Nông Viên Tự Cẩm Lâm Tiểu Uyển
Chương 621: Hài Lòng
Quỹ Họa Tình Vũ
17/12/2022
Chỉ một miếng điểm tâm nho nhỏ lại có hơn bốn lớp, phía trên là lớp bơ và bột matcha, tiếp đó là lớp kem, dưới là một lớp đậu đỏ nghiền... Ăn rất mịn, đậu đỏ kết hợp với matcha vừa khéo ngon, trong thanh đạm lại có phần đậm đà, hơn nữa không quá ngọt cũng không quá ngấy.
Vừa khéo, ngày thường Vương phu nhân không quá thích ăn đồ ngọt nhưng bà ta lại khá hài lòng với món điểm tâm này. Một phần điểm tâm không lớn bà ta ăn mấy miếng là hết mà còn chưa thỏa mãn.
Lương phu nhân của nhà Tả tông chính thì bị món pudding chuối vàng óng ánh hấp dẫn tầm mắt. Bà ta rất thích ăn bánh ngọt của cửa hàng bánh ngọt Dư ký, nhưng mà ăn nhiều kem bơ quá sẽ cảm thấy ngấy. Món pudding chuối này phía trên là một lớp pudding màu vàng sáng, kết hợp với một ít nho xanh và anh đào đỏ ướp khiến người khác vừa nhìn đã thấy thích mắt.
Sau khi vào miệng pudding mềm trơn, hương thơm thấm cả vào trong bánh, vừa mới lạ vừa thơm ngon, bánh đậm vị, tinh tế hơn bánh ngọt mua trong cửa hàng nhiều. Lương phu nhân nghĩ trong lòng: Nếu như có thể mua được bánh ngọt như vậy trong cửa hàng bánh ngọt Dư Ký thì tốt biết bao! Cho dù là hàng hạn chế cũng phải cướp mua bằng được.
Đô ngự sử phu nhân thích ăn hoa quả, cầm nĩa lên xắn bánh tart hoa quả. Loại bánh tart hoa quả do tám loại hoa quả nho, dâu tây, quýt, dưa hấu, táo đỏ, dưa bở và cà chua bi làm thành, đế bánh mềm xốp, kem bơ vào miệng là tan, hoa quả tươi ngon, màu sắc mùi vị đều rất đáng khen ngợi.
Thời cổ đại kỹ thuật bảo quản hoa quả còn chưa đạt tiêu chuẩn, mùa đông có thể lấy ra nhiều loại hoa quả như vậy cũng chỉ có mình Dư gia mà thôi. Vì muốn mùa đông có thể ăn được hoa quả tươi ngon, Tiểu Thảo xây một cái hầm băng thật to trong trang viên của Chu Tuấn Dương ở Kinh thành.
Mùa thu khi thu hoạch trái cây, bốn phía hầm dùng băng xây thành kho ướp lạnh, hoa quả để trong đó trong thời gian dài cũng không lo bị hỏng. Hơn nữa có nước linh thạch giữ cho hoa quả tươi ngon hơn, dù là bảo quản qua mùa đông vẫn sẽ tươi ngon như trước.
Hơn nữa dâu tây, cà chua bi, dưa hấu và dưa bở trồng trong lều lớn, toàn Kinh thành dù là chủng loại hay số lượng đều không có nhà thứ hai có thể so được với Dư gia. Ngay cả hoàng cung cũng không ăn được hoa quả tươi ngon như vậy!
Đô ngự sử phu nhân vừa ăn vừa cười hỏi: “Mấy loại hoa quả này rất tươi ngon, không lẽ Dư cô nương còn có thể khiến cho hoa quả kết quả vào mùa đông sao?”
Vì “Kho lạnh” xây ở trang viên của con trai mình, nên phủ Tĩnh Vương chưa từng thiếu hoa quả ăn. Tĩnh Vương phi khẽ cười nói: “Nha đầu Tiểu Thảo kia cũng đâu phải thần tiên mà có năng lực thần kỳ như vậy? Mấy loại hoa quả này đều là con bé để dành từ mùa thu, tích góp từng chút một như chú sóc nhỏ vậy. Vì xây cái kho lạnh này con bé đã tốn rất nhiều công sức. Hoa quả mềm, nhiệt độ quá thấp thì sẽ dễ bị đông cứng, nhiệt độ quá cao thì lại dễ thối rữa. Tiểu nha đầu phải thử rất nhiều lần mới tìm ra nhiệt độ thích hợp nhất để bảo quản hoa quả!”
Sau khi Đô ngự sử phu nhân ăn xong bánh tart trái cây, nhẹ nhàng lấy khăn tay lau miệng mỉm cười nói: “Dư cô nương đúng là người có tài! Da dẻ vương phi tốt như vậy, mùa đông này nhất định đã ăn không ít trái cây nhỉ?”
“Ngươi khoan hãy nói! Nha đầu kia rất có tâm, cho dù con bé không ở Kinh thành cũng không quên dặn dò người ở trang viên cách vài ngày lại đưa một đợt hoa quả đến.” Giọng nói của Tĩnh Vương phi ẩn chứa vẻ tự hào. Đương nhiên là không phải khoe bà ấy được ăn hoa quả mỗi ngày mà là vì con trai bà ấy có mắt nhìn, tìm cho bà ấy một cô con dâu vừa hiếu thuận vừa chu đáo.
Mấy vị phu nhân liếc mắt nhìn nhau, không dám khinh thường tiểu cô nương Dư gia nữa, rối rít phụ họa theo Tĩnh Vương phi.
Tính cách của Đô ngự sử phu nhân khá giống với chồng bà ta, nói chuyện thẳng thắn không biết khôn khéo, nghe vậy thì hâm mộ nói: “Vương phi có phúc thật đó! Nhưng mà nếu như cách bảo quản hoa quả của Dư cô nương có thể công khai ra ngoài thì trong Kinh thành sẽ có càng nhiều người có thể giống như người, được ăn trái cây tươi ngon, đây là việc tốt đó!”
Mấy vị phu nhân còn lại liếc nhìn bà ta, trong lòng không giấu được tia khinh bỉ. Muốn đoạt được cách bảo quản hoa quả từ chỗ Dư cô nương, vậy chẳng phải là đoạt đường phát tài của người ta sao? Nếu như đến mùa đông trong Kinh thành có chỗ bán hoa quả tươi ngon vậy việc làm ăn nhất định sẽ sôi động không kém gì rau củ trong lều lớn. Có tiền ai mà không muốn kiếm? Công khai cách bảo quản, vậy người ta kiếm tiền kiểu gì?
Tĩnh Vương phi lại ăn thêm một cái bánh tart, cũng do có Mai Hương nhắc nhở nên bà ấy mới kiềm chế lại việc không ăn thêm bánh ngọt nữa. Nghe vậy bà ấy không nghĩ ngợi gì chỉ khẽ cười nói: “Tiểu nha đầu kia cũng chỉ mới thử nghiệm việc này trong năm nay. Nghe con bé nói kỹ thuật bảo quản còn chưa đạt chuẩn. Đợi đến mùa thu sang năm chắc là có thể công bố cho mọi người biết rồi.”
Thấy biểu cảm khác thường của mấy vị phu nhân kia bà ấy mỉm cười, uống một ngụm trà thuần hương, nhẹ giọng nói: “Các ngươi nhất định nghĩ là tiểu nha đầu làm cái này để kiếm tiền giống như rau củ và hoa quả trong lều lớn sao? Nếu vậy thì các ngươi sai rồi! Con bé đó chỉ muốn thỏa mãn ham muốn ăn uống của bản thân thôi. Con bé nói ăn Tết ngồi trên giường đất ấm áp ăn hoa quả mát lạnh giòn ngon là một chuyện hạnh phúc trong đời người! Nên con bé không có ý định dựa vào việc này kiếm tiền đâu”!
Đô ngự sử phu nhân nghe vậy thì càng cười chân thành hơn, vội nói: “Vậy… có phải là sang năm chúng ta có thể phái người đến trang viên học hỏi cách bảo quản hoa quả không?”
“Không sai! Việc này bản vương phi có thể giúp các ngươi!! Mùa đông năm nay các ngươi phải để dành nhiều đá cục hơn, tránh cho đến lúc đó lại phải đưa bạc cho Tiểu Thảo nhà chúng ta mua băng từ chỗ con bé!” Tiểu Thảo đã sớm nhắc đến cách bảo quản hoa quả với Tĩnh Vương phi. Tĩnh Vương phi chỉ thuận thế giúp nàng quyết định chuyện này mà thôi.
Khúc mắc trong lòng mấy vị phu nhân này lại trở thành chuyện dễ như ăn bánh đối với Tĩnh Vương phi, bà ấy còn tiện thể khen Tiểu Thảo nở hoa. Bọn họ vừa nói chuyện phiếm ngắm tuyết rơi, vừa thưởng thức bánh ngọt thơm ngon, trong vô tình đã ăn sạch một hộp bánh ngọt. Đến lúc ra về mới phát hiện bản thân không cẩn thận ăn quá no. Đám phu nhân trước nay luôn tiết chế khi ăn uống nay trên mặt không khỏi mang mấy phần ngại ngùng.
Tĩnh Vương phi lại tỏ vẻ chuyện này là chuyện đương nhiên. Tay nghề của nha đầu này ngay cả người sành ăn như bà ấy còn không chống cự được, huống hồ là người khác?
Lúc mấy phu nhân này trở về Tĩnh Vương phi tặng cho mỗi người bọn họ một hộp bánh ngọt coi như quà đáp lễ. Quà đáp lễ, không cần biết nó có quý giá hay không, chỉ cần khiến đối phương hài lòng là đủ rồi! Nhìn mấy vị phu nhân tay xách hộp gỗ, vẻ mặt thỏa mãn, Tĩnh Vương phi càng thêm yêu thích tiểu nha đầu rất giỏi việc hiểu tâm lý người khác này.
Chờ sau khi khách khứa ra về hết bà ấy mở hộp sô cô la ra, lấy ra một viên “Kẹo” đen thui mang theo mùi hương nồng đậm kỳ quái.
Mai Hương ở bên cạnh thấy vậy thì do dự trong giây lát rồi vẫn nói: “Nương nương, hôm nay người đã ăn hai phần điểm tâm… Cẩn thận no bụng tối đến không ăn được cơm.”
“Ngươi lắm chuyện!” Tĩnh Vương phi cẩn thận ngắm nghía viên “Kẹo” đen vẻ ngoài bình thường này, liếc mắt nhìn nàng ta nói “Một viên kẹo nho nhỏ có thể no bụng sao? Hơn nữa không ăn một bữa cũng không ảnh hưởng gì đâu!”
Chu Tuấn Dương vừa tiễn anh vợ ra ngoài trở về nghe vậy thì vội nói: “Mẫu phi, nếu phụ vương biết lý do người không ăn cơm tối là vì mấy thứ bánh kẹo này thì e rằng sau này người sẽ không được ăn điểm tâm tiểu nha đầu đưa đến nữa đâu!”
“Biết rồi! Ta cũng không phải phạm nhân trong ngục, sao ai cũng quản chặt ta thế!” Tĩnh Vương phi giận dỗi hừ một tiếng rồi nói tiếp “Ta chỉ ăn một viên ‘Kẹo’ này thôi, được chưa?”
“Mẫu phi, cái này gọi là ‘Sô cô la’, chế biến khá phức tạp từ loại hạt cacao mang về từ Tây Dương. Người nếm thử xem có vừa miệng không, nếu như người thích sau này con bảo nàng thường xuyên làm cho người.” Chu Tuấn Dương thấy mẫu phi không vui thì vội chuyển đề tài.
“Nguyên liệu hiếm có, cách làm lại phức tạp, nha đầu kia làm cũng vất vả. Thứ tốt thỉnh thoảng ăn là được rồi!” Tĩnh Vương phi cũng thương tiểu nha đầu bận đến mức không có thời gian gặp mặt người khác, mà trước đó vài ngày nàng mới trở về từ quan ngoại lạnh lẽo.
Dương Nhi cũng thật là, đến quan ngoại nuôi ngựa còn phải kéo tiểu nha đầu theo. Nó tưởng tiểu cô nương đáng yêu da dày thịt béo giống nó không ngại gió cát mưa rét ngoài quan ngoại à! Mấy ngày trước tiểu nha đầu đến vương phủ thăm bà ấy, bà ấy thấy nàng gầy yếu đáng thương như cành dương liễu vậy.
Bây giờ con trai còn để tiểu nha đầu làm loại điểm tâm phức tạp tốn công sức này nữa! Cũng không biết quan tâm người ta, nếu như vợ tuột khỏi tay thì hắn có mà khóc không ra nước mắt!!
“Mẫu phi, nếu Tiểu Thảo biết người thương nàng như vậy nàng sẽ rất cảm động!” Chu Tuấn Dương ngồi xuống, nhẹ nhàng xoa bóp vai cho bà ấy.
“Con dâu tương lai của ta ta không thương nàng thì thương ai? Hơn nữa tiểu nha đầu này luôn khiến người khác đau lòng, dù làm cái gì cũng nghĩ đến mẹ chồng tương lai là ta. Mấy ngày trước con bé còn tặng ta một cái áo choàng lông chồn tuyết, nó đúng là màu trắng thuần! Đoan vương phi thấy ta mặc bộ quần áo đó hâm mộ đến híp mắt, nghĩ đến là thấy vui rồi!” Tĩnh Vương phi đắc ý dạt dào. Đoan vương phi cậy là mẹ của Hoàng thượng, đi đến đâu cũng muốn đè bẹp đám chị em dâu này. Tuy rằng Tĩnh Vương phi không tranh với đời nhưng trong lòng vẫn cảm thấy hơi khó chịu.
Ngươi là mẹ của Hoàng thượng thì thế nào? Dù là cống phẩm trong cung cũng không chất lượng và sang trọng như chiếc áo mà con dâu tương lai tặng bà ấy! Dù bà ta có là mẹ Hoàng thượng thì có thể ăn được mấy món điểm tâm và kẹo tiểu nha đầu làm sao?
Nghĩ như vậy Tĩnh Vương phi lại cảm thấy rất đắc ý. Bà ấy thuận tay nhét sô cô la vào trong miệng, đầu lưỡi nhẹ nhàng cuốn lấy nó. Sô cô la dần dần tan trong miệng, mùi thơm đặc trưng lan tỏa trong khoang miệng, mùi thơm của cacao tràn qua kẽ răng, hương vị nồng đậm tinh tế này kích thích đầu lưỡi, là một trải nghiệm hoàn toàn mới lạ.
Vừa khéo, ngày thường Vương phu nhân không quá thích ăn đồ ngọt nhưng bà ta lại khá hài lòng với món điểm tâm này. Một phần điểm tâm không lớn bà ta ăn mấy miếng là hết mà còn chưa thỏa mãn.
Lương phu nhân của nhà Tả tông chính thì bị món pudding chuối vàng óng ánh hấp dẫn tầm mắt. Bà ta rất thích ăn bánh ngọt của cửa hàng bánh ngọt Dư ký, nhưng mà ăn nhiều kem bơ quá sẽ cảm thấy ngấy. Món pudding chuối này phía trên là một lớp pudding màu vàng sáng, kết hợp với một ít nho xanh và anh đào đỏ ướp khiến người khác vừa nhìn đã thấy thích mắt.
Sau khi vào miệng pudding mềm trơn, hương thơm thấm cả vào trong bánh, vừa mới lạ vừa thơm ngon, bánh đậm vị, tinh tế hơn bánh ngọt mua trong cửa hàng nhiều. Lương phu nhân nghĩ trong lòng: Nếu như có thể mua được bánh ngọt như vậy trong cửa hàng bánh ngọt Dư Ký thì tốt biết bao! Cho dù là hàng hạn chế cũng phải cướp mua bằng được.
Đô ngự sử phu nhân thích ăn hoa quả, cầm nĩa lên xắn bánh tart hoa quả. Loại bánh tart hoa quả do tám loại hoa quả nho, dâu tây, quýt, dưa hấu, táo đỏ, dưa bở và cà chua bi làm thành, đế bánh mềm xốp, kem bơ vào miệng là tan, hoa quả tươi ngon, màu sắc mùi vị đều rất đáng khen ngợi.
Thời cổ đại kỹ thuật bảo quản hoa quả còn chưa đạt tiêu chuẩn, mùa đông có thể lấy ra nhiều loại hoa quả như vậy cũng chỉ có mình Dư gia mà thôi. Vì muốn mùa đông có thể ăn được hoa quả tươi ngon, Tiểu Thảo xây một cái hầm băng thật to trong trang viên của Chu Tuấn Dương ở Kinh thành.
Mùa thu khi thu hoạch trái cây, bốn phía hầm dùng băng xây thành kho ướp lạnh, hoa quả để trong đó trong thời gian dài cũng không lo bị hỏng. Hơn nữa có nước linh thạch giữ cho hoa quả tươi ngon hơn, dù là bảo quản qua mùa đông vẫn sẽ tươi ngon như trước.
Hơn nữa dâu tây, cà chua bi, dưa hấu và dưa bở trồng trong lều lớn, toàn Kinh thành dù là chủng loại hay số lượng đều không có nhà thứ hai có thể so được với Dư gia. Ngay cả hoàng cung cũng không ăn được hoa quả tươi ngon như vậy!
Đô ngự sử phu nhân vừa ăn vừa cười hỏi: “Mấy loại hoa quả này rất tươi ngon, không lẽ Dư cô nương còn có thể khiến cho hoa quả kết quả vào mùa đông sao?”
Vì “Kho lạnh” xây ở trang viên của con trai mình, nên phủ Tĩnh Vương chưa từng thiếu hoa quả ăn. Tĩnh Vương phi khẽ cười nói: “Nha đầu Tiểu Thảo kia cũng đâu phải thần tiên mà có năng lực thần kỳ như vậy? Mấy loại hoa quả này đều là con bé để dành từ mùa thu, tích góp từng chút một như chú sóc nhỏ vậy. Vì xây cái kho lạnh này con bé đã tốn rất nhiều công sức. Hoa quả mềm, nhiệt độ quá thấp thì sẽ dễ bị đông cứng, nhiệt độ quá cao thì lại dễ thối rữa. Tiểu nha đầu phải thử rất nhiều lần mới tìm ra nhiệt độ thích hợp nhất để bảo quản hoa quả!”
Sau khi Đô ngự sử phu nhân ăn xong bánh tart trái cây, nhẹ nhàng lấy khăn tay lau miệng mỉm cười nói: “Dư cô nương đúng là người có tài! Da dẻ vương phi tốt như vậy, mùa đông này nhất định đã ăn không ít trái cây nhỉ?”
“Ngươi khoan hãy nói! Nha đầu kia rất có tâm, cho dù con bé không ở Kinh thành cũng không quên dặn dò người ở trang viên cách vài ngày lại đưa một đợt hoa quả đến.” Giọng nói của Tĩnh Vương phi ẩn chứa vẻ tự hào. Đương nhiên là không phải khoe bà ấy được ăn hoa quả mỗi ngày mà là vì con trai bà ấy có mắt nhìn, tìm cho bà ấy một cô con dâu vừa hiếu thuận vừa chu đáo.
Mấy vị phu nhân liếc mắt nhìn nhau, không dám khinh thường tiểu cô nương Dư gia nữa, rối rít phụ họa theo Tĩnh Vương phi.
Tính cách của Đô ngự sử phu nhân khá giống với chồng bà ta, nói chuyện thẳng thắn không biết khôn khéo, nghe vậy thì hâm mộ nói: “Vương phi có phúc thật đó! Nhưng mà nếu như cách bảo quản hoa quả của Dư cô nương có thể công khai ra ngoài thì trong Kinh thành sẽ có càng nhiều người có thể giống như người, được ăn trái cây tươi ngon, đây là việc tốt đó!”
Mấy vị phu nhân còn lại liếc nhìn bà ta, trong lòng không giấu được tia khinh bỉ. Muốn đoạt được cách bảo quản hoa quả từ chỗ Dư cô nương, vậy chẳng phải là đoạt đường phát tài của người ta sao? Nếu như đến mùa đông trong Kinh thành có chỗ bán hoa quả tươi ngon vậy việc làm ăn nhất định sẽ sôi động không kém gì rau củ trong lều lớn. Có tiền ai mà không muốn kiếm? Công khai cách bảo quản, vậy người ta kiếm tiền kiểu gì?
Tĩnh Vương phi lại ăn thêm một cái bánh tart, cũng do có Mai Hương nhắc nhở nên bà ấy mới kiềm chế lại việc không ăn thêm bánh ngọt nữa. Nghe vậy bà ấy không nghĩ ngợi gì chỉ khẽ cười nói: “Tiểu nha đầu kia cũng chỉ mới thử nghiệm việc này trong năm nay. Nghe con bé nói kỹ thuật bảo quản còn chưa đạt chuẩn. Đợi đến mùa thu sang năm chắc là có thể công bố cho mọi người biết rồi.”
Thấy biểu cảm khác thường của mấy vị phu nhân kia bà ấy mỉm cười, uống một ngụm trà thuần hương, nhẹ giọng nói: “Các ngươi nhất định nghĩ là tiểu nha đầu làm cái này để kiếm tiền giống như rau củ và hoa quả trong lều lớn sao? Nếu vậy thì các ngươi sai rồi! Con bé đó chỉ muốn thỏa mãn ham muốn ăn uống của bản thân thôi. Con bé nói ăn Tết ngồi trên giường đất ấm áp ăn hoa quả mát lạnh giòn ngon là một chuyện hạnh phúc trong đời người! Nên con bé không có ý định dựa vào việc này kiếm tiền đâu”!
Đô ngự sử phu nhân nghe vậy thì càng cười chân thành hơn, vội nói: “Vậy… có phải là sang năm chúng ta có thể phái người đến trang viên học hỏi cách bảo quản hoa quả không?”
“Không sai! Việc này bản vương phi có thể giúp các ngươi!! Mùa đông năm nay các ngươi phải để dành nhiều đá cục hơn, tránh cho đến lúc đó lại phải đưa bạc cho Tiểu Thảo nhà chúng ta mua băng từ chỗ con bé!” Tiểu Thảo đã sớm nhắc đến cách bảo quản hoa quả với Tĩnh Vương phi. Tĩnh Vương phi chỉ thuận thế giúp nàng quyết định chuyện này mà thôi.
Khúc mắc trong lòng mấy vị phu nhân này lại trở thành chuyện dễ như ăn bánh đối với Tĩnh Vương phi, bà ấy còn tiện thể khen Tiểu Thảo nở hoa. Bọn họ vừa nói chuyện phiếm ngắm tuyết rơi, vừa thưởng thức bánh ngọt thơm ngon, trong vô tình đã ăn sạch một hộp bánh ngọt. Đến lúc ra về mới phát hiện bản thân không cẩn thận ăn quá no. Đám phu nhân trước nay luôn tiết chế khi ăn uống nay trên mặt không khỏi mang mấy phần ngại ngùng.
Tĩnh Vương phi lại tỏ vẻ chuyện này là chuyện đương nhiên. Tay nghề của nha đầu này ngay cả người sành ăn như bà ấy còn không chống cự được, huống hồ là người khác?
Lúc mấy phu nhân này trở về Tĩnh Vương phi tặng cho mỗi người bọn họ một hộp bánh ngọt coi như quà đáp lễ. Quà đáp lễ, không cần biết nó có quý giá hay không, chỉ cần khiến đối phương hài lòng là đủ rồi! Nhìn mấy vị phu nhân tay xách hộp gỗ, vẻ mặt thỏa mãn, Tĩnh Vương phi càng thêm yêu thích tiểu nha đầu rất giỏi việc hiểu tâm lý người khác này.
Chờ sau khi khách khứa ra về hết bà ấy mở hộp sô cô la ra, lấy ra một viên “Kẹo” đen thui mang theo mùi hương nồng đậm kỳ quái.
Mai Hương ở bên cạnh thấy vậy thì do dự trong giây lát rồi vẫn nói: “Nương nương, hôm nay người đã ăn hai phần điểm tâm… Cẩn thận no bụng tối đến không ăn được cơm.”
“Ngươi lắm chuyện!” Tĩnh Vương phi cẩn thận ngắm nghía viên “Kẹo” đen vẻ ngoài bình thường này, liếc mắt nhìn nàng ta nói “Một viên kẹo nho nhỏ có thể no bụng sao? Hơn nữa không ăn một bữa cũng không ảnh hưởng gì đâu!”
Chu Tuấn Dương vừa tiễn anh vợ ra ngoài trở về nghe vậy thì vội nói: “Mẫu phi, nếu phụ vương biết lý do người không ăn cơm tối là vì mấy thứ bánh kẹo này thì e rằng sau này người sẽ không được ăn điểm tâm tiểu nha đầu đưa đến nữa đâu!”
“Biết rồi! Ta cũng không phải phạm nhân trong ngục, sao ai cũng quản chặt ta thế!” Tĩnh Vương phi giận dỗi hừ một tiếng rồi nói tiếp “Ta chỉ ăn một viên ‘Kẹo’ này thôi, được chưa?”
“Mẫu phi, cái này gọi là ‘Sô cô la’, chế biến khá phức tạp từ loại hạt cacao mang về từ Tây Dương. Người nếm thử xem có vừa miệng không, nếu như người thích sau này con bảo nàng thường xuyên làm cho người.” Chu Tuấn Dương thấy mẫu phi không vui thì vội chuyển đề tài.
“Nguyên liệu hiếm có, cách làm lại phức tạp, nha đầu kia làm cũng vất vả. Thứ tốt thỉnh thoảng ăn là được rồi!” Tĩnh Vương phi cũng thương tiểu nha đầu bận đến mức không có thời gian gặp mặt người khác, mà trước đó vài ngày nàng mới trở về từ quan ngoại lạnh lẽo.
Dương Nhi cũng thật là, đến quan ngoại nuôi ngựa còn phải kéo tiểu nha đầu theo. Nó tưởng tiểu cô nương đáng yêu da dày thịt béo giống nó không ngại gió cát mưa rét ngoài quan ngoại à! Mấy ngày trước tiểu nha đầu đến vương phủ thăm bà ấy, bà ấy thấy nàng gầy yếu đáng thương như cành dương liễu vậy.
Bây giờ con trai còn để tiểu nha đầu làm loại điểm tâm phức tạp tốn công sức này nữa! Cũng không biết quan tâm người ta, nếu như vợ tuột khỏi tay thì hắn có mà khóc không ra nước mắt!!
“Mẫu phi, nếu Tiểu Thảo biết người thương nàng như vậy nàng sẽ rất cảm động!” Chu Tuấn Dương ngồi xuống, nhẹ nhàng xoa bóp vai cho bà ấy.
“Con dâu tương lai của ta ta không thương nàng thì thương ai? Hơn nữa tiểu nha đầu này luôn khiến người khác đau lòng, dù làm cái gì cũng nghĩ đến mẹ chồng tương lai là ta. Mấy ngày trước con bé còn tặng ta một cái áo choàng lông chồn tuyết, nó đúng là màu trắng thuần! Đoan vương phi thấy ta mặc bộ quần áo đó hâm mộ đến híp mắt, nghĩ đến là thấy vui rồi!” Tĩnh Vương phi đắc ý dạt dào. Đoan vương phi cậy là mẹ của Hoàng thượng, đi đến đâu cũng muốn đè bẹp đám chị em dâu này. Tuy rằng Tĩnh Vương phi không tranh với đời nhưng trong lòng vẫn cảm thấy hơi khó chịu.
Ngươi là mẹ của Hoàng thượng thì thế nào? Dù là cống phẩm trong cung cũng không chất lượng và sang trọng như chiếc áo mà con dâu tương lai tặng bà ấy! Dù bà ta có là mẹ Hoàng thượng thì có thể ăn được mấy món điểm tâm và kẹo tiểu nha đầu làm sao?
Nghĩ như vậy Tĩnh Vương phi lại cảm thấy rất đắc ý. Bà ấy thuận tay nhét sô cô la vào trong miệng, đầu lưỡi nhẹ nhàng cuốn lấy nó. Sô cô la dần dần tan trong miệng, mùi thơm đặc trưng lan tỏa trong khoang miệng, mùi thơm của cacao tràn qua kẽ răng, hương vị nồng đậm tinh tế này kích thích đầu lưỡi, là một trải nghiệm hoàn toàn mới lạ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.