Nông Viên Tự Cẩm Lâm Tiểu Uyển
Chương 654: Cuộc Chiến Của Nam Nhân
Quỹ Họa Tình Vũ
22/12/2022
"Thần y không dám nhận, nhưng dược thiện và thuốc mem mà Dư Ký sản xuất đều thuộc hàng tinh phẩm! Tin ta, tuyệt đối không sai!!” Chỉ cần Tô tiên sinh tin tưởng nàng, phối hợp với nàng, Dư Tiểu Thảo có lòng tin sẽ giúp y điều dưỡng thân thể tốt lại, “Nhưng mà... Nếu Tô tiên sinh ở trong cung, chỉ sợ không thuận tiện cho lắm.”
“Hoàng Thượng đã chấp thuận cho ta rời cung an dưỡng. Từ rất lâu trước kia, ta đã sớm đặt mua một căn tiểu viện ở gần đây. Đi bộ một chút, cũng không đến một khắc đồng hồ.” Thân là thái giám tổng quản trong cung, phụ tá đắc lực của Hoàng Thượng, tài sản để có thể đặt mua được một căn nhà ở bên ngoài vẫn phải có.
Dư Tiểu Thảo cười vui vẻ nói: “Vậy thì tốt quá, ngài nói vị trí một chút, sau này mỗi ngày nấu dược thiện xong, ta sẽ sai người đưa qua cho ngài! Thân thể này của ngài ngoài việc điều dưỡng, mỗi ngày còn phải phối hợp uống thêm một chén thuốc, ăn một viên Vinh Dưỡng hoàn, từ từ hồi phục từng chút một.”
“Chỉ cần có thể khôi phục được bảy tám phần như trước kia, dù bắt ta mỗi ngày uống canh hoàng liên, ta cũng nguyện ý!” Mất đi mới biết được quý trọng. Lúc này sau khi thấy được một tia hy vọng có thể hồi phục, tâm tình Tô Nhiên trở nên vội vàng hơn bao giờ hết.
Tiểu Thảo cười khanh khách che miệng trêu ghẹo nói: “Không nghĩ tới Tô tiên sinh còn có đam mê uống canh hoàng liên. Có phải lúc chế thuốc ta nên đặc biệt bỏ thêm chút hoàng liên vào, thành toàn cho loại đam mê nhỏ này của ngài hay không?”
“Nha đầu xấu xa! Ai lại thích dùng những thứ khó nuốt, khổ sở chứ? Cứ bốc thuốc theo phương thuốc của ngươi, nghìn vạn đừng bỏ thêm chút đồ vật lung tung rối loạn. Ta lớn tuổi rồi, không chịu nổi giày vò đâu.” Tô Nhiên trừng mắt nhìn tiểu nha đầu nghịch ngợm một cái, khóe miệng không nhịn được gợi lên một ý cười.
Dư Tiểu Thảo làm mặt quỷ đáng yêu về phía y, cười nói: “Yên tâm đi! Cho ta mượn tám lá gan, ta cũng không dám giày vò Tô tiên sinh ngài nha! Ta luôn luôn rất kính trọng ngài.”
Không ai cho ngươi mượn lá gan, ngươi nha đầu này lại không dám mang y ra đùa giỡn nữa ư? Nói bản thân nhát gan? Ai tin được chứ, ngươi còn dám cò kè mặc cả với Hoàng thượng, nói chủ nhân lải nhải! Trong lòng Tô Nhiên lập tức khinh bỉ.
“Không phải nói thuốc phải uống nhân lúc còn nóng sao? Nếu ngươi cứ đưa qua như trước đây, chỉ sợ sẽ mất số ít dược tính, vẫn nên để ta mỗi ngày tới đây đi!” Tô Nhiên cảm nhận được trái tim sắt đá vốn dĩ lạnh nhạt của mình đang dần dần mềm mại ấm áp hơn, càng ngày càng đến gần người hơn.
Tiểu viện quạnh quẽ kia, cho dù có trang trí hoa mỹ đến đâu cũng không có cảm giác của nhà. Giống như Dư trạch vậy, trong mộc mạc mang theo ấm áp, trong trầm lắng lại pha lẫn náo nhiệt, mới là dáng vẻ một ngôi nhà nên có chứ? Y càng ngày càng quyến luyến cảm giác ấm áp tiểu nha đầu mang lại cho mình...
“Như vậy thì tốt quá! Nhưng với thân thể bây giờ của ngài, tốt nhất vẫn nên nằm trên giường tĩnh dưỡng, sao có thể chịu nổi giày vò chứ?” Dư Tiểu Thảo lại kéo tay trái của y qua khám mạch giúp. Mạch tượng rất loạn, cũng rất yếu, cho dù gà mờ như nàng cũng có thể khám ra thân thể y không quá lạc quan.
Thấy trong mắt Tiểu Thảo đầy ắp quan tâm, Tô Nhiên cảm thấy như có một dòng ấm áp chảy thẳng vào lòng, y chậm rãi gật đầu nói: “Nếu như ta không ra ngoài, mỗi ngày nằm ở trên giường giống như đang chờ chết thật sự khiến người ta không nhịn được suy nghĩ lung tung, cảm xúc xuống thấp có thể gây bất lợi cho việc khôi phục bệnh tình. Ra ngoài đi lại cũng tốt. Hoàng thượng từng nói: Cuộc sống là vận động, những lời này rất có đạo lý.”
Đương nhiên là có đạo lý, hắn ta công khai đạo văn của tiền nhân, như vậy là đang ăn cắp thành quả lao động đó! Dư Tiểu Thảo khinh bỉ không thôi. Nhưng nếu y đã kiên trì như vậy, nàng cũng sắp xếp để hạ nhân chuẩn bị một phòng ở ngoại viện cho Tô tiên sinh nghỉ ngơi. Bởi vậy, y chỉ cần sáng sớm tới đây, buổi tối trở về là được; tránh phải qua lại bôn ba, bất lợi cho việc khôi phục thương thế.
Tâm tình của Chu Tuấn Dương rất khó chịu, vô cùng khó chịu! Lão thái giám này quả thật quá giảo hoạt, vậy mà lại tỏ vẻ đáng thương trước mặt Tiểu Thảo để giành lấy sự đồng tình của tiểu nha đâu. Mặt mũi của y cũng thật lớn, còn cần Húc Vương phi tương lai tự tay sắc thuốc, làm dược thiện cho y?
Bản thân hắn còn không nỡ sai bảo tiểu nha đầu nữa. Y ngược lại thì tốt rồi, một ngày ba bữa tới cửa ăn cơm chùa. Tức chết mất, gia cũng chưa từng có được loại đãi ngộ này, không ngờ lại để lão già này hấp dẫn sự chú ý của tiểu nha đầu. Sớm biết sẽ như vậy, lúc trước hắn vốn không nên mang thuốc ra cứu kẻ khiến người ta chán ghét này!
Chu Tuấn Dương lạnh lùng hừ một tiếng, nói: “Nha đầu, nàng đưa ra quyết định này dường như có chỗ không ổn. Nàng suy nghĩ một chút mà xem, lúc này trong Dư phủ cũng chỉ có một chủ nhân duy nhất là nàng, lại còn là một cô nương. Tô Nhiên Đại tổng quản dù sao cũng là nam nhân, thường xuyên ra vào Dư phủ có chút không hay đối với thanh danh của nàng…”
Tô Nhiên nhướng mày, cố ý khiêu khích liếc mắt nhìn hắn, nói: “Điều lo lắng của Húc vương điện hạ không phải không có lý. Nhưng dẫu sao ta ở trước mặt Hoàng thượng vẫn có vài phần mặt mũi. Nếu Hoàng thượng biết được nha đầu Tiểu Thảo có thể chữa khỏi thân thể cho ta, hẳn sẽ đồng ý để tiểu nha đầu giúp ta điều dưỡng. Đến lúc đó, Kim An Quận chúa phụng chỉ trị liệu giúp ta. Thầy thuốc như mẹ hiền, người khác tất nhiên sẽ không thêm lời tranh cãi.”
Mặt mũi ngươi cũng thật lớn, xin ý chỉ bắt tiểu nha đầu nhà hắn điều dưỡng thân thể giúp ngươi, ngươi đã hỏi ý chồng tương lai của nàng chưa? Chu Tuấn Dương cảm thấy bản thân sắp tức đến nổ tung, hận không thể kéo kẻ đáng giận này ra ngoài đánh cho một trận, bất luận chết sống thế nào!
Tiểu Thảo tự nhiên biết bình giấm chua nhà nàng lại đổ rồi, vội nói: “Việc này không phải chuyện đùa, không phải lúc bày ra chút tính tình nhỏ. Nếu thân thể Tổ tiên sinh không được điều dưỡng kịp thời, chỉ sợ sẽ ảnh hưởng tới tuổi thọ sau này. Tô tiên sinh trung thành và tận tâm với Hoàng Thượng, cúc cung tận tụy với triều đình, đối với ta cũng giúp đỡ có thừa. Nếu ta có năng lực giúp đỡ vậy sẽ quyết không thể ngồi yên không quản!”
“Nha đầu, y thuật của ngươi lại tiến bộ ư. Ngươi vẫn nên nói thẳng thắn đi. Thái y bọn họ đã nói thân thể này của ta, cho dù có được cung cấp thuốc tốt đồ bổ cũng tuyệt đối sống không quá năm năm, lại còn có khả năng phải triền miên trên giường bệnh. Ta suy nghĩ, nếu thật sự trở thành phế nhân nằm trên giường, còn không bằng chết ngay lập tức, được yên tĩnh cho rồi!” Tô Nhiên cố ý nói như vậy, thành công tranh thủ sự đồng tình của Tiểu Thảo.
Đôi mắt Tiểu Thảo rưng rưng nhìn y, lắc đầu nói: “Tiên sinh nghìn vạn đừng có ý nghĩ này lần nào nữa. Ngài yên tâm, nếu ta đã nói có thể điều trị thân thể ngài thì nhất định có thể trị liệu khỏi cho ngài! Điều kiện tiên quyết là ngài phải làm một bệnh nhân biết phối hợp mới được!”
“Được! Ta bảo đảm bản thân tuyệt đối sẽ là bệnh nhân phối hợp nhất trên đời này!” Tô Nhiên vỗ bộ ngực bảo đảm, chần chờ chớp mắt một cái, cuối cùng y vẫn hỏi ra miệng, “Nếu ta toàn lực phối hợp trị liệu, có thể sống thêm bao nhiêu năm? Mười năm... Có thể chứ?”
Không phải y sợ chết, từ khi lựa chọn con đường này, lúc nào y cũng coi như hôm nay là ngày cuối cùng trong cuộc đời. Y hỏi như vậy cũng chỉ vì quyến luyến phần ấm áp trong cuộc đời kia, không nỡ để tiểu nha đầu khổ sở thương tâm vì y mà thôi.
“Tô tiên sinh, ngài cũng quá coi thường ta rồi!” Dư Tiểu Thảo nín khóc mỉm cười, lấy một viên Vinh Dưỡng hoàn thông thường ra đưa cho y uống xong, mới tiếp tục nói, “Yên tâm đi, có Dư Tiểu Thảo ta ở đây, Diêm La Vương dù có muốn nhận ngài, cũng không có cơ hội. Dựa theo phương pháp của ta, chỉ cần điều dưỡng một hai năm, thương thế có thể khỏi hẳn. Nếu không có bệnh tật hay những gì ngoài ý muốn khác, ngài sống lâu trăm tuổi cũng không có vấn đề gì!"
Dáng vẻ tự tin của tiểu nha đầu tươi sáng đáng yêu như vậy, Tô Nhiên nhịn không được cũng lộ ra một nụ cười thật lòng theo nàng. Sống lâu trăm tuổi, trước kia với y mà nói không có ý nghĩa quá lớn. Nhưng giờ này khắc này, y lại vô cùng hy vọng nguyện vọng này có thể trở thành hiện thực. Cứ như vậy, y có thể tận mắt chứng kiến nàng thành thân, sinh con, bọn nhỏ từng ngày lớn lên, ở một nơi rất xa, cùng nàng già đi...
“Nha đầu, chớ quên, còn chưa tới nửa năm nữa là đến lúc chúng ta phải thành thân. Trong khoảng thời gian này, phải chuẩn bị rất nhiều thứ, vô cùng phức tạp, một mình nàng lo liệu không hết việc. Nàng xem... Nếu không, gia tới đây giúp đỡ nàng một tay?” Một nam nhân bình thường đều sẽ không vui khi có người khác phái xuất hiện ở bên người vợ tương lai của mình, hơn nữa lại còn là tiếp xúc gần gũi. Không được, hắn phải ở một bên trông chừng thật kĩ.
“Sao ta lại nhớ rõ nam nữ thành thân, trước hôn lễ không thể gặp mặt?” Tô Nhiên che ngực, nhẹ nhàng ho khan hai cái. Ừm, sau khi uống xong viên Vinh Dưỡng hoàn kia, y cảm thấy thoải mái hơn chút. Ít nhất khi họ khan, ngực cũng không còn đau đớn như bị vạn tiễn xuyên tim nữa.
Chu Tuấn Dương giận đến mức hung hăng trừng mắt nhìn y một cái, dài mặt, nói: “Tập tục đại hôn nói là trước ngày thành thân hai ngày, đôi vợ chồng mới tốt nhất không nên gặp mặt. Bây giờ không phải còn tới hơn nửa năm nữa sao? Chúng ta sao lại không thể gặp mặt? Hơn nữa, nam nữ thụ thụ bất thân. Chăm sóc người bệnh là nam nhân sẽ có rất nhiều việc nha đầu Tiểu Thảo không có thuận tiện làm, ngược lại gia lại có thể làm giúp nàng.”
“Được rồi! Không phải huynh nói sau đại hôn sẽ dọn đến căn nhà ngự tứ, hai người chúng ta đóng cửa sống cuộc sống của riêng mình sao? Căn nhà kia đã nhiều năm không có người ở, không phải cần tu sửa một phen sao? Còn có chính viện chúng ta sẽ ở nữa, vì để có thể ở thoải mái, không phải còn cần trang trí theo sở thích của chúng ta sao? Huynh cũng vừa mới nói, còn có non nửa năm nữa thôi, chỉ nguyên việc sửa nhà cũng đã đủ bận rộn rồi, huynh còn đâu thời gian tới giúp ta chăm sóc Tô tiên sinh?” Trong lòng Dư Tiểu Thảo tràn ngập một trận bất đắc dĩ, không có biện pháp với nam nhân lòng dạ hẹp hòi này.
Vừa nghe “Hai người chúng ta sống cuộc sống của riêng mình” “Viện chúng ta ở” “Sở thích của chúng ta”, những “Chúng ta” liên tiếp này thiếu chút nữa khiến Chu Tuấn Dương hạnh phúc đến không phân biệt nổi phương hướng. Tiểu nha đầu nói không sai, bất luận lão thái giám đáng chết kia chơi xấu như thế nào, cuối cùng Tiểu Thảo vẫn sẽ thuộc về hắn. Hừ! Chờ sau khi bọn họ thành thân, phủ Húc Vương tất nhiên sẽ chặn tên kia ở ngoài cửa!! Đáng tiếc, sau khi thành thân, chủ nhà đã có thể không phải hắn nữa rồi!
“Không có việc gì, gia nuôi nhiều thuộc hạ như vậy, bọn họ cũng không phải chỉ ăn mà không làm. Mỗi ngày gia chỉ cần đi tuần tra một lượt là được, sao có thể chuyện gì cũng tự tay làm lấy chứ?” Chu Tuấn Dương còn đang chìm đắm trong thế giới hai người mà hắn mặc sức tưởng tượng, khóe miệng cười đến ngây ngốc.
“Bên này ta cũng không cần tới huynh! Cha ta đã gửi thư tới, nói ông và mẹ ta, còn có ca ca tẩu tẩu của ta, sang năm sau có thể sẽ đến Kinh thành. Đến lúc đó có bọn họ giúp đỡ thu xếp, có gì bọn họ không biết, không phải còn có cha nuôi và mẹ nuôi ta sao?” Dư Tiểu Thảo cảm thấy Chu Tuấn Dương tới đây, ngoại trừ gây thêm phiền phức thì thật sự không còn tác dụng gì nữa.
“Cha nuôi nàng? Không phải ông ấy phải đến biên quan đóng quân sao?” Chu Tuấn Dương thất vọng lầu bầu một câu.
“Cha nuôi đã xin Hoàng thượng ân điển, đợi sau khi tham gia hôn lễ của chúng ta xong, ông ấy mới đi tới biên quan xa xôi. Cha nuôi nói, ta chính là khuê nữ bảo bối của người, tuyệt đối không thể bỏ lỡ ngày khuê nữ xuất giá. Người còn sợ Hoàng Thượng không đồng ý, vội nhỏ vài giọt nước mắt cá sấu trước mặt Hoàng thượng cầu đồng tình nữa cơ!”
“Hoàng Thượng đã chấp thuận cho ta rời cung an dưỡng. Từ rất lâu trước kia, ta đã sớm đặt mua một căn tiểu viện ở gần đây. Đi bộ một chút, cũng không đến một khắc đồng hồ.” Thân là thái giám tổng quản trong cung, phụ tá đắc lực của Hoàng Thượng, tài sản để có thể đặt mua được một căn nhà ở bên ngoài vẫn phải có.
Dư Tiểu Thảo cười vui vẻ nói: “Vậy thì tốt quá, ngài nói vị trí một chút, sau này mỗi ngày nấu dược thiện xong, ta sẽ sai người đưa qua cho ngài! Thân thể này của ngài ngoài việc điều dưỡng, mỗi ngày còn phải phối hợp uống thêm một chén thuốc, ăn một viên Vinh Dưỡng hoàn, từ từ hồi phục từng chút một.”
“Chỉ cần có thể khôi phục được bảy tám phần như trước kia, dù bắt ta mỗi ngày uống canh hoàng liên, ta cũng nguyện ý!” Mất đi mới biết được quý trọng. Lúc này sau khi thấy được một tia hy vọng có thể hồi phục, tâm tình Tô Nhiên trở nên vội vàng hơn bao giờ hết.
Tiểu Thảo cười khanh khách che miệng trêu ghẹo nói: “Không nghĩ tới Tô tiên sinh còn có đam mê uống canh hoàng liên. Có phải lúc chế thuốc ta nên đặc biệt bỏ thêm chút hoàng liên vào, thành toàn cho loại đam mê nhỏ này của ngài hay không?”
“Nha đầu xấu xa! Ai lại thích dùng những thứ khó nuốt, khổ sở chứ? Cứ bốc thuốc theo phương thuốc của ngươi, nghìn vạn đừng bỏ thêm chút đồ vật lung tung rối loạn. Ta lớn tuổi rồi, không chịu nổi giày vò đâu.” Tô Nhiên trừng mắt nhìn tiểu nha đầu nghịch ngợm một cái, khóe miệng không nhịn được gợi lên một ý cười.
Dư Tiểu Thảo làm mặt quỷ đáng yêu về phía y, cười nói: “Yên tâm đi! Cho ta mượn tám lá gan, ta cũng không dám giày vò Tô tiên sinh ngài nha! Ta luôn luôn rất kính trọng ngài.”
Không ai cho ngươi mượn lá gan, ngươi nha đầu này lại không dám mang y ra đùa giỡn nữa ư? Nói bản thân nhát gan? Ai tin được chứ, ngươi còn dám cò kè mặc cả với Hoàng thượng, nói chủ nhân lải nhải! Trong lòng Tô Nhiên lập tức khinh bỉ.
“Không phải nói thuốc phải uống nhân lúc còn nóng sao? Nếu ngươi cứ đưa qua như trước đây, chỉ sợ sẽ mất số ít dược tính, vẫn nên để ta mỗi ngày tới đây đi!” Tô Nhiên cảm nhận được trái tim sắt đá vốn dĩ lạnh nhạt của mình đang dần dần mềm mại ấm áp hơn, càng ngày càng đến gần người hơn.
Tiểu viện quạnh quẽ kia, cho dù có trang trí hoa mỹ đến đâu cũng không có cảm giác của nhà. Giống như Dư trạch vậy, trong mộc mạc mang theo ấm áp, trong trầm lắng lại pha lẫn náo nhiệt, mới là dáng vẻ một ngôi nhà nên có chứ? Y càng ngày càng quyến luyến cảm giác ấm áp tiểu nha đầu mang lại cho mình...
“Như vậy thì tốt quá! Nhưng với thân thể bây giờ của ngài, tốt nhất vẫn nên nằm trên giường tĩnh dưỡng, sao có thể chịu nổi giày vò chứ?” Dư Tiểu Thảo lại kéo tay trái của y qua khám mạch giúp. Mạch tượng rất loạn, cũng rất yếu, cho dù gà mờ như nàng cũng có thể khám ra thân thể y không quá lạc quan.
Thấy trong mắt Tiểu Thảo đầy ắp quan tâm, Tô Nhiên cảm thấy như có một dòng ấm áp chảy thẳng vào lòng, y chậm rãi gật đầu nói: “Nếu như ta không ra ngoài, mỗi ngày nằm ở trên giường giống như đang chờ chết thật sự khiến người ta không nhịn được suy nghĩ lung tung, cảm xúc xuống thấp có thể gây bất lợi cho việc khôi phục bệnh tình. Ra ngoài đi lại cũng tốt. Hoàng thượng từng nói: Cuộc sống là vận động, những lời này rất có đạo lý.”
Đương nhiên là có đạo lý, hắn ta công khai đạo văn của tiền nhân, như vậy là đang ăn cắp thành quả lao động đó! Dư Tiểu Thảo khinh bỉ không thôi. Nhưng nếu y đã kiên trì như vậy, nàng cũng sắp xếp để hạ nhân chuẩn bị một phòng ở ngoại viện cho Tô tiên sinh nghỉ ngơi. Bởi vậy, y chỉ cần sáng sớm tới đây, buổi tối trở về là được; tránh phải qua lại bôn ba, bất lợi cho việc khôi phục thương thế.
Tâm tình của Chu Tuấn Dương rất khó chịu, vô cùng khó chịu! Lão thái giám này quả thật quá giảo hoạt, vậy mà lại tỏ vẻ đáng thương trước mặt Tiểu Thảo để giành lấy sự đồng tình của tiểu nha đâu. Mặt mũi của y cũng thật lớn, còn cần Húc Vương phi tương lai tự tay sắc thuốc, làm dược thiện cho y?
Bản thân hắn còn không nỡ sai bảo tiểu nha đầu nữa. Y ngược lại thì tốt rồi, một ngày ba bữa tới cửa ăn cơm chùa. Tức chết mất, gia cũng chưa từng có được loại đãi ngộ này, không ngờ lại để lão già này hấp dẫn sự chú ý của tiểu nha đầu. Sớm biết sẽ như vậy, lúc trước hắn vốn không nên mang thuốc ra cứu kẻ khiến người ta chán ghét này!
Chu Tuấn Dương lạnh lùng hừ một tiếng, nói: “Nha đầu, nàng đưa ra quyết định này dường như có chỗ không ổn. Nàng suy nghĩ một chút mà xem, lúc này trong Dư phủ cũng chỉ có một chủ nhân duy nhất là nàng, lại còn là một cô nương. Tô Nhiên Đại tổng quản dù sao cũng là nam nhân, thường xuyên ra vào Dư phủ có chút không hay đối với thanh danh của nàng…”
Tô Nhiên nhướng mày, cố ý khiêu khích liếc mắt nhìn hắn, nói: “Điều lo lắng của Húc vương điện hạ không phải không có lý. Nhưng dẫu sao ta ở trước mặt Hoàng thượng vẫn có vài phần mặt mũi. Nếu Hoàng thượng biết được nha đầu Tiểu Thảo có thể chữa khỏi thân thể cho ta, hẳn sẽ đồng ý để tiểu nha đầu giúp ta điều dưỡng. Đến lúc đó, Kim An Quận chúa phụng chỉ trị liệu giúp ta. Thầy thuốc như mẹ hiền, người khác tất nhiên sẽ không thêm lời tranh cãi.”
Mặt mũi ngươi cũng thật lớn, xin ý chỉ bắt tiểu nha đầu nhà hắn điều dưỡng thân thể giúp ngươi, ngươi đã hỏi ý chồng tương lai của nàng chưa? Chu Tuấn Dương cảm thấy bản thân sắp tức đến nổ tung, hận không thể kéo kẻ đáng giận này ra ngoài đánh cho một trận, bất luận chết sống thế nào!
Tiểu Thảo tự nhiên biết bình giấm chua nhà nàng lại đổ rồi, vội nói: “Việc này không phải chuyện đùa, không phải lúc bày ra chút tính tình nhỏ. Nếu thân thể Tổ tiên sinh không được điều dưỡng kịp thời, chỉ sợ sẽ ảnh hưởng tới tuổi thọ sau này. Tô tiên sinh trung thành và tận tâm với Hoàng Thượng, cúc cung tận tụy với triều đình, đối với ta cũng giúp đỡ có thừa. Nếu ta có năng lực giúp đỡ vậy sẽ quyết không thể ngồi yên không quản!”
“Nha đầu, y thuật của ngươi lại tiến bộ ư. Ngươi vẫn nên nói thẳng thắn đi. Thái y bọn họ đã nói thân thể này của ta, cho dù có được cung cấp thuốc tốt đồ bổ cũng tuyệt đối sống không quá năm năm, lại còn có khả năng phải triền miên trên giường bệnh. Ta suy nghĩ, nếu thật sự trở thành phế nhân nằm trên giường, còn không bằng chết ngay lập tức, được yên tĩnh cho rồi!” Tô Nhiên cố ý nói như vậy, thành công tranh thủ sự đồng tình của Tiểu Thảo.
Đôi mắt Tiểu Thảo rưng rưng nhìn y, lắc đầu nói: “Tiên sinh nghìn vạn đừng có ý nghĩ này lần nào nữa. Ngài yên tâm, nếu ta đã nói có thể điều trị thân thể ngài thì nhất định có thể trị liệu khỏi cho ngài! Điều kiện tiên quyết là ngài phải làm một bệnh nhân biết phối hợp mới được!”
“Được! Ta bảo đảm bản thân tuyệt đối sẽ là bệnh nhân phối hợp nhất trên đời này!” Tô Nhiên vỗ bộ ngực bảo đảm, chần chờ chớp mắt một cái, cuối cùng y vẫn hỏi ra miệng, “Nếu ta toàn lực phối hợp trị liệu, có thể sống thêm bao nhiêu năm? Mười năm... Có thể chứ?”
Không phải y sợ chết, từ khi lựa chọn con đường này, lúc nào y cũng coi như hôm nay là ngày cuối cùng trong cuộc đời. Y hỏi như vậy cũng chỉ vì quyến luyến phần ấm áp trong cuộc đời kia, không nỡ để tiểu nha đầu khổ sở thương tâm vì y mà thôi.
“Tô tiên sinh, ngài cũng quá coi thường ta rồi!” Dư Tiểu Thảo nín khóc mỉm cười, lấy một viên Vinh Dưỡng hoàn thông thường ra đưa cho y uống xong, mới tiếp tục nói, “Yên tâm đi, có Dư Tiểu Thảo ta ở đây, Diêm La Vương dù có muốn nhận ngài, cũng không có cơ hội. Dựa theo phương pháp của ta, chỉ cần điều dưỡng một hai năm, thương thế có thể khỏi hẳn. Nếu không có bệnh tật hay những gì ngoài ý muốn khác, ngài sống lâu trăm tuổi cũng không có vấn đề gì!"
Dáng vẻ tự tin của tiểu nha đầu tươi sáng đáng yêu như vậy, Tô Nhiên nhịn không được cũng lộ ra một nụ cười thật lòng theo nàng. Sống lâu trăm tuổi, trước kia với y mà nói không có ý nghĩa quá lớn. Nhưng giờ này khắc này, y lại vô cùng hy vọng nguyện vọng này có thể trở thành hiện thực. Cứ như vậy, y có thể tận mắt chứng kiến nàng thành thân, sinh con, bọn nhỏ từng ngày lớn lên, ở một nơi rất xa, cùng nàng già đi...
“Nha đầu, chớ quên, còn chưa tới nửa năm nữa là đến lúc chúng ta phải thành thân. Trong khoảng thời gian này, phải chuẩn bị rất nhiều thứ, vô cùng phức tạp, một mình nàng lo liệu không hết việc. Nàng xem... Nếu không, gia tới đây giúp đỡ nàng một tay?” Một nam nhân bình thường đều sẽ không vui khi có người khác phái xuất hiện ở bên người vợ tương lai của mình, hơn nữa lại còn là tiếp xúc gần gũi. Không được, hắn phải ở một bên trông chừng thật kĩ.
“Sao ta lại nhớ rõ nam nữ thành thân, trước hôn lễ không thể gặp mặt?” Tô Nhiên che ngực, nhẹ nhàng ho khan hai cái. Ừm, sau khi uống xong viên Vinh Dưỡng hoàn kia, y cảm thấy thoải mái hơn chút. Ít nhất khi họ khan, ngực cũng không còn đau đớn như bị vạn tiễn xuyên tim nữa.
Chu Tuấn Dương giận đến mức hung hăng trừng mắt nhìn y một cái, dài mặt, nói: “Tập tục đại hôn nói là trước ngày thành thân hai ngày, đôi vợ chồng mới tốt nhất không nên gặp mặt. Bây giờ không phải còn tới hơn nửa năm nữa sao? Chúng ta sao lại không thể gặp mặt? Hơn nữa, nam nữ thụ thụ bất thân. Chăm sóc người bệnh là nam nhân sẽ có rất nhiều việc nha đầu Tiểu Thảo không có thuận tiện làm, ngược lại gia lại có thể làm giúp nàng.”
“Được rồi! Không phải huynh nói sau đại hôn sẽ dọn đến căn nhà ngự tứ, hai người chúng ta đóng cửa sống cuộc sống của riêng mình sao? Căn nhà kia đã nhiều năm không có người ở, không phải cần tu sửa một phen sao? Còn có chính viện chúng ta sẽ ở nữa, vì để có thể ở thoải mái, không phải còn cần trang trí theo sở thích của chúng ta sao? Huynh cũng vừa mới nói, còn có non nửa năm nữa thôi, chỉ nguyên việc sửa nhà cũng đã đủ bận rộn rồi, huynh còn đâu thời gian tới giúp ta chăm sóc Tô tiên sinh?” Trong lòng Dư Tiểu Thảo tràn ngập một trận bất đắc dĩ, không có biện pháp với nam nhân lòng dạ hẹp hòi này.
Vừa nghe “Hai người chúng ta sống cuộc sống của riêng mình” “Viện chúng ta ở” “Sở thích của chúng ta”, những “Chúng ta” liên tiếp này thiếu chút nữa khiến Chu Tuấn Dương hạnh phúc đến không phân biệt nổi phương hướng. Tiểu nha đầu nói không sai, bất luận lão thái giám đáng chết kia chơi xấu như thế nào, cuối cùng Tiểu Thảo vẫn sẽ thuộc về hắn. Hừ! Chờ sau khi bọn họ thành thân, phủ Húc Vương tất nhiên sẽ chặn tên kia ở ngoài cửa!! Đáng tiếc, sau khi thành thân, chủ nhà đã có thể không phải hắn nữa rồi!
“Không có việc gì, gia nuôi nhiều thuộc hạ như vậy, bọn họ cũng không phải chỉ ăn mà không làm. Mỗi ngày gia chỉ cần đi tuần tra một lượt là được, sao có thể chuyện gì cũng tự tay làm lấy chứ?” Chu Tuấn Dương còn đang chìm đắm trong thế giới hai người mà hắn mặc sức tưởng tượng, khóe miệng cười đến ngây ngốc.
“Bên này ta cũng không cần tới huynh! Cha ta đã gửi thư tới, nói ông và mẹ ta, còn có ca ca tẩu tẩu của ta, sang năm sau có thể sẽ đến Kinh thành. Đến lúc đó có bọn họ giúp đỡ thu xếp, có gì bọn họ không biết, không phải còn có cha nuôi và mẹ nuôi ta sao?” Dư Tiểu Thảo cảm thấy Chu Tuấn Dương tới đây, ngoại trừ gây thêm phiền phức thì thật sự không còn tác dụng gì nữa.
“Cha nuôi nàng? Không phải ông ấy phải đến biên quan đóng quân sao?” Chu Tuấn Dương thất vọng lầu bầu một câu.
“Cha nuôi đã xin Hoàng thượng ân điển, đợi sau khi tham gia hôn lễ của chúng ta xong, ông ấy mới đi tới biên quan xa xôi. Cha nuôi nói, ta chính là khuê nữ bảo bối của người, tuyệt đối không thể bỏ lỡ ngày khuê nữ xuất giá. Người còn sợ Hoàng Thượng không đồng ý, vội nhỏ vài giọt nước mắt cá sấu trước mặt Hoàng thượng cầu đồng tình nữa cơ!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.