Nông Viên Tự Cẩm Lâm Tiểu Uyển

Chương 653: Lòng Yêu Gái Đẹp

Quỹ Họa Tình Vũ

22/12/2022

G iống như ví dụ đội trưởng đội vận chuyển, trong đội vận chuyển chỗ nào cũng có. Bởi vì trong đội vận chuyển có nhiều người xuất thân từ binh sĩ cho nên sau khi những tên cướp đường chịu mấy lần thiệt hại, đã nhớ thật kĩ hai chữ “Dư Ký”, cũng không dám trêu chọc đội vận chuyển mạnh mẽ này nữa.

Dư gia có phương pháp bí truyền giúp giữ trái cây tươi ngon cho nên trong quá trình vận chuyển gần như không có hao tổn gì. Lúc đi, bọn họ vận chuyển rau quả của vườn trái cây ở Kinh thành đi. Khi trở về, lại mua một số đặc sản địa phương, và một số thương phẩm hàng ngon giá rẻ về tiêu thụ trong cửa hàng nhà mình. Một đi một về, trừ hết các loại phí tổn của nhân viên đội vận chuyển đi, mỗi tháng còn thu vào tận mấy nghìn lượng bạc nữa.

Tuy nói, lợi nhuận của đội vận chuyển so với những sản nghiệp khác của Tiểu Thảo chỉ có thể coi như chín trâu thêm một sợi lông. Nhưng vừa có thể trợ giúp những thương bệnh binh khó khăn lại có thể có tiền thu vào, Dư Tiểu Thảo vẫn rất hài lòng.

Đội trưởng đội vận chuyển cũng là một nhân tài, mắt nhìn rất độc đáo, thương phẩm mỗi lần hắn ta mang về đều rất đắt hàng, căn bản không lo bán. Mùa thu đội vận chuyển sẽ vận chuyển các loại trái cây, sau khi bắt đầu mùa đông sẽ chuyển rau dưa lều lớn. Rau dưa trái mùa càng khả quan hơn so với trái cây.

Sau đầu xuân, doanh số bán ra của rau dưa Dư gia cũng không tồi. Ngay sau đó, chính là anh đào, dâu tây, quả đào, dưa hấu các loại... Tóm lại, một năm bốn mùa, đội vận chuyển chưa từng rảnh rỗi.

Bây giờ đúng vào mùa nho, thạch lựu, táo, quýt, lê đường lục tục đưa ra thị trường. Trái cây Dư gia mang hương vị mà các loại trái cây bình thường tuyệt đối không thể so sánh được. Đương nhiên, giá cả cũng hơn trái cây bình thường hai ba lần, đặc biệt bán cho kẻ có tiền ǎn!

Tiểu Thảo thích ý nhúp một quả nho tim tím căng mọng từ trong mâm trái cây Ngô Đồng bưng lên bỏ vào trong miệng, thưởng thức vị ngọt lành đang từ từ tràn ngập ở trong miệng. Gió đêm thoang thoảng, hoàng hôn như tranh, thật là một loại hưởng thụ!

Lúc Chu Tuấn Dương bước vào, nhìn thấy bức “Tranh hải đường lười biếng hưu nhàn” như vậy, gần như không rời mắt nổi- tiểu nha đầu còn loá mắt hơn hoa hải đường diễm lệ kia! “Tiểu thư, Húc vương điện hạ giá lâm.” Ngô Đồng thấy rõ người tới, vội nhỏ giọng nhắc nhở một câu ở bên tai chủ tử.

“Húc vương? Ai vậy?” Trong nhất thời Dư Tiểu Thảo không kịp phản ứng lại, có chút chậm chạp thuận miệng hỏi một câu.

“'Trì túc nội sử" đại nhân đúng là quý nhân hay quên mà? Mới xa nhau chưa đến một canh giờ, đã vứt gia ra sau đầu rồi?” Giọng nói trêu chọc của Chu Tuấn Dương vang lên ở bên tai nàng.

Dư Tiểu Thảo miễn cưỡng nâng mí mắt lên, cũng không đứng dậy, vẫn thảnh thơi lắc lư ghế bập bênh như cũ, cằm hơi nâng lên chỉ về phía sập gỗ bên cạnh, tùy ý nói: “Huynh tới rồi! Ngồi đi, nếm thử nho 'hương hoa hồng' ta trồng, vừa ngọt vừa thơm, hương vị không tồi!”

Chu Tuấn Dương tiện tay cầm một quả, đưa đến bên miệng nàng trước, thấy nàng nuốt vào, mới lại cầm một quả nhét vào miệng mình, nói: “Ừm, quả thật không tồi, ngọt hơn rất nhiều so với nho bình thường. Nàng cái tiểu nha đầu này, còn rất biết hưởng thụ!”

“Đời người chỉ có mấy chục năm ngắn ngủn, chịu đủ mệt nhọc khổ cực, đến khi có thể hưởng thụ đương nhiên nên tận tình mà hưởng thụ chứ!” Kiếp trước vì đệ đệ muội muội, Dư Tiểu Thảo đã bận bịu buôn bán, chịu vất vả cả đời. Đến kiếp này, mấy năm đầu cũng đã phải chịu khổ chịu mệt cho nên những ngày tháng chỉ cần duỗi tay có đồ há miệng có cơm, tất nhiên nàng sẽ vô cùng quý trọng và hưởng thụ nó.



“Chờ sau khi nàng vào cửa, nàng cứ việc sống những ngày tháng nhàn nhã, muốn làm cái gì thì làm cái đó, không cần miễn cưỡng bản thân. Đương nhiên, người khác cũng đừng nghĩ có thể miễn cưỡng vợ nhỏ của gia!” Chu Tuấn Dương thay nàng vén một sợi tóc vương bên má, giúp nàng nhét vào sau vành tai.

Dư Tiểu Thảo khẽ cười nói: “Thì ra là như vậy, chức quan tứ phẩm 'trì túc nội sử' này của ta là Hoàng Thượng phong chơi thôi? Hay là thỉnh thoảng phải đi ngang qua sân khấu, chặn mấy người lắm miệng một chút! Bây giờ huynh tới đây, có chuyện gì quan trọng?”

“Không có gì! Chỉ hỏi một chút xem ngày mai nàng có cần ta tới sớm giúp đỡ hay không?” Chu Tuấn Dương nào không biết xấu hổ mở miệng nói mình đặc biết tới đây để xin mỹ phẩm dưỡng da?

Dư Tiểu Thảo mím môi một chút, hỏi: “Huynh có thể giúp ta nhóm lửa, hay là có thể giúp ta rửa rau ư? Còn nói tới đây giúp đỡ, ta thấy là tới đây gây thêm phiền phức thì có?”

“Xem thường người khác vậy? Nhóm lửa, rửa rau, chuyện đơn giản như vậy còn có thể làm khó được gia sao?” Chu Tuấn Dương bày ra vẻ mặt kiêu ngạo và tự tin.

“Quân tử xa nhà bếp, nhà ta cũng không dám sai bảo Đại tướng quân Trấn Tây- Húc vương điện hạ làm việc vặt ở trong phòng bếp chứ!” Dư Tiểu Thảo mở miệng, để nam nhân bỏ quả nho đã lột bỏ xong vào trong miệng nàng, vui vẻ thưởng thức nó. Nam nhân nhà nàng nhìn thì mạnh mẽ, kỳ thật lại rất cẩn thận, cũng rất yêu thương vợ. Ừm, xem mấy năm nay, nàng dạy dỗ cũng không tệ lắm!

Hai người nói qua lại mấy câu, Chu Tuấn Dương mới che che giấu giấu nói rõ ý đồ đến lần này. Dư Tiểu Thảo nhịn cười, cẩn thận đánh giá mặt hắn một lát, mới khẽ gật đầu nói: “Nền tảng da huynh còn coi như không tồi, tuy rằng hơi đen nhưng vốn không phải đen bẩm sinh, chỉ trong một thời gian ngắn là có thể phục hồi! Nhưng mà... không phải từ trước đến nay huynh luôn cảm thấy, nam nhân đen một chút mới càng có khí khái của nam tử hán sao? Làm sao lại đột nhiên nghĩ đến chuyện phải bảo dưỡng làn da chứ?”

“Gia còn không phải vì nàng sao? Chính nàng tự nói xem nàng thích đen một chút hay là trắng một chút?” Dưới ánh mắt sáng ngời của nàng, biểu tình của Chu Tuấn Dương có hơi mất tự nhiên.

“Chỉ cần là huynh, trắng hay đen, ta đều thích!” Dư Tiểu Thảo đã hơn một năm không gặp soái ca ca nhà mình, bây giờ vẫn rất yêu thích.

Lời này vừa nói ra trong lòng Chu Tuấn Dương đã như được tưới một dòng ngọt ngào, kéo tay nhỏ của tiểu cô nương, hận không thể ôm sát vật nhỏ này vào trong thân thể mình. Đáng tiếc, bên cạnh còn có một bóng đèn dầu cực lớn nữa, hắn chỉ có thể lo lắng suông.

Nhưng theo hiểu biết của hắn về tiểu nha đầu, nàng vẫn sẽ thích loại hình văn nhã, dịu dàng, trắng nõn sạch sẽ này hơn. Bản thân hắn cao gần một mét chín, thể trạng cường tráng, thật sự không thể so sánh với dáng vẻ văn nhã dịu dàng kia ở nhiều khía cạnh. Chỉ có mỗi khuôn mặt này là có thể hấp dẫn tầm mắt của tiểu nha đầu, không tranh giành, chỉ sợ tương lai không lâu nữa tiểu nha đầu sẽ không còn nhìn đến hắn nữa! Haizz, hắn đường đường là Húc vương, tướng quân bất bại trên chiến trường, vậy mà lại lưu lạc đến nông nỗi phải dựa mặt lấy lòng người.

Cuối cùng, Chu Tuấn Dương vẫn lấy được một bộ mỹ phẩm dưỡng trắng mềm da từ chỗ của Tiểu Thảo. Trước đó vài ngày vì quá nhàm chán, Tiểu Thảo đã phối không ít mỹ phẩm dưỡng da đắt tiền. Mỹ phẩm làm trắng, chống nhăn, dưỡng ẩm, căng da... Chai lọ vại bình chất thành một đống lớn. Chu Tuấn Dương nhân tiện chọn lấy hai bộ chống nhăn, căng da từ trong đống đó, nói là mẫu phi bảo hắn tiện thể mang về.



Trong lòng Dư Tiểu Thảo có chút buồn bực, nàng dường như vừa mới tặng cho mẹ chồng tương lai một bộ chống nhăn căng da, lúc này mới chưa tới nửa tháng nữa, dùng hết là điều không thể. Chẳng lẽ... Tĩnh vương phi muốn lấy hai bộ này để tặng người khác?

Tầm mắt Chu Tuấn Dương trốn tránh ánh mắt kinh ngạc của Tiểu Thảo, che che giấu giấu cất ba bộ mỹ phẩm dưỡng da vào tay nải, rồi nhét vào trong tay Hầu Hiểu Lượng, dặn dò gã ta giữ cho cẩn thận.

Lúc này lòng của Hầu Hiểu Lượng đã sớm bị Ngô Đồng câu đi rồi. Gã ta suy nghĩ, tuổi hai người đều không còn nhỏ nữa, có phải nên tiến đến chuyện hôn sự hay không? Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, Ngô Đồng từng nói phải đợi tiểu thư nhà nàng thành thân xong, mới suy xét đến chuyện gả chồng. Hơn nữa sau khi gả chồng còn muốn ở lại bên người tiểu thư hầu hạ. Nếu gã ta không thể thỏa mãn hai điều kiện này, vậy thì sớm chọn người khác một chút.

Hậu Hiêu Lượng cũng không biết bản thân thích Ngô Đồng ở điểm nào. Nói dịu dàng ư? Khi nha đầu này bảo vệ chủ, hung dữ như con mèo nhỏ chỉ biết giương nanh múa vuốt, vậy mà nàng ta lại có thể chịu đựng được áp lực khi đứng trước chủ tử gã ta, che chở cho tiểu thư nhà mình không bị “Bắt nạt”. Nói nàng hiền thục ư? Chủ tử sao nô tỳ sẽ vậy, chủ tử nhà nàng ta là người không “An phận”, nàng ta cũng đi theo suốt ngày chạy ở bên ngoài. Năng lực làm việc của nàng ta cũng không kém hơn nam nhân là bao nhiêu.

Nhưng mà lòng trung thành của nàng ta thật sự có thể khiến người khác phải rửa mắt mà nhìn. Có lẽ, gã ta cũng vì điểm này cho nên mới một lòng si tình với nàng ta. Haizz... vừa mới nói, chủ tử nào nô tài thế đó. Chủ tử nhà gã ta còn chưa thành thân đã luôn bày ra dáng vẻ thê nô. Hôn nhân đại sự, gã ta nhân nhượng nàng ta một chút, cũng không phải chuyện mất mặt gì!

Hơn nữa, gã ta căn bản cũng sẽ không rời khỏi vị trí bên cạnh chủ tử, mưu cầu con đường khác. Tương lai, gã ta sẽ trở thành người đắc lực nhất bên cạnh chủ tử, nàng ta lại trở thành được coi trọng nhất bên cạnh chủ mẫu. Hai người một trong một ngoài giúp các chủ tử quản lý tốt phủ đệ của bọn họ, chia sẻ bớt phiền muộn với các chủ tử. Không phải cũng khá tốt sao?

Ngày tiếp theo, Dư Tiểu Thảo mở tiệc chiêu đãi vài vị “Công thần” ở trong nhà, xem như thay bọn họ đón gió tẩy trần. Người đến đầu tiên đương nhiên là Chu Tuấn Dương- tự xưng là một nửa nam chủ nhân. Cha con Dư gia ở Đường Cổ đều đang học tập, cho nên việc chiêu đãi khách như thế này tự nhiên cần đến người không lâu nữa sẽ thành ‘Con rể là hắn quản giúp!

“Phật nhảy tường” đã được hầm từ sớm. Những món ăn khác, nguyên liệu nấu ăn gì đó đều đã được chuẩn bị thỏa đáng, chỉ còn chờ khách tới đủ là có thể ra lò.

Tuy rằng thương thế của Tô Nhiên chưa khỏi hẳn, nhưng y cũng chỉ tới muộn hơn Chu Tuấn Dương một chút, cũng là sáng sớm đã tới Dư trạch rồi. Nhìn sắc mặt tái nhợt, cánh môi không một tia huyết sắc của Tô Nhiên, nước mắt Dư Tiểu Thảo cũng ngân ngấn lệ. Cho dù nàng y thuật gà mờ, cũng có thể nhìn ra được lần này Tô tiên sinh bị tổn thương nguyên khí nặng nề. Nếu không dưỡng thương cho tốt, nói không chừng tuổi già sẽ phải triền miên trên giường bệnh.

“Ta không sao, dưỡng thương ít ngày nữa, thân thể sẽ hồi phục thôi!” Tô Nhiên vừa về tới cung, Hoàng thượng đã kêu thái y tới khám cho y. Lần bị thương này khiến y suy yếu đi nhiều, nếu không nhờ có thuốc của Dương Quận vương.. Húc vương, lúc này xương của y đã sớm thối nát thành bùn rồi.

Trong lòng y cũng rất rõ ràng, thuốc men Húc vương mang theo tùy thân đều do nha đầu Tiểu Thảo tự tay đặc chế cho hắn. Nhân sâm nghìn năm hái ở phía Bắc, linh chi tím trăm năm và các loại dược liệu trân quý đều được sử dụng không ít trong lần điều chế thuốc này. Bằng không, làm sao có thể kéo y từ trong tay Diêm La Vương trở về dễ dàng như vậy được? Lần này, xem như y nợ tiểu cô nương một mạng! Không biết, sau này tấm thân tàn này có thể còn cơ hội báo đáp nàng hay không.

Trong lòng Dư Tiểu Thảo biết tình trạng thân thể y không hề nhẹ nhàng giống như lời y nói, nhưng vẫn gật gật đầu phụ họa như cũ, nói: “Ta phối chế chút dược thiện bổ huyết dưỡng khí lại phối hợp với Vinh Dưỡng hoàn. Dùng gần nửa năm bảo đảm Tô tiên sinh ngài có thể hồi phục giống như trước kia.”

Tô Nhiên biết tiểu nha đầu thật lòng lo lắng cho thân thể của y. Nếu đúng như nàng lời nói, dù chỉ hồi phục được bảy tám phần của trước đây, y cũng đã cảm thấy quá hài lòng rồi. Bất luận dược thiện và thuốc viên có tốt cho thân thể y hay không, y đều sẽ làm người bệnh phối hợp nhất: “Thân thể này của ta coi như hoàn toàn dựa vào Dư thần y ngài vậy!”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Nông Viên Tự Cẩm Lâm Tiểu Uyển

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook