quận vương thẹn quá hóa giận, làm ra chuyện gì đó quá kích thì người bị thương chính là tiểu thư chúng ta. Ngươi làm ơn suy nghĩ chút, lỗ mãng không thể giúp được gì ngược lại sẽ hại chủ tử!”

“Vậy tỷ nói làm sao bây giờ?” Nghênh Xuân rối loạn hoang mang, gấp đến độ sắp khóc đến nơi.

“Có rồi! Không phải Tích Xuân hỗ trợ xử lý sổ sách của lều lớn trồng rau củ ở thôn trang sao? Ngươi đi tìm nàng ấy tới, cứ nói có chuyện liên quan đến sổ sách muốn tìm tiểu thư hỏi chuyện!” Dưới tình thế cấp bách, Ngô Đồng nghĩ ra một kế sách coi như cũng không quá tệ.

Nghênh Xuân gật gật đầu, mang áy náy nhìn nàng ta một cái, không kịp nói xin lỗi nàng ta đã vội vàng chạy đi. Nghênh Xuân cầu cho hành động của nàng ta đủ nhanh, có thể gọi được Tích Xuân tỷ tỷ tới cấp cứu kịp thời trước khi tên háo sắc Dương Quận vương kia làm ra chuyện gì không hợp lễ nghi.

Hai tiểu nha hoàn tự cho rằng mình hành sự bí mật lại không ngờ tới lời các nàng đã sớm bị Chu Tuấn Dương nội lực thâm hậu nghe thấy. Nhìn khuôn mặt nhỏ hồng hào của tiểu nha đầu, vẻ mặt xấu hổ, mắt to ngập nước... Hắn có chút tiếc hận cũng như tiếc nuối. Hai tiểu nha hoàn đáng chết này, làm gì mà trung thành như vậy, hỏng mất chuyện tốt của gia! Nhưng hắn cũng cảm thấy vui mừng và hạnh phúc thay cho Tiểu Thảo vì có những nha hoàn trung thành và tận tâm như vậy.

Miệng nhỏ mềm mại hồng hào gần ngay trước mắt tựa như đang không ngừng nói với hắn “Hôn ta đi” “Hôn ta đi”! Hắn hận không thể tiếp tục thân mật hơn, nhưng tiếng bước chân hỗn loạn truyền tới từ thôn trang càng ngày càng gần, hắn không thể không băn khoăn đến hình tượng của tiểu nha đầu ở trong lòng bọn nha hoàn. Vì tương lai giữa bọn họ, đành phải nhịn đau từ bỏ cơ hội này.

Nếu lần này ở trước mặt nha hoàn Dư gia, hắn hôn tiểu thư của các nàng, cũng chưa biết sau này còn có thể dễ dàng nhìn thấy Tiểu Thảo như vậy nữa hay không! Bây giờ hắn có thể đi lại tự nhiên ở Phòng gia, Dư gia như vậy, một phần cũng vì người ta nể mặt mũi Quận vương như hắn, mặt khác là vì hắn vẫn luôn cẩn thận giữ gìn quy củ, chưa từng vượt qua Lôi Trì(1) một bước. Hắn không thể phụ sự tín nhiệm của người khác, không thể để nó trở thành chướng ngại vật giữa hai người!

(1) Lôi Trì: một địa danh cổ xưa. Được sử dụng như phép ẩn dụ không dám vướt qua một giới hạn nhất định.

Khi đôi môi xinh đẹp kia sắp tiếp xúc với đôi môi đỏ mọng của nàng thì lại tạm dừng một chút, rồi chậm rãi rút lui. Điều này khiến cho trái tim đang khẩn trương của Tiểu Thảo được thả lỏng nhưng đồng thời lại có chút mất mát.

Chu Tuấn Dương khẽ cười một tiếng, nói: “Nàng còn quá nhỏ, gia có cũng đủ kiên nhẫn để chờ nàng lớn lên. Chờ đến một ngày nàng trở thành vị hôn thê của gia, gia nhất định thỏa mãn ý của nàng. Nha hoàn trung thành và tận tâm kia của nàng đang đến đây, nếu gia tiếp tục không buông nàng ra nhất định sẽ bị đối xử như ác nhân! Tương lai còn dài, đừng nóng vội!”



Ai nóng vội? Mặt Dư Tiểu Thảo càng đỏ hơn, nàng hung hăng liếc mắt trừng hắn một cái, đẩy mạnh ngực hắn ra. Đồ đáng ghét! Ăn đậu hũ của nàng chưa nói, còn muốn lên giọng nữa. Đùa nàng sao! Nam nhân ư, đúng là không thể cho hắn sắc mặt tốt. Ba phần nhan sắc là có thể mở được phường nhuộm!

“Tiểu thư, người không sao chứ?” Nghênh Xuân kéo Tích Xuân vội chạy cấp tốc thẳng đến đây, đứng yên thở hồng hộc ở trước mặt tiểu thư nhà mình. Đầu tiên nàng ta đánh giá tiểu thư nhà mình từ trên xuống dưới một lần, sau đó lại phồng miệng trừng mắt liếc Chu Tuấn Dương một cái, nôn nóng hỏi.

Ngô Đồng vội vàng lôi kéo nàng ta, cười nói: “Tiểu thư, Tích Xuân có chuyện về sổ sách không thể làm chủ, muốn để ngài xem giúp một chút!”

“Chuyện về sổ sách?” Bản lĩnh làm sổ sách của Tích Xuân là nàng tự mình dạy dỗ mà thành. Rất nhiều thứ đều dùng hình thức con số, chữ Ả Rập và bảng biểu ở kiếp trước để thể hiện, người khác tất nhiên sẽ không hiểu. Tiểu Thảo tin là thật, nhìn về phía Tích Xuân, “Sổ sách đâu? Không phải nói để ta xem giúp sao?”

“Hả...” Tích Xuân đang bận rộn sổ sách báo biểu năm trước ở thôn trang, mơ hồ bị Nghênh Xuân kéo ra ngoài, vội vàng chạy thẳng tới đây. Lúc này vẻ mặt nàng ấy đầy ngơ ngác: Ai tới nói cho nàng cuối cùng là tình huống gì? Nàng ấy nên phối hợp như thế nào?

Ngô Đồng vội nháy mắt với nàng ấy, cười tiếp tục nói: “Tiểu thư, trời rất lạnh, ngài cũng ở bên ngoài rất lâu rồi. Không bằng vào thôn trang trước, ngồi bên chậu than, uống ly trà nóng ấm người rồi xem sổ sách cũng không muộn.”

Vừa mới bị ôm vào trong ngực Chu Tuấn Dương giống như dựa vào một cái lò sưởi lớn, Dư Tiểu Thảo không cảm thấy lạnh chút nào. Bây giờ ngay khi Ngô Đồng vừa nói, nàng mới cảm giác gió trên cánh đồng đang thổi “Vù vù”, áo choàng dù có dày rặn đi nữa cũng không có thể không lọt chút gió nào. Đề nghị của Ngô Đồng vừa đúng với tâm ý của nàng cho nên nàng ngay một ánh mắt cũng không cho Chu Tuấn Dương đã đi về phía thôn trang.

Chu Tuấn Dương theo sát sau đó. Độ rộng của bờ ruộng rộng như vậy có thể đủ cho hai người đi song song đã không tệ rồi, cho nên dù cố ý hay vô tình ba nha hoàn đều bị rơi lại phía sau. Hắn cúi đầu nhìn thoáng qua tiểu nha đầu còn đang bực bội với mình, nhỏ giọng cất tiếng thanh nhã giống như đàn cello: “Ba nha hoàn này của nàng thật ra cũng không tệ!”

“Hừ, hừ!” Dư Tiểu Thảo không muốn để ý tới hắn, nhưng vẫn nhịn không được khoe khoang một câu, “Đương nhiên, cũng không xem là nha hoàn của ai!”

“Được, được, được! Là nàng tinh mắt nhất, nàng lợi hại nhất, không ai có thể bằng nàng, được rồi chứ?” Chu Tuấn Dương ôn tồn dỗ dành tiểu nha đầu.

Dư Tiểu Thảo không phải loại người tính cách kiêu căng không thấu tình đạt lý. Nàng thấy hắn thân là Quận vương nhưng chưa từng áp đặt nàng bất cứ điều gì, ngược lại còn dùng lời ngon ý ngọt chịu đựng tính tình của nàng, cho nên tức giận trong lòng nhất thời cũng tiêu không ít. Ném cho hắn một cái nhìn sắc lẹm, giọng nói kiêu ngạo vang lên: “Biết thì tốt! Sau này bớt chọc ta, bằng không, hừ hừ...”

Phía sau ba tiểu nha hoàn đang thì thầm khe khẽ. Tích Xuân nghe xong hai tiểu tỷ muội giải thích, hiễu rõ mọi chuyện từ đầu đến cuối. Tâm tư của Dương Quận vương đối với tiểu thư, phàm là người có mắt nhìn đều có thể nhìn ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Nông Viên Tự Cẩm Lâm Tiểu Uyển

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook