Nông Viên Tự Cẩm Lâm Tiểu Uyển
Chương 488:
Quỹ Họa Tình Vũ
15/12/2022
Đối với Dương Quận vương, vợ chồng Phòng tướng quân vốn cũng không cảm thấy hắn là lương xứng. Nhưng với tính tình khi thay đổi của Dương Quận vương và những biểu hiện của hắn gần đây, bây giờ họ càng ngày càng nghiên về xu hướng thuận theo tự nhiên hơn. Mà người Dư gia dường như cũng càng ngày càng tán thành Dương Quận vương này.
Nhưng với cách làm của hai tiểu tỷ muội hôm nay, Tích Xuân vẫn tán đồng. Trước khi chưa thành thân, nhất định phải thề sống chết bảo vệ sự trong sạch của tiểu thư, quyết không thể để Dương Quận vương vượt qua Lôi Trì một bước!
Vào thôn trang, Dư Tiểu Thảo giải đáp mấy vấn đề mà nàng nhớ mình sớm đã dạy cho Tích Xuân rồi. Tuy rằng trong lòng rất nghi ngờ nhưng cũng không hỏi nhiều nửa câu.
Trên thôn trang hết thảy đều như thường, cho dù nàng có không tới hơn mười ngày nhưng hết thảy công việc đều gọn gàng ngăn nắp. Sau khi bắt đầu mùa đông, trời đã rơi hai trận tuyết lớn biểu thị lúa mì vụ đông năm sau nhất định sẽ bội thu. Lều lớn rau dưa cũng bởi có tường ấm sưởi đúng nhiệt độ vừa phải cho nên tình hình tăng trưởng không hề chịu ảnh hưởng của nhiệt độ thấp, việc cung ứng cho bữa cơm Tất Niên của hơn nửa Kinh thành tuyệt đối không thành vấn đề!
Ngày thứ hai sau khi trở về từ thôn trang, Tiểu Thảo liền nhận lời mời đến trong phủ Thái Trưởng Công chúa. Hạ Uyển Ngưng sớm đã chờ ở cửa bên, người cùng nàng ta tới đây nghênh đón khách là vị Thế tử phu nhân thần thái có vẻ hơi ngượng ngùng.
Sau khi hai người lễ phép hàn huyên vài câu, Hạ Uyển Ngưng nắm lấy cánh tay Tiểu Thảo, nhìn thoáng qua hộp quà quen thuộc Ngô Đồng đang xách theo phía sau, nụ cười càng thêm xán lạn: “Tiểu Thảo muội muội, lại để muội phải tốn kém rồi. Cũng chỉ có muội mới dám dùng cà chua anh đào làm quà đến thăm! Vừa trân quý lại không mất đi long trọng!”
Cà chua bi nghe không lịch sự tao nhã lắm, cho nên nó lại có thêm một cái tên tương đối dễ nghe, gọi là cà chua anh đào. Hạ Uyển Ngưng nói không sai, khắp kinh thành có thể dùng cà chua anh đào làm lễ vật tặng người khác, nhất định phải quan hệ vô cùng thân thiết.
Dư Tiểu Thảo hé miệng cười cười, nói: “Ngày hôm qua, ta đi thăm thôn trang một chuyến, thuận tay hái được chút trở về. Biết tỷ thích ăn trái cây, chẳng những mang theo cà chua anh đào cho tỷ mà còn hái chút dưa hấu dưa bở mang tới đây.”
“Muội tự tay hái? Tiểu Thảo muội muội, muội vốn đã sớm nói sẽ đưa ta và Viên tỷ tỷ đến thôn trang hái cà chua, từ khi mới vào đông cho đến tận bây giờ vẫn chưa từng thực hiện. Nuốt lời nha! Nói, ta nên phạt muội như thế nào đây?” Đối với lều lớn trái cây ở thôn trang, Hạ Uyển Ngưng đã chờ mong từ lâu. Nàng ta đã sớm muốn đi tự trải nghiệm một chút lạc thú hái cà chua hái dưa bở. Đáng tiếc sau khi bắt đầu mùa đông, Tiểu Thảo dường như chưa từng nhàn rỗi, nàng ta cũng không tiện mạo muội đến quấy rầy.
Dư Tiểu Thảo nghiêm túc suy nghĩ một lát, nói: “Vậy phạt ta trồng giúp các tỷ chút cà chua anh đào và dâu tây trong nhà ấm của nhà tỷ. Chờ đến đầu xuân, vừa vặn có thể ăn. Tỷ cảm thấy thế nào?”
“Được đấy, được đấy! Kiểu trừng phạt này ta thích!” Cà chua anh đào và dâu tây nhà mình trồng, tất nhiên lúc nào muốn ăn cũng có thể đi hái được. Đương nhiên Hạ Uyển Ngưng giờ cả hai tay tán đồng.
Đại tẩu của Hạ Uyển Ngưng yên lặng nhìn chăm chú hai tiểu cô nương, cảm thấy vui mừng cho quan hệ thân thiết của hai người. Cô em chồng có quan hệ tốt với Dư thần y, tất nhiên nàng sẽ toàn tâm toàn ý xem bệnh điều dưỡng giúp nàng ấy. Đây không phải nói, trong tương lai không lâu nữa nàng ấy cũng có thể có được những đứa con vừa đáng yêu lại thông minh của riêng mình?
Dư Tiểu Thảo đi đến chính phòng thỉnh an Thái Trưởng Công chúa trước. Dáng vẻ của Thái Trưởng Công chúa có vài phần tương tự với Thái Thượng Hoàng, trông trẻ hơm một chút. Thái Trưởng Công chúa là muội muội nhỏ nhất của Thái Thượng Hoàng, hai người kém tám chín tuổi!
Thái Trưởng Công chúa đối với Dư Tiểu Thảo vừa hòa ái vừa thân cận, thật giống như đối với vãn bối của mình, khiến cho Tiểu Thảo thả lỏng rất nhiều. Mẹ của Hạ Uyển Ngưng – Phu nhân của An Bình hầu đối với của nàng cũng coi trọng hơn mấy phần.
Sau khi phụng bồi hàn huyên với hai vị trưởng bối vài câu, Dư Tiểu Thảo được mời tới trong viện nơi Thế tử và phu nhân sống. Thế tử phu nhân rất nhiệt tình chiêu đãi nàng.
Sau khi khách khí nói chuyện một hồi, cuối cùng Thế tử phu nhân thiếu kiên nhẫn, nàng ấy có hơi khó mở miệng nói: “Chuyện của ta... Uyển Ngưng đã nói với ngươi rồi chứ?”
Dư Tiểu Thảo chậm rãi gật gật đầu, nói: “Phu nhân yên tâm, lấy quan hệ giữa ta và Hạ tỷ tỷ, ta tất nhiên sẽ làm hết sức. Ta cũng nói, về vô sinh có rất nhiều nguyên nhân. Có bẩm sinh cũng có mắc phải. Mắc phải có thể chữa khỏi, còn bẩm sinh lấy điều kiện bây giờ mà nói, chắc là rất khó chữa khỏi.”
Thế tử phu nhân nghe vậy, ánh mắt bỗng nhiên tối sầm lại, thở dài, nói: “Những chuyện này ta đều biết, nhiều năm như vậy, ta vốn dĩ đã chấp nhận số phận. Nhưng nghe nói đến chuyện của Phòng phu nhân, lòng lại dâng lên một tia hy vọng. Dư cô nương, ngươi cứ việc yên tâm. Nếu có thể chữa khỏi, trên dưới cả nhà chúng ta đều sẽ cảm kích ngươi. Nếu không thể chữa hết, vậy âu cũng là số phận...”
Dư Tiểu Thảo không đành lòng thấy nàng ấy trong thất vọng mơ hồ lộ ra tuyệt vọng, đưa tay ra trước muốn bắt mạch cho nàng ấy. Thế tử phu nhân cũng thuận theo duỗi tay lại. Ngón tay Tiểu Thảo còn chưa chạm đến trên mạch, đá ngũ sắc trên cổ tay đã nhẹ nhàng lóe sáng một chút, giọng nói của Tiểu Bổ Thiên Thạch vang lên ở trong đầu nàng: [Không cần xem, thân thể nàng ấy khỏe mạnh! Không có bệnh!]
Tay Dư Tiểu Thảo dừng một chút, tiếp tục hoàn thành quá trình bắt mạch. Đúng như lời Tiểu Bổ Thiên Thạch nói, thân thể Thế tử phu nhân coi như khỏe mạnh so với đại đa số người, theo lý mà nói sẽ không có chuyện không thể mang thai. Như vậy... có phải đại biểu vấn đề nằm ở trên người Thế tử An Bình hầu hay không?
“Thế nào?” Trong mắt Thế tử phu nhân lộ ra thần sắc nôn nóng, trong khát vọng lại có chút sợ hãi đáp án trong miệng nàng, ánh mắt cực kỳ mâu thuẫn.
“Thân thể phu nhân không đáng ngại, không ảnh hưởng đến sinh sản!” Dư Tiểu Thảo ăn ngay nói thật.
Thế tử phu nhân lộ ra biểu tình thất vọng, nhẹ nhàng lắc đầu nói: “Những đại phu, danh y và thái y trước đó cũng đều nói giống như Dư cô nương. Nhưng nhiều năm như vậy, cái bụng này của ta ngay một chút tin tức tốt cũng không có...”
Dư Tiểu Thảo chần chờ một lát, nhẹ giọng hỏi: “Phải biết rằng, vô sinh, vấn đề không nhất định ra ở trên người nữ nhân...”
Thế tử phu nhân cười khổ một tiếng, nói: “Ta biết ý của ngươi. Nhiều năm như vậy, cái bụng này của ta không biết cố gắng, vẫn luôn không có động tĩnh. Không ít đại phu đều nói ta không có vấn đề. Cũng từng có người nói có lẽ vấn đề nằm ở phu quân của ta. Vì con nối dõi, phu quân nhịn xuống không vui, cũng để thái y khám mạch, kết quả hết thảy đều bình thường! Mà thứ nữ của phu quân đã được sinh ra rồi, sao có thể là vấn đề ở chàng chứ? Có đôi khi ta nhịn không được suy nghĩ: Có phải do kiếp trước ta làm việc ác lớn, cho nên kiếp này mới báo ứng đến trên người ta hay không...”
“Đại tẩu! Tẩu ngàn vạn đừng suy nghĩ lung tung! Tiểu Thảo nói, con cái cũng phải dựa vào duyên phận. Nói không chừng, duyên phận của tẩu và cháu trai nhỏ của ta còn chưa tới. Tẩu xem Phòng phu nhân, người còn lớn hơn tẩu mười mấy tuổi, không phải vẫn bình an sinh hạ Lân Nhi sao?” Hạ Uyển Ngưng quan hệ rất tốt với người chị dâu tính tình dịu dàng lại thông tình đạt lý này, nhịn không được mở miệng an ủi nàng ấy.
Lúc này Dư Tiểu Thảo lâm vào trong trầm tư: Thân thể hai người không có vấn đề gì nhưng lại chưa từng có con nối dõi. Kiếp trước, nàng biết có một đôi phu thê, cũng giống như Thế tử và phu nhân, kết hôn mười mấy năm không có con. Bọn họ đi khắp nơi kiểm tra, kết quả cũng đều là thân thể không có vấn đề nhưng vẫn không thể mang thai. Sau đó, hai người không chịu được áp lực đã ly hôn. Sau nữa từng người đều tái hôn, cả hai đều có con cái của riêng mình. Thật giống như từ trường của hai người kia trời sinh không hợp, ở bên nhau rất khó có con cái. Chẳng lẽ, Thế tử và phu nhân của hắn cũng thuộc về loại tình huống này?
Không đúng rồi! Vì sao Thế tử liên tiếp nạp năm sáu phòng thiếp thất nhưng con nối dõi vẫn thưa thớt, nhiều năm như vậy cũng chỉ sinh ra được một thứ nữ?
“Được rồi, muội muội, muội cũng đừng an ủi ta! Nếu đã là số phận thì không thể cưỡng cầu được! Bây giờ ta chỉ có thể mong chờ thiếp thất trong phủ, có thể tranh đua nhau thay phu quân sinh hạ con trai. Đến lúc đó, ta ôm về đây nuôi dưới gối, trong phủ cũng coi như có con vợ cả!” Thế tử phu nhân bày ra biểu cảm đã chấp nhận số phận, đau thương trong ánh mắt không thể cho qua.
Thế tử và phu nhân là thanh mai trúc mã, quan hệ đương nhiên không giống bình thường. Khi còn thiếu niên, Thế tử đã từng ưng thuận một lời cam kết tốt đẹp “Cả đời chỉ có hai người bên nhau”, nhưng cuối cùng vì cái bụng nàng ấy không biết cố gắng mà tự tay hủy diệt rồi. Khi nàng ấy đưa nha đầu bên cạnh lên giường của phu quân, ánh mắt phu quân vô cùng phức tạp, trong đó bao hàm cả thất vọng, thương tiếc và bất đắc dĩ.
Khi các thiếp thất lần lượt vào cửa, trái tim nàng ấy cũng dần dần chết lặng, cuối cùng cũng không thể trở về thuở ban đầu tình nồng mật ý nữa. Có lẽ, tình cảm dù sâu đến đâu cuối cùng cũng sẽ bị cuộc sống hiện thực đánh tan...
“Thế tử phu nhân, Văn di nương cầu kiến!” Ngoài cửa, giọng nói trong trẻo một tiểu nha đầu vang lên.
Thế tử phu nhân nhẹ nhàng nhíu nhíu mày, nói: “Sao nàng ta lại tới đây bây giờ? Chẳng lẽ Phù nhi lại có gì không khỏe sao? Đinh Hương, bên này ta đang tiếp khách, không tiện gặp nàng ta. Hỏi một chút xem rốt cuộc nàng ta có chuyện gì.”
“Vâng!” Trong giọng nói của tiểu nha đầu tràn ngập cung kính. Không bao lâu, rèm cửa bị xốc lên, tiểu nha đầu tiến vào hành lễ nói, “Văn di nương nói, bệnh ho khan của Đại cô nương lại tăng thêm. Nước đường trong phòng đã uống hết rồi, muốn hỏi một chút xem nơi này của ngài có còn hay không.”
“Nước đường khỏi ho của Đồng Nhân Đường một lọ khó cầu. Bình lần trước đã là lọ cuối cùng trong phủ. Để ngoại viện chạy thêm mấy chuyến đến Đồng Nhân Đường xem có thể gặp đúng lúc có hàng hay không!” Đối với huyết mạch duy nhất của phu quân, Thế tử phu nhân vẫn tương đối để ý.
Đuổi tiểu nha đầu đi, Thế tử phu nhân nhìn về phía Dư Tiểu Thảo, cười yếu ớt, nói: “Để ngươi chê cười. Từ khi sinh ra, thân thể Phù Nhi đã tương đối yếu, đặc biệt là sau khi bắt đầu mùa đông, tựa như chỉ ba ngày hai hôm đã sinh bệnh, ho khan là chuyện thường thấy. Đáng thương, tuổi còn nhỏ mà mỗi ngày uống thuốc còn nhiều hơn ăn cơm. Cũng may, nước đường trị ho khan của Đồng Nhân Đường rất có tác dụng với con bé. Đáng tiếc, nước đường và thuốc viên linh tinh khác nói như ngàn vàng khó cầu cũng không ngoa, chỉ có thể chờ vào may mắn.”
Trong Kinh, số người biết nước đường và thuốc viên của Đồng Nhân Đường vốn xuất phát từ tay nàng tựa như chỉ có lác đác vài người. Dư Tiểu Thảo cũng không muốn để quá nhiều người biết, chuyện ghen ghét khó lòng phòng bị. Nàng cười cười nói:
“Thuốc của Đồng Nhân Đường bán rất đắt hàng. Đặc biệt là sau khi bắt đầu mùa đông, mỗi lần có hàng dường như chưa đi vào kho đã bị tranh mua không còn một lọ. Bây giờ đi chắc chắn cũng là một chuyến về tay không. Sau khi bắt đầu mùa đông, thật ra nhà ta có mua được mấy bình nước đường trị ho, bây giờ hẳn vẫn còn còn dư. Nghênh Xuân, ngươi đi một chuyến, mang hết chỗ nước đường trị ho còn dư đến đấy.”
“Làm sao có thể khiến cho...” Thế tử phu nhân cũng biết nước đường trị ho khó có được cỡ nào, sao lại không biết xấu hổ để người ta phải bỏ ra những thứ yêu thích?
“Bệnh của đứa nhỏ mới quan trọng. Thế tử phu nhân, ngài không cần khách khí!” Những thứ này ở trong mắt người khác là ngàn vàng khó cầu, nhưng với Dư Tiểu Thảo thì căn bản không thiếu. Nước đường trị ho và tất cả thuốc viên trong nhà đều do nàng tự tay phối chế, hiệu quả so thuốc mua ở tiệm lại càng tốt hơn mấy lần.
Nhưng với cách làm của hai tiểu tỷ muội hôm nay, Tích Xuân vẫn tán đồng. Trước khi chưa thành thân, nhất định phải thề sống chết bảo vệ sự trong sạch của tiểu thư, quyết không thể để Dương Quận vương vượt qua Lôi Trì một bước!
Vào thôn trang, Dư Tiểu Thảo giải đáp mấy vấn đề mà nàng nhớ mình sớm đã dạy cho Tích Xuân rồi. Tuy rằng trong lòng rất nghi ngờ nhưng cũng không hỏi nhiều nửa câu.
Trên thôn trang hết thảy đều như thường, cho dù nàng có không tới hơn mười ngày nhưng hết thảy công việc đều gọn gàng ngăn nắp. Sau khi bắt đầu mùa đông, trời đã rơi hai trận tuyết lớn biểu thị lúa mì vụ đông năm sau nhất định sẽ bội thu. Lều lớn rau dưa cũng bởi có tường ấm sưởi đúng nhiệt độ vừa phải cho nên tình hình tăng trưởng không hề chịu ảnh hưởng của nhiệt độ thấp, việc cung ứng cho bữa cơm Tất Niên của hơn nửa Kinh thành tuyệt đối không thành vấn đề!
Ngày thứ hai sau khi trở về từ thôn trang, Tiểu Thảo liền nhận lời mời đến trong phủ Thái Trưởng Công chúa. Hạ Uyển Ngưng sớm đã chờ ở cửa bên, người cùng nàng ta tới đây nghênh đón khách là vị Thế tử phu nhân thần thái có vẻ hơi ngượng ngùng.
Sau khi hai người lễ phép hàn huyên vài câu, Hạ Uyển Ngưng nắm lấy cánh tay Tiểu Thảo, nhìn thoáng qua hộp quà quen thuộc Ngô Đồng đang xách theo phía sau, nụ cười càng thêm xán lạn: “Tiểu Thảo muội muội, lại để muội phải tốn kém rồi. Cũng chỉ có muội mới dám dùng cà chua anh đào làm quà đến thăm! Vừa trân quý lại không mất đi long trọng!”
Cà chua bi nghe không lịch sự tao nhã lắm, cho nên nó lại có thêm một cái tên tương đối dễ nghe, gọi là cà chua anh đào. Hạ Uyển Ngưng nói không sai, khắp kinh thành có thể dùng cà chua anh đào làm lễ vật tặng người khác, nhất định phải quan hệ vô cùng thân thiết.
Dư Tiểu Thảo hé miệng cười cười, nói: “Ngày hôm qua, ta đi thăm thôn trang một chuyến, thuận tay hái được chút trở về. Biết tỷ thích ăn trái cây, chẳng những mang theo cà chua anh đào cho tỷ mà còn hái chút dưa hấu dưa bở mang tới đây.”
“Muội tự tay hái? Tiểu Thảo muội muội, muội vốn đã sớm nói sẽ đưa ta và Viên tỷ tỷ đến thôn trang hái cà chua, từ khi mới vào đông cho đến tận bây giờ vẫn chưa từng thực hiện. Nuốt lời nha! Nói, ta nên phạt muội như thế nào đây?” Đối với lều lớn trái cây ở thôn trang, Hạ Uyển Ngưng đã chờ mong từ lâu. Nàng ta đã sớm muốn đi tự trải nghiệm một chút lạc thú hái cà chua hái dưa bở. Đáng tiếc sau khi bắt đầu mùa đông, Tiểu Thảo dường như chưa từng nhàn rỗi, nàng ta cũng không tiện mạo muội đến quấy rầy.
Dư Tiểu Thảo nghiêm túc suy nghĩ một lát, nói: “Vậy phạt ta trồng giúp các tỷ chút cà chua anh đào và dâu tây trong nhà ấm của nhà tỷ. Chờ đến đầu xuân, vừa vặn có thể ăn. Tỷ cảm thấy thế nào?”
“Được đấy, được đấy! Kiểu trừng phạt này ta thích!” Cà chua anh đào và dâu tây nhà mình trồng, tất nhiên lúc nào muốn ăn cũng có thể đi hái được. Đương nhiên Hạ Uyển Ngưng giờ cả hai tay tán đồng.
Đại tẩu của Hạ Uyển Ngưng yên lặng nhìn chăm chú hai tiểu cô nương, cảm thấy vui mừng cho quan hệ thân thiết của hai người. Cô em chồng có quan hệ tốt với Dư thần y, tất nhiên nàng sẽ toàn tâm toàn ý xem bệnh điều dưỡng giúp nàng ấy. Đây không phải nói, trong tương lai không lâu nữa nàng ấy cũng có thể có được những đứa con vừa đáng yêu lại thông minh của riêng mình?
Dư Tiểu Thảo đi đến chính phòng thỉnh an Thái Trưởng Công chúa trước. Dáng vẻ của Thái Trưởng Công chúa có vài phần tương tự với Thái Thượng Hoàng, trông trẻ hơm một chút. Thái Trưởng Công chúa là muội muội nhỏ nhất của Thái Thượng Hoàng, hai người kém tám chín tuổi!
Thái Trưởng Công chúa đối với Dư Tiểu Thảo vừa hòa ái vừa thân cận, thật giống như đối với vãn bối của mình, khiến cho Tiểu Thảo thả lỏng rất nhiều. Mẹ của Hạ Uyển Ngưng – Phu nhân của An Bình hầu đối với của nàng cũng coi trọng hơn mấy phần.
Sau khi phụng bồi hàn huyên với hai vị trưởng bối vài câu, Dư Tiểu Thảo được mời tới trong viện nơi Thế tử và phu nhân sống. Thế tử phu nhân rất nhiệt tình chiêu đãi nàng.
Sau khi khách khí nói chuyện một hồi, cuối cùng Thế tử phu nhân thiếu kiên nhẫn, nàng ấy có hơi khó mở miệng nói: “Chuyện của ta... Uyển Ngưng đã nói với ngươi rồi chứ?”
Dư Tiểu Thảo chậm rãi gật gật đầu, nói: “Phu nhân yên tâm, lấy quan hệ giữa ta và Hạ tỷ tỷ, ta tất nhiên sẽ làm hết sức. Ta cũng nói, về vô sinh có rất nhiều nguyên nhân. Có bẩm sinh cũng có mắc phải. Mắc phải có thể chữa khỏi, còn bẩm sinh lấy điều kiện bây giờ mà nói, chắc là rất khó chữa khỏi.”
Thế tử phu nhân nghe vậy, ánh mắt bỗng nhiên tối sầm lại, thở dài, nói: “Những chuyện này ta đều biết, nhiều năm như vậy, ta vốn dĩ đã chấp nhận số phận. Nhưng nghe nói đến chuyện của Phòng phu nhân, lòng lại dâng lên một tia hy vọng. Dư cô nương, ngươi cứ việc yên tâm. Nếu có thể chữa khỏi, trên dưới cả nhà chúng ta đều sẽ cảm kích ngươi. Nếu không thể chữa hết, vậy âu cũng là số phận...”
Dư Tiểu Thảo không đành lòng thấy nàng ấy trong thất vọng mơ hồ lộ ra tuyệt vọng, đưa tay ra trước muốn bắt mạch cho nàng ấy. Thế tử phu nhân cũng thuận theo duỗi tay lại. Ngón tay Tiểu Thảo còn chưa chạm đến trên mạch, đá ngũ sắc trên cổ tay đã nhẹ nhàng lóe sáng một chút, giọng nói của Tiểu Bổ Thiên Thạch vang lên ở trong đầu nàng: [Không cần xem, thân thể nàng ấy khỏe mạnh! Không có bệnh!]
Tay Dư Tiểu Thảo dừng một chút, tiếp tục hoàn thành quá trình bắt mạch. Đúng như lời Tiểu Bổ Thiên Thạch nói, thân thể Thế tử phu nhân coi như khỏe mạnh so với đại đa số người, theo lý mà nói sẽ không có chuyện không thể mang thai. Như vậy... có phải đại biểu vấn đề nằm ở trên người Thế tử An Bình hầu hay không?
“Thế nào?” Trong mắt Thế tử phu nhân lộ ra thần sắc nôn nóng, trong khát vọng lại có chút sợ hãi đáp án trong miệng nàng, ánh mắt cực kỳ mâu thuẫn.
“Thân thể phu nhân không đáng ngại, không ảnh hưởng đến sinh sản!” Dư Tiểu Thảo ăn ngay nói thật.
Thế tử phu nhân lộ ra biểu tình thất vọng, nhẹ nhàng lắc đầu nói: “Những đại phu, danh y và thái y trước đó cũng đều nói giống như Dư cô nương. Nhưng nhiều năm như vậy, cái bụng này của ta ngay một chút tin tức tốt cũng không có...”
Dư Tiểu Thảo chần chờ một lát, nhẹ giọng hỏi: “Phải biết rằng, vô sinh, vấn đề không nhất định ra ở trên người nữ nhân...”
Thế tử phu nhân cười khổ một tiếng, nói: “Ta biết ý của ngươi. Nhiều năm như vậy, cái bụng này của ta không biết cố gắng, vẫn luôn không có động tĩnh. Không ít đại phu đều nói ta không có vấn đề. Cũng từng có người nói có lẽ vấn đề nằm ở phu quân của ta. Vì con nối dõi, phu quân nhịn xuống không vui, cũng để thái y khám mạch, kết quả hết thảy đều bình thường! Mà thứ nữ của phu quân đã được sinh ra rồi, sao có thể là vấn đề ở chàng chứ? Có đôi khi ta nhịn không được suy nghĩ: Có phải do kiếp trước ta làm việc ác lớn, cho nên kiếp này mới báo ứng đến trên người ta hay không...”
“Đại tẩu! Tẩu ngàn vạn đừng suy nghĩ lung tung! Tiểu Thảo nói, con cái cũng phải dựa vào duyên phận. Nói không chừng, duyên phận của tẩu và cháu trai nhỏ của ta còn chưa tới. Tẩu xem Phòng phu nhân, người còn lớn hơn tẩu mười mấy tuổi, không phải vẫn bình an sinh hạ Lân Nhi sao?” Hạ Uyển Ngưng quan hệ rất tốt với người chị dâu tính tình dịu dàng lại thông tình đạt lý này, nhịn không được mở miệng an ủi nàng ấy.
Lúc này Dư Tiểu Thảo lâm vào trong trầm tư: Thân thể hai người không có vấn đề gì nhưng lại chưa từng có con nối dõi. Kiếp trước, nàng biết có một đôi phu thê, cũng giống như Thế tử và phu nhân, kết hôn mười mấy năm không có con. Bọn họ đi khắp nơi kiểm tra, kết quả cũng đều là thân thể không có vấn đề nhưng vẫn không thể mang thai. Sau đó, hai người không chịu được áp lực đã ly hôn. Sau nữa từng người đều tái hôn, cả hai đều có con cái của riêng mình. Thật giống như từ trường của hai người kia trời sinh không hợp, ở bên nhau rất khó có con cái. Chẳng lẽ, Thế tử và phu nhân của hắn cũng thuộc về loại tình huống này?
Không đúng rồi! Vì sao Thế tử liên tiếp nạp năm sáu phòng thiếp thất nhưng con nối dõi vẫn thưa thớt, nhiều năm như vậy cũng chỉ sinh ra được một thứ nữ?
“Được rồi, muội muội, muội cũng đừng an ủi ta! Nếu đã là số phận thì không thể cưỡng cầu được! Bây giờ ta chỉ có thể mong chờ thiếp thất trong phủ, có thể tranh đua nhau thay phu quân sinh hạ con trai. Đến lúc đó, ta ôm về đây nuôi dưới gối, trong phủ cũng coi như có con vợ cả!” Thế tử phu nhân bày ra biểu cảm đã chấp nhận số phận, đau thương trong ánh mắt không thể cho qua.
Thế tử và phu nhân là thanh mai trúc mã, quan hệ đương nhiên không giống bình thường. Khi còn thiếu niên, Thế tử đã từng ưng thuận một lời cam kết tốt đẹp “Cả đời chỉ có hai người bên nhau”, nhưng cuối cùng vì cái bụng nàng ấy không biết cố gắng mà tự tay hủy diệt rồi. Khi nàng ấy đưa nha đầu bên cạnh lên giường của phu quân, ánh mắt phu quân vô cùng phức tạp, trong đó bao hàm cả thất vọng, thương tiếc và bất đắc dĩ.
Khi các thiếp thất lần lượt vào cửa, trái tim nàng ấy cũng dần dần chết lặng, cuối cùng cũng không thể trở về thuở ban đầu tình nồng mật ý nữa. Có lẽ, tình cảm dù sâu đến đâu cuối cùng cũng sẽ bị cuộc sống hiện thực đánh tan...
“Thế tử phu nhân, Văn di nương cầu kiến!” Ngoài cửa, giọng nói trong trẻo một tiểu nha đầu vang lên.
Thế tử phu nhân nhẹ nhàng nhíu nhíu mày, nói: “Sao nàng ta lại tới đây bây giờ? Chẳng lẽ Phù nhi lại có gì không khỏe sao? Đinh Hương, bên này ta đang tiếp khách, không tiện gặp nàng ta. Hỏi một chút xem rốt cuộc nàng ta có chuyện gì.”
“Vâng!” Trong giọng nói của tiểu nha đầu tràn ngập cung kính. Không bao lâu, rèm cửa bị xốc lên, tiểu nha đầu tiến vào hành lễ nói, “Văn di nương nói, bệnh ho khan của Đại cô nương lại tăng thêm. Nước đường trong phòng đã uống hết rồi, muốn hỏi một chút xem nơi này của ngài có còn hay không.”
“Nước đường khỏi ho của Đồng Nhân Đường một lọ khó cầu. Bình lần trước đã là lọ cuối cùng trong phủ. Để ngoại viện chạy thêm mấy chuyến đến Đồng Nhân Đường xem có thể gặp đúng lúc có hàng hay không!” Đối với huyết mạch duy nhất của phu quân, Thế tử phu nhân vẫn tương đối để ý.
Đuổi tiểu nha đầu đi, Thế tử phu nhân nhìn về phía Dư Tiểu Thảo, cười yếu ớt, nói: “Để ngươi chê cười. Từ khi sinh ra, thân thể Phù Nhi đã tương đối yếu, đặc biệt là sau khi bắt đầu mùa đông, tựa như chỉ ba ngày hai hôm đã sinh bệnh, ho khan là chuyện thường thấy. Đáng thương, tuổi còn nhỏ mà mỗi ngày uống thuốc còn nhiều hơn ăn cơm. Cũng may, nước đường trị ho khan của Đồng Nhân Đường rất có tác dụng với con bé. Đáng tiếc, nước đường và thuốc viên linh tinh khác nói như ngàn vàng khó cầu cũng không ngoa, chỉ có thể chờ vào may mắn.”
Trong Kinh, số người biết nước đường và thuốc viên của Đồng Nhân Đường vốn xuất phát từ tay nàng tựa như chỉ có lác đác vài người. Dư Tiểu Thảo cũng không muốn để quá nhiều người biết, chuyện ghen ghét khó lòng phòng bị. Nàng cười cười nói:
“Thuốc của Đồng Nhân Đường bán rất đắt hàng. Đặc biệt là sau khi bắt đầu mùa đông, mỗi lần có hàng dường như chưa đi vào kho đã bị tranh mua không còn một lọ. Bây giờ đi chắc chắn cũng là một chuyến về tay không. Sau khi bắt đầu mùa đông, thật ra nhà ta có mua được mấy bình nước đường trị ho, bây giờ hẳn vẫn còn còn dư. Nghênh Xuân, ngươi đi một chuyến, mang hết chỗ nước đường trị ho còn dư đến đấy.”
“Làm sao có thể khiến cho...” Thế tử phu nhân cũng biết nước đường trị ho khó có được cỡ nào, sao lại không biết xấu hổ để người ta phải bỏ ra những thứ yêu thích?
“Bệnh của đứa nhỏ mới quan trọng. Thế tử phu nhân, ngài không cần khách khí!” Những thứ này ở trong mắt người khác là ngàn vàng khó cầu, nhưng với Dư Tiểu Thảo thì căn bản không thiếu. Nước đường trị ho và tất cả thuốc viên trong nhà đều do nàng tự tay phối chế, hiệu quả so thuốc mua ở tiệm lại càng tốt hơn mấy lần.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.